Tài Năng Tuyệt Sắc

Chương 229: Vì ta mà phản bội nàng

/234


Khi Thích Ngạo Sương rơi thẳng xuống mặt biển thì toàn bộ người Hải tộc vây xung quanh nàng. Người của Hải tộc có mái tóc xoăn dài màu xanh lá cây, dáng người tuyệt đẹp, thân dưới là cái đuôi cá, nam có nữ có. Nhưng kỳ lạ là tất cả bọn họ đều giống nhau. Từ gương mặt xinh đẹp, mắt, mũi, lông mày đều như đúc ra từ một khuôn. Thích Ngạo Sương rơi vào biển khơi, lặn thẳng xuống dưới không quay đầu lại, toàn bộ người của Hải tộc đi theo. Lãnh Lăng Vân cũng theo sát nàng.

Càng đi sâu xuống biển thì càng tối, vô số bầy cá tản ra bốn phía khi thấy bọn họ. Người của Hải tộc ôm Thích Ngạo Sương xuống nơi sâu nhất. Dần dần, trước mắt tối đen như mực. Vào lúc này, toàn bộ vây trên đuôi cá của người của Hải tộc phát ra ánh sáng màu xanh lá cây, soi rõ con đường phía trước. Thích Ngạo Sương như không cần thở, sắc mặt lạnh lẽo, bình tĩnh lặn xuống.

Dần dần, một tòa cung điện nguy nga lộng lẫy xuất hiện trước mặt bọn họ. Nó được xây bằng vỏ sò màu trắng ngà, tỏa ra ánh sáng màu trắng mờ mờ rực rỡ. Trong cung điện không có nước biển, hiển nhiên là đã dùng phép thuận để tách khỏi nước. Từ xa đã nhìn thấy một nữ tử áo xanh đứng trước cửa cung như đang đợi gì đó. Nàng đứng đó với đôi chân trần. Khác với những Hải tộc khác, nàng có một đôi chân xinh đẹp.

Mặt Thích Ngạo Sương lạnh lùng. Nàng bơi tới, chậm rãi đứng trước cửa cung điện. Khuôn mặt nữ tử áo xanh rất xinh đẹp, dáng người tuyệt vời. Nhưng khuôn mặt xinh đẹp của nữ tử này giống người Hải tộc như đúc. Mà người Hải tộc nhìn thấy nữ tử áo xanh này thì quỳ rạp xuống, cung kính hành lễ.

“Chủ nhân, rốt cuộc người đã tới.” mặt nữ tử áo xanh đầy thành kính, quỳ trước mặt Thích Ngạo Sương, cúi đầu, cực kỳ cung kính.

Lãnh Lăng Vân cũng đi theo đến, đứng sau lưng Thích Ngạo Sương. Nữ tử áo xanh không ngẩng đầu, vẫn nói đầy cung kính như cũ: “Như Băng đại nhân, người cũng đến”

“Thanh Hoa, ngươi vất vả rồi.”

Giọng Thích Ngạo Sương vô cùng lạnh lùng, không có bất kỳ gợn sóng hay chút độ ấm nào, cái lạnh thấm ướt lòng người.

“Không, đây là sứ mạng của nô tỳ.” nữ tử áo xanh tên là Thanh Hoa cung kính quỳ trên đất, chưa đứng dậy.

“Đứng lên đi.”

Mí mắt Thích Ngạo Sương không nâng lên chút nào, lạnh lùng nói.

Lúc này Thanh Hoa mới ngẩng đầu lên, từ từ đứng dậy.

“Ở đâu?”

Thích Ngạo Sương nhàn nhạt hỏi.

“Trong thân thể của nô tỳ.” Thanh Hoa nói khẽ.

Mặt Thích Ngạo Sương không chút thay đổi, vươn tay định xuyên vào người Thanh Hoa.

“Đợt chút…!” lúc này, chợt Lãnh Lăng Vân ngăn lại.

“Hả?”

Thích Ngạo Sương khẽ nhướng mày, quay sang nhìn Lãnh Lăng Vân.

“Ta không muốn để nàng biến mất.” Lãnh Lăng Vân nhìn Thích Ngạo Sương, nói rõ ràng từ chữ.

Thích Ngạo Sương từ từ xoay người, nhìn Lãnh Lăng Vân, ánh mắt càng ngày càng trầm xuống, càng ngày càng lạnh lẽo. Nàng trong lời của Lãnh Lăng Vân không phải là Thanh Hoa mà là Thích Ngạo Sương thật.

Thích Ngạo Sương lạnh lùng nhìn Lãnh Lăng Vân, bước từng bước một tới gần hắn. Ánh mắt hắn không hề né tránh, cứ như vậy mà đối mắt với nàng.

Chợt, Thích Ngạo Sương giơ tay lên, đánh một cái “bốp” lên mặt Lãnh Lăng Vân. Vết máu đỏ tươi từ từ chảy ra từ khóe môi hắn, nhìn thấy mà sợ. Hắn vẫn không né tránh mà nhìn Thích Ngạo Sương chằm chằm.

“Ngươi cũng yêu nàng ta?”

Sắc mặt Thích Ngạo Sương âm trầm đáng sợ.

Lãnh Lăng Vân không nói một lời, chỉ đứng lẳng lặng ở đó mà nhìn Thích Ngạo Sương, trong ánh mắt tràn đầy kiên quyết và kiên trì.

“Ngươi!”

Cơn giận của Thích Ngạo Sương bốc lên, giơ tay lên định ra tay.

Sắc mặt Thanh Hoa căng thẳng, tim nhảy lên tới cổ họng.

Lãnh Lăng Vân không né không tránh, cứ đứng thẳng như thế.

“Tốt, tốt lắm, vô cùng tốt.”

Chợt Thích Ngạo Sương vô cùng tức giận mà cười, thả tay xuống, lạnh lùng nói, “Ta cho các ngươi một cơ hội. Nếu các ngươi không vượt qua thử thách lần này thì đừng trách ta.”

“Cám ơn.” Lúc này Lãnh Lăng Vân mới thực sự thả lỏng, nhẹ nhàng thở ra, trả lời.

“Hừ! Đừng cảm ơn sớm thế! Ta thật đúng là quá dung túng các ngươi rồi! Vậy cho nên bây giờ mới không thu lòng các ngươi về được.”

Ánh mắt Thích Ngạo Sương lạnh lùng. Nàng thật sự nổi giận.

Lãnh Lăng Vân không nói tiếng nào, cúi đầu đứng sau nàng.

“Thanh Hoa, tạm thời ngươi đi theo bọn họ, bảo vệ bọn họ cho chu đáo.”

Thích Ngạo Sương lạnh lùng nói câu này xong thì nhắm hai mắt lại, chậm rãi ngã xuống. Lãnh Lăng Vân bước nhanh tới, ôm nàng vào lòng.

“Như Băng đại nhân, ngài không nên không nghe lời chủ nhân. Chủ nhân không cưng chiều ai như các ngài cả.” Thanh Hoa nhìn dáng vẻ căng thẳng của Lãnh Lăng Vân, nói đầy tha thiết.

Lãnh Lăng Vân cúi đầu nhìn người trong lòng, không nói một lời.

“Như Băng đại nhân, vì hai người biến mất nên chủ nhân mới phạm sai lầm lớn, mới tạo ra cục diện bây giờ. Xin Như Băng đại nhân nghĩ lại.” Thanh Hoa tận tình khuyên bảo.

“Hình như chủ nhân của ngươi chỉ dặn ngươi bảo vệ ta và mọi người chu đáo, không nói ngươi nhiều chuyện mà?” ánh mắt Lãnh Lăng Vân trầm xuống, lạnh lùng nói.

Thanh Hoa sửng sốt, ngơ ngác nhìn Lãnh Lăng Vân đang có khuôn mặt lạnh lẽo , không thốt nên lời.

Thích Ngạo Sương trong lòng Lãnh Lăng Vân đang từ từ tỉnh lại. Vừa tỉnh thì nàng liền nhìn thấy khuôn mặt của Lãnh Lăng Vân. Sự lo lắng dưới đáy mắt hắn tan dần đi.

“Lăng Vân…” Thích Ngạo Sương vươn tay, nhẹ nhàng lau đi vết máu nơi khóe môi Lãnh Lăng Vân.

“Ngạo Sương, ta sẽ không để nàng gặp chuyện không may.” Lãnh Lăng Vân nở nụ cười ấm áp.

“Thì ra huynh đã nhớ lại…” ánh mắt Thích Ngạo Sương hơi buồn phiền, “Sao huynh lại làm thế? Huynh thật có thể vì ta mà phải bội nàng sao? Có đáng không?”

“Có thể, đáng giá.” Lãnh Lăng Vân mỉm cười, cầm tay Thích Ngạo Sương, “Ta tuyệt đối sẽ không để nàng biến mất, tuyệt đối không.”

Thích Ngạo Sương nở nụ cười đầy đau khổ.

Thanh Hoa ở bên cạnh lặng yên nhìn một màn này, nắm chặt nắm đấm. Nụ cười này của Như Băng đại nhân thuộc về chủ nhân! Chủ nhân cưng chiều ngài ấy, chẳng lẽ ngài ấy không biết quý trọng ư?

“Đi nào, chúng ta lên thôi. Chắc bọn họ đang sốt ruột chờ đấy. Đặc biệt là bạo long Phong Dật Hiên kia.” Lãnh Lăng Vân mỉm cười, đặt Thích Ngạo Sương xuống, cầm tay nàng, nhảy lên một cái, hòa vào biển sâu.

Thanh Hoa cắn môi, đáy mắt tràn đầy không cam lòng, theo sau họ.

Trở lại trên mặt biển, đám người còn đang bị đông cứng một cách hoa lệ. Phong Dật Hiên thấy hai người đi lên thì trợn to mắt, đáy mắt đầy hoảng sợ và lo lắng. Thích Ngạo Sương biết hắn sợ cái gì.

Thích Ngạo Sương ngồi xuống trước mặt Phong Dật Hiên, mỉm cười: “Dật Hiên, ta không sao.”

Phong Dật Hiên giật mình, khuôn mặt giãn ra.

Lãnh Lăng Vân vung tay lên, cởi bỏ trói buộc cho mọi người.

“Lãnh Lăng Vân, tên khốn kiếp kia, ta làm thịt ngươi!” Phong Dật Hiên nhảy dựng lên, định xông về phía Lãnh Lăng Vân.

Nhưng một bóng dáng màu xanh đã nhoáng lên, lúc Phong Dật Hiên phục hồi tinh thần thì thấy một nữ tử tuyệt sắc áo xanh đang vươn tay che trước mặt Lãnh Lăng Vân.

Phong Dật Hiên sửng sốt. Sao lại xuất hiện nữ tử áo xanh này?

“Như Hỏa đại nhân, ngài vẫn không thay đổi, vẫn nóng nảy và thích trêu chọc Như Băng đại nhân như thế.” Mặt nữ tử áo xanh rất tự nhiên, dịu dàng nói.

Phong Dật Hiên cau mày nhìn Lãnh Lăng Vân. Lãnh Lăng Vân không thèm nhìn hắn mà quay mặt sang một bên.

“Ngươi là ai?” Phong Dật Hiên hỏi không chút khách khí.

“Như Hỏa đại nhân, chẳng lẽ ngài chưa khôi phục trí nhớ?” Thanh Hoa kinh ngạc mà hỏi.

“Người ngu ngốc như thế thì đương nhiên không khôi phục được nhanh vậy đâu.” Lãnh Lăng Vân nhàn nhạt nói.

“Ta làm thịt ngươi!” Phong Dật Hiên nổi trận lôi đình.

Lãnh Lăng Vân không thèm nhìn, Thanh Hoa vẫn cố chấp ngăn giữa hai người.

Thích Ngạo Sương nhìn một màn trước mặt, khóe môi nhếch lên một đường cong nhàn nhạt.

Lãnh Lăng Vân giới thiệu đơn giản thân phận của Thanh Hoa, không nói chuyện xảy ra giữa hắn và Thích Ngạo Sương. Tất cả mọi người giật mình và thổn thức khôn nguôi. Cơn sóng gió này đã qua đi, mọi người tiếp tục lên đường. Ánh mắt của Thanh Hoa vẫn đuổi theo Thích Ngạo Sương. Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân ngồi bên cạnh Thích Ngạo Sương. Phong Dật Hiên một mực quở trách Lãnh Lăng Vân, mà hắn thì chỉ im lặng, thỉnh thoảng cười với Thích Ngạo Sương.

Ra khỏi Lam Hải, thú cưỡi của Mễ Tu Tư cần nghỉ ngơi lấy lại sức nên mọi người đáp xuống một khe núi lớn xanh tươi. Sau khi thu dọn được một khoảng đất trống, mọi người khó có dịp được thư giãn trong khung cảnh tươi đẹp như thế. Thích Ngạo Sương ngồi nhìn Phong Dật Hiên nướng thịt, Lãnh Lăng Vân nhóm lửa, những người khác bận rộn chuẩn bị thức ăn tươi. Vẫn ăn lương khô trong chiếc nhẫn không gian nên đã thấy chán.

Thích Ngạo Sương mỉm cười nhìn mọi người bận bịu. Thanh Hoa lặng yên không tiếng động ngồi cạnh nàng.

“Ngươi không nên tồn tại! Hai người bọn họ là của chủ nhân. Sự xuất hiện của ngươi đã xáo trộn tất cả.” giọng nói âm trầm của Thanh Hoa vang lên bên tai Thích Ngạo Sương.

Thích Ngạo Sương hơi ngẩn ra, quay sang nhìn Thanh Hoa.

“Ngươi là đồ thừa! Ngươi chỉ là sản phẩm phụ sinh mà thôi. Chỉ là đồ giả mà còn vọng tưởng cướp người chủ nhân yêu thương sao?” ánh mắt của Thanh Hoa vô cùng âm lãnh.

Thích Ngạo Sương nhìn mặt Thanh Hoa, nở nụ cười rạng rỡ, nói nhỏ nhưng đầy kiên quyết: “Ngươi biết không, vốn ta cũng cho là thế. Nhưng bây giờ ta không nghĩ vậy nữa. Ta tồn tại là có giá trị của ta. Ta có quá nhiều ký ức của mình, có người thân và bằng hữu của ta. Ta có lý tưởng, có hy vọng. Ta mong có thể có một ngày trở về đại lục Tích Lan cùng bọn họ, thăm người thân, bằng hữu của ta và vĩnh viễn sống vui vẻ với bọn họ cùng một chỗ. Mà ngươi thì sao?” Thích Ngạo Sương dừng một chút rồi nói tiếp, “Ai mới là sản phẩm phụ sinh? Ngươi không có cuộc sống của mình, không có trí nhớ của mình, không có người thân và bằng hữu của mình. Ngươi mới là người đáng thương.”

Thanh Hoa hoàn toàn sửng sốt, ngơ ngác mà nhìn ánh mắt kiên quyết của Thích Ngạo Sương một lúc lâu.

“Ta sẽ cố gắng sống tốt. Nhất định sẽ.” Thích Ngạo Sương đứng dậy, không quay lại nhìn Thanh Hoa, đi thẳng tới trước mặt mọi người. Một câu nói bay vào trong tai Thanh Hoa: “Bởi vì ta có bọn họ.”

Bởi vì ta có bọn họ.

Trong nháy mắt này, Thanh Hoa hoảng hốt.

Không biết vì sao trong lòng Thanh Hoa chợt có một ý nghĩ hoang đường rằng thế nào sớm muộn cũng sẽ có một cuộc chiến giữa chủ nhân và nữ tử này!


/234

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status