Khuôn mặt Đường Kỳ Thâm vững vàng trực tiếp mang người rời đi.
Nhan Chính bị bỏ lại ở tại chỗ, biểu tình trên mặt khó tránh khỏi có chút không tốt lắm.
Hắn còn chưa biết rõ được quan hệ của Đường Kỳ Thâm và Thời Lạc.
Sau lần gặp mặt ở canteen hôm đó, hắn cũng từng nằm trong KTX nói bóng nói gió với bạn cùng phòng để hỏi mấy lần.
Không thể không nói, con trai tuổi này hóng drama còn không thua kém bất cứ cô gái nào, cứ nhắc tới gái đẹp thì cơ hồ là có thể thao thao bất tuyệt cả ngày.
Nhưng rất nhanh, Nhan Chính liền phát hiện, nghe đồn trong vườn trường cơ hồ tám chín phần mười đã là giả, chỉ nội trong phòng KTX của hắn thôi mà đã mỗi người một lời, mỗi lời một phiên bản khác nhau.
Có người nói Đường Kỳ Thâm chỉ là hàng xóm của Thời Lạc, nhưng Tam Trung hầu như đều là con nhà giàu, mà Ninh Thủy Loan lại chính là nhà giàu trong nhà giàu, thế nhưng chưa từng thấy Thời Lạc thích dính lấy những người khác, ít nhất thì đám con cháu có gia thế như Phạm Vũ Triết mà cũng bị cô coi như tiểu thái giám mà quát mắng.
Có người nói Đường Kỳ Thâm là anh trai của Thời Lạc, theo suy nghĩ của Nhan Chính, cách nói này khá là hợp lý.
Thế nhưng còn có người nói Đường Kỳ Thâm là ba ba của Thời Lạc?!!
“Tao nghe đám người khối 11 truyền xuống mà, chính tai nghe được Thời Lạc gọi anh ta là ba ba, còn nói cái gì mà con gái ruột nữa.”
Nhan Chính cạn lời: “Hôm qua mày vay tiền tao còn gọi tao là ông nội đấy, mày là cháu trai của tao thật à?”
Loại lời này mà cũng có người tin?? Cũng không nhìn xem hai người cách nhau bao nhiêu tuổi!!
Nhan Chính cảm thấy đầu óc của đám bạn KTX của hắn đều không bình thường.
Đồn nhiều nhất chính là quan hệ bạn trai bạn gái.
Thiếu nam thiếu nữ tuổi này, đối với việc vụng trộm yêu đương ăn trái cấm tương đối là tò mò cùng khát vọng.
Không nói tới việc Tam Trung lại khá cởi mở, học sinh còn có thể quang minh chính đại tay nắm tay trước mặt chủ nhiệm lớp cơ mà, nếu mà là những trường cấp ba khác, học sinh yêu sớm thế này sớm đã bị kỷ luật rồi.
Nhưng nói cho cùng, loại trường hợp này là cái mà Nhan Chính không muốn chấp nhận nhất.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||
Từ tiểu học cho tới cấp ba, một đường đi tới tuổi này, con gái theo đuổi hắn nhiều không đếm xuể, nhưng hắn lại rất ít khi động tâm thật sự với một cô gái nào, thật vất vả mới gặp được người mình thích, vậy nhất định là muốn có được, mặc dù biết đối phương có lẽ là hoa đã có chủ, nhưng với hắn mà nói đều không phải là không thể cưỡng cầu.
Có điều nếu đối phương là Đường Kỳ Thâm, góc tường này có lẽ không dễ đào như vậy.
Nhan Chính đang ngẩn người tại chỗ.
Phạm Vũ Triết tính tình không tốt lắm nhíu chặt mày nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, mắt thấy Thời Lạc cũng đi rồi mà hắn vẫn đứng ngơ ra ở đó, Phạm Vũ Triết thanh thanh giọng nói, mở miệng đuổi người: “Còn nhìn cái gì mà nhìn, quen biết cậu à mà cậu đòi đưa về, coi chúng tôi chết hết rồi hở?!”
Tuy nói từ nhỏ tới lớn Phạm Vũ Triết đều bị Thời Lạc bắt nạt, nhưng đó cũng chỉ là đặc ân đối với tiểu công chúa được sủng ái nhất Ninh Thủy Loan mà thôi, cũng không có nghĩa là ở bên ngoài hắn không thể bộc phát tính tình mắng người khác.
Thiếu niên tùy tiện liếm liếm môi, nghiêng đầu, toàn dáng vẻ đều là tư thái lưu manh, rất có ý tứ muốn giằng co tới cùng.
Nhan Chính xấu hổ cười cười, cũng không nói thêm gì nữa, ngượng ngùng xoay người trở lại bàn của ban 13 bên cạnh.
Đêm còn rất dài.
Sinh hoạt đêm của Thời Lạc đã bị Đường Kỳ Thâm bóp chết từ trong trứng nước, Phạm Vũ Triết bên này đã cùng đám Diệp Tầm Tầm ăn xong xiên nướng, cũng tính toán dọn dẹp một chút rồi ai về nhà nấy, ai tìm mẹ người nấy, nhưng bàn ban 13 bên cạnh vẫn còn đang rất nhiệt, lúc Nhan Chính mặt mày xám tro quay về, không ít nam sinh đều biểu hiện vẻ phức tạp ở trên mặt.
Tò mò, ái muội lại trêu chọc.
Người trong lớp họ phần lớn đều đã nghe qua chuyện hắn bị trừ điểm vì hành vi lần trước, là bởi vì tiết tự học tối lại tự tiện xông lên tầng của con gái, về lời đồn hắn đang theo đuổi một bạn nữ ban 14, đám người ngồi ở đây đều đã từng nghe qua.
Xem ra tối hôm nay, nữ chính đại khái đã được xác định rồi.
Đám người nhìn nhau, bắt đầu nhịn không được mở máy hát.
“Thích?”
Nhan Chính cong cong môi, không tỏ ý kiến.
“Được nha người anh em, lá gan lớn đấy, có điều Thời Lạc đúng thật là tuyệt sắc, chân kia kìa, chẹp, vừa dài vừa thẳng, da cũng trắng, phấn phấn nộn nộn, có điều tính tình lại rất đanh đá.”
“Còn không phải sao, mày không thấy hai tên Phạm Vũ Triết với Tiếu Hoặc, ở bên ngoài thấy ai mà không trừng mắt dựng mày? Trong trường có mấy ai dám trêu tới bọn nó, thế mà tới trước mặt Thời Lạc lại cụp mi rũ mắt, muốn gì cho nấy.”
“Tìm ngược rồi, thích ai mà không được chứ, không cần thiết đâu, gái đẹp đâu có thiếu.”
Nhan Chính bị bỏ lại ở tại chỗ, biểu tình trên mặt khó tránh khỏi có chút không tốt lắm.
Hắn còn chưa biết rõ được quan hệ của Đường Kỳ Thâm và Thời Lạc.
Sau lần gặp mặt ở canteen hôm đó, hắn cũng từng nằm trong KTX nói bóng nói gió với bạn cùng phòng để hỏi mấy lần.
Không thể không nói, con trai tuổi này hóng drama còn không thua kém bất cứ cô gái nào, cứ nhắc tới gái đẹp thì cơ hồ là có thể thao thao bất tuyệt cả ngày.
Nhưng rất nhanh, Nhan Chính liền phát hiện, nghe đồn trong vườn trường cơ hồ tám chín phần mười đã là giả, chỉ nội trong phòng KTX của hắn thôi mà đã mỗi người một lời, mỗi lời một phiên bản khác nhau.
Có người nói Đường Kỳ Thâm chỉ là hàng xóm của Thời Lạc, nhưng Tam Trung hầu như đều là con nhà giàu, mà Ninh Thủy Loan lại chính là nhà giàu trong nhà giàu, thế nhưng chưa từng thấy Thời Lạc thích dính lấy những người khác, ít nhất thì đám con cháu có gia thế như Phạm Vũ Triết mà cũng bị cô coi như tiểu thái giám mà quát mắng.
Có người nói Đường Kỳ Thâm là anh trai của Thời Lạc, theo suy nghĩ của Nhan Chính, cách nói này khá là hợp lý.
Thế nhưng còn có người nói Đường Kỳ Thâm là ba ba của Thời Lạc?!!
“Tao nghe đám người khối 11 truyền xuống mà, chính tai nghe được Thời Lạc gọi anh ta là ba ba, còn nói cái gì mà con gái ruột nữa.”
Nhan Chính cạn lời: “Hôm qua mày vay tiền tao còn gọi tao là ông nội đấy, mày là cháu trai của tao thật à?”
Loại lời này mà cũng có người tin?? Cũng không nhìn xem hai người cách nhau bao nhiêu tuổi!!
Nhan Chính cảm thấy đầu óc của đám bạn KTX của hắn đều không bình thường.
Đồn nhiều nhất chính là quan hệ bạn trai bạn gái.
Thiếu nam thiếu nữ tuổi này, đối với việc vụng trộm yêu đương ăn trái cấm tương đối là tò mò cùng khát vọng.
Không nói tới việc Tam Trung lại khá cởi mở, học sinh còn có thể quang minh chính đại tay nắm tay trước mặt chủ nhiệm lớp cơ mà, nếu mà là những trường cấp ba khác, học sinh yêu sớm thế này sớm đã bị kỷ luật rồi.
Nhưng nói cho cùng, loại trường hợp này là cái mà Nhan Chính không muốn chấp nhận nhất.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||
Từ tiểu học cho tới cấp ba, một đường đi tới tuổi này, con gái theo đuổi hắn nhiều không đếm xuể, nhưng hắn lại rất ít khi động tâm thật sự với một cô gái nào, thật vất vả mới gặp được người mình thích, vậy nhất định là muốn có được, mặc dù biết đối phương có lẽ là hoa đã có chủ, nhưng với hắn mà nói đều không phải là không thể cưỡng cầu.
Có điều nếu đối phương là Đường Kỳ Thâm, góc tường này có lẽ không dễ đào như vậy.
Nhan Chính đang ngẩn người tại chỗ.
Phạm Vũ Triết tính tình không tốt lắm nhíu chặt mày nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, mắt thấy Thời Lạc cũng đi rồi mà hắn vẫn đứng ngơ ra ở đó, Phạm Vũ Triết thanh thanh giọng nói, mở miệng đuổi người: “Còn nhìn cái gì mà nhìn, quen biết cậu à mà cậu đòi đưa về, coi chúng tôi chết hết rồi hở?!”
Tuy nói từ nhỏ tới lớn Phạm Vũ Triết đều bị Thời Lạc bắt nạt, nhưng đó cũng chỉ là đặc ân đối với tiểu công chúa được sủng ái nhất Ninh Thủy Loan mà thôi, cũng không có nghĩa là ở bên ngoài hắn không thể bộc phát tính tình mắng người khác.
Thiếu niên tùy tiện liếm liếm môi, nghiêng đầu, toàn dáng vẻ đều là tư thái lưu manh, rất có ý tứ muốn giằng co tới cùng.
Nhan Chính xấu hổ cười cười, cũng không nói thêm gì nữa, ngượng ngùng xoay người trở lại bàn của ban 13 bên cạnh.
Đêm còn rất dài.
Sinh hoạt đêm của Thời Lạc đã bị Đường Kỳ Thâm bóp chết từ trong trứng nước, Phạm Vũ Triết bên này đã cùng đám Diệp Tầm Tầm ăn xong xiên nướng, cũng tính toán dọn dẹp một chút rồi ai về nhà nấy, ai tìm mẹ người nấy, nhưng bàn ban 13 bên cạnh vẫn còn đang rất nhiệt, lúc Nhan Chính mặt mày xám tro quay về, không ít nam sinh đều biểu hiện vẻ phức tạp ở trên mặt.
Tò mò, ái muội lại trêu chọc.
Người trong lớp họ phần lớn đều đã nghe qua chuyện hắn bị trừ điểm vì hành vi lần trước, là bởi vì tiết tự học tối lại tự tiện xông lên tầng của con gái, về lời đồn hắn đang theo đuổi một bạn nữ ban 14, đám người ngồi ở đây đều đã từng nghe qua.
Xem ra tối hôm nay, nữ chính đại khái đã được xác định rồi.
Đám người nhìn nhau, bắt đầu nhịn không được mở máy hát.
“Thích?”
Nhan Chính cong cong môi, không tỏ ý kiến.
“Được nha người anh em, lá gan lớn đấy, có điều Thời Lạc đúng thật là tuyệt sắc, chân kia kìa, chẹp, vừa dài vừa thẳng, da cũng trắng, phấn phấn nộn nộn, có điều tính tình lại rất đanh đá.”
“Còn không phải sao, mày không thấy hai tên Phạm Vũ Triết với Tiếu Hoặc, ở bên ngoài thấy ai mà không trừng mắt dựng mày? Trong trường có mấy ai dám trêu tới bọn nó, thế mà tới trước mặt Thời Lạc lại cụp mi rũ mắt, muốn gì cho nấy.”
“Tìm ngược rồi, thích ai mà không được chứ, không cần thiết đâu, gái đẹp đâu có thiếu.”
/68
|