Sống Sót

Chương 21: Độc chiếm

/71


Đôi tay kia vừa mịn lại vừa trắng, nhìn là biết thuộc về con gái. Tôi ngẩng đầu lên xem một chút, không nhận ra là ai, cho là tôi chặn đường người ta vì vậy tôi xê dịch ghế ngồi.

“Trần Khải Minh.” Nữ sinh cười híp mắt gọi tên tôi, giọng rất lớn khiến tôi có chút xấu hổ.

Tôi vội vàng làm động tác im lặng với cô, nhìn cô cảm thấy có chút quen mắt, làm sao cũng không nhớ rốt cuộc đã gặp ở nơi nào.

Giọng nữ sinh không có đè thấp, ngược lại càng bén nhọn, cô ấy nói:

“Là tớ, Hứa Chi Hiên, sao vậy, cậu không nhớ tớ sao?”

Tôi có chút kinh ngạc. Đúng là không nhận ra, lần đầu tiên nhìn thấy cô cả người đều là bùn, lần thứ hai thấy cô mới vừa quân huấn xong, đen muốn chết, bây giờ nhìn, tôi cảm giác cô trắng ra không ít, chắc do trang điểm.

Tôi gật đầu một cái liền cúi đầu xem sách, cũng không muốn nói chuyện với cô ta. Hứa Chi Hiên cũng cảm thấy không thú vị, cô có chút bối rối kéo vạt áo, nữ sinh cùng đi với cô ta nháy mắt với cô.

Tôi cảm thấy có chút ồn liền đứng dậy chuẩn bị rời đi. Ai dè Hứa Chi Hiên đưa tay muốn túm tôi. Tôi lui về phía sau một bước không để cô kéo lấy, Hứa Chi Hiên cười xấu hổ lấy một tờ giấy từ trong túi ra, đưa cho tôi.

“Chúng tớ cũng nghe chủ nhiệm lớp nói rồi, cậu phải nhảy lớp đi? Thật tốt. . . . . . Đây là số điện thoại di động của tớ, có thời gian có thể nhiều liên lạc.”

Nói xong nữ sinh liền cúi đầu. Tôi vốn không muốn nhận, nhưng suy nghĩ một chút đột nhiên hỏi:

“Số này có thể cho người khác sao?”

Hứa Chi Hiên sửng sốt, ngay sau đó liền gật đầu, nói: “Dĩ nhiên có thể.”

Vì vậy tôi thu tờ giấy, tôi biết Triệu Nhĩ Đóa (=Triệu lỗ tai) sẽ thật vui mừng.

Tôi mang balo đi ra ngoài, Hứa Chi Hiên thế nhưng đi theo sau tôi. Tôi quay đầu lại nhìn chằm chằm cô, mặt cô đều đỏ, giọng run rẩy hỏi:

“Có thể cho tớ số điện thoại di động của cậu hay không?”

“Tôi không có điện thoại di động”

Hứa Chi Hiên rất thất vọng nói: “À. . . . . . điện thoại trong nhà thì sao?”

“Không được.”

“. . . . . .”

Tôi cúi đầu đi về phía trước, Hứa Chi Hiên liền đi theo tôi đến khi ra sân trường. Tôi thấy cô ta không mang túi xách, không biết tại sao cô ta cứ đi theo tôi.

Tôi cũng không muốn nói chuyện với cô, rất bất đắc dĩ nhìn chung quanh. Tôi phát hiện Mạnh Khung đã tới, nhưng bây giờ mới 5h50, còn chưa tới giờ tan học.

Nhìn thấy tôi, Mạnh Khung cũng không có vẻ mặt vui mừng, mặt anh không có biểu cảm gì mà nhìn tôi, lại nhìn Hứa Chi Hiên một chút, không nói gì.

Tôi cảm thấy có chút kỳ lạ, cũng không có nói gì ngồi ở phía sau xe đạp. Hứa Chi Hiên thấy tôi muốn đi có chút chán nản xua xua tay về phía tôi, nói: “Hẹn gặp lại.”

Tôi gật đầu một cái, đi theo Mạnh Khung về nhà.

Đến nhà cửa, Mạnh Khung móc ra chìa khóa mở cửa, đột nhiên nói với tôi:

“Đại ca, có phải cháu đã yêu hay không?”

Tôi bỗng nhiên ngẩng đầu, có chút kinh ngạc nhìn Mạnh Khung, lòng nói, cái gì? Yêu sớm? Cùng ai yêu sớm à?

Nhưng tôi lại lập tức nghĩ tới vẻ mặt khác thường của Mạnh Khung lúc tan học, lòng nói anh hiểu lầm sao? Tôi không nói lời nào, chỉ nhìn thái độ có chút băn khoăn lo lắng của Mạnh Khung, anh dùng tay cọ xát quần, trong lòng bàn tay có mồ hôi, anh mở ổ khóa không được.

Mạnh Khung dứt khoát không mở cửa, anh xoay người, mặc dù mặt đối mặt cùng tôi lại không dám nhìn vào mắt tôi, anh nói:

“. . . . . . Chú không phải quá nhiều chuyện rồi đi? Cháu còn quá nhỏ, lại nhảy lớp, chú. . . . . . , bây giờ vẫn nên lấy việc học làm trọng.”

Nói xong câu đó, Mạnh Khung không còn lời gì để nói, học tập dĩ nhiên có thể lấy làm cớ, nhưng nếu như quyết tâm muốn yêu, phụ huynh cũng không có cách nào.

Mạnh Khung vỗ vỗ bả vai của tôi, xoay người mở cửa. Tôi phát hiện tay anh có chút run, tôi không biết anh khẩn trương hay là tức giận.

Tôi có thể mơ hồ cảm thấy, kiếp này Mạnh Khung không giống kiếp trước. Anh càng thân mật với tôi, càng lệ thuộc vào, cái loại độc chiếm dục đó mặc dù cố ý che giấu nhưng vẫn có thể nhìn ra, khiến tôi mê mang.

“. . . . . . Bây giờ không nhưng sớm muộn gì cũng phải.”

Tôi nhìn lưng Mạnh Khung, đột nhiên nói.

Tay Mạnh Khung mở cửa run một cái, ‘ cạch’ một tiếng cửa liền mở ra. Tôi không đi về phía trước, anh cũng không. Mạnh Khung xoay người nhìn tôi, nói:

“Cháu còn quá nhỏ. Hơn nữa còn nhảy lớp, chú cảm thấy như vậy không tốt. Chú sẽ không đồng ý.”

Tôi thở dài, nói: “Tâm lý của cháu không giống với người cùng độ tuổi.”

Đây cũng là lời nói thật.

Mạnh Khung mím môi, không nói gì.

Tôi do dự một chút, vẫn nói: “Về sau chú cũng sẽ nói yêu thương đi, chú cũng trải qua độ tuổi của cháu, chú nên hiểu được cảm thụ này. Yêu sớm. . . . . . Thật ra rất bình thường.”

Anh trầm mặc đến đáng sợ, nửa ngày cũng không nói chuyện, lúc rồi tôi nói chuyện, trong hành lang vẫn có hồi âm, đến bây giờ còn giống như có người nói chuyện vậy, ông ông tác hưởng ở bên tai của tôi.

Tôi ngẩng đầu nhìn Mạnh Khung, sắc mặt của anh thật không tốt, nhưng cũng không tức giận, anh xoay người, như không để ý chút nào nói:

“. . . . . . Vào đi.”

Tôi biết cảm xúc Mạnh Khung đã tới ranh giới mất khống chế. Ngày đó ngay cả cơm anh cũng không ăn, một người đứng ở trên ban công hút thuốc hai tiếng đồng hồ, lúc trở vào nhà có thể ngửi thấy mùi thuốc gay mũi trên người anh. Kiếp trước anh hút thuốc có lẽ không dữ dội như vậy. Cảm giác của tôi rất vi diệu.

Đêm hôm đó tôi nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại mà nghĩ.

Tôi hi vọng Mạnh Khung tốt, tôi cảm kích anh, hơn nữa thật sự coi anh như người thân của tôi. Nếu như anh muốn, tôi đương nhiên sẽ giống như con của anh, chờ anh già rồi, nuôi anh, chăm sóc anh.

Nhưng Mạnh Khung cố tình không muốn những thứ này, cái anh muốn không phải là sự chăm sóc của tôi, anh muốn tôi.

Tôi không có cách nào.

Tôi hi vọng anh được như vậy, muốn anh bình thường, tuyệt không bỏ được anh bị người mắng là ‘ biến thái ’ . Dù tôi để ý anh cỡ nào cũng không biểu hiện ra, nếu như có thể, tôi muốn tận lực giữ khoảng cách với anh, trả lại cho anh một cuộc sống bình thường.

Đêm hôm đó, tôi âm thầm hạ quyết tâm, kiếp trước vì sao không biết mà tôi khiến Mạnh Khung đi tới ngã rẽ này, kiếp này quyết không thể dẫm lên vết xe đổ.

Tôi có chút bi thương mà nghĩ, đây là tôi thật xin lỗi Mạnh Khung, hay là Mạnh Khung đang ép tôi?

Một buổi sáng tinh mơ, tôi liền bị động tĩnh trên lầu đánh thức. Một giọng nam bén nhọn vang lên, bộc phát kêu gào kinh thiên động địa. Khi đó tôi còn đang ngủ lập tức thức tỉnh. Tôi vội vàng mở mắt, nghe một lát cảm thấy trên lầu có người đang đánh nhau, tôi liền chạy ra bên ngoài.

Vừa mở cửa ra tôi liền thấy trong hành lang giấy vụn cùng bài thi ùn ùn kéo đến. Mạnh Khung không ở, chắc là đi ra ngoài khuyên can rồi. Tôi vừa mở cửa liền nghe một giọng nữ bén nhọn mắng:

“Đồ vô dụng! Chỉ biết ăn! Nuôi mày còn không bằng nuôi một con heo!”

Sau đó là tiếng khóc của bé trai. Tôi nghe Mạnh Khung nhỏ giọng khuyên can:

“Chị, đừng nạt đứa bé như vậy.”

Tôi biết ngay đang đánh nhau là người nào.

Một đôi cha mẹ tính khí nóng nảy của Triệu Nhĩ Đóa, nói đến tính khí nóng nảy của cha mẹ cậu thì không thể không nói đến thành tích trên mây của Triệu Nhĩ Đóa. Cậu vốn học rất giỏi, thi đậu trung học cơ sở tốt nhất nơi này, nhưng không biết vì sao kể từ khi lên trung học cơ sở, thành tích của cậu lại rớt xuống không phanh, sắp trở thành cái đệm trong ban. Cha mẹ nhà họ Triệu gia căn cứ theo tư tưởng giáo dục phong kiến ‘ không đánh không nên thân’, ngày nào cũng nam nữ song phi đánh đứa con trai này, tình huống hôm nay tương đối nghiêm trọng, sáng sớm lại bắt đầu.

Tôi lấy chìa khóa đi tới trên lầu, liền nhìn thấy mẹ Triệu đang vặn lỗ tai Triệu Nhĩ Đóa, gương mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Tôi xem mẹ Triệu thế kia, như hận không thể ăn luôn Triệu Nhĩ Đóa. Tôi còn đang suy nghĩ Triệu Nhĩ Đóa rốt cuộc phạm vào tội ngập trời gì đáng giá mẹ Triệu làm như vậy, liền thấy mắt Triệu Nhĩ Đóa đột nhiên đỏ.

Triệu Nhĩ Đóa khóc một tiếng rõ to: “Bà đánh chết tôi đi, dù sao các người cũng thích Trần Khải Minh, muốn hắn làm con các người a! !”

Mẹ Triệu bị tiếng hô của Triệu Nhĩ Đóa làm ngừng một chút, ngay sau đó tức giận đến toàn thân phát run: “Đúng vậy, sớm muộn gì cũng có một ngày tao không nhớ mày!”

Nghe xong lời này, tôi cảm thấy có chút quá mức, con ngươi Triệu Nhĩ Đóa đỏ bừng, dùng sức đẩy mẹ cậu một cái, xoay người chạy ra ngoài, nước mắt ào ào chảy xuống, lúc đi còn hung hăng trợn mắt nhìn tôi.

Mạnh Khung gật đầu với tôi một cái, tôi liền xoay người đuổi theo Triệu Nhĩ Đóa, che miệng của cậu không cho cậu nói, sau đó kéo cậu vào nhà chúng tôi.

Cảm xúc của Triệu Nhĩ Đóa rất kích động, hắng giọng rống: “Để tôi đi ra ngoài! Tôi con mẹ nó không muốn ở cái nhà này nữa.”

Gân xanh trên cổ cậu đều nổi lên, tôi biết tại sao cậu kích động như thế, đứa bé thời kỳ trưởng thành đều không có cách nào dễ dàng khống chế tâm tình của mình.

Tôi liền để cậu phát tiết, chờ cậu an tĩnh mới từ từ lấy số điện thoại của Hứa Chi Hiên trong túi xách ra, gằn từng chữ nói với Triệu Nhĩ Đóa:

“Tôi trả sạch nhân tình cho cậu, cậu thích đi nơi nào thì cứ đi.”

Triệu Nhĩ Đóa tỉnh táo, thấy số điện thoại trên tờ giấy đột nhiên sửng sốt. Cậu ngẩng đầu lên tức giận nhìn tôi.

Mạnh Khung vừa lúc trở về, nhìn thấy Triệu Nhĩ Đóa, nói: “Chú đưa các cháu đi học, cái đó, mấy ngày nay cháu cứ ngủ nghỉ nhà chú được chứ? Chờ ba mẹ cháu hết giận rồi trở về nói lời xin lỗi. . . . . .”

“Tại sao? !” Triệu Nhĩ Đóa đột nhiên hô một tiếng, trong âm thanh bao hàm uất ức cùng không hiểu, “Không phải tôi chỉ cúp học nửa ngày thôi sao? Đã sao này? Ngày ngày nói cái gì mà lo học hành, các người có biết Trần Khải Minh trốn học bao nhiêu buổi rồi không? ! !”

“. . . . . .”

“. . . . . .”

Mạnh Khung mở trừng hai mắt, anh nói: “Đại ca là được bảo lưu, không cần đi học, học sinh không lên lớp thì đi đâu, chẳng lẽ đi rửa xe như chú sao?”

“Chó má!” Triệu Nhĩ Đóa cứng cổ, nói, “Hắn sớm ——”

“Cậu câm miệng.” Tôi đột nhiên mở miệng, nói với Triệu Nhĩ Đóa, “Đừng… quơ tay múa chân với tôi.”

Triệu Nhĩ Đóa đột nhiên ngồi chồm hổm xuống gào khóc.

Loại người như cậu hành động thay đổi rất nhanh, khiến tôi cùng Mạnh Khung đều sửng sốt, Mạnh Khung luống cuống nhìn tôi, thậm chí quên nên hỏi tôi lời vừa rồi Triệu Nhĩ Đóa nói là có ý gì.

Hôm nay là thứ bảy, nếu không phải sáng sớm đã nháo kịch, chúng tôi còn có thể ngủ. Tôi dĩ nhiên sẽ không an ủi Triệu Nhĩ Đóa, vì vậy tự giác đi xuống phòng bếp nấu mì, để Mạnh Khung ở cùng Triệu Nhĩ Đóa một chút.

Chờ tôi đi ra lại phát hiện Mạnh Khung thế mà có vẻ vô cùng vui vẻ, anh cười cười với tôi, đi tới giúp tôi bưng chén, giống như đã quên tất cả chuyện xảy ra tối hôm qua.

Nhưng sau đó tôi lại biết, ngày đó Mạnh Khung phát hiện số điện thoại trong tay Triệu Nhĩ Đóa, Triệu Nhĩ Đóa nói cho anh biết đây là tôi xin dùm số điện thoại của Hứa Chi Hiên cho Triệu Nhĩ Đóa. Mạnh Khung lập tức hiểu, Hứa Chi Hiên cô bé kia có ý với tôi, tôi lại không có chút cảm giác gì với cô ta.


/71

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status