Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế

Chương 89 - Chương 89

/172


Bầu không khí trong phòng giống như nước sôi đổ vào khối băng, lạnh nóng chạm vào nhau, sinh ra chút quái dị.

Tổ phụ. Tôn nữ Thành Quốc Công cười giải thích nói: Hôm nay nhiều khách như vậy, ngài vẻn vẹn chỉ cố hỏi Thành An Bá là thế nào, quên những người khác như chúng ta đi, ta sẽ ghen đấy.

Khi Trưởng Công Chúa qua đời, tổ phụ và tổ mẫu khổ sở hồi lâu. Nhưng không đến mấy ngày, tổ phụ như đã quên chuyện Trưởng Công Chúa gặp chuyện, thỉnh thoảng nhắc lại một số chuyện xưa. Người nhà không dám kích thích ông, chỉ có thể thuận theo lời ông nói. Hiện tại ngay trước mặt người Ban gia, tổ phụ lại nhắc chuyện này, thật có chút nhói lòng mà.

Bọn hậu bối phủ Thành Quốc Công lộ ra ý cười áy náy với Âm thị và Ban Họa, thân là vãn bối khó xử bọn họ như thế, nhưng mong Ban gia sẽ không cho là bọn họ có ý mạo phạm.

Ngươi đứa nhỏ này. Người lớn tuổi, liền ưa thích hậu bối nũng nịu trước mặt ông, ông vui tươi hớn hở lắc đầu: Khi nào ngươi thành thân, ta rất quan tâm.

Dung Hà quay đầu nhìn về phía Ban Họa, thấy sắc mặt nàng có chút không tốt, không muốn Thành Quốc Công hỏi tiếp, nhân tiện nói: Đầu xuân năm sau vãn bối sẽ thành thân, đến lúc đó lão nhân gia ngài nhất định phải tới.

Năm nay không phải rất tốt, tại sao còn phải đợi đến sang năm? Thành Quốc Công bất mãn: Các ngươi những người tuổi trẻ này, đối với chuyện của chính mình thật sự càng ngày càng không chú ý rồi. Khi ta lớn như ngươi đã sớm thành gia, lão đại có thể chạy có thể nhảy rồi.

Dung Hà kiên nhẫn giải thích nói: Trước đó vài ngày vãn bối mời người Khâm Thiên Giám tính qua, người Khâm Thiên Giám nói, vãn bối và Quận Chúa tốt nhất qua sang năm thành hôn.

Trên thực tế, Trưởng Công Chúa qua đời, thân là tôn nữ Ban Họa phải giữ đạo hiếu một năm, mặc kệ năm nay có ngày lành hay không, cũng không thể thành hôn cùng người khác. Nhưng Dung Hà không nhắc chuyện này, y lo lắng Thành Quốc Công không tiếp thụ được tin dữ Trưởng Công Chúa đã qua đời.

Lời giải thích này để Thành Quốc Công rất hưởng thụ, ông liên tục gật đầu, đã quên vừa rồi người thúc cưới chính là mình: Lời này rất đúng, hôn nhân đại sự không thể đùa giỡn, coi trọng thời gian mới được. Lúc ta và bà nhà ta thành hôn, cũng cố ý mời người Khâm Thiên Giám đến tính thời gian, ngươi thấy tình cảm bọn ta tốt bao nhiêu.

Dung Hà nhìn hai lão nhân đầu bạc trắng bên trên, làm một đại lễ.

Rời khỏi nội viện, Dung Hà dừng bước nhìn trong đám nữ quyến một cái, Ban Họa đứng chung một chỗ với đám chi nữ Thượng thư, cử chỉ giữa hai người nhìn rất thân mật. Chu Bỉnh An ở trên triều rất có uy vọng, hết lần này tới lần khác trong hai tử một nữ, chỉ có đại nhi tử thành thục ổn trọng, còn dư lại một đôi nhi nữ tính tình đều hoàn khố ham chơi.

Lúc trước Nghiêm gia muốn kết thân cùng Ban gia, giúp đỡ mở miệng chính là phu nhân Chu Bỉnh An, có thể thấy được quan hệ giữa Chu gia và Ban gia không tệ.

Hơn hai mươi năm trước Chu Bỉnh An là Bảng Nhãn khoa cử, chỗ thú vị ở đây là, tổ tiên Chu gia xuất thân nhà võ, hậu nhân Chu gia mặc dù có tâm từ võ chuyển văn, nhưng tử tôn hậu bối đều không phải loại ham học, đến đời Chu Bỉnh An, mới chân chính thi đậu công danh.

Chu gia thành công chuyển thành văn thần, Ban gia thành công... Lưu lạc thành hoàn khố, đây quả thực là hướng lên tích cực và tự mình đắm chìm trong truỵ lạc so với tổ tiên. Nhưng mà tương đối thần kỳ là, quan hệ giữa Chu gia và Ban gia vẫn rất tốt. Đáng lưu ý chính là hai nhà quan hệ mặc dù tốt, nhưng người hai nhà chưa bao giờ liên hôn. Việc này để mọi người lĩnh hội được đạo lý, muốn quan hệ hữu nghị giữa người hai nhà trường tồn, thì không cần biến thành thân gia.

Vừa ra nội viện, Dung Hà liền thấy Ban Hằng, Chu Thường Tiêu và mấy công tử áo gấm tụ tập khác tại một khối, bầu không khí vừa hòa hợp vừa nóng náo, nhưng bộ dáng cà lơ phất phơ kia, để người ta có thể nhìn ra, đây là mấy tên hoàn khố.

Chu Thường Tiêu lấy cùi chỏ đụng Ban Hằng: Ban huynh, tỷ phu tương lai ngươi đến kìa.

Ban Hằng quay đầu nhìn lại, quả nhiên gặp Dung Hà đi qua Nguyệt lượng môn đi đến bên này, hắn phất tay, chào hỏi y tới ngồi. Nhưng tay vừa vươn ra vẫy hai lần, liền bị Chu Thường Tiêu bên cạnh nắm tay kéo xuống: Chúng ta không nói thơ luận vẽ, ngươi gọi người ta tới đây làm gì?

Huống chi, Dung Hà là người có văn hóa, đứng chung chỗ với bọn họ, có thể chịu được phong cách hành sự của bọn họ sao?

Nhưng lời này hắn không dám nói với Ban Hằng, nói ra lại ngại là nói châm ngòi ly gián.

Ban đệ. Dung Hà đi trước mặt đến Ban Hằng, cùng chư vị hoàn khố chào lẫn nhau, trên mặt không mất tự nhiên chút nào. Không giống quý công tử khác có thực chức hay là tự xưng có tài hoa, lúc bọn họ đối mặt với y, luôn có loại cảm giác ưu việt không hiểu thấu.

Dung Hà nói chuyện với họ một hồi lâu, mới bị một đồng liêu Lại bộ gọi đi. Chờ sau khi y rời đi, đám công tử bột nhao nhao hâm mộ nhìn Ban Hằng: Ban huynh, tỷ phu tương lai của ngươi rất không tệ nha.

Ban Hằng tự tin: Đúng thế, nếu không nhà chúng ta sẽ đáp ứng hắn cầu thân chắc?

Ban huynh. Một vị hoàn khố cách Ban Hằng gần nhất nắm tay khoác lên vai Ban Hằng, thở dài một tiếng: Đáng tiếc tỷ ngươi là một đại mỹ nhân, lại sắp gả cho nam nhân khác.

Đối với rất nhiều hoàn khố mà nói, Ban Họa trong lòng bọn họ, chính là đại mỹ nhân cực phẩm, không bận rộn nhìn vài lần, ở trước mặt nàng hiến một chút ân cần, cũng có thể làm cho tâm tình bọn họ tốt cả ngày. Không phải nói bọn họ thích Ban Họa, mà là lòng thích cái đẹp mọi người đều có, ở cùng một chỗ với mỹ nhân tâm tình tất nhiên sẽ rất tốt.

Đây cũng là nguyên nhân nhóm nữ nhi Kinh Thành thích ném hoa ném trái cây cho mỹ nam tử, dù sao nhìn một chút cũng không trái với luật pháp Đại Nghiệp.

Không sao, ngươi bắt tỷ ta thành câu chuyện gì. Ban Hằng cầm ly rượu nhét vào trong tay người này: Uống rượu của ngươi đi.

Hoàn khố bị nhét rượu cũng không tức giận, bưng lấy ly rượu liền uống, nhưng không nhắc lại chuyện về Ban Họa.

Nhị Hoàng Tử và Thái Tử là người có thân phận cao nhất, hai người một trái một phải ngồi cùng bàn trên hai tôn vị. Nhị Hoàng Tử cười nhíu mày: Nghe nói Thái Tử Phi bị bệnh, Thái Tử phải chú ý nhiều hơn, nữ nhân sinh bệnh rất phiền toái.

Thái Tử nghe vậy liền cười nói: Đa tạ nhị đệ nhắc nhở, ta nhất định cẩn thận một chút.

Ô. Nhị Hoàng Tử cười khinh một tiếng: Thái Tử quả nhiên trạch tâm nhân hậu.

Thái Tử biết tính cách nhị đệ từ trước đến nay càng phản ứng càng mạnh hơn, cho nên chỉ cười không nói gì.

Thấy Thái Tử không nói chuyện với mình, Tưởng Lạc lập tức có chút khó chịu, quay đầu nhìn thấy Dung Hà tới, liền lạnh giọng nói: Ngươi thưởng thức vị Thành An Bá đang đến kia, cũng không biết hắn bận bịu gì, tới còn muộn hơn chúng ta.

Nhị đệ. Thái Tử thấy thái độ Tưởng Lạc đối với mệnh quan triều đình ác liệt như vậy, nhíu mày nói: Thành An Bá đến muộn, nhất định là có chuyện chậm trễ. Bây giờ hắn là Lại bộ Thượng thư, chuyện cần quan tâm không ít, làm sao có thể có nhiều thời gian ở không như vậy.

Lời này Thái Tử nói thần đệ quá nhàn rồi? Tưởng Lạc cười lạnh: Ta không tốt số giống đại ca, có thể sớm đầu thai mấy năm, chuyện lục bộ đều có thể nhúng tay.

Sau khi Thái Tử mười lăm tuổi, thì bắt đầu hành tẩu lục bộ, quen thuộc quá trình lục bộ làm việc, hiện tại mặc dù Nhị Hoàng Tử đã thành hôn, lại còn không có một công trạng nào, cũng không có một tước vị nào, bình thường người khác gọi hắn ta mở miệng một tiếng điện hạ, dẫn đến tâm tình bất mãn của hắn ta đối với Thái Tử càng ngày càng nặng.

Vốn Hoàng Đế bất công, nhưng Nhị Hoàng Tử không dám hận Hoàng Đế, thế là liền đem tất cả oán khí chuyển đến trên người Thái Tử. Bởi vì tính cách Thái Tử ôn hòa, lại không thích so đo với hắn ta, hắn ta lại càng phát giác Thái Tử giả vờ giả vịt, làm chuyện gì cũng không thể khiến hắn ta thuận mắt.

Thần bái kiến Thái Tử điện hạ, bái kiến Nhị Hoàng Tử điện hạ. Dung Hà đi đến trước mặt hai huynh đệ hành lễ, đối với sắc mặt Nhị Hoàng Tử khó coi nhìn như không thấy.

Dung Quân Phách. Tưởng Lạc chỉ chỗ bên cạnh: Ngồi đi.

Đa tạ điện hạ. Dung Hà không ngồi xuống chỗ Nhị Hoàng Tử chỉ, mà chọn một vị trí không đáng chú ý ngồi xuống.

Tưởng Lạc cảm thấy Dung Hà và Thái Tử đôi khi rất giống nhau, đều giỏi diễn trò, trong mắt một đống ngoan cố toan nho, bọn họ liền thành đại danh từ quân tử nhẹ nhàng. Gì mà chính nhân quân tử, nhân ái hậu đức, hắn ta thấy thật giả tạo, trên đời nếu thật có nhiều Thánh Nhân như vậy, thì sẽ không có nhiều người vì công danh lợi lộc dùng hết âm mưu quỷ kế như vậy.

Thành Quốc Công lớn tuổi, cho nên ở bên ngoài đãi khách chính là con cháu vai lứa của Thành Quốc Công, ngồi cùng bàn Thái Tử chính là Thế Tử phủ Thành Quốc Công, thân cữu cữu của Thái Tử và Nhị Hoàng Tử. Lúc Nhị Hoàng Tử nói gần nói xa cùng Thái Tử, ông ta không mở miệng nói chuyện qua, trấn định giống như hòa thượng ăn chay niệm Phật.

Dung Hà ngồi xuống rồi, ánh mắt của ông ta trở nên dễ dàng hơn, hi vọng Dung Hà có thể làm cho bầu không khí tốt một chút. Nào biết được ông ta muốn tươi đẹp, hiển nhiên thái độ Nhị Hoàng Tử điện hạ đối với Thành An Bá cũng không quá hữu hảo, bầu không khí bàn này thế là trở nên càng thêm lúng túng.

Nghiêm Tướng mời bên này.

Thạch Tướng mời bên này.

Cũng không lâu lắm, Nghiêm Huy và Thạch Sùng Hải cũng đã đến, hai người chân trước chân sau đến, hành lễ với Thái Tử rồi thì ngồi xuống bàn này.

Đáng thương cho Thế Tử Thành Quốc Công, nhìn bầu không khí người một bàn này quỷ dị, tim nghẹn đến không muốn ăn. Cho đến khi lão gia tử đi ra, ngồi ở giữa chủ vị Thái Tử và Nhị Hoàng Tử, ông ta mới thở dài một hơi. Mặc người kệ bàn này tự mình ôm tâm tư gì, trước mặt phụ thân ông ta, những người này chỉ có thể cười.

Tính cách Thành Quốc Công đã biến đổi đến mức giống tiểu hài tử bắt đầu tự khai tiệc, không ngừng gọi hai ngoại tôn và Dung Hà ăn nhiều chút, để hạ nhân chia thức ăn cho bọn họ. Ông cũng mặc kệ những người khác ngồi cùng bàn nghĩ như thế nào, vẫn nói chuyện với người mình thích. Thế Tử Thành Quốc Công lo lắng những người khác xấu hổ, cũng chỉ có thể gọi quý khách ngồi cùng bàn bị phụ thân bơ .

Ăn xong tiệc, Thành Quốc Công bỗng nhiên nói: Dung tiểu tử, dẫn ta đi xem vị hôn thê của ngươi, vừa rồi hậu viện quá nhiều người, ta chưa nhìn trúng ai.

Trong lòng Thế Tử Thành Quốc Công âm thầm kêu khổ, người ta đường đường là Quận Chúa, cũng không phải a miêu a cẩu, sao có thể tùy tiện nhìn người ta. Ông ta cũng không có biện pháp, gọi hạ nhân truyền tin tức ra hậu viện, đồng thời sớm xin lỗi Phúc Nhạc Quận Chúa.

Ban Họa ăn xong cơm, đang cùng mấy bạn khuê phòng nói chuyện phiếm, tôn nữ Thành Quốc Công liền đến nói xin lỗi nàng, nói là lão gia tử muốn gặp nàng.

Ban Họa nghĩ đến Thành Quốc Công tuổi đã không nhỏ, liền đáp ứng.

Thật có lỗi. Tôn nữ Thành Quốc Công dẫn Ban Họa vào chính phòng nội viện, cười khổ nói: Một hai năm gần đây tổ phụ làm việc càng giống tiểu hài tử, trí nhớ cũng không tốt lắm, nếu ông nói chuyện có chỗ nào mạo phạm, xin Quận Chúa đừng để trong lòng.

Thấy tôn nữ Thành Quốc Công hạ mình hành lễ tạ lỗi, Ban Họa bận bịu vịn nàng: Nhà có người già như có bảo vật, tổ phụ và tổ mẫu của tỷ tỷ vẫn còn, là đại hỉ sự đấy.

Tôn nữ Thành Quốc Công nhớ tới khi còn sống Trưởng Công Chúa vô cùng sủng ái tôn nữ Phúc Nhạc Quận Chúa, bây giờ nghe Ban Họa nói như vậy, nàng không biết nên đau lòng, hay là nên đổi chủ đề thì tốt.

Rất nhanh hai người tới chính viện, tôn nữ Thành Quốc Công dẫn Ban Họa tiến vào viện, bên trong truyền tới tiếng cười cười nói nói, để trong viện này tràn đầy sinh khí.

Cô nương tới rồi. Một tỳ nữ mặc áo lam tiến lên đón, thi lễ với Ban Họa: Mời đi bên này.

Có nha hoàn thay hai người vén rèm lên, Ban Họa đi vào xem xét, hai phu thê Thành Quốc Công ngồi ở vị trí đầu, ngoại trừ hai vị lão nhân này còn có ba người, Thái Tử, Nhị Hoàng Tử và Dung Hà cũng ở đây, Ban Họa cảm thấy hơi nghi hoặc một chút, đây là muốn làm gì.

Đến, đến. Phu nhân Thành Quốc Công là một lão thái thái rất hiền hòa, nhìn thấy Ban Họa trên mặt liền lộ ra ý cười: Đến ngồi bên cạnh ta

/172

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status