Nâng cao đầu, khuôn mặt Bạch Nhược Nghiên tràn đầy phẫn hận, bỗng nhiên cảm thấy dưới mũi chợt lạnh.
Nàng ta duỗi tay để lau, tay dính đầy máu. Lúc này mới phát hiện mũi nàng đang chảy máu, quần áo trên người cũng dính đầy bụi, thoạt nhìn nào còn có vẻ của thiên kim tiểu thư, quả thực còn muốn chật vật hơn so với khất cái ven đường.
"Bạch Nhược Ly, ngươi tìm chết!"
Bạch Nhược Nghiên nghe thấy truyền đến những tiếng cười nhạo của người qua đường xung quanh, càng tức muốn hộc máu!
"Ngươi đã hại ta thành như vậy, còn muốn nói lời mỉa mai? Quả thực là không biết xấu hổ! Ngươi là phế vật hạ tiện, chờ đó cho ta, ta đi tìm Nhị tỷ, nàng nhất định sẽ giúp ta hết giận, tàn nhẫn đánh bại ngươi!"
Hoàng Nguyệt Ly lắc lắc đầu cười, nói: "Ài, gặp qua ngu ngốc, nhưng chưa từng thấy qua ngu ngốc giống ngươi như vậy."
"Ngươi có ý gì?? Ngươi nói ta ngu ngốc??"
Hoàng Nguyệt Ly quét mắt liếc nàng một cái, chậm rãi nói: "Ngươi không ngu ngốc sao? Ngươi cho rằng, Bạch Nhược Kỳ sẽ cầu tình giúp ngươi? Nói thật cho ngươi biết, hôm nay ngươi bị đuổi ra khỏi Hầu phủ, chính là do nàng ấy đã châm ngòi trước mặt nhị thúc."
Bạch Nhược Nghiên cười lạnh, "Theo ta, ngươi mới là kẻ châm ngòi ly gián! Ta và Nhị tỷ thật sự rất tốt, nàng luôn chiếu cố ta khắp nơi! Khẳng định là tiểu tiện nhân ngươi đã nói bậy về ta trước mặt cha, ngươi còn muốn đổ lỗi trên người Nhị tỷ? Ngươi cho rằng ta sẽ tin sao?"
"Ồ? Ngươi cho rằng là ta? Nhưng, nếu ta nói gì đó trước mặt cha, ngươi cảm thấy cha sẽ tin ta sao? Cha sẽ vì một câu ta nói, lập tức đuổi ngươi ra khỏi phủ? Thực rõ ràng, người nói bậy ngươi với cha, chính là người mà cha tin tưởng nhất, cho nên mới không cho ngươi cơ hội giải thích!"
"Không có khả năng, chuyện này không có khả năng...... ngươi nhất định là đang lừa ta!"
"Nói trắng ra, Nhị tỷ, nàng ấy vẫn luôn lợi dụng ngươi! Ngươi thay nàng ấy làm nhiều chuyện xấu như vậy, kết quả, còn bị nàng ấy đuổi đi, thật là đáng thương......"
"Câm miệng! Ngươi câm miệng lại cho ta!"
Những gì Hoàng Nguyệt Ly nói, thật sự rất có đạo lý. Theo lý trí Bạch Nhược Nghiên đã tin vào điều đó, nhưng theo tình cảm nàng ta vẫn không thể tiếp thu.
Hoàng Nguyệt Ly nhún vai, "Tùy ngươi tin hay không! Tắc tắc, bị người ta bán, còn đếm tiền giúp người ta!"
Nàng không nhiều lời nữa, bỏ đi.
Thời điểm đi qua chỗ rẽ, nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua, phát hiện Bạch Nhược Nghiên nhìn chằm chằm vào đại môn Hầu phủ, trong mắt toát ra thần sắc oán độc.
Hoàng Nguyệt Ly cong cong khóe miệng.
Xem ra, hai tỷ muội này từ nay về sau, sẽ phải trở mặt thành thù.
Một kẻ âm hiểm, một kẻ độc ác, hai người rốt cuộc ai có thể chiếm thế thượng phong?
......Edit & Dịch: Emily Ton......
Khi Hoàng Nguyệt Ly trở lại biệt viện, bầu trời đã tối lại.
Thải Vi gấp đến độ chạy vòng quanh, khi nhìn thấy Hoàng Nguyệt Ly đang đi vào cửa, nàng ta mới nhẹ nhàng thở ra.
"Tiểu thư, cuối cùng người đã trở lại! Nô tỳ thật đúng là lo lắng gần chết!"
"Yên tâm, tiểu thư nhà ngươi rất tốt! Mau đi nghỉ ngơi đi!"
Hoàng Nguyệt Ly đuổi Thải Vi rời đi, xoay người đi về phía phòng ngủ.
Vừa đẩy cửa phòng ra, nàng liền nhận thấy hình như có chút không thích hợp.
Trong không khí, tựa hồ có một luồng hơi thở nguy hiểm, không hợp với nơi này.
Nàng theo bản năng rút ra một cây Phi Châm (飞针) từ trong lòng ngực, dùng thủ pháp độc môn bay vụt ra ngoài!
Phi Châm cũng là một loại huyền binh đặc biệt, dưới sự rèn luyện của nàng, lực công kích cũng không thấp hơn so với đao kiếm, hơn nữa, vật rất nhỏ khó dò và rất khó phát hiện.
Cho dù là cao thủ Ngự Huyền Cảnh, nếu bị nàng đánh lén, cũng khó tránh khỏi trúng chiêu!
Nhưng mà, trong nháy mắt Phi Châm rời khỏi tay, Hoàng Nguyệt Ly liền cảm giác được có một lực lượng lớn đang đánh úp về phía nàng.
Lực lượng của đối phương rất cường đại, khiến nàng căn bản không kịp phản kháng, sau đó cổ tay đã bị túm lấy và bị dùng sức ném tới trên giường!
Hết chương 66!
Nàng ta duỗi tay để lau, tay dính đầy máu. Lúc này mới phát hiện mũi nàng đang chảy máu, quần áo trên người cũng dính đầy bụi, thoạt nhìn nào còn có vẻ của thiên kim tiểu thư, quả thực còn muốn chật vật hơn so với khất cái ven đường.
"Bạch Nhược Ly, ngươi tìm chết!"
Bạch Nhược Nghiên nghe thấy truyền đến những tiếng cười nhạo của người qua đường xung quanh, càng tức muốn hộc máu!
"Ngươi đã hại ta thành như vậy, còn muốn nói lời mỉa mai? Quả thực là không biết xấu hổ! Ngươi là phế vật hạ tiện, chờ đó cho ta, ta đi tìm Nhị tỷ, nàng nhất định sẽ giúp ta hết giận, tàn nhẫn đánh bại ngươi!"
Hoàng Nguyệt Ly lắc lắc đầu cười, nói: "Ài, gặp qua ngu ngốc, nhưng chưa từng thấy qua ngu ngốc giống ngươi như vậy."
"Ngươi có ý gì?? Ngươi nói ta ngu ngốc??"
Hoàng Nguyệt Ly quét mắt liếc nàng một cái, chậm rãi nói: "Ngươi không ngu ngốc sao? Ngươi cho rằng, Bạch Nhược Kỳ sẽ cầu tình giúp ngươi? Nói thật cho ngươi biết, hôm nay ngươi bị đuổi ra khỏi Hầu phủ, chính là do nàng ấy đã châm ngòi trước mặt nhị thúc."
Bạch Nhược Nghiên cười lạnh, "Theo ta, ngươi mới là kẻ châm ngòi ly gián! Ta và Nhị tỷ thật sự rất tốt, nàng luôn chiếu cố ta khắp nơi! Khẳng định là tiểu tiện nhân ngươi đã nói bậy về ta trước mặt cha, ngươi còn muốn đổ lỗi trên người Nhị tỷ? Ngươi cho rằng ta sẽ tin sao?"
"Ồ? Ngươi cho rằng là ta? Nhưng, nếu ta nói gì đó trước mặt cha, ngươi cảm thấy cha sẽ tin ta sao? Cha sẽ vì một câu ta nói, lập tức đuổi ngươi ra khỏi phủ? Thực rõ ràng, người nói bậy ngươi với cha, chính là người mà cha tin tưởng nhất, cho nên mới không cho ngươi cơ hội giải thích!"
"Không có khả năng, chuyện này không có khả năng...... ngươi nhất định là đang lừa ta!"
"Nói trắng ra, Nhị tỷ, nàng ấy vẫn luôn lợi dụng ngươi! Ngươi thay nàng ấy làm nhiều chuyện xấu như vậy, kết quả, còn bị nàng ấy đuổi đi, thật là đáng thương......"
"Câm miệng! Ngươi câm miệng lại cho ta!"
Những gì Hoàng Nguyệt Ly nói, thật sự rất có đạo lý. Theo lý trí Bạch Nhược Nghiên đã tin vào điều đó, nhưng theo tình cảm nàng ta vẫn không thể tiếp thu.
Hoàng Nguyệt Ly nhún vai, "Tùy ngươi tin hay không! Tắc tắc, bị người ta bán, còn đếm tiền giúp người ta!"
Nàng không nhiều lời nữa, bỏ đi.
Thời điểm đi qua chỗ rẽ, nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua, phát hiện Bạch Nhược Nghiên nhìn chằm chằm vào đại môn Hầu phủ, trong mắt toát ra thần sắc oán độc.
Hoàng Nguyệt Ly cong cong khóe miệng.
Xem ra, hai tỷ muội này từ nay về sau, sẽ phải trở mặt thành thù.
Một kẻ âm hiểm, một kẻ độc ác, hai người rốt cuộc ai có thể chiếm thế thượng phong?
......Edit & Dịch: Emily Ton......
Khi Hoàng Nguyệt Ly trở lại biệt viện, bầu trời đã tối lại.
Thải Vi gấp đến độ chạy vòng quanh, khi nhìn thấy Hoàng Nguyệt Ly đang đi vào cửa, nàng ta mới nhẹ nhàng thở ra.
"Tiểu thư, cuối cùng người đã trở lại! Nô tỳ thật đúng là lo lắng gần chết!"
"Yên tâm, tiểu thư nhà ngươi rất tốt! Mau đi nghỉ ngơi đi!"
Hoàng Nguyệt Ly đuổi Thải Vi rời đi, xoay người đi về phía phòng ngủ.
Vừa đẩy cửa phòng ra, nàng liền nhận thấy hình như có chút không thích hợp.
Trong không khí, tựa hồ có một luồng hơi thở nguy hiểm, không hợp với nơi này.
Nàng theo bản năng rút ra một cây Phi Châm (飞针) từ trong lòng ngực, dùng thủ pháp độc môn bay vụt ra ngoài!
Phi Châm cũng là một loại huyền binh đặc biệt, dưới sự rèn luyện của nàng, lực công kích cũng không thấp hơn so với đao kiếm, hơn nữa, vật rất nhỏ khó dò và rất khó phát hiện.
Cho dù là cao thủ Ngự Huyền Cảnh, nếu bị nàng đánh lén, cũng khó tránh khỏi trúng chiêu!
Nhưng mà, trong nháy mắt Phi Châm rời khỏi tay, Hoàng Nguyệt Ly liền cảm giác được có một lực lượng lớn đang đánh úp về phía nàng.
Lực lượng của đối phương rất cường đại, khiến nàng căn bản không kịp phản kháng, sau đó cổ tay đã bị túm lấy và bị dùng sức ném tới trên giường!
Hết chương 66!
/548
|