Chiều tối.
Phủ Tể tướng bắt đầu náo nhiệt.
Nghe nói là do đại phu nhân nói trăng tối nay thật đẹp, nhất thời cao hứng, muốn tổ chức một bữa tiệc nhỏ, mục đích là ngắm trăng nói chuyện, trăng thu, đúng thật là rất đẹp.
Nhưng người đàn bà kia, thật sự có tâm trạng đó sao?
Khinh Tuyết không khỏi hoài nghi, chẳng qua không cần nghĩ, nàng cũng có thể đoán ra người đàn bà kia muốn diễn kịch gì, nàng chỉ cần lẳng lặng chờ xem mà thôi.
Trăng rằm mới lên, nhà bếp đã chuẩn bị mọi thứ đầy đủ, thu dọn xong xuôi, mọi người giải tán, Khinh Tuyết cũng trở về phòng. Vừa rửa mặt chải đầu xong, đã thấy một tỳ nữ đứng ở ngoài cửa gọi nàng, là nha hoàn bên cạnh người đàn bà kia.
Vì thế nàng mở cửa, cố tình kinh ngạc hỏi: "Ô, tại sao lại là Lệ Nhi tỷ tỷ! Đã trễ thế này tìm Khinh Tuyết không biết là có chuyện gì quan trọng?"
Lệ Nhi đưa mắt nhìn một chút, rồi sau đó chỉ nói: "Đại phu nhân nói gọi ngươi đến hoa viên."
"Phu nhân gọi ta đến hoa viên?" Nói xong cố tình giả bộ hoảng sợ một phen, đúng vậy, với thân phận nha hoàn nhóm lửa thấp kém này của nàng, làm sao có thể tới gần Tể tướng phu nhân 'cao quý' kia chứ!
"Đúng vậy, mau đi theo ta! Đừng để phu nhân đợi lâu!" Nha hoàn kia nói xong không quan tâm Khinh Tuyết có đuổi kịp hay không, đi vội về phía sân trước.
Khinh Tuyết chỉ phải đi sau cô ta.
Ánh trăng nhàn nhạt, phủ lên thân thể nàng, hàng lông mi cong dài, hơi hơi rủ xuống, màu xanh đen ám ảnh, u ám như lòng nàng.
Đã bao nhiêu năm trôi qua, mối thù như một bình rượu lâu năm, đắm chìm trong hầm tối không có ánh sáng, vẫn được ủ rượu, vẫn được lên men, rốt cục, đến khi được đặt lên mặt bàn, nồng độ đã hơn trước cả trăm lần.
Nàng có thể cứng cỏi sống đến hôm nay, hoàn toàn là dựa vào một mối thù đấy, nếu không, vào lúc mới bốn - năm tuổi, mỗi ngày ba bữa không đủ ấm no, còn thường xuyên bị h.ã.m hại hạ độc, nàng sớm đã không còn tồn tại trên thế gian này.
Lúc trước tuy nàng có giả vờ mất trí nhớ, nhưng người đàn bà kia vẫn sợ sau này sẽ có lúc nàng nhớ ra mối thù của mẫu thân, sẽ tìm bà ta báo thù, thế nên muốn nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, bà ta đã ra tay không ít lần, lặp đi lặp lại, Khinh Tuyết nhiều lần gặp nguy hiểm, cuối cùng tránh thoát, sau đó thiết kế từng bước, để người đàn bà kia đẩy nàng vào bếp làm nha hoàn nhóm lửa, mới miễn được họa đổ máu.
Nhìn lại quãng thời gian qua, đã mười mấy năm, người đàn bà kia vẫn oai phong như xưa, đôi mắt kia, vẫn tràn đầy oán độc và mưu kế, khiến người khác vừa nhìn đã muốn nôn.
Đương nhiên, Khinh Tuyết sẽ không biểu hiện điều đó lên mặt, vẻ mặt nàng càng thêm trầm tĩnh, đầu cúi thấp hơn, rất có dáng vẻ của một nha hoàn đang thụ sủng nhược kinh.
Chỉ thấy người đàn bà kia mở miệng: "Khinh Tuyết à, đến đây ngồi đi!"
"Không được không được!" Khinh Tuyết ngẩng mặt, gương mặt lấm lem tro bụi, dấu đi dung nhan xinh đẹp bẩm sinh, nàng hoảng sợ xua tay, chỉ xuống dưới chân: "Nô tỳ đứng ở đây là được rồi, phu nhân có việc gì xin cứ sai bảo đi."
"Ta cho ngươi ngồi thì ngươi cứ ngồi đi! Đối với ta không cần khách khí!" Nói xong đưa mắt bảo Lệ Nhi lấy ghế cho nàng ngồi.
Khinh Tuyết thấy không thể từ chối, vì thế dè dặt ngồi xuống.
"Khinh Tuyết làm trong nhà bếp có quen không?" Tể tướng phu nhân hỏi.
Khinh Tuyết chỉ nhẹ nhàng nói: "Có quen ạ."
"Có muốn một cuộc sống sung sướng hơn không?"
Khinh Tuyết lắc lắc đầu: "Mệnh nô tỳ chỉ có thế, chỉ cần có cơm ăn nô tỳ đã thỏa mãn rồi, sao dám nghĩ một cuộc sống tốt hơn."
Nghe nàng trả lời một cách yếu đuối, bộ dạng không chút lý tưởng, Tể tướng phu nhân cảm thấy rất yên tâm, rồi sau đó bầy ra dáng vẻ lo lắng, thở dài: "Kỳ thật, ngươi có thể có cuộc sống cẩm y ngọc thực!"
"Nô tỳ làm sao có thể có cuộc sống cẩm y ngọc thực chứ! Nô tỳ cảm thấy cuộc sống hiện tại rất tốt, tuy làm việc trong nhà bếp hơi vất vả một chút, nhưng có thể ăn chút đồ thừa không biết chừng." Khinh Tuyết cố tình nói những lời không rõ sự tình, đồng tử hơi lóe sáng.
"Haizzz, chuyện năm đó, nói đến thật khiến ta ăn năn!" Tể tướng phu nhân lại thở dài.
Khinh Tuyết cố tình không biết, mở to hai mắt nhìn bà ta: "Ăn năn chuyện gì!"
"Chuyện năm đó, ngươi thật sự không nhớ chút gì sao?" Tể tướng phu nhân đưa ánh mắt sắc bén nhìn Khinh Tuyết chằm chằm, như thể muốn nhìn ra manh mối gì đó trên mặt nàng.
Về phần Khinh Tuyết, chỉ nhìn bà ta với vẻ không hiểu.
Lúc này bà ta mới chính thức yên tâm mà nói: "Haizzz, nay ngươi cũng đã lớn, đã phân biệt được tốt xấu, đã đến lúc nói cho ngươi biết chuyện năm đó!"
Nói xong đưa tay ra hiệu cho nô tỳ đứng sau, ý bảo bọn họ lui ra, rồi sau đó chậm rãi nói: "Vốn dĩ ngươi có thể nhận được sự đãi ngộ của một tiểu thư trong phủ, chỉ tiếc mẫu thân ngươi năm đó, đã làm ra chuyện khiến người khác phải thất vọng!"
Đồng tử Khinh Tuyết lóe lên một tia phẫn nộ, nhưng chỉ có thể cố nén, năm đó, sau khi người đàn bà này sát hại mẫu thân xong, dĩ nhiên tuyên bố với bên ngoài, mẫu thân xuất thân thanh lâu, bản tính khó sửa, sau khi gả vào tướng phủ còn lén ngoại tình, bị bắt quả tang, vì sợ bị trừng phạt mà tự sát.
Mặc dù mẫu thân xuất thân thanh lâu, nhưng giữ mình trong sạch, khi gả vào tướng phủ vẫn còn tấm thân trong sạch, không thể tưởng tượng, sau khi bị kẻ khác tàn nhẫn hại chết, thanh danh còn bị vấy bẩn.
Nhìn bộ dạng bà ta lúc này, tất là muốn kể chuyện đó với nàng, Khinh Tuyết cắn răng một cái, nàng biết, giờ phút này không phải thời điểm để phẫn nộ, đã nhẫn được nhiều năm như vậy, không nên so đo giờ phút này, vì thế ngẩng mặt, kinh ngạc khó hiểu: “Tiểu thư trong phủ? Mẫu thân của ta? Phu nhân, Khinh Tuyết không hiểu người có ý gì!”
“Năm đó, mẹ của ngươi là hoa khôi kinh thành, mỹ mạo vô song, hơn nữa tài hoa đặc biệt, năm đó tướng gia mê muội vì mẹ ngươi, vì thế nạp làm thiếp thứ mười hai, nhưng không ai ngờ, mẹ ngươi lại thiếu suy nghĩ! Lén lút ngoại tình sau lưng tướng gia! Haizzz, thật khiến ta và tướng gia tổn thương!” Tể tướng phu nhân thở dài: “Tuy nói mẹ ngươi tự vẫn bỏ mình, nhưng lại liên lụy đến đứa trẻ là ngươi, tướng gia vì thế mà không chịu tha thứ, không chịu thừa nhận ngươi là con!”
“Vì sao ta không biết chút gì?” Khinh Tuyết giả vờ ứa nước mắt, có chút đau đớn, có chút phẫn nộ: “Thì ra ta có xuất thân như vậy!”
“Năm đó ngươi còn nhỏ, phẫn hận mẫu thân ngươi, sau đó không biết tại sao lại mất trí nhớ! Ta đã vài lần cầu xin tướng gia thừa nhận ngươi là con, mẫu thân ngươi thật sự đã khiến hắn tổn thương quá sâu sắc, khiến hắn vô luận như thế nào cũng không chịu thừa nhận ngươi, haizzz!” Tể tướng phu nhân thở dài.
Khinh Tuyết ra vẻ phẫn hận nói: “Liên lụy ta thê thảm như vậy! Ta rất hận!” Tuy chỉ là giả vờ, nhưng nàng không thể hận mẫu thân, vì thế chỉ hàm hồ cả giận nói, mà đối tượng nàng đang hận trong lòng, chính là người đàn bà này!
“Khinh Tuyết, ngươi đừng quá hận, dù sao người cũng đã chết rồi, có lẽ mẹ ngươi năm đó chỉ là nhất thời hồ đồ thôi! Chỉ tiếc tướng gia có thế nào cũng không chịu thừa nhận ngươi!” Tể tướng phu nhân ra vẻ nhân từ nói, khóe miệng khẽ tạo thành nụ cười gian trá, làm cho người ta chán ghét.
“Phu nhân!” Khinh Tuyết nhẹ nhàng khóc nấc lên: “Tướng gia không chịu nhận ta cũng là lẽ tất nhiên.”
“Đừng khóc, thật ra hiện tại có một cơ hội, có thể khiến ngươi được nhận cha, nhưng không biết ngươi có nguyện ý hay không?” Rốt cục, bà ta cũng nói ra mục đích.
Khinh Tuyết ngước mắt nhìn bà ta, ánh mắt đầy kỳ vọng: “Phu nhân, có biện pháp nào, có thể khiến Khinh Tuyết nhận phụ thân, thế nào Khinh Tuyết cũng đều nguyện ý.”
“Đứa trẻ ngoan!” Trong lòng tể tướng phu nhân âm thầm đắc ý: “Là thế này, nước ta muốn cầu hòa Nhật Liệt Quốc, Nhật Liệt Quốc ra một yêu cầu, quan tam phẩm trở lên, nếu trong nhà có con gái chưa lấy chồng, đều phải dâng lên một người, nhưng biện pháp này, sẽ khiến ngươi phải đến nơi đất khách quê người, không biết ngươi có nguyện ý hay không?”
Mặt Khinh Tuyết xuất hiện vài tia do dự.
Tể tướng phu nhân thấy thế nói tiếp: “Mấy năm nay, ta vẫn phải kìm nén chuyện này trong lòng, lần này là một cơ hội bất ngờ, mới tìm ngươi tới, nếu ngươi không muốn thì thôi! Chỉ có điều cả đời này có lẽ ngươi cũng không thể nhận phụ thân …”
Trong lòng Khinh Tuyết cười thầm, người đàn bà này, quả nhiên ác độc, rõ ràng là muốn hại nàng, lại còn ra vẻ nhân từ, nhưng đây cũng là kết quả nàng muốn, vì thế nàng nghe xong, lo lắng giữ tay áo bà ta: “Phu nhân, Khinh Tuyết nguyện ý, chỉ cần có thể nhận phụ thân, lo gì không có ngày tốt!”
Phủ Tể tướng bắt đầu náo nhiệt.
Nghe nói là do đại phu nhân nói trăng tối nay thật đẹp, nhất thời cao hứng, muốn tổ chức một bữa tiệc nhỏ, mục đích là ngắm trăng nói chuyện, trăng thu, đúng thật là rất đẹp.
Nhưng người đàn bà kia, thật sự có tâm trạng đó sao?
Khinh Tuyết không khỏi hoài nghi, chẳng qua không cần nghĩ, nàng cũng có thể đoán ra người đàn bà kia muốn diễn kịch gì, nàng chỉ cần lẳng lặng chờ xem mà thôi.
Trăng rằm mới lên, nhà bếp đã chuẩn bị mọi thứ đầy đủ, thu dọn xong xuôi, mọi người giải tán, Khinh Tuyết cũng trở về phòng. Vừa rửa mặt chải đầu xong, đã thấy một tỳ nữ đứng ở ngoài cửa gọi nàng, là nha hoàn bên cạnh người đàn bà kia.
Vì thế nàng mở cửa, cố tình kinh ngạc hỏi: "Ô, tại sao lại là Lệ Nhi tỷ tỷ! Đã trễ thế này tìm Khinh Tuyết không biết là có chuyện gì quan trọng?"
Lệ Nhi đưa mắt nhìn một chút, rồi sau đó chỉ nói: "Đại phu nhân nói gọi ngươi đến hoa viên."
"Phu nhân gọi ta đến hoa viên?" Nói xong cố tình giả bộ hoảng sợ một phen, đúng vậy, với thân phận nha hoàn nhóm lửa thấp kém này của nàng, làm sao có thể tới gần Tể tướng phu nhân 'cao quý' kia chứ!
"Đúng vậy, mau đi theo ta! Đừng để phu nhân đợi lâu!" Nha hoàn kia nói xong không quan tâm Khinh Tuyết có đuổi kịp hay không, đi vội về phía sân trước.
Khinh Tuyết chỉ phải đi sau cô ta.
Ánh trăng nhàn nhạt, phủ lên thân thể nàng, hàng lông mi cong dài, hơi hơi rủ xuống, màu xanh đen ám ảnh, u ám như lòng nàng.
Đã bao nhiêu năm trôi qua, mối thù như một bình rượu lâu năm, đắm chìm trong hầm tối không có ánh sáng, vẫn được ủ rượu, vẫn được lên men, rốt cục, đến khi được đặt lên mặt bàn, nồng độ đã hơn trước cả trăm lần.
Nàng có thể cứng cỏi sống đến hôm nay, hoàn toàn là dựa vào một mối thù đấy, nếu không, vào lúc mới bốn - năm tuổi, mỗi ngày ba bữa không đủ ấm no, còn thường xuyên bị h.ã.m hại hạ độc, nàng sớm đã không còn tồn tại trên thế gian này.
Lúc trước tuy nàng có giả vờ mất trí nhớ, nhưng người đàn bà kia vẫn sợ sau này sẽ có lúc nàng nhớ ra mối thù của mẫu thân, sẽ tìm bà ta báo thù, thế nên muốn nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, bà ta đã ra tay không ít lần, lặp đi lặp lại, Khinh Tuyết nhiều lần gặp nguy hiểm, cuối cùng tránh thoát, sau đó thiết kế từng bước, để người đàn bà kia đẩy nàng vào bếp làm nha hoàn nhóm lửa, mới miễn được họa đổ máu.
Nhìn lại quãng thời gian qua, đã mười mấy năm, người đàn bà kia vẫn oai phong như xưa, đôi mắt kia, vẫn tràn đầy oán độc và mưu kế, khiến người khác vừa nhìn đã muốn nôn.
Đương nhiên, Khinh Tuyết sẽ không biểu hiện điều đó lên mặt, vẻ mặt nàng càng thêm trầm tĩnh, đầu cúi thấp hơn, rất có dáng vẻ của một nha hoàn đang thụ sủng nhược kinh.
Chỉ thấy người đàn bà kia mở miệng: "Khinh Tuyết à, đến đây ngồi đi!"
"Không được không được!" Khinh Tuyết ngẩng mặt, gương mặt lấm lem tro bụi, dấu đi dung nhan xinh đẹp bẩm sinh, nàng hoảng sợ xua tay, chỉ xuống dưới chân: "Nô tỳ đứng ở đây là được rồi, phu nhân có việc gì xin cứ sai bảo đi."
"Ta cho ngươi ngồi thì ngươi cứ ngồi đi! Đối với ta không cần khách khí!" Nói xong đưa mắt bảo Lệ Nhi lấy ghế cho nàng ngồi.
Khinh Tuyết thấy không thể từ chối, vì thế dè dặt ngồi xuống.
"Khinh Tuyết làm trong nhà bếp có quen không?" Tể tướng phu nhân hỏi.
Khinh Tuyết chỉ nhẹ nhàng nói: "Có quen ạ."
"Có muốn một cuộc sống sung sướng hơn không?"
Khinh Tuyết lắc lắc đầu: "Mệnh nô tỳ chỉ có thế, chỉ cần có cơm ăn nô tỳ đã thỏa mãn rồi, sao dám nghĩ một cuộc sống tốt hơn."
Nghe nàng trả lời một cách yếu đuối, bộ dạng không chút lý tưởng, Tể tướng phu nhân cảm thấy rất yên tâm, rồi sau đó bầy ra dáng vẻ lo lắng, thở dài: "Kỳ thật, ngươi có thể có cuộc sống cẩm y ngọc thực!"
"Nô tỳ làm sao có thể có cuộc sống cẩm y ngọc thực chứ! Nô tỳ cảm thấy cuộc sống hiện tại rất tốt, tuy làm việc trong nhà bếp hơi vất vả một chút, nhưng có thể ăn chút đồ thừa không biết chừng." Khinh Tuyết cố tình nói những lời không rõ sự tình, đồng tử hơi lóe sáng.
"Haizzz, chuyện năm đó, nói đến thật khiến ta ăn năn!" Tể tướng phu nhân lại thở dài.
Khinh Tuyết cố tình không biết, mở to hai mắt nhìn bà ta: "Ăn năn chuyện gì!"
"Chuyện năm đó, ngươi thật sự không nhớ chút gì sao?" Tể tướng phu nhân đưa ánh mắt sắc bén nhìn Khinh Tuyết chằm chằm, như thể muốn nhìn ra manh mối gì đó trên mặt nàng.
Về phần Khinh Tuyết, chỉ nhìn bà ta với vẻ không hiểu.
Lúc này bà ta mới chính thức yên tâm mà nói: "Haizzz, nay ngươi cũng đã lớn, đã phân biệt được tốt xấu, đã đến lúc nói cho ngươi biết chuyện năm đó!"
Nói xong đưa tay ra hiệu cho nô tỳ đứng sau, ý bảo bọn họ lui ra, rồi sau đó chậm rãi nói: "Vốn dĩ ngươi có thể nhận được sự đãi ngộ của một tiểu thư trong phủ, chỉ tiếc mẫu thân ngươi năm đó, đã làm ra chuyện khiến người khác phải thất vọng!"
Đồng tử Khinh Tuyết lóe lên một tia phẫn nộ, nhưng chỉ có thể cố nén, năm đó, sau khi người đàn bà này sát hại mẫu thân xong, dĩ nhiên tuyên bố với bên ngoài, mẫu thân xuất thân thanh lâu, bản tính khó sửa, sau khi gả vào tướng phủ còn lén ngoại tình, bị bắt quả tang, vì sợ bị trừng phạt mà tự sát.
Mặc dù mẫu thân xuất thân thanh lâu, nhưng giữ mình trong sạch, khi gả vào tướng phủ vẫn còn tấm thân trong sạch, không thể tưởng tượng, sau khi bị kẻ khác tàn nhẫn hại chết, thanh danh còn bị vấy bẩn.
Nhìn bộ dạng bà ta lúc này, tất là muốn kể chuyện đó với nàng, Khinh Tuyết cắn răng một cái, nàng biết, giờ phút này không phải thời điểm để phẫn nộ, đã nhẫn được nhiều năm như vậy, không nên so đo giờ phút này, vì thế ngẩng mặt, kinh ngạc khó hiểu: “Tiểu thư trong phủ? Mẫu thân của ta? Phu nhân, Khinh Tuyết không hiểu người có ý gì!”
“Năm đó, mẹ của ngươi là hoa khôi kinh thành, mỹ mạo vô song, hơn nữa tài hoa đặc biệt, năm đó tướng gia mê muội vì mẹ ngươi, vì thế nạp làm thiếp thứ mười hai, nhưng không ai ngờ, mẹ ngươi lại thiếu suy nghĩ! Lén lút ngoại tình sau lưng tướng gia! Haizzz, thật khiến ta và tướng gia tổn thương!” Tể tướng phu nhân thở dài: “Tuy nói mẹ ngươi tự vẫn bỏ mình, nhưng lại liên lụy đến đứa trẻ là ngươi, tướng gia vì thế mà không chịu tha thứ, không chịu thừa nhận ngươi là con!”
“Vì sao ta không biết chút gì?” Khinh Tuyết giả vờ ứa nước mắt, có chút đau đớn, có chút phẫn nộ: “Thì ra ta có xuất thân như vậy!”
“Năm đó ngươi còn nhỏ, phẫn hận mẫu thân ngươi, sau đó không biết tại sao lại mất trí nhớ! Ta đã vài lần cầu xin tướng gia thừa nhận ngươi là con, mẫu thân ngươi thật sự đã khiến hắn tổn thương quá sâu sắc, khiến hắn vô luận như thế nào cũng không chịu thừa nhận ngươi, haizzz!” Tể tướng phu nhân thở dài.
Khinh Tuyết ra vẻ phẫn hận nói: “Liên lụy ta thê thảm như vậy! Ta rất hận!” Tuy chỉ là giả vờ, nhưng nàng không thể hận mẫu thân, vì thế chỉ hàm hồ cả giận nói, mà đối tượng nàng đang hận trong lòng, chính là người đàn bà này!
“Khinh Tuyết, ngươi đừng quá hận, dù sao người cũng đã chết rồi, có lẽ mẹ ngươi năm đó chỉ là nhất thời hồ đồ thôi! Chỉ tiếc tướng gia có thế nào cũng không chịu thừa nhận ngươi!” Tể tướng phu nhân ra vẻ nhân từ nói, khóe miệng khẽ tạo thành nụ cười gian trá, làm cho người ta chán ghét.
“Phu nhân!” Khinh Tuyết nhẹ nhàng khóc nấc lên: “Tướng gia không chịu nhận ta cũng là lẽ tất nhiên.”
“Đừng khóc, thật ra hiện tại có một cơ hội, có thể khiến ngươi được nhận cha, nhưng không biết ngươi có nguyện ý hay không?” Rốt cục, bà ta cũng nói ra mục đích.
Khinh Tuyết ngước mắt nhìn bà ta, ánh mắt đầy kỳ vọng: “Phu nhân, có biện pháp nào, có thể khiến Khinh Tuyết nhận phụ thân, thế nào Khinh Tuyết cũng đều nguyện ý.”
“Đứa trẻ ngoan!” Trong lòng tể tướng phu nhân âm thầm đắc ý: “Là thế này, nước ta muốn cầu hòa Nhật Liệt Quốc, Nhật Liệt Quốc ra một yêu cầu, quan tam phẩm trở lên, nếu trong nhà có con gái chưa lấy chồng, đều phải dâng lên một người, nhưng biện pháp này, sẽ khiến ngươi phải đến nơi đất khách quê người, không biết ngươi có nguyện ý hay không?”
Mặt Khinh Tuyết xuất hiện vài tia do dự.
Tể tướng phu nhân thấy thế nói tiếp: “Mấy năm nay, ta vẫn phải kìm nén chuyện này trong lòng, lần này là một cơ hội bất ngờ, mới tìm ngươi tới, nếu ngươi không muốn thì thôi! Chỉ có điều cả đời này có lẽ ngươi cũng không thể nhận phụ thân …”
Trong lòng Khinh Tuyết cười thầm, người đàn bà này, quả nhiên ác độc, rõ ràng là muốn hại nàng, lại còn ra vẻ nhân từ, nhưng đây cũng là kết quả nàng muốn, vì thế nàng nghe xong, lo lắng giữ tay áo bà ta: “Phu nhân, Khinh Tuyết nguyện ý, chỉ cần có thể nhận phụ thân, lo gì không có ngày tốt!”
/110
|