Nắng gắt cuối thu vừa tắt Mạc Yên Nhiên liền ồn ào muốn tới bãi săn, Thẩm Sơ Hàn đang xếp một ván cờ cho chính mình, cầm một quyển sách dạy đánh cờ trên tay, không ngẩng đầu lên hỏi nàng, “Nàng không thông thạo cưỡi ngựa, cũng không thích hoạt động, ngay cả cung tên cũng không kéo nổi, nàng nói xem nàng nhiệt tình thế làm gì?”
Mạc Yên Nhiên ai nha một tiếng, chạy đến ngồi xuống vị trí đối diện hắn, “Ta chỉ muốn đi ra ngoài hít thở không khí thôi, ngày ngày ở cùng một chỗ lang quân không buồn, ta thì buồn sắp chết rồi, không phải năm nào cũng đi sao? Vì sao năm nay còn chưa lên kế hoạch? Hai ngày trước ta hỏi Hoàng Hậu nương nương, nương nương nói chàng chưa có lời gì cả.”
Thẩm Sơ Hàn tặc lưỡi một tiếng, cầm bàn tay nàng đặt trên bàn cờ ra, hạ xuống một quân, “Giờ giỏi nhỉ, công khai nghe ngóng hành trình của trẫm, không ai nói với nàng dò xét hành tung của Hoàng Đế là tội lớn à?”
Mạc Yên Nhiên cười hì hì, “Vậy bệ hạ trị tội ta đi, đừng có nương tay.”
Thẩm Sơ Hàn không có cách nào với nàng, cốc đầu nàng một cái, ném quyển sách lên bàn cờ, “Không lâu nữa sẽ đi, chỉ tại nàng quá nóng ruột thôi.”
Mạc Yên Nhiên bắt lấy tay hắn, “Ta thật sự nóng ruột, năm nay ngay cả nghỉ hè cũng không ra ngoài, mặc dù trong phòng ta cũng không nóng lắm nhưng vẫn thấy là lạ, đương nhiên ta phải sợ ngay cả thu săn chàng cũng không đi rồi.”
Thẩm Sơ Hàn rút tay về, “Đi, sẽ đi, đừng vội, tiểu yêu tinh phiền toái.”
Sau nhiều lần thúc giục của Mạc Yên Nhiên, thu săn đến nhanh hơn nàng nghĩ, Hoàng Hậu còn đặc biệt tìm nàng tới hỏi muốn dẫn ai đi cùng. Mạc Yên Nhiên trước nay thích náo nhiệt, lập tức cười híp mắt gật đầu, “Đều đi, đều đi đi, nhiều người mới vui chứ.”
Hoàng Hậu hừ một tiếng, “Các ngươi ra ngoài đi chơi, ta còn phải ở trong cung đây này.”
Mạc Yên Nhiên a một tiếng, “Ngươi cũng đi không được sao? Mỗi ngày ở trong hoàng cung còn gì thú vị nữa. Ngươi còn không thích tới ngự hoa viên chơi đùa, làm sao chịu nổi, nhàm chán quá.”
“Ngươi tưởng ta là ngươi à.” Hoàng Hậu phất tay áo, ngồi thẳng lưng, “Ta đây là tiểu thư khuê các, từ nhỏ đã được nuôi lớn như tiểu thư đại gia, có gì không chịu nổi, ngồi lâu chẳng phải thành quen hay sao.”
“Hơn nữa.” Nàng phất tay, “Khi ở Đông Cung ta đã đi nhiều rồi, quá nhiều lần cũng không còn gì thú vị, chỉ có ngươi mới đi vài lần nên còn thấy mới mẻ, ta chỉ cảm thấy xe ngựa lung lay một đường làm ta rất khó chịu.”
Mạc Yên Nhiên vỗ tay nàng, “Đã biêt, đã biết, ngươi không đi thì không đi, sao lại cười nhạo sở thích của ta, dù sao ta cũng không chịu được ngồi không, phải đi ra ngoài thả lỏng mới được.”
“Vậy chính ngươi phải cẩn thận một chút, ở bên ngoài không giống trong cung, người ngươi muốn giữ phải giữ cho chắc.”
“Đương nhiên, ta sẽ chú ý, để ta xem còn ai chưa hết hy vọng muốn tranh giành tình cảm, đến lúc đó…” Tay nàng chậm rãi siết thành đấm, âm trầm cười hai tiếng, “Sẽ xảy ra chuyện đấy, Hoàng Hậu nương nương.”
Chuyện này, đương nhiên sẽ có người làm. Mạc Yên Nhiên nói là sẽ chú ý, nhưng dù sao nàng cũng không biết cưỡi ngựa, lại không có hứng thú gì với loại vận động này, bị xe ngựa lắc lư nàng càng không có sức đi chơi, ngồi phịch tại chỗ nhìn phong cảnh bên ngoài.
Nhưng luôn có người tinh thần tốt hơn nàng nhiều, ví dụ như Lục Thanh Vu và một vài người trẻ tuổi khác. Mạc Yên Nhiên không hiểu nối, Lục Thanh Vu và Mạc Bình U am hiểu cưỡi ngựa thì không nói làm gì, dù sao người nhà người ta cũng là tướng quân, còn đám nữ nhi quan văn các ngươi sao cũng cưỡi ngựa lợi hại vậy? Thật sự không hiểu nổi con gái nhà người ta.
Lục Thanh Vu cưỡi ngựa hai vòng, tự mình bắn hai con thỏ, ba con gà rừng rồi nhàn nhã cưỡi ngựa đi xung quanh, bên cạnh nàng không có ai, chạy một vòng khiến nàng nhớ tới ngày đó đã gặp Thẩm Sơ Hàn thế nào.
Lúc đó cũng như thế này, một ngày trước bệ hạ vừa mới ra vẻ ân ái với Mạc Yên Nhiên khi đó còn là Tiệp Dư xong đã đụng phải nàng, bệ hạ mặc trang phục cưỡi ngựa, bên cạnh không có ai, chỉ một mình hắn thúc ngựa chạy về phía này, cung tên trên tay kéo căng, khi thả ra nhìn có vẻ lơ đãng lại cực kỳ chuẩn xác. Nàng ngây ngẩn cả người, ngay cả khi hắn tới bên cạnh nàng, khoảng cách thật sự gần nàng còn chưa nhận ra, nhất thời chỉ biết nhìn theo hắn.
Nàng được gọi tới, người truyền lời nói, “Bệ hạ thấy vị tiểu chủ này săn được không ít con mồi nên đặc biệt truyền tới hỏi chuyện.”
Nàng vội vàng đáp lại, cưỡi ngựa tới, đền gần cũng quên phải hành lễ.
Bệ hạ cười thản nhiên, mặc trang phục màu xanh ngồi trên ngựa hỏi nàng, “Ngươi là nữ nhi nhà ai? Trước giờ vì sao trẫm chưa từng gặp ngươi?”
Lúc này nàng mới tỉnh lại, vội vàng xuống ngựa định hành lễ lại nghe bệ hạ nói, “Không cần hành lễ, cứ vậy nói đi, ở bãi săn không giống với trong cung, không cần nhiều quy củ như thế.”
Nàng mới đáp, “Phụ thân của thiếp tỳ là Lục Viễn Thư.”
“À? Là nữ nhi của Lục Khanh? Ngươi tên gì?”
Nàng giương mắt nhìn hắn, mặt mày hắn như vẽ, nhưng tất cả dịu dàng ấm áp hôm qua chỉ dành cho một người, cho Mạc Yên Nhiên kia, hắn cười với nàng, ôn hòa hỏi chuyện nàng, nhưng hắn lại không biết nàng tên là gì, hắn chưa từng gặp nàng.
Lục Thanh Vu bàng hoàng, trong lòng lại có một giọng nói đang nói với mình, “Chưa từng gặp mới tốt, chưa từng gặp mới có thể thích Mạc Yên Nhiên, bây giờ gặp rồi, sự dịu dàng kia, quan tâm kia, nói không chừng sẽ đều là của ngươi.”
Của ta sao? Trong lòng nàng xuất hiện sự chờ mong mờ mịt, trong mắt lại đầy ý cười nhìn qua, “Thưa bệ hạ, thiếp tỳ tên gọi Lục Thanh Vu.”
Đây không phải lần đầu tiên nàng nhìn thấy Hoàng Thượng, thậm chí đã gặp rất nhiều lần, nhưng không lần nào giống lần này, khiến nàng khó có thể quên. Hắn nở nụ cười nhạt, mắt phượng khẽ nhếch lên, thân mình nghiêng về phía trước, “Thanh Vu trong “Hà bạn thanh vu đê thượng liễu”? Quả là cái tên hay.” Nàng cứ thế đắm chìm, đắm chìm thật sâu trong đôi mắt hắn.
Nàng biết là không nên, nhưng không còn cách nào, hắn đã là phu quân của nàng, cho dù lúc đó nàng còn chưa từng thị tẩm, hắn đã là trời của nàng, hắn nói chuyện với nàng có chút dịu dàng, quả là cái tên hay, nàng cười có chút choáng váng.
Lần này, nàng vẫn gặp phải bệ hạ.
Thẩm Sơ Hàn mặc trang phục cưỡi ngựa màu đỏ thẫm chậm rãi đi tới từ cách chỗ nàng không xa.
Cược một phen đi, nàng tự nói với bản thân, nếu tiếp tục sống hoài, sống hoảng sợ thế này còn có ý nghĩa gì. Ở trong cung, phía trước nàng vĩnh viễn có một Mạc Yên Nhiên, hắn vĩnh viễn chỉ nhìn thây Mạc yên Nhiên. Nhưng nơi này thì khác, ngày đó nàng đã dựa vào thu săn để vào mắt hắn, bây giờ sao lại không thể. Lần này, chỉ cần giống như ngày đó, nàng sẽ có thể xoay người, những gì của Mạc Yên Nhiên chỉ cần chia lấy một chút là tốt rồi, nàng nhắm chặt mắt.
Cược một phen đi, Thanh Vu.
Nàng cướp con mồi của hắn, hoặc nên nói đánh động con mồi của hắn. Nàng đã chú ý hắn nhìn chằm chằm con nai phía trước một lát, đang định bắn tên, nàng vội vã rút một mũi tên bắn qua, vốn hơi vội nên mất chính xác, không chỉ không trúng đầu con nai kia mà còn đánh rắn động cỏ, đánh động nó chạy mất.
Nàng hít sâu một hơi, thúc ngựa tới trước mặt hắn thỉnh tội, sắc mặt Thẩm Sơ Hàn thản nhiên, không hề để ý gọi nàng đứng lên, “Trong khu săn bắn chuyện này vốn là chuyện thường, ngươi cũng không để ý thấy trẫm ở đây, không coi là có tội, đi đi.”
Nàng vẫn luôn để ý thấy hắn ở đây, nàng cắn môi, không cách nào dời bước, đột nhiên nàng ngẩng đầu nhìn về phía hắn, ý đồ bày ra biểu cảm chọc người yêu mến nhất, mắt long lanh ánh nước, “Thanh Vu có thể đi theo bệ hạ hai vòng được không?”
Đến giờ Thẩm Sơ Hàn còn gì không rõ nữa, biểu cảm trên mặt hắn lập tức trở nên có phần buồn cười, tay nắm roi ngựa đã quấn lên, lúc này vung ra hai cái, “Bên cạnh trẫm không có ai, vốn tưởng rằng Thanh Vu có thể thông minh một chút, lẽ nào trẫm còn thiếu người nhặt con mồi hay sao.”
Nói vậy giống như coi nàng làm nô tài, sắc mặt nàng trở nên tái mét, nói chuyện cũng không còn lưu loát, hàm hồ nói, “Chỉ là thấy Di Phi nương nương dường như có phần không khỏe, không thể làm bạn bên cạnh bệ hạ, Thanh Vu không dám nói làm thay, chỉ muốn nói chuyện với bệ hạ đôi câu.”
Biểu cảm của Thẩm Sơ Hàn lập tức lạnh xuống, “Đủ rồi, im miệng.” Hắn phất tay áo, kéo đầu ngựa hướng về một hướng khác, “Trẫm để ngươi ở phi vị không phải để ngươi thời khắc lên mặt với Di Phi, ngươi không phải còn thấp hơn nàng nửa cấp sao? Nếu ngươi còn chưa nghĩ rõ ràng thì trẫm có thể để ngươi giáng xuống Tần vị mà nghĩ cho kỹ. Trẫm chỉ nói một lần, đừng có há miệng ngậm miệng nhắc tới Di Phi, bằng không trẫm sẽ đi hỏi Lục khanh, trước khi đưa nữ nhi vào cung rốt cuộc đã dạy quy củ hay chưa.”
Hắn đi rồi, mang theo ánh sáng đầy trời, vó ngựa mang đi một chút hy vọng xa vời cuối cùng của nàng, trong một giây hắn trách cứ nàng thật sự khiến nàng hận không thể chết đi cho sạch sẽ.
Khi đó tấn phong, thứ gọi là sủng ái, rõ ràng nàng biết vì sao, rõ ràng nàng biết vì cái gì, nhưng nàng không như những người khác, coi đó là nhục nhã, là vết bẩn trong cuộc đời. Nàng vui vẻ, nàng nghĩ, bởi vì như vậy nàng mới có thể nhìn thấy Hoàng Thượng, có thể nhìn thấy hắn kiên nhẫn đối mặt nàng, có thể nhìn hắn cười.
Cho dù phần kiên nhẫn này không bằng ngày ấy hắn đối với Mạc Yên Nhiên, vậy thì sao? Nàng không cần biết, bệ hạ nhất định vẫn thích nàng một chút, nếu không hình ảnh hắn dưới ánh trời chiều chiếu rọi sẽ không tự nhiên đến thế, sẽ không khiến nàng cảm thấy tốt đẹp đến thế, nếu không ngữ khí của hắn nói với nàng sẽ không quen thuộc đến thế, sẽ không luôn cười với nàng.
Cho dù thời gian thật ngắn ngủi, nàng chiếm lấy trái tim hắn, trong lòng hắn không có Thục Phi, không có Mạc Yên Nhiên, không có những cống hiến của phụ thân nàng, chỉ có nàng.
Nàng yên lặng nhắm hai mắt lại, rõ ràng biết không thể nhưng vẫn hy vọng thời gian có thể ngừng lại ở ngày ấy, nàng xoay người xuống ngựa, hắn vẫn ngồi trên ngựa, đôi mắt phượng nhìn nàng mang theo chút ý cười, “Ngươi tên là gì?”
Thưa bệ hạ, thiếp tỳ tên gọi Lục Thanh Vu.
Nhưng hôm nay, những lời hắn vừa nói lại khiến tất cả ao ước, tất cả chờ mong của nàng, nhất thời tan thành tro bụi.
Mạc Yên Nhiên ai nha một tiếng, chạy đến ngồi xuống vị trí đối diện hắn, “Ta chỉ muốn đi ra ngoài hít thở không khí thôi, ngày ngày ở cùng một chỗ lang quân không buồn, ta thì buồn sắp chết rồi, không phải năm nào cũng đi sao? Vì sao năm nay còn chưa lên kế hoạch? Hai ngày trước ta hỏi Hoàng Hậu nương nương, nương nương nói chàng chưa có lời gì cả.”
Thẩm Sơ Hàn tặc lưỡi một tiếng, cầm bàn tay nàng đặt trên bàn cờ ra, hạ xuống một quân, “Giờ giỏi nhỉ, công khai nghe ngóng hành trình của trẫm, không ai nói với nàng dò xét hành tung của Hoàng Đế là tội lớn à?”
Mạc Yên Nhiên cười hì hì, “Vậy bệ hạ trị tội ta đi, đừng có nương tay.”
Thẩm Sơ Hàn không có cách nào với nàng, cốc đầu nàng một cái, ném quyển sách lên bàn cờ, “Không lâu nữa sẽ đi, chỉ tại nàng quá nóng ruột thôi.”
Mạc Yên Nhiên bắt lấy tay hắn, “Ta thật sự nóng ruột, năm nay ngay cả nghỉ hè cũng không ra ngoài, mặc dù trong phòng ta cũng không nóng lắm nhưng vẫn thấy là lạ, đương nhiên ta phải sợ ngay cả thu săn chàng cũng không đi rồi.”
Thẩm Sơ Hàn rút tay về, “Đi, sẽ đi, đừng vội, tiểu yêu tinh phiền toái.”
Sau nhiều lần thúc giục của Mạc Yên Nhiên, thu săn đến nhanh hơn nàng nghĩ, Hoàng Hậu còn đặc biệt tìm nàng tới hỏi muốn dẫn ai đi cùng. Mạc Yên Nhiên trước nay thích náo nhiệt, lập tức cười híp mắt gật đầu, “Đều đi, đều đi đi, nhiều người mới vui chứ.”
Hoàng Hậu hừ một tiếng, “Các ngươi ra ngoài đi chơi, ta còn phải ở trong cung đây này.”
Mạc Yên Nhiên a một tiếng, “Ngươi cũng đi không được sao? Mỗi ngày ở trong hoàng cung còn gì thú vị nữa. Ngươi còn không thích tới ngự hoa viên chơi đùa, làm sao chịu nổi, nhàm chán quá.”
“Ngươi tưởng ta là ngươi à.” Hoàng Hậu phất tay áo, ngồi thẳng lưng, “Ta đây là tiểu thư khuê các, từ nhỏ đã được nuôi lớn như tiểu thư đại gia, có gì không chịu nổi, ngồi lâu chẳng phải thành quen hay sao.”
“Hơn nữa.” Nàng phất tay, “Khi ở Đông Cung ta đã đi nhiều rồi, quá nhiều lần cũng không còn gì thú vị, chỉ có ngươi mới đi vài lần nên còn thấy mới mẻ, ta chỉ cảm thấy xe ngựa lung lay một đường làm ta rất khó chịu.”
Mạc Yên Nhiên vỗ tay nàng, “Đã biêt, đã biết, ngươi không đi thì không đi, sao lại cười nhạo sở thích của ta, dù sao ta cũng không chịu được ngồi không, phải đi ra ngoài thả lỏng mới được.”
“Vậy chính ngươi phải cẩn thận một chút, ở bên ngoài không giống trong cung, người ngươi muốn giữ phải giữ cho chắc.”
“Đương nhiên, ta sẽ chú ý, để ta xem còn ai chưa hết hy vọng muốn tranh giành tình cảm, đến lúc đó…” Tay nàng chậm rãi siết thành đấm, âm trầm cười hai tiếng, “Sẽ xảy ra chuyện đấy, Hoàng Hậu nương nương.”
Chuyện này, đương nhiên sẽ có người làm. Mạc Yên Nhiên nói là sẽ chú ý, nhưng dù sao nàng cũng không biết cưỡi ngựa, lại không có hứng thú gì với loại vận động này, bị xe ngựa lắc lư nàng càng không có sức đi chơi, ngồi phịch tại chỗ nhìn phong cảnh bên ngoài.
Nhưng luôn có người tinh thần tốt hơn nàng nhiều, ví dụ như Lục Thanh Vu và một vài người trẻ tuổi khác. Mạc Yên Nhiên không hiểu nối, Lục Thanh Vu và Mạc Bình U am hiểu cưỡi ngựa thì không nói làm gì, dù sao người nhà người ta cũng là tướng quân, còn đám nữ nhi quan văn các ngươi sao cũng cưỡi ngựa lợi hại vậy? Thật sự không hiểu nổi con gái nhà người ta.
Lục Thanh Vu cưỡi ngựa hai vòng, tự mình bắn hai con thỏ, ba con gà rừng rồi nhàn nhã cưỡi ngựa đi xung quanh, bên cạnh nàng không có ai, chạy một vòng khiến nàng nhớ tới ngày đó đã gặp Thẩm Sơ Hàn thế nào.
Lúc đó cũng như thế này, một ngày trước bệ hạ vừa mới ra vẻ ân ái với Mạc Yên Nhiên khi đó còn là Tiệp Dư xong đã đụng phải nàng, bệ hạ mặc trang phục cưỡi ngựa, bên cạnh không có ai, chỉ một mình hắn thúc ngựa chạy về phía này, cung tên trên tay kéo căng, khi thả ra nhìn có vẻ lơ đãng lại cực kỳ chuẩn xác. Nàng ngây ngẩn cả người, ngay cả khi hắn tới bên cạnh nàng, khoảng cách thật sự gần nàng còn chưa nhận ra, nhất thời chỉ biết nhìn theo hắn.
Nàng được gọi tới, người truyền lời nói, “Bệ hạ thấy vị tiểu chủ này săn được không ít con mồi nên đặc biệt truyền tới hỏi chuyện.”
Nàng vội vàng đáp lại, cưỡi ngựa tới, đền gần cũng quên phải hành lễ.
Bệ hạ cười thản nhiên, mặc trang phục màu xanh ngồi trên ngựa hỏi nàng, “Ngươi là nữ nhi nhà ai? Trước giờ vì sao trẫm chưa từng gặp ngươi?”
Lúc này nàng mới tỉnh lại, vội vàng xuống ngựa định hành lễ lại nghe bệ hạ nói, “Không cần hành lễ, cứ vậy nói đi, ở bãi săn không giống với trong cung, không cần nhiều quy củ như thế.”
Nàng mới đáp, “Phụ thân của thiếp tỳ là Lục Viễn Thư.”
“À? Là nữ nhi của Lục Khanh? Ngươi tên gì?”
Nàng giương mắt nhìn hắn, mặt mày hắn như vẽ, nhưng tất cả dịu dàng ấm áp hôm qua chỉ dành cho một người, cho Mạc Yên Nhiên kia, hắn cười với nàng, ôn hòa hỏi chuyện nàng, nhưng hắn lại không biết nàng tên là gì, hắn chưa từng gặp nàng.
Lục Thanh Vu bàng hoàng, trong lòng lại có một giọng nói đang nói với mình, “Chưa từng gặp mới tốt, chưa từng gặp mới có thể thích Mạc Yên Nhiên, bây giờ gặp rồi, sự dịu dàng kia, quan tâm kia, nói không chừng sẽ đều là của ngươi.”
Của ta sao? Trong lòng nàng xuất hiện sự chờ mong mờ mịt, trong mắt lại đầy ý cười nhìn qua, “Thưa bệ hạ, thiếp tỳ tên gọi Lục Thanh Vu.”
Đây không phải lần đầu tiên nàng nhìn thấy Hoàng Thượng, thậm chí đã gặp rất nhiều lần, nhưng không lần nào giống lần này, khiến nàng khó có thể quên. Hắn nở nụ cười nhạt, mắt phượng khẽ nhếch lên, thân mình nghiêng về phía trước, “Thanh Vu trong “Hà bạn thanh vu đê thượng liễu”? Quả là cái tên hay.” Nàng cứ thế đắm chìm, đắm chìm thật sâu trong đôi mắt hắn.
Nàng biết là không nên, nhưng không còn cách nào, hắn đã là phu quân của nàng, cho dù lúc đó nàng còn chưa từng thị tẩm, hắn đã là trời của nàng, hắn nói chuyện với nàng có chút dịu dàng, quả là cái tên hay, nàng cười có chút choáng váng.
Lần này, nàng vẫn gặp phải bệ hạ.
Thẩm Sơ Hàn mặc trang phục cưỡi ngựa màu đỏ thẫm chậm rãi đi tới từ cách chỗ nàng không xa.
Cược một phen đi, nàng tự nói với bản thân, nếu tiếp tục sống hoài, sống hoảng sợ thế này còn có ý nghĩa gì. Ở trong cung, phía trước nàng vĩnh viễn có một Mạc Yên Nhiên, hắn vĩnh viễn chỉ nhìn thây Mạc yên Nhiên. Nhưng nơi này thì khác, ngày đó nàng đã dựa vào thu săn để vào mắt hắn, bây giờ sao lại không thể. Lần này, chỉ cần giống như ngày đó, nàng sẽ có thể xoay người, những gì của Mạc Yên Nhiên chỉ cần chia lấy một chút là tốt rồi, nàng nhắm chặt mắt.
Cược một phen đi, Thanh Vu.
Nàng cướp con mồi của hắn, hoặc nên nói đánh động con mồi của hắn. Nàng đã chú ý hắn nhìn chằm chằm con nai phía trước một lát, đang định bắn tên, nàng vội vã rút một mũi tên bắn qua, vốn hơi vội nên mất chính xác, không chỉ không trúng đầu con nai kia mà còn đánh rắn động cỏ, đánh động nó chạy mất.
Nàng hít sâu một hơi, thúc ngựa tới trước mặt hắn thỉnh tội, sắc mặt Thẩm Sơ Hàn thản nhiên, không hề để ý gọi nàng đứng lên, “Trong khu săn bắn chuyện này vốn là chuyện thường, ngươi cũng không để ý thấy trẫm ở đây, không coi là có tội, đi đi.”
Nàng vẫn luôn để ý thấy hắn ở đây, nàng cắn môi, không cách nào dời bước, đột nhiên nàng ngẩng đầu nhìn về phía hắn, ý đồ bày ra biểu cảm chọc người yêu mến nhất, mắt long lanh ánh nước, “Thanh Vu có thể đi theo bệ hạ hai vòng được không?”
Đến giờ Thẩm Sơ Hàn còn gì không rõ nữa, biểu cảm trên mặt hắn lập tức trở nên có phần buồn cười, tay nắm roi ngựa đã quấn lên, lúc này vung ra hai cái, “Bên cạnh trẫm không có ai, vốn tưởng rằng Thanh Vu có thể thông minh một chút, lẽ nào trẫm còn thiếu người nhặt con mồi hay sao.”
Nói vậy giống như coi nàng làm nô tài, sắc mặt nàng trở nên tái mét, nói chuyện cũng không còn lưu loát, hàm hồ nói, “Chỉ là thấy Di Phi nương nương dường như có phần không khỏe, không thể làm bạn bên cạnh bệ hạ, Thanh Vu không dám nói làm thay, chỉ muốn nói chuyện với bệ hạ đôi câu.”
Biểu cảm của Thẩm Sơ Hàn lập tức lạnh xuống, “Đủ rồi, im miệng.” Hắn phất tay áo, kéo đầu ngựa hướng về một hướng khác, “Trẫm để ngươi ở phi vị không phải để ngươi thời khắc lên mặt với Di Phi, ngươi không phải còn thấp hơn nàng nửa cấp sao? Nếu ngươi còn chưa nghĩ rõ ràng thì trẫm có thể để ngươi giáng xuống Tần vị mà nghĩ cho kỹ. Trẫm chỉ nói một lần, đừng có há miệng ngậm miệng nhắc tới Di Phi, bằng không trẫm sẽ đi hỏi Lục khanh, trước khi đưa nữ nhi vào cung rốt cuộc đã dạy quy củ hay chưa.”
Hắn đi rồi, mang theo ánh sáng đầy trời, vó ngựa mang đi một chút hy vọng xa vời cuối cùng của nàng, trong một giây hắn trách cứ nàng thật sự khiến nàng hận không thể chết đi cho sạch sẽ.
Khi đó tấn phong, thứ gọi là sủng ái, rõ ràng nàng biết vì sao, rõ ràng nàng biết vì cái gì, nhưng nàng không như những người khác, coi đó là nhục nhã, là vết bẩn trong cuộc đời. Nàng vui vẻ, nàng nghĩ, bởi vì như vậy nàng mới có thể nhìn thấy Hoàng Thượng, có thể nhìn thấy hắn kiên nhẫn đối mặt nàng, có thể nhìn hắn cười.
Cho dù phần kiên nhẫn này không bằng ngày ấy hắn đối với Mạc Yên Nhiên, vậy thì sao? Nàng không cần biết, bệ hạ nhất định vẫn thích nàng một chút, nếu không hình ảnh hắn dưới ánh trời chiều chiếu rọi sẽ không tự nhiên đến thế, sẽ không khiến nàng cảm thấy tốt đẹp đến thế, nếu không ngữ khí của hắn nói với nàng sẽ không quen thuộc đến thế, sẽ không luôn cười với nàng.
Cho dù thời gian thật ngắn ngủi, nàng chiếm lấy trái tim hắn, trong lòng hắn không có Thục Phi, không có Mạc Yên Nhiên, không có những cống hiến của phụ thân nàng, chỉ có nàng.
Nàng yên lặng nhắm hai mắt lại, rõ ràng biết không thể nhưng vẫn hy vọng thời gian có thể ngừng lại ở ngày ấy, nàng xoay người xuống ngựa, hắn vẫn ngồi trên ngựa, đôi mắt phượng nhìn nàng mang theo chút ý cười, “Ngươi tên là gì?”
Thưa bệ hạ, thiếp tỳ tên gọi Lục Thanh Vu.
Nhưng hôm nay, những lời hắn vừa nói lại khiến tất cả ao ước, tất cả chờ mong của nàng, nhất thời tan thành tro bụi.
/99
|