"Uy. . . . . .” Tô Lăng Trạch đang đi tới, sau lưng chợt truyền đến tiếng la rất nhỏ của Quân Lam Tuyết.
Hừ.
Tô Lăng Trạch không quay đầu lại, không gọi tên hắn, hắn coi như không nghe thấy, xem tiểu nô tài làm thế nào.
"Tô Lăng Trạch?" Thấy hắn không có để ý, Quân Lam Tuyết lại kêu một tiếng, trong giọng nói mơ hồ mang theo vài phần nóng nảy và hốt hoảng.
Hốt hoảng?
Tô Lăng Trạch lập quay đầu lại "Thế nào?"
Vừa quay đầu lại, lúc này mới phát hiện ra không biết từ lúc nào, hai con quái vật siêu cấp kinh khủng ở trong hang động kia đã đứng ở phía sau bọn họ không xa, đang mở đôi mắt lớn như chuông đồng nhìn chằm chằm hai người bọn họ,phát ra hàn quang lập lòe.
"Đáng chết, còn lo lắng cái gì, chạy?" Tô Lăng Trạch khẽ nguyền rủa một tiếng, ôm lấy Quân Lam Tuyết, nhanh chân mà bỏ chạy.
Quân Lam Tuyết không nói, buông lỏng thân thể của mình, cùng chạy theo hắn, bên trong ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, hé ra một ý cười không dễ phát giác.
Mê Vụ Sâm Lâm, đúng là nơi để rèn luyện con người.
Hai con quái vật thấy con mồi chạy trốn, nổi giận gầm lên một tiếng rồi đuổi theo.
Vì vậy, trò chơi chạy trối chết lần nữa bắt đầu. . . . . .
Dã thú ở phía sau vẫn đuổi theo không buông, hai con quái vật không hổ này cũng khiến bầy sói sợ mà chạy, không chỉ có tốc độ rất nhanh, chiều cao cũng khiến cho người ta không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Thử nghĩ, trong một sơn động cao ba trượng lại là sào huyệt của chúng, thì mức độ to lớn của hai con quái vật này còn phải nói sao.
Vì vậy, mặc kệ Tô Lăng Trạch cùng Quân Lam Tuyết có chạy thế nào, hai con quái vật này vẫn theo thật sát sau lưng.
Cũng may, trời cao ban cho hai con quái vật này khả năng vô cùng cường đại, cũng sẽ công bằng ban cho nó thiếu sót.
Ví dụ như —— sợ nước.
Đó là một cái hồ hẹp dài mà to lớn, hai bên bờ là mảnh rừng rậm rạp nối tiếp nhau, Tô Lăng Trạch đang đánh cuộc, đánh cuộc động tác hai con quái vật này ở dưới nước không nhanh nhẹn bằng trên đất, cho nên lôi kéo Quân Lam Tuyết nhảy thật nhanh vào trong hồ.
Ở Mê Vụ Sâm Lâm, chính là mọi lúc mọi nơi đều có thể đem mạng ra đánh cuộc.
Cũng may là hắn đã thành công, hai con quái vật này căn bản không dám xuống nước, mà lại đứng ở bên bờ không cam lòng rống giận, nước chính là thiên địch của bọn chúng, chúng hoàn toàn không dám tiến gần hồ nước, chỉ có thể đứng ở nơi cách hồ nước khá xa, hướng về phía bọn họ gầm thét.
Thấy bọn chúng không dám xuống nước, Quân Lam Tuyết nặng nề thở phào nhẹ nhõm, bị đuổi theo trong một thời gian dài, bọn họ cũng đã có chút không chịu nổi rồi, thời điểm chạy trên đường, còn phải quan sát phía trước xem có xuất hiện dã thú hung mãnh nào nữa không, tránh cho xuất hiện tình huống trước có cường địch sau có truy binh.
"Rống rống ——" Tiếng kêu tức giận lại một lần nữa hướng về phía hai người bọn họ gầm thét.
Tô Lăng Trạch thấy bọn chúng không dám xuống, lúc này mới yên lòng lại, kiểm tra thân thể Quân Lam Tuyết từ trên xuống dưới, không có bị thương, lúc này mới hài lòng nhìn trên bờ.
Mà hai con quái vật này vẫn tiếp tục gầm thét kinh thiên động địa, giống như hận không thể ăn tươi nuốt sống bọn họ.
Quân Lam Tuyết lau lau một tầng mồ hôi đã rịn ra trên trán, rốt cuộc đã có thể bỏ rơi hai con quái vật này, nàng cũng thở phào nhẹ nhõm, không có ai thích trải qua việc liên tục chạy trối chết, mặc dù nàng đối với bản lĩnh của mình rất có lòng tin, nhưng là. . . . . . Nàng cũng không nhận ra nàng có thể mạnh mẽ như vậy, có thể cùng hai con quái vật cương đại như thế này đọ sức.
Suốt cả đoạn đường này nói là chạy trối chết, còn không bằng nói là Tô Lăng Trạch.
Hừ.
Tô Lăng Trạch không quay đầu lại, không gọi tên hắn, hắn coi như không nghe thấy, xem tiểu nô tài làm thế nào.
"Tô Lăng Trạch?" Thấy hắn không có để ý, Quân Lam Tuyết lại kêu một tiếng, trong giọng nói mơ hồ mang theo vài phần nóng nảy và hốt hoảng.
Hốt hoảng?
Tô Lăng Trạch lập quay đầu lại "Thế nào?"
Vừa quay đầu lại, lúc này mới phát hiện ra không biết từ lúc nào, hai con quái vật siêu cấp kinh khủng ở trong hang động kia đã đứng ở phía sau bọn họ không xa, đang mở đôi mắt lớn như chuông đồng nhìn chằm chằm hai người bọn họ,phát ra hàn quang lập lòe.
"Đáng chết, còn lo lắng cái gì, chạy?" Tô Lăng Trạch khẽ nguyền rủa một tiếng, ôm lấy Quân Lam Tuyết, nhanh chân mà bỏ chạy.
Quân Lam Tuyết không nói, buông lỏng thân thể của mình, cùng chạy theo hắn, bên trong ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, hé ra một ý cười không dễ phát giác.
Mê Vụ Sâm Lâm, đúng là nơi để rèn luyện con người.
Hai con quái vật thấy con mồi chạy trốn, nổi giận gầm lên một tiếng rồi đuổi theo.
Vì vậy, trò chơi chạy trối chết lần nữa bắt đầu. . . . . .
Dã thú ở phía sau vẫn đuổi theo không buông, hai con quái vật không hổ này cũng khiến bầy sói sợ mà chạy, không chỉ có tốc độ rất nhanh, chiều cao cũng khiến cho người ta không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Thử nghĩ, trong một sơn động cao ba trượng lại là sào huyệt của chúng, thì mức độ to lớn của hai con quái vật này còn phải nói sao.
Vì vậy, mặc kệ Tô Lăng Trạch cùng Quân Lam Tuyết có chạy thế nào, hai con quái vật này vẫn theo thật sát sau lưng.
Cũng may, trời cao ban cho hai con quái vật này khả năng vô cùng cường đại, cũng sẽ công bằng ban cho nó thiếu sót.
Ví dụ như —— sợ nước.
Đó là một cái hồ hẹp dài mà to lớn, hai bên bờ là mảnh rừng rậm rạp nối tiếp nhau, Tô Lăng Trạch đang đánh cuộc, đánh cuộc động tác hai con quái vật này ở dưới nước không nhanh nhẹn bằng trên đất, cho nên lôi kéo Quân Lam Tuyết nhảy thật nhanh vào trong hồ.
Ở Mê Vụ Sâm Lâm, chính là mọi lúc mọi nơi đều có thể đem mạng ra đánh cuộc.
Cũng may là hắn đã thành công, hai con quái vật này căn bản không dám xuống nước, mà lại đứng ở bên bờ không cam lòng rống giận, nước chính là thiên địch của bọn chúng, chúng hoàn toàn không dám tiến gần hồ nước, chỉ có thể đứng ở nơi cách hồ nước khá xa, hướng về phía bọn họ gầm thét.
Thấy bọn chúng không dám xuống nước, Quân Lam Tuyết nặng nề thở phào nhẹ nhõm, bị đuổi theo trong một thời gian dài, bọn họ cũng đã có chút không chịu nổi rồi, thời điểm chạy trên đường, còn phải quan sát phía trước xem có xuất hiện dã thú hung mãnh nào nữa không, tránh cho xuất hiện tình huống trước có cường địch sau có truy binh.
"Rống rống ——" Tiếng kêu tức giận lại một lần nữa hướng về phía hai người bọn họ gầm thét.
Tô Lăng Trạch thấy bọn chúng không dám xuống, lúc này mới yên lòng lại, kiểm tra thân thể Quân Lam Tuyết từ trên xuống dưới, không có bị thương, lúc này mới hài lòng nhìn trên bờ.
Mà hai con quái vật này vẫn tiếp tục gầm thét kinh thiên động địa, giống như hận không thể ăn tươi nuốt sống bọn họ.
Quân Lam Tuyết lau lau một tầng mồ hôi đã rịn ra trên trán, rốt cuộc đã có thể bỏ rơi hai con quái vật này, nàng cũng thở phào nhẹ nhõm, không có ai thích trải qua việc liên tục chạy trối chết, mặc dù nàng đối với bản lĩnh của mình rất có lòng tin, nhưng là. . . . . . Nàng cũng không nhận ra nàng có thể mạnh mẽ như vậy, có thể cùng hai con quái vật cương đại như thế này đọ sức.
Suốt cả đoạn đường này nói là chạy trối chết, còn không bằng nói là Tô Lăng Trạch.
/246
|