Vô Song lái xe, Tu La ngồi ở ghế phụ, Nam Tương Uyển mang theo Cố Bắc Hoài ở ghế sau, cả nhóm nhanh chóng đến sân bay.
Trên đường đi, Cố Bắc Hoài cả buổi đều không nói nên lời, yên lặng ngắm cảnh, thậm chí còn đang suy nghĩ có nên hay không ở nhà, không để sói nhỏ dính tới phiền toái?
Tu La nhanh chóng sắp xếp tình huống và nói: "Vậy Nam Tương Uyển, cô có thấy ai khả nghi không? Đạo diễn Bàng đã bị bắt cóc lâu chưa?"
Nam Tương Uyển xoa xoa lông mày: "Không phải bắt cóc, tôi nghi ngờ ông ấy đã chết."
Vô Song: "Mặc dù có khả năng, nhưng đây đều là suy đoán của cô, Bình Đầu Ca. Chỉ là điện thoại không liên lạc được thôi mà. Không phải là đang ở sân bay sao? Có lẽ là tắt máy rồi?"
Nam Tương Uyển: "Không, ông ấy không thường tắt máy, tôi cũng có linh cảm xấu."
Tu La: "..."
Vô Song: "..."
Lúc này, cô đã gần đến nơi ở sân bay, nhưng đột nhiên điện thoại trong túi rung lên, một tin nhắn thoại chưa đọc gửi đến.
Nam Tương Uyển sửng sốt, và bật giọng nói.
Giọng nói của Bàng Khai Cát vang lên, trộn lẫn với tiếng ồn ào: "Tôi gặp rắc rối rồi, đến địa chỉ này để tìm tôi [Địa điểm], cô nhớ đến một mình, đừng nói với bất kỳ ai."
Tu La đang ngồi trên ghế phụ, đột nhiên quay lại: " Giọng nói bị chỉnh sửa"
Vô Song: "Cô chuyển nó vào nhóm và nhờ Tiểu B giải mã đi."
Tiểu B là một ông trùm máy tính trong số các thành viên khoa chiến tranh đặc biệt khoá 21. Vì anh xếp thứ 13 trong nhiều lần đánh giá nhiệm vụ, anh được mọi người đặt biệt danh là Tiểu 13. Nghịch ngợm thêm chút rồi lại biến thành Tiểu B, giờ gần đây nó như thay thế mật danh ban đầu của anh ấy.
Nam Tương Uyển ngay lập tức mở nhóm và giải thích ngắn gọn tình hình.
Tiểu B đang chơi bên ngoài, khi nhìn thấy tin nhắn nhóm, ban đầu anh không để ý lắm, cho đến khi nghe thấy âm thanh đã được điều chỉnh trong tin nhắn thoại.
Vào buổi chiều, một vài người tới thay ca bảo vệ Triệu Thắng Nam và Hiểu Đông từ xa, họ gần như bị mù khi thấy số tiền được chi trả.
Thật giàu có!
Tiểu B ngồi xuống bên đường, bật máy tính lên bắt đầu giải mã, ngoài ra còn nhân tiện kiểm tra địa chỉ vị trí.
Sự cẩn trọng của đối phương vượt xa những gì người bình thường có thể tưởng tượng!
Lúc này, Vô Song cũng vừa lái xe đến sân bay, từ rất xa liền nhìn thấy một người đứng ở ngoài cửa, vô cùng lo lắng.
Cố Bắc Hoài: "Đây là trợ lý của đạo diễn Bàng, cô ấy vốn là cùng ông ấy trở lại Trung Quốc."
Nam Tương Uyển lập tức xuống xe, trợ lý nhỏ suýt khóc khi nhìn thấy cô.
"Nam tổng! Đạo diễn Bàng mất tích rồi! "
Sau khi hỏi thăm tình hình một lúc, cô phát hiện ra rằng Bàng Khai Cát đã mất tích nửa tiếng đồng hồ và máy bay chuẩn bị cất cánh.
Một người sống to lớn đột nhiên biến mất ở sân bay, giống như một sự kiện siêu nhiên, trợ lý không biết có nên gọi cảnh sát hay không.
Nam Tương Uyển nhanh chóng ngồi vào ghế lái và đá bay Vô Song.
Vô Song: "???"
Tu La vừa định xuống xe, lại nhìn thấy một màn này, suýt chút nữa không phản ứng lại, một chân duỗi ra ngoài, không biết có nên bước xuống hay không.
Cố Bắc Hoài nhìn quanh một lượt, cuối cùng dán mắt vào trợ lý: “Có phải cô và đạo diễn Bàng đi ô tô tới không? Xe đâu?”
Trợ lý: “Đang ở bãi đỗ xe ngầm.”
Cố Bắc Hoài nhìn Tu La và Vô Song: “Đổi xe đi.."
Ý tứ là muốn để Nam Tương Uyển đi một mình, trong tin nhắn thoại đã nói rất rõ ràng.
Ba người nhanh chóng đến bãi đậu xe dưới đất, trợ lý nhỏ đuổi theo đưa chìa khóa xe.
Trợ lý: "Chúng ta đi tìm đạo diễn Bàng sao?"
Cô thở hồng hộc nhìn ba người kia. Hai gương mặt xa lạ này có vẻ là vệ sĩ, mạnh mẽ nhanh nhẹn cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng Cố Thiên Vương sao có thể chạy nhanh như vậy?
Cố Bắc Hoài cầm lấy chìa khóa, vỗ vỗ vai cô: "Cô cứ bắt taxi về khách sạn chờ tin tức."
Trợ lý: "???"
Nói xong, ba người nhanh chóng lên xe phóng về phía địa điểm cần tới.
Lần này là Tu La lái xe, Vô Song ngồi ở phụ lái, từ trong túi lấy ra các bộ phận khác nhau như có phép thuật, bắt đầu lắp ráp khẩu một súng lục ngay tại chỗ.
Bên kia, Nam Tương Uyển lái xe một mình, sử dụng kĩ năng của Cẩu Tử cho, vo ve suốt quãng đường.
Cuộc gọi thoại của Cố Bắc Hoài truyền đến, cô vội vàng dùng một tay trả lời.
Cố Bắc Hoài: "Chậm lại và phối hợp với đồng đội của em."
Nam Tương Uyển: "Em sẽ đợi anh cách vị trí định vị ba km."
Sau đó, cô cúp điện thoại và tiếp tục lao đi!
Nghe thấy tiếng cúp máy, Cố Bắc Hoài mí mắt giật giật, anh nghe được trong giọng nói của sói nhỏ mang theo một tia vui mừng?
Tu La: “Vậy giờ sao, Thiên Vương, anh cũng muốn đi?”
Vô Song: “Thiên Vương, sao anh không xuống xe, bắt taxi trở về trước đi?”
Hai người đều cảm thấy sự tình quá nguy hiểm, bất kể Cố Bắc Hoài trước kia giữ chức vụ gì, hiện tại anh cũng đã giải nghệ, còn là ngôi sao đoạt giải quốc tế, cho nên không thể để cho anh gặp nguy hiểm.
Cố Bắc Hoài mặt không chút thay đổi liếc nhìn hai người: “Nhiệm vụ cấp trên các ngươi giao cho chính là điều tra Đàm Thâm?”
Tu La: “!!!”
Vô Song: “…”
Cố Bắc Hoài cười lạnh: “Đàn Thâm trốn sang Mỹ và có căn cứ ở Los Angeles. Anh ta có liên quan đến vụ catnip, 500 tấn đã được vận chuyển đến cảng Hoa Hạ. Một số bị thu giữ tại chỗ, còn một phần khác đã chảy đến nhiều nơi khác nhau ở Trung Quốc. "
Tu La liếc qua kính chiếu hậu, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Vô Song nuốt nước miếng, không biết nên nói hay không.
Cố Bắc Hoài: "Rất nhiều người đã tham gia, tổ chức can thiệp vào còn thấy sốc hơn nữa khi cuộc điều tra được tiến hành. Nó liên quan đến kẻ đứng sau cuộc xâm lược văn hóa."
Tu La và Vô Song nhìn nhau, họ đều bị sốc
Hai người đều không biết sau lưng Đàm Thâm đã phát sinh chuyện gì, đừng nói bọn họ, toàn bộ 21 khoá đặc công đều không biết.
Cố Bắc Hoài làm sao biết?
Mạng lưới thông tin này quá rộng!
Vấn đề này nghe có vẻ rất khó khăn, nó liên quan đến rất nhiều tổ chức quốc tế.
Cố Bắc Hoài tiếp tục phân tích: "Một kẻ giết người xuất hiện tại lễ trao giải Grammy, bây giờ đạo diễn Bàng lại bị bắt cóc ở sân bay. Ra tay ngay trong thành phố này, Đàm Thâm là kẻ có tình nghi lớn nhất vì anh ta có thù oán với hai người họ"
Tu La nhíu mày: " Quá nguy hiểm! Theo tình báo, thế lực của Đàm Thâm ở Los Angeles mấy tháng nay bành trướng rất nhanh, không biết có ai móc nối sau lưng hắn. Xung quanh hắn thậm chí còn có người của thế lực ngầm."
Vô Song: "Nếu Đàm Thâm thực sự muốn đối phó với Nam Tương Uyển và đạo diễn Bàng Khai Cát, thì lần này chúng ta sẽ hành động tổng lực và hạ gục hắn ngay lập tức! Bị thương là không thể tránh khỏi, còn có thể sẽ có thương vong. Rốt cuộc, chúng ta không biết hiện tại xung quanh Đàm Thâm có bao nhiêu người, tình huống cụ thể như thế nào, nguồn tin tức hiện tại không chính xác, đối phương ở bên kia Thái Bình Dương nên rất khó tìm hiểu."
Vô Song: "Vì vậy, Cố Thiên Vương, anh không nên đi theo chúng tôi, anh hãy tìm một chỗ an toàn chờ tin tức."
Cố Bắc Hoài không thèm để ý, bình tĩnh nói: Quên nói rằng tôi cũng là một trong những kẻ thù của Đàm Thâm, vì vậy tôi nên ở lại đây, hai người bảo vệ tôi."
Tu La sửng sốt, nếu không phải anh ta đang lái xe, anh ta đã quay đầu lại nhìn Cố Bắc Hoài rồi.
Vô Song: "???"
Cái quái gì đang xảy ra vậy?
Anh chỉ làm điều mà anh muốn thôi đúng không?
Cố Bắc Hoài không để ý tới biểu cảm của hai người này: "Đúng rồi, khi nào đồng đội chuyên về máy tính của hai người có tin tức thì nói cho tôi biết, tôi chợp mắt một chút."
Nói xong anh nhắm mắt lại dựa vào trên ghế.
Tu La: "..."
Vô Song yên lặng lấy điện thoại ra giục đồng đội
Trên đường đi, Cố Bắc Hoài cả buổi đều không nói nên lời, yên lặng ngắm cảnh, thậm chí còn đang suy nghĩ có nên hay không ở nhà, không để sói nhỏ dính tới phiền toái?
Tu La nhanh chóng sắp xếp tình huống và nói: "Vậy Nam Tương Uyển, cô có thấy ai khả nghi không? Đạo diễn Bàng đã bị bắt cóc lâu chưa?"
Nam Tương Uyển xoa xoa lông mày: "Không phải bắt cóc, tôi nghi ngờ ông ấy đã chết."
Vô Song: "Mặc dù có khả năng, nhưng đây đều là suy đoán của cô, Bình Đầu Ca. Chỉ là điện thoại không liên lạc được thôi mà. Không phải là đang ở sân bay sao? Có lẽ là tắt máy rồi?"
Nam Tương Uyển: "Không, ông ấy không thường tắt máy, tôi cũng có linh cảm xấu."
Tu La: "..."
Vô Song: "..."
Lúc này, cô đã gần đến nơi ở sân bay, nhưng đột nhiên điện thoại trong túi rung lên, một tin nhắn thoại chưa đọc gửi đến.
Nam Tương Uyển sửng sốt, và bật giọng nói.
Giọng nói của Bàng Khai Cát vang lên, trộn lẫn với tiếng ồn ào: "Tôi gặp rắc rối rồi, đến địa chỉ này để tìm tôi [Địa điểm], cô nhớ đến một mình, đừng nói với bất kỳ ai."
Tu La đang ngồi trên ghế phụ, đột nhiên quay lại: " Giọng nói bị chỉnh sửa"
Vô Song: "Cô chuyển nó vào nhóm và nhờ Tiểu B giải mã đi."
Tiểu B là một ông trùm máy tính trong số các thành viên khoa chiến tranh đặc biệt khoá 21. Vì anh xếp thứ 13 trong nhiều lần đánh giá nhiệm vụ, anh được mọi người đặt biệt danh là Tiểu 13. Nghịch ngợm thêm chút rồi lại biến thành Tiểu B, giờ gần đây nó như thay thế mật danh ban đầu của anh ấy.
Nam Tương Uyển ngay lập tức mở nhóm và giải thích ngắn gọn tình hình.
Tiểu B đang chơi bên ngoài, khi nhìn thấy tin nhắn nhóm, ban đầu anh không để ý lắm, cho đến khi nghe thấy âm thanh đã được điều chỉnh trong tin nhắn thoại.
Vào buổi chiều, một vài người tới thay ca bảo vệ Triệu Thắng Nam và Hiểu Đông từ xa, họ gần như bị mù khi thấy số tiền được chi trả.
Thật giàu có!
Tiểu B ngồi xuống bên đường, bật máy tính lên bắt đầu giải mã, ngoài ra còn nhân tiện kiểm tra địa chỉ vị trí.
Sự cẩn trọng của đối phương vượt xa những gì người bình thường có thể tưởng tượng!
Lúc này, Vô Song cũng vừa lái xe đến sân bay, từ rất xa liền nhìn thấy một người đứng ở ngoài cửa, vô cùng lo lắng.
Cố Bắc Hoài: "Đây là trợ lý của đạo diễn Bàng, cô ấy vốn là cùng ông ấy trở lại Trung Quốc."
Nam Tương Uyển lập tức xuống xe, trợ lý nhỏ suýt khóc khi nhìn thấy cô.
"Nam tổng! Đạo diễn Bàng mất tích rồi! "
Sau khi hỏi thăm tình hình một lúc, cô phát hiện ra rằng Bàng Khai Cát đã mất tích nửa tiếng đồng hồ và máy bay chuẩn bị cất cánh.
Một người sống to lớn đột nhiên biến mất ở sân bay, giống như một sự kiện siêu nhiên, trợ lý không biết có nên gọi cảnh sát hay không.
Nam Tương Uyển nhanh chóng ngồi vào ghế lái và đá bay Vô Song.
Vô Song: "???"
Tu La vừa định xuống xe, lại nhìn thấy một màn này, suýt chút nữa không phản ứng lại, một chân duỗi ra ngoài, không biết có nên bước xuống hay không.
Cố Bắc Hoài nhìn quanh một lượt, cuối cùng dán mắt vào trợ lý: “Có phải cô và đạo diễn Bàng đi ô tô tới không? Xe đâu?”
Trợ lý: “Đang ở bãi đỗ xe ngầm.”
Cố Bắc Hoài nhìn Tu La và Vô Song: “Đổi xe đi.."
Ý tứ là muốn để Nam Tương Uyển đi một mình, trong tin nhắn thoại đã nói rất rõ ràng.
Ba người nhanh chóng đến bãi đậu xe dưới đất, trợ lý nhỏ đuổi theo đưa chìa khóa xe.
Trợ lý: "Chúng ta đi tìm đạo diễn Bàng sao?"
Cô thở hồng hộc nhìn ba người kia. Hai gương mặt xa lạ này có vẻ là vệ sĩ, mạnh mẽ nhanh nhẹn cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng Cố Thiên Vương sao có thể chạy nhanh như vậy?
Cố Bắc Hoài cầm lấy chìa khóa, vỗ vỗ vai cô: "Cô cứ bắt taxi về khách sạn chờ tin tức."
Trợ lý: "???"
Nói xong, ba người nhanh chóng lên xe phóng về phía địa điểm cần tới.
Lần này là Tu La lái xe, Vô Song ngồi ở phụ lái, từ trong túi lấy ra các bộ phận khác nhau như có phép thuật, bắt đầu lắp ráp khẩu một súng lục ngay tại chỗ.
Bên kia, Nam Tương Uyển lái xe một mình, sử dụng kĩ năng của Cẩu Tử cho, vo ve suốt quãng đường.
Cuộc gọi thoại của Cố Bắc Hoài truyền đến, cô vội vàng dùng một tay trả lời.
Cố Bắc Hoài: "Chậm lại và phối hợp với đồng đội của em."
Nam Tương Uyển: "Em sẽ đợi anh cách vị trí định vị ba km."
Sau đó, cô cúp điện thoại và tiếp tục lao đi!
Nghe thấy tiếng cúp máy, Cố Bắc Hoài mí mắt giật giật, anh nghe được trong giọng nói của sói nhỏ mang theo một tia vui mừng?
Tu La: “Vậy giờ sao, Thiên Vương, anh cũng muốn đi?”
Vô Song: “Thiên Vương, sao anh không xuống xe, bắt taxi trở về trước đi?”
Hai người đều cảm thấy sự tình quá nguy hiểm, bất kể Cố Bắc Hoài trước kia giữ chức vụ gì, hiện tại anh cũng đã giải nghệ, còn là ngôi sao đoạt giải quốc tế, cho nên không thể để cho anh gặp nguy hiểm.
Cố Bắc Hoài mặt không chút thay đổi liếc nhìn hai người: “Nhiệm vụ cấp trên các ngươi giao cho chính là điều tra Đàm Thâm?”
Tu La: “!!!”
Vô Song: “…”
Cố Bắc Hoài cười lạnh: “Đàn Thâm trốn sang Mỹ và có căn cứ ở Los Angeles. Anh ta có liên quan đến vụ catnip, 500 tấn đã được vận chuyển đến cảng Hoa Hạ. Một số bị thu giữ tại chỗ, còn một phần khác đã chảy đến nhiều nơi khác nhau ở Trung Quốc. "
Tu La liếc qua kính chiếu hậu, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Vô Song nuốt nước miếng, không biết nên nói hay không.
Cố Bắc Hoài: "Rất nhiều người đã tham gia, tổ chức can thiệp vào còn thấy sốc hơn nữa khi cuộc điều tra được tiến hành. Nó liên quan đến kẻ đứng sau cuộc xâm lược văn hóa."
Tu La và Vô Song nhìn nhau, họ đều bị sốc
Hai người đều không biết sau lưng Đàm Thâm đã phát sinh chuyện gì, đừng nói bọn họ, toàn bộ 21 khoá đặc công đều không biết.
Cố Bắc Hoài làm sao biết?
Mạng lưới thông tin này quá rộng!
Vấn đề này nghe có vẻ rất khó khăn, nó liên quan đến rất nhiều tổ chức quốc tế.
Cố Bắc Hoài tiếp tục phân tích: "Một kẻ giết người xuất hiện tại lễ trao giải Grammy, bây giờ đạo diễn Bàng lại bị bắt cóc ở sân bay. Ra tay ngay trong thành phố này, Đàm Thâm là kẻ có tình nghi lớn nhất vì anh ta có thù oán với hai người họ"
Tu La nhíu mày: " Quá nguy hiểm! Theo tình báo, thế lực của Đàm Thâm ở Los Angeles mấy tháng nay bành trướng rất nhanh, không biết có ai móc nối sau lưng hắn. Xung quanh hắn thậm chí còn có người của thế lực ngầm."
Vô Song: "Nếu Đàm Thâm thực sự muốn đối phó với Nam Tương Uyển và đạo diễn Bàng Khai Cát, thì lần này chúng ta sẽ hành động tổng lực và hạ gục hắn ngay lập tức! Bị thương là không thể tránh khỏi, còn có thể sẽ có thương vong. Rốt cuộc, chúng ta không biết hiện tại xung quanh Đàm Thâm có bao nhiêu người, tình huống cụ thể như thế nào, nguồn tin tức hiện tại không chính xác, đối phương ở bên kia Thái Bình Dương nên rất khó tìm hiểu."
Vô Song: "Vì vậy, Cố Thiên Vương, anh không nên đi theo chúng tôi, anh hãy tìm một chỗ an toàn chờ tin tức."
Cố Bắc Hoài không thèm để ý, bình tĩnh nói: Quên nói rằng tôi cũng là một trong những kẻ thù của Đàm Thâm, vì vậy tôi nên ở lại đây, hai người bảo vệ tôi."
Tu La sửng sốt, nếu không phải anh ta đang lái xe, anh ta đã quay đầu lại nhìn Cố Bắc Hoài rồi.
Vô Song: "???"
Cái quái gì đang xảy ra vậy?
Anh chỉ làm điều mà anh muốn thôi đúng không?
Cố Bắc Hoài không để ý tới biểu cảm của hai người này: "Đúng rồi, khi nào đồng đội chuyên về máy tính của hai người có tin tức thì nói cho tôi biết, tôi chợp mắt một chút."
Nói xong anh nhắm mắt lại dựa vào trên ghế.
Tu La: "..."
Vô Song yên lặng lấy điện thoại ra giục đồng đội
/582
|