Tề Giai Kỳ chơi xong một ván ‘trái cây Ninja’, để điện thoại di động xuống, nghiêng đầu liếc nhìn Hứa Hựu An bọc chăn nằm ngay đơ bên cạnh, đẩy cô một cái: "Này! Hựu An, hôm nay là Chủ nhật, sáng mai nghỉ phép, có tính toán gì cùng bác sĩ Trần của chúng ta không? Nhưng mình nói trước, mình trời sinh đã làm cái bóng đèn rồi, hai người các bạn đừng hòng bỏ rơi mình, đi lãng mạn một mình. Chúng ta là bạn bè tốt nhất, bạn đừng Trọng Sắc Khinh Bạn."
Hứa Hựu An kéo chăn che kín đầu: "Ước hẹn cái rắm, bọn mình xù rồi." "Xù?" Nửa ngày Giai Kỳ mới tỉnh táo lại, nhào qua vén chăn của cô lên: "Hứa Hựu An, Hứa Hựu An, bạn nói rõ cho mình, bạn không gạt mình chứ!"
Hứa Hựu An giùng giằng ngồi dậy chu mỏ: "Mình không gạt bạn, Trần Lỗi quan hệ với cô gái khác, anh ta nói mình không dịu dàng, không săn sóc, không độc lập, chỉ biết dựa vào anh ta, anh ta nói mình không phải là phụ nữ, mình bị Trần Lỗi bỏ......" Nói xong khóc lên: "Ô ô ô...... Giai Kỳ, tên khốn kia, khốn kiếp, khốn kiếp, uổng công mình vẫn tin tưởng anh ta như vậy, bạn biết đó, anh ta là bạn trai đầu tiên của mình, ô ô...... Trước kia mình còn nghĩ, chúng mình đều là lần đầu tiên của nhau thật thì tốt, lần đầu tiên nói yêu thương, lần đầu tiên dắt tay, lần đầu tiên hôn...... Đợi đến lúc chúng mình tóc trắng xoá, hồi tưởng lại hẳn là rất lãng mạn ô ô...... Mình thật sự ngu ngốc, ngu thành thói rồi, anh ta cùng Chu Na trong khoa bọn họ, bạn còn nhớ không......" Hứa Hựu An hít mũi một cái tiếp tục: "Cô nàng lần trước mình chỉ bạn, bạn nói dáng dấp giống như hồ ly tinh đó, ô ô...... Hai người bọn họ ở sau lưng mình, làm với nhau nhiều năm rồi, hôm qua mình mới biết, Giai Kỳ, bạn nói mình có khờ, có ngốc không, Giai Kỳ, ô ô ô......"
Hứa Hựu An liền khóc như mưa, Tề Giai Kỳ mới tin là thật, tin rồi, đợi cô phát tiết xong, đưa tay ôm lấy cô, vỗ nhẹ nhẹ phía sau lưng của cô an ủi: "Hựu An, bạn không ngu, đúng, Trần Lỗi là đồ trứng thối, anh ta là đồ bất lực, về sau đầu thường xuyên đau nhức, lòng bàn chân chảy mủ, ngay cả tiểu ** của anh ta cũng bất lực, để anh ta khỏi làm bừa."
"Phì......" Hứa Hựu An bị lời nói ngây thơ độc địa của cô chọc cười. Giai Kỳ rút mấy tờ khăn giấy đưa cho cô: "Được rồi, đừng khóc, thất tình có gì lớn lao đâu, bản cô nương đã thất tình tám lần, cũng không khóc nhè giống cái người không có tiền đồ này, loại chuyện này một lần lạ hai lần quen, về sau sẽ thành thói quen thôi."
Hứa Hựu An đưa tay đánh cô một cái: "Cái gì mà về sau thành thói quen, qua chuyện Trần Lỗi, mình cũng mất đi lòng tin với tất cả đàn ông, về sau mình sẽ không yêu, Giai Kỳ, mình muốn kết hôn."
Tề Giai Kỳ mới vừa cầm cola lên uống vào miệng, lần này thiếu chút nữa phun ra, vội vàng đặt lên trên tủ ở đầu giường, đưa tay sờ sờ trán Hựu An: "Hựu An, bạn sốt sao?"
Hứa Hựu An kéo tay cô xuống, tức giận nói: "Bạn mới sốt ấy, mình nói nghiêm chỉnh. Mình cảm thấy, yêu đương quá nguy hiểm, lúc nào cũng có thể bị chân đạp hai thuyền. Dù sao mục đích cuối cùng đều là kết hôn, mình trực tiếp tìm một ông xã thuận mắt gả đi chẳng phải là được sao."
Giai Kỳ có lúc thật hết cách với Hựu An. Hai người bọn họ là bạn từ thời trung học. Từ ngày đầu tiên biết Hựu An, Giai Kỳ đã cảm thấy, cô ấy là nha đầu tính tình cực kỳ cổ quái không được tự nhiên. Có lúc ý tưởng phức tạp làm người ta giật mình, có lúc lại ngây thơ làm cho người ta dở khóc dở cười.
Gia đình Hựu An có chút đặc biệt, là gia đình tái hôn, ba Hựu An đầu tháng ba năm trước đã qua đời, cùng năm đó, mẹ cô liền tái giá.
Cả năm đầu trung học, Giai Kỳ cũng chưa từng gặp cha mẹ của Hựu An, bọn họ cực kỳ tiết kiệm, chưa từng đến ký túc xá. Đến nghỉ đông và nghỉ hè, nha đầu này trực tiếp mua vé xe lửa trở về nhà bà nội cô, trong một khoảng thời gian rất dài, Tề Giai Kỳ không biết nhà cô ở chỗ nào.
Nghỉ đông năm thứ hai trung học, Giai Kỳ mới gặp được mẹ Hựu An, nói thật, hai mẹ con rất giống nhau, đều là loại xinh đẹp rất nữ tính. Có lẽ, mẹ Hựu An lúc còn trẻ, xinh đẹp hơn Hựu An rất nhiều. Cho dù đã sinh con gái lớn như Hựu An, mẹ Hựu An nhìn qua vẫn rất tao nhã, khí chất dịu dàng, cái loại nữ tính xinh đẹp thuần túy đó, làm người ta vừa thấy à khó quên. Hơn nữa rất cao quý, đứng trước chiếc xe hơi màu đen rất xa hoa, bên cạnh còn có một người lính đứng nghiêm thẳng tắp.
Khi đó Giai Kỳ mới chợt hiểu, có lẽ vị kia là cha dượng của Hựu An, là nhân vật rất khó lường. Nhưng trên người Hựu An, giống như là cô ấy nóng lòng phủi sạch những thứ này, hoặc là tận lực quên đi. Làm bạn bè, Giai Kỳ cũng không muốn hỏi cô ấy những việc đó, nhà cô ấy là nhà cô ấy, cô ấy là cô ấy, Giai Kỳ kết bạn là Hựu An, không phải là gia đình của cô ấy.
Lại nói, khi đó cô cùng Hựu An cũng chưa tốt như hiện tại. Sau khi hai người trở thành bạn tốt không giấu nhau chuyện gì, Giai Kỳ mới biết, cha dượng của Hựu An là thủ trưởng của một quân khu, cán bộ cao cấp chính tông. Sau khi mẹ cô ấy tái giá, bên kia còn có một người anh kế lớn hơn Hựu An tên là Giang Đông.
Giai Kỳ cũng đã gặp Giang Đông, cũng là quân nhân chuyên nghiệp, đẹp trai cao lớn, tính khí cứng rắn giống như nghề nghiệp của anh. Sau khi kết quả thi tốt nghiệp trung học niêm yết, cũng đã cuối tháng tám rồi. Giang Đông tới đón Hựu An đi Thành phố B. Hựu An chết sống cũng không đi. Vì không đi, Hựu An nổi nóng, cay cú vô cùng, liên tục đá rồi cắn. Giang Đông dám lấy dây lưng trói tay chân của cô lại, ném cô vào ghế sau xe Jeep, chạy đi, chạy đến đại học Quân y. (anh Giang Đông này mãnh quá *mắt long lanh*)
Kết quả thi tốt nghiệp trung học của Hựu An rất tốt, lúc điền bảng nguyện vọng, lại điền là bà nội cô đã già lại ở một mình nên không muốn học đại học. Thầy giáo cảm thấy đây quả thực là tự hủy tương lai, bèn liên lạc với người nhà của Hựu An, đem nguyện vọng của cô đổi thành đại học Quân y. Hựu An chết sống cũng không vui, sau khi thi tốt nghiệp trung học cũng không về nhà, làm ổ ở nhà trọ của Giai Kỳ. Nếu không phải Giang Đông tới dẫn cô ấy đi, Giai Kỳ cũng không biết làm sao. Thấy đã sắp khai giảng, không biết mình phải đi đăng ký nhận lớp, hay là ở nhà nói nghĩa khí với cô.
Chỉ là ngược lại, vì họa mà được phúc, cô nàng này mới vừa vào đại học Quân y liền yêu. Nghỉ hè năm thứ nhất, lúc Giai Kỳ đi tìm cô, liền phát hiện bên cạnh có thêm Hộ Hoa Sứ Giả dịu dàng săn sóc - Trần Lỗi.
Ấn tượng của Trần Lỗi đối với Giai Kỳ không tệ, chỉ cảm thấy, tuổi Trần Lỗi còn rất trẻ. Hai người yêu nhau đã nhiều năm, lại giống như bạn bè. Đều nói đàn ông thành thục chậm, trong lòng Giai Kỳ vẫn cảm thấy, lớn tuổi một chú sẽ hợp với Hựu An hơn. Vừa nghĩ đến thật khiến cô muốn hét, yêu nhau sáu năm mà còn chia tay.
Chỉ là, sau lưng bạn gái, bản thân lại cùng đồng nghiệp cùng khoa làm chuyện đó, Trần Lỗi làm chuyện như vậy, quả thực rất cặn bã. Cũng khó trách Hựu An bị đả kích, từ trước đến sau, cô ấy chỉ có một người đàn ông là Trần Lỗi, cuối cùng lại nhận được kết quả này. Nhưng mà cô cũng không thể tự giận mình, trực tiếp lựa chọn kết hôn nha!
Giai Kỳ gõ trán cô một cái: "Hôn nhân hạnh phúc là phải lấy tình yêu làm trụ cột, hơn nữa, bạn muốn gả thì gả sao, gả cho người nào, chẳng lẽ gả cho anh kế của bạn......" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hựu An nghiêm lại: "Giai Kỳ."
Tề Giai Kỳ giơ tay lên nói: "Được, được, coi như mình nói sai. Nói thật, anh kế của bạn thật là một cực phẩm, lại là quân nhân, chứ không phải quân hàm học đại học Quân y như bạn. Người ta là quân nhân chuyên nghiệp nghiêm chỉnh, biểu hiện trên chiến trường, khẳng định có được năng lực đặc biệt."
Hựu An liếc mắt nhìn chằm chằm cô: "Tề Giai Kỳ, bạn có thể nhìn người khác mà lộ vẻ háo sắc hay không, mình đã nói với bạn, Giang Đông là người đàn ông lạnh lùng nhất trên thế giới, anh ta là lính cơ khí, không có một chút tình cảm."
Tề Giai Kỳ trề môi nói: "Sao bạn biết, bạn cũng không về nhà, nếu anh kế bạn thật sự lạnh lùng như bạn nói, sao có thể vừa đến tết liền đưa từng túi từng túi thức ăn đến cho chúng ta, bạn có lương tâm không hả?"
Hựu An cúi đầu, nửa ngày không lên tiếng. Bằng lương tâm mà nói, Giang Đông đối với cô khá tốt. Mặc dù chưa bao giờ trương ra khuôn mặt tươi cười với cô, nhưng khi cô vào Đại học Quân y, thậm chí về sau lúc phân vào Quân tổng, Giang Đông cũng vẫn chăm sóc cô. Chỉ cần rãnh rỗi, anh sẽ đến thăm cô. Mỗi lần tới, cũng sẽ mang rất nhiều thứ, bất kể cô có muốn hay không, cũng kín đáo đưa cho cô, còn cho cô tiền, mặc dù mỗi lần cô đều trả lại, nhưng Giang Đông vẫn nhét trở về. Hai người cứ như vậy nhét tới nhét lui, không biết bao nhiêu lần. Cô biết thật ra thì Giang Đông cũng là người bị hại, có lẽ cũng không ưa thích mẹ ghẻ nhiều, mà Giang Đông cũng không bài xích cô em gái như cô. Nhưng trong lòng Hứa Hựu An vẫn thủy chung có một khúc mắc, Giang Đông quá giống cha dượng, không chỉ dáng dấp, tính tình cũng rất giống. Nhìn thấy Giang Đông, Hựu An không tự chủ được nhớ tới cha dượng, nhớ tới người cha đã chết của cô.
Cô luôn cảm thấy, là cha dượng phá hư tình cảm của ba và mẹ, khiến ba bệnh nặng như vậy. Ba mới vừa qua đời, mẹ liền tái giá với cha của Giang Đông. Năm đó, mùa xuân cuối cùng ba triền miên trên giường bệnh, trong lúc vô tình cô cùng các bạn năm nhất trung học thấy mẹ cùng cha dượng.
Mẹ chưa bao giờ dùng loại ánh mắt này nhìn ba, ánh mắt bà nhìn ba chỉ là nhàn nhạt, cái loại nhàn nhạt đó gần như lạnh lùng, nhưng ánh mắt mẹ nhìn cha dượng rất khác biệt, tình cảm thâm trầm khắc đến tận xương, rất rõ ràng.
Từ đó trở đi, Hựu An hận mẹ, hận cha dượng, cũng liền hận người anh kế Giang Đông. Bà nội nói lòng cô quá hẹp, có một số việc muốn hiểu rõ phải mở lòng, không phải có câu nói khó tránh việc hồ đồ sao. Lời của bà cô cũng hiểu, chỉ là không chịu nhận, cô cảm thấy, đây là mẹ phản bội, phản bội tình cảm hôn nhân.
Cho nên cô không cách nào tiếp nhận Trần Lỗi có người bên ngoài, cho dù ngày hôm qua anh đuổi theo cô, trước mặt mọi người tha thiết sám hối mà thề, về sau tuyệt sẽ không cùng Chu Na có cái gì, cô vẫn không có cách nào tha thứ cho anh. Cô cảm thấy, Trần Lỗi thật bẩn, những đoạn video kia xẹt qua đầu như ma chú không giải được, khiến Hựu An đối với tất cả những việc Trần Lỗi làm, đều tạo thành hoài nghi cùng khi dễ.
Cô sẽ không tha thứ cho Trần Lỗi, càng sẽ không xem như chuyện gì cũng chưa xảy ra, lại quay về tốt đẹp như trước với Trần Lỗi. Tề Giai Kỳ len lén liếc cô mấy lần, nói: "Cái đó, Hựu An, xin lỗi nha! Mình không nên đề cập tới Giang Đông, bạn đừng không nói lời nào mà!" Hựu An ngẩng đầu lên nói: "Nói gì, bị bạn quấy nhiễu, mình cũng không biết mình nên thương tâm hay nên tức giận đây."
Tề Giai Kỳ vỗ vỗ đầu của cô nói: "Thương tâm cái gì, bạn nên may mắn. Mặc kệ là kết hôn hay yêu đương. Tóm lại, từ hôm nay trở đi, bạn lại có tư cách lựa chọn lần nữa, bạn học Hứa Hựu An, bạn phải tin tưởng phía trước còn có người tốt hơn chờ bạn. Nếu yêu sáu năm cũng Game Over, khẳng định Trần Lỗi không phải là chân mệnh thiên tử của bạn. Thượng Đế không đành lòng thấy bạn thời thanh xuân, cho nên ban thuởng con hồ ly tinh câu dẫn anh ta. Sao bạn không suy nghĩ một chút, thất tình không chỉ không phải là chuyện xấu, còn là chuyện thật tốt đáng ăn mừng. Vì vậy, chúng ta phải ăn mừng. Đi, bây giờ chúng ta đi siêu thị, mua rượu mua thức ăn. Tối hôm nay chúng ta uống tới say mèm, sáng mai tỉnh lại sẽ liền phát hiện, mặt trời cứ theo lẽ thường mà mọc lên, cuộc sống vẫn rất tốt đẹp."
Hứa Hựu An kéo chăn che kín đầu: "Ước hẹn cái rắm, bọn mình xù rồi." "Xù?" Nửa ngày Giai Kỳ mới tỉnh táo lại, nhào qua vén chăn của cô lên: "Hứa Hựu An, Hứa Hựu An, bạn nói rõ cho mình, bạn không gạt mình chứ!"
Hứa Hựu An giùng giằng ngồi dậy chu mỏ: "Mình không gạt bạn, Trần Lỗi quan hệ với cô gái khác, anh ta nói mình không dịu dàng, không săn sóc, không độc lập, chỉ biết dựa vào anh ta, anh ta nói mình không phải là phụ nữ, mình bị Trần Lỗi bỏ......" Nói xong khóc lên: "Ô ô ô...... Giai Kỳ, tên khốn kia, khốn kiếp, khốn kiếp, uổng công mình vẫn tin tưởng anh ta như vậy, bạn biết đó, anh ta là bạn trai đầu tiên của mình, ô ô...... Trước kia mình còn nghĩ, chúng mình đều là lần đầu tiên của nhau thật thì tốt, lần đầu tiên nói yêu thương, lần đầu tiên dắt tay, lần đầu tiên hôn...... Đợi đến lúc chúng mình tóc trắng xoá, hồi tưởng lại hẳn là rất lãng mạn ô ô...... Mình thật sự ngu ngốc, ngu thành thói rồi, anh ta cùng Chu Na trong khoa bọn họ, bạn còn nhớ không......" Hứa Hựu An hít mũi một cái tiếp tục: "Cô nàng lần trước mình chỉ bạn, bạn nói dáng dấp giống như hồ ly tinh đó, ô ô...... Hai người bọn họ ở sau lưng mình, làm với nhau nhiều năm rồi, hôm qua mình mới biết, Giai Kỳ, bạn nói mình có khờ, có ngốc không, Giai Kỳ, ô ô ô......"
Hứa Hựu An liền khóc như mưa, Tề Giai Kỳ mới tin là thật, tin rồi, đợi cô phát tiết xong, đưa tay ôm lấy cô, vỗ nhẹ nhẹ phía sau lưng của cô an ủi: "Hựu An, bạn không ngu, đúng, Trần Lỗi là đồ trứng thối, anh ta là đồ bất lực, về sau đầu thường xuyên đau nhức, lòng bàn chân chảy mủ, ngay cả tiểu ** của anh ta cũng bất lực, để anh ta khỏi làm bừa."
"Phì......" Hứa Hựu An bị lời nói ngây thơ độc địa của cô chọc cười. Giai Kỳ rút mấy tờ khăn giấy đưa cho cô: "Được rồi, đừng khóc, thất tình có gì lớn lao đâu, bản cô nương đã thất tình tám lần, cũng không khóc nhè giống cái người không có tiền đồ này, loại chuyện này một lần lạ hai lần quen, về sau sẽ thành thói quen thôi."
Hứa Hựu An đưa tay đánh cô một cái: "Cái gì mà về sau thành thói quen, qua chuyện Trần Lỗi, mình cũng mất đi lòng tin với tất cả đàn ông, về sau mình sẽ không yêu, Giai Kỳ, mình muốn kết hôn."
Tề Giai Kỳ mới vừa cầm cola lên uống vào miệng, lần này thiếu chút nữa phun ra, vội vàng đặt lên trên tủ ở đầu giường, đưa tay sờ sờ trán Hựu An: "Hựu An, bạn sốt sao?"
Hứa Hựu An kéo tay cô xuống, tức giận nói: "Bạn mới sốt ấy, mình nói nghiêm chỉnh. Mình cảm thấy, yêu đương quá nguy hiểm, lúc nào cũng có thể bị chân đạp hai thuyền. Dù sao mục đích cuối cùng đều là kết hôn, mình trực tiếp tìm một ông xã thuận mắt gả đi chẳng phải là được sao."
Giai Kỳ có lúc thật hết cách với Hựu An. Hai người bọn họ là bạn từ thời trung học. Từ ngày đầu tiên biết Hựu An, Giai Kỳ đã cảm thấy, cô ấy là nha đầu tính tình cực kỳ cổ quái không được tự nhiên. Có lúc ý tưởng phức tạp làm người ta giật mình, có lúc lại ngây thơ làm cho người ta dở khóc dở cười.
Gia đình Hựu An có chút đặc biệt, là gia đình tái hôn, ba Hựu An đầu tháng ba năm trước đã qua đời, cùng năm đó, mẹ cô liền tái giá.
Cả năm đầu trung học, Giai Kỳ cũng chưa từng gặp cha mẹ của Hựu An, bọn họ cực kỳ tiết kiệm, chưa từng đến ký túc xá. Đến nghỉ đông và nghỉ hè, nha đầu này trực tiếp mua vé xe lửa trở về nhà bà nội cô, trong một khoảng thời gian rất dài, Tề Giai Kỳ không biết nhà cô ở chỗ nào.
Nghỉ đông năm thứ hai trung học, Giai Kỳ mới gặp được mẹ Hựu An, nói thật, hai mẹ con rất giống nhau, đều là loại xinh đẹp rất nữ tính. Có lẽ, mẹ Hựu An lúc còn trẻ, xinh đẹp hơn Hựu An rất nhiều. Cho dù đã sinh con gái lớn như Hựu An, mẹ Hựu An nhìn qua vẫn rất tao nhã, khí chất dịu dàng, cái loại nữ tính xinh đẹp thuần túy đó, làm người ta vừa thấy à khó quên. Hơn nữa rất cao quý, đứng trước chiếc xe hơi màu đen rất xa hoa, bên cạnh còn có một người lính đứng nghiêm thẳng tắp.
Khi đó Giai Kỳ mới chợt hiểu, có lẽ vị kia là cha dượng của Hựu An, là nhân vật rất khó lường. Nhưng trên người Hựu An, giống như là cô ấy nóng lòng phủi sạch những thứ này, hoặc là tận lực quên đi. Làm bạn bè, Giai Kỳ cũng không muốn hỏi cô ấy những việc đó, nhà cô ấy là nhà cô ấy, cô ấy là cô ấy, Giai Kỳ kết bạn là Hựu An, không phải là gia đình của cô ấy.
Lại nói, khi đó cô cùng Hựu An cũng chưa tốt như hiện tại. Sau khi hai người trở thành bạn tốt không giấu nhau chuyện gì, Giai Kỳ mới biết, cha dượng của Hựu An là thủ trưởng của một quân khu, cán bộ cao cấp chính tông. Sau khi mẹ cô ấy tái giá, bên kia còn có một người anh kế lớn hơn Hựu An tên là Giang Đông.
Giai Kỳ cũng đã gặp Giang Đông, cũng là quân nhân chuyên nghiệp, đẹp trai cao lớn, tính khí cứng rắn giống như nghề nghiệp của anh. Sau khi kết quả thi tốt nghiệp trung học niêm yết, cũng đã cuối tháng tám rồi. Giang Đông tới đón Hựu An đi Thành phố B. Hựu An chết sống cũng không đi. Vì không đi, Hựu An nổi nóng, cay cú vô cùng, liên tục đá rồi cắn. Giang Đông dám lấy dây lưng trói tay chân của cô lại, ném cô vào ghế sau xe Jeep, chạy đi, chạy đến đại học Quân y. (anh Giang Đông này mãnh quá *mắt long lanh*)
Kết quả thi tốt nghiệp trung học của Hựu An rất tốt, lúc điền bảng nguyện vọng, lại điền là bà nội cô đã già lại ở một mình nên không muốn học đại học. Thầy giáo cảm thấy đây quả thực là tự hủy tương lai, bèn liên lạc với người nhà của Hựu An, đem nguyện vọng của cô đổi thành đại học Quân y. Hựu An chết sống cũng không vui, sau khi thi tốt nghiệp trung học cũng không về nhà, làm ổ ở nhà trọ của Giai Kỳ. Nếu không phải Giang Đông tới dẫn cô ấy đi, Giai Kỳ cũng không biết làm sao. Thấy đã sắp khai giảng, không biết mình phải đi đăng ký nhận lớp, hay là ở nhà nói nghĩa khí với cô.
Chỉ là ngược lại, vì họa mà được phúc, cô nàng này mới vừa vào đại học Quân y liền yêu. Nghỉ hè năm thứ nhất, lúc Giai Kỳ đi tìm cô, liền phát hiện bên cạnh có thêm Hộ Hoa Sứ Giả dịu dàng săn sóc - Trần Lỗi.
Ấn tượng của Trần Lỗi đối với Giai Kỳ không tệ, chỉ cảm thấy, tuổi Trần Lỗi còn rất trẻ. Hai người yêu nhau đã nhiều năm, lại giống như bạn bè. Đều nói đàn ông thành thục chậm, trong lòng Giai Kỳ vẫn cảm thấy, lớn tuổi một chú sẽ hợp với Hựu An hơn. Vừa nghĩ đến thật khiến cô muốn hét, yêu nhau sáu năm mà còn chia tay.
Chỉ là, sau lưng bạn gái, bản thân lại cùng đồng nghiệp cùng khoa làm chuyện đó, Trần Lỗi làm chuyện như vậy, quả thực rất cặn bã. Cũng khó trách Hựu An bị đả kích, từ trước đến sau, cô ấy chỉ có một người đàn ông là Trần Lỗi, cuối cùng lại nhận được kết quả này. Nhưng mà cô cũng không thể tự giận mình, trực tiếp lựa chọn kết hôn nha!
Giai Kỳ gõ trán cô một cái: "Hôn nhân hạnh phúc là phải lấy tình yêu làm trụ cột, hơn nữa, bạn muốn gả thì gả sao, gả cho người nào, chẳng lẽ gả cho anh kế của bạn......" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hựu An nghiêm lại: "Giai Kỳ."
Tề Giai Kỳ giơ tay lên nói: "Được, được, coi như mình nói sai. Nói thật, anh kế của bạn thật là một cực phẩm, lại là quân nhân, chứ không phải quân hàm học đại học Quân y như bạn. Người ta là quân nhân chuyên nghiệp nghiêm chỉnh, biểu hiện trên chiến trường, khẳng định có được năng lực đặc biệt."
Hựu An liếc mắt nhìn chằm chằm cô: "Tề Giai Kỳ, bạn có thể nhìn người khác mà lộ vẻ háo sắc hay không, mình đã nói với bạn, Giang Đông là người đàn ông lạnh lùng nhất trên thế giới, anh ta là lính cơ khí, không có một chút tình cảm."
Tề Giai Kỳ trề môi nói: "Sao bạn biết, bạn cũng không về nhà, nếu anh kế bạn thật sự lạnh lùng như bạn nói, sao có thể vừa đến tết liền đưa từng túi từng túi thức ăn đến cho chúng ta, bạn có lương tâm không hả?"
Hựu An cúi đầu, nửa ngày không lên tiếng. Bằng lương tâm mà nói, Giang Đông đối với cô khá tốt. Mặc dù chưa bao giờ trương ra khuôn mặt tươi cười với cô, nhưng khi cô vào Đại học Quân y, thậm chí về sau lúc phân vào Quân tổng, Giang Đông cũng vẫn chăm sóc cô. Chỉ cần rãnh rỗi, anh sẽ đến thăm cô. Mỗi lần tới, cũng sẽ mang rất nhiều thứ, bất kể cô có muốn hay không, cũng kín đáo đưa cho cô, còn cho cô tiền, mặc dù mỗi lần cô đều trả lại, nhưng Giang Đông vẫn nhét trở về. Hai người cứ như vậy nhét tới nhét lui, không biết bao nhiêu lần. Cô biết thật ra thì Giang Đông cũng là người bị hại, có lẽ cũng không ưa thích mẹ ghẻ nhiều, mà Giang Đông cũng không bài xích cô em gái như cô. Nhưng trong lòng Hứa Hựu An vẫn thủy chung có một khúc mắc, Giang Đông quá giống cha dượng, không chỉ dáng dấp, tính tình cũng rất giống. Nhìn thấy Giang Đông, Hựu An không tự chủ được nhớ tới cha dượng, nhớ tới người cha đã chết của cô.
Cô luôn cảm thấy, là cha dượng phá hư tình cảm của ba và mẹ, khiến ba bệnh nặng như vậy. Ba mới vừa qua đời, mẹ liền tái giá với cha của Giang Đông. Năm đó, mùa xuân cuối cùng ba triền miên trên giường bệnh, trong lúc vô tình cô cùng các bạn năm nhất trung học thấy mẹ cùng cha dượng.
Mẹ chưa bao giờ dùng loại ánh mắt này nhìn ba, ánh mắt bà nhìn ba chỉ là nhàn nhạt, cái loại nhàn nhạt đó gần như lạnh lùng, nhưng ánh mắt mẹ nhìn cha dượng rất khác biệt, tình cảm thâm trầm khắc đến tận xương, rất rõ ràng.
Từ đó trở đi, Hựu An hận mẹ, hận cha dượng, cũng liền hận người anh kế Giang Đông. Bà nội nói lòng cô quá hẹp, có một số việc muốn hiểu rõ phải mở lòng, không phải có câu nói khó tránh việc hồ đồ sao. Lời của bà cô cũng hiểu, chỉ là không chịu nhận, cô cảm thấy, đây là mẹ phản bội, phản bội tình cảm hôn nhân.
Cho nên cô không cách nào tiếp nhận Trần Lỗi có người bên ngoài, cho dù ngày hôm qua anh đuổi theo cô, trước mặt mọi người tha thiết sám hối mà thề, về sau tuyệt sẽ không cùng Chu Na có cái gì, cô vẫn không có cách nào tha thứ cho anh. Cô cảm thấy, Trần Lỗi thật bẩn, những đoạn video kia xẹt qua đầu như ma chú không giải được, khiến Hựu An đối với tất cả những việc Trần Lỗi làm, đều tạo thành hoài nghi cùng khi dễ.
Cô sẽ không tha thứ cho Trần Lỗi, càng sẽ không xem như chuyện gì cũng chưa xảy ra, lại quay về tốt đẹp như trước với Trần Lỗi. Tề Giai Kỳ len lén liếc cô mấy lần, nói: "Cái đó, Hựu An, xin lỗi nha! Mình không nên đề cập tới Giang Đông, bạn đừng không nói lời nào mà!" Hựu An ngẩng đầu lên nói: "Nói gì, bị bạn quấy nhiễu, mình cũng không biết mình nên thương tâm hay nên tức giận đây."
Tề Giai Kỳ vỗ vỗ đầu của cô nói: "Thương tâm cái gì, bạn nên may mắn. Mặc kệ là kết hôn hay yêu đương. Tóm lại, từ hôm nay trở đi, bạn lại có tư cách lựa chọn lần nữa, bạn học Hứa Hựu An, bạn phải tin tưởng phía trước còn có người tốt hơn chờ bạn. Nếu yêu sáu năm cũng Game Over, khẳng định Trần Lỗi không phải là chân mệnh thiên tử của bạn. Thượng Đế không đành lòng thấy bạn thời thanh xuân, cho nên ban thuởng con hồ ly tinh câu dẫn anh ta. Sao bạn không suy nghĩ một chút, thất tình không chỉ không phải là chuyện xấu, còn là chuyện thật tốt đáng ăn mừng. Vì vậy, chúng ta phải ăn mừng. Đi, bây giờ chúng ta đi siêu thị, mua rượu mua thức ăn. Tối hôm nay chúng ta uống tới say mèm, sáng mai tỉnh lại sẽ liền phát hiện, mặt trời cứ theo lẽ thường mà mọc lên, cuộc sống vẫn rất tốt đẹp."
/31
|