Sủng Thê Làm Vinh

Chương 11 - Biểu Ca Đê Tiện

/155


Editor: Ki mi

Trong sân, mấy vú già vây quanh Trần Bảo Linh thành một đoàn, ôm ôm, kéo kéo rồi lại khuyên bảo.

Trần Bảo Linh giơ đôi tay quơ loạn xạ thật giống như con ruồi đuổi không chịu đi thực phiền toái.

Chạy nửa ngày, lại bị vú già canh cửa càng kéo càng xa, nàng ta tức giận hổn hển rống to: Kỷ Thanh Y! Ta quá hiểu ngươi rồi, có bản lãnh thì chớ làm con rùa đen rụt đầu!

Kỷ Thanh Y sải bước đi ra ngoài.

Trần Bảo Linh nhìn thấy lại càng thêm tức giận: Ngươi cuối cùng cũng đã đi ra nha, ta còn tưởng ngươi sẽ tránh ta cả đời đấy.

Kỷ Thanh Y nhàn nhạt nhìn nàng ta: Ta đi ra rồi thì ngươi có thể thế nào?

Trần Bảo Linh nhất thời nghẹn một ngụm, lập tức lại nổi trận lôi đình: Ngươi làm bộ làm tịch cho ai xem! Ngươi nhìn xem cái khuôn mặt giả mù mưa sa này của mình, thật khiến cho người ta ghê tởm. Trừ biết lấy lòng tổ mẫu ra, ngươi còn có thể làm gì? Trước mặt một vẻ, sau lưng một vẻ, ngươi muốn tìm ta kiếm chuyện thì quang minh chính đại mà làm, đừng có lén lén lút lút như con chuột cống, làm như vậy chỉ khiến cho ta thêm khinh thường ngươi thôi!

Ta biết từ trước tới nay ngươi chưa từng để ta vào trong mắt. Kỷ Thanh Y trái lại không có tức giận, chỉ hơi nhướng mày hỏi: Ngươi nói ta tố cáo bậy, có chứng cớ gì?

Trần Bảo Linh giận dữ: Không phải ngươi thì là ai? Xe ngựa trên đường ngươi trở về có vấn đề, ngươi liền đổ thừa lên người ta. Tổ mẫu thông minh cơ trí như vậy, tại sao có thể tin tưởng lời nói của ngươi chứ!

Đúng nha! Ngoại tổ mẫu thông minh cơ trí như vậy, ta ăn nói bậy bạ, lão nhân gia bà làm sao có thể tin tưởng ta chứ?”

Trần Bảo Linh nhất thời có chút sững sờ.

Đó là bởi vì người người đều biết ta và ngươi không hợp nhau, nếu ta xảy ra chuyện gì, người đầu tiên bị hoài nghi chính là ngươi. Kỷ Thanh Y tiếp tục nói: Trên đường ta về, xe ngựa xác thực là bị hỏng, nhưng ta không có nghi ngờ ngươi, càng không có ở trước mặt tổ mẫu nói xấu ngươi cái gì cả.

Trần Bảo Linh cười lạnh: Ngươi cho rằng ta sẽ tin ngươi?

Đây không phải là vấn đề tin hay không tin, mà sự thật chính là như thế. Mặc dù tính tình ngươi không tốt lại khiến người ta chán ghét, nhưng ngươi tuyệt đối sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như thế, bởi vì nếu làm thì hung thủ đã quá rõ ràng rồi, không phải sao?

Kỷ Thanh Y nói xong xoay người rời đi, cũng không thèm coi sắc mặt của Trần Bảo Linh.

Này! Ngươi đây là có ý gì!

Trần Bảo Linh đuổi theo, nắm lấy cánh tay nàng, cùng nàng mắt to trừng mắt nhỏ.

Ý chính là ngày đó ngươi rơi xuống nước không phải là do ta làm, mà xe ngựa lần này xảy ra vấn đề, cũng không phải là do ngươi làm. Nàng cười nói: Ngươi chán ghét ta, ta cũng vậy chán ghét ngươi, nhưng chúng ta đều không phải là dạng người dám làm mà không dám nhận, nếu ta thực muốn đẩy ngươi xuống nước, có gì mà không dám nhận? Nếu ngươi thực sự làm hỏng xe ngựa, chẳng nhẽ ngươi lại không dám nhận sao?

Ừ, thật đúng là như vậy. Trần Bảo Linh gật đầu một cái, lại nói: Ta sao có thể tin tưởng ngươi.

Ta nói không phải để ngươi tin tưởng ta. Kỷ Thanh Y đột nhiên giảm thấp âm thanh nói: Ngươi ghé tai lại đây, ta có lời muốn nói cho ngươi biết.

Trần Bảo Linh vội vàng dán tai qua, liền nghe được Kỷ Thanh Y nói: Thực ra thì ta rất ghét ngươi, nhưng vì không muốn để ngoại tổ mẫu tức giận nên cố ý làm bộ muốn hòa giải với ngươi, ngươi đừng kéo cánh tay của ta, người khác nhìn thấy, còn tưởng rằng chúng ta thật sự làm hòa rồi đây!

Ngươi. . . . . . Trần Bảo Linh vô cùng tức giận, hung hăng bấm xuống trên cánh tay Kỷ Thanh Y một cái.

Đại tiểu thư, ngươi ở đây làm cái gì! Sắc mặt Đỗ ma ma âm trầm đứng ở ven đường: Chuyện này không có quan hệ với biểu tiểu thư, là ta nói cho Thái phu nhân biết, nếu tiểu thư có tức giận gì thì hướng về phía bà già này mà nói.

Trần Bảo Linh không ngờ mình lại xui xẻo như vậy, vừa mới nhéo Kỷ Thanh Y một cái liền bị người ta bắt quả tang, cố tình Đỗ ma ma lại là người bên cạnh Thái phu nhân, nàng thật là có trăm miệng cũng không thể bào chữa cho mình.

Ma ma, người đừng tức giận, Bảo Linh cùng ta đùa giỡn đấy thôi. Kỷ Thanh Y đột nhiên kéo lấy cánh tay Trần Bảo Linh, thân mật nói: Nguyệt Trừng bị trật chân, chúng ta vừa mới vào thăm Nguyệt Trừng ra. Đúng rồi, ma ma, người đây là muốn đi đâu?

Nói xong, ở nơi Đỗ ma ma không nhìn thấy, nàng nhéo Trần Bảo Linh một cái.

Trần Bảo Linh ăn đau hít một ngụm khí lạnh, lại nhịn đau, toét miệng cười: Đúng nha, ma ma, ta vừa lúc đi theo Thanh Y nha.

Trong lòng Đỗ ma ma có nghi ngờ, nhưng cũng không tra cứu, dù sao Thái phu nhân cũng nói, không cầu họ thật lòng đối xử với nhau, chỉ cần mặt ngoài vẫn luôn giữ hòa khí là được.

Ta đi ngoại viện thay Thái phu nhân làm ít chuyện. Sẽ không quấy rầy hai vị tiểu thư nữa.

Đỗ ma ma vừa đi, Trần Bảo Linh cùng Kỷ Thanh Y liền lấy tốc độ nhanh nhất tách ra, Trần Bảo Linh nhịn không được, trợn mắt lườm Kỷ Thanh Y.

Kỷ Thanh Y giả bộ giật mình, hướng về phía sau lưng Trần Bảo Linh nói: Đỗ ma ma, ngài tại sao lại trở về rồi?

Trần Bảo Linh lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai chạy đến bên cạnh Kỷ Thanh Y, thân thiết khoác lên cánh tay của nàng, lại phát hiện ra sau lưng rỗng tuếch, nơi đó nào còn bóng dáng của Đỗ ma ma.

Kỷ Thanh Y cười ha ha.

Trần Bảo Linh xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt, co cẳng chạy, chạy chừng mười bước, lại quay đầu trở lại , cắn răng nghiến lợi nói: Ngươi cứ đắc ý đi, ta còn chưa tha thứ cho ngươi đâu!

Nhìn bước chân chật vật của nàng ta, Kỷ Thanh Y không khỏi bật cười lần nữa.

Nàng không trông cậy vào việc có thể cùng Trần Bảo Linh làm tỷ muội tốt, chỉ cần Trần Bảo Linh không cùng nàng ầm ĩ, Thái phu nhân cũng sẽ không ghét nàng.

Sống lại lâu như vậy rồi, hôm nay là ngày sảng khoái nhất của nàng.

Nàng tin sau này cũng sẽ càng ngày càng tốt hơn.

Mấy ngày sau, Kỷ Thanh Y cùng Lê Nguyệt Trừng ước hẹn cùng nhau ra cửa, không ngờ Trương mụ lại dám nói trên tay không có tiền.

Kỷ Thanh Y muốn xem sổ sách của Xuân Hòa viện, Trương mụ tuyệt không sợ hãi, cười lạnh nói: Tiểu thư, ta mặc dù là quản sự trong viện của ngài, nhưng ta là người hầu của Trần gia, không phải người hầu của Kỷ gia, tự nhiên sẽ nghe lệnh của Thái phu nhân. Ngài muốn xem sổ sách, ta cũng không cản, nhưng người phải đi báo với Thái phu nhân một tiếng, chỉ cần Thái phu nhân đồng ý, ta không nói hai lời liền lấy sổ sách ra.

Kỷ Thanh Y nhất thời kích động, muốn đi tìm Thái phu nhân lại bị Lê Nguyệt Trừng ngăn lại: Thanh Y, nếu là sổ sách thì không thành vấn đề, đến lúc đó nếu Trương mụ nháo lớn, muội làm sao có thể bàn giao với tổ mẫu?

Nàng ta đoán chắc Kỷ Thanh Y sẽ chọn dàn xếp ổn thỏa.

Thôi, thôi! Kỷ Thanh Y ngồi ở trên ghế than thở: Dù sao cũng còn một tháng nữa thời gian còn dài, ta sẽ từ từ nghĩ biện pháp vậy, chắc chắn có thể nghĩ cách khác. Nguyệt Trừng, hôm nay tỷ ra ngoài một mình đi, ta thực sự không còn tâm trạng nào cả.

Đừng nóng giận, Thành Nam mới mở một quán bán điểm tâm, là hương vị Giang Nam, không giống với mùi vị của chúng ta bên này đâu, muội là người phương nam, chắc chắn sẽ thích, tỷ sẽ mang về cho muội một hộp.

Buồn bực trong lòng Kỷ Thanh Y giảm đi không ít, đẩy Lê Nguyệt Trừng ra cửa: Cũng vẫn là tỷ tốt với ta nhất, vậy tỷ mau đi đi, đi sớm về sớm a.

Xế chiều hôm đó, Kỷ Thanh Y vừa đi thăm Thanh Thái trở lại, Thái Tâm liền chào đón nói: Tiểu thư, tiểu thư, Nhị gia tới.

Kỷ Thanh Y nghe thấy, đột nhiên biến sắc: Hắn tới làm cái gì?

Thái Tâm trợn to hai mắt, Kỷ Thanh Y thế này mới ý thức được giọng nói của mình có chút gay gắt.

Ở phủ Bình Dương Hầu, có thể được gọi là Nhị gia, chỉ có một người, đó chính là Trần Văn Cẩm.

Trần Văn Cẩm là thư đồng theo hầu của Từ Lệnh Kiểm, là chó săn của hắn.

Nếu không phải Trần Văn Cẩm dẫn Từ Lệnh Kiểm tới phủ Bình Dương Hầu, nàng làm sao có thể gặp gỡ Từ Lệnh Kiểm?

Nếu không phải Trần Văn Cẩm an bài cùng che giấu, Từ Lệnh Kiểm làm sao có thể hết lần này đến lần khác khi nhục nàng?

Bên ngoài nàng là thiếp thất của Trần Văn Cẩm, trên thực tế nàng lại bị Từ Lệnh Kiểm độc chiếm.

Nghĩ tới chuyện cũ, Kỷ Thanh Y liền tức giận đến toàn thân phát run.

Nàng đã quyết định muốn quên đi quá khứ, sống cho thật tốt, tại sao Trần Văn Cẩm vẫn không muốn buông tha cho nàng.

Tiểu thư, người làm sao vậy? Thái Tâm nhìn sắc mặt Kỷ Thanh Y trắng bệch, hai mắt sợ sệt, hết sức lo lắng.

Ta không sao. Kỷ Thanh Y hít sâu một hơi để cho chính mình tỉnh táo rồi mới vào viện.

Trần Văn Cẩm ngồi ở trên ghế cùng Tố Tâm nói chuyện, Tố Tâm cúi đầu, chỉ có thời điểm trả lời Trần Văn Cẩm mới ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái.

Mười sáu tuổi cơ thể Trần Văn Cẩm nhỏ gầy, thanh tú văn nhã, ánh mắt nhìn người khác lúc nào cũng dịu dàng, ôn hòa lễ độ, là một thiếu niên tuấn tú.

Trong lòng Kỷ Thanh Y vừa động.

Tố Tâm không có ra ngoài canh cửa mà ở trong nhà, chẳng lẽ là có ý đối với Trần Văn Cẩm?

Nàng đè nặng bước chân cố ý kinh động hai người trong phòng.

Nét mặt Tố Tâm có chút bối rối, rất nhanh liền bình tĩnh lại.

Thanh Y! Muội trở lại rồi à. Trần Văn Cẩm từ trên ghế đứng lên, trên mặt nở nụ cười: Ta vốn cho là phải tháng sau muội mới trở về đấy, không ngờ muội lại về nhanh như vậy. Mấy ngày trước ta cố ý sai người mang diều cho muội muội đã nhận được chưa?

Thời điểm hắn nói chuyện, mắt nhìn chằm chằm Kỷ Thanh Y, hết sức chuyên chú. Giọng nói rất ân cần, giống như một ca ca hết lòng yêu thương muội muội.

Kỷ Thanh Y hận không thể nhào tới xé rách lớp ngụy trang của hắn, để cho người ta nhìn rõ hắn là một con sói đợi lốt cừu như thế nào.

Thấy Kỷ Thanh Y không nói lời nào, trong mắt như có hận ý, Trần Văn Cẩm hơi nhíu chân mày: Thanh Y, muội làm sao vậy? Sao lại nhìn ta như thế?

Không có gì. Kỷ Thanh Y rũ mắt xuống, vẻ mặt ấm ức : Nhị biểu ca, người là đến tìm Thanh Thái sao? Hắn đã dời đến ngoại viện rồi.

Thì ra là tức giận vì chuyện của Thanh Thái.

Trần Văn Cẩm thở dài một hơi: Ta là cố ý tới tìm muội. Nghe nói muội không có tiền mua thọ lễ cho tổ mẫu, lại ở trong nhà không được đi đâu, ta sợ muội vì không vui mà sinh buồn bực.

Hắn nói xong liền đưa qua một cái túi tiền thêu trúc xanh.

Kỷ Thanh Y không nhận lấy, ngược lại lùi về phía sau một bước: Nhị biểu ca, ta cũng đã 14 rồi, huynh đi vào sân viện của muội bị người ta nhìn thấy cũng sẽ không tốt.

Trong lòng Trần Văn Cẩm lộp bộp một tiếng.

Đi ra ngoài mấy tháng, Kỷ Thanh Y cũng đã thay đổi thật lớn, thế nhưng lại lạnh nhạt với hắn.

Như vậy thì tháng sau hắn làm sao có thể để nàng đến hẹn gặp Thế tử Chu vương đây?

Là ta không đúng. Trần Văn Cẩm cũng không miễn cưỡng, chỉ xin lỗi cười một tiếng, giọng nói so với vừa rồi còn nhu hòa hơn rất nhiều: Quên mất muội đã là một đại cô nương, nhưng mà ở trong mắt ta, Thanh Y vĩnh viễn đều là tiểu biểu muội hay khóc nhè ngày ấy. Tiền ta không cho muội nữa, nhưng nếu muội có thiếu cái gì, cần gì, cứ nói với ta. Hai người chúng ta. . . . . . Thôi, thôi, muội còn nhỏ, đợi sang năm muội cập kê rồi lại nói.

Cảm giác ghê tởm trào dâng trong lòng Kỷ Thanh Y, Trần Văn Cẩm chính là như vậy, thời điểm lợi dụng người khác, hắn sẽ nói chuyện nhỏ nhẹ, tình ý triền miên.

Chỉ là, nàng đã sai rồi, đời trước nàng cũng không có thích Trần Văn Cẩm, đời này sẽ càng không để cho hắn lừa nữa.

Ừ. Kỷ Thanh Y gật đầu một cái, đối với Tố Tâm nói: Ngươi tiễn Nhị biểu ca ra ngoài đi.

Trần Văn Cẩm nhíu mày, chờ ra khỏi viện của Kỷ Thanh Y, sắc mặt liền trầm xuống.

Một năm trước, hắn trở thành trở thành người hầu bên cạnh Thế tử Chu vương, trong lòng có chút ảo não.

Dù sao trong ba vị Thế tử, thanh danh của Thế tử Chu Vương cũng là không tốt nhất.

Sau hắn lại phát hiện, vị Thế tử Chu Vương này cũng không đơn giản, hoàn cảnh cùng tính cách đều tương tự như mình, hắn cũng chắc chắn, về sau người lên ngôi vị Hoàng đế nhất định se là Thế tử Chu Vương.

Nhưng Thế tử Chu Vương đối đãi với hắn như người bình thường, không hề coi hắn như người của mình.

Cho đến có một ngày, trong lúc vô tình hắn phát hiện ra trong thư phòng của Thế tử Từ Lệnh Kiểm có một bức họa, trên bức họa kia vẽ một nữ tử xinh đẹp tuổi tầm mười sáu, bức họa có chút cũ rách, hiển nhiên là do chủ nhân của nó thường hay mở ra nhìn.

Mặt trên Thế tử Chu Vương còn đề thơ, một mảnh ái mộ khó quên tình, hơn nữa còn viết tên nữ tử kia là Trình Khanh Khanh.

Hắn bắt đầu vận dụng tất cả thế lực của mình đi thăm dò thân phận của Trình Khanh Khanh, chờ hắn tra được kết quả, hắn liền hưng phấn không kiềm chế được.

Làm hắn kích động nhất chính là, dung mạo của nữ tử kia tượng tự với biểu muội sống nhờ trong phủ nhà mình.

Hắn biết, cơ hội để lấy lòng Thế tử Chu Vương, trở thành tâm phúc của hắn(Thế tử Chu Vương)đã đển rồi.

/155

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status