Mà Quân Lam tuyết thừa dịp thời khắc bọn họ sững sờ, mượn tuyệt đỉnh khinh công của Vũ Thú Kình, thật nhanh xẹt qua từng tờ một trên chiếu bạc, "rào rào" một chút, giống như cuồng phong quét qua, liền ngân phiếu trên chiếu bạc, bạc toàn bộ thu vào trong lòng.
Không đến một lát công phu, tất cả chiếu bạc trong sòng bạc cũng bị bọn họ thăm qua.
Nhìn chiếu bạc trống rỗng, đám con bạc lúc này mới phục hồi tinh thần lại, không khỏi cũng hít một hơi lãnh khí!
Này. . . . . . Bọn họ rốt cuộc là ai? ! Sòng bạc này là địa bàn của Thiên Sát bang, mở ra đã nhiều năm rồi, có ai dám đi vào gây chuyện? Không nghĩ tới hôm nay lại có người đến dám gây chuyện! Thật là chán sống rồi!
Nhất thời, toàn dân giận lên, toàn trường công phẫn!
"Đem bạc của chúng ta trả lại!"
Quân Lam Tuyết ôm một đống ngân phiếu, vốn muốn cùng đám con bạc nói như vậy, đánh bạc là không đúng, cô cũng chỉ là hướng tới bọn hắn mượn chút tiền, chờ bọn hắn sau khi chết, cô sẽ trả bọn họ gấp mấy lần bạc cùng lợi tức —— đốt phiếu âm phủ.
Lời nói còn chưa có ra khỏi, khóe mắt dư quang lại đột nhiên liếc thấy đám thị vệ kia đã truy vào tới, cô vội vã nhét đám ngân phiếu chưa được, hướng trong ngực Vũ Thú Kình nhét vào, sau đó hướng về phía hộ vệ vương phủ đang truy tới, há mồm hô to: "Các huynh đệ! Tiền cướp được! ! Chúng ta chạy trước, các ngươi cản ở phía sau! Nhớ gặp ở chỗ cũ chia tiền a! Mỹ nhân, chúng ta rút lui trước –!"
Nghe vậy, dưới chân Vũ Thú Kình lảo đảo một cái, thiếu chút nữa cầm Quân Lam Tuyết trong tay ném ra ngoài. . . . . .
Cư nhiên giá họa trắng trợn như vậy!
Hướng bọn thị vệ sau lưng nhìn, ánh mắt Vũ Thú Kình mang theo mấy phần đồng tình.
Lặng yên. . . . . . Chúc các ngươi có thể còn sống ra khỏi sòng bạc.
"Cái gì?" Bọn hộ vệ chạy vào tới từng người một không hiểu, sửng sốt không có phục hồi tinh thần lại, nàng nói là có ý tứ gì?
Chỗ cũ. . . . . . ? !
Chia. . . . . . Tiền? !
Cái gì chỗ cũ? Chia tiền gì?
Vậy mà, bọn họ căn bản là không kịp nghĩ nhiều, đám con bạc của cả sòng bạc cũng đã đưa bọn họ bao vây lại, lửa giận ngập trời: "Khốn kiếp! Lại dám giành bạc của chúng ta! Các huynh đệ, lên một lượt! Ra sức đánh!"
Trong lúc nhất thời, cả sòng bạc lại sôi trào lên.
Mà Quân Lam Tuyết cùng Vũ Thú Kình lại đã sớm không biết kết cuộc ra sao.
—————————
Lực lượng bát quái là cường đại, là uy vũ, là cực kỳ có lực xuyên thấu cùng lực truyền bá.
Thời gian không bao lâu, cả người của Tĩnh Uyên vương triều đều đang đồn: ở quốc đô xưng bá nhất thời, thế lực cường hãn, sòng bạc phạm vi thế lực Thiên Sát bang cư nhiên bị người đoạt!
Cướp bóc sòng bạc, lại còn không phải là người khác, mà là thị vệ của Lăng vương phủ sao!
Mọi người dù không muốn hoài nghi, Lăng vương phủ. . . . . . Thật nghèo nên thành ra như vậy, cần dựa vào cướp bóc sống qua ngày rồi sao?
Mà tiền bị đoạt ở sòng bạc là tiền những dân thường đáng thương kia, ở dưới sự phẫn nộ, bộc phát ra dúng khí và sức lực vô cùng cường đại, đem thị vệ của Lăng vương phủ —— thay phiên đánh một lần.
Nghe thế, Lăng Vương điện hạ dễ nổi nóng rồi.
"Tại sao cướp bóc là bọn hắn, bị đánh lại là các ngươi?" Hơi mím môi, trên mặt Tô Lăng Trạch rất ôn hòa, thế nhưng hai con ngươi như biển sâu thăm thẳm, cất giấu lạnh lùng khác thường.
Không đến một lát công phu, tất cả chiếu bạc trong sòng bạc cũng bị bọn họ thăm qua.
Nhìn chiếu bạc trống rỗng, đám con bạc lúc này mới phục hồi tinh thần lại, không khỏi cũng hít một hơi lãnh khí!
Này. . . . . . Bọn họ rốt cuộc là ai? ! Sòng bạc này là địa bàn của Thiên Sát bang, mở ra đã nhiều năm rồi, có ai dám đi vào gây chuyện? Không nghĩ tới hôm nay lại có người đến dám gây chuyện! Thật là chán sống rồi!
Nhất thời, toàn dân giận lên, toàn trường công phẫn!
"Đem bạc của chúng ta trả lại!"
Quân Lam Tuyết ôm một đống ngân phiếu, vốn muốn cùng đám con bạc nói như vậy, đánh bạc là không đúng, cô cũng chỉ là hướng tới bọn hắn mượn chút tiền, chờ bọn hắn sau khi chết, cô sẽ trả bọn họ gấp mấy lần bạc cùng lợi tức —— đốt phiếu âm phủ.
Lời nói còn chưa có ra khỏi, khóe mắt dư quang lại đột nhiên liếc thấy đám thị vệ kia đã truy vào tới, cô vội vã nhét đám ngân phiếu chưa được, hướng trong ngực Vũ Thú Kình nhét vào, sau đó hướng về phía hộ vệ vương phủ đang truy tới, há mồm hô to: "Các huynh đệ! Tiền cướp được! ! Chúng ta chạy trước, các ngươi cản ở phía sau! Nhớ gặp ở chỗ cũ chia tiền a! Mỹ nhân, chúng ta rút lui trước –!"
Nghe vậy, dưới chân Vũ Thú Kình lảo đảo một cái, thiếu chút nữa cầm Quân Lam Tuyết trong tay ném ra ngoài. . . . . .
Cư nhiên giá họa trắng trợn như vậy!
Hướng bọn thị vệ sau lưng nhìn, ánh mắt Vũ Thú Kình mang theo mấy phần đồng tình.
Lặng yên. . . . . . Chúc các ngươi có thể còn sống ra khỏi sòng bạc.
"Cái gì?" Bọn hộ vệ chạy vào tới từng người một không hiểu, sửng sốt không có phục hồi tinh thần lại, nàng nói là có ý tứ gì?
Chỗ cũ. . . . . . ? !
Chia. . . . . . Tiền? !
Cái gì chỗ cũ? Chia tiền gì?
Vậy mà, bọn họ căn bản là không kịp nghĩ nhiều, đám con bạc của cả sòng bạc cũng đã đưa bọn họ bao vây lại, lửa giận ngập trời: "Khốn kiếp! Lại dám giành bạc của chúng ta! Các huynh đệ, lên một lượt! Ra sức đánh!"
Trong lúc nhất thời, cả sòng bạc lại sôi trào lên.
Mà Quân Lam Tuyết cùng Vũ Thú Kình lại đã sớm không biết kết cuộc ra sao.
—————————
Lực lượng bát quái là cường đại, là uy vũ, là cực kỳ có lực xuyên thấu cùng lực truyền bá.
Thời gian không bao lâu, cả người của Tĩnh Uyên vương triều đều đang đồn: ở quốc đô xưng bá nhất thời, thế lực cường hãn, sòng bạc phạm vi thế lực Thiên Sát bang cư nhiên bị người đoạt!
Cướp bóc sòng bạc, lại còn không phải là người khác, mà là thị vệ của Lăng vương phủ sao!
Mọi người dù không muốn hoài nghi, Lăng vương phủ. . . . . . Thật nghèo nên thành ra như vậy, cần dựa vào cướp bóc sống qua ngày rồi sao?
Mà tiền bị đoạt ở sòng bạc là tiền những dân thường đáng thương kia, ở dưới sự phẫn nộ, bộc phát ra dúng khí và sức lực vô cùng cường đại, đem thị vệ của Lăng vương phủ —— thay phiên đánh một lần.
Nghe thế, Lăng Vương điện hạ dễ nổi nóng rồi.
"Tại sao cướp bóc là bọn hắn, bị đánh lại là các ngươi?" Hơi mím môi, trên mặt Tô Lăng Trạch rất ôn hòa, thế nhưng hai con ngươi như biển sâu thăm thẳm, cất giấu lạnh lùng khác thường.
/246
|