Lúc Mạc Yên Nhiên đi ra, hai bên đang chiến túi bụi, Đại Chu Bảo Lâm kia tên Chu Tố Thiến, nghe có vẻ thanh thanh đạm đạm mà người thì lại khí thế mười phần, nếu không có muội muội ruột Tiểu Chu Bảo Lâm bên cạnh kéo chỉ sợ nàng ta đã xông lên cấu xé Phạm Tài Tử
Phạm Dĩ Thiến đứng hiên ngang, Mạc Yên Nhiên nghe giọng nói nàng ta tuy nhẹ nhàng nhưng rất cố chấp, “Hôm nay ngươi đổi thì tốt, không đổi cũng phải đổi, loại không có đầu óc như ngươi có lẽ chẳng nghĩ được tên gì thuận tai, để tỷ tỷ nghĩ giúp ngươi đi. Có điều nếu có là chó mèo gì đấy thì ngươi cũng đừng quay lại trước mặt ta làm ầm ĩ.”
Đại Chu Bảo Lâm mặt mũi đỏ bừng, miệng vẫn luôn nhắc lại câu nói mà Tập Hương cô cô vừa nghe được, “Ngay cả bệ hạ cũng biết tên ta, nào có chuyện ngươi nói sửa là sửa, ngươi cũng chỉ cao hơn ta một cấp thôi, vênh váo cái gì.”
“Chính một cấp này có thể đè chết ngươi, ngươi nói xem ngươi có sửa hay không.”
“Ta cứ không sửa đấy, dù ngươi làm loạn tới chỗ nương nương, bệ hạ thì ta vẫn nói những lời này, tên của ta do cha mẹ ban cho, sao có thể sửa, nếu Phạm tỷ tỷ không thích đụng phải tên ta thì cứ tự mình sửa tên mình là được.”
Muội muội nàng ta ở bên cạnh liều mạng kéo nàng ta, liên tục nói với Phạm Tài Tử ở bên này, “Phạm Tài Tử thứ tội, tỷ tỷ từ nhỏ tính tình nhanh nhẹn, hôm nay không phải cố ý mạo phạm Phạm Tài Tử. mong Phạm Tài Tử nể mặt mọi người là tỷ muội vào cung cùng một đợt mà khoan thứ cho.”
Chu Tố Thiến không dễ nói chuyện như thế, kéo nàng ta lại, “Muội muội nói với nàng ta làm gì, chuyện này báo cáo đến đâu cũng là ta có lý, nàng ta chỉ ỷ thế hiếp người mà thôi, sợ không ai biết nàng ta có phụ thân là Thượng Thư bộ Lễ.” Nàng trào phúng nhìn Phạm Dĩ Thiến, “Dùng thân phận để nói chuyện có thể được bao lâu, Di Phi nương nương hiện nay cũng không dựa vào gia tộc...”
“Thỉnh an Di Phi nương nương.” Chu Tố Tâm bên cạnh phản ứng cực nhanh, mới chỉ nhìn thấy một góc váy của Mạc Yên Nhiên đã lập tức quỳ xuống, hiện nay trên đường hướng từ cung Vĩnh Khang tới ngự hoa viên đã quỳ đầy người.
Mạc Yên Nhiên ừ một tiếng, vịn tay Thư Nhu chậm rãi đi về phía trước, đến gần mới thấy Đại Chu Bảo Lâm quỳ trên mặt đất đang khẽ run rẩy.
Tống Thường Chi cũng quỳ gối trong đám người, vừa rồi hai người khắc khẩu nàng không tiến lên cũng không đi trước, chỉ muốn xem một trò vui mà thôi, không ngờ đám nữ nhi quan viên kinh thành này cũng không hiểu quy củ, dám khắc khẩu ngay bên ngoài cung Vĩnh Khang. Nàng đã nhìn kỹ, cỗ kiệu của Di Phi còn chưa đi ra, nếu không phải cố tình tránh đi thì chính là còn chưa đi. Trong lòng nàng mơ hồ có chút chờ mong, muốn nhìn xem phi tử sủng quan hậu cung này sẽ xử lý chuyện này thế nào.
Sau đó liền thấy Di Phi đi ra, phía sau trùng điệp theo không ít người, nàng được một cung nữ đỡ đi về phía bọn họ, từng bước vững vàng. Tống Thường Chi đột nhiên nghĩ tới một việc, vừa rồi ở Vĩnh Khang Cung nàng đã chú ý, giọng nói của Di Phi không mềm mại thanh thúy bằng ngày tuyển tú, có vài phần mất tiếng, vốn nàng không để ý tới chuyện này, nhưng ngày ấy Di Phi đặc biệt nói hai câu với nàng, ấn tượng đương nhiên khắc sâu. Mà hôm nay lại được nghe lại, cũng rất rõ ràng.
Nàng không biết nguyên nhân nên chỉ coi như mình nghe nhầm, hiện giờ nghe Di Phi mở miệng mới thấy thật sự hơi khàn khàn, “Náo loạn chuyện gì mà ồn ào ngay trước mặt Hoàng Hậu nương nương thế.” Không chờ bọn họ đáp nàng đã tự nói tiếp, “Đã nói rồi, không có ma ma giáo dưỡng dạy dỗ thì vẫn còn là cô nương, không đảm đương nổi phi tử.”
Mọi người đều sợ đến toát mồ hôi, quỳ trên đất cầu xin tha thứ. Nàng lại làm như không chú ý bọn họ đang quỳ, đi tới chỗ Phạm Dĩ Thiến đang quỳ ngay đầu tiên. Phạm Dĩ Thiến chỉ nhìn thấy trân châu trên giày thêu của Di Phi cách mình ngày một gần, dừng lại ngay phía trước nàng không quá một tấc, “Đây là Phạm Tài Tử? Vị phân của ngươi cao, ngươi nói thử xem rốt cuộc ồn ào chuyện gì đi.”
Chỉ cần sắp tiến cung, không ai không được ân cần dạy bảo từ trong phủ, chuyện đụng tới Di Phi trước nay là chuyện lớn, vị này là người cực kỳ không theo quy củ, nếu đắc tội nàng, nàng muốn ngươi thế nào ngươi cũng không có khả năng phản kháng, ai bảo bệ hạ chỉ sủng nàng, thích nàng, thịnh sủng ba năm không suy. Nhưng Phạm Dĩ Thiến không nghĩ vậy, nàng từ nhỏ đã có bề ngoại cực nổi bật, thân phận lại cao quý, ngay cả bạn chơi bên cạnh cũng coi nghe lời nàng, sai đâu đánh đấy.
Nghe nói nàng tiến cung, một đám đều đến trước mặt nàng lấy lòng, nói thẳng làm nương nương cũng đừng quên bọn họ. Nàng không ngẩng đầu, trong lòng nghĩ, chỉ là nữ nhi một tội thần đã rơi đài mà thôi, muốn thân phận không có thân phận, chỉ biết dùng sắc dụ dỗ có thể được bao lâu, lại còn không thông minh, cho dù bệ hạ thích nàng ta thì nàng cũng không tin Mạc Yên Nhiên có thể hoành hành trong cung cả đời. Phạm Dĩ Thiến không ngừng nói với chính mình, nhịn, nhịn một lúc là được rồi, để người có thân phận ti tiện này ở trên đầu nàng một thời gian là được rồi.
Nàng quỳ trấn an bản thân, lặp lại những lời vừa rồi một lần, không thêm mắm thêm muối, ngay cả chuyện bệ hạ biết tên Chu Tố Thiến cũng nói. Chợt nghe Mạc yên Nhiên à một tiếng, nàng không nhịn được ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thấy Di Phi có vẻ không để ý lắm, nàng đang định dời mắt thì thấy Di Phi nở nụ cười, lần này mới là mây tan trời trong, “Nếu bản cung gặp phải chuyện này thì để bản cung xử lý đi, hẳn là Hoàng Hậu nương nương sẽ không trách tội ta.”
Nàng vẫn cười, nhưng Phạm Dĩ Thiến lại cảm thấy mình đang toát mồ hôi, “Nếu Phạm Tài Tử cảm thấy người khác phạm húy mình là không được, thì bản cung sẽ làm chủ sửa lại tên, để ta nghĩ đã, nghĩ một cái tên mà người khác không thể đụng được, sửa lại thành Phạm Dĩ Nhất đi, tên đơn giản như thế hẳn là sẽ không ai đụng phải. Về phần Đại Chu Bảo Lâm, ừm, giáng xuống làm Ngự Nữ đi, như vậy cũng tốt, miễn cho Đại Chu, Tiểu Chu gọi không phân biệt được.”
Phạm Dĩ Thiến, à, hiện giờ đã là Phạm Dĩ Nhất, nàng ta nuốt nước bọt, sống chết ép mình nhịn xuống, một ngày nào đó sẽ lấy lại tên của bản thân, nàng chậm rãi đụng đầu một cái, “Tạ nương nương thưởng tên.”
Chu Tố Thiến kia không thông minh như vậy, nàng ta nâng thân mình hô một câu, “Di Phi nương nương, rõ ràng thiếp tỳ không sai, vì sao lại phạt ta? Xin nương nương làm chủ.”
Mạc Yên Nhiên vốn đã quay người đi, nghe nàng ta nói vậy quay lại nhíu mày, Thư Nhu lập tức bước tới, “Không biết phân biệt tốt xấu, chỉ cần ở sau lưng nói đến nương nương nhà ta đã là đại bất kính, nếu để bệ hạ nghe được đánh chết cũng là chuyện thường, tiểu chủ nên nói năng cẩn thận thì hơn.”
Nhất thời không ai dám nói chuyện, Mạc Yên Nhiên hơi nhướng mày, “Ý kiến nhiều vậy cơ à, vậy lại giáng làm Thái Nữ đi. Nếu còn có lần sau thì triệt thẻ tên, từ đây không thấy thánh nhan.”
Nàng ta nào dám nói nữa, một lần hạ hai cấp, suýt chút nữa đến mức cung nữ cũng không bằng. Nàng ta nghĩ bệ hạ sẽ không để mặc Di Phi làm càn, nói không chừng sẽ không hạ vị phần của mình, ai ngờ biểu chiều liền có ý chỉ đến gọi làm nàng chỉ thiếu nước đập nát cả căn phòng, hơn nữa còn nghe nói bệ hạ lật thẻ tên của Phạm Dĩ Nhất.
Chu Tố Tâm ngồi nghiêm chỉnh khuyên nàng, “Tỷ tỷ đừng giận, nay không phải là tỷ chịu thiệt đâu, có lẽ vị thiên kim nhà Thượng Thư kia mới phải chịu đau khổ, Di Phi cực kỳ không thích nàng ta.”
“Nay ta giáng hai cấp, suýt chút nữa không bằng cả cung nữ, nàng ta chịu thiệt chỗ nào.”
Chu Tố Tâm cười cười, “Cấp bậc giáng xuống sớm muộn cũng có thể đi lên, nhưng tên đã sửa thì vĩnh viễn đừng mong lấy lại.”
Nhưng Phạm Dĩ Nhất không tin điều này, buổi tối nàng ta ăn diện cẩn thận đứng bên ngoài phòng chờ Thẩm Sơ Hàn đến. Dù đã là mùa xuân nhưng nàng ta mặc vẫn hơi ít, lạnh đến mức môi tím ngắt.
Đợi rất lâu Thẩm Sơ Hàn mới đến, Thẩm Sơ Hàn vốn không muốn tới đây, nhưng hôm nay truyền đến lời nói của Mạc Yên Nhiên, hắn cảm thấy nàng có chút tùy hứng, dù sao cũng là con gái nhà Thượng Thư bộ Lễ mà lại bâng quơ sửa tên như vậy, nên hắn nghĩ tới đây trấn an Tài Tử mới tấn phong bị sửa tên gọi “Dĩ Nhất” này.
Mạc Yên Nhiên đương nhiên nhận được tin này, vẻ mặt nàng không giận nhưng cuốn sách trên tay đã bị ném xuống đất, một lúc lâu sau nàng mới nở nụ cười như có như không, đám Thư Nhu đứng bên cạnh không dám thở mạnh một hơi, một lát sau không biết Mạc Yên Nhiên nói với ai, “Có giỏi thì ở lại đấy đi, sau này không cần tới đây nữa.”
Không ngờ Thẩm Sơ Hàn bị chọc giận cực nhanh, Phạm Dĩ Nhất cũng không cảm thấy mình nói sai cái gì mà bệ hạ đập đũa nói làm càn. Nàng thật sự chỉ nói… nàng cắn môi, chỉ nói chuyện về tên của mình mà thôi.
Nhưng Thẩm Sơ Hàn không nghĩ vậy. Buổi sáng Mạc Yên Nhiên mới đổi tên cho ngươi, buổi tối ngươi đã oán giận ngay trước mặt trẫm, đây chẳng phải đang châm ngòi tình cảm của trẫm và Di Phi hay sao? Hay ngươi nghĩ một người mới vào cung như ngươi có thể đánh đồng với Di Phi ở trước mặt trẫm?
“Bệ hạ thứ tội, Di Phi nương nương sửa tên cho thiếp tỳ đương nhiên vô cùng tốt, nhưng thiếp tỳ rời khỏi cha mẹ, từ đây côi cút trong cung, tên mà cha mẹ ban cho là niệm tưởng duy nhất, thiếp tỳ không dám có bất mãn gì với Di Phi nương nương, chỉ mong bệ hạ thương xót nỗi nhớ nhà của thiếp tỳ.”
Thẩm Sơ Hàn thật sự hết chỗ nói, “Ngươi có cái miệng cũng thật lợi hai, ngươi tưởng trẫm không biết ngươi muốn đổi tên cho người khác trước nên mới có chuyện này? Ngươi thấy tên của ngươi là niệm tưởng duy nhất, không nghĩ rằng tên ngời khác cũng là niệm tưởng? Nay ở trước mặt trẫm luôn miệng nói không có gì bất mãn với Di Phi, Di Phi là người mà ngươi có thể tùy tiện nhắc đến? Nếu ngươi nhớ nhà như thế thì trở về phụng dưỡng cha mẹ đi.” Nói xong hắn đứng lên.
Lúc này Phạm Dĩ Nhất mới thật sự hoảng sợ, nàng quỳ trên mặt đất kéo vạt áo Thẩm Sơ Hàn, khóc nước mắt đầy mặt, trang dung tỉ mỉ kẻ vẽ nhòe nhoẹt, “Bệ hạ khai ân, bệ hạ khai ân, thiếp tỳ biết sai rồi, thiếp tỳ biết sai rồi, sau này không dám nói lung tung nữa.”
Thẩm Sơ Hàn hừ một tiếng, kéo vạt áo liền đi ra ngoài, Phạm Dĩ Nhất lảo đảo đứng lên, đẩy cung nữ bên cạnh, “Đi, xem bệ hạ đi đâu.”
Còn có thể đi đâu, đương nhiên là thẳng đến cung Trường Tín.
Mạc Yên Nhiên còn đang đọc quyển sách vừa bị nàng ném xuống đất, thấy Thẩm Sơ Hàn tiến vào liền ném lên người hắn. Thẩm Sơ Hàn không giận, cười đón lấy, chợt nghe nàng cười cười nói, “Bệ hạ thật vất vả, một đêm không biết phải chạy mấy cái cung điện nữa. Thế nào? Muội muội mới tới không hợp ý bệ hạ sao?”
Thẩm Sơ Hàn đương nhiên biết nàng tức giận, lập tức dựa vào gần nàng, mặc nàng chống cự liền ôm nàng vào lòng, “Khanh Khanh ghen.”
Mạc Yên Nhiên đẩy càng mạnh, “Ta ghen? Làm sao ta phải ghen? Chẳng qua có một số người nói xong là quên, hừ, lúc trước còn nói ta không thích thì không cho ai vào hết, nhìn xem đi, mới ngày đầu tiên đã vội như gì. Đi đi, đi đi, bây giờ đến chỗ ta làm gì, người khác không biết lại bảo ta hạ dược gì cho bệ hạ, dù bệ hạ không thích ta mà vẫn phải ngày ngày tới đây.”
Thẩm Sơ Hàn bật cười, “Được rồi, trẫm nào có muốn tới chỗ nàng ta, chỉ vì ban ngày nàng sửa tên cho người ta, trẫm tới nhìn xem mà thôi, dù sao cũng không ngủ lại, bây giờ không phải đã tới đây sao.”
Mạc Yên Nhiên còn giận, “Hôm nay vì lý do đổi tên mà tới đó, ngày mai sẽ lại tới chỗ Thái Nữ kia phải không, sau này còn không biết tới chỗ Bảo Lâm, Tài Tử nào nữa. Ta chỉ mới sửa cái tên bệ hạ đã đau lòng? Chỉ có nàng ta mong manh yếu đuối, đổi cái tên thì có làm sao, đổi cả cho ta đi, ta gọi là Mạc Nhất Nhất thôi, miễn cho bệ hạ nói ta khắt khe bọn họ.”
Thẩm Sơ Hàn lại càng cười lớn tiếng, trực tiếp hôn lên mặt nàng, “Ta đau lòng người khác làm gì, người khiến ta thương nhất ở đây kia mà. Đổi tên cái gì? Nhất Nhất? Không xuôi tai, nàng đổi lại gọi tâm can đi, nàng là tâm can của ta, bảo bối của ta cơ mà.”
Phạm Dĩ Thiến đứng hiên ngang, Mạc Yên Nhiên nghe giọng nói nàng ta tuy nhẹ nhàng nhưng rất cố chấp, “Hôm nay ngươi đổi thì tốt, không đổi cũng phải đổi, loại không có đầu óc như ngươi có lẽ chẳng nghĩ được tên gì thuận tai, để tỷ tỷ nghĩ giúp ngươi đi. Có điều nếu có là chó mèo gì đấy thì ngươi cũng đừng quay lại trước mặt ta làm ầm ĩ.”
Đại Chu Bảo Lâm mặt mũi đỏ bừng, miệng vẫn luôn nhắc lại câu nói mà Tập Hương cô cô vừa nghe được, “Ngay cả bệ hạ cũng biết tên ta, nào có chuyện ngươi nói sửa là sửa, ngươi cũng chỉ cao hơn ta một cấp thôi, vênh váo cái gì.”
“Chính một cấp này có thể đè chết ngươi, ngươi nói xem ngươi có sửa hay không.”
“Ta cứ không sửa đấy, dù ngươi làm loạn tới chỗ nương nương, bệ hạ thì ta vẫn nói những lời này, tên của ta do cha mẹ ban cho, sao có thể sửa, nếu Phạm tỷ tỷ không thích đụng phải tên ta thì cứ tự mình sửa tên mình là được.”
Muội muội nàng ta ở bên cạnh liều mạng kéo nàng ta, liên tục nói với Phạm Tài Tử ở bên này, “Phạm Tài Tử thứ tội, tỷ tỷ từ nhỏ tính tình nhanh nhẹn, hôm nay không phải cố ý mạo phạm Phạm Tài Tử. mong Phạm Tài Tử nể mặt mọi người là tỷ muội vào cung cùng một đợt mà khoan thứ cho.”
Chu Tố Thiến không dễ nói chuyện như thế, kéo nàng ta lại, “Muội muội nói với nàng ta làm gì, chuyện này báo cáo đến đâu cũng là ta có lý, nàng ta chỉ ỷ thế hiếp người mà thôi, sợ không ai biết nàng ta có phụ thân là Thượng Thư bộ Lễ.” Nàng trào phúng nhìn Phạm Dĩ Thiến, “Dùng thân phận để nói chuyện có thể được bao lâu, Di Phi nương nương hiện nay cũng không dựa vào gia tộc...”
“Thỉnh an Di Phi nương nương.” Chu Tố Tâm bên cạnh phản ứng cực nhanh, mới chỉ nhìn thấy một góc váy của Mạc Yên Nhiên đã lập tức quỳ xuống, hiện nay trên đường hướng từ cung Vĩnh Khang tới ngự hoa viên đã quỳ đầy người.
Mạc Yên Nhiên ừ một tiếng, vịn tay Thư Nhu chậm rãi đi về phía trước, đến gần mới thấy Đại Chu Bảo Lâm quỳ trên mặt đất đang khẽ run rẩy.
Tống Thường Chi cũng quỳ gối trong đám người, vừa rồi hai người khắc khẩu nàng không tiến lên cũng không đi trước, chỉ muốn xem một trò vui mà thôi, không ngờ đám nữ nhi quan viên kinh thành này cũng không hiểu quy củ, dám khắc khẩu ngay bên ngoài cung Vĩnh Khang. Nàng đã nhìn kỹ, cỗ kiệu của Di Phi còn chưa đi ra, nếu không phải cố tình tránh đi thì chính là còn chưa đi. Trong lòng nàng mơ hồ có chút chờ mong, muốn nhìn xem phi tử sủng quan hậu cung này sẽ xử lý chuyện này thế nào.
Sau đó liền thấy Di Phi đi ra, phía sau trùng điệp theo không ít người, nàng được một cung nữ đỡ đi về phía bọn họ, từng bước vững vàng. Tống Thường Chi đột nhiên nghĩ tới một việc, vừa rồi ở Vĩnh Khang Cung nàng đã chú ý, giọng nói của Di Phi không mềm mại thanh thúy bằng ngày tuyển tú, có vài phần mất tiếng, vốn nàng không để ý tới chuyện này, nhưng ngày ấy Di Phi đặc biệt nói hai câu với nàng, ấn tượng đương nhiên khắc sâu. Mà hôm nay lại được nghe lại, cũng rất rõ ràng.
Nàng không biết nguyên nhân nên chỉ coi như mình nghe nhầm, hiện giờ nghe Di Phi mở miệng mới thấy thật sự hơi khàn khàn, “Náo loạn chuyện gì mà ồn ào ngay trước mặt Hoàng Hậu nương nương thế.” Không chờ bọn họ đáp nàng đã tự nói tiếp, “Đã nói rồi, không có ma ma giáo dưỡng dạy dỗ thì vẫn còn là cô nương, không đảm đương nổi phi tử.”
Mọi người đều sợ đến toát mồ hôi, quỳ trên đất cầu xin tha thứ. Nàng lại làm như không chú ý bọn họ đang quỳ, đi tới chỗ Phạm Dĩ Thiến đang quỳ ngay đầu tiên. Phạm Dĩ Thiến chỉ nhìn thấy trân châu trên giày thêu của Di Phi cách mình ngày một gần, dừng lại ngay phía trước nàng không quá một tấc, “Đây là Phạm Tài Tử? Vị phân của ngươi cao, ngươi nói thử xem rốt cuộc ồn ào chuyện gì đi.”
Chỉ cần sắp tiến cung, không ai không được ân cần dạy bảo từ trong phủ, chuyện đụng tới Di Phi trước nay là chuyện lớn, vị này là người cực kỳ không theo quy củ, nếu đắc tội nàng, nàng muốn ngươi thế nào ngươi cũng không có khả năng phản kháng, ai bảo bệ hạ chỉ sủng nàng, thích nàng, thịnh sủng ba năm không suy. Nhưng Phạm Dĩ Thiến không nghĩ vậy, nàng từ nhỏ đã có bề ngoại cực nổi bật, thân phận lại cao quý, ngay cả bạn chơi bên cạnh cũng coi nghe lời nàng, sai đâu đánh đấy.
Nghe nói nàng tiến cung, một đám đều đến trước mặt nàng lấy lòng, nói thẳng làm nương nương cũng đừng quên bọn họ. Nàng không ngẩng đầu, trong lòng nghĩ, chỉ là nữ nhi một tội thần đã rơi đài mà thôi, muốn thân phận không có thân phận, chỉ biết dùng sắc dụ dỗ có thể được bao lâu, lại còn không thông minh, cho dù bệ hạ thích nàng ta thì nàng cũng không tin Mạc Yên Nhiên có thể hoành hành trong cung cả đời. Phạm Dĩ Thiến không ngừng nói với chính mình, nhịn, nhịn một lúc là được rồi, để người có thân phận ti tiện này ở trên đầu nàng một thời gian là được rồi.
Nàng quỳ trấn an bản thân, lặp lại những lời vừa rồi một lần, không thêm mắm thêm muối, ngay cả chuyện bệ hạ biết tên Chu Tố Thiến cũng nói. Chợt nghe Mạc yên Nhiên à một tiếng, nàng không nhịn được ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thấy Di Phi có vẻ không để ý lắm, nàng đang định dời mắt thì thấy Di Phi nở nụ cười, lần này mới là mây tan trời trong, “Nếu bản cung gặp phải chuyện này thì để bản cung xử lý đi, hẳn là Hoàng Hậu nương nương sẽ không trách tội ta.”
Nàng vẫn cười, nhưng Phạm Dĩ Thiến lại cảm thấy mình đang toát mồ hôi, “Nếu Phạm Tài Tử cảm thấy người khác phạm húy mình là không được, thì bản cung sẽ làm chủ sửa lại tên, để ta nghĩ đã, nghĩ một cái tên mà người khác không thể đụng được, sửa lại thành Phạm Dĩ Nhất đi, tên đơn giản như thế hẳn là sẽ không ai đụng phải. Về phần Đại Chu Bảo Lâm, ừm, giáng xuống làm Ngự Nữ đi, như vậy cũng tốt, miễn cho Đại Chu, Tiểu Chu gọi không phân biệt được.”
Phạm Dĩ Thiến, à, hiện giờ đã là Phạm Dĩ Nhất, nàng ta nuốt nước bọt, sống chết ép mình nhịn xuống, một ngày nào đó sẽ lấy lại tên của bản thân, nàng chậm rãi đụng đầu một cái, “Tạ nương nương thưởng tên.”
Chu Tố Thiến kia không thông minh như vậy, nàng ta nâng thân mình hô một câu, “Di Phi nương nương, rõ ràng thiếp tỳ không sai, vì sao lại phạt ta? Xin nương nương làm chủ.”
Mạc Yên Nhiên vốn đã quay người đi, nghe nàng ta nói vậy quay lại nhíu mày, Thư Nhu lập tức bước tới, “Không biết phân biệt tốt xấu, chỉ cần ở sau lưng nói đến nương nương nhà ta đã là đại bất kính, nếu để bệ hạ nghe được đánh chết cũng là chuyện thường, tiểu chủ nên nói năng cẩn thận thì hơn.”
Nhất thời không ai dám nói chuyện, Mạc Yên Nhiên hơi nhướng mày, “Ý kiến nhiều vậy cơ à, vậy lại giáng làm Thái Nữ đi. Nếu còn có lần sau thì triệt thẻ tên, từ đây không thấy thánh nhan.”
Nàng ta nào dám nói nữa, một lần hạ hai cấp, suýt chút nữa đến mức cung nữ cũng không bằng. Nàng ta nghĩ bệ hạ sẽ không để mặc Di Phi làm càn, nói không chừng sẽ không hạ vị phần của mình, ai ngờ biểu chiều liền có ý chỉ đến gọi làm nàng chỉ thiếu nước đập nát cả căn phòng, hơn nữa còn nghe nói bệ hạ lật thẻ tên của Phạm Dĩ Nhất.
Chu Tố Tâm ngồi nghiêm chỉnh khuyên nàng, “Tỷ tỷ đừng giận, nay không phải là tỷ chịu thiệt đâu, có lẽ vị thiên kim nhà Thượng Thư kia mới phải chịu đau khổ, Di Phi cực kỳ không thích nàng ta.”
“Nay ta giáng hai cấp, suýt chút nữa không bằng cả cung nữ, nàng ta chịu thiệt chỗ nào.”
Chu Tố Tâm cười cười, “Cấp bậc giáng xuống sớm muộn cũng có thể đi lên, nhưng tên đã sửa thì vĩnh viễn đừng mong lấy lại.”
Nhưng Phạm Dĩ Nhất không tin điều này, buổi tối nàng ta ăn diện cẩn thận đứng bên ngoài phòng chờ Thẩm Sơ Hàn đến. Dù đã là mùa xuân nhưng nàng ta mặc vẫn hơi ít, lạnh đến mức môi tím ngắt.
Đợi rất lâu Thẩm Sơ Hàn mới đến, Thẩm Sơ Hàn vốn không muốn tới đây, nhưng hôm nay truyền đến lời nói của Mạc Yên Nhiên, hắn cảm thấy nàng có chút tùy hứng, dù sao cũng là con gái nhà Thượng Thư bộ Lễ mà lại bâng quơ sửa tên như vậy, nên hắn nghĩ tới đây trấn an Tài Tử mới tấn phong bị sửa tên gọi “Dĩ Nhất” này.
Mạc Yên Nhiên đương nhiên nhận được tin này, vẻ mặt nàng không giận nhưng cuốn sách trên tay đã bị ném xuống đất, một lúc lâu sau nàng mới nở nụ cười như có như không, đám Thư Nhu đứng bên cạnh không dám thở mạnh một hơi, một lát sau không biết Mạc Yên Nhiên nói với ai, “Có giỏi thì ở lại đấy đi, sau này không cần tới đây nữa.”
Không ngờ Thẩm Sơ Hàn bị chọc giận cực nhanh, Phạm Dĩ Nhất cũng không cảm thấy mình nói sai cái gì mà bệ hạ đập đũa nói làm càn. Nàng thật sự chỉ nói… nàng cắn môi, chỉ nói chuyện về tên của mình mà thôi.
Nhưng Thẩm Sơ Hàn không nghĩ vậy. Buổi sáng Mạc Yên Nhiên mới đổi tên cho ngươi, buổi tối ngươi đã oán giận ngay trước mặt trẫm, đây chẳng phải đang châm ngòi tình cảm của trẫm và Di Phi hay sao? Hay ngươi nghĩ một người mới vào cung như ngươi có thể đánh đồng với Di Phi ở trước mặt trẫm?
“Bệ hạ thứ tội, Di Phi nương nương sửa tên cho thiếp tỳ đương nhiên vô cùng tốt, nhưng thiếp tỳ rời khỏi cha mẹ, từ đây côi cút trong cung, tên mà cha mẹ ban cho là niệm tưởng duy nhất, thiếp tỳ không dám có bất mãn gì với Di Phi nương nương, chỉ mong bệ hạ thương xót nỗi nhớ nhà của thiếp tỳ.”
Thẩm Sơ Hàn thật sự hết chỗ nói, “Ngươi có cái miệng cũng thật lợi hai, ngươi tưởng trẫm không biết ngươi muốn đổi tên cho người khác trước nên mới có chuyện này? Ngươi thấy tên của ngươi là niệm tưởng duy nhất, không nghĩ rằng tên ngời khác cũng là niệm tưởng? Nay ở trước mặt trẫm luôn miệng nói không có gì bất mãn với Di Phi, Di Phi là người mà ngươi có thể tùy tiện nhắc đến? Nếu ngươi nhớ nhà như thế thì trở về phụng dưỡng cha mẹ đi.” Nói xong hắn đứng lên.
Lúc này Phạm Dĩ Nhất mới thật sự hoảng sợ, nàng quỳ trên mặt đất kéo vạt áo Thẩm Sơ Hàn, khóc nước mắt đầy mặt, trang dung tỉ mỉ kẻ vẽ nhòe nhoẹt, “Bệ hạ khai ân, bệ hạ khai ân, thiếp tỳ biết sai rồi, thiếp tỳ biết sai rồi, sau này không dám nói lung tung nữa.”
Thẩm Sơ Hàn hừ một tiếng, kéo vạt áo liền đi ra ngoài, Phạm Dĩ Nhất lảo đảo đứng lên, đẩy cung nữ bên cạnh, “Đi, xem bệ hạ đi đâu.”
Còn có thể đi đâu, đương nhiên là thẳng đến cung Trường Tín.
Mạc Yên Nhiên còn đang đọc quyển sách vừa bị nàng ném xuống đất, thấy Thẩm Sơ Hàn tiến vào liền ném lên người hắn. Thẩm Sơ Hàn không giận, cười đón lấy, chợt nghe nàng cười cười nói, “Bệ hạ thật vất vả, một đêm không biết phải chạy mấy cái cung điện nữa. Thế nào? Muội muội mới tới không hợp ý bệ hạ sao?”
Thẩm Sơ Hàn đương nhiên biết nàng tức giận, lập tức dựa vào gần nàng, mặc nàng chống cự liền ôm nàng vào lòng, “Khanh Khanh ghen.”
Mạc Yên Nhiên đẩy càng mạnh, “Ta ghen? Làm sao ta phải ghen? Chẳng qua có một số người nói xong là quên, hừ, lúc trước còn nói ta không thích thì không cho ai vào hết, nhìn xem đi, mới ngày đầu tiên đã vội như gì. Đi đi, đi đi, bây giờ đến chỗ ta làm gì, người khác không biết lại bảo ta hạ dược gì cho bệ hạ, dù bệ hạ không thích ta mà vẫn phải ngày ngày tới đây.”
Thẩm Sơ Hàn bật cười, “Được rồi, trẫm nào có muốn tới chỗ nàng ta, chỉ vì ban ngày nàng sửa tên cho người ta, trẫm tới nhìn xem mà thôi, dù sao cũng không ngủ lại, bây giờ không phải đã tới đây sao.”
Mạc Yên Nhiên còn giận, “Hôm nay vì lý do đổi tên mà tới đó, ngày mai sẽ lại tới chỗ Thái Nữ kia phải không, sau này còn không biết tới chỗ Bảo Lâm, Tài Tử nào nữa. Ta chỉ mới sửa cái tên bệ hạ đã đau lòng? Chỉ có nàng ta mong manh yếu đuối, đổi cái tên thì có làm sao, đổi cả cho ta đi, ta gọi là Mạc Nhất Nhất thôi, miễn cho bệ hạ nói ta khắt khe bọn họ.”
Thẩm Sơ Hàn lại càng cười lớn tiếng, trực tiếp hôn lên mặt nàng, “Ta đau lòng người khác làm gì, người khiến ta thương nhất ở đây kia mà. Đổi tên cái gì? Nhất Nhất? Không xuôi tai, nàng đổi lại gọi tâm can đi, nàng là tâm can của ta, bảo bối của ta cơ mà.”
/99
|