Sủng Hậu Tìm Chết Hàng Ngày

Chương 25 - Tiếp Tục Hai Đứa Nhỏ Vô Tư

/192


Vì thế nàng giãy dụa đứng lên, chịu đựng đau đớn trong bụng, hai chân run run, mồ hôi đầy người, gian nan đi về phía phòng Tiêu Đạc.

Bởi vì hiện tại nàng là người tâm phúc thứ nhất trong mắt Tiêu Đạc, ở phòng bên cạnh phòng chính của Tiêu Đạc, cho nên đi đến chỗ Tiêu Đạc thực dễ dàng.

Nàng cố gắng mãi rốt cục đi tới trước cửa phòng, gian nan đứng lên, tính toán vụng trộm nghe động tĩnh xung quanh, ai biết giờ phút này cửa lại mở ra.

Cửa mở, ánh trăng rọi như nước, gió thu lung lay cành trúc, xung quanh hiu quạnh, Tiêu Đạc một thân trung y màu trắng, không nhiễm một hạt bụi nhỏ đứng ở cửa trước.

Tiêu Đạc nhìn nhìn A Nghiên, thấy nàng tóc đen bị mồ hôi lạnh làm cho ướt nhẹp, dính trên khuôn mặt tái nhợt không có chút máu, cả người dường như đứng cũng không vững, giống như gà con đáng thương run run trong gió lớn sấm to.

Làm sao? Tiêu Đạc có một chút buồn bực, từ trên cao nhìn xuống cô nương đáng thương.

Ngươi, bụng ngươi có đau không? Ngửa mặt lên, cõi lòng đầy chờ mong hỏi.

Không. Tiêu Đạc môi mỏng khinh động, chỉ nói một chữ.

Ngươi chẳng lẽ cũng không đau đầu bải hoải? Làm sao có thể như vậy? !

Không. Tiêu Đạc mặt không biểu cảm bình thản nói.

Ngươi, ngươi có chỗ nào khác không thoải mái sao? Ôm một tia hi vọng cuối cùng, nàng chưa từ bỏ ý định tiếp tục truy vấn.

Không. Tiêu Đạc hơi hơi nhíu mi.

Nha ——”A Nghiên chật vật quỳ rạp trên mặt đất, tóc và mồ hôi hỗn độn dính ở trên mặt.

Trong lòng nàng bi phẫn tràn ra cào tim bóp phổi, làm sao có thể như vậy? Vì sao lại như vậy đâu?

Nàng ăn một khối, bị tra tấn chật vật như thế, mà hắn lại một thân bạch y phiêu phiêu như trước, giống như trích tiên!

Này mẹ nó đây xem như cái chuyện gì!

Tiêu Đạc không dám gật bừa nhìn A Nghiên bẩn thỉu: Thỉnh đại phu xem cho nàng, hảo hảo tắm rửa đi.

Hắn không thích đầu bếp của mình bệnh thành như vậy, ai làm đồ ăn cho hắn?

Đương nhiên hắn cũng không thích đầu bếp của mình bẩn thành như vậy, làm cơm cho hắn ăn thế nào đâu?

Hắn vừa dứt tiếng, Ninh Phi không biết nấp ở xó xỉnh nào, lặng yên không một tiếng động vụt đến, hắn đi đến trước mặt A Nghiên, hơi cúi thắt lưng, nâng tay nhấc A Nghiên lên.

Tiêu Đạc nguyên bản phất áo choàng, tiêu sái xoay người vào nhà.

Bất quá theo dư quang khóe mắt thấy động tác Ninh Phi rồi, thân ảnh hắn ngừng lại.

Ninh Phi tay nắm cổ áo A Nghiên, mắt thấy sẽ nhấc nàng lên.

Tiêu Đạc sắc mặt lạnh lùng, đạm thanh phân phó nói: Buông.

Tay Ninh Phi ngừng lại, ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Đạc.

Tuy rằng Tiêu Đạc ngữ khí cực kì khinh đạm, bất quá hắn nghe ra trong thanh âm kia một tia không vui.

Ta đến.

Ninh Phi ánh mắt bình tĩnh nhất thời nổi lên gợn sóng, hơi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn mắt Tiêu Đạc.

Bởi vì ai cũng biết Cửu gia là một người khiết phích thế nào, hiện tại tiểu cô nương này bẩn thỉu thế, lấy tính cách hắn, sợ là nhìn cũng không muốn nhìn một cái.

Ngay lúc trong ánh mắt Ninh Phi đầy kinh ngạc không hiểu, Tiêu Đạc chậm rãi quay lại, cúi thắt lưng, một bàn tay nhấc A Nghiên lên.

Hắn cau mày, dùng một bộ dáng ghét bỏ nói: Tiểu nha đầu, ta không biết, có cô nương nào có thể thối thành cái dạng này như ngươi.

Nói xong lời này, hắn nhắc A Nghiên, đi thẳng vào nhà.

Ninh Phi đeo mặt nạ sắt, nhìn người đã đi qua cửa, kinh ngạc đờ ra nửa ngày.

Luôn luôn chờ phía sau, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt lặng yên không một tiếng động đi đến bên cạnh hắn, nhướn mi hỏi: Ninh đại nhân, không phải nên đi thỉnh đại phu sao?

Ninh Phi chậm rãi nhìn về phía Hạ Hầu Kiểu Nguyệt, trầm tư nửa ngày, gật đầu: Phải, nhanh đi tìm đại phu!

**************************

A Nghiên bị Tiêu Đạc mang vào phòng giống như một bó cải trắng, lại giống như một bó cải trắng bị ném vào một cái giường tháp.

Cái sạp này cũng không trải thảm, nàng bị ngườihung hăng ném một cái, xương cốt cả người dường như vỡ ra.

Càng đáng sợ hơn, hắc ưng gọi là Phi Yiên xuất quỷ nhập thần kia còn kêu lên một tiếng bén nhọn phi thường thấu tai, dường như ghét bỏ nàng là khách không mời mà đến!

A Nghiên từ trong đôi mắt kim tinh, rưng rưng ngẩng đầu lên, đã thấy cửa đóng lại, trong phòng cũng không đốt đèn, tối mù mịt, chỉ có thể bằng vào một chút ánh trăng chiếu qua song cửa sổ mới miễn cưỡng nhìn thấy.

nam nhân bình thường giống như ngọc thụ lâm phong, ánh sáng rạng ngời, đi tới như trích tiên.

Nàng ngửa mặt, buồn bực nhìn hắn.

Kết quả đón một chậu nước tạt đến.

A —— nàng cả người ướt đẫm, thậm chí còn uống mấy ngụm.

Qua nửa ngày, cả người ướt sũng nàng đo đỏ đôi mắt nhìn hắn: Ngươi làm gì!

Tiêu Đạc xoay người, thân thủ nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vẫn mang theo bọt nước.

Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thuần trắng mịn, từng giọt nước chảy xuống, so với đậu hủ vừa làm ra còn mềm hơn vài phần, ngón tay xoa lên xúc cảm thật non thật trơn.

Hắn vừa lòng nói: Như vậy mới sạch chút.

A Nghiên hai mắt đẫm lệ mông lung, ôm bụng muốn khóc: Ta thật là khó chịu a!

Tiêu Đạc nâng tay sờ sờ mái tóc nàng ướt đẫm: Đại phu đến.

Đại phu?

A Nghiên đang buồn bực, chợt nghe đến bên ngoài có tiếng bước chân, thanh âm Ninh Phi không hề có cảm xúc trả lời:

Gia, đại phu đến.

Tiêu Đạc nhẹ nhàng Ân , Ninh Phi bên kia tự nhiên thỉnh đại phu vào phòng.

Cửa vừa mở ra, bên ngoài ánh trăng chiếu vào, trong phòng nhất thời cái gì nên xem đều có thể thấy rõ.

Ninh Phi nhưng là hoàn hảo, hiện tại Cửu gia mang tiểu nha đầu này vào phòng ở của mình, đây là chuyện chưa bao giờ phát sinh, quả thực là không thể tưởng tượng, cho nên kế tiếp lại phát sinh chuyện gì, hắn cũng sẽ không có nửa phần kinh ngạc.

Bất quá đại phu kia cũng cả kinh đến cằm cũng muốn rơi xuống.

Hắn họ Hàn, là ngự y trong cung, xem như theo Tiêu Đạc từ hồi nhỏ đã xem bệnh cho hắn, biết rõ hắn có một đống tật xấu phiền toái.

Hàn đại phu này sơn dương hồ đẩu, tìm tòi nghiên cứu đánh giá A Nghiên, dường như mong muốn từ trên người nàng tìm ra tin tức bát quái.

Tiêu Đạc trên mặt trầm xuống, lạnh lùng phân phó: Xem bệnh.

Hàn đại phu nhất thời sợ không nhẹ, vội vàng đi qua, muốn bắt mạch cho A Nghiên.

A Nghiên trong lòng thật sự là xấu hổ cực kỳ, bởi vì nàng nguyên bản mặc trung y bạch quyên, vốn là mỏng mềm, nay bị một chậu nước đổ xuống, tầng bạch quyên thật sự là phảng phất trong suốt, khiến thân thể nàng cơ hồ không chút nào che đậy hiện ra trước mặt mọi người.

Tuy rằng nàng trước ngực có chút phẳng, tuy rằng mông nàng cũng không đủ cong, nhưng tốt xấu gì cũng là thân mình tiểu cô nương tuổi dậy thì a, nơi nào có thể để cho người ta nhìn đâu.

Lại nói, nàng thật đúng là sợ đại phu này nhìn thấy mình.

Lập tức nàng vội giãy dụa đứng lên, hướng về chăn gấm cuối giường.

Ai biết vừa hai bước, Tiêu Đạc liền tự tay chặn nàng lại, cũng nhíu mày hỏi: Ngươi làm cái gì vậy?

Hắn ngữ khí không tốt lắm, A Nghiên có thể nghe ra, ngay sau đó có lẽ hắn sẽ tức giận.

A Nghiên thân thể ướt đẫm cả người thấm lạnh, không tự chủ được hắt xì một cái. Hắt xì vang dội rồi, nàng mang theo giọng mũi ủy khuất nói : Ta từ nhỏ sợ hãi đại phu, cũng không muốn uống thuốc, ta nhìn thấy đại phu liền sợ hãi, Cửu gia ngươi để đại phu rời đi được không?

Tiêu Đạc có chút không hiểu, cúi đầu xem, đã thấy vật nhỏ này cả người ướt đẫm, lui thành một đoàn, tóc ướt sũng dính ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn, trên má còn vương một chút nước mắt, con ngươi thủy lượng thanh nhuận còn lệ châu trong suốt, cứ như vậy muốn trốn không xong nhìn hắn, trong suốt ướt át. Xuống chút nữa nhìn thấy trung y bạch quyên bao lấy thân mình nhỏ nhắn linh lung... Trước kia chỉ cảm thấy tiểu cô nương này rất gầy, nay xem ra cũng mạn diệu thanh tú...

Tiêu Đạc không biết thế nào liền cảm thấy cổ họng căng thẳng, cả người dường như bị ngọn lửa nhỏ từ từ thiêu đốt , bắt đầu chậm rãi nóng lên, thậm chí thân thể mỗi một chỗ đều bắt đầu căng thẳng.

Điều này đối với hắn mà nói kỳ thật là xa lạ, xa lạ đến mức hắn thậm chí cảm thấy chính mình sinh bệnh.

Hắn yết hầu giật giật, khẽ ho nhẹ hạ che giấu thân thể chính mình không được tự nhiên, ánh mắt chuyển tối, trên mặt lại càng phiếm lãnh.

Ngươi, đi ra ngoài.

Hắn hạ lệnh như vậy.

Ai? Ai phải đi ra ngoài?

Ở đây ba người, Ninh Phi, đại phu đều vẻ mặt mơ hồ.

A Nghiên hai mắt đẫm lệ mông lung ý thức được cái gì, ngã khỏi sạp đi xuống.

Nàng muốn đi ra ngoài, người nên đi ra ngoài nhất chính là nàng!

Ai biết nàng vừa động một chút, cả người trước mắt biến thành màu đen, lảo đảo một cái, suýt nữa té xỉu tại chỗ, may mắn Tiêu Đạc bên cạnh, vẻ mặt lạnh như băng cùng ghét bỏ, một cánh tay dài đỡ lấy nàng.

Ninh Phi cùng đại phu ý thức được cái gì, nhìn nhau, đều xoay người cuốn xéo.

Nguyên lai thật sự nên đi ra ngoài là bọn hắn! !

Thân thể nhỏ tinh tế hương nhuyễn run run tựa vào trong ngực mình, cách lớp vải bạch quyên giống như một con mèo nhỏ đáng thương cọ cọ thân thể của mình, làm cho trong lòng Tiêu Đạc bắt đầu có vô số ngọn lửa nhỏ nơi nơi tán loạn.

Cứ việc thân thể trong lòng này ướt sũng thấm lạnh, cứ việc mơ hồ dường như vẫn có chút hương vị khiến hắn lạnh nhạt, bất quá hắn nhưng lại có thể ngửi được một cỗ hương thơm thản nhiên, giống như đêm khuya khi tỉnh mộng ngẫu nhiên lưu lại hương vị ở chóp mũi, làm cho người ta lưu luyến, làm cho người ta buồn bã thất thần, lại làm cho người ta không thể nào truy tìm.

Hắn cúi đầu, con ngươi hẹp dài sâu như Đông hải, lóe ra ánh sáng đen tối khó hiểu.

Ngươi nếu còn dám động, ta lập tức để Phi Thiên mổ mắt ngươi. thanh âm Tiêu Đạc âm lãnh kiềm nén vang lên.

Ta, ta không động...”A Nghiên kỳ thật cảm thấy lạnh.

Rất lạnh a, nàng bức thiết cần một cái ổ chăn ấm áp, nhưng nàng lại bị giam cầm trong lòng nam nhân đáng sợ ở đây.

Đừng tưởng rằng tránh ở trong lòng nam nhân nàng có thể cảm nhận được hơi thở hắn cực nóng trong ngực dày rộng kia , căn bản không có chuyện kia, nàng chỉ cảm thấy lạnh như băng thấu xương!

Trên đời này làm sao có thể có một người nam nhân như vậy, giống một cái vết nứt thời khắc tản mát ra hơi thở trời đông giá rét?

Nàng run run môi, ủy khuất nói: Ta có thể tiếp tục nằm xuống sao?

Không thể. Hắn quả quyết cự tuyệt, nhưng nâng tay lên, lại không biết từ nơi nào lấy ra một cái áo choàng, bọc lấy thân thể nàng run run.

A Nghiên nhất thời cảm thấy thoải mái hơn, bất quá từ trong đáy lòng nàng cũng không phải rất cảm kích, nàng thầm nghĩ cùng hắn nói rõ quan hệ.

Cửu gia, ta tuy rằng còn nhỏ, nhưng đến cùng là nữ nhi gia, ta cả người ướt đẫm, ngươi còn ôm ta như vậy, sẽ làm hỏng khuê dự của ta, nếu thanh danh ta bị hao tổn, A Căn ca ca nhà ta nhất định không cần ta nữa!

A Căn ca ca...

Tiêu Đạc hơi nhếch môi, híp con ngươi lại, thản nhiên nói: Hắn không phải đi phương bắc sao, nơi đó đang đánh nhau với Bắc Địch, có lẽ đã chết trận sa trường.

A? Thật vậy chăng? Thật đáng thương A Căn ca ca a, hắn nếu đã chết, chính mình chẳng phải là phải gả cho người khác? A Nghiên trong lòng cảm thấy thê lương.

Ta có thể giúp hắn xin ngân lượng trợ cấp. Tiêu Đạc thấy bộ dáng nàng cực kỳ bi thương, hảo tâm an ủi như vậy. Ở trong lòng hắn, A Căn ca ca gì đó đã là một người chết.

Đầu bếp nữ của hắn a, làm sao có thể mãi nhớ thương nam nhân khác đâu?

**** một lát sau ***********

A Nghiên bị tình huống bao vây hồn bất phụ thể, nàng mở to hai mắt cẩn thận quan sát hết thảy chung quanh.

Hiện tại, nàng, Cố A Nghiên, đang nằm trên giường nam nhân tôn quý vô cùng lại âm lãnh khủng bố kia.

giường nam nhân này cũng thật sạch sẽ a, đệm chăn không nhiễm hạt bụi nhỏ, băng ngọc làm thành gối đầu, còn có trên giường quây màn, đây là trướng tơ vàng thiên tằm thượng đẳng, đông ấm hạ mát, giá trị nghìn vàng.

Nàng đem thân thể toàn bộ trốn vào trong đệm chăn, hai cái tay vội nắm chặt góc chăn, chỉ lộ ra nửa đầu, con ngươi trong suốt giống như đá quý thật cẩn thận xem xét tình cảnh bên ngoài.

Cái nam nhân đáng sợ Tiêu Đạc kia đang ngồi trước cửa sổ, ánh trăng sáng tỏ, chiếu vào trên mặt hắn kia như được điêu khắc tuấn mỹ vô cùng, dường như vì hắn cả người chìm trong một tầng vàng rực, càng có vẻ không giống người ở thế gian này.

A Nghiên nháy nháy mắt, nhấp môi nhỏ hơn mím dán trên đệm, bỗng nhiên đã nghĩ tới đời thứ sáu khiến nàng thương tâm muốn chết kia.


/192

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status