Tin tức lớn nhất theo Thẩm Sơ Hàn hồi cung làm khiếp sợ hậu cung chính là Lục Thanh Dư từ vị trí Bảo Lâm thăng tới Tiệp Dư.
Ngay cả Thanh Thiển khi giúp Mạc Yên Nhiên tháo trang sức cũng phải oán giận, “Thế có khoa trương quá không, đột nhiên thăng nhanh như vậy không phải rõ ràng làm mất thể diện tiểu chủ sao?”
Mạc Yên Nhiên vỗ tay nàng, “Sao lại làm mất thể diện ta được, phía sau ta còn có không ít người kia mà, nếu ta mất thể diện thì bao nhiêu người còn bị tát vào mặt vang ra tiếng kìa.”
“Tiểu chủ, ngài biết nô tỳ không phải chỉ ý đó.” Thanh Thiển tháo tóc nàng ra, sau đó đỡ nàng về phía giường, “Ngài mất bao lâu mới lên tới vị trí này, nàng ta thì hay rồi, chỉ tùy giá săn bắn đã ngang hàng.” Nói xong nàng ta lại nở nụ cười, “Mà nói cũng đúng, nếu nói tiểu chủ ngài mất mặt thì chi bằng nói mất mặt Mạc Phi nương nương và cả người ở chính điện kia nữa…”
“Càng nói càng kỳ quái.” Mạc Yên Nhiên vội ngắt lời nàng ta, “Loại lời nói này ngươi cũng dám nói, ngay cả ta cũng không nói được. Nếu truyền ra ngoài ngươi sẽ biết lợi hại thế nào.”
Thanh Thiển thè lưỡi, “Cũng chỉ ở chỗ tiểu chủ nô tỳ mới dám nói, ra ngoài làm sao dám nói thế, tiểu chủ nghĩ nô tỳ là đồ ngốc sao.”
“Ta quả thật nghĩ ngươi là đồ ngốc, đi ra ngoài đi, đi ra ngoài đi, đừng ở trước mặt làm phiền ta. Vẫn là Sơ Ảnh có vẻ chững chạc hơn, ngươi xem ngươi kìa.”
Thanh Thiển không giận, “Vậy nô tỳ ra ngoài giúp Sơ Ảnh đun nước, tiểu chủ thức dậy có thể uống trà.”
Mạc Yên Nhiên nở nụ cười, “Loại việc nhỏ này cũng cần các ngươi tự mình làm à, không phải có tiểu nha hoàn sao? Để người dưới làm đi.”
“Dâng cho tiểu chủ vẫn nên là chúng nô tỳ làm tốt hơn, tiểu nha hoàn xách nước quét rác là được rồi, tiểu chủ nghỉ ngơi đi.”
Không thể không tiếc nuối nói một câu, chuyện Hoàng Thượng bị thương thật sự bị xếp xuống tin tức lớn thứ hai. Vì sao bị thương, bị thương thế nào, có nghiêm trọng không, có liên quan tới ai không, nhất thời người người trong hậu cung đều phái ra tai mắt. Nếu Vị Ương Cung có thể tự do ra vào thì sợ là bị chen sập rồi.
Có thể đi vào Vị Ương Cung chỉ có Hoàng Hậu nương nương, Thục Phi nương nương, và cả Lục Tiệp Dư mới thăng chức nữa. Ngay cả hai tỷ muội Mạc gia rất được sủng ái là Mạc Tiệp Dư và Mạc Phi cũng chưa thể tới Vị Ương Cung. Có điều đấy là do bọn họ không muốn thừa nhận thôi, bọn họ quả là không thám thính được tin tức Mạc Phi nương nương và Mạc Tiệp Dư tới thăm Hoàng Thượng, nhưng nghĩ lại là hiểu, người ta là tùy giá trở về, có khi ở bãi săn đã hầu hạ bên cạnh bệ hạ, đương nhiên không cần đi thăm bệnh nữa. Không giống Lục Tiệp Dư không hiểu chuyện chỉ biết chiếm danh vọng kia, cố tình bệ hạ còn luôn gặp nàng ta, chẳng biết từ hồ ly tinh gì biến thành.
Giờ ngẫm lại, hình như lúc trước Mạc Yên Nhiên được sủng ái các nàng cùng từng dùng những từ này, nhưng bọn họ cũng chẳng cần biết, bọn họ chỉ biết Hoàng Thượng bệ hạ sủng ái Mạc Phi nương nương, sủng ái Mạc Tiệp Dư, thậm chí hiện giờ nâng Lục Tiệp Dư lên, cố tình không đến lượt bọn họ.
Hoàng Hậu tới vì thảo luận với Thẩm Sơ Hàn chuyện của Doãn Vân Lạc, quả nhiên Mạc Bình U vừa hồi cung đã giao hết cho nàng, nàng hỏi thăm được biết thân thể Thẩm Sơ Hàn không có gì đáng ngại xong liền hỏi chuyện Doãn Vân Lạc. Thẩm Sơ Hàn nhớ tới lời Mạc Yên Nhiên nói với mình ngày ấy, “Nói trắng ra thì Doãn Tài Tử cũng đâu có sai”, hắn không khỏi cúi đầu nở nụ cười.
Hạ Tĩnh Ngôn không hỏi hắn, chỉ đứng trước bàn viết của hắn kiên nhẫn chờ, một lúc lâu sau chợt nghe hắn nói, “Ừ, phạt cấm túc đi. Về phần bao lâu, để tính sau, Hoàng Hậu cứ xem rồi làm là được.”
Hạ Tĩnh Ngôn đáp vâng, nghĩ nghĩ lại hỏi, “Bệ hạ, chuyện Lục Tiệp Dư…”
Thẩm Sơ Hàn ngẩng đầu nhìn nàng giống như châm chước cách dùng từ rồi mới mở miệng, “Cứ để vậy đi, ngươi…” Hắn thoáng dừng mới nói tiếp, “Không cần quá che chở.”
Trong lòng Hạ Tĩnh Ngôn hiểu, đáp lời rồi mới lui xuống.
Phong Giáng Bạch đến rất nhanh, nàng cẩn thận nhìn vết thương của Thẩm Sơ Hàn, xác nhận thật sự không có gì đáng ngại mới ngồi xuống bên cạnh hắn, “Điện hạ cũng thật là, đi ra ngoài săn dã thú sao còn bị thương trở về.”
Thẩm Sơ Hàn nở nụ cười một chút, sau đó nhìn nàng, “Không cần lo lắng, không có gì đáng ngại.”
“Ta hận không thể ngày ngày ở bên điện hạ rồi, mới chỉ mấy ngày không gặp mà đã bị thương, lúc nghe nói ta suýt chút nữa ngất đi.”
Hắn không lên tiếng, vùi đầu tiếp tục xem tấu chương. Thật ra trước nay Phong Giáng Bạch vẫn biết hắn không thích nói nhiều, chỉ khi uống rượu mới ánh mắt mê ly nói một ít, phần lớn thời gian bọn họ chỉ ngồi như vậy, không nói gì hết, ngẫu nhiên Thẩm Sơ Hàn sẽ nhìn sang nàng một cái.
Hôm nay cũng vậy, nhưng Ninh An lại khom mình đi vào, “Hoàng thượng, Lục Tiệp Dư đến.”
Thẩm Sơ Hàn nhìn thoáng qua Phong Giáng Bạch, nàng đứng lên cáo lui. Khi đi ra nhìn thấy Lục Tiệp Dư mới thăng chức, lại là một gương mặt tươi đẹp. Nàng ta cung kính hô Thục Phi nương nương, Phong Giáng Bạch không nói gì nàng ta cũng không cử động, vẫn cong đầu gối.
Phong Giáng Bạch cũng không gọi đứng dậy, nàng xuất thân Giang Nam, vốn không cao, mà Lục Thanh Vu này dù bộ dạng cũng yếu yếu ớt ớt nhưng cao hơn nàng một ít, nay nàng ta khom gối độ cao của hai người thành ra không chênh lệch lắm. Phong Giáng Bạch không nhìn mặt nàng ta, “Hầu hạ bệ hạ cho tốt.”
“Vâng.”
Lục Thanh Vu đứng lên, Xương Bồ phía sau nàng ta nhẹ nhàng nói một câu, “Tiểu chủ, chúng ta vào đi thôi.” Nàng ta mới thu hồi ánh mắt nhìn Thục Phi, gật đầu vịn tay tỳ nữ đi vào.
Chuyện kế tiếp gây nên sóng to gió lớn trên triều, nhưng ở hậu cung, ngoại trừ chỗ Mạc Yên Nhiên hơi ngạc nhiên một chút rồi thôi.
Tên áo đen bắt Mạc Yên Nhiên làm con tin đã bị người cướp đi. Nếu hỏi được chút gì rồi bị cướp đi thì không nghiêm trọng đến vậy, mấu chốt là còn chưa bắt đầu dùng hình đã bị cướp đi. Coi như Cố Hằng bận bịu một trận vô ích.
Thẩm Sơ Hàn ở trên triều bốc lửa rất lớn, suýt chút nữa đứng lên chỉ vào mũi Đại Lý Tự Khanh mắng hắn vô dụng, hắn dùng tu dưỡng từ nhỏ để nhịn xuống, cuối cùng vẫn không nhịn được quăng tấu chương xuống, nhìn người run run quỳ gối phía dưới, “Nếu không tróc nã lại được, chính ngươi nghĩ xem phải bị phạt thế nào đi.”
“Thần tuân chỉ.”
Thẩm Sơ Hàn dịu lại sắc mặt, “Tây Xương nhiều lần xâm chiếm, trẫm muốn phái người đi biên quan trấn thủ, nếu Tây Xương còn không biết tốt xấu như thế…”
Người phía dưới gần như nghe đều hiểu ý, phái binh qua uy hiếp trước đã, nếu còn không biết đường thối lui thì sẽ có chiến tranh.
Mạc Thiệp Cung bước ra khỏi hàng đầu tiên, “Thần nguyện mang binh đi trước.”
Lúc này Lục Viễn Thư cũng bước ra khỏi hàng, hắn khom lưng, “Thần cũng tự xin mang binh đi trước.”
Lúc này trong đại điện không ai dám nói, lặng ngắt như tờ, rồi nghe Thẩm Sơ Hàn cười một tiếng, “Hai vị tướng quân đều là người thích hợp, các khanh gia cảm thấy ai thích hợp hơn?”
Vấn đề thế này nói ai cũng là không thích hợp, lập tức lại yên tĩnh tới mức châm rơi cũng nghe thấy. Trong lúc đè nén này Doãn An Viễn bước về trước một bước, “Thần cảm thấy Mạc Thiệp Cung Mạc Tướng Quân vô cùng thích hợp.”
Thẩm Sơ Hàn đứng lên mở miệng,”Trẫm nhớ Vương tiểu tướng thuộc hệ của Mạc khanh đã đánh thắng trận, đang trên đường khải hoàn?”
Mạc Thiệp Cung đáp: “Thưa bệ hạ, đúng vậy.”
“Tốt lắm.” Hắn vừa nói xong, Thẩm Sơ Hàn một lần nữa ngồi xuống, “Vậy lần này do Lục khanh phái binh đi trước, các khanh có ý kiến gì không?”
“Chúng thần cẩn tuân thánh ý.”
“Mạc khanh, Doãn khanh, các ngươi thì sao?” Thẩm Sơ Hàn cười cười nhìn Mạc Thiệp Cung.
Mạc Thiệp Cung lúc này đứng thẳng lên, hắn nghẹn một hơi, thấy Thẩm Sơ Hàn rõ ràng đang cười nhưng đáy mắt tràn đầy hàn quang, bất giác toát mồ hôi lạnh. Hắn và Doãn An Viễn liếc nhìn nhau một cái, tất cung tất kính nói một câu, “Chúng thần cẩn tuân thánh ý.”
“Vậy do Lục khanh mang binh phù, dẫn binh đi trước.”
“Thần tất không phụ sự kỳ vọng của thánh thượng.”
Ánh mắt nhóm triều thần nhìn hắn không chỉ cảm thấy hắn sẽ làm tốt chuyện này mà còn hâm mộ hắn sinh một nữ nhi tốt. Mới vài ngay nhưng còn ai không biết con gái Lục Viễn Thư từ thu săn trở về rất được thánh tâm, chưa nói đến ở bãi săn đã được phá cách phong Tiệp Dư, trở về còn ngày ngày gặp mặt thánh, tiền triều hậu cung hỗ trợ lẫn nhau, dựa vào lẫn nhau, coi như nhờ vào nữ nhi cũng không cần cảm thấy mất mặt, dù sao nếu chuyện Tây Xương lần này xử lý thích đáng, một khi hắn khải hoàn hồi triều thì nữ nhi Lục Thanh Vu của hắn ở hậu cung cũng có thanh thế càng lớn.
Bọn họ không khỏi đều nhìn về phía Mạc Thiệp Cung, con gái hắn là Mạc Phi nương nương tuy rằng ở trên Lục Tiệp Dư nhưng trước mắt nhìn có vẻ không thể chỉ trông vào phân vị.
Mạc Yên Nhiên tự nhiên nghe được tin tức này, “Chạy rồi?”
“Nghe nói bị cướp đi.”
“Tin tức có chuẩn xác không? Sao có chuyện đến Đại Lý Tự rồi còn bị cướp đi được.” Mạc Yên Nhiên cảm thấy rất khó tin, ít nhất ở hiện đại nàng tưởng rằng vượt ngục chỉ là chuyện trên TV thôi, ai mà thật sự chạy mất được. Ngay cả cổ đại, nói cướp ngục cũng chỉ là nói vậy thôi, ai dè thật sự cướp ra được? Thủ vệ của Đại Lý Tự quá lơi lỏng rồi.
“Tiểu Kỳ Tử nghe được là rất nhiều người xuất hiện, cũng chết rất nhiều, chỉ vì cứu một người, chính là kẻ đã làm tiểu chủ bị thương.” Thư Nhu nghĩ lại còn hơi sợ, “Tiểu chủ, hắn sẽ không quay lại lần nữa để trả thù chúng ta chứ?”
Mạc Yên Nhiên không biết phải nói gì, “Chuyện này có cái mà trả thù, hắn làm ta bị thương chứ không phải ta làm hắn bị thương. Muốn trả thù không phải hắn mà là ta mới đúng. Hơn nữa, hoàng cung thủ vệ sâm nghiêm, hắn không đến mức làm nhiều người chết như vậy chỉ vì trả thù ta đấy chứ? Ta chỉ là một cung tần nho nhỏ thôi, có cần như vậy không.”
Thư Nhu không nghĩ vậy nhưng nàng vẫn đổi đề tài, “Lần này phụ thân Lục Tiệp Dư được phái ra, sợ là nàng ta cũng nước lên thì thuyền lên. Tiểu chủ, ngài không lo lắng chút nào sao?”
Mạc Yên Nhiên luôn cảm thấy Thư Nhu là bình tĩnh nhất, có chủ kiến nhất, nhưng ở chung lâu mới phát hiện nàng ấy cũng chỉ một cô nương hai mấy tuổi thôi, khi thật sự đối mặt với một việc còn chẳng bằng người tới từ hiện đại như nàng. Nhưng nàng vẫn kiên nhẫn giải thích, “Nếu mỗi khi có người được sủng ái ta sẽ lo lắng thì chẳng phải lo lắng gần chết rồi.”
“Phi phi phi, tiểu chủ thật là, từ chết chóc này sao có thể nói lung tung được.”
Thanh Thiển bưng trà vào đặt trong tay nàng, đứng bên nghe Mạc Yên Nhiên nói tiếp, “Được rồi, đã nói rồi, ta không lo lắng, cũng không có gì phải lo lắng, khi Hoa Thanh Thường đổ ta đã ý thức được tất cả những chuyện này rồi sẽ đến.”
Chỉ không nghĩ tới đến nhanh như vậy, cũng không nghĩ tới chuyện này thậm chí xảy ra ở buổi sáng mà ta và hắn vừa nồng tình mật ý.
Nàng cúi đầu uống một ngụm trà.
/99
|