Phong cảnh trên núi Thước Kiều rất đẹp, Tô Lăng Trạch một chút đều không giống như đến nơi này điều tra tình hình địch, trái lại lại giống như đến đây du ngoạn, Mạc đại hộ vệ đi theo sau lưng hắn, thỉnh thoảng hắn trở mình liếc mắt mấy lần, bày tỏ sự bất mãn trong lòng, dọc đường đi theo đều cằn nhằn.
Không phải là hắn thích càu nhàu, thân thể chủ tử đã không còn cường tráng giống như trước đây, kể từ lần bị trọng thương nhưng lại chậm trễ thời gian chữa trị, cho nên mới để lại di chứng như vậy, cũng khiến cho hắn từ một đại hộ vệ trở thành một lão ma ma, ngày nào cũng phải nhắc nhở chủ tử cần cái này cần cái kia, tổng thể chính là khiến cho hắn có cảm giác như không hoàng thành nhiệm vụ đàng hoàng...
Hắn là hộ vệ a.
"Trước mặt có người tới." Giọng nói của Tô Lăng Trạch đột nhiên thấp xuống.
Mạc Ninh lập tức vễnh tai lắng nghe, quả nhiên nghe được có tiếng người, Tô Lăng Trạch xoay người lại liếc mắt nhìn, chỉ vào một chỗ, ý bảo Mạc Ninh trốn đi, sau đó, hắn tự mình ngồi dưới một gốc cây, dựa vào cây, giả như đang nhắm mắt dưỡng thần.
Tiếng bước chân ngày càng gần, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng cải vã.
Trong đó có một giọng nói Tô Lăng Trạch cảm thấy cực kỳ quen tai.
"Lão đại, ngài đi chậm một chút, cẩn thận kẻo ngã."
"Đừng có xem Bản đại vương thành một đứa trẻ, cũng chỉ là đi đường, ngươi cho là Bản đại vương chỉ mới là đứa trẻ ba tuổi sao?"
"...Lão đại, mười tuổi vẫn chỉ là đứa trẻ a..."
"Ngươi nói cái gì?"
"Ôi, mới vừa rồi nô tài đau răng không nói được gì cả."
"Vậy mới đúng, chuyện ngày hôm nay, không cho phép ai nói với gia gia, biết không?"
"Biết biết, thuộc hạ đã nhớ."
Giọng nói quen thuộc, đập vào mắt chính là một khuôn mặt quen thuộc tràn đầy ngây thơ.
Hài đồng đã thay đổi rất nhiều, vậy mà Tô Lăng Tạch vẫn chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra người trước mắt.
"Quân Tiểu Ngôn."
Quân Tiểu Ngôn đột nhiên dừng bước, đôi mắt xinh đẹp mở to, nhìn chằm chằm vào người trước mắt, gương mặt kia mơ hồ mang theo vài phần quật cường nghiêm trọng, khiến cho lòng Tô Lăng Trạch căng thẳng trong lòng.
A Lang đi phía sau Quân Tiểu Ngôn giống như gặp phải đại địch, lập tức chắn trước mặt Quân Tiểu Ngôn, thân thể run rẩy nói: "Lão đại, có A Lang ở đây! Ta sẽ bảo vệ người!"
Lời nói tuy là như thế, nhưng hai chân vẫn run lên.
Trước mắt này không phải là người bình thường a, trong tay nắm mười mấy vạn trọng binh, vung tay lên một cái là có thể tiêu diệt cả Xuân Phong các.
"A Lang, người tránh ra." Hồi lâu sau, Quân Tiểu Ngôn hốc mắt ửng đỏ, cắn răng nói một câu.
"...Lão, lão đại?"
"Tránh ra." Hắn lại nói một câu, nhưng lại tràn đầy uy nghiêm, giờ phút này tựa hồ trước mặt hắn không chỉ là một đứa trẻ, mà là một lão đại chân chính.
A Lang không tự chủ được mà lùi ra mấy bước.
Tô Lăng trạch chậm rãi đứng dậy, sự ẩm ướt nơi núi rừng khiến cho ngực hắn thoáng đau đớn, lại vẫn đứng trước mặt hài tử như cũ.
Đột nhiên, Quân Tiểu Ngôn giống như một con báo nhỏ nồi giận vọt tới, thoạt nhào vào trên người Tô Lăng Trạch, vừa cắn vừa nhéo, quyền cước liên tục.
"Hu hu----- khốn kiếp, ngươi trả cha mẹ cho ta, ngươi đem cha mẹ ta đến đây, đem tỷ tỷ ta đến đây.. ngươi trả bọn họ lại đây cho ta! hu hu... Trả lại đây cho ta..."
Một hài tử sáu tuổi, trong lòng dù có mạnh mẽ như thế nòa đi chăng nữa, có tinh quái đến thế nào đi nữa, ở trong lòng của bọn họ, cha mẹ vĩnh viễn là cuộc sống của hắn.
Bỗng chốc một biến cố lớn, cửa nát nhà tan.
Hắn từ một tiểu thiếu gia được nâng niu trong lòng bàn tay, biến thành một cô nhi không có cha mẹ.
Nhiều lúc nửa đêm tỉnh mộng, mỗi lần đều có thể nhìn thấy cha mẹ và tỷ tỷ người đầy máu nằm trước mặt của hắn, có gọi đến thế nào vẫn không tỉnh dậy.
Không phải là hắn thích càu nhàu, thân thể chủ tử đã không còn cường tráng giống như trước đây, kể từ lần bị trọng thương nhưng lại chậm trễ thời gian chữa trị, cho nên mới để lại di chứng như vậy, cũng khiến cho hắn từ một đại hộ vệ trở thành một lão ma ma, ngày nào cũng phải nhắc nhở chủ tử cần cái này cần cái kia, tổng thể chính là khiến cho hắn có cảm giác như không hoàng thành nhiệm vụ đàng hoàng...
Hắn là hộ vệ a.
"Trước mặt có người tới." Giọng nói của Tô Lăng Trạch đột nhiên thấp xuống.
Mạc Ninh lập tức vễnh tai lắng nghe, quả nhiên nghe được có tiếng người, Tô Lăng Trạch xoay người lại liếc mắt nhìn, chỉ vào một chỗ, ý bảo Mạc Ninh trốn đi, sau đó, hắn tự mình ngồi dưới một gốc cây, dựa vào cây, giả như đang nhắm mắt dưỡng thần.
Tiếng bước chân ngày càng gần, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng cải vã.
Trong đó có một giọng nói Tô Lăng Trạch cảm thấy cực kỳ quen tai.
"Lão đại, ngài đi chậm một chút, cẩn thận kẻo ngã."
"Đừng có xem Bản đại vương thành một đứa trẻ, cũng chỉ là đi đường, ngươi cho là Bản đại vương chỉ mới là đứa trẻ ba tuổi sao?"
"...Lão đại, mười tuổi vẫn chỉ là đứa trẻ a..."
"Ngươi nói cái gì?"
"Ôi, mới vừa rồi nô tài đau răng không nói được gì cả."
"Vậy mới đúng, chuyện ngày hôm nay, không cho phép ai nói với gia gia, biết không?"
"Biết biết, thuộc hạ đã nhớ."
Giọng nói quen thuộc, đập vào mắt chính là một khuôn mặt quen thuộc tràn đầy ngây thơ.
Hài đồng đã thay đổi rất nhiều, vậy mà Tô Lăng Tạch vẫn chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra người trước mắt.
"Quân Tiểu Ngôn."
Quân Tiểu Ngôn đột nhiên dừng bước, đôi mắt xinh đẹp mở to, nhìn chằm chằm vào người trước mắt, gương mặt kia mơ hồ mang theo vài phần quật cường nghiêm trọng, khiến cho lòng Tô Lăng Trạch căng thẳng trong lòng.
A Lang đi phía sau Quân Tiểu Ngôn giống như gặp phải đại địch, lập tức chắn trước mặt Quân Tiểu Ngôn, thân thể run rẩy nói: "Lão đại, có A Lang ở đây! Ta sẽ bảo vệ người!"
Lời nói tuy là như thế, nhưng hai chân vẫn run lên.
Trước mắt này không phải là người bình thường a, trong tay nắm mười mấy vạn trọng binh, vung tay lên một cái là có thể tiêu diệt cả Xuân Phong các.
"A Lang, người tránh ra." Hồi lâu sau, Quân Tiểu Ngôn hốc mắt ửng đỏ, cắn răng nói một câu.
"...Lão, lão đại?"
"Tránh ra." Hắn lại nói một câu, nhưng lại tràn đầy uy nghiêm, giờ phút này tựa hồ trước mặt hắn không chỉ là một đứa trẻ, mà là một lão đại chân chính.
A Lang không tự chủ được mà lùi ra mấy bước.
Tô Lăng trạch chậm rãi đứng dậy, sự ẩm ướt nơi núi rừng khiến cho ngực hắn thoáng đau đớn, lại vẫn đứng trước mặt hài tử như cũ.
Đột nhiên, Quân Tiểu Ngôn giống như một con báo nhỏ nồi giận vọt tới, thoạt nhào vào trên người Tô Lăng Trạch, vừa cắn vừa nhéo, quyền cước liên tục.
"Hu hu----- khốn kiếp, ngươi trả cha mẹ cho ta, ngươi đem cha mẹ ta đến đây, đem tỷ tỷ ta đến đây.. ngươi trả bọn họ lại đây cho ta! hu hu... Trả lại đây cho ta..."
Một hài tử sáu tuổi, trong lòng dù có mạnh mẽ như thế nòa đi chăng nữa, có tinh quái đến thế nào đi nữa, ở trong lòng của bọn họ, cha mẹ vĩnh viễn là cuộc sống của hắn.
Bỗng chốc một biến cố lớn, cửa nát nhà tan.
Hắn từ một tiểu thiếu gia được nâng niu trong lòng bàn tay, biến thành một cô nhi không có cha mẹ.
Nhiều lúc nửa đêm tỉnh mộng, mỗi lần đều có thể nhìn thấy cha mẹ và tỷ tỷ người đầy máu nằm trước mặt của hắn, có gọi đến thế nào vẫn không tỉnh dậy.
/246
|