Quỳnh Thanh nhìn xuống mâm cơm, đôi mắt đượm vẻ trầm tư, như thể bị cuốn vào vòng xoáy của những ký ức nặng nề. Giọng bà nhẹ nhàng nhưng chất chứa nỗi u hoài xa xăm.
"Đã hơn mười năm rồi... nhưng mỗi lần nghĩ đến chuyện của nhà Gia Hào, lòng mình lại thấy trĩu nặng, như thể chẳng bao giờ thoát khỏi."
Văn Thắng thở dài, đặt đôi đũa xuống, đôi mắt ông nhìn xa xăm, như đang tìm kiếm một câu trả lời trong quá khứ mà đã từ lâu chẳng còn.
"Chuyện ấy... ai có thể lường trước được? Người thân cận nhất, cha của Gia Hân, lại chính là kẻ đứng sau tất cả.
Đúng là khó tin, nhưng sự thật thì vẫn cứ trần trụi và tàn nhẫn như vậy."
Quỳnh Trang, còn non nớt với những biến cố của đời, ngẫng đầu lên, đôi mắt toát lên sự bàng hoàng, như đang cố hiểu điều mà cô chưa từng chạm tới.
"Cha của chị Gia Hân thật sự là người làm tất cả những chuyện đó sao? Sao có thể như vậy?"
Cô Thu, giúp việc lâu năm, dường như bị cuốn theo câu chuyện, cất tiếng chen vào, giọng lo lắng.
"Có phải chuyện mà báo chí vừa đưa tin không ạ? Em nghe mà không dám tin."
Quỳnh Thanh, giọng run rẩy, cố giữ bình tĩnh trước con gái, nhưng bên trong lòng bà như đang gào thét trước sự thật cay nghiệt.
"Đó là chuyện đã xảy ra khi con còn quá nhỏ để hiểu. Nhưng ngay cả chúng ta, những người lớn, cũng không thể ngờ được rằng kẻ đứng sau lại chính là người ấy."
Quỳnh Trang tròn mắt, tiếng nói của cô vang lên đầy ngạc nhiên và đau đớn.
"Sao lại có thể như vậy? Cha chị Gia Hân là người tốt mà. Gia đình họ thường đến chơi nhà mình, cha cô ấy lúc nào cũng đàng hoàng, tử tế..."
Văn Thắng gật đầu, đôi mắt ông đượm buồn, như thể cảm nhận sâu sắc sự bất lực trước những tội ác ấn giấu trong lòng người.
"Cha Gia Hào đã phát hiện ra bí mật động trời của ông ấy, và vì thế... ông ta phải ra tay để bịt miệng."
Quỳnh Trang im lặng, đôi mắt mơ màng như lạc vào dòng suy nghĩ rối ren. Cô không thể hiểu được sự tàn nhẫn của con người, và cũng không biết phải đối mặt với nó như thế nào.
"Thật tội nghiệp cho chị Gia Hân... Chắc chị ấy đau khổ lắm. Chuyện này làm sao chị ấy chịu nổi?"
Quỳnh Thanh thở dài, đôi mắt ánh lên nỗi buồn sâu thẳm. Bà biết Gia Hân không chỉ phải đối mặt với nỗi mất mát, mà còn phải gánh chịu sự phán xét của xã hội. Bà lặng lẽ nghĩ về Văn Thành, người mà bà hy vọng sẽ giúp
Gia Hân vượt qua tất cả.
"Tội cho con bé. Nó chẳng làm gì sai. Nhưng số phận thường bất công với những người yếu đuối. Mẹ chỉ mong rằng người đó sẽ đủ mạnh mẽ để giúp nó vượt qua giai đoạn đen tối này."
Văn Thắng khẽ lên tiếng, giọng ông trầm ấm, nhưng đầy ý thức về sự vô nghĩa của con người trước thời gian.
"Mọi chuyện rồi cũng sẽ qua. Quá khứ không thể thay đổi, và đôi khi, cố níu giữ nó chỉ khiến chúng ta thêm đau khổ. Điều duy nhất chúng ta có thể làm là sống tiếp, và để thời gian chữa lành tất cả."
Quỳnh Trang trầm tư, đôi mắt cô ánh lên sự băn khoăn.
"Người mà cha mẹ nhắc tới là ai vậy?"
Quỳnh Thanh gắp thức ăn cho con, cố giữ nụ cười nhạt nhòà.
"Không có gì đâu con. Thôi, ăn đi kẻo cơm nguội mất."
Sau bữa cơm, Quỳnh Trang bước vào phòng mẹ, ánh mắt cô đầy dịu dàng nhưng lấp lửng sự tò mò. Cô ngồi xuống bên mẹ, giọng cô nhỏ nhẹ, như sợ làm chạm đến nỗi buồn nào đó mà cô không thể hiểu thấu.
"Mẹ, mấy hôm nay con không thấy anh Văn Thành ghé qua nhà, anh ấy bận sao?"
Nghe con gái nhắc đến Văn Thành, lòng Quỳnh Thanh lại như se thắt thêm. Bà biết rõ hơn ai hết nỗi đau mà Văn Thành đang trải qua. Quỳnh Thanh suy nghĩ, lòng đầy lo lắng: Liệu nó có đủ mạnh mẽ để đối mặt với nỗi đau này không? Có phải sự im lặng của nó là một dấu hiệu báo trước cho sự sụp đổ của nó hay không?
"Chắc cậu ấy bận nhiều việc, con à," Quỳnh Thanh trả lời, giọng bà khẽ như tiếng gió thoảng qua.
Quỳnh Trang nhõng nhẽo, nét mặt cô rạng ngời lên chút hy vọng.
"Hay là mẹ gọi điện bảo anh ấy qua nhà chơi đi. Hôm nay mẹ làm món ngon lắm!"
Quỳnh Thanh vuốt tóc con gái, nét mặt đầy vẻ đăm chiêu, đôi mắt xa xăm như đang chìm trong dòng suy nghĩ của riêng mình. Cô hiểu rằng Văn Thành, có lẽ giờ đây đang chìm đắm trong thế giới của nỗi buồn và mất mát, và bà không biết phải làm gì để kéo anh ra khỏi đó.
"Có lẽ hôm nay Văn Thành sẽ không đến đâu, con à," bà trả lời, giọng bà chứa đầy nỗi buồn giấu kín.
Nhưng Quỳnh Trang, với trái tim ngây thơ và khao khát tìm hiểu mọi thứ, vẫn không chịu từ bỏ.
"Hay mẹ cho con số điện thoại của anh ấy, để con gọi thử xem. Chắc chắn anh ấy sẽ vui nếu con gọi."
Quỳnh Thanh ngồi im lặng trong giây lát, ánh mắt vô tình lướt qua tấm ảnh gia đình cũ trên tường, nơi Gia Hào từng đến chơi hồi nhỏ. Bà cảm thấy trong lòng một cơn sóng lặng lẽ nổi lên. Nghĩ đến Gia Hào, bà biết rằng mọi thứ vẫn chưa thực sự ổn. Nhẹ nhàng, bà từ chối Quỳnh Trang, nhưng với giọng nói đầy sự thấu hiểu.
"Mẹ không có số điện thoại của cậu ta đâu, con à. Để hôm nào cậu ấy đến nhà chơi, mẹ sẽ xin số cho con," bà nói, giọng dịu dàng nhưng cẩn thận.
Quỳnh Trang thoáng vẻ thất vọng, ánh mắt cô hiện lên một nét buồn khó giấu. Nhìn thấy sắc mặt con gái không ổn, Quỳnh Thanh bất giác lo lắng. Bà khẽ nghiêng đầu hỏi, giọng hơi chần chừ:
"Mà này, có chuyện gì không? Đừng nói với mẹ là... con thích Văn Thành đấy nhé. Không được đâu." Lời vừa thoát ra khỏi miệng, Quỳnh Thanh cảm thấy một cơn rùng mình bất chợt, bà giật mình trước ý nghĩ rằng con gái mình có thể dành tình cảm cho Văn Thành.
Quỳnh Trang không giấu diếm nữa, cô ngồi thẳng lưng lên, đôi mắt rực sáng với những cảm xúc sâu lắng, cô giải bày.
"Không giấu gì mẹ, con biết anh Văn Thành đã có vợ, nhưng... con thích anh ấy lắm. Bây giờ con phải làm sao hả mẹ?" Lời cô thốt ra, chân thành và đầy tuyệt vọng.
Sắc mặt Quỳnh Thanh thay đổi rõ rệt. Bà nhìn con với ánh mắt cương quyết, rồi lắc đầu xua tay, không che giấu
duoc su lo lang.
"Không được, con. Tuyệt đối không được. Dù Văn Thành chưa có vợ đi nữa, con cũng không được phép thích cậu ấy."
Quỳnh Trang nhìn mẹ, nỗi buồn hiện rõ trong mắt cô. Giọng cô nhỏ dần, nhưng vẫn không thể giấu đi nỗi thất vọng sâu thẳm.
"Tại sao hả mẹ? Con thấy cha mẹ đều quý anh ấy mà, chẳng lẽ chỉ vì gia đình anh ấy nghèo? Nhưng con thấy anh ấy lái xe ô tô, chắc cũng không thua kém gì nhà mình đâu."
Quỳnh Thanh vẫn kiên quyết lắc đầu, giọng bà lạnh lùng nhưng chứa đầy sự bảo bọc.
"Không phải chuyện giàu nghèo, con à. Nhưng giữa hai đứa, không thể có tương lai, không bao giờ."
Quỳnh Trang giận dỗi, cảm giác bức bối trào dâng trong lòng.
"Tại sao vậy mẹ?"
Quỳnh Thanh hiểu rằng mọi thứ đã đi quá xa, đến mức không thể tiếp tục giấu con gái được nữa. Bà thở dài, nhìn con với ánh mắt thương cảm, nhưng cũng đầy nghiêm nghị.
"Vì Văn Thành... cậu ấy chính là Gia Hào, là anh họ của con. Người mà hồi nhỏ con thường lẽo đẽo chạy theo đó."
Quỳnh Trang như bị sét đánh giữa trời quang. Cô không tin vào những gì mẹ mình vừa nói, đôi mắt mở to, kinh ngạc.
"Anh Văn Thành... là anh Gia Hào? Mẹ... mẹ đang đùa con phải không?"
Quỳnh Thanh đặt tay lên vai con gái, giọng bà dịu dàng nhưng đầy nặng nề. Bà biết rằng sự thật này quá sức chịu đựng đối với con gái.
"Mẹ không đùa. Bố con cũng biết chuyện này, nếu con không tin, cứ đi hỏi. Bác Minh Quang cũng biết rõ. Thân phận của Gia Hào rất đặc biệt, nên chúng ta cố giữ bí mật càng lâu càng tốt."
Quỳnh Trang bất chợt òa khóc, những giọt nước mắt tuôn trào không kiểm soát được.
"Anh ấy đã thay đổi quá nhiều, mẹ à... Anh ấy bây giờ không giống với người mà con từng biết. Làm sao anh ấy có thể trở thành một con người hoàn toàn khác như vậy?"
Quỳnh Thanh thở dài, an ủi con gái, bà vuốt ve mái tóc cô như để làm dịu đi nỗi đau và hoang mang trong lòng con.
"Chuyện này dài lắm, con à. Khi nào anh ấy đến đây, chính miệng anh ấy sẽ kể cho con nghe. Nhưng hãy nhớ rằng, mọi thay đổi đều có lý do của nó."
Quỳnh Trang nhẹ nhàng lau nước mắt, trong lòng cô vẫn còn đầy bối rối, nhưng cô cố giữ lại chút hy vọng.
"Vậy hiện tại anh ấy đang ở đâu hả mẹ? Ở nhà bác Minh Quang sao?"
Quỳnh Thanh khẽ lắc đầu, giọng bà nhẹ nhàng nhưng đầy cảm thông.
"Không, con à. Anh của con đang ở với Gia Hân. Họ đã lấy nhau rồi."
Quỳnh Trang tròn mắt, sự ngạc nhiên lại ập đến.
"Cái gì? Ở với chị Gia Hân sao? Vậy anh ấy chắc biết rõ mọi chuyện rồi. Sao anh ấy vẫn chấp nhận được?"
Quỳnh Thanh vỗ lưng con gái, nhẹ nhàng giải thích, giọng bà chất chứa sự thương cảm và hiểu biết sâu sắc về cuộc đời.
"Từ khi biết sự thật, mẹ cũng nghĩ như con. Làm sao Văn Thành có thể sống cùng với người mà cha của cô ấy đã hại cả gia đình mình chứ? Nhưng Văn Thành không giống mẹ, không giống chúng ta. Nó có trái tim rộng lượng và đầy lòng trắc ẩn. Đôi khi mẹ nghĩ, nếu tất cả mọi người trên thế giới này đều suy nghĩ được như nó, thì có lẽ thế gian này đã tốt đẹp hơn rất nhiều. Nhưng, tiếc thay, quá nhiều người không làm được điều đó... bao gồm cả mẹ."
Tối hôm đó, sau khi biết sự thật rằng Văn Thành chính là Gia Hào, Quỳnh Trang không sao yên lòng được. Cảm giác nặng nề như một khối đá đè lên ngực, những suy nghĩ về quá khứ và sự gắn kết giữa hai gia đình khiến cô không thể yên lòng. Mọi ký ức từ thời thơ ấu, những điều chưa từng rõ ràng, giờ đây hiện lên một cách tàn nhẫn.
Cô quyết định phải gặp anh, đối diện với anh để hiếu rõ sự thật. Nhưng đế tránh sự chú ý của bố mẹ, cô vội vàng viện có đi chơi với bạn bè, trái tim dường như nảy lên từng nhịp bất an.
Khi đến trước nhà Gia Hân, Quỳnh Trang khẽ bấm chuông. Đôi mắt cô đăm đăm nhìn vào cánh cửa, lòng lo lắng không nguôi về cuộc gặp gỡ sắp tới.
Gia Hân bước ra mở cửa, trên khuôn mặt thoáng chút ngạc nhiên nhưng rồi nở nụ cười dịu dàng khi thấy Quỳnh Trang. "'Chào em! Lâu rồi không gặp," giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy ấm áp.
Quỳnh Trang bước vào nhà, cảm thấy một sự ngượng ngùng, nhưng cô nhanh chóng nén lại cảm giác ấy. Đôi mắt cô đảo quanh, như đang cố tìm kiếm hình bóng của Văn Thành, nhưng không thấy.
"Em đến thăm chị, đã lâu rồi em không gặp chị. Chị ổn chứ?" Giọng cô nghe có vẻ thân mật, nhưng đằng sau đó là một nỗi khắc khoải sâu kín.
Gia Hân mời cô vào nhà, hai người ngồi xuống ghế, trò chuyện về những điều tầm thường và vụn vặt trong cuộc sống hàng ngày. Nhưng sự yên bình ấy chỉ kéo dài trong chốc lát. Ánh mắt Quỳnh Trang dần trở nên căng thẳng, cô nhìn quanh rồi khẽ hỏi.
"Chị Gia Hân, anh Gia Hào đâu rồi ạ?"
Câu hỏi bất ngờ khiến Gia Hân thoáng giật mình. Vẻ mặt cô chùng xuống, đôi mắt thoáng chút hoang mang.
"Gia Hào? Y em là sao?" Gia Hân hỏi, giọng nói vừa ngập ngừng vừa lo lắng.
Quỳnh Trang ngước nhìn thẳng vào mắt Gia Hân, giọng nói giờ đã trở nên chắc chắn và dứt khoát hơn.
"Thì là anh Văn Thành đó."
Lời nói ấy rơi xuống như một nhát chém vào tâm hồn Gia Hân. Toàn bộ thế giới trước mắt cô dường như quay cuồng, mọi thứ trở nên mờ nhạt và vô nghĩa. Cô ngồi đó, bất động, cảm giác như vừa bị lôi vào một cơn bão xoáy không lôi thoát.
Trong khoảnh khắc im lặng nặng nề ấy, Gia Hân từ từ quay lại nhìn Quỳnh Trang, ánh mắt cô chất chứa ngờ vực và lo lắng.
"Em nói cái gì? Anh ấy là ai? Em có chắc không?"
Quỳnh Trang nhận ra mình đã đi quá xa. Cô không ngờ rằng Gia Hân hoàn toàn không biết gì về sự thật này. Bối rối, cô cố lảng tránh: "Chị đừng bận tâm... Chắc em chỉ nhầm thôi. Thôi, chuyện này để sau chị nhé."
Nhưng ánh mắt sắc sảo của Gia Hân không cho phép Quỳnh Trang trốn tránh nữa.
"Không, em không thể chỉ nói bâng quơ rồi bỏ qua như vậy. Anh ấy là ai? Gia Hào nào? Em hãy nói cho rõ."
Quỳnh Trang cúi đầu, đôi tay run rẩy trong lòng. Cô không thể né tránh nữa, áp lực từ ánh mắt của Gia Hân khiến cô buộc phải nói ra sự thật.
"Em xin lỗi, chị. Nhưng em không thể giấu chị được nữa." Giọng cô ngập ngừng, như đang cầm trên tay một sự thật đắng cay. "'Anh Văn Thành... chính là Gia Hào."
Những lời của Quỳnh Trang khiến Gia Hân sững sờ, tim cô như bị ai bóp nghẹt. Trái tim thắt lại, cảm giác đau đớn lan ra khắp người. Cô không thể tin nổi rằng người bên cạnh mình suốt bấy lâu nay lại chính là Gia Hào.
"Chuyện này em từ đâu mà có được?" Gia Hân nghẹn ngào hỏi, đôi môi cô run rẩy.
Quỳnh Trang nặng nề nói.
"Mẹ em nói cho em biết, vì anh ấy... thường đến nhà em chơi. Nên em có biết."
Mọi thứ như sụp đổ ngay trong khoảnh khắc ấy. Gia Hân lặng đi, đôi mắt mở to, nhưng không phải vì ngạc nhiên mà vì đau đớn. Cảm giác như có một bàn tay vô hình đang bóp nghẹt trái tim cô, mỗi nhịp đập như bị chặn lại bởi nỗi đau không thể diễn tả thành lời.
"Anh ấy... tại sao lại có thể chịu đựng tất cả? Tại sao anh không hận em? Tại sao anh lại chọn ở lại bên cạnh em...
sau tất cả?" Giọng Gia Hân lạc đi, từng lời như lưỡi dao cứa vào lòng cô, sự thật này quá đổi tàn nhần.
Quỳnh Trang cúi đầu, cố nén cảm giác tội lỗi trong lòng.
"Chị.. đừng tự trách mình. Em tin rằng anh ấy thực sự yêu chị.. Tình yêu đó đã giữ anh ấy ở lại."
Nhưng những lời an ủi ấy đối với Gia Hân giờ đây chỉ là những âm thanh trống rỗng. Trái tim cô đang bị giăng xé giữa tình yêu và sự tội lỗi. Bao năm qua, cô đã sống trong sự ngọt ngào của tình yêu, mà không hề biết rằng phía sau nó là một biển sâu tăm tối đầy đau khổ. Nước mắt cô chảy dài, từng giọt như thấm sâu vào nỗi đau không bao giờ phai nhòa.
Văn Thành vừa bước ra từ phòng tắm, mái tóc còn ướt đẫm, từng giọt nước rơi xuống sàn nhà lạnh lẽo. Anh dừng lại nơi ngưỡng cửa, ánh mắt nhanh chóng quét qua căn phòng, và rồi anh nhìn thấy Gia Hân ngồi trên ghế với vẻ mặt nhợt nhạt, đôi mắt xa xăm, đờ đẫn như đang bị cuốn vào một thực tại khác. Ngồi bên cạnh cô, Quỳnh Trang, trông không kém phần lúng túng. Căn phòng nhỏ bé mà thường ngày vẫn ấm áp giờ đây trở nên ngột ngạt và nặng nề. Một cơn gió lạnh vô hình thổi qua, khiến mọi thứ trở nên tĩnh lặng đáng sợ.
Văn Thành dường như hiểu rằng, sự thật mà anh đã cố giấu bấy lâu nay, cuối cùng cũng không thể giữ được nữa.
Mọi thứ đã vỡ lở. Một cảm giác bất lực trào lên trong lòng anh, nhưng với bản tính kiên nhẫn và điềm tĩnh, anh cố gắng kìm nén những cảm xúc rối bời bên trong. Anh mỉm cười nhẹ, một nụ cười mà anh đã quá quen thuộc với việc dùng để che đậy tất cả.
"Trang, dạo này công việc của em thế nào? Bố mẹ vẫn khỏe chứ?" Văn Thành hỏi, giọng cố ý vui vẻ, như thể không có gì đặc biệt đang diễn ra, như thể anh có thể khiến mọi thứ trở lại bình thường chỉ bằng những câu hỏi đời thường. Anh ngồi xuống ghế, tiếp tục mỉm cười, nhưng bên trong, trái tim anh như bị hàng nghìn mũi kim đâm vào.
Quỳnh Trang cũng hiếu rõ không khí căng thẳng này, cô gượng gạo đáp lại những câu hỏi của anh, cố gắng giữ một vẻ ngoài bình thường nhất có thể. Nhưng lòng cô nặng trĩu. Cô không dám nhìn thẳng vào Văn Thành, càng không dám quay sang đối diện với Gia Hân. Cả hai đều cảm nhận rõ ràng sự nặng nề đang bao phủ căn phòng, và càng cố trốn tránh, họ lại càng lún sâu hơn vào cảm giác đó.
Văn Thành vẫn tiếp tục nói, một cách tự nhiên như anh vẫn làm. Nhưng những câu chuyện của anh, về công việc, về cuộc sống, giờ đây chỉ là những âm thanh rời rạc vô nghĩa đối với Gia Hân. Mỗi lần anh cười, mỗi lần giọng anh dịu dàng vang lên, trái tim cô lại càng thắt chặt hơn. Nụ cười của anh, từng là nguồn an ủi lớn lao cho cô, giờ đây lại trở thành gánh nặng không thể chịu đựng nối. Anh đã phải trải qua quá nhiều, phải che giấu quá nhiều nỗi đau, và giờ đây, chính sự yêu thương mà anh dành cho cô lại khiến cô cảm thấy tội lỗi hơn bao giờ hết.
Gia Hân cúi đầu, đôi bàn tay nắm chặt vào nhau, lạnh giá và run rẩy. Cảm giác tội lỗi và xấu hổ đè nặng lên tâm trí cô, như một màn đêm không thể xuyên thủng. Làm sao cô có thể đối diện với anh, khi biết rằng chính gia đình mình là nguyên nhân của những bi kịch trong cuộc đời anh? Cô yêu anh, yêu hơn bất cứ điều gì, nhưng tình yêu đó giờ đây dường như là một vết thương sâu hơn, khắc sâu vào mối quan hệ của họ, làm cho mọi thứ trở nên tồi tệ.
Văn Thành vẫn tiếp tục mỉm cười, cố giữ lấy chút bình tĩnh cuối cùng trong tình thế quá đau đớn này. Nhưng anh cũng cảm nhận rõ sự xa cách, sự tuyệt vọng đang bủa vây lấy họ. Gia Hân càng im lặng, anh càng thấy nặng nề, như thể những gì họ từng xây dựng, từng tin tưởng, đang từ từ đố vỡ mà anh không thể làm gì để ngăn lại.
Đột ngột, Gia Hân đứng dậy. Cô không nói gì, không nhìn ai, chỉ lặng lẽ quay người, bước nhanh về phía phòng ngủ. Văn Thành nhìn theo, nụ cười trên môi dần tắt, nỗi lo lắng hiện rõ trong đôi mắt anh. Cánh cửa phòng ngủ đóng sầm lại, tạo ra một tiếng vang khô khốc, chói tai trong không gian tĩnh lặng của căn nhà.
Văn Thành đứng dậy, tay run nhẹ. Anh cảm nhận được nỗi đau đang giằng xé trong lòng Gia Hân, nhưng anh cũng cảm thấy bất lực. Trong giây phút ấy, anh nhận ra rằng, dù có yêu thương đến mấy, anh cũng không thể xóa nhòa quá khứ, không thể chữa lành những vết thương mà cuộc đời đã khắc sâu vào họ.
Tình yêu của họ, từng mạnh mẽ và ấm áp, giờ đây dường như đang chìm dần vào bóng tối của những bí mật không lời.
Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có ánh đèn mờ nhạt tỏa ra từ chiếc đèn ngủ trên bàn, Gia Hân ngồi lặng lẽ trên giường, thân hình gầy guộc như bị bao phủ bởi bóng tối dày đặc của sự tuyệt vọng. Tâm trí cô như đang chìm vào một vòng xoáy, không biết bắt đầu từ đâu, không biết phải làm gì. Mọi thứ xung quanh dường như đang sụp đổ, bức tường an toàn mà cô từng tin tưởng nay đã vỡ tan, không còn lối thoát.
Ánh mắt Gia Hân lạc lõng dừng lại ở chiếc que thử thai nằm im lìm trên bàn, hai vạch đỏ nổi bật giữa không gian u tối, một thực tại mà cô vẫn chưa dám hoàn toàn chấp nhận. Đôi môi cô run rấy, bàn tay siết chặt lấy mép giường, như thể đang cố giữ mình lại trước cơn bão cảm xúc đang càn quét trong lòng.
Buổi chiều hôm ấy, khi cô đi khám và nhận tin mình đã mang thai, trái tim cô như ngừng đập trong giây lát rồi bừng lên một niềm vui dịu dàng. Niềm hạnh phúc đó, dù lặng lẽ, nhưng đã mang theo biết bao hy vọng về tương lai. Cô đã tưởng tượng khoảnh khắc ấy, khi cô chia sẻ tin vui này với Văn Thành, khuôn mặt anh sẽ rạng rỡ, và anh sẽ ôm cô vào lòng, thì thầm về đứa trẻ mà họ sẽ cùng nhau nuôi dưỡng. Đó sẽ là tương lai đầy yêu thương và ấm áp mà cô vẫn luôn mơ về.
Nhưng giờ đây, trước mắt cô, sự thật phũ phàng về quá khứ đã khiến niềm vui ấy trở nên xa vời, mờ nhạt. Văn Thành người đàn ông mà cô yêu sâu đậm, người mà cô luôn tin tưởng hóa ra lại là Gia Hào, người có mối thù sâu đậm với gia đình cô. Làm sao cô có thể đối mặt với anh bây giờ, khi biết rằng gia đình mình đã gây ra những đau thương khủng khiếp cho cuộc đời anh? Cô yêu anh, và giờ đây cô đang mang trong mình đứa con của anh. Nhưng tình yêu đó, dù mãnh liệt đến đâu, cũng không thể xóa nhòa được những vết thương của quá khứ.
Nỗi đau trào lên trong lòng cô, mạnh mẽ và ám ảnh. Gia Hân khẽ đặt tay lên bụng mình, nơi một sinh linh nhỏ bé đang hình thành. Cô cảm thấy nhịp đập của sự sống dưới lòng bàn tay, nhưng thay vì sự an ủi, cô lại chỉ cảm nhận được nỗi lo lắng đè nặng. Liệu đứa trẻ này có thể cứu vãn tình yêu của cô và Văn Thành, hay nó sẽ chỉ làm tình huống trở nên tồi tệ hơn? Cô sẽ phải nói gì với anh đây? Làm sao cô có thể thông báo cho anh rằng cô đã mang thai, khi mà lòng anh vẫn đang giằng xé giữa tình yêu và thù hận, giữa quá khứ và hiện tại?
Nước mắt chảy dài, từng giọt lặng lẽ rơi xuống, thấm vào không gian trống rỗng xung quanh cô. Cô cắn chặt môi, cố ngăn những tiếng nấc nghẹn ngào thoát ra từ lồng ngực. Từng dòng cảm xúc như một con sóng lớn, nhấn chìm cô vào một vùng biển sâu không đáy, nơi không có ánh sáng hay lối thoát. Cô không thế hình dung nối những ngày tháng sau này sẽ ra sao. Làm sao cô có thể đối diện với Văn Thành, khi giữa họ không chỉ là tình yêu, mà còn là nỗi đau, nỗi ám ảnh về những lỗi lầm không thể sửa chữa?
Cô từng tin rằng tình yêu có thể vượt qua tất cả, rằng tình yêu có sức mạnh hàn gắn mọi vết thương. Nhưng giờ đây, cô nhận ra rằng có những nỗi đau quá lớn, mà ngay cả tình yêu sâu đậm nhất cũng không thể làm dịu đi. Cô hiểu rằng có những vết thương không bao giờ lành, và có những gánh nặng mà người ta không thể chia sẻ.
Gia Hân siết chặt tay hơn, cảm nhận hơi ấm mong manh từ đứa trẻ trong bụng mình, như một tia sáng le lói giữa cơn bão tối tăm. Nhưng liệu cô có đủ mạnh mẽ để tiếp tục, để gánh vác cả tình yêu lẫn nỗi đau này không?
"Đã hơn mười năm rồi... nhưng mỗi lần nghĩ đến chuyện của nhà Gia Hào, lòng mình lại thấy trĩu nặng, như thể chẳng bao giờ thoát khỏi."
Văn Thắng thở dài, đặt đôi đũa xuống, đôi mắt ông nhìn xa xăm, như đang tìm kiếm một câu trả lời trong quá khứ mà đã từ lâu chẳng còn.
"Chuyện ấy... ai có thể lường trước được? Người thân cận nhất, cha của Gia Hân, lại chính là kẻ đứng sau tất cả.
Đúng là khó tin, nhưng sự thật thì vẫn cứ trần trụi và tàn nhẫn như vậy."
Quỳnh Trang, còn non nớt với những biến cố của đời, ngẫng đầu lên, đôi mắt toát lên sự bàng hoàng, như đang cố hiểu điều mà cô chưa từng chạm tới.
"Cha của chị Gia Hân thật sự là người làm tất cả những chuyện đó sao? Sao có thể như vậy?"
Cô Thu, giúp việc lâu năm, dường như bị cuốn theo câu chuyện, cất tiếng chen vào, giọng lo lắng.
"Có phải chuyện mà báo chí vừa đưa tin không ạ? Em nghe mà không dám tin."
Quỳnh Thanh, giọng run rẩy, cố giữ bình tĩnh trước con gái, nhưng bên trong lòng bà như đang gào thét trước sự thật cay nghiệt.
"Đó là chuyện đã xảy ra khi con còn quá nhỏ để hiểu. Nhưng ngay cả chúng ta, những người lớn, cũng không thể ngờ được rằng kẻ đứng sau lại chính là người ấy."
Quỳnh Trang tròn mắt, tiếng nói của cô vang lên đầy ngạc nhiên và đau đớn.
"Sao lại có thể như vậy? Cha chị Gia Hân là người tốt mà. Gia đình họ thường đến chơi nhà mình, cha cô ấy lúc nào cũng đàng hoàng, tử tế..."
Văn Thắng gật đầu, đôi mắt ông đượm buồn, như thể cảm nhận sâu sắc sự bất lực trước những tội ác ấn giấu trong lòng người.
"Cha Gia Hào đã phát hiện ra bí mật động trời của ông ấy, và vì thế... ông ta phải ra tay để bịt miệng."
Quỳnh Trang im lặng, đôi mắt mơ màng như lạc vào dòng suy nghĩ rối ren. Cô không thể hiểu được sự tàn nhẫn của con người, và cũng không biết phải đối mặt với nó như thế nào.
"Thật tội nghiệp cho chị Gia Hân... Chắc chị ấy đau khổ lắm. Chuyện này làm sao chị ấy chịu nổi?"
Quỳnh Thanh thở dài, đôi mắt ánh lên nỗi buồn sâu thẳm. Bà biết Gia Hân không chỉ phải đối mặt với nỗi mất mát, mà còn phải gánh chịu sự phán xét của xã hội. Bà lặng lẽ nghĩ về Văn Thành, người mà bà hy vọng sẽ giúp
Gia Hân vượt qua tất cả.
"Tội cho con bé. Nó chẳng làm gì sai. Nhưng số phận thường bất công với những người yếu đuối. Mẹ chỉ mong rằng người đó sẽ đủ mạnh mẽ để giúp nó vượt qua giai đoạn đen tối này."
Văn Thắng khẽ lên tiếng, giọng ông trầm ấm, nhưng đầy ý thức về sự vô nghĩa của con người trước thời gian.
"Mọi chuyện rồi cũng sẽ qua. Quá khứ không thể thay đổi, và đôi khi, cố níu giữ nó chỉ khiến chúng ta thêm đau khổ. Điều duy nhất chúng ta có thể làm là sống tiếp, và để thời gian chữa lành tất cả."
Quỳnh Trang trầm tư, đôi mắt cô ánh lên sự băn khoăn.
"Người mà cha mẹ nhắc tới là ai vậy?"
Quỳnh Thanh gắp thức ăn cho con, cố giữ nụ cười nhạt nhòà.
"Không có gì đâu con. Thôi, ăn đi kẻo cơm nguội mất."
Sau bữa cơm, Quỳnh Trang bước vào phòng mẹ, ánh mắt cô đầy dịu dàng nhưng lấp lửng sự tò mò. Cô ngồi xuống bên mẹ, giọng cô nhỏ nhẹ, như sợ làm chạm đến nỗi buồn nào đó mà cô không thể hiểu thấu.
"Mẹ, mấy hôm nay con không thấy anh Văn Thành ghé qua nhà, anh ấy bận sao?"
Nghe con gái nhắc đến Văn Thành, lòng Quỳnh Thanh lại như se thắt thêm. Bà biết rõ hơn ai hết nỗi đau mà Văn Thành đang trải qua. Quỳnh Thanh suy nghĩ, lòng đầy lo lắng: Liệu nó có đủ mạnh mẽ để đối mặt với nỗi đau này không? Có phải sự im lặng của nó là một dấu hiệu báo trước cho sự sụp đổ của nó hay không?
"Chắc cậu ấy bận nhiều việc, con à," Quỳnh Thanh trả lời, giọng bà khẽ như tiếng gió thoảng qua.
Quỳnh Trang nhõng nhẽo, nét mặt cô rạng ngời lên chút hy vọng.
"Hay là mẹ gọi điện bảo anh ấy qua nhà chơi đi. Hôm nay mẹ làm món ngon lắm!"
Quỳnh Thanh vuốt tóc con gái, nét mặt đầy vẻ đăm chiêu, đôi mắt xa xăm như đang chìm trong dòng suy nghĩ của riêng mình. Cô hiểu rằng Văn Thành, có lẽ giờ đây đang chìm đắm trong thế giới của nỗi buồn và mất mát, và bà không biết phải làm gì để kéo anh ra khỏi đó.
"Có lẽ hôm nay Văn Thành sẽ không đến đâu, con à," bà trả lời, giọng bà chứa đầy nỗi buồn giấu kín.
Nhưng Quỳnh Trang, với trái tim ngây thơ và khao khát tìm hiểu mọi thứ, vẫn không chịu từ bỏ.
"Hay mẹ cho con số điện thoại của anh ấy, để con gọi thử xem. Chắc chắn anh ấy sẽ vui nếu con gọi."
Quỳnh Thanh ngồi im lặng trong giây lát, ánh mắt vô tình lướt qua tấm ảnh gia đình cũ trên tường, nơi Gia Hào từng đến chơi hồi nhỏ. Bà cảm thấy trong lòng một cơn sóng lặng lẽ nổi lên. Nghĩ đến Gia Hào, bà biết rằng mọi thứ vẫn chưa thực sự ổn. Nhẹ nhàng, bà từ chối Quỳnh Trang, nhưng với giọng nói đầy sự thấu hiểu.
"Mẹ không có số điện thoại của cậu ta đâu, con à. Để hôm nào cậu ấy đến nhà chơi, mẹ sẽ xin số cho con," bà nói, giọng dịu dàng nhưng cẩn thận.
Quỳnh Trang thoáng vẻ thất vọng, ánh mắt cô hiện lên một nét buồn khó giấu. Nhìn thấy sắc mặt con gái không ổn, Quỳnh Thanh bất giác lo lắng. Bà khẽ nghiêng đầu hỏi, giọng hơi chần chừ:
"Mà này, có chuyện gì không? Đừng nói với mẹ là... con thích Văn Thành đấy nhé. Không được đâu." Lời vừa thoát ra khỏi miệng, Quỳnh Thanh cảm thấy một cơn rùng mình bất chợt, bà giật mình trước ý nghĩ rằng con gái mình có thể dành tình cảm cho Văn Thành.
Quỳnh Trang không giấu diếm nữa, cô ngồi thẳng lưng lên, đôi mắt rực sáng với những cảm xúc sâu lắng, cô giải bày.
"Không giấu gì mẹ, con biết anh Văn Thành đã có vợ, nhưng... con thích anh ấy lắm. Bây giờ con phải làm sao hả mẹ?" Lời cô thốt ra, chân thành và đầy tuyệt vọng.
Sắc mặt Quỳnh Thanh thay đổi rõ rệt. Bà nhìn con với ánh mắt cương quyết, rồi lắc đầu xua tay, không che giấu
duoc su lo lang.
"Không được, con. Tuyệt đối không được. Dù Văn Thành chưa có vợ đi nữa, con cũng không được phép thích cậu ấy."
Quỳnh Trang nhìn mẹ, nỗi buồn hiện rõ trong mắt cô. Giọng cô nhỏ dần, nhưng vẫn không thể giấu đi nỗi thất vọng sâu thẳm.
"Tại sao hả mẹ? Con thấy cha mẹ đều quý anh ấy mà, chẳng lẽ chỉ vì gia đình anh ấy nghèo? Nhưng con thấy anh ấy lái xe ô tô, chắc cũng không thua kém gì nhà mình đâu."
Quỳnh Thanh vẫn kiên quyết lắc đầu, giọng bà lạnh lùng nhưng chứa đầy sự bảo bọc.
"Không phải chuyện giàu nghèo, con à. Nhưng giữa hai đứa, không thể có tương lai, không bao giờ."
Quỳnh Trang giận dỗi, cảm giác bức bối trào dâng trong lòng.
"Tại sao vậy mẹ?"
Quỳnh Thanh hiểu rằng mọi thứ đã đi quá xa, đến mức không thể tiếp tục giấu con gái được nữa. Bà thở dài, nhìn con với ánh mắt thương cảm, nhưng cũng đầy nghiêm nghị.
"Vì Văn Thành... cậu ấy chính là Gia Hào, là anh họ của con. Người mà hồi nhỏ con thường lẽo đẽo chạy theo đó."
Quỳnh Trang như bị sét đánh giữa trời quang. Cô không tin vào những gì mẹ mình vừa nói, đôi mắt mở to, kinh ngạc.
"Anh Văn Thành... là anh Gia Hào? Mẹ... mẹ đang đùa con phải không?"
Quỳnh Thanh đặt tay lên vai con gái, giọng bà dịu dàng nhưng đầy nặng nề. Bà biết rằng sự thật này quá sức chịu đựng đối với con gái.
"Mẹ không đùa. Bố con cũng biết chuyện này, nếu con không tin, cứ đi hỏi. Bác Minh Quang cũng biết rõ. Thân phận của Gia Hào rất đặc biệt, nên chúng ta cố giữ bí mật càng lâu càng tốt."
Quỳnh Trang bất chợt òa khóc, những giọt nước mắt tuôn trào không kiểm soát được.
"Anh ấy đã thay đổi quá nhiều, mẹ à... Anh ấy bây giờ không giống với người mà con từng biết. Làm sao anh ấy có thể trở thành một con người hoàn toàn khác như vậy?"
Quỳnh Thanh thở dài, an ủi con gái, bà vuốt ve mái tóc cô như để làm dịu đi nỗi đau và hoang mang trong lòng con.
"Chuyện này dài lắm, con à. Khi nào anh ấy đến đây, chính miệng anh ấy sẽ kể cho con nghe. Nhưng hãy nhớ rằng, mọi thay đổi đều có lý do của nó."
Quỳnh Trang nhẹ nhàng lau nước mắt, trong lòng cô vẫn còn đầy bối rối, nhưng cô cố giữ lại chút hy vọng.
"Vậy hiện tại anh ấy đang ở đâu hả mẹ? Ở nhà bác Minh Quang sao?"
Quỳnh Thanh khẽ lắc đầu, giọng bà nhẹ nhàng nhưng đầy cảm thông.
"Không, con à. Anh của con đang ở với Gia Hân. Họ đã lấy nhau rồi."
Quỳnh Trang tròn mắt, sự ngạc nhiên lại ập đến.
"Cái gì? Ở với chị Gia Hân sao? Vậy anh ấy chắc biết rõ mọi chuyện rồi. Sao anh ấy vẫn chấp nhận được?"
Quỳnh Thanh vỗ lưng con gái, nhẹ nhàng giải thích, giọng bà chất chứa sự thương cảm và hiểu biết sâu sắc về cuộc đời.
"Từ khi biết sự thật, mẹ cũng nghĩ như con. Làm sao Văn Thành có thể sống cùng với người mà cha của cô ấy đã hại cả gia đình mình chứ? Nhưng Văn Thành không giống mẹ, không giống chúng ta. Nó có trái tim rộng lượng và đầy lòng trắc ẩn. Đôi khi mẹ nghĩ, nếu tất cả mọi người trên thế giới này đều suy nghĩ được như nó, thì có lẽ thế gian này đã tốt đẹp hơn rất nhiều. Nhưng, tiếc thay, quá nhiều người không làm được điều đó... bao gồm cả mẹ."
Tối hôm đó, sau khi biết sự thật rằng Văn Thành chính là Gia Hào, Quỳnh Trang không sao yên lòng được. Cảm giác nặng nề như một khối đá đè lên ngực, những suy nghĩ về quá khứ và sự gắn kết giữa hai gia đình khiến cô không thể yên lòng. Mọi ký ức từ thời thơ ấu, những điều chưa từng rõ ràng, giờ đây hiện lên một cách tàn nhẫn.
Cô quyết định phải gặp anh, đối diện với anh để hiếu rõ sự thật. Nhưng đế tránh sự chú ý của bố mẹ, cô vội vàng viện có đi chơi với bạn bè, trái tim dường như nảy lên từng nhịp bất an.
Khi đến trước nhà Gia Hân, Quỳnh Trang khẽ bấm chuông. Đôi mắt cô đăm đăm nhìn vào cánh cửa, lòng lo lắng không nguôi về cuộc gặp gỡ sắp tới.
Gia Hân bước ra mở cửa, trên khuôn mặt thoáng chút ngạc nhiên nhưng rồi nở nụ cười dịu dàng khi thấy Quỳnh Trang. "'Chào em! Lâu rồi không gặp," giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy ấm áp.
Quỳnh Trang bước vào nhà, cảm thấy một sự ngượng ngùng, nhưng cô nhanh chóng nén lại cảm giác ấy. Đôi mắt cô đảo quanh, như đang cố tìm kiếm hình bóng của Văn Thành, nhưng không thấy.
"Em đến thăm chị, đã lâu rồi em không gặp chị. Chị ổn chứ?" Giọng cô nghe có vẻ thân mật, nhưng đằng sau đó là một nỗi khắc khoải sâu kín.
Gia Hân mời cô vào nhà, hai người ngồi xuống ghế, trò chuyện về những điều tầm thường và vụn vặt trong cuộc sống hàng ngày. Nhưng sự yên bình ấy chỉ kéo dài trong chốc lát. Ánh mắt Quỳnh Trang dần trở nên căng thẳng, cô nhìn quanh rồi khẽ hỏi.
"Chị Gia Hân, anh Gia Hào đâu rồi ạ?"
Câu hỏi bất ngờ khiến Gia Hân thoáng giật mình. Vẻ mặt cô chùng xuống, đôi mắt thoáng chút hoang mang.
"Gia Hào? Y em là sao?" Gia Hân hỏi, giọng nói vừa ngập ngừng vừa lo lắng.
Quỳnh Trang ngước nhìn thẳng vào mắt Gia Hân, giọng nói giờ đã trở nên chắc chắn và dứt khoát hơn.
"Thì là anh Văn Thành đó."
Lời nói ấy rơi xuống như một nhát chém vào tâm hồn Gia Hân. Toàn bộ thế giới trước mắt cô dường như quay cuồng, mọi thứ trở nên mờ nhạt và vô nghĩa. Cô ngồi đó, bất động, cảm giác như vừa bị lôi vào một cơn bão xoáy không lôi thoát.
Trong khoảnh khắc im lặng nặng nề ấy, Gia Hân từ từ quay lại nhìn Quỳnh Trang, ánh mắt cô chất chứa ngờ vực và lo lắng.
"Em nói cái gì? Anh ấy là ai? Em có chắc không?"
Quỳnh Trang nhận ra mình đã đi quá xa. Cô không ngờ rằng Gia Hân hoàn toàn không biết gì về sự thật này. Bối rối, cô cố lảng tránh: "Chị đừng bận tâm... Chắc em chỉ nhầm thôi. Thôi, chuyện này để sau chị nhé."
Nhưng ánh mắt sắc sảo của Gia Hân không cho phép Quỳnh Trang trốn tránh nữa.
"Không, em không thể chỉ nói bâng quơ rồi bỏ qua như vậy. Anh ấy là ai? Gia Hào nào? Em hãy nói cho rõ."
Quỳnh Trang cúi đầu, đôi tay run rẩy trong lòng. Cô không thể né tránh nữa, áp lực từ ánh mắt của Gia Hân khiến cô buộc phải nói ra sự thật.
"Em xin lỗi, chị. Nhưng em không thể giấu chị được nữa." Giọng cô ngập ngừng, như đang cầm trên tay một sự thật đắng cay. "'Anh Văn Thành... chính là Gia Hào."
Những lời của Quỳnh Trang khiến Gia Hân sững sờ, tim cô như bị ai bóp nghẹt. Trái tim thắt lại, cảm giác đau đớn lan ra khắp người. Cô không thể tin nổi rằng người bên cạnh mình suốt bấy lâu nay lại chính là Gia Hào.
"Chuyện này em từ đâu mà có được?" Gia Hân nghẹn ngào hỏi, đôi môi cô run rẩy.
Quỳnh Trang nặng nề nói.
"Mẹ em nói cho em biết, vì anh ấy... thường đến nhà em chơi. Nên em có biết."
Mọi thứ như sụp đổ ngay trong khoảnh khắc ấy. Gia Hân lặng đi, đôi mắt mở to, nhưng không phải vì ngạc nhiên mà vì đau đớn. Cảm giác như có một bàn tay vô hình đang bóp nghẹt trái tim cô, mỗi nhịp đập như bị chặn lại bởi nỗi đau không thể diễn tả thành lời.
"Anh ấy... tại sao lại có thể chịu đựng tất cả? Tại sao anh không hận em? Tại sao anh lại chọn ở lại bên cạnh em...
sau tất cả?" Giọng Gia Hân lạc đi, từng lời như lưỡi dao cứa vào lòng cô, sự thật này quá đổi tàn nhần.
Quỳnh Trang cúi đầu, cố nén cảm giác tội lỗi trong lòng.
"Chị.. đừng tự trách mình. Em tin rằng anh ấy thực sự yêu chị.. Tình yêu đó đã giữ anh ấy ở lại."
Nhưng những lời an ủi ấy đối với Gia Hân giờ đây chỉ là những âm thanh trống rỗng. Trái tim cô đang bị giăng xé giữa tình yêu và sự tội lỗi. Bao năm qua, cô đã sống trong sự ngọt ngào của tình yêu, mà không hề biết rằng phía sau nó là một biển sâu tăm tối đầy đau khổ. Nước mắt cô chảy dài, từng giọt như thấm sâu vào nỗi đau không bao giờ phai nhòa.
Văn Thành vừa bước ra từ phòng tắm, mái tóc còn ướt đẫm, từng giọt nước rơi xuống sàn nhà lạnh lẽo. Anh dừng lại nơi ngưỡng cửa, ánh mắt nhanh chóng quét qua căn phòng, và rồi anh nhìn thấy Gia Hân ngồi trên ghế với vẻ mặt nhợt nhạt, đôi mắt xa xăm, đờ đẫn như đang bị cuốn vào một thực tại khác. Ngồi bên cạnh cô, Quỳnh Trang, trông không kém phần lúng túng. Căn phòng nhỏ bé mà thường ngày vẫn ấm áp giờ đây trở nên ngột ngạt và nặng nề. Một cơn gió lạnh vô hình thổi qua, khiến mọi thứ trở nên tĩnh lặng đáng sợ.
Văn Thành dường như hiểu rằng, sự thật mà anh đã cố giấu bấy lâu nay, cuối cùng cũng không thể giữ được nữa.
Mọi thứ đã vỡ lở. Một cảm giác bất lực trào lên trong lòng anh, nhưng với bản tính kiên nhẫn và điềm tĩnh, anh cố gắng kìm nén những cảm xúc rối bời bên trong. Anh mỉm cười nhẹ, một nụ cười mà anh đã quá quen thuộc với việc dùng để che đậy tất cả.
"Trang, dạo này công việc của em thế nào? Bố mẹ vẫn khỏe chứ?" Văn Thành hỏi, giọng cố ý vui vẻ, như thể không có gì đặc biệt đang diễn ra, như thể anh có thể khiến mọi thứ trở lại bình thường chỉ bằng những câu hỏi đời thường. Anh ngồi xuống ghế, tiếp tục mỉm cười, nhưng bên trong, trái tim anh như bị hàng nghìn mũi kim đâm vào.
Quỳnh Trang cũng hiếu rõ không khí căng thẳng này, cô gượng gạo đáp lại những câu hỏi của anh, cố gắng giữ một vẻ ngoài bình thường nhất có thể. Nhưng lòng cô nặng trĩu. Cô không dám nhìn thẳng vào Văn Thành, càng không dám quay sang đối diện với Gia Hân. Cả hai đều cảm nhận rõ ràng sự nặng nề đang bao phủ căn phòng, và càng cố trốn tránh, họ lại càng lún sâu hơn vào cảm giác đó.
Văn Thành vẫn tiếp tục nói, một cách tự nhiên như anh vẫn làm. Nhưng những câu chuyện của anh, về công việc, về cuộc sống, giờ đây chỉ là những âm thanh rời rạc vô nghĩa đối với Gia Hân. Mỗi lần anh cười, mỗi lần giọng anh dịu dàng vang lên, trái tim cô lại càng thắt chặt hơn. Nụ cười của anh, từng là nguồn an ủi lớn lao cho cô, giờ đây lại trở thành gánh nặng không thể chịu đựng nối. Anh đã phải trải qua quá nhiều, phải che giấu quá nhiều nỗi đau, và giờ đây, chính sự yêu thương mà anh dành cho cô lại khiến cô cảm thấy tội lỗi hơn bao giờ hết.
Gia Hân cúi đầu, đôi bàn tay nắm chặt vào nhau, lạnh giá và run rẩy. Cảm giác tội lỗi và xấu hổ đè nặng lên tâm trí cô, như một màn đêm không thể xuyên thủng. Làm sao cô có thể đối diện với anh, khi biết rằng chính gia đình mình là nguyên nhân của những bi kịch trong cuộc đời anh? Cô yêu anh, yêu hơn bất cứ điều gì, nhưng tình yêu đó giờ đây dường như là một vết thương sâu hơn, khắc sâu vào mối quan hệ của họ, làm cho mọi thứ trở nên tồi tệ.
Văn Thành vẫn tiếp tục mỉm cười, cố giữ lấy chút bình tĩnh cuối cùng trong tình thế quá đau đớn này. Nhưng anh cũng cảm nhận rõ sự xa cách, sự tuyệt vọng đang bủa vây lấy họ. Gia Hân càng im lặng, anh càng thấy nặng nề, như thể những gì họ từng xây dựng, từng tin tưởng, đang từ từ đố vỡ mà anh không thể làm gì để ngăn lại.
Đột ngột, Gia Hân đứng dậy. Cô không nói gì, không nhìn ai, chỉ lặng lẽ quay người, bước nhanh về phía phòng ngủ. Văn Thành nhìn theo, nụ cười trên môi dần tắt, nỗi lo lắng hiện rõ trong đôi mắt anh. Cánh cửa phòng ngủ đóng sầm lại, tạo ra một tiếng vang khô khốc, chói tai trong không gian tĩnh lặng của căn nhà.
Văn Thành đứng dậy, tay run nhẹ. Anh cảm nhận được nỗi đau đang giằng xé trong lòng Gia Hân, nhưng anh cũng cảm thấy bất lực. Trong giây phút ấy, anh nhận ra rằng, dù có yêu thương đến mấy, anh cũng không thể xóa nhòa quá khứ, không thể chữa lành những vết thương mà cuộc đời đã khắc sâu vào họ.
Tình yêu của họ, từng mạnh mẽ và ấm áp, giờ đây dường như đang chìm dần vào bóng tối của những bí mật không lời.
Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có ánh đèn mờ nhạt tỏa ra từ chiếc đèn ngủ trên bàn, Gia Hân ngồi lặng lẽ trên giường, thân hình gầy guộc như bị bao phủ bởi bóng tối dày đặc của sự tuyệt vọng. Tâm trí cô như đang chìm vào một vòng xoáy, không biết bắt đầu từ đâu, không biết phải làm gì. Mọi thứ xung quanh dường như đang sụp đổ, bức tường an toàn mà cô từng tin tưởng nay đã vỡ tan, không còn lối thoát.
Ánh mắt Gia Hân lạc lõng dừng lại ở chiếc que thử thai nằm im lìm trên bàn, hai vạch đỏ nổi bật giữa không gian u tối, một thực tại mà cô vẫn chưa dám hoàn toàn chấp nhận. Đôi môi cô run rấy, bàn tay siết chặt lấy mép giường, như thể đang cố giữ mình lại trước cơn bão cảm xúc đang càn quét trong lòng.
Buổi chiều hôm ấy, khi cô đi khám và nhận tin mình đã mang thai, trái tim cô như ngừng đập trong giây lát rồi bừng lên một niềm vui dịu dàng. Niềm hạnh phúc đó, dù lặng lẽ, nhưng đã mang theo biết bao hy vọng về tương lai. Cô đã tưởng tượng khoảnh khắc ấy, khi cô chia sẻ tin vui này với Văn Thành, khuôn mặt anh sẽ rạng rỡ, và anh sẽ ôm cô vào lòng, thì thầm về đứa trẻ mà họ sẽ cùng nhau nuôi dưỡng. Đó sẽ là tương lai đầy yêu thương và ấm áp mà cô vẫn luôn mơ về.
Nhưng giờ đây, trước mắt cô, sự thật phũ phàng về quá khứ đã khiến niềm vui ấy trở nên xa vời, mờ nhạt. Văn Thành người đàn ông mà cô yêu sâu đậm, người mà cô luôn tin tưởng hóa ra lại là Gia Hào, người có mối thù sâu đậm với gia đình cô. Làm sao cô có thể đối mặt với anh bây giờ, khi biết rằng gia đình mình đã gây ra những đau thương khủng khiếp cho cuộc đời anh? Cô yêu anh, và giờ đây cô đang mang trong mình đứa con của anh. Nhưng tình yêu đó, dù mãnh liệt đến đâu, cũng không thể xóa nhòa được những vết thương của quá khứ.
Nỗi đau trào lên trong lòng cô, mạnh mẽ và ám ảnh. Gia Hân khẽ đặt tay lên bụng mình, nơi một sinh linh nhỏ bé đang hình thành. Cô cảm thấy nhịp đập của sự sống dưới lòng bàn tay, nhưng thay vì sự an ủi, cô lại chỉ cảm nhận được nỗi lo lắng đè nặng. Liệu đứa trẻ này có thể cứu vãn tình yêu của cô và Văn Thành, hay nó sẽ chỉ làm tình huống trở nên tồi tệ hơn? Cô sẽ phải nói gì với anh đây? Làm sao cô có thể thông báo cho anh rằng cô đã mang thai, khi mà lòng anh vẫn đang giằng xé giữa tình yêu và thù hận, giữa quá khứ và hiện tại?
Nước mắt chảy dài, từng giọt lặng lẽ rơi xuống, thấm vào không gian trống rỗng xung quanh cô. Cô cắn chặt môi, cố ngăn những tiếng nấc nghẹn ngào thoát ra từ lồng ngực. Từng dòng cảm xúc như một con sóng lớn, nhấn chìm cô vào một vùng biển sâu không đáy, nơi không có ánh sáng hay lối thoát. Cô không thế hình dung nối những ngày tháng sau này sẽ ra sao. Làm sao cô có thể đối diện với Văn Thành, khi giữa họ không chỉ là tình yêu, mà còn là nỗi đau, nỗi ám ảnh về những lỗi lầm không thể sửa chữa?
Cô từng tin rằng tình yêu có thể vượt qua tất cả, rằng tình yêu có sức mạnh hàn gắn mọi vết thương. Nhưng giờ đây, cô nhận ra rằng có những nỗi đau quá lớn, mà ngay cả tình yêu sâu đậm nhất cũng không thể làm dịu đi. Cô hiểu rằng có những vết thương không bao giờ lành, và có những gánh nặng mà người ta không thể chia sẻ.
Gia Hân siết chặt tay hơn, cảm nhận hơi ấm mong manh từ đứa trẻ trong bụng mình, như một tia sáng le lói giữa cơn bão tối tăm. Nhưng liệu cô có đủ mạnh mẽ để tiếp tục, để gánh vác cả tình yêu lẫn nỗi đau này không?
/76
|