Tà Thiếu Dược Vương

Chương 643: Đồ đệ năm tuổi

/844


- Ngươi... Nghe Nhậm Kiệt đột nhiên lên tiếng, hơn nữa giọng nói cùng lời nói kia, khiến Nhậm Tinh tức giận đến lời nói đều không nói ra được. Hắn ở trong tiểu thế giới chưa từng gặp qua chuyện như vậy, ngón tay run run chỉ vào Nhậm Kiệt, dao động pháp lực đều không ổn định.

"Ầm..." Trong tiếng nổ ầm ầm, Nhậm Tinh trong cơn phẫn nộ không ngờ lại kích phát ra tiềm lực bản thân, phát ra lực lượng lại cường đại hơn ba phần, trực tiếp làm cho hai người Nhậm Cửu Trí, Nhậm Cửu Khiếu ở trước mặt hắn không thể không lui ra sau hai bước.

Trên mặt hai người đều lộ ra thần sắc kinh hãi, bởi vì Nhậm Tinh lại trong cơn phẫn nộ đánh vỡ bình cảnh vây khốn hắn hơn một năm nay, đạt tới trạng thái lão tổ Thái Cực Cảnh đỉnh phong, đã có dấu hiệu đột phá lão tổ Thái Cực Cảnh, đánh sâu vào lão tổ ngàn tuổi.

Điều này làm cho hai người vừa mừng rỡ lại vừa lo lắng. Mừng rỡ là Nhậm Tinh quả nhiên không hổ là thiên tài siêu cấp có tiên linh thể, một đường điên cuồng tăng lên, ở dưới cơn phẫn nộ này cũng có thể đột phá bình cảnh. Còn lo lắng chính là, thực lực của hắn tăng mạnh, dưới tình huống như vậy hiển nhiên hắn sẽ không dừng tay, mà hai người cũng không dám bảo đảm có thể ngăn được Nhậm Kiệt hay không! Tuy rằng bọn họ biết vị gia chủ trẻ tuổi của Nhậm gia này không tầm thường, nhưng không quản người nào trong bọn họ xảy ra chuyện đều là tổn thất to lớn đối với Nhậm gia.

Điều này làm cho hai người cảm thấy càng thêm khó xử, không biết phải làm gì cho đúng.

- Chỉ là dựa vào phẫn nộ bạo phát đánh sâu hướng lên trên một chút, vẫn là tay mơ không có kinh nghiệm, nếu như khoảnh khắc vừa rồi có thể trực tiếp đạt tới Thái Cực Cảnh tầng thứ chín, thì thật ra cũng xem như không tệ. Kết quả đã phí sức nửa ngày, ngươi cũng chỉ là tăng lên một chút, có phải trong lòng còn rất đắc ý, có chút hưng phấn hay không, cho là mình có thể ở vào thời điểm này bạo phát đột phá bình cảnh là chuyện rất đáng để tự hào đắc ý, thậm chí có thể làm kinh sợ đến bổn gia chủ hay không? Thấy Nhậm Tinh trong cơn phẫn nộ, kích phát ra lực lượng, tăng cao lực lượng một chút, ngay cả Nhậm Cửu Trí cùng Nhậm Cửu Khiếu đều rất kinh ngạc khiếp sợ, nhưng với Nhậm Kiệt chuyện này không có gì đáng để khen ngợi, theo hắn thấy, loại trạng thái tích súc đó cộng thêm bạo phát như thế, mà không thể đột phá đến Thái Cực Cảnh tầng thứ chín thì không coi là thành công, ngay cả khen ngợi một tiếng đều không đáng.

Cho nên Nhậm Kiệt nhìn hắn, nói rất trực tiếp: - Nếu hiện tại trong lòng ngươi nghĩ như vậy, thì bổn gia chủ nói cho ngươi biết: ngươi không có hù dọa bổn gia chủ, ngươi này cũng không có gì đáng để tự hào và đắc ý, ở trong mắt bổn gia chủ, ngươi còn kém quá xa!

- Đủ rồi... "Ầm..." Câu nói của Nhậm Kiệt làm cho sắc mặt Nhậm Tinh càng ngày càng khó coi, bởi vì câu nói sau của Nhậm Kiệt vừa lúc là điều hắn đang suy nghĩ, điều này làm cho tim của hắn trầm xuống, sau đó lập tức giống như ngọn núi lửa bị đè nén ngàn vạn năm, rốt cục bạo phát, triệt để bạo phát. Thanh âm tiếng quát của Nhậm Tinh cũng mang theo một lực sát thương to lớn, mà quan trọng nhất là... trong cơ thể hắn có một lực lượng phát ra, đây là một loại lực lượng mang tính hủy diệt.

- Nhậm Tinh! Ngươi muốn làm gì?

- Chuyện bên trong gia tộc, không được làm loạn...

- Đây là gia chủ Nhậm gia, lập tức dừng lại!

Vừa nhìn thấy biến hóa của Nhậm Tinh, Nhậm Cửu Trí cùng Nhậm Cửu Khiếu lập tức lo lắng cấp bách, nếu như hai người bọn họ liên thủ đích xác có thể thoải mái chế ngự Nhậm Tinh, nhưng nếu như Nhậm Tinh dùng tới kiện pháp bảo lão tổ tông cho hắn kia, vậy thì không phải bọn họ có thể so sánh. Đó chính là một kiện Lăng Thiên Bảo Khí tuyệt phẩm nếu tông môn ngàn năm chiếm được sẽ dùng nó trấn áp số mệnh tông môn, hơn nữa vừa lúc có thể phát huy công pháp của Nhậm Tinh đến mức tận cùng, nếu như Nhậm Tinh thi triển kiện pháp bảo này, thì dù là lão tổ ngàn tuổi gặp đều phải lập tức chạy trốn.

- Gia chủ! Tinh thiếu từ nhỏ lớn lên ở trong tiểu thế giới, không biết quy củ, sau này chúng ta khẳng định sẽ bẩm rõ với lão tổ tông nghiêm trị hắn, chỉ là lúc này ngài ngàn vạn lần đừng chọc giận hắn nữa! Quát bảo Nhậm Tinh ngưng lại không cần làm loạn, đồng thời, thanh âm của Nhậm Cửu Trí vang lên trong đầu Nhậm Kiệt.

- Không đủ, còn rất xa không đủ! Ngươi cảm thấy bị khuất nhục đúng không? Vậy bổn gia chủ hỏi ngươi: Vừa rồi bổn gia chủ nói có đúng như ngươi nghĩ không, nếu như không đúng, ngươi cần gì phải tức giận chứ? Nhậm Kiệt không có để ý tới lời nói của Nhậm Cửu Trí, lần nữa lên tiếng nói, giọng nói cũng không nghiêm khắc lắm, nhưng đối với Nhậm Tinh thời khắc này, mỗi một câu nói đều ghim sâu trong lòng hắn.

Lực lượng của lời nói nặng nề chưa từng có, đồng dạng một câu nói mắng người, nói ra từ trong miệng người khác nhau, trong tai người nghe khác nhau cũng có cảm giác khác nhau.

Mà bất tri bất giác Nhậm Kiệt bấm đúng huyệt mạch môn của Nhậm Tinh, giờ này Nhậm Kiệt bình thản nói một câu, lại giống như kim đâm vào tim khiến Nhậm Tinh vô cùng khó chịu.

Tuy rằng Nhậm Kiệt không có một chút xíu thời gian để quản giáo tên Nhậm Tinh này, thậm chí lúc nói chuyện cùng lão tổ tông Nhậm Nhất Nguyên vừa rồi, ngay cả hỏi về tình huống Nhậm Tinh đều không có hỏi thăm, nhưng thời khắc này chuyện chính đã làm xong, còn có chút thời gian trước khi lục thẩm chạy về, ngược lại cũng không ngại nhìn xem tình huống của Nhậm Tinh.

Mà thuận thế mà làm, nhìn xem một mặt lúc bình thường không thấy được cũng là chuyện tốt.

- Câm miệng! Ta muốn khiêu chiến với ngươi, ngươi không xứng làm gia chủ Nhậm gia, đừng nói những lời nói vô dụng kia, không dám khiêu chiến ngươi chính là kẻ bất lực! Ngươi... ngươi... ngươi không xứng làm gia chủ! Nhậm Tinh chỉ vào ngay Nhậm Kiệt, lại lần nữa phát ra lời khiêu chiến.

Nhưng ngoại trừ vừa rồi Nhậm Tinh phẫn nộ dẫn động Lăng Thiên Bảo Khí tuyệt phẩm trong cơ thể ra, lần này hắn thật ra không có chuẩn bị thúc giục Lăng Thiên Bảo Khí tuyệt phẩm trong cơ thể hắn, chi tiết này làm cho Nhậm Kiệt hơi cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Giống như thái độ của Nhậm Cửu Trí, Nhậm Cửu Khiếu đối với mình, quan niệm của họ đối với gia tộc, thật ra mạnh hơn những tộc nhân Nhâm gia bình thường hiện nay ở thế giới bên ngoài kia.

Mà một câu khiêu chiến cuối cùng của Nhậm Tinh, cũng làm cho Nhậm Kiệt không nhịn được lại lần nữa bật cười, bởi vì quá ngây thơ. Thế nhưng hắn không tính nói thêm gì nữa, bởi vì hắn đã cảm nhận được khí tức của Cổ Tiểu Bảo. Cổ Tiểu Bảo dưới hướng dẫn của ngũ thúc Nhậm Thiên Kỳ, đã đi vào bên trong tiểu thế giới không hoàn chỉnh thuộc về Nhậm gia này.

- Tại sao không nói nữa? Đến đây đi! Ngươi ngay cả khiêu chiến của tiểu gia ta cũng không dám tiếp nhận, ngươi tính là gia chủ cái gì?! Nói nhiều như vậy, có bản lãnh hãy đường đường chính chính đánh một trận với ta, đừng luôn dùng loại tà môn ma đạo kia...

Thấy Nhậm Kiệt không lên tiếng, Nhậm Tinh tiếp tục khiêu chiến, đối với lần trước bị Nhậm Kiệt đánh một quyền ngất đi, hắn vẫn rất không phục. Cho rằng Nhậm Kiệt dùng thủ đoạn không phải bình thường, hơn nữa hắn còn có rất nhiều thần thông, thủ đoạn không có phát huy được, có pháp bảo phòng ngự cũng chưa dùng tới.

"Khụ..." Đúng lúc này, cấm chế, trận pháp chung quanh chỗ Nhậm Nhất Nguyên bế quan, trong nháy mắt biến mất, một tiếng ho khan che lấp tiếng khiêu chiến của Nhậm Tinh, theo sau không gian hơi dao động, một bóng người từ từ trở nên rõ ràng ở giữa không gian hơi dao động kia, người đó mặc trường bào, tóc râu bạc trắng, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, không nói một lời mà tự nhiên có một loại cảm giác cao nhân tuyệt thế.

- Bái kiến lão tổ tông!

Người đi ra đúng là Nhậm Nhất Nguyên, Nhậm Cửu Trí, Nhậm Cửu Khiếu vừa thấy vội vàng khom người thi lễ.

- Lão tổ tông... Nhậm Tinh sửng sốt, không nghĩ tới lão tổ tông lại đột nhiên xuất hiện.

- Gia gia, con bà ngươi! Thằng nhóc con không muốn sống chăng, nói chuyện với gia chủ như thế hay sao? Nhậm Nhất Nguyên trừng mắt nhìn về phía Nhậm Tinh, lập tức mắng to. Mở miệng là chửi thề, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, cao nhân tuyệt thế lúc vừa mới đi ra, thậm chí tạo cho người ta một loại cảm giác tiên nhân hạ phàm... lúc này hoàn toàn không còn sót lại chút gì.

Trước sau tương phản, khiến Nhậm Kiệt lại lần nữa dở khóc dở cười! Thật đáng tiếc cho bộ dáng tiên phong đạo cốt, tiên nhân hạ phàm của vị lão tổ tông nhà mình. Bây giờ suy nghĩ một chút, cảm thấy Nhậm Tinh quả thật rất không dễ dàng, ít nhất còn không có học theo thói quen mở miệng chửi thề của vị lão tổ tông này, từ điểm này xem ra, rốt cục Nhậm Kiệt phát hiện một chút ưu điểm của Nhậm Tinh! Chết tiệt! Cái này cũng coi như là gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn chăng? Hả?

Không đúng! Nhìn tính tình cùng miệng lưỡi kia, coi như cũng hơi lây dính một chút đi! Cũng may là không nghiêm trọng, nếu không đứa nhỏ mới bao lớn như vậy nếu giống như vị lão tổ tông này, mở miệng là chửi thề, thì đúng là chuyện xấu rồi!

- Lão tổ tông! Là... là hắn gây chuyện trước, cho dù hắn là gia chủ thì sao chứ? Hắn dùng tà môn ma đạo đánh lén ta, còn... còn nói với mọi người, ta cái gì đều không được, ngay cả một đồ đệ năm tuổi của hắn đều có thể thoải mái đánh bại ta, đánh chết ta, ta... ta liền không nhịn được giọng điệu này...

Nhậm Tinh vừa nghe lão tổ tông nói, vội vàng giải bày.

"Bùng..." Không đợi Nhậm Tinh nói xong, Nhậm Nhất Nguyên trực tiếp vung tay một cái, người chưa tới trước mặt Nhậm Tinh, nhưng bàn tay của lão lại đột nhiên giống như xuất hiện ở phía sau Nhậm Tinh, bàn tay quạt thẳng vào cái ót của hắn, ánh mắt dựng thẳng nói: - Ngươi thằng nhóc con này! Dám ở trước mặt gia gia xưng ta, thiếu đánh đúng không? Gia gia con bà nó! Đã từng đánh cuộc với Nhậm Thiên Hành kia, nếu ngươi học nói theo gia gia, để xem ta làm thế nào thu thập ngươi!

Nhậm Tinh khẽ rụt vai một cái, vừa rồi quá mức kích động nóng nảy, rồi lại quên mất cái này, nhưng hắn còn chưa chịu phục trừng mắt nhìn Nhậm Kiệt.

Mà Nhậm Nhất Nguyên sau khi đi ra, lúc đang giáo huấn xử lý Nhậm Tinh, Nhậm Cửu Trí cùng Nhậm Cửu Khiếu đã nhanh chóng thông qua thần hồn lực, nói một lần chuyện đã xảy ra trước đó cho Nhậm Nhất Nguyên nghe.

- Ta nói con trai Nhậm Thiên Hành này, gia chủ Nhậm gia ta này, tên kia... con bà nó ngươi quản giáo đứa nhỏ, gia gia ta không quản, người Nhậm gia chỉ cần ngươi làm gia chủ, cho dù là ta tất cả nghe theo ngươi cũng không có vấn đề gì, nhưng dù gì cũng phải để người khác chịu phục đúng không? Chuyện đồ đệ năm tuổi đánh bại này, lời nói chết tiệt như vậy, cũng đích xác không có cách nào làm cho người khác chịu phục! Ngươi còn không bằng cứ nói hắn bất kính với gia chủ, phạt hắn gì đó là được rồi, nếu như hắn dám có lời dị nghị, gia gia ta nhất định thu thập hắn! Nhậm Nhất Nguyên đánh Nhậm Tinh một cái, rồi quay đầu nhìn về phía Nhậm Kiệt, nói.

Nếu như không phải những việc làm trước đó của Nhậm Kiệt ở trong thần hồn của lão, Nhậm Nhất Nguyên nhất định sẽ không nói những câu này, lão là người rất sảng khoái, đúng chính là đúng, sai chính là sai. Chỉ là đối với đứa con trai của Nhậm Thiên Hành này, vị gia chủ đương nhiệm của Nhậm gia này, mặc dù lão là lão tổ tông, cũng phải cẩn thận chiếu cố một chút mặt mũi của gia chủ.

Quản giáo đứa nhỏ không sai, nhưng dù sao cũng phải có lý do, đứa nhỏ phạm sai lầm mới phải dạy dỗ. Cho dù là gia chủ cũng phải như thế, không thể nói chuyện hoang đường, bịa đặt không có căn cứ, hoặc nói những lời kích thích người khác như đứa nhỏ năm tuổi đánh bại, đánh chết lão tổ Thái Cực Cảnh như vậy, ngươi xem thường làm cho người tức giận, loại chuyện như vậy đặt trên người người nào cũng không ai chịu được.

- Ở với ngài lâu này, phỏng chừng đứa nhỏ có tốt mấy đi nữa cũng xong rồi... Nhậm Kiệt nhìn Nhậm Nhất Nguyên, cũng nói thật.

Nhậm Nhất Nguyên vừa nghe nói, lập tức trợn to hai mắt, lão cảm thấy mình đã làm rất tốt rồi mà!

Nhậm Kiệt không đợi Nhậm Nhất Nguyên vị lão tổ tông này mở miệng chửi thề, đã tiếp tục nói: - Như vầy đi, đồ đệ của ta đã tới, một lát nữa để hai người bọn họ so tài một chút là biết ngay. Nếu như hắn thật sự ngay cả đồ đệ năm tuổi của ta đều không đánh lại; và nếu đồ đệ năm tuổi của ta có thể tùy ý đánh bại, đánh chết hắn, như vậy sau này ngài cũng đừng nhúng tay vào chuyện quản giáo tên Nhậm Tinh này nữa, sau này cứ hoàn toàn giao hắn cho đồ đệ ta, để đồ đệ của ta mang hắn theo, ngài thấy thế nào? Dĩ nhiên, nếu như Nhậm Tinh đánh thắng đồ đệ của ta, bổn gia chủ sẽ nói xin lỗi hắn, còn có thể đáp ứng bất kỳ yêu cầu gì của hắn!

- A... Gia gia, con bà nó! Ngươi chắc không? Nhậm Nhất Nguyên vừa nghe nói thế cũng rất là bất ngờ, rất là giật mình. Theo lão nghĩ, trước đó Nhậm Kiệt nói ra câu đó phỏng chừng là cố ý muốn chọc giận Nhậm Tinh, cho nên vừa rồi lão nói như vậy cũng là muốn tìm một bậc thang cho Nhậm Kiệt có cớ đi xuống, nhưng không nghĩ rằng vị gia chủ trẻ tuổi này vốn không thèm dùng bậc thang này, mà còn... con bà nó còn đi lên tiếp...

Nhậm Nhất Nguyên cảm giác mình càng ngày càng mơ hồ. Gia gia, con bà nó! Gia chủ trẻ tuổi này cũng quá cổ quái đi!

- Chắc vậy rồi, hiện tại cứ xem ngài có dám hay không? Nhậm Kiệt rất hào phóng dùng phép khích tướng.

- Tốt lắm, cứ quyết định như vậy đi! Không đợi Nhậm Nhất Nguyên đáp ứng, Nhậm Tinh đã trước gào lên đáp ứng.

Năm tuổi ư?! Dù là 500 tuổi Nhậm Tinh cũng không sợ, nếu như hắn không phải gia chủ Nhậm gia, Nhậm Tinh đều có lòng muốn giết chết hắn. Là người trong gia tộc, hắn còn là gia chủ, cho dù không giết hắn, không đánh hắn, vậy cũng phải để hắn nói xin lỗi nhận sai với mình trước mắt tất cả mọi người.

Về phần hắn nói đáp ứng bất kỳ yêu cầu gì của mình, Nhậm Tinh đã bắt đầu suy tính, mình nên nói ra yêu cầu gì cho tốt đây?

- Gia gia, con bà nó! Người lớn nói chuyện, thằng nhãi con ngươi chen miệng cái gì! Nhậm Nhất Nguyên cách mấy thước quay đầu lại quạt một cái tát, lão xoay người giơ tay lên tát trước mặt Nhậm Tinh, nhưng ngay lúc đó sau ót Nhậm Tinh lại bị lão quạt trúng một cái tát không nhẹ không nặng.

Thời khắc này Nhậm Tinh trừng mắt tức giận nhìn Nhậm Kiệt, cộng thêm hắn sớm đã thành thói quen, rồi lại không để ý lắm cái tát này.

Nhậm Nhất Nguyên lại lần nữa nhìn thoáng qua Nhậm Kiệt, cuối cùng vẫn gật đầu một cái, chỉ là trong lòng đang đánh trống lô tô, loại chuyện như vậy hẳn sẽ không phát sinh chứ?!? Cho dù ở trong đại giáo vô thượng, cho dù ở trong Chiến Trường Táng Tiên kia, cũng không có chuyện khoa trương như vậy, biến thái như vậy, năm tuổi làm sao có khả năng? Ừm! Nhất định đây là...

Ngay lúc Nhậm Nhất Nguyên gật đầu đáp ứng với Nhậm Kiệt, đột nhiên lão cảm nhận được trong tiểu thế giới này nhiều thêm một lực lượng cường đại đủ để lão chú ý tới, thậm chí ngay cả lão đều rất khó phán định cổ lực lượng này.

Đồng thời lúc chú ý tới, lão cũng lưu ý, lập tức lão mở to mắt: "Gia gia, con bà nó! Đứa nhỏ này!"

"Ầm..."

Tiểu thế giới này tuy rằng không tính là quá nhỏ, nhưng đối với Thái Cực Cảnh mà nói cũng không lớn, đừng nói chi là đối với Cổ Tiểu Bảo. Nhậm Kiệt nhìn thấy biến hóa liên tục trên mặt Nhậm Nhất Nguyên, biết lão đã phát hiện Cổ Tiểu Bảo, liền động thần hồn lực thông báo cho Cổ Tiểu Bảo tăng tốc đến đây. Bên này hắn vừa thông báo, ngay lúc những người khác cũng cảm nhận được cổ lực lượng này, Cổ Tiểu Bảo đã hóa thành một luồng sáng bay tới.

Vốn còn ở ngoài mấy trăm dặm đang không vội chạy tới, trong lúc bất chợt tăng tốc, đã vọt tới ngay.

- Sư phụ... Đây là nơi nào? Trong này không có thấy Thiên Yêu Thú gì có thể ăn! Sư phụ! Có phải trong này có chuyện gì tốt chơi ngài mới bảo ta đến đây hay không? Tuy rằng cách xa không bao lâu, nhưng Cổ Tiểu Bảo lại lần nữa gặp được Nhậm Kiệt, vẫn là rất vui vẻ hưng phấn.

Dĩ nhiên, gặp được sư phụ vui vẻ, đồng thời, Cổ Tiểu Bảo cũng còn không bỏ mất lòng muốn ăn, cũng không quên đi ý chơi đùa.

"Là hắn, vừa rồi tốc độ thật nhanh! Thái Cực Cảnh, không sai, nhất định là Thái Cực Cảnh, nhưng... nhưng làm sao hắn có khả năng thật sự chỉ có năm tuổi?" Nhìn Cổ Tiểu Bảo, Nhậm Tinh hơi mở lớn khóe miệng, tuy rằng hắn vẫn như cũ tràn đầy lòng tin đối với mình, nhưng... nhưng bây giờ đột nhiên xuất hiện một đứa nhỏ mới mấy tuổi, mà tốc độ vừa rồi kia quả thật đã hù dọa hắn hoảng sợ.

"Không đúng..." Nhậm Tinh lập tức lại cảm thấy không đúng, đứa nhỏ năm tuổi tuyệt đối không có khả năng mạnh như vậy, đây chẳng lẽ là một lão quái vật?

Hắn đang ngẩn người, Nhậm Cửu Trí cùng Nhậm Cửu Khiếu lại trợn tròn mắt, cục diện phát triển đến giờ, bọn họ chỉ có thể ở một bên trợn to mắt nhìn.

Càng không nghĩ tới lại thật sự chạy đến đây một đứa nhỏ thoạt nhìn chỉ có năm, sáu tuổi, hơn nữa rõ ràng lực lượng là Thái Cực Cảnh, tuy rằng hiện tại vẫn chưa hoàn toàn thể hiện ra, nhưng... chỉ bao nhiêu đó đã đủ dọa người rồi.

Chẳng lẽ đứa nhỏ này thật sự là đồ đệ của vị gia chủ trẻ tuổi Nhậm gia, Nhậm gia chủ Nhậm Kiệt kia?

Trời ơi! Nếu đúng thật như vậy, bọn họ đều cảm giác sắp ngất xỉu, hiện tại ở bên ngoài rốt cuộc là thế giới gì đây?

- Đánh bại hắn, chỉ cần đừng giết chết là được! Đánh bại hắn sau này... sau này hắn sẽ đi theo ngươi! Sư phụ cảm thấy hắn cũng có một chút xíu lực lượng nhưng căn bản không biết cách chiến đấu, cũng không biết quy củ... Sư phụ đã nói xong, sau khi đánh bại hắn, hãy biểu hiện lực lượng ngươi có thể dễ dàng đánh bại hắn, đánh chết hắn, sau này hắn sẽ đi theo ngươi học tập chiến đấu, học tập quy củ! Nhậm Kiệt chỉ tay vào Nhậm Tinh, nói.

- Thật sao? Vừa nghe Nhậm Kiệt nói vậy, Cổ Tiểu Bảo cả người đều hưng phấn, nhảy cởn lên phấn khích vỗ tay, vui vẻ đến không chịu nổi, sau khi thân mình rơi xuống theo hướng ngón tay chỉ của Nhậm Kiệt nhìn về phía Nhậm Tinh.

Cổ Tiểu Bảo đưa tay, cánh tay, bàn tay nhỏ bé ngoéo... một cái về phía Nhậm Tinh, làm thế tay bảo đến đây, nói: - Đến đây, mau lên, mau lên! Hà hà... Sau này ngươi sẽ đi theo ta học đi, yên tâm, ta sẽ chỉ dạy ngươi thật tốt!

Trong chớp nhoáng này, Cổ Tiểu Bảo còn vui vẻ hơn so với chiếm được bất kỳ món ăn ngon, hay trò vui nào.

Loại tâm tính này đúng là tâm tính của đứa nhỏ không sai trật vào đâu được, rất đơn giản, bởi vì sư phụ có thể giao người cho mình quản, cho mình chỉ dạy, đó là một loại chấp nhận.

Hơn nữa dưới tay người khác đều có người, chỉ có mình không có, sau này có người thuộc về chính mình quản rồi... chỉ nghĩ đến đây, cả người Cổ Tiểu Bảo đều như sắp bay bổng lên.

Cổ Tiểu Bảo là hưng phấn, vui vẻ kích động như muốn bay bổng, nhưng Nhậm Tinh thì lại bị đứa nhỏ xấu xí mới vừa tới chọc giận đến muốn ói máu, tên này cũng quá... quá kiêu ngạo đi! Vừa tới đã khiêu khích như vậy! Nhậm Tinh vốn đã như một ngọn núi lửa sắp phun trào, giờ khắc này không còn có thể chịu đựng nổi nữa, hắn bước ra một bước, trong nháy mắt chung quanh thân thể ánh sao xoay tròn lấp lánh, như tinh hà rực rỡ, trên tay quyền hắn đột nhiên nở rộ hào quang, giống như mặt trời nóng cháy trên không trung, rồi giống như mặt trời rơi xuống đánh thẳng về phía Cổ Tiểu Bảo...

/844

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status