"Hoàng huynh, đệ có chuyện muốn nói riêng với Minh Nguyệt." Hách Liên Vũ nhìn Hách Liên Kiệt với vẻ cầu xin.
"Được, chuyện này chúng ta nói sau, không biết ý Ngọc Cơ công chúa ra sao?" Hách Liên Kiệt nhìn về phía Tư Mã Ngọc Cơ.
Dù sao cũng đã đạt đước mục đích, nếu dồn ép quá lại có vẻ như nàng là người không thấu tình đạt lý. "Vậy mọi chuyện nhờ Hoàng đế bệ hạ làm chủ."
"Nếu Ngọc Cơ công chúa cũng đồng ý, vậy cứ như thế đi."
"Tạ ơn Hoàng thượng. Thần đệ và Minh Nguyệt xin cáo lui trước." Hách Liên Vũ kéo Tần Minh Nguyệt ra ngoài.
Hai người đến thiên phòng bên cạnh điện Tiêu Phòng.
"Minh Nguyệt, nàng phải tin tưởng ta, ta chỉ yêu một mình nàng, ta không thể yêu bất kì ai khác." Hách Liên Vũ không biết nên giải thích ra sao, nếu như anh nói không có chuyện gì thì ngay bản thân anh cũng chẳng tin, tuy không nhớ rõ nhưng dù sao anh và Tư Mã Ngọc Cơ cũng là hai người lõa thể ôm nhau trên giường.
Tần Minh Nguyệt cũng không tin Hách Liên Vũ là người bội tình bạc nghĩa, nhưng sự thật hiển hiện, không phải nàng nhìn lầm cũng chẳng phải nàng bị hoa mắt. "Dù thiếp có tin tưởng chàng, nhưng người khác thì không."
"Ta biết, dù ta có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được. Ta rất hối hận, đáng lẽ không nên cùng hai người các nàng uống rượu, sau đó ta cái gì cũng không biết. Khi tỉnh lại thì đã ---" Hách Liên Vũ ôm đầu ảo não.
Xem ra chuyện này không đơn giản, có lẽ đã được tính toán sẵn, ai cũng đều nhìn ra ánh mắt đen tối khi Tư Mã Ngọc Cơ nhìn Hách Liên Vũ. "Chàng bình tĩnh một chút, chuyện đã rồi, có hối hận cũng vô dụng."
"Ta biết, Minh Nguyệt, cám ơn nàng còn tin tưởng ta." Hách Liên Vũ nắm lấy tay Tần Minh Nguyệt, cảm kích nhìn nàng.
Rõ ràng nàng là người bị hại, thế nào lại còn thản nhiên đi an ủi kẻ đầu sỏ gây chuyện này chứ. "Vậy chàng định thế nào?"
"Ta biết là ta không phải với nàng, nhưng đường đường là một nam nhân, ta không thể trốn tránh trách nhiệm. Ta sẽ nói chuyện ổn thỏa với công chúa." Rõ ràng anh đang rất hạnh phúc, vì sao lại biến thành thế này. Hách Liên Vũ thật không hiểu, chẳng lẽ ông trời thật sự ganh tị với anh sao?
Khó trách nàng lại yêu thương người đàn ông này, Tần Minh Nguyệt cuối cùng cũng hiểu được. Người đứng trước mặt nàng không chỉ có dung mạo xuất chúng, dịu dàng chăm sóc, lại còn dũng cảm dám đối diện với sai lầm của mình. Tuy rằng chuyện lần này khiến nàng chịu đả kích lớn, nhưng nàng không hận Hách Liên Vũ, cũng không hận Tư Mã Ngọc Cơ. "Phải lắm. Dù kết quả ra sao thiếp đều hi vọng chàng có thể nói cho thiếp biết. Mặc kệ cuối cùng là thế nào, thiếp đều nguyện ý chấp nhận." Tần Minh Nguyệt bình thản nhìn Hách Liên Vũ.
"Minh Nguyệt!" Hách Liên Vũ gắt gao ôm nàng vào lòng, đời này chỉ sợ không bao giờ. . . có thể gặp được một người con gái tốt như vậy.
"Minh Nguyệt, đời này ta không cần ai ngoài nàng, dù có phải từ bỏ danh vị vương gia, ta cũng không tiếc nuối." Cái gì danh dự, cái gì địa vị, anh chẳng màng, chỉ mong có thể bảo vệ người con gái trong lòng anh, bảo vệ nàng thật tốt.
Người đàn ông vì người mình yêu mà từ bỏ tất cả, có thể thấy được anh ta yêu nàng đến nhường nào. "Đừng nói vậy, chuyện này chưa chắc đã êm xuôi." Nếu như có thể cùng Hách Liên Vũ an nhiên sống hết cuộc đời, Tần Minh Nguyệt đương nhiên rất vui vẻ, nhưng Hách Liên Vũ dù gì cũng là vương gia của Đại Minh, nếu gạt bỏ quốc gia để thành toàn hạnh phúc bản thân thì giữa hạnh phúc kia cũng là nỗi tiếc nuối lớn nhất.
"Minh Nguyệt, sau này dù có ra sao, ta hi vọng nàng vẫn tin tưởng ta, sau này dù tương lai có thế nào bảo bối ta thương yêu nhất duy chỉ có mình nàng."
"Thiếp biết, thiếp cũng vậy." Dù kết cục có ra sao Tần Minh Nguyệt cũng chỉ biết một điều, đời này nàng không thể lại yêu ai khác ngoài Hách Liên Vũ.
"Được, chuyện này chúng ta nói sau, không biết ý Ngọc Cơ công chúa ra sao?" Hách Liên Kiệt nhìn về phía Tư Mã Ngọc Cơ.
Dù sao cũng đã đạt đước mục đích, nếu dồn ép quá lại có vẻ như nàng là người không thấu tình đạt lý. "Vậy mọi chuyện nhờ Hoàng đế bệ hạ làm chủ."
"Nếu Ngọc Cơ công chúa cũng đồng ý, vậy cứ như thế đi."
"Tạ ơn Hoàng thượng. Thần đệ và Minh Nguyệt xin cáo lui trước." Hách Liên Vũ kéo Tần Minh Nguyệt ra ngoài.
Hai người đến thiên phòng bên cạnh điện Tiêu Phòng.
"Minh Nguyệt, nàng phải tin tưởng ta, ta chỉ yêu một mình nàng, ta không thể yêu bất kì ai khác." Hách Liên Vũ không biết nên giải thích ra sao, nếu như anh nói không có chuyện gì thì ngay bản thân anh cũng chẳng tin, tuy không nhớ rõ nhưng dù sao anh và Tư Mã Ngọc Cơ cũng là hai người lõa thể ôm nhau trên giường.
Tần Minh Nguyệt cũng không tin Hách Liên Vũ là người bội tình bạc nghĩa, nhưng sự thật hiển hiện, không phải nàng nhìn lầm cũng chẳng phải nàng bị hoa mắt. "Dù thiếp có tin tưởng chàng, nhưng người khác thì không."
"Ta biết, dù ta có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được. Ta rất hối hận, đáng lẽ không nên cùng hai người các nàng uống rượu, sau đó ta cái gì cũng không biết. Khi tỉnh lại thì đã ---" Hách Liên Vũ ôm đầu ảo não.
Xem ra chuyện này không đơn giản, có lẽ đã được tính toán sẵn, ai cũng đều nhìn ra ánh mắt đen tối khi Tư Mã Ngọc Cơ nhìn Hách Liên Vũ. "Chàng bình tĩnh một chút, chuyện đã rồi, có hối hận cũng vô dụng."
"Ta biết, Minh Nguyệt, cám ơn nàng còn tin tưởng ta." Hách Liên Vũ nắm lấy tay Tần Minh Nguyệt, cảm kích nhìn nàng.
Rõ ràng nàng là người bị hại, thế nào lại còn thản nhiên đi an ủi kẻ đầu sỏ gây chuyện này chứ. "Vậy chàng định thế nào?"
"Ta biết là ta không phải với nàng, nhưng đường đường là một nam nhân, ta không thể trốn tránh trách nhiệm. Ta sẽ nói chuyện ổn thỏa với công chúa." Rõ ràng anh đang rất hạnh phúc, vì sao lại biến thành thế này. Hách Liên Vũ thật không hiểu, chẳng lẽ ông trời thật sự ganh tị với anh sao?
Khó trách nàng lại yêu thương người đàn ông này, Tần Minh Nguyệt cuối cùng cũng hiểu được. Người đứng trước mặt nàng không chỉ có dung mạo xuất chúng, dịu dàng chăm sóc, lại còn dũng cảm dám đối diện với sai lầm của mình. Tuy rằng chuyện lần này khiến nàng chịu đả kích lớn, nhưng nàng không hận Hách Liên Vũ, cũng không hận Tư Mã Ngọc Cơ. "Phải lắm. Dù kết quả ra sao thiếp đều hi vọng chàng có thể nói cho thiếp biết. Mặc kệ cuối cùng là thế nào, thiếp đều nguyện ý chấp nhận." Tần Minh Nguyệt bình thản nhìn Hách Liên Vũ.
"Minh Nguyệt!" Hách Liên Vũ gắt gao ôm nàng vào lòng, đời này chỉ sợ không bao giờ. . . có thể gặp được một người con gái tốt như vậy.
"Minh Nguyệt, đời này ta không cần ai ngoài nàng, dù có phải từ bỏ danh vị vương gia, ta cũng không tiếc nuối." Cái gì danh dự, cái gì địa vị, anh chẳng màng, chỉ mong có thể bảo vệ người con gái trong lòng anh, bảo vệ nàng thật tốt.
Người đàn ông vì người mình yêu mà từ bỏ tất cả, có thể thấy được anh ta yêu nàng đến nhường nào. "Đừng nói vậy, chuyện này chưa chắc đã êm xuôi." Nếu như có thể cùng Hách Liên Vũ an nhiên sống hết cuộc đời, Tần Minh Nguyệt đương nhiên rất vui vẻ, nhưng Hách Liên Vũ dù gì cũng là vương gia của Đại Minh, nếu gạt bỏ quốc gia để thành toàn hạnh phúc bản thân thì giữa hạnh phúc kia cũng là nỗi tiếc nuối lớn nhất.
"Minh Nguyệt, sau này dù có ra sao, ta hi vọng nàng vẫn tin tưởng ta, sau này dù tương lai có thế nào bảo bối ta thương yêu nhất duy chỉ có mình nàng."
"Thiếp biết, thiếp cũng vậy." Dù kết cục có ra sao Tần Minh Nguyệt cũng chỉ biết một điều, đời này nàng không thể lại yêu ai khác ngoài Hách Liên Vũ.
/82
|