Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 289: Liên hợp

/644


Ngồi trong xe của ông cụ vào trong nhà có nghĩa gì, Dương Phàm không khó để nghĩ ra. Trong phòng khách trên lầu, lúc này có lão già đang ngồi uống trà.
Nghe thấy tiếng xe, Trần Lão không nhịn được định quay đầu ra. Trương Đại tướng mặc quân phục cũng nở nụ cười, nhìn nhìn Chu Minh Đạo.
Chu Minh Đạo rất bình tĩnh nói:
- Đến rồi, chúng ta cũng nên kết thúc đề tài ở đây, cần phải có kết luận.
Trần Lão hiếm khi cười, nói:
- Tôi vẫn câu nói đó, ngọc không mài không thành khí. Nó vẫn còn quá trẻ, tình hình của Uyển Lăng như vậy, không nên lộn xộn.
Trương Đại tướng nhướng mày nói:
- Lão già này, nó là cháu rể tôi, là cháu nội lão. Tỉnh Giang Nam rất phức tạp, lão không rõ sao? Tôi thấy tốt nhất đừng để nó lún quá sâu vào trong dòng suối Giang Nam kia, miễn cho tương lai chịu ảnh hưởng. Tôi không cần biết, lão không điều nó đi, tôi phái binh ép nó đi.
Trần Lão mỉm cười với Trương Đại tướng:
- Lão già này, tôi đã là người lui về tuyến sau, rất nhiều chuyện tôi thấy rõ hơn lão. Tôi hy vọng vào Dương Phàm không thể ít hơn lão. Tình hình ở tỉnh Giang Nam mặc dù phức tạp, nhưng có thể sống sót trong hoàn cảnh đó. Hơn nữa sau ba năm nữa nó có thể dựa vào bản lĩnh của mình bước thêm một bước, như vậy sẽ có ý nghĩa sâu sắc với sự phát triển sau này.
Chu Minh Đạo lúc này cười nói:
- Được rồi, đừng cãi nữa. Mọi người cứ chờ, nếu như mấy năm nữa lãnh đạo cao nhất xuống Giang Nam khảo sát, như vậy Dương Phàm không chuyển địa điểm cũng không hẳn là chuyện xấu. Theo tình hình hiện tại thì thấy, tất cả sức chú ý đều tập trung vào phía nam. Nơi đó đã bắt đầu có những bước phát triển dựa vào chính sách mới. Chẳng qua theo tôi thấy, trong một năm rưỡi nữa, chuyện phía nam vẫn chưa xảy ra biến hoá từ căn bản. Phương nam muốn động cần phải một ngọn lửa. Chắc chắn phải từ kinh tế mà ra tay. Kết hợp hai điểm này, tôi nghiêng về phía ý kiến của lão Trần, động không bằng tĩnh. Để người trẻ tuổi rèn luyện mấy năm trong hoàn cảnh phức tạp đó cũng tốt mà.
- Hai người này có phải đã bàn bạc từ trước không? Đừng thấy tôi bình thường ở trong doanh trại không ra, nhưng trong lòng tôi rất rõ ràng. Giang Nam kia rất phức tạp, Uyển Lăng kia cũng vậy. Khi Chúc Đông Phong còn ở tỉnh Giang Nam, quả thật có thể ngăn chặn mọi chuyện, nhưng đó chỉ là biểu hiện bên ngoài mà thôi. Trước kia bọn họ tranh chấp rõ ràng, bây giờ lại tranh chấp ở từng phương diện. Hác Nam bị điều xuống tỉnh Giang Nam làm bí thư tỉnh ủy, có thể thấy được quyết tâm của ai đó.
Trương Đại tướng thở dài một tiếng, nói ra lo lắng của mình.
Dương Phàm xuống xe, Trần Chính Hòa và Dương Lệ Ảnh đứng trên cầu thang, đứng đó cười cười. Dương Phàm đi nhanh tới trước mặt, mở rộng tay ôm Dương Lệ Ảnh:
- Mẹ, vất vả rồi.
- Với mẹ mà cũng phải khách khí sao. Thằng bé này. Mẹ chỉ là người nhà nhã mà.
Dương Lệ Ảnh rất kích động, đưa tay phủi bụi trên quần áo con trai.
Dương Phàm cười cười nhìn Trần Chính Hòa. Vẻ mặt này làm Trần Chính Hòa cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì đó. Dương Phàm mở hai tay ra, Trần Chính Hòa bị động đáp lại, Dương Phàm có chút khó khăn nói:
- Bố. Con đã về nhà.
Giọng không lớn, nhưng vừa đủ cho người bên cạnh nghe thấy. Dương Lệ Ảnh ngây ra, nhìn hai bố con đang ôm nhau. Quá khứ trong nháy mắt hiện ra, Dương Lệ Ảnh không nhịn được khẽ kêu một tiếng, quay đầu lại gạt lệ.
Trần Chính Hòa giống như bị trúng phép thuật hóa đá vậy, trong lúc nhất thời còn tưởng mình đã nghe lầm. Dương Phàm khẽ đẩy Trần Chính Hòa ra, nhìn từ trên xuống dưới rồi nói:
- Bố, hai năm nay bố già đi rất nhiều.
Trần Chính Hòa lúc này như có cơn bão cấp mười hai dâng lên trong lòng, cảm xúc rất mãnh liệt, không biết nghĩ gì nữa. Trần Chính Hòa ngửa mặt lên trên cười lớn, liên tục nói:
- Tốt. Tốt. Tốt.
Ba chữ "tốt" liên tục, cảm giác trong đó người ngoài có thể hiểu được không?
Lúc này một binh lính rất nhanh đi đến phía sau Trần Chính Hòa, nhỏ giọng nói:
- Thủ trưởng mời đồng chí Dương Phàm lên lầu.
Trần Chính Hòa thu hồi nụ cười, ổn định lại tâm trạng, cười cười vỗ vai Dương Phàm:
- Lên đi.
Lúc này Trương Tư Tề cười cười đi tới, nhẹ nhàng cầm tay Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Đừng xúc động.
Dương Phàm gật đầu, đi theo sau binh lính từ từ lên lầu. Binh lính đứng trước cửa lớn tiếng hô:
- Báo cáo, đồng chí Dương Phàm đến.
Bên trong truyền ra giọng nói uy nghiêm của Trần Lão:
- Vào đi.
Sau một quá trình đi tới, Dương Phàm cảm thấy không khí hôm nay khác hẳn lúc trước, thêm vài phần sát khí. Trần Lão không phải là người như vậy, bình thường sẽ không có hào khí này ở trong nhà.
Vào cửa thấy ba lão già kia, Dương Phàm không khỏi nở nụ cười, hiểu rõ tại sao không khí lại thay đổi. Trong ba người này, dù bất cứ ai mà đột nhiên tức giận, có thể gây ra cơn động đất cấp ba ở Bắc Kinh này cũng không phải chuyện khó. Ngay cả Chu Minh Đạo là người không chói mắt nhất trong ba người, thì lái xe của lão cũng là cảnh vệ trung ương.
Ba lão già trong phòng hình như đang đánh cờ, hai người đang đánh là Chu Minh Đạo và Trương Đại tướng. Dương Phàm đi tới gần, tùy ý nhìn thế cờ, không khỏi cười một tiếng trong lòng. Thế cờ của ba lão già này có thể nói là không có sơ hở. Chẳng qua vẫn có một sơ hở duy nhất đó là bàn cờ này căn bản không phải bọn họ đi. Đây là ván đấu của cao thủ Trung Hàn mấy năm trước. Dương Phàm trước kia thích xem kỳ phổ, bàn cờ này đã quyết định ai là quán quân thế giới, nên hiểu rất rõ.
Thực ra cho dù Dương Phàm không nhận ra thế cờ này là ai đánh, nhưng chỉ cần cẩn thận quan sát một chút là thấy mánh khóe trong đó. Tuyển thủ chuyên nghiệp đánh với nhau, mỗi một nước đều đầy ẩn ý. Chẳng lẽ trình độ cờ của ba lão già này đạt đến trình độ đó hay sao?
Trần Lão vẫn giống như bình thường, trên mặt không có bất cứ biến hóa nào. Vẻ mặt này trước đây Dương Phàm cảm thấy áp lực rất lớn, không giận mà uy. Lần này xem thì thấy chỉ là ra vẻ mà thôi.
Ba lão già này muốn làm gì nhỉ? Đây là suy nghĩ đầu tiên của Dương Phàm.
- Lại đây xem ván cờ này đánh như thế nào?
Trần Lão trầm giọng nói một câu, hai mắt lướt nhìn bàn cờ, giống như Dương Phàm không hề tồn tại, giống như lão tập trung hết tinh thần vào bàn cờ.
Bàn cờ này đang ở thế tuần hoàn, người hơi có chút kiến thức về cờ vây đều sẽ nói ba thế tuần hoàn, mười mục trồng, như vậy sẽ là hòa cờ. Đây là một thế cờ hiếm gặp, bỏ qua cho tranh chấp cần phải có dũng khí rất lớn và tính toán chính xác. Nếu như Dương Phàm không biết thế cờ này, nhất định sẽ có kết luận cờ hòa.
Ngay khi Dương Phàm định chỉ ra trò xiếc của ba lão già, thì lời nói đến bên mép lại nuốt vào. Vì sao mấy lão già lại muốn làm như vậy? Mà không phải ván cờ khác? Vấn đề này không hiểu được, Dương Phàm cảm thấy nói gì cũng là thừa.
Đứng trước bàn cờ, Dương Phàm nhìn thật lâu về bàn cờ mà mình đã biết kết quả, suy nghĩ một lúc mới nhỏ giọng nói:
- Nhảy ra khỏi tranh giành lợi ích, có lẽ sẽ đạt được kết quả khó tưởng tượng.
Chu Minh Đạo lúc này đưa tay ra xóa bàn cờ, nói:
- Tôi đã nói đừng bày thế cờ này rồi mà.
Trương Đại tướng cũng oán giận nói:
- Đúng thế, thế cờ này quá nổi tiếng. Trận thi đấu giành ngôi quán quân thế giới, muốn không nổi tiếng cũng khó.
Trần Lão lúc này mới mỉm cười nói:
- Là người lúc nào cũng theo đuổi hoàn hảo, như vậy sẽ không thể làm được chuyện gì lớn cả. Một người bề ngoài không có khuyết điểm gì, nhưng trên thực tế khắp người hắn đều là sơ hở. Bất cứ chỗ nào cũng có thể bị đối thủ công kích vào.
Chu Minh Đạo nói tiếp:
- Đến lúc đó gặp nạn khắp nơi, muốn bỏ cũng khó.
Trương Đại tướng đứng lên, kéo Dương Phàm sang bên, cười nói:
- Ông là người thô lỗ, không muốn giả thần giả quỷ. Ông hỏi cháu một câu, muốn rời tỉnh Giang Nam không?
Dương Phàm thản nhiên nói:
- Ý của ông cháu hiểu. Lúc này tỉnh Giang Nam quả thật là chốn thị phi. Từ các cuộc đấu tranh chính trị trong thời gian này là có thể thấy. Hác Nam đã phải buông tha cách làm từ trên xuống dưới, thay đổi chiến lược. Cháu nghĩ Hác Nam làm như vậy là do học được từ Chúc Đông Phong. Muốn thay đổi chiến lược ở đất Giang Nam.
Chu Minh Đạo nghe xong Dương Phàm nói, không khỏi đắc ý cười ha hả. Chu Minh Đạo đắc ý nhìn Trần Lão, nói:
- Sao? Học trò của tôi không đơn giản chứ? Tiện cho hai lão già này rồi.
Trần Lão mỉm cười nói:
- Cảm ơn. Vừa nãy nhắc đến Chúc Đông Phong, người này quả thật giỏi khống chế tình hình. Tỉnh Giang Nam do Chúc Đông Phong kinh doanh mấy năm, quả thật đã giữ được thế cân bằng nhất định, người này đã tiến được một bước, giỏi.
Trương Đại tướng cười nói:
- Người này xuất thân mặc dù không cao, nhưng ánh mắt và năng lực rất tốt. Quan trọng là Chúc Đông Phong coi trọng phát triển kinh tế, khác đám quan chức bình thường, chú ý hết vào việc mưu quyền đoạt lợi. Làm được điều đó thật đáng quý.
Dương Phàm lúc này chỉ có thể vểnh tai lên mà nghe, hy vọng có thể nghe ra điều gì đó trong lời nói của ba lão già. Ba lão già này cứ nói chuyện như không có hắn ở đây, nhất định không hề đơn giản như bề ngoài. Bọn họ đang tiết lộ tin tức gì đó với mình. Có thể hiểu được bao nhiêu đó là dựa vào mình.
Trần Lão lúc này nhìn Dương Phàm một cái, thấy Dương Phàm bình tĩnh ngồi đó, mặt không tỏ thái độ gì, giống như nghe được chuyện rất bình thường vậy. Định lực này làm cho Trần Lão không khỏi thầm than, lúc mình ở độ tuổi như Dương Phàm, cũng không có khả năng này.
- Ha ha, nắm giữ quân quyền, cũng đến lúc rồi.
Trần Lão nói xong câu này liền đứng lên, nhìn nhìn đồng hồ trên tường nói:
- Dương Phàm, Giang Nam là chỗ thị phi. Cháu muốn ở lại hay là rời đi đều có thể lựa chọn.
Dương Phàm lúc này bình tĩnh đứng lên nói:
- Cháu không muốn là một quân trên bàn cờ.
Trần Lão gật đầu nói:
- Ông đã rõ, cháu xuống đi.
Dương Phàm vững chắc bước ra ngoài. Trong nháy mắt khi cửa được đóng lại, Trần Lão nhìn Trương Đại tướng năm đó cùng chung hoạn nạn, cười nói:
- Hai lão thấy thế nào.
Chu Minh Đạo thở dài một tiếng nói:
- Dương Phàm đơn thuần năm đó đã không còn nữa. Trước đó tôi còn lo lắng tính cách của nó thiếu chữ tàn nhẫn. Bây giờ tôi lại sợ hắn tàn nhẫn quá.
Trương Đại tướng thản nhiên nói:
- Không tàn nhẫn một chút thì chỉ có mà đi sau. Nực cười.
Trần Lão cười cười nói:
- Hắn bây giờ đúng là đủ tàn nhẫn. Chẳng qua thời gian gần đây cũng có thể thu phóng tự nhiên như vậy, không hãm quá sâu trong các cuộc tranh đoạt tạm thời. Uyển Lăng dù sao cũng là vùng đất nhỏ. Trong vòng ba năm nó khống chế được là ổn, nhưng không nên hãm quá sâu.
Trương Đại tướng đứng lên, thản nhiên nói:
- Như vậy lão có thể yên tâm điều trị rồi chứ? Ha ha tôi cũng phải về đây. Nhớ hai ngày sau phải thả người. Nó chưa đến nhà tôi đâu đó.
Xong bữa trưa, hai bố con ngồi ở sân sau, cách đó không xa trong phòng khách thi thoảng truyền đến tiếng nói chuyện của mấy người phụ nữ. Trà là loại tốt nhất của trà Vĩ Huyền, khói xanh lượn lờ mang theo mùi thơm phức.
- Ý của bố đó là không định cho con về tỉnh Giang Nam. Nhưng ông cụ luôn kiên trì, bố cũng đành phải nghe theo. Bây giờ xem ra đúng là do tâm lý của bố ảnh hưởng rồi.
Trần Chính Hòa cười cười mình, cầm chén trà lên, thổi một hơi, khẽ nhấm nháp.
- Ý của ông cụ, con coi như cũng có thể nghĩ ra. Người của thế hệ trước luôn coi trọng kinh nghiệm của một người. Điểm này có thể hiểu được. Thực ra bây giờ con cũng không quan tâm đến chuyện này. Dù sao ở đâu cũng không quan trọng. Con chỉ quan tâm đó là sau khi ông cụ phẫn thuật xong, hôn lễ của con sẽ làm như thế nào.
Dương Phàm đã hết thời kỳ phải cẩn thận ở trong ngôi biệt thự Trần gia này. Hôm nay có thể ngồi ở đây uống trà, cảm giác này làm Dương Phàm rất thoải mái.
- Bệnh của ông không đáng ngại, nhất định sẽ mở rộng. Mấy đứa cháu Trần gia đến bây giờ chưa có ai kết hôn. Điểm này làm ông cụ rất tức. Lần này có lẽ muốn thông qua con mà kích thích ba đứa kia.
Trần Chính Hòa có chút bất đắc dĩ nói, nhưng trong lòng lại hoàn toàn ngược lại. Dương Phàm nghe xong không khỏi nhíu mày.
- Bố cảm thấy hôn lễ của con thích hợp như vậy sao?
Dương Phàm vừa nói như vậy, Trần Chính Hòa cười cười, vỗ vai Dương Phàm nói:
- Con đi tranh thủ, bố ủng hộ con. Nhưng với điều kiện là Tư Tề không phản đối.
Dương Phàm cười cười, thản nhiên nói:
- Cô ấy là vợ hợp pháp của con.
Trần Chính Hòa không khỏi thở dài một tiếng:
- Đây là quyết định cuối cùng của con sao?
Dương Phàm gật mạnh đầu. Lúc này từ phía xa xa thò ra cái đầu của Trần Xương Khoa, hắn đang vẫy vẫy Dương Phàm. Thấy cảnh này, Trần Chính Hòa cười nói:
- Đi đi, có lẽ mấy đứa đó có bố trí gì đó. Đi làm quen đám bạn trẻ tuổi là cần thiết. Chẳng qua phải nhớ, đây là một vòng tròn.
Ý tứ của Trần Chính Hòa, Dương Phàm hiểu rõ, gật đầu đứng lên đi tới. Dương Lệ Ảnh lúc này cười cười đi tới, ngăn Dương Phàm lại nói:
- Đi mua mấy bộ quần áo, ăn mặc đẹp chút.
Dương Phàm nhìn quần áo trên người cười nói:
- Con mặc cũng được mà.
Dương Lệ Ảnh đau lòng nói:
- Thương hiệu thì được, chẳng qua cũ lắm rồi.
Nhìn Trần Xương Khoa đang nóng nảy vẫy thêm lần nữa, Dương Lệ Ảnh thở dài một tiếng:
- Con đi đi .
Dương Phàm đi tới cửa phòng khách, Trần Xương Khoa túm Dương Phàm, vừa đi vừa nói:
- Đưa chú đi làm quen mấy người này.
Dương Phàm cười cười đứng lại:
- Không phải giới thiệu em làm quen với cô bé ngôi sao nào đó chứ?
Trần Xương Khoa cười cười nhỏ giọng nói:
- Trong vòng tròn đó loại người nào chẳng có. Chẳng qua tên đầu trò cuộc này, đáng để giới thiệu với chú một chút.
Lúc này Trương Tư Tề từ trên sô pha đứng lên, lạnh lùng nhìn Trần Xương Khoa.
Trần Xương Khoa cười hắc hắc, kín đáo đưa một thiếp mời cho Dương Phàm:
- Đây là địa chỉ, chú tốt nhất là đi một mình. Miễn cho vợ chú nói anh làm xấu chú. Cô em dâu này mà tức thì không dễ chơi đâu đó. Nhớ là năm giờ chiều.
Trần Xương Khoa nói xong liền xoay người bỏ chạy. Dương Phàm cảm thấy rất kỳ quái. Hình như Trần Chính Hòa không phản đối mình đối mình đi với Trần Xương Khoa, nhưng sao Trương Tư Tề lại có ý kiến? Lúc này Trương Tư Tề đi tới, cầm tay Dương Phàm cười nói:
- Anh ấy sợ em tức nên bỏ chạy. Em đoán anh ta dẫn anh đi gặp đám người bỏ đường quan lại, chuyên tâm vào vòng tròn đó.
- Em có ý kiến gì không? Có phải muốn đi cùng?
Dương Phàm cười cười, ôm eo Trương Tư Tề cùng đi ra ngoài.
- Em không hẹp hòi như vậy. Em chỉ muốn nhắc nhở anh, vòng tròn đó rất loạn. Đến gặp một chút mấy người bạn, sau này khi anh làm chủ một phương, không biết chừng có tác dụng đấy.
Trương Tư Tề cười giải thích. Thấy Dương Phàm nhìn mình với vẻ không tin. Trương Tư Tề trừng mắt nhìn Dương Phàm, bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, em nói thật. Em sợ anh dấn thân quá sâu. Thực ra em cũng lo hơi thừa. Anh không có hứng thú với tiền.
Dương Phàm vẫn cười cười không đáp lời, nhìn Trương Tư Tề. Trương Tư Tề không chịu được, cười hì hì thấy xung quanh vắng vẻ liền đưa tay xuống sờ sờ bên dưới của Dương Phàm:
- Em sợ anh không quản được cái này, được chưa hả?
- Vậy em đi cùng anh đi.
Dương Phàm bị sờ sờ như vậy không khỏi nhộn nhạo, đưa tay xuống, chạm vào bờ mông căng tròn đó, sau đó luồn xuống nữa, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt vào chỗ hiểm.
Trương Tư Tề hừ một tiếng, xoay người lại, nhỏ giọng nói:
- Em không thèm đi. Đi đến đấy có ai mang vợ đến đâu. Em đi theo sẽ làm anh mất mặt.
Dương Phàm nhìn đồng hồ rồi cười nói:
- Bây giờ mới có một rưỡi chiều, còn ba tiếng rưỡi nữa.
Mặt Trương Tư Tề lập tức đỏ ửng lên, bất an nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói:
- Đây cũng không phải nhà của em, bị người biết làm chuyện đó giữa ban ngày, xấu hổ chết đi được.
Trần Tuyết Oánh lúc này cười cười dứng ở cửa phòng khách, nhìn đôi vợ chồng trẻ thân thiết như vậy, vỗ vỗ tay nói:
- Lão Tứ, Tư Tề, vừa lúc hai đứa cũng ở đây, chị dẫn hai đứa đi xem nhà.
Hai người cười cười đi tới, Dương Phàm không thấy Chu Dĩnh đâu, có chút ngạc nhiên nói:
- Chu Dĩnh và Hiểu Nguyệt đâu?
Trần Tuyết Oánh cười nói:
- Chu Dĩnh dẫn Hiểu Nguyệt lên lầu rồi, trốn hai ông cụ.
Vừa nói Trần Tuyết Oánh cười hì hì đi trước dẫn đường, dẫn hai người đến bãi đỗ xe. Trần Tuyết Oánh lên một xe biển đỏ, quay đầu lại vứt chìa khóa cho Dương Phàm:
- Chu Dĩnh bảo chị đưa cho em.
Dương Phàm cầm lấy chìa khóa, rất nhanh phát hiện chiếc xe quen thuộc AudiA6 trong bãi đỗ xe. Nguồn: http://truyenyy.com
Đi theo phía sau xe Trần Tuyết Oánh ra khỏi biệt thự, đi khoảng nửa tiếng trên đường, đi đến một khu biệt thự. Khu biệt thự này rõ ràng là mới xây, nhưng các loài cây ở đây không cây nào dưới ba đến năm mươi năm.
Dừng xe trước một ngôi biệt thự ba tầng, Dương Phàm xuống xe rồi nhìn hoàn cảnh xung quanh. Cái khác không nói, chỉ riêng hơn mười cây cổ thụ trước và sau biệt thự, giá đã không rẻ gì.
Trương Tư Tề ở đằng sau cũng đi lên, chậc chậc một tiếng nói:
- Chị của anh thật hào phóng. Biệt thự này không dưới ba đến năm mươi triệu đâu.
Dương Phàm thở dài một tiếng nói:
- Nhà này mua quá lãng phí. Có lẽ lúc kết hôn chỉ ở một lát, chúng ta lại phải về Uyển Lăng. Bỏ mấy chục triệu ra có phải là quá phí không?
Trần Tuyết Oánh nghe thấy thế liền cười nói:
- Ngốc thế? Nhà này không phải mua cho em ở, là mua cho người khác nhìn. Một câu hai câu cũng không thể nói rõ, sau này em sẽ biết.
Vừa nói Trần Tuyết Oánh cầm chìa khóa đưa cho Trương Tư Tề:
- Chuyện của chị xong rồi, hai đứa vào xem, thích mua thêm đồ dùng gì thì tự mua.
Dứt câu, Trần Tuyết Oánh quay đầu lại nói với Dương Phàm:
- Trong sân có một chiếc Mercedes – Benz mới mua, chìa để ở bàn uống nước tại phòng khách. Em nếu đi thì đừng lái quá nhanh, đang chạy rốt đa.
Trần Tuyết Oánh dặn dò xong liền rời đi, lái con xe biển đỏ rời đi.
Dương Phàm và Trương Tư Tề đứng nhìn xe biến mất khỏi tầm mắt, cười khổ nói:
- Bọn họ là muốn kéo anh xuống nước đây mà.
Trương Tư Tề nghi hoặc nhìn theo hướng Trần Tuyết Oánh rời đi:
- Chị của anh không phải người hào phóng như vậy chứ. Vừa cho nhà, vừa cho xe, hình như không bình thường...
Dương Phàm cười khổ kéo Trương Tư Tề đi vào trong:
- Đúng là không bình thường, chẳng qua cũng rất bình thường.
Trương Tư Tề nghe ra vấn đề gì đó ở trong đó, đứng ở cầu thang cười cười nhìn Dương Phàm, không nói gì. Dương Phàm không thể làm gì khác là giơ tay lên nói:
- Tập đoàn khai thác than Vĩ Huyền kia, anh vốn có cổ phần mà.
Lần này đến lượt Trương Tư Tề cười khổ, rất nhanh lộ ra vẻ tức giận:
- Em nói mà sao chị ấy lại hào phóng như vậy. Từ nhỏ đã là kẻ tham tiền, không ngờ lại đổi tính. Không thể để chị ấy lợi như vậy được, lát nữa em phải nói chuyện với chị ấy.
Dương Phàm kéo mạnh tay Trương Tư Tề, túm nàng vào trong nói:
- Em trở nên tham tiền như vậy từ lúc nào? Vào xem nhà mới của chúng ta đã.
Căn nhà được thiết kết theo phong cách cổ điển, tao nhã, phòng khách dùng gỗ lim, nhìn rất cổ xưa. Trương Tư Tề lúc này đang ngẩn ra, nhìn qua thì căn nhà thiết kế rất bình thường nhưng trên thực tế làm như thế này rất đắt tiền.
- Mấy bức tranh trên tường không phải đồ cổ đó chứ?
Dương Phàm không khỏi nghi hoặc trong lòng, đi tới xem. Dương Phàm chẳng biết xem tranh nên phí công. Nhưng Trương Tư Tề nhìn bức tranh một lát rồi nói:
- Đừng nhìn, đồ giả. Chị của anh đúng là keo kiệt.
Dương Phàm cười cười đi lên ôm eo Trương Tư Tề từ phía sau, cúi đầu cắn nhẹ vào tai nàng nói:
- Lên phòng ngủ xem một chút?
Trương Tư Tề bị gây hấn như vậy không khỏi ngứa ngáy, ưỡn ẽo eo nhỏ, quay đầu lại đẩy mặt Dương Phàm ra, vẻ mặt đỏ lên:
- Đừng nghịch.
- Em không phải sợ anh không quản được bên dưới sao?
Dương Phàm trêu nàng một câu, một tay vén váy lên, ngay cả quần áo không cởi đã đâm thẳng vào trong hang động. Trương Tư Tề bị đánh trúng chỗ yếu hại, cả người mềm nhũn ra, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
- Không được, giữa ban ngày ban mặt, chẳng may có người đến thì xấu hổ lắm.
Trương Tư Tề bối rối giãy dụa, không ngờ càng giãy dụa càng làm Dương Phàm xâm chiếm dễ dàng hơn. Mấy ngón tay đã lột được chiếc quần lót ra, bắt đầu cọ cọ vào da thịt mẫn cảm đó.
Cả người Trương Tư Tề run lên, mắt đầy nước nhìn Dương Phàm, phát hiện người đàn ông này không cho thỏa hiệp, cả người không khỏi mềm nhũn ra. Hai tay ôm cổ Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Cái này sao được, bị anh làm xấu rồi.
Vừa nói Trương Tư Tề đưa tay xuống, cả người cũng trượt xuống, lấy bảo bối nóng bỏng và cứng rắn ra, cái miệng nhỏ nhắn đưa tới gần.
Kỹ thuật của Trương Tư Tề đã tăng lên nhiều, phun ra nuốt vào, lượn lờ tất cả các vị trí mẫn cảm nhất của người đàn ông. Không lâu sau Dương Phàm đã không nhịn được, vội vàng rút lui, kéo Trương Tư Tề xinh đẹp như hoa anh đào ấn lên tường, vén váy lên mông, hai bờ mông trắng nõn co dãn hiện ra.
Lúc này Dương Phàm rất thuận lợi để hai người sát vào nhau, kết quả của việc khai thác trước đây đã để lộ ra. Một tay thò xuống dưới áo cộc của nàng, nắm lấy bánh bao mềm mại, Dương Phàm cười hắc hắc nói:
- Hình như to hơn lần trước, bên dưới ấn mạnh vào, phát ra tiếng óc ách.
- A....
Trương Tư Tề bị đẩy đến độ rên lên, nói không thành câu:
- Em còn nói, người ta hình như bị anh làm béo, đồ lót mặc cũng chật rồi đó.
Óc ách.. Dương Phàm dùng cách mãnh liệt nhất để trả lời Trương Tư Tề, trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn tiếng thở dốc.
Sau khi xúc động, hai người như con gà luộc, người đầy mồ hôi. Điều hòa còn chưa bật, không có kết quả như vậy mới là lạ.
Trương Tư Tề ngồi bệt mông dưới đất thở hổn hển, mặt đỏ ửng, oán trách nhìn Dương Phàm, nói:
- Đều tại anh đó, lát nữa về thế nào đây?
Dương Phàm cũng ngồi dưới nền đất, châm điếu thuốc, cười hì hì nói:
- Mặc kệ nó, có gì phải lo. Em là vợ của anh, anh muốn làm, lo nghĩ nhiều làm gì.
Trương Tư Tề hình như nhớ ra gì đó, cười nói:
- Em hình như nhớ hành lý của anh ở trong xe Audi. Là cô bé Chu Dĩnh để đó. Lúc ấy cô bé đó còn nói, tối nay anh phải về phòng cũ ở.
Dương Phàm bán tín bán nghi đi ra, mở cốp thì thấy đúng là có hành lý.
Trương Tư Tề mặt mày nhăn nhó nói:
- Quần áo của anh em không mặc được. Áo còn được, nhưng quần thì.....
Dương Phàm cười hắc hắc, lấy ra một chiếc quần sóc:
- Em có thể mặc cái này.
Trương Tư Tề đoạt lấy, chạy vào toilet nói:
- Em không mặc như vậy ra ngoài đâu. Em giặt quần áo, phơi tiếng là khô.
Trương Tư Tề đi giặt quần áo, Dương Phàm cười cười đi lại xung quanh, trên lầu dưới lầu, xem nhà của mình. Ngôi biệt thự này chỉ riêng diện tích ở đã khoảng ba bốn trăm mét vuông, tính cả sân phía trước sợ rằng phải hơn tám trăm mét. Nhà này rốt cuộc bao nhiêu tiền, Dương Phàm cũng không biết. Chẳng qua cũng có thể yên tâm mà nhận. Chỉ riêng cổ phần ở tập đoàn khai thác than, mỗi năm cũng có năm sáu mươi triệu tiền lãi. Càng đừng nói gần đây Trần Tuyết Oánh còn muốn mở rộng sản xuất.
Trần Tuyết Oánh kiếm được bao tiền, Dương Phàm không ghen tị. Trên thực tế Dương Phàm không ham muốn tiền nhiều cho lắm. Ngồi ở vị trí phó bí thư thị ủy Uyển Lăng, ngoại trừ chăm sóc nhà Hiểu Nguyệt ra, tiền gần như chẳng dùng làm gì. Trần Tuyết Oánh kiếm được nhiều tiền như vậy coi như là lời hứa với ông cụ. Có tập đoàn khai thác than Vĩ Huyền, mấy con cháu Trần gia sẽ không phạm sai lầm vì tiền. Ngược lại khi Dương Phàm cần tài chính ủng hộ, bên kia cũng sẽ giúp đỡ. Càng nghĩ Dương Phàm càng cảm thấy ông cụ suy nghĩ quá kỹ, nếu nói ngay cả Dương Phàm cũng không thể nào dựng lên nghiệp lớn trong chốn quan trường, tập đoàn khai thác than kia coi như là một đường lui cho con cháu đời Dương Phàm.

/644

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status