Tam Thế Hồ Ngôn

Chương 1 - Chương 1

/16


Tháng Chín, ngày Ba.

Thành Kê Bình, kinh đô của hoàng triều Đại Ung. Gió thu tiêu điều.

Tuy rằng còn chưa bắt đầu mùa đông, thế nhưng, trong lúc đó, thiên địa đã sớm biến thành một mảnh hàn ý.

Trong Hoàng cung, một nữ tử mặc y phục màu trắng thuần khiết vững chân trước ánh sáng chói mắt lúc chính ngọ, lập tức đi về phía cung Vĩnh Nhạc. Bụng nàng hơi mập mạp, xem ra đã mang thai năm sáu tháng rồi, bởi vì thân thể nàng gầy yếu, bụng lộ ra vô cùng rõ ràng. Mái tóc đen như mực của nàng búi chỉnh tề ở sau đầu, một trâm cài tóc hình hoa sen bằng vàng nạm ngọc cắm ở giữa búi tóc đen của nàng.

Thấy nàng đi đến trước thềm đá, vài tên thị vệ bước nhanh về trước, chặn trước mặt nàng, khom người hành lễ, sau đó, một nam tử dẫn đầu nói: “Hoàng Hậu nương nương, xin dừng bước!”

“Tránh ra!” Nàng lạnh lùng nhìn thoáng qua thị vệ trước mặt, lạnh giọng nói, “Hôm nay ta nhất định phải nhìn thấy bệ hạ!”

Nghe nàng nói như vậy, bọn thị vệ đưa mắt ra hiệu. Nam tử dẫn đầu kia do dự một lát, còn nói thêm: “Hoàng Hậu nương nương, bệ hạ sẽ không gặp người, người trở về đi thôi!”

“Mặc kệ hắn có nguyện ý gặp ta hay không, lúc này đây, ta nhất định phải gặp hắn!” Dứt lời, nàng liền mặc kệ thị vệ, lập tức đi đến trước thềm đá.

“Nếu Hoàng hậu nương nương xông vào, xin thứ cho nhóm tiểu nhân tội bất kính.” Bọn thị vệ bước nhanh đến, bao vây xung quanh nàng.

“Ai dám ngăn cản ta!” Bỗng nhiên nàng ngẩng đầu, dùng ánh mắt sắc bén lướt qua thị vệ xung quanh mình, sau đó lấy từ trong tay áo ra một ấn tỉ, lạnh lùng nói, “Ấn tỉ của Hoàng hậu Đại Ung ở đây, nếu tổn hại đến nó, chính là tội tru di tam tộc.”

Nghe vậy, bọn thị vệ ngẩn ra, không khỏi lùi lại một chút.

“Tội danh tự tiện xông vào cung Vĩnh Nhạc, do bổn cung một mình gánh chịu, sẽ không liên lụy đến các ngươi!” Nàng dứt lời, nâng ấn tỉ đi vào trong điện.

Bọn thị đưa mắt nhìn nhau, nhưng cũng không dám đi lên kéo nàng. Bất luận là làm tổn hại ấn tỉ hay tổn hại thai nhi trong bụng nàng, cũng đều là tội diệt môn. Nếu để nàng đi vào, Hoàng đế sẽ truy cứu mình tội thất trách, cùng lắm cũng chỉ lấy đầu mình, sẽ không liên lụy đến già trẻ trong nhà. Nghĩ đến đây, bọn thị vệ đành phải đi theo phía sau nàng, mặc cho nàng đi vào trong điện.

Tiểu thái giám canh giữ trước cửa cung thấy thế, chạy nhanh vào trong điện báo tin.

Vì không có ai dám tới ngăn cản nàng, nàng thuận lợi đi vào tẩm điện Hoàng đế.

Khi nàng đi vào trong điện, Lưu Dĩnh đã an tĩnh ngồi sau án thư. Lúc này hắn mặc một thân thường phục màu xanh lá trúc, trên đầu cài một trâm ngọc màu xanh, thần thái có vẻ khoan khoái nhẹ nhàng.

Đây là, lần đầu tiên, sau khi hắn bố trí mai phục tru sát phụ huynh của nàng, sau khi hắn hạ lệnh chém đầu cả nhà nàng, hắn và nàng gặp lại. Nhìn hắn, nàng không rõ trong lòng là trách cứ hắn, hay là oán hận hắn! Nàng chỉ biết, giờ này khắc này, tình yêu với hắn khi xưa, đều đã biến mất theo người nhà chết thảm của mình.

Hắn nhìn nàng, môi mấp máy nhẹ, dường như dịu dàng trong mắt ngày xưa cũng đã biến mất, thay thế bằng một loại cảm giác xa lạ với nàng. Mà, ngồi ở bên cạnh hắn, là Thượng Quan Ánh Tuyết.

Nghĩ đến tối hôm qua ở Chung Linh cung nghe được tiếng nàng ta uyển chuyển hầu hạ dưới thân hắn, trong lòng nàng cảm thấy ghê tởm một trận, không khỏi che miệng nôn khan vài tiếng.

Thấy thế, Thượng Quan Ánh Tuyết chán ghét quay mặt đi, dùng khăn tay che mũi.

Đợi nàng bình tĩnh trở lại, hắn trầm giọng hỏi: “Nàng không ở trong tẩm cung dưỡng thai, tới nơi này làm gì?”

Đối với nàng mà nói, giọng nói hắn và con người hắn đều giống nhau, lạnh lùng sắc nhọn, tổn thương người khác.

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, cũng không quỳ bái hành lễ, chỉ lạnh lùng nói: “Hôm nay thiếp tự ý xông vào tẩm cung của bệ hạ, có một chuyện muốn báo với bệ hạ.”

“Nói.” Hắn nói.

“Bệ hạ, thiếp là nữ nhi của tội thần, không dám chiếm giữ hậu vị, thỉnh bệ hạ thu hồi ấn tỉ Hoàng hậu này.” Dứt lời, nàng giơ cao ấn tỉ trong tay về phía hắn.

Thượng Quan Ánh Tuyết vừa nghe được, liền sợ run người, ngay sau đó chăm chú nhìn Lưu Dĩnh.

Hắn trầm mặc hồi lâu, nói: “Nàng suy nghĩ nhiều rồi. Ta chưa từng phế nàng, nàng vẫn là Hoàng hậu Đại Ung, sẽ không có ai dám thu lại ấn tỉ của nàng. Nàng trở về đi, an tâm dưỡng thai.”

Nghe vậy, nàng nhìn hắn, cười đau thương, nói rõ ràng từng tiếng: “Bệ hạ phong hoa chính thịnh, chỉ cần mưa móc quân tâm, chắc chắn sau đó Thục phi, Tuệ phi như vậy trung lương, rất nhanh chóng cũng sẽ sinh hài tử cho bệ hạ. Con của thiếp nhỏ bé, sao sánh được với Thục phi, Tuệ phi các nàng.”

“Ta nói rồi, ngươi suy nghĩ nhiều thôi.” Hắn lạnh lùng nói, “Chỉ cần là Hoàng nhi của ta, ở trong cung không ai dám khinh thường nó.”

“Thiếp là Hoàng Hậu, nếu đứa nhỏ này là nam hài, đó là Trưởng tử, theo tổ chế, là Thái tử.” Nói tới đây, nàng ngẩng đầu, yên lặng nhìn hắn, nói, “Xin hỏi bệ hạ, ngài có thể giao giang sơn này cho hài tử có một nửa dòng máu ngươi hận nhất -

/16

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status