Rời khỏi Cao Dung Thành, y bắt đầu bước lên hành trình đi đến tàn tích Côn Luân.
Ngự kiếm dọc theo đường núi gần sông mà đi, ngược lại cũng tiêu sái vui sướng.
Nơi cực bắc ở gần phía đông Cửu Châu nhất, là nơi tiên nhân vũ hóa vạn năm trước trong truyền thuyết, nhưng lại tăng thêm vài phần sắc thái lãng mạn.
Cực bắc, Lang Châu Thành.
Tiêu Dực theo thói quen tính kéo ống tay áo Cố Hà một lần nữa, "Sư tôn, nơi cực bắc dù sao cũng cách tàn tích Côn Luân không xa, đêm nay chúng ta nghỉ tạm ở chỗ này một đêm đi, vừa lúc tìm hiểu tình huống."
Cố Hà gật đầu, hai người đi vào Lang Châu thành thấy được khách điếm Tứ Hải gần nhất.
"Tiểu nhị, hai gian phòng thượng hạng." Bạch y nam tử đi đến quầy, nhàn nhạt mở miệng.
Mặt mày tiểu nhị trong khách điếm cười cười, "Khách quan, hai vị tới cũng thật không đúng lúc, hiện tại trong tiệm chỉ còn một gian."
Nói xong chu chu môi nhìn vào trong tiệm, "Khách quan ngài xem, trong tiệm đầy người ngồi cũng rất nhanh sẽ không ngồi được, lúc này mỗi năm nhưng đều là thời điểm Lang Châu Thành náo nhiệt nhất, người tu tiên giống các ngươi chen chúc đến, cũng chen đầy lâu!"
Tiêu Dực thuần thục khéo léo nói, "Tiểu ca, ngày mùa đông có thể có cái gì hiếm lạ? Chẳng lẽ là có kỳ cảnh?"
Tiểu nhị khách điếm chỉ coi là hai người này cũng là tới xem náo nhiệt, cười buông sổ bút trong tay xuống, "Chuyện này ngài cũng không biết, còn không phải bởi vì tàn tích Côn Luân sao!". Truyện Trọng Sinh
Tiêu Dực nghe vậy, liếc mắt nhìn nhìn sư tôn bên cạnh một cái, từ trong ngực móc ra túi tiền, lấy một thỏi bạc đặt ở trên bàn, "Tiểu ca, một gian phòng thượng hạng cuối cùng chúng ta muốn! Nhưng mà tàn tích Côn Luân này rốt cuộc có thứ gì tốt thế, kéo tới nhiều người như vậy?"
Tiểu nhị cảm thấy mỹ mãn thu bạc, đè thấp thanh âm, "Đại môn tàn tích Côn Luân sẽ mở ra vào mùa đông, truyền thuyết nói bên trong là pháp khí tiên phẩm có đếm cũn không hết. Hai vị là người tu tiên, có biết đệ nhất tiên sư Cố Hà Cố Khê Chi ở Cửu Châu này? Nghe nói bội kiếm Mẫn Thượng của y chính là lấy ra từ tàn tích Côn Luân!"
Thân thể Tiêu Dực nghiêng về phía trước, thoạt nhìn thực sự cảm thấy hứng thú, "Ồ, chính là chưởng môn Thương Lãng Các?"
"Còn không phải sao! Trừ bỏ y còn có thể là ai! Nghe nói sau khi Cố Hà lấy được Mẫn Thượng thì linh lực tinh tiến triển cực nhanh, ngày hôm sau đã đột phá Đại Thừa trung kỳ, đó chính là thứ tốt mấy trăm năm khó có được, ai lại không muốn?" Nói xong chớp chớp với Tiêu Dực, "Ngươi không muốn à?"
Khóe miệng Tiêu Dực cong lên thành ý cười, ánh mắt chế nhạo trên mặt từ trên Mẫn Thượng trượt xuống chân Cố Hà, "Đúng thế, ai lại không muốn!"
Cố Hà tựa hồ nghe không nổi nữa, "Phòng ở đâu?"
"Khách quan, mời ngài lên lầu, cầu thang lầu ba tận cùng bên tay trái!"
Tiểu nhị khách điếm đưa hai người đến trong phòng, "Hai vị khách quan muốn tắm gội trước hay là ăn cơm trước?"
"Mang nước lên trước đi." Cố Hà đặt Mẫn Thượng ở trên bàn, đã nhiều ngày màn trời chiếu đất, xác thật nên tắm rửa.
"Được rồi!" Tiểu nhị lên tiếng, săn sóc đóng cửa lại.
Tiêu Dực rót ra một chén nước đưa cho Cố Hà, "Sư tôn, Mẫn Thượng thật sự là lấy ra từ tàn tích Côn Luân?"
Cố Hà uống một ngụm giải khát, "Không phải, đồn đãi không thể tin hết."
Tiêu Dực muốn nói gì đó, cuae phòng lại bị gõ vang lên, "Khách quan, nước của các ngươi tới!"
"Sư tôn, ngài tắm trước đi, ta...... Ta đi ra ngoài dạo!" Cũng không đợi Cố Hà đáp ứng, xoay người liền chạy đi ra ngoài.
Mới vừa xuống lầu đã bị tiểu nhị gọi lại, "Vị khách quan này, vừa mới có người trả phòng, còn dư một gian phòng thượng hạng, các ngươi còn muốn hay không?"
Mày kiếm đen huyền của Tiêu Dực nhướng lên, cười ái muội, "Không cần!"
*[W-a-t-t-p-a-d TieuVy_Vy]
Ước chừng sư tôn tắm gội xong rồi, Tiêu Dực trở lại lầu ba gõ gõ cửa.
Giọng nói thanh lãnh của sư tôn cũng giống như bị nhiễm nước, sương mù mênh mông nói: "Tiến vào."
Tiêu Dực đẩy cửa mà vào, kinh ngạc một chút, cả người sư tôn đều mặc chỉnh tề, mắt phượng nhắm chặt đang ở trên giường đả tọa.
"Đã cho người đổi nước rồi, ta phong bế ngũ thức, ngươi đi vào đi."
Tiêu Dực đáp tiếng "Vâng", đi vào phòng nhỏ.
Phòng thượng hạng đúng là phòng thượng hàng, không chỉ có phòng lớn, còn có thêm một phòng nhỏ dùng để tắm gội thay quần áo.
Phòng quá nhỏ, nước nóng bốc hơi lên, toàn bộ trong phòng lượn lờ sương mù.
Tiêu Dực cởi y phục, ngâm thân mình ở trong nước.
Có mùi hương thanh mát nhè nhẹ trên người sư tôn từng đợt từng đợt quấn tới, bao vây mỗi một chỗ lộ ra của Tiêu Dực.
Chỉ vào nửa canh giờ trước, người đả tọa trên giường kia cũng là người trút đi y phục, sải chân dài trắng nõn bước vào bồn tắm này, dựa trên vách thùng hiện tại hắn đang dựa vào.
Có lẽ sẽ nhắm lại mắt phượng, tùy ý để hơi nước làm ướt lông mi thật dài.
Sau đó ngón tay xanh nhạt sẽ hứng nước lên, tùy ý để nó hóa thành bọt nước từ xương quai xanh tinh xảo chảy xuống trước ngực, cuối cùng theo cơ bụng một đường xuống phía dưới......
Hầu kết Tiêu Dực di động lên xuống, hắn không dám suy nghĩ!
Sư tôn chỉ ở cách vách, bản thân sao có thể mang theo loại tâm tư đại nghịch bất đạo này đi thăm dò y!
Nhưng làm người luôn rất khó khống chế được bản thân, càng là chuyện không nên nghĩ lại càng không nhịn được mà nghĩ đến.
Cuối cùng, Tiêu Dực nhắm mắt lại, giống như nhận mệnh mà duỗi tay xuống.
Yên lặng nói cho chính mình, chỉ lúc này thôi!
Tới khi Tiêu Dực thu thập thỏa đáng từ phòng xép đi ra, Cố Hà đã từ trên giường bước xuống.
Sư tôn chán đến chết thưởng thức Mẫn Thượng nhấc mí mắt lên liếc nhìn hắn, "Sao lại lâu như vậy."
Lỗ tai Tiêu Dực "Bá" một chút liền đỏ, có vài lớn đặt vào thời điểm riêng biệt làm người nghe liền có ý tứ khác.
Tiêu Dực dùng ngón tay cọ cọ mũi chính mình, chậm rãi đi đến trước mặt sư tôn, ngồi xổm xuống ngẩng đầu nhìn cặp mắt màu lưu li kia, "Sư tôn sốt ruột chờ, ta đi nói cho bọn họ đưa cơm lên."
Đôi mắt sư tôn lại bình tĩnh nhìn môi Tiêu Dực, sau đó cúi người xuống, cách hắn càng ngày càng gần, cho đến có hô hấp ấm áp giống như lông chim cọ qua mặt hắn, trên mặt trở nên tê tê, ngứa đến đáy lòng.
Tim Tiêu Dực đập nhanh.
Đầu ngón tay sư tôn lơ đãng cọ qua hầu kết nhô lên của chính mình, làm nó trở nên run rẩy một trận, sau đó ngón tay đi xuống, vuốt lên cổ áo ——
Tiêu Dực nuốt một ngụm nước miếng, trái tim cũng giống nhảy tới nơi sư tôn đụng vào.
Hắn không biết bản thân nên làm cái gì, là nên nhắm mắt lại, ỡm ờ, tùy ý để sư tôn cởi y phục của mình; hay là thuận theo tâm ý chính mình, hóa bị động thành chủ động, ôm sư tôn eo.
Không chờ hắn có động tác, Cố Hà đã mở miệng, "Ngươi rụng tóc, gần nhất bớt thức đêm lại."
Biểu tình Tiêu Dực cứng đờ, trên mặt xấu hổ nóng như lửa, như là trốn tránh mà bay ra ngoài cửa, "Sư tôn, ta nói bọn họ đưa đồ ăn lên."
Đồ ăn ở Lang Châu Thành làm còn tinh xảo hơn ở Thương Lãng Các nhiều.
Tiêu Dực gắp một miếng cá quế chiên xù đặt tới trước mặt Cố Hà, "Sư tôn, thời điểm người tắm gội ta đã đi một vòng khách điếm gần đây, tất cả đều kín người. Còn may chúng ta tới vừa đúng lúc, bằng không căn phòng này cũng không có."
Nhân lúc sư tôn gắp miếng thịt cá vào trong miệng, Tiêu Dực lại gắp một miếng thịt thăn chua ngọt thả vào, "Chúng ta ăn cơm chiều sớm, trong chốc lát ta lại đi dạo mấy khách điểm xa một chút, có lẽ có thể thuên được một gian."
"Không cần, hôm nay ngươi ngủ cùng ta là được." Vừa dứt lời, Cố Hà cảm thấy không đúng, sửa lời nói: "Ta đang nói là ngủ chung một gian phòng với ta ở."
Như vậy tựa hồ cũng kỳ quái.
Không chờ Cố Hà tìm được từ thích hợp tìm, Tiêu Dực liền đáp lại, "Được, sư tôn, vừa lúc mấy ngày nay người cũng mệt mỏi, trước khi ngủ ta còn có thể xoa bóp bả vai cho người."
Cố Hà lau khóe miệng, còn chưa kịp mở miệng, một ly nước ấm liền đưa tới.
Đôi mắt Cố Hà cong cong, có đồ đệ như thế thì còn cầu gì.
Ngự kiếm dọc theo đường núi gần sông mà đi, ngược lại cũng tiêu sái vui sướng.
Nơi cực bắc ở gần phía đông Cửu Châu nhất, là nơi tiên nhân vũ hóa vạn năm trước trong truyền thuyết, nhưng lại tăng thêm vài phần sắc thái lãng mạn.
Cực bắc, Lang Châu Thành.
Tiêu Dực theo thói quen tính kéo ống tay áo Cố Hà một lần nữa, "Sư tôn, nơi cực bắc dù sao cũng cách tàn tích Côn Luân không xa, đêm nay chúng ta nghỉ tạm ở chỗ này một đêm đi, vừa lúc tìm hiểu tình huống."
Cố Hà gật đầu, hai người đi vào Lang Châu thành thấy được khách điếm Tứ Hải gần nhất.
"Tiểu nhị, hai gian phòng thượng hạng." Bạch y nam tử đi đến quầy, nhàn nhạt mở miệng.
Mặt mày tiểu nhị trong khách điếm cười cười, "Khách quan, hai vị tới cũng thật không đúng lúc, hiện tại trong tiệm chỉ còn một gian."
Nói xong chu chu môi nhìn vào trong tiệm, "Khách quan ngài xem, trong tiệm đầy người ngồi cũng rất nhanh sẽ không ngồi được, lúc này mỗi năm nhưng đều là thời điểm Lang Châu Thành náo nhiệt nhất, người tu tiên giống các ngươi chen chúc đến, cũng chen đầy lâu!"
Tiêu Dực thuần thục khéo léo nói, "Tiểu ca, ngày mùa đông có thể có cái gì hiếm lạ? Chẳng lẽ là có kỳ cảnh?"
Tiểu nhị khách điếm chỉ coi là hai người này cũng là tới xem náo nhiệt, cười buông sổ bút trong tay xuống, "Chuyện này ngài cũng không biết, còn không phải bởi vì tàn tích Côn Luân sao!". Truyện Trọng Sinh
Tiêu Dực nghe vậy, liếc mắt nhìn nhìn sư tôn bên cạnh một cái, từ trong ngực móc ra túi tiền, lấy một thỏi bạc đặt ở trên bàn, "Tiểu ca, một gian phòng thượng hạng cuối cùng chúng ta muốn! Nhưng mà tàn tích Côn Luân này rốt cuộc có thứ gì tốt thế, kéo tới nhiều người như vậy?"
Tiểu nhị cảm thấy mỹ mãn thu bạc, đè thấp thanh âm, "Đại môn tàn tích Côn Luân sẽ mở ra vào mùa đông, truyền thuyết nói bên trong là pháp khí tiên phẩm có đếm cũn không hết. Hai vị là người tu tiên, có biết đệ nhất tiên sư Cố Hà Cố Khê Chi ở Cửu Châu này? Nghe nói bội kiếm Mẫn Thượng của y chính là lấy ra từ tàn tích Côn Luân!"
Thân thể Tiêu Dực nghiêng về phía trước, thoạt nhìn thực sự cảm thấy hứng thú, "Ồ, chính là chưởng môn Thương Lãng Các?"
"Còn không phải sao! Trừ bỏ y còn có thể là ai! Nghe nói sau khi Cố Hà lấy được Mẫn Thượng thì linh lực tinh tiến triển cực nhanh, ngày hôm sau đã đột phá Đại Thừa trung kỳ, đó chính là thứ tốt mấy trăm năm khó có được, ai lại không muốn?" Nói xong chớp chớp với Tiêu Dực, "Ngươi không muốn à?"
Khóe miệng Tiêu Dực cong lên thành ý cười, ánh mắt chế nhạo trên mặt từ trên Mẫn Thượng trượt xuống chân Cố Hà, "Đúng thế, ai lại không muốn!"
Cố Hà tựa hồ nghe không nổi nữa, "Phòng ở đâu?"
"Khách quan, mời ngài lên lầu, cầu thang lầu ba tận cùng bên tay trái!"
Tiểu nhị khách điếm đưa hai người đến trong phòng, "Hai vị khách quan muốn tắm gội trước hay là ăn cơm trước?"
"Mang nước lên trước đi." Cố Hà đặt Mẫn Thượng ở trên bàn, đã nhiều ngày màn trời chiếu đất, xác thật nên tắm rửa.
"Được rồi!" Tiểu nhị lên tiếng, săn sóc đóng cửa lại.
Tiêu Dực rót ra một chén nước đưa cho Cố Hà, "Sư tôn, Mẫn Thượng thật sự là lấy ra từ tàn tích Côn Luân?"
Cố Hà uống một ngụm giải khát, "Không phải, đồn đãi không thể tin hết."
Tiêu Dực muốn nói gì đó, cuae phòng lại bị gõ vang lên, "Khách quan, nước của các ngươi tới!"
"Sư tôn, ngài tắm trước đi, ta...... Ta đi ra ngoài dạo!" Cũng không đợi Cố Hà đáp ứng, xoay người liền chạy đi ra ngoài.
Mới vừa xuống lầu đã bị tiểu nhị gọi lại, "Vị khách quan này, vừa mới có người trả phòng, còn dư một gian phòng thượng hạng, các ngươi còn muốn hay không?"
Mày kiếm đen huyền của Tiêu Dực nhướng lên, cười ái muội, "Không cần!"
*[W-a-t-t-p-a-d TieuVy_Vy]
Ước chừng sư tôn tắm gội xong rồi, Tiêu Dực trở lại lầu ba gõ gõ cửa.
Giọng nói thanh lãnh của sư tôn cũng giống như bị nhiễm nước, sương mù mênh mông nói: "Tiến vào."
Tiêu Dực đẩy cửa mà vào, kinh ngạc một chút, cả người sư tôn đều mặc chỉnh tề, mắt phượng nhắm chặt đang ở trên giường đả tọa.
"Đã cho người đổi nước rồi, ta phong bế ngũ thức, ngươi đi vào đi."
Tiêu Dực đáp tiếng "Vâng", đi vào phòng nhỏ.
Phòng thượng hạng đúng là phòng thượng hàng, không chỉ có phòng lớn, còn có thêm một phòng nhỏ dùng để tắm gội thay quần áo.
Phòng quá nhỏ, nước nóng bốc hơi lên, toàn bộ trong phòng lượn lờ sương mù.
Tiêu Dực cởi y phục, ngâm thân mình ở trong nước.
Có mùi hương thanh mát nhè nhẹ trên người sư tôn từng đợt từng đợt quấn tới, bao vây mỗi một chỗ lộ ra của Tiêu Dực.
Chỉ vào nửa canh giờ trước, người đả tọa trên giường kia cũng là người trút đi y phục, sải chân dài trắng nõn bước vào bồn tắm này, dựa trên vách thùng hiện tại hắn đang dựa vào.
Có lẽ sẽ nhắm lại mắt phượng, tùy ý để hơi nước làm ướt lông mi thật dài.
Sau đó ngón tay xanh nhạt sẽ hứng nước lên, tùy ý để nó hóa thành bọt nước từ xương quai xanh tinh xảo chảy xuống trước ngực, cuối cùng theo cơ bụng một đường xuống phía dưới......
Hầu kết Tiêu Dực di động lên xuống, hắn không dám suy nghĩ!
Sư tôn chỉ ở cách vách, bản thân sao có thể mang theo loại tâm tư đại nghịch bất đạo này đi thăm dò y!
Nhưng làm người luôn rất khó khống chế được bản thân, càng là chuyện không nên nghĩ lại càng không nhịn được mà nghĩ đến.
Cuối cùng, Tiêu Dực nhắm mắt lại, giống như nhận mệnh mà duỗi tay xuống.
Yên lặng nói cho chính mình, chỉ lúc này thôi!
Tới khi Tiêu Dực thu thập thỏa đáng từ phòng xép đi ra, Cố Hà đã từ trên giường bước xuống.
Sư tôn chán đến chết thưởng thức Mẫn Thượng nhấc mí mắt lên liếc nhìn hắn, "Sao lại lâu như vậy."
Lỗ tai Tiêu Dực "Bá" một chút liền đỏ, có vài lớn đặt vào thời điểm riêng biệt làm người nghe liền có ý tứ khác.
Tiêu Dực dùng ngón tay cọ cọ mũi chính mình, chậm rãi đi đến trước mặt sư tôn, ngồi xổm xuống ngẩng đầu nhìn cặp mắt màu lưu li kia, "Sư tôn sốt ruột chờ, ta đi nói cho bọn họ đưa cơm lên."
Đôi mắt sư tôn lại bình tĩnh nhìn môi Tiêu Dực, sau đó cúi người xuống, cách hắn càng ngày càng gần, cho đến có hô hấp ấm áp giống như lông chim cọ qua mặt hắn, trên mặt trở nên tê tê, ngứa đến đáy lòng.
Tim Tiêu Dực đập nhanh.
Đầu ngón tay sư tôn lơ đãng cọ qua hầu kết nhô lên của chính mình, làm nó trở nên run rẩy một trận, sau đó ngón tay đi xuống, vuốt lên cổ áo ——
Tiêu Dực nuốt một ngụm nước miếng, trái tim cũng giống nhảy tới nơi sư tôn đụng vào.
Hắn không biết bản thân nên làm cái gì, là nên nhắm mắt lại, ỡm ờ, tùy ý để sư tôn cởi y phục của mình; hay là thuận theo tâm ý chính mình, hóa bị động thành chủ động, ôm sư tôn eo.
Không chờ hắn có động tác, Cố Hà đã mở miệng, "Ngươi rụng tóc, gần nhất bớt thức đêm lại."
Biểu tình Tiêu Dực cứng đờ, trên mặt xấu hổ nóng như lửa, như là trốn tránh mà bay ra ngoài cửa, "Sư tôn, ta nói bọn họ đưa đồ ăn lên."
Đồ ăn ở Lang Châu Thành làm còn tinh xảo hơn ở Thương Lãng Các nhiều.
Tiêu Dực gắp một miếng cá quế chiên xù đặt tới trước mặt Cố Hà, "Sư tôn, thời điểm người tắm gội ta đã đi một vòng khách điếm gần đây, tất cả đều kín người. Còn may chúng ta tới vừa đúng lúc, bằng không căn phòng này cũng không có."
Nhân lúc sư tôn gắp miếng thịt cá vào trong miệng, Tiêu Dực lại gắp một miếng thịt thăn chua ngọt thả vào, "Chúng ta ăn cơm chiều sớm, trong chốc lát ta lại đi dạo mấy khách điểm xa một chút, có lẽ có thể thuên được một gian."
"Không cần, hôm nay ngươi ngủ cùng ta là được." Vừa dứt lời, Cố Hà cảm thấy không đúng, sửa lời nói: "Ta đang nói là ngủ chung một gian phòng với ta ở."
Như vậy tựa hồ cũng kỳ quái.
Không chờ Cố Hà tìm được từ thích hợp tìm, Tiêu Dực liền đáp lại, "Được, sư tôn, vừa lúc mấy ngày nay người cũng mệt mỏi, trước khi ngủ ta còn có thể xoa bóp bả vai cho người."
Cố Hà lau khóe miệng, còn chưa kịp mở miệng, một ly nước ấm liền đưa tới.
Đôi mắt Cố Hà cong cong, có đồ đệ như thế thì còn cầu gì.
/10
|