Tam Cô Nương Nhà Nông

Chương 132 - Chương 103.2

/298


“Mày... cmn mày chờ đó, sớm muộn gì cũng cho chúng mày đẹp mắt!” Người đàn ông trung niên phô trương thanh thế nói một câu kịch kinh điển, đỏ ửng khuôn mặt lên, dẫn mấy người kia rời đi.

“Trời, nói hay lắm, tao chờ. Đánh không chết được đồ chó nhà mày!” Bào Kim Đông cười cười.

Ở cửa khách sạn, nếu đánh thật, gây ra chuyện máu me gì đó, cũng không được tính là tốt. Đồ rác rưởi này, tự lăn coi như xong.

Diêu Tam Tam ở trong xe nhìn vở kịch náo loạn này, hơi mang theo cười, càng cảm thấy mấy ông con trai nhà mình thật sự không tệ, đỡ tốn kém, bền chắc dùng bền.

“Anh rể cả, người kia tỏ vẻ khiến người ta kinh sợ ở đây? Anh nhận ra được không?” Bào Kim Đông đi tới, hỏi Dương Bắc Kinh.

Dương Bắc Kinh vẫn tỏ vẻ không nóng không lạnh, từ từ cầm đinh ba lên, thuận miệng nói: “Phó trạm trưởng trạm thuốc lá mới tới, địa phương khác điều tới. Cho nên anh cả anh báo cảnh sát, bọn họ cũng báo cảnh sát, đám người đồn công an kia, dứt khoát co đầu lại không tới.”

Phó trạm trưởng? Quả nhiên không phải dân chúng, không trách được lớn lối như vậy, khí thế thổ phỉ khắp người. Nói như vậy, về sau này thật sự có khả năng đến tìm gây phiền toái?

Diêu Tam Tam âm thầm đánh dấu trong lòng.

Mấy người vào tiệm cơm, mấy người đàn ông thu dọn một chút, Diêu Tam Tam đi qua an ủi chị cả Diêu Tiểu Đông. Ước chừng sau thời gian nửa giờ, mấy công an kết hợp dân phòng kia cuối cùng lộ mặt.

“Người kia đâu?”

“Chém chết, chôn xong rồi. Trên mộ chắc đầy cỏ.” Bào Kim Đông cười mà không cười nói với mấy người dân phòng d1en d4nl 3q21y d0n tuổi không lớn lắm. Mấy người này gần như nhận ra anh, bình thường thấy anh, thậm chí lại còn gọi một tiếng anh hai, bây giờ thấy anh tức giận nói một câu như vậy, mỗi người đều cười ngượng ngập.

“Anh à, hiểu hiểu! Vừa rồi tụi em thật sự có việc khác phải ra ngoài, mới đến muộn.” Một người trong đó cười theo nói, “Phó trạm trưởng Lưu này, tên đầy đủ là Lưu Toàn Tùng, nghe nói cũng ở trấn bên cạnh chọc ra chỗ hở nào đó, mới điều tới đây, đoán chừng có bối cảnh chứ sao.”

“Biết mấy đứa không dám chọc, nhưng thằng đồ chó đó nó đuối lý.” Bào Kim Đông phất tay một cái, “Mấy đứa xảo quyệt, đi đi.”

Vài ngày sau, Dương Bắc Kinh tới nói với Bào Kim Đông, Diêu Tam Tam, định đóng cửa tiệm cơm nhà mình, không làm nữa.

“Tội gì chứ?” Bào Kim Đông nói, “Chỉ bởi vì thằng chó đó? Anh rể cả anh chờ đó, tìm cơ hội em trừng trị nó.”

“Cũng không phải. Thật ra thì trước đó anh đã có ý nghĩ này.” Dương Bắc Kinh nói.

Diêu Tam Tam không lên tiếng, ý tưởng này của Dương Bắc Kinh, ít nhiều cô có thể biết được một chút.

Những năm chín mươi, trong tiệm cơm đủ kiểu loạn, trấn trên mới mở hai tiệm cơm nhỏ, nghe nói cũng lấy vài thứ đồ oanh oanh yến yến, thu hút khách qua lại, điều này cũng khiến cho lời nói “Có mấy người phụ nữ nghiêm chỉnh” của thằng lưu manh họ Lưu kia cũng không khó hiểu.

Giống như Dương Bắc Kinh nói, ở trấn nhỏ này, yên tâm đàng hoàng mở tiệm cơm, buôn bán khó tránh khỏi không coi là được, hơn nữa dân chúng sẽ không dễ dàng ăn cơm tiệm, tới dùng cơm, rất nhiều đều là người của tất cả các đơn vị trong trấn trong xã, ký tên ký sổ còn nhiều, ăn quỵt, lại còn từng người như ông lớn. Năm ngoái Dương Bắc Kinh từng ngừng buôn bán hai ngày, chỉ chuyên tính sổ sách.

Không dễ dàng! Sau khi Dương Bắc Kinh kết hôn mấy năm, anh cả nhà họ Dương dần dần chuyển trọng tâm đến phương diện làm ăn hàng da của anh, tiệm cơm tương đương với chuyển cho một mình Dương Bắc Kinh. Hơn mười cái bàn, một mình Dương Bắc Kinh cầm muỗng, chị dâu nhà họ Dương bình thường sẽ trợ giúp việc bếp núc cho anh, mới có một người học việc, một người làm rửa chén lau bàn, lúc bận rộn khi rảnh rỗi, cũng chính là do tay nghề nấu nướng của Dương Bắc Kinh tốt, đồ ăn trong tiệm cơm ngon, mới miễn cưỡng kinh doanh được.

“Anh rể cả, em biết rõ anh không phải vì chuyện trước mắt như vậy, em thấy tiệm cơm này, không làm cũng được.” Diêu Tam Tam chợt nói.

“Em tán thành là tốt rồi, dù sao anh và chị cả em đã thương lượng rồi, nghỉ thì nghỉ, anh một đấng mày râu, anh chính là ra đường lật đáy giỏ bán rau củ, anh cũng có thể nuôi sống vợ và đứa bé.”

“Lật đáy giỏ” là chỉ sạp nhỏ bán rau.

“Anh đã nghĩ, đóng tiệm cơm này, tìm chuyện khác làm, nếu như đi làm đầu bếp tiệc mừng, chắc chắn có thể.” Đầu bếp tiệc mừng là đến các nhà đi tổ chức tiệc mừng, thu vào không đủ ổn định, nhưng công việc đơn thuần.

“Như vậy sao được?” Diêu Tam Tam cười nói, “Tay nghề nấu ăn của anh rể

/298

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status