Trời trong xanh, gió thổi nhè nhẹ, những tán cây khế xào xạc như thì thầm cùng thiên nhiên. Văn Thành lái xe chầm chậm trên con đường quen thuộc dẫn đến nhà cô Thanh và chú Thắng. Anh đã chuẩn bị sẵn một món quà nhỏ, lòng háo hức nghĩ về niềm vui bất ngờ mà cô chú sẽ có. Nhưng dường như, hôm nay số phận đã định trước cho anh một điều bất ngờ khác.
Khi chỉ còn vài trăm mét nữa là tới nhà, Văn Thành chậm lại, đưa mắt nhìn xung quanh. Khung cảnh yên bình như vậy lại bị phá vỡ bởi một cảnh tượng trái ngược: một cặp đôi, một nam một nữ đang cãi nhau ở bên lề đường. Đôi mắt anh khẽ nheo lại, cố gắng nhận ra bóng dáng quen thuộc giữa họ. "Không phải là Quỳnh Trang sao?" – một luồng suy nghĩ thoáng qua tâm trí anh, khiến lòng anh trở nên bồn chồn.
Văn Thành hạ cửa kính xe, nghe thấy tiếng cãi vã rõ ràng. Giọng Quỳnh Trang vang lên, đầy mệt mỏi và quyết liệt.
"Anh thật sự mặt dày! Chúng ta đã chia tay rồi, sao còn tiếp tục làm phiền tôi?"
Người thanh niên kia, trong giọng nói hoảng hốt, vẫn níu kéo.
"Cho anh thêm một cơ hội nữa, được không? Anh biết mình đã sai"
Văn Thành ngồi trong xe, lặng lẽ quan sát. Anh không biết tại sao nhưng hình ảnh ấy, dù hỗn độn và khó xử, lại khiến anh thấy lòng mình nặng trĩu. Anh cảm nhận được nỗi đau của cả hai, mỗi người theo một cách khác nhau. Trong khoảnh khắc đó, Văn Thành nhận ra một điều: Tình yêu, khi bị đẩy đến bờ vực, không còn là nguồn vui mà trở thành gánh nặng. Những lời lẽ yêu thương từng trao giờ chỉ là vết thương không thể lành.
Quỳnh Trang giằng tay ra khỏi người thanh niên, mắt cô đầy lạnh lùng, nhưng ẩn chứa trong đó cũng là sự mệt mỏi.
"Anh đã có quá nhiều cơ hội rồi. Lần này, tôi quyết định, chúng ta không còn gì nữa."
Người thanh niên sụp đổ, gương mặt bàng hoàng và đầy tuyệt vọng.
"Anh yêu em. Anh không thể sống thiếu em!"
Nhưng với Quỳnh Trang, những lời hứa hẹn giờ chỉ là những âm thanh rỗng tuếch. Cô cười nhạt.
"Anh nói câu này bao nhiêu lần rồi? Tôi vẫn thấy anh sống đó thôi"
Văn Thành cảm thấy như mình đang đứng ngoài một bi kịch đời thường, nơi những con người trẻ tuổi vật lộn với tình yêu, đau khổ vì những hứa hẹn và ảo tưởng mà chính họ đã tự xây nên. Anh gọi lớn, phá tan không khí nặng nề.
"Trang! Có phải em là con cô Thanh không? Sao lại thế này?"
Quỳnh Trang nghe tiếng gọi, đôi mắt lấp lánh như người vừa được cứu thoát. Cô quay đầu lại, nhìn thấy Văn Thành, niềm vui hiện rõ trong ánh mắt cô. Anh - người mà cô luôn mong có dịp gặp lại sau lần chia tay đầy ấn tượng trước đó. Từ mẹ, cô biết anh vẫn ở Hà Nội và thường xuyên ghé thăm gia đình.
"Anh Thành!" – - Cô nói, chạy nhanh về phía xe, ánh mắt lộ rõ sự vui mừng và tin tưởng. Không một chút ngần ngại, Văn Thành mở cửa cho cô. Khi đã yên vị trong xe, Quỳnh Trang quay lại với người thanh niên kia, giọng bình thản nhưng đầy cương quyết.
"Tìm người khác đi, tôi đã có người yêu rồi."
Văn Thành thoáng bối rối trước tình huống này, nhưng anh không hỏi thêm. Khi cô giục anh lái đi, anh chỉ lặng lẽ làm theo. Trong lòng anh bây giờ là một mớ cảm xúc khó gọi tên, xen lẫn giữa sự ngạc nhiên, tò mò và chút lo lắng. Anh không thể ngờ rằng lần ghé thăm này lại diễn ra như thế.
Họ đến nhà cô Thanh. Quỳnh Trang quay sang cười, nét mặt nhẹ nhõm hơn.
"Cảm ơn anh về chuyện vừa rồi."
Văn Thành cười đáp lại, nhưng trong lòng vẫn còn những băn khoăn. "Không có gì, cô chú có nhà không?" – anh hỏi, chuyển hướng câu chuyện.
"Anh ở lại đi, trưa bố mẹ em về, có dịp mọi người gặp nhau trò chuyện nữa, Quỳnh Trang nói, đôi mắt ánh lên một chút gì đó lấp lánh, khiến Văn Thành ngạc nhiên. Dường như cô đã thay đổi rất nhiều từ lần cuối họ gặp nhau.
Quỳnh Trang mời anh vào nhà ngồi, thái độ của cô giờ cởi mở, gần gũi hơn nhiều so với lần đầu họ gặp nhau. Văn Thành thoáng suy nghĩ về điều đó. Lần trước, cô lạnh lùng, kín đáo và giữ khoảng cách, nhưng giờ đây, cô dường như đã thay đổi. "Có lẽ, con người ai rồi cũng thay đổi" – anh nghĩ thầm, nhìn cô
với ánh mắt mới.
Cô Thu, người giúp việc, mang hai ly nước cam ra và chào Văn Thành bằng nụ cười hiền hậu:
"Cậu Thành, hôm nay đến chơi à?"
Văn Thành gật đầu đáp lại:
"Vâng, bác dạo này trông khỏe mạnh hơn nhiều"
Cô Thu mỉm cười, giọng vui vẻ:
"Bác vui lắm, cô út nhà bác vừa vào được trường mà nó hằng ao ước.
Văn Thành mỉm cười, giọng điệu chân thành:
“Mừng cho bác. Người hiền hậu như bác chắc chắn con gái bác cũng nhân hậu và xinh đẹp lắm.”
Cô Thu khẽ liếc nhìn Quỳnh Trang. Bà hiểu rõ cô chủ nhỏ của mình. Thường ngày, Quỳnh Trang ít khi thích nghe những lời khen ngợi hoặc chuyện trò rôm rả, đặc biệt là từ những người giúp việc. Không phải vì cô kiêu ngạo, mà vì cô luôn giữ khoảng cách, cảm thấy những lời nói ấy chỉ là sự phô trương ồn ào, vô nghĩa. Nhưng hôm nay, nét mặt của Quỳnh Trang khác lạ. Cô lắng nghe cuộc trò chuyện một cách thoải mái, thậm chí còn có phần vui vẻ. Cô Thu nhìn thấy niềm hạnh phúc thoáng qua trong đôi mắt của cô gái trẻ – có lẽ, sự hiện diện của Văn Thành đã mang lại một luồng sinh khí mới mẻ.
Nhận thấy cơ hội, cô Thu tiếp tục:
“Nó đang học Đại học Y Hà Nội. Con bé ngoan ngoãn lắm, lại còn đam mê giúp đỡ mọi người. Ước mơ của nó là trở thành bác sĩ để cống hiến cho xã hội”
Văn Thành khẽ gật đầu, ánh mắt trở nên ấm áp:
“Đại học Y Hà Nội không phải ai cũng dễ dàng vào được. Con gái bác chắc hẳn là người rất giỏi và đầy nghị lực.
Lời khen của anh không chỉ là sự lịch sự đơn thuần, mà ẩn chứa sự cảm phục thực sự dành cho cô gái mà anh vừa biết thêm chút ít. Nhưng đằng sau đó, cũng có một sự tò mò: Liệu một người với những ước mơ lớn lao, một tương lai sáng ngời như vậy, có thật sự đang hạnh phúc?
Cô Thu đột nhiên trở nên niềm nở hơn, bà nói với giọng hồ hởi như muốn tạo ra một dịp kết nối giữa hai người:
“Cậu Thành, cậu ở đâu? Cho bác địa chỉ đi, khi nào rảnh, bác sẽ dẫn con bé đến nhà cậu chơi, cho biết nhà biết cửa.”
Văn Thành thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi anh toan lấy bút ghi địa chỉ. Nhưng đột ngột, một bàn tay mềm mại khẽ chạm vào tay anh, dừng lại cử động ấy. Quỳnh Trang, với ánh mắt kiên quyết nhưng cũng có phần nhã nhặn, nói nhẹ:
“Nhà cửa là chuyện riêng tư, bác à. Hay là thế này, cô cứ đưa em đến chơi, rồi lúc đó gọi anh Thành đến cũng được.”
Nụ cười của Quỳnh Trang ẩn chứa nhiều điều hơn cả lời nói. Văn Thành cảm nhận được, có lẽ cô không muốn tạo ra sự gần gũi quá sớm giữa anh và gia đình cô, một điều mà có lẽ trước đây, anh sẽ chẳng hề để tâm. Nhưng giờ đây, điều ấy khiến anh suy nghĩ.
Cô Thu vui vẻ đồng ý, không quên nhìn Văn Thành với vẻ hài lòng:
“Vậy cũng được, cậu thấy sao?”
Văn Thành mỉm cười, gật đầu đồng tình. Có điều gì đó nhẹ nhàng, ấm áp lan tỏa trong lòng anh.
Cô Thu nhìn đồng hồ, thở phào:
“Đến giờ chuẩn bị bữa trưa rồi. Cậu Thành ở lại ăn cùng chúng tôi luôn nha. Cô sẽ nấu thêm
Khi cô Thu rời đi, căn phòng chợt trở nên yên lặng, chỉ còn lại Văn Thành và Quỳnh Trang. Không khí giữa họ dường như trở nên đậm đặc hơn, một thứ yên tĩnh không phải là vô nghĩa mà chất chứa nhiều tầng cảm xúc, những điều chưa nói.
Văn Thành nhìn Quỳnh Trang, cô gái đang ngồi đối diện anh, tay đan nhẹ vào nhau, ánh mắt hướng về khung cửa sổ nơi ánh nắng vàng nhạt len qua. Anh mỉm cười, cố gắng phá vỡ sự im lặng.
"Em dạo này thế nào?" Văn Thành hỏi, nhấp một ngụm nước cam. Anh không thể không nhớ lại hình ảnh Quỳnh Trang khi xưa, lạnh lùng và có phần xa cách.
Quỳnh Trang mỉm cười, đặt ly nước xuống bàn. "Em tốt, cuộc sống công việc ổn định. Thật ra thì em có nhiều dự định muốn làm lắm, nhưng chưa có dịp để thực hiện.
"Thế còn chuyện lúc nãy? Anh không ngờ lại gặp em trong tình huống đó, Văn Thành nhắc khéo, muốn biết thêm về cuộc sống tình cảm hiện tại của cô.
Quỳnh Trang nhướng mày, nụ cười thoáng qua môi. "À, chuyện đó hả... Anh ta chỉ là một kỷ niệm buồn thôi. Em đã dứt khoát rồi, nhưng anh ta thì không chấp nhận. Cuộc sống đôi khi phải mạnh mẽ mà đối diện, đúng không?"
Văn Thành gật đầu, cảm nhận được sự trưởng thành trong cách suy nghĩ của cô. "Đúng vậy. Có những thứ không thể níu kéo, càng giữ lại chỉ khiến cả hai thêm mệt mỏi."
Quỳnh Trang khẽ gật đầu, đôi mắt cô có chút u sầu, nhưng cũng phản chiếu một sự chín chắn lạ lùng. Cô nhìn anh, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy suy tư:
“Có lẽ vậy. Cuộc sống thay đổi con người, anh Thành ạ. Những gì em từng nghĩ là quan trọng, giờ đây lại không còn ý nghĩa nhiều nữa. Có lẽ khi đối mặt với những thứ khó khăn hơn, con người ta buộc phải lớn lên.
Văn Thành im lặng một lát, anh cảm nhận được sự thay đổi này ở cô. Cô gái trẻ ngày nào với ánh mắt lạnh lùng giờ đây như đã tìm thấy một điều gì sâu sắc hơn bên trong bản thân mình. Anh thở dài, rồi khẽ hỏi:
“Những điều khó khăn mà em nói... Là chuyện gì?”
Quỳnh Trang không trả lời ngay. Cô cúi đầu, tay vô thức vân vê chiếc vòng tay nhỏ. Một lúc sau, cô khẽ thở ra:
“Anh Thành, anh từng cảm thấy mình cô đơn giữa cuộc sống đông đúc này chưa? Đôi khi, em tự hỏi mục đích của mình là gì. Em cố gắng học, cố gắng làm việc tốt, nhưng rốt cuộc vẫn luôn cảm thấy thiếu vắng điều gì đó.
Văn Thành giật mình trước sự thẳng thắn của cô. Anh không ngờ rằng đằng sau vẻ ngoài mạnh mẽ và quyết đoán, Quỳnh Trang lại mang trong mình nỗi trăn trở sâu sắc như vậy. Anh nghĩ về những năm tháng qua của chính mình, về những lúc anh cũng từng thấy mình lạc lõng, dù mọi thứ xung quanh tưởng như đang vận hành tốt đẹp. Anh khẽ đáp, giọng chậm rãi, nhưng chân thành:
“Anh hiểu cảm giác đó, Trang. Có những lúc, anh cũng tự hỏi liệu những gì mình đang làm có ý nghĩa không. Dù có bao nhiêu thành công, bao nhiêu người xung quanh, nhưng nếu thiếu đi sự kết nối thật sự, người ta vẫn cảm thấy cô độc.”
Quỳnh Trang nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt cô như gợn lên một nỗi đồng cảm. Cô mỉm cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy chứa đựng biết bao điều:
“Có lẽ, em đang tìm kiếm một sự kết nối như vậy. Nhưng cũng khó lắm, anh ạ. Trong cái vòng xoay của công việc, của trách nhiệm, đôi khi người ta đánh mất chính mình mà không nhận ra.
Văn Thành gật đầu, lòng anh chùng xuống khi nghe những lời của cô. Anh hiểu rõ những gì cô nói, và một phần nào đó, anh cảm thấy mình cũng đang trôi dạt trong cuộc đời, như Quỳnh Trang, không biết đích đến cuối cùng là gì.
Cả hai lại rơi vào sự im lặng, nhưng lần này, đó không phải là sự im lặng khó xử. Đó là khoảng lặng của sự thấu hiểu, của hai tâm hồn đang tìm kiếm sự an ủi trong nhau mà không cần đến những lời hoa mỹ.
"Thôi, chắc cô Thu đang bận chuẩn bị cơm. Để em ra phụ bác ấy" Quỳnh Trang nói, đứng dậy, đi về phía bếp. Trước khi đi, cô quay lại nhìn Văn Thành. "Anh cứ thoải mái như ở nhà nhé, em sẽ không lâu đâu."
Văn Thành mỉm cười đáp lại, ánh mắt anh dõi theo bóng dáng Quỳnh Trang khi cô bước đi. Trong lòng anh chợt dấy lên một cảm giác ấm áp, lạ lùng.
Văn Thành ngồi im lặng trong phòng khách, đôi mắt trầm ngâm lướt qua từng góc nhỏ trong căn nhà quen thuộc. Cảm giác như chính ngôi nhà này, với tất cả những đồ vật bình dị xung quanh, đã chứng kiến sự trưởng thành của anh, nhưng đồng thời cũng là nơi gợi nhắc về những nỗi niềm sâu kín, mà giờ đây, anh thấy khó lòng có thể chia sẻ với ai. Mọi thứ vẫn ở đó, nhưng anh thì đã thay đổi.
Bất chợt, tiếng xe bên ngoài phá vỡ dòng suy nghĩ miên man. Văn Thành bước ra, nhìn thấy cô Thanh và chú Thắng đang dắt tay Hoàng Tuấn – cậu bé mang theo chút hồn nhiên của tuổi thơ, làm dịu đi sự u ám trong tâm trí anh. Anh định cất tiếng chào thì cô Thanh đã lên tiếng trước, âm thanh quen thuộc của bà vang lên trong không gian yên tĩnh.
"Cô Thu ơi? Có ai đến nhà chơi à? Sao lại có xe ở đây?"
Văn Thành vội lên tiếng, bước nhanh lại gần.
"Là xe cháu ạ. Cô chú vừa ở cơ quan về sao?" Anh mỉm cười, nhưng nụ cười có chút gì đó gượng gạo, như thể anh đang cố giữ lại sự bình thản trong tâm hôn.
Cô Thanh nhìn thấy Văn Thành, ánh mắt bà lập tức sáng lên, nụ cười thân thương hiện rõ trên khuôn mặt.
"Cháu đến lâu chưa? Sao không gọi cô một tiếng?"
"Cháu đến được một lúc rồi, nghe em Trang nói trưa cô chú về nên cháu đợi luôn."
Chú Thắng đứng bên cạnh, giọng ông điềm tĩnh nhưng mang theo chút gì đó mệt mỏi của người đàn ông đã sống qua bao thăng trầm cuộc đời.
"Con lên phòng cất đồ đi, rồi xuống ăn cơm luôn nhé," ông bảo Hoàng Tuấn, trước khi quay sang Văn Thành: "Vào nhà ngồi đi cháu"
Mọi người bước vào phòng khách, cô Thanh nhìn Văn Thành kỹ lưỡng, dường như muốn tìm kiếm điều gì đó nơi anh. Cuối cùng, bà mỉm cười và nói với chút vui mừng.
"Gần đây, trông cháu có vẻ hồng hào hơn rồi đấy"
Văn Thành cười đáp lại, nhưng tâm trí anh không ở đó. Trong đầu anh, một quyết định đã được đưa ra từ lâu, và giờ là lúc phải thực hiện. Anh đứng dậy, bước nhanh ra xe lấy chiếc cặp, rồi cẩn thận mở nó, lấy ra những cuốn sổ tiết kiệm, thẻ ngân hàng, và giấy tờ nhà đất được gói ghém kỹ lưỡng. Trở lại phòng khách, anh đặt chúng lên bàn trước mặt cô Thanh và chú Thắng.
"Đây là số tiền và giấy tờ nhà đất mà bố mẹ để lại cho cháu" anh nói, giọng trầm xuống. "Trước đây, cháu nhờ bác Minh Quang giữ, nhưng giờ cháu muốn giao lại cho cô chú. Nghe nói cô chú đang cần vốn để xây bệnh viện, cháu nghĩ chúng sẽ giúp được ít nhiều"
Cô Thanh ngay lập tức đẩy xấp giấy tờ lại, mắt bà thoáng hiện lên sự lo lắng, như thể sự hiện diện của chúng mang theo một gánh nặng không mong đợi.
"Không được đâu, cô chú không thể nhận số tiền lớn như vậy," bà nói, giọng bà run nhẹ.
Chú Thắng cũng lên tiếng, lắc đầu.
"Cháu quý hóa lắm, nhưng cô chú không thể nhận được."
Văn Thành mỉm cười hiền lành, nhưng đôi mắt anh chứa đựng một sự quyết tâm sâu sắc.
"Cháu đã suy nghĩ kỹ rồi. Cháu biết ước mơ của cô chú là xây dựng một bệnh viện, và số tiền này là cách để giúp ước mơ đó thành hiện thực. Bác Minh Quang cũng đã đồng ý. Cháu hy vọng rằng bệnh viện ấy sẽ cứu sống được nhiều người."
Cô Thanh nhìn Văn Thành một lúc lâu, đôi mắt bà như chứa đựng cả sự cảm kích lẫn do dự. Chú Thắng quay đi, im lặng, biết rằng những lời của Văn Thành không thể dễ dàng bị từ chối. Cuối cùng, cô Thanh thở dài.
"Khi nào có, cô chú nhất định sẽ trả lại cháu cả vốn lẫn lời."
"Cháu không cần cô chú trả lại gì cả" Văn Thành đáp, giọng anh dịu dàng nhưng kiên quyết. "Điều quan trọng nhất là ước mơ của cô chú, và cháu nghĩ số tiền này sẽ làm được nhiều điều tốt đẹp hơn là chỉ nằm trong tay cháu.
Khi mọi người tiếp tục trò chuyện, không khí trong phòng trở nên ấm cúng hơn. Lúc đó, Quỳnh Trang đi vào, mắt cô nhìn thoáng qua chiếc cặp mà cô Thanh vừa vội mang đi cất, có chút thắc mắc.
"Mẹ mang cái gì vậy bố?" Cô hỏi chú Thắng, giọng cô chứa đựng sự tò mò tự nhiên của một người trẻ tuổi không hiểu hết những câu chuyện quan trọng của người lớn.
Chú Thắng nhanh chóng tìm cách đánh lạc hướng, giọng ông bình thản như đang nói về một việc không quan trọng.
"À, chỉ là mấy hồ sơ ở cơ quan thôi, mẹ con mang về xem lại"
Văn Thành cười nhẹ, biết rằng chú Thắng đang cố tránh cho Quỳnh Trang bận tâm đến chuyện lớn. Dù vậy, tâm trạng trong căn phòng vẫn không hoàn toàn lặng xuống. Những vấn đề về tiền bạc, về sự hy sinh để xây dựng bệnh viện, vẫn lẩn khuất đâu đó trong suy nghĩ của mọi người.
Đột nhiên, chú Thắng búng tay, chuyển chủ đề một cách vui vẻ.
"Không biết cơm xong chưa nhỉ, bố thấy đói bụng rồi đây!"
Quỳnh Trang mỉm cười đáp lại, nét mặt dịu dàng hơn.
"Dạ, sắp xong rồi. Cô Thu đang xào món rau nữa"
Vừa lúc đó, Hoàng Tuấn từ trên lầu chạy xuống, theo sau là mẹ cậu – cô Thanh. Cậu bé tinh nghịch nhanh chóng lao về phía Văn Thành, đôi mắt sáng lên với niềm vui trẻ thơ không bị gánh nặng của cuộc đời đè nén.
"Anh Thành, lâu lắm rồi mới thấy anh! Chị Trang cứ hỏi mẹ về anh suốt!"
Câu nói ngây thơ của cậu làm Quỳnh Trang đỏ mặt, cô vội quát em trai, cố che đi sự lúng túng.
"Mày nói tào lao gì đấy?"
Hai chị em cứ như chó với mèo, chỉ chực chờ châm chọc nhau. Hoàng Tuấn, không chịu thua, đáp lại ngay.
"Chẳng phải thế còn gì! Chị còn định xin số điện thoại của anh Thành nữa mà mẹ không cho!"
Quỳnh Trang, không kìm được nữa, vội chạy lại, định giơ tay đánh em trai.
"Mày im ngay!"
Nhưng cô Thanh kịp thời ngăn lại, ánh mắt bà nhìn cả hai chị em với chút sự mệt mỏi xen lẫn yêu thương.
"Đừng chọc em nữa, để nó yên mà ăn cơm."
Quỳnh Trang bĩu môi, quay sang mẹ với vẻ giận dỗi.
"Nó chọc con trước đấy chứ, mẹ lúc nào cũng bênh nó!"
Văn Thành nhìn cảnh tượng này, lòng anh chợt tràn ngập cảm giác ấm áp. Những kỷ niệm thời thơ ấu ùa về, khi anh thường xuyên qua nhà Quỳnh Trang chơi. Khi ấy, hai chị em nhà này cũng hay cãi vã như vậy, nhưng anh biết rõ hơn ai hết rằng, trong thâm tâm, Quỳnh Trang luôn yêu thương Hoàng Tuấn nhiều hơn bất kỳ ai.
Sau khi mọi người vào bàn ăn, bữa cơm diễn ra trong không khí ấm cúng và vui vẻ. Tiếng cười đùa của Hoàng Tuấn, những câu chuyện công việc mà chú Thắng kể lại từ cơ quan, cùng với sự chăm sóc chu đáo của cô Thanh khiến cả nhà như chìm vào bầu không khí gia đình đầm ấm. Văn Thành ngồi lặng lẽ ăn, đôi mắt đôi khi lại liếc nhìn Quỳnh Trang, thấy cô trò chuyện với mẹ và em trai, nét mặt cô rạng rỡ nhưng trong mắt có chút gì đó u buồn, lặng lẽ như thể cô đang giấu kín một điều gì sâu thẳm.
Sau bữa cơm, trời dần ngả chiều, ánh nắng bên ngoài dịu nhẹ hơn, từng tia sáng xuyên qua khung cửa sổ làm không gian phòng khách thêm phần yên bình. Cô Thanh và chú Thắng đứng dậy, chuẩn bị trở lại cơ quan để tiếp tục công việc. Hoàng Tuấn tíu tít chạy theo, không quên mang theo chiếc cặp sách để tới trường luôn tiện đường. Cậu bé vẫn còn đầy sự háo hức sau bữa ăn, dường như chưa muốn rời khỏi ngôi nhà quen thuộc.
Quỳnh Trang đứng tựa cửa, nhìn theo bố mẹ và em trai rời đi. Văn Thành đứng gần đó, trong lòng cũng trỗi dậy cảm giác khó tả. Căn nhà, dù yên bình và đầm ấm, giờ chỉ còn lại mình anh, Quỳnh Trang và cô Thu giúp việc. Anh nhìn quanh, cảm nhận sự trống trải đột ngột. Dù vừa trải qua một buổi trưa ấm cúng, nhưng anh biết đã đến lúc mình phải về.
Anh quay sang Quỳnh Trang, đôi mắt cô lúc đó có chút lưỡng lự, như muốn nói điều gì nhưng lại không thể thốt ra. Cuối cùng, anh khẽ nói:
"Anh cũng nên về rồi."
Quỳnh Trang chỉ gật đầu nhẹ, rồi tiến ra cửa tiễn anh. Bóng dáng cô thấp thoáng dưới ánh sáng mờ dần của buổi chiều, đôi mắt cô thoáng nét bồi hồi mà chính cô cũng không muốn che giấu. Trong lòng cô, một thứ tình cảm mơ hồ nảy sinh từ những lần gặp gỡ giữa hai người – tình cảm mà cô biết rõ nhưng vẫn chưa dám thổ lộ, vì sự ngại ngùng và cả nỗi sợ hãi bị từ chối.
Hai người bước chậm rãi, không vội vàng. Không khí ngoài trời giờ đã dịu mát, tiếng chim ríu rít từ xa vọng lại, hòa vào tiếng gió nhẹ thổi qua những hàng cây bên đường. Mỗi bước chân của Quỳnh Trang dường như trở nên nặng nề hơn, không phải vì khoảng cách mà vì cảm xúc dồn nén trong lòng cô. Cô muốn nói gì đó với Văn Thành, nhưng lời nói cứ nghẹn lại nơi cổ họng. Chỉ khi anh chạm tay vào cánh cửa xe, cô mới thốt lên, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy nỗi niềm.
"Anh Thành..."
Văn Thành quay lại, đôi mắt anh thoáng chút ngạc nhiên. Cô muốn nói gì đó, nhưng rồi ánh mắt anh khiến cô im lặng, như thể mọi cảm xúc đã nói ra hết qua ánh nhìn ấy. Cô chỉ cười nhẹ, nụ cười buồn thoảng qua trên môi.
"Anh về cẩn thận nhé."
Văn Thành nhìn cô, trong lòng dâng lên một cảm giác lạ lẫm mà anh không thể gọi tên. Anh khẽ gật đầu, đáp lại:
"Ừ, anh về đây. Em ở lại giữ gìn sức khỏe."
Cô nhìn theo bóng anh bước vào xe, cảm giác như mình vừa để lỡ một điều gì quan trọng. Chiếc xe lăn bánh chậm rãi, rời khỏi con đường nhỏ trước nhà, nhưng trong lòng Quỳnh Trang, hình ảnh Văn Thành vẫn còn đọng lại, như một vết khắc sâu trong tâm hồn cô. Cô đứng đó, dưới bầu trời chiều dần tối, lòng đầy những xúc cảm khó tả, giữa mong ước và tiếc nuối.
Chiều Chủ nhật, ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ lớn chiếu rọi vào phòng khách nhà Quỳnh Trang, tạo nên một không khí ấm áp và tĩnh lặng. Văn Thành đến chơi như thường lệ, nhưng hôm nay trong lòng anh có chút lạ lẫm, dường như bầu không khí nơi đây khác hẳn những lần trước. Khi bước vào nhà, anh đã thấy cô Thu giúp việc đứng cười tươi như nắng mai, đang sắp xếp đồ ăn trên bàn. Bên cạnh cô, có một cô gái trẻ ngồi, khuôn mặt có nét gì đó vừa quen thuộc, vừa xa lạ.
"Anh Văn Thành! Sao lại là anh?" Cô gái bất ngờ thốt lên, mắt tròn xoe nhìn anh đầy ngạc nhiên.
Văn Thành đứng khựng lại một giây, rồi như bị dòng ký ức trôi ngược về một buổi chiều xa xăm nào đó. "Vi... Mạch Nhi?" Anh khẽ lẩm bẩm, dường như không tin vào mắt mình. Cả hai người ngỡ ngàng trước cuộc gặp gỡ bất ngờ này.
Cô Thu đứng bên cạnh, không để ý sự bất ngờ của hai người, vẫn giữ giọng thân mật.
"Đây là con gái cô, Mạch Nhi. Hôm nay nó rảnh nên đến đây chơi.”
Quỳnh Trang từ trong bếp bước ra, thấy không khí có chút kỳ lạ, liền hỏi.
"Hai người biết nhau à?"
Vi Mạch Nhi ngập ngừng một chút, nhưng rồi cô quay sang nhìn Văn Thành, ánh mắt cô chứa đầy sự biết ơn pha lẫn chút gì đó khó gọi tên.
"Vâng, chúng em từng gặp nhau..."
Câu nói ấy khiến mọi ký ức bỗng ùa về trong tâm trí cả hai. Hồi đó, Văn Thành cùng đoàn từ thiện đến các vùng miền núi xa xôi. Mạch Nhi, khi ấy là một cô sinh viên y dược năng động, cũng tham gia cùng đoàn. Hôm đó, một sự cố bất ngờ ập xuống khiến cô bị cuốn trôi. Nếu không có Văn Thành lao xuống dòng nước, có lẽ cô đã không còn đứng đây nữa. Kể từ khoảnh khắc đó, lòng
cô đã dành cho anh một thứ tình cảm mà cô biết không bao giờ có thể nói ra, vì khi ấy anh đã có gia đình.
Vi Mạch Nhi cố giấu nỗi xúc động trong lòng, nhưng không thể không cảm thấy trái tim mình rung lên khi nhìn thấy anh lần nữa. Cô chỉ khẽ cúi đầu nói nhỏ.
"Em thật không ngờ lại gặp anh ở đây...
Văn Thành khẽ mỉm cười, nụ cười hiền lành quen thuộc.
"Anh cũng không ngờ... Lâu rồi không gặp. Em khỏe chứ?"
Mạch Nhi gật đầu, nhưng đôi mắt cô không thể che giấu được cảm xúc đang dâng trào.
“Em khỏe, nhờ có anh mà em mới có ngày hôm nay. Em luôn nhớ mãi ơn anh cứu mạng."
Cả căn phòng như lắng xuống. Văn Thành không muốn nhắc đến quá nhiều chuyện đã qua, nhưng trong lòng anh cũng cảm nhận được sự biết ơn chân thành từ Mạch Nhi.
"Chuyện qua rồi, em đừng nghĩ đến nữa. Quan trọng là bây giờ em vẫn ổn, vậy là tốt rồi."
Cô Thu nhìn quanh, cảm thấy có chút bối rối trước tình huống này, liền cười phá tan bầu không khí.
"Thì ra hôm đó người cứu con gái cô là cháu à. Cô cảm ơn cháu nhiều nhé, nói rồi cô kéo ghế cho Văn Thành rồi nói tiếp. “mọi người ngồi xuống đi, uống trà rồi nói chuyện. Hôm nay cuối tuần, không cần vội vã gì cả."
Cả nhóm ngồi lại bàn, không khí ban đầu có chút ngại ngùng, nhưng rồi dần trở nên thoải mái hơn. Quỳnh Trang thấy mọi thứ trở lại bình thường, nhưng trong lòng cô có chút gợn sóng không rõ nguyên nhân. Mỗi lần ánh mắt Văn Thành chạm vào Mạch Nhi, cô lại cảm thấy lòng mình có chút bất an, như thế một điều gì đó sâu kín đang dần dần hình thành.
Trong khi mọi người nói chuyện, Vi Mạch Nhi thường lén lút nhìn Văn Thành, trong ánh mắt của cô, dường như có một thứ tình cảm lặng lẽ chưa kịp nói. Văn Thành vẫn giữ phong thái bình thản, nhưng anh không thể không nhận thấy Mạch Nhi đang nhìn anh với ánh mắt như một lời cảm ơn chưa bao giờ nói trọn.
Bất giác, Mạch Nhi nhìn anh, lòng cô dâng lên một cảm xúc mà cô đã cố gắng giấu đi suốt thời gian qua.
"Anh Thành, em... vẫn luôn muốn cảm ơn anh. Thật ra, em biết rằng... có những điều không thể nói ra, nhưng trong lòng em.." Cô ngập ngừng, như muốn nói điều gì đó, nhưng rồi kìm lại, chỉ thở dài.
Văn Thành nhìn cô, đôi mắt anh hiện lên chút lo lắng. Anh hiểu cảm giác của Mạch Nhi, anh chỉ nhẹ nhàng nói.
"Em không cần phải nói gì cả. Chuyện đó qua rồi, và anh chỉ mong em sống bình an."
Câu nói ấy như một làn gió thoảng qua, làm dịu đi những rung động đang âm ỉ trong lòng Mạch Nhi. Cô cúi đầu, lặng lẽ bước vào gian bếp để chuẩn bị bữa ǎn.
Quỳnh Trang ngồi gần đó, cảm nhận được sự thay đổi trong không khí. Cô không nói gì, nhưng trong lòng như có một ngọn lửa nhỏ âm ỉ, một nỗi bất an vô hình cứ đeo đuổi cô không dứt.
Trong căn bếp ấm cúng, mùi thơm của món ăn đang được chế biến dần lan tỏa. Quỳnh Trang và Vi Mạch Nhi đứng cạnh nhau, tay khéo léo chuẩn bị đồ ăn. Tuy vậy, không khí giữa hai người lại có chút căng thẳng, ngầm chứa đựng những suy nghĩ riêng. Quỳnh Trang đã để ý ánh mắt của Vi Mạch Nhi nhìn Văn Thành lúc nãy, ánh mắt ấy không giấu nổi sự trìu mến lẫn ngưỡng mộ. Trong lòng cô dâng lên một cảm giác không tên, có chút lẫn lộn giữa bực bội và ghen tuông. Cô không thể để yên điều này.
"Vi Mạch Nhi, ra ngoài đây một lát." Quỳnh Trang nhẹ giọng, nhưng trong đôi mắt cô có chút nghiêm nghị.
Vi Mạch Nhi ngạc nhiên nhưng không nói gì, chỉ gật đầu. Hai người lặng lẽ bước ra khỏi bếp, đi vào một góc khuất của ngôi nhà, nơi không có ai có thể nghe thấy.
Khi đã chắc chắn không có ai xung quanh, Quỳnh Trang quay lại, nhìn thẳng vào mắt Vi Mạch Nhi, giọng cô bình tĩnh nhưng lại mang theo một luồng cảm xúc nặng nề.
"Mạch Nhi, chị hỏi thật nhé... Em có thích anh Thành phải không?"
Câu hỏi ấy như một mũi dao sắc bén chạm vào nỗi lòng sâu kín của Vi Mạch Nhi. Cô bối rối, đôi mắt cụp xuống, không dám nhìn thẳng vào Quỳnh Trang. Một khoảnh khắc im lặng kéo dài, rồi cuối cùng Vi Mạch Nhi thở dài, thừa nhận.
"Đúng, em... em thích anh ấy."
Lời thú nhận như một làn sóng mạnh mẽ đánh thẳng vào lòng Quỳnh Trang. Cô cảm thấy ngực mình như thắt lại, đôi môi khẽ run lên. Cô đã đoán trước điều này, nhưng khi nghe từ chính miệng Mạch Nhi, cảm giác ấy vẫn nặng nề và khó chịu hơn cô tưởng.
"Nhưng em biết... em biết là điều đó sẽ chẳng đi đến đâu" Vi Mạch Nhi tiếp tục, giọng cô trở nên khẽ khàng hơn. "Anh Thành đã có vợ rồi. Tình cảm này... chỉ là đơn phương thôi. Em không bao giờ có ý định can thiệp vào cuộc sống của anh ấy."
Nghe đến đây, lòng Quỳnh Trang bỗng như rơi xuống vực sâu. Cảm giác hụt hẫng tràn ngập trong cô, như thể một phần hy vọng mong manh vừa bị dập tắt. Cô không thể nói rõ điều gì khiến mình buồn hơn: sự thừa nhận của Mạch Nhi về tình cảm dành cho Văn Thành, hay việc cô ấy vẫn giữ trong lòng dù biết rõ anh đã có vợ. Dường như cô vừa nhận ra rằng, mình không phải là người duy nhất có tình cảm với Văn Thành, mà còn có người khác cũng yêu anh sâu đậm như vậy.
Quỳnh Trang nhìn Vi Mạch Nhi, đôi mắt cô giờ đây không còn sự ghen tuông, mà thay vào đó là một nỗi buồn sâu sắc.
"Em thật sự thích anh ấy nhiều đến vậy sao?" Giọng cô run run, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.
Vi Mạch Nhi khẽ gật đầu, nụ cười gượng gạo hiện lên trên môi.
“Em biết điều đó là sai, và em không bao giờ mong chờ điều gì từ anh ấy cả. Nhưng... tình cảm đôi khi không thể kiểm soát được, phải không?"
Câu nói của Vi Mạch Nhi khiến Quỳnh Trang càng thêm bối rối. Cô hiểu rõ cảm giác ấy, cảm giác yêu thương một người mà biết rõ rằng mình không thể có được họ. Dù sao đi nữa, Văn Thành đã luôn là một phần quan trọng trong lòng cô, nhưng giờ đây, đứng trước tình cảm chân thành của Mạch Nhi, cô thấy mình như mất đi điều gì đó.
Im lặng bao trùm lấy cả hai. Quỳnh Trang không biết phải nói gì thêm, lòng cô trĩu nặng bởi những mâu thuẫn và cảm xúc giằng xé. Dường như giữa cô và Vi Mạch Nhi có một sợi dây vô hình, kết nối bởi tình yêu đơn phương dành cho cùng một người, nhưng đồng thời cũng tạo ra một khoảng cách vô hạn giữa họ.
Quỳnh Trang thở dài, cuối cùng lên tiếng.
"Chị hiểu... nhưng em cũng đừng để điều đó ảnh hưởng quá nhiều đến cuộc sống của em, được không? Anh Thành... anh ấy..."
Cô ngừng lại, không nói tiếp. Bởi lẽ chính cô cũng không biết nên khuyên Mạch Nhi điều gì khi chính mình cũng đang đấu tranh với tình cảm dành cho Văn Thành.
Vi Mạch Nhi gật đầu nhẹ, ánh mắt cô dịu dàng nhưng cũng mang theo nỗi buồn. "Em hiểu rồi. Cảm ơn chị đã nói chuyện với em."
Khi những món ăn đã chuẩn bị xong, đúng lúc cô Thanh và chú Thắng trở về. Tiếng mở cửa vang lên trong ngôi nhà yên tĩnh, và cả hai vợ chồng lập tức nhìn thấy Văn Thành ngồi đợi nơi phòng khách. Gương mặt họ ánh lên niềm vui, không chỉ vì sự hiện diện của anh, mà còn vì cái không khí ấm cúng và quen thuộc mà sự xuất hiện của Văn Thành mang lại.
“Cháu đến lâu chưa?” Cô Thanh nở nụ cười, giọng dịu dàng như thói quen mỗi khi đón khách quý.
Văn Thành đứng dậy, lễ phép cúi đầu, trả lời một cách nhã nhặn:
“Dạ, cháu vừa mới đến thôi a."
Còn chú Thắng, với con mắt tinh tường của một người cha, ông nhận ra ngay Quỳnh Trang có vẻ không được bình thường như mọi ngày. Cô con gái luôn tươi cười của ông nay trông có phần u sầu, đôi mắt đượm chút lo lắng. Như cảm nhận được sự thay đổi, ông quay sang nhìn cô gái lạ đang ngồi cạnh Quỳnh Trang.
“Bạn con à, Trang?” Ông hỏi, đôi mắt chứa đầy sự tò mò.
Quỳnh Trang khẽ cúi đầu đáp lời, giọng lễ phép nhưng không giấu được sự chùng xuống:
“Dạ, là con gái cô Thu ạ, hôm nay nghỉ nên qua đây chơi với con.”
Cô Thu, vốn dĩ còn đôi chút áy náy vì chưa xin phép chủ nhà, vội vàng lên tiếng giải thích.
“Dạ, xin lỗi ông bà, hôm nay tôi đưa con gái út tới chơi mà chưa báo trước. Cháu là con gái út của tôi.”
Cô Thanh mỉm cười, ân cần đáp lại: “Không sao đâu cô Thu, lâu lâu để cháu tới chơi với mẹ cho vui, nhà cũng đông vui hơn.
Vi Mạch Nhi nghe vậy, cúi đầu lễ phép, giọng nhỏ nhẹ: “Dạ, con cảm ơn ông bà a."
Chú Thắng nhìn đồng hồ, rồi quay sang hỏi: “Cơm xong chưa nhỉ? Dọn ra cả nhà ăn đi, đừng để nguội.”
Cả cô Thu, Quỳnh Trang và Vi Mạch Nhi cùng nhanh nhẹn vào bếp, mỗi người một tay chuẩn bị dọn cơm. Không khí trong nhà vốn đã ấm áp nay càng thêm đầm ấm, tiếng nói cười lan tỏa khắp phòng. Nhưng trong lòng Quỳnh Trang, mọi thứ bỗng trở nên nặng nề, mỗi lần ánh mắt cô vô tình bắt gặp Văn Thành, lòng cô lại trĩu nặng một cách khó hiểu.
Trong bữa ăn, sự căng thẳng âm thầm trong Quỳnh Trang dần trở thành một câu hỏi cô không thể giữ trong lòng được nữa. Khi mọi người đang chuyện trò rôm rả, cô bỗng lên tiếng, giọng khẽ khàng nhưng lại rõ ràng trong không khí của bữa ăn.
“Anh Thành, em nghe nói anh đã có vợ rồi, phải không ạ?”
Câu hỏi như một cú đánh bất ngờ vào sự yên bình trên bàn ăn. Cả Văn Thành và cô chú đều ngừng đũa, ánh mắt họ đổ dồn về phía Quỳnh Trang. Văn Thành khẽ nhíu mày, rồi liếc nhanh sang cô Thanh và chú Thắng như để dò hỏi. Anh đang tự hỏi, liệu có phải hai người đã nói với Quỳnh Trang không?
Cô Thanh, nhận ra ánh mắt dò hỏi ấy, vội vàng lắc đầu, ý muốn nói họ chưa từng tiết lộ chuyện gì. Bà cười nhẹ, trách yêu con gái:
“Cái con này, hỏi chuyện đó làm gì?”
Quỳnh Trang nhận thấy mình hơi đường đột, nhưng cũng không chịu thua. Cô cố gắng giữ giọng thản nhiên, nhưng bên trong lòng đang hỗn loạn:
“Dạ, con chỉ tò mò thôi ạ. Người như anh Thành thì chắc chắn phải có gia đình rồi.”
Văn Thành cười nhẹ, cố gắng xua đi sự căng thẳng.
“Ưu tú gì đâu, em nói quá rồi.”
Nhưng Quỳnh Trang không bỏ lỡ cơ hội, ánh mắt cô chuyển sang Vi Mạch Nhi, như muốn tìm kiếm sự đồng tình.
“Chẳng phải vậy sao? Anh hỏi Mạch Nhi xem.
Vi Mạch Nhi khẽ đỏ mặt, nhìn xuống chén cơm. Văn Thành nhận ra mình không thể né tránh mãi, anh biết rằng đến lúc phải thừa nhận. Đặt đũa xuống, anh nhẹ nhàng nói, giọng điềm đạm nhưng quyết liệt:
“Phải, em nói đúng. Anh đã có vợ rồi”
Câu trả lời của anh như nhát dao cắt vào lòng Quỳnh Trang. Cô ngồi đó, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng đôi mắt đã phản bội cô. Trong lòng cô, cảm xúc như một cơn bão dữ dội, lòng ngực thắt lại và hơi thở trở nên khó khăn. Cô lặng lẽ đặt đũa xuống, đôi tay run rẩy.
“Con ăn xong rồi, con xin phép lên phòng trước.” Giọng nói của cô nghe như tiếng vọng xa xăm, chứa đầy sự buồn bã.
Cả cô Thanh và chú Thắng đều nhìn con gái một cách ngạc nhiên, cảm nhận được điều gì đó không ổn nhưng không hiểu nổi tâm trạng rối bời của Quỳnh Trang. Cô đứng dậy, bước ra khỏi bàn ăn mà không một ai cản lại, chỉ có Văn Thành, với ánh mắt thoáng buồn, nhìn theo bóng cô khuất dần trong hành lang.
Khi chỉ còn vài trăm mét nữa là tới nhà, Văn Thành chậm lại, đưa mắt nhìn xung quanh. Khung cảnh yên bình như vậy lại bị phá vỡ bởi một cảnh tượng trái ngược: một cặp đôi, một nam một nữ đang cãi nhau ở bên lề đường. Đôi mắt anh khẽ nheo lại, cố gắng nhận ra bóng dáng quen thuộc giữa họ. "Không phải là Quỳnh Trang sao?" – một luồng suy nghĩ thoáng qua tâm trí anh, khiến lòng anh trở nên bồn chồn.
Văn Thành hạ cửa kính xe, nghe thấy tiếng cãi vã rõ ràng. Giọng Quỳnh Trang vang lên, đầy mệt mỏi và quyết liệt.
"Anh thật sự mặt dày! Chúng ta đã chia tay rồi, sao còn tiếp tục làm phiền tôi?"
Người thanh niên kia, trong giọng nói hoảng hốt, vẫn níu kéo.
"Cho anh thêm một cơ hội nữa, được không? Anh biết mình đã sai"
Văn Thành ngồi trong xe, lặng lẽ quan sát. Anh không biết tại sao nhưng hình ảnh ấy, dù hỗn độn và khó xử, lại khiến anh thấy lòng mình nặng trĩu. Anh cảm nhận được nỗi đau của cả hai, mỗi người theo một cách khác nhau. Trong khoảnh khắc đó, Văn Thành nhận ra một điều: Tình yêu, khi bị đẩy đến bờ vực, không còn là nguồn vui mà trở thành gánh nặng. Những lời lẽ yêu thương từng trao giờ chỉ là vết thương không thể lành.
Quỳnh Trang giằng tay ra khỏi người thanh niên, mắt cô đầy lạnh lùng, nhưng ẩn chứa trong đó cũng là sự mệt mỏi.
"Anh đã có quá nhiều cơ hội rồi. Lần này, tôi quyết định, chúng ta không còn gì nữa."
Người thanh niên sụp đổ, gương mặt bàng hoàng và đầy tuyệt vọng.
"Anh yêu em. Anh không thể sống thiếu em!"
Nhưng với Quỳnh Trang, những lời hứa hẹn giờ chỉ là những âm thanh rỗng tuếch. Cô cười nhạt.
"Anh nói câu này bao nhiêu lần rồi? Tôi vẫn thấy anh sống đó thôi"
Văn Thành cảm thấy như mình đang đứng ngoài một bi kịch đời thường, nơi những con người trẻ tuổi vật lộn với tình yêu, đau khổ vì những hứa hẹn và ảo tưởng mà chính họ đã tự xây nên. Anh gọi lớn, phá tan không khí nặng nề.
"Trang! Có phải em là con cô Thanh không? Sao lại thế này?"
Quỳnh Trang nghe tiếng gọi, đôi mắt lấp lánh như người vừa được cứu thoát. Cô quay đầu lại, nhìn thấy Văn Thành, niềm vui hiện rõ trong ánh mắt cô. Anh - người mà cô luôn mong có dịp gặp lại sau lần chia tay đầy ấn tượng trước đó. Từ mẹ, cô biết anh vẫn ở Hà Nội và thường xuyên ghé thăm gia đình.
"Anh Thành!" – - Cô nói, chạy nhanh về phía xe, ánh mắt lộ rõ sự vui mừng và tin tưởng. Không một chút ngần ngại, Văn Thành mở cửa cho cô. Khi đã yên vị trong xe, Quỳnh Trang quay lại với người thanh niên kia, giọng bình thản nhưng đầy cương quyết.
"Tìm người khác đi, tôi đã có người yêu rồi."
Văn Thành thoáng bối rối trước tình huống này, nhưng anh không hỏi thêm. Khi cô giục anh lái đi, anh chỉ lặng lẽ làm theo. Trong lòng anh bây giờ là một mớ cảm xúc khó gọi tên, xen lẫn giữa sự ngạc nhiên, tò mò và chút lo lắng. Anh không thể ngờ rằng lần ghé thăm này lại diễn ra như thế.
Họ đến nhà cô Thanh. Quỳnh Trang quay sang cười, nét mặt nhẹ nhõm hơn.
"Cảm ơn anh về chuyện vừa rồi."
Văn Thành cười đáp lại, nhưng trong lòng vẫn còn những băn khoăn. "Không có gì, cô chú có nhà không?" – anh hỏi, chuyển hướng câu chuyện.
"Anh ở lại đi, trưa bố mẹ em về, có dịp mọi người gặp nhau trò chuyện nữa, Quỳnh Trang nói, đôi mắt ánh lên một chút gì đó lấp lánh, khiến Văn Thành ngạc nhiên. Dường như cô đã thay đổi rất nhiều từ lần cuối họ gặp nhau.
Quỳnh Trang mời anh vào nhà ngồi, thái độ của cô giờ cởi mở, gần gũi hơn nhiều so với lần đầu họ gặp nhau. Văn Thành thoáng suy nghĩ về điều đó. Lần trước, cô lạnh lùng, kín đáo và giữ khoảng cách, nhưng giờ đây, cô dường như đã thay đổi. "Có lẽ, con người ai rồi cũng thay đổi" – anh nghĩ thầm, nhìn cô
với ánh mắt mới.
Cô Thu, người giúp việc, mang hai ly nước cam ra và chào Văn Thành bằng nụ cười hiền hậu:
"Cậu Thành, hôm nay đến chơi à?"
Văn Thành gật đầu đáp lại:
"Vâng, bác dạo này trông khỏe mạnh hơn nhiều"
Cô Thu mỉm cười, giọng vui vẻ:
"Bác vui lắm, cô út nhà bác vừa vào được trường mà nó hằng ao ước.
Văn Thành mỉm cười, giọng điệu chân thành:
“Mừng cho bác. Người hiền hậu như bác chắc chắn con gái bác cũng nhân hậu và xinh đẹp lắm.”
Cô Thu khẽ liếc nhìn Quỳnh Trang. Bà hiểu rõ cô chủ nhỏ của mình. Thường ngày, Quỳnh Trang ít khi thích nghe những lời khen ngợi hoặc chuyện trò rôm rả, đặc biệt là từ những người giúp việc. Không phải vì cô kiêu ngạo, mà vì cô luôn giữ khoảng cách, cảm thấy những lời nói ấy chỉ là sự phô trương ồn ào, vô nghĩa. Nhưng hôm nay, nét mặt của Quỳnh Trang khác lạ. Cô lắng nghe cuộc trò chuyện một cách thoải mái, thậm chí còn có phần vui vẻ. Cô Thu nhìn thấy niềm hạnh phúc thoáng qua trong đôi mắt của cô gái trẻ – có lẽ, sự hiện diện của Văn Thành đã mang lại một luồng sinh khí mới mẻ.
Nhận thấy cơ hội, cô Thu tiếp tục:
“Nó đang học Đại học Y Hà Nội. Con bé ngoan ngoãn lắm, lại còn đam mê giúp đỡ mọi người. Ước mơ của nó là trở thành bác sĩ để cống hiến cho xã hội”
Văn Thành khẽ gật đầu, ánh mắt trở nên ấm áp:
“Đại học Y Hà Nội không phải ai cũng dễ dàng vào được. Con gái bác chắc hẳn là người rất giỏi và đầy nghị lực.
Lời khen của anh không chỉ là sự lịch sự đơn thuần, mà ẩn chứa sự cảm phục thực sự dành cho cô gái mà anh vừa biết thêm chút ít. Nhưng đằng sau đó, cũng có một sự tò mò: Liệu một người với những ước mơ lớn lao, một tương lai sáng ngời như vậy, có thật sự đang hạnh phúc?
Cô Thu đột nhiên trở nên niềm nở hơn, bà nói với giọng hồ hởi như muốn tạo ra một dịp kết nối giữa hai người:
“Cậu Thành, cậu ở đâu? Cho bác địa chỉ đi, khi nào rảnh, bác sẽ dẫn con bé đến nhà cậu chơi, cho biết nhà biết cửa.”
Văn Thành thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi anh toan lấy bút ghi địa chỉ. Nhưng đột ngột, một bàn tay mềm mại khẽ chạm vào tay anh, dừng lại cử động ấy. Quỳnh Trang, với ánh mắt kiên quyết nhưng cũng có phần nhã nhặn, nói nhẹ:
“Nhà cửa là chuyện riêng tư, bác à. Hay là thế này, cô cứ đưa em đến chơi, rồi lúc đó gọi anh Thành đến cũng được.”
Nụ cười của Quỳnh Trang ẩn chứa nhiều điều hơn cả lời nói. Văn Thành cảm nhận được, có lẽ cô không muốn tạo ra sự gần gũi quá sớm giữa anh và gia đình cô, một điều mà có lẽ trước đây, anh sẽ chẳng hề để tâm. Nhưng giờ đây, điều ấy khiến anh suy nghĩ.
Cô Thu vui vẻ đồng ý, không quên nhìn Văn Thành với vẻ hài lòng:
“Vậy cũng được, cậu thấy sao?”
Văn Thành mỉm cười, gật đầu đồng tình. Có điều gì đó nhẹ nhàng, ấm áp lan tỏa trong lòng anh.
Cô Thu nhìn đồng hồ, thở phào:
“Đến giờ chuẩn bị bữa trưa rồi. Cậu Thành ở lại ăn cùng chúng tôi luôn nha. Cô sẽ nấu thêm
Khi cô Thu rời đi, căn phòng chợt trở nên yên lặng, chỉ còn lại Văn Thành và Quỳnh Trang. Không khí giữa họ dường như trở nên đậm đặc hơn, một thứ yên tĩnh không phải là vô nghĩa mà chất chứa nhiều tầng cảm xúc, những điều chưa nói.
Văn Thành nhìn Quỳnh Trang, cô gái đang ngồi đối diện anh, tay đan nhẹ vào nhau, ánh mắt hướng về khung cửa sổ nơi ánh nắng vàng nhạt len qua. Anh mỉm cười, cố gắng phá vỡ sự im lặng.
"Em dạo này thế nào?" Văn Thành hỏi, nhấp một ngụm nước cam. Anh không thể không nhớ lại hình ảnh Quỳnh Trang khi xưa, lạnh lùng và có phần xa cách.
Quỳnh Trang mỉm cười, đặt ly nước xuống bàn. "Em tốt, cuộc sống công việc ổn định. Thật ra thì em có nhiều dự định muốn làm lắm, nhưng chưa có dịp để thực hiện.
"Thế còn chuyện lúc nãy? Anh không ngờ lại gặp em trong tình huống đó, Văn Thành nhắc khéo, muốn biết thêm về cuộc sống tình cảm hiện tại của cô.
Quỳnh Trang nhướng mày, nụ cười thoáng qua môi. "À, chuyện đó hả... Anh ta chỉ là một kỷ niệm buồn thôi. Em đã dứt khoát rồi, nhưng anh ta thì không chấp nhận. Cuộc sống đôi khi phải mạnh mẽ mà đối diện, đúng không?"
Văn Thành gật đầu, cảm nhận được sự trưởng thành trong cách suy nghĩ của cô. "Đúng vậy. Có những thứ không thể níu kéo, càng giữ lại chỉ khiến cả hai thêm mệt mỏi."
Quỳnh Trang khẽ gật đầu, đôi mắt cô có chút u sầu, nhưng cũng phản chiếu một sự chín chắn lạ lùng. Cô nhìn anh, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy suy tư:
“Có lẽ vậy. Cuộc sống thay đổi con người, anh Thành ạ. Những gì em từng nghĩ là quan trọng, giờ đây lại không còn ý nghĩa nhiều nữa. Có lẽ khi đối mặt với những thứ khó khăn hơn, con người ta buộc phải lớn lên.
Văn Thành im lặng một lát, anh cảm nhận được sự thay đổi này ở cô. Cô gái trẻ ngày nào với ánh mắt lạnh lùng giờ đây như đã tìm thấy một điều gì sâu sắc hơn bên trong bản thân mình. Anh thở dài, rồi khẽ hỏi:
“Những điều khó khăn mà em nói... Là chuyện gì?”
Quỳnh Trang không trả lời ngay. Cô cúi đầu, tay vô thức vân vê chiếc vòng tay nhỏ. Một lúc sau, cô khẽ thở ra:
“Anh Thành, anh từng cảm thấy mình cô đơn giữa cuộc sống đông đúc này chưa? Đôi khi, em tự hỏi mục đích của mình là gì. Em cố gắng học, cố gắng làm việc tốt, nhưng rốt cuộc vẫn luôn cảm thấy thiếu vắng điều gì đó.
Văn Thành giật mình trước sự thẳng thắn của cô. Anh không ngờ rằng đằng sau vẻ ngoài mạnh mẽ và quyết đoán, Quỳnh Trang lại mang trong mình nỗi trăn trở sâu sắc như vậy. Anh nghĩ về những năm tháng qua của chính mình, về những lúc anh cũng từng thấy mình lạc lõng, dù mọi thứ xung quanh tưởng như đang vận hành tốt đẹp. Anh khẽ đáp, giọng chậm rãi, nhưng chân thành:
“Anh hiểu cảm giác đó, Trang. Có những lúc, anh cũng tự hỏi liệu những gì mình đang làm có ý nghĩa không. Dù có bao nhiêu thành công, bao nhiêu người xung quanh, nhưng nếu thiếu đi sự kết nối thật sự, người ta vẫn cảm thấy cô độc.”
Quỳnh Trang nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt cô như gợn lên một nỗi đồng cảm. Cô mỉm cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy chứa đựng biết bao điều:
“Có lẽ, em đang tìm kiếm một sự kết nối như vậy. Nhưng cũng khó lắm, anh ạ. Trong cái vòng xoay của công việc, của trách nhiệm, đôi khi người ta đánh mất chính mình mà không nhận ra.
Văn Thành gật đầu, lòng anh chùng xuống khi nghe những lời của cô. Anh hiểu rõ những gì cô nói, và một phần nào đó, anh cảm thấy mình cũng đang trôi dạt trong cuộc đời, như Quỳnh Trang, không biết đích đến cuối cùng là gì.
Cả hai lại rơi vào sự im lặng, nhưng lần này, đó không phải là sự im lặng khó xử. Đó là khoảng lặng của sự thấu hiểu, của hai tâm hồn đang tìm kiếm sự an ủi trong nhau mà không cần đến những lời hoa mỹ.
"Thôi, chắc cô Thu đang bận chuẩn bị cơm. Để em ra phụ bác ấy" Quỳnh Trang nói, đứng dậy, đi về phía bếp. Trước khi đi, cô quay lại nhìn Văn Thành. "Anh cứ thoải mái như ở nhà nhé, em sẽ không lâu đâu."
Văn Thành mỉm cười đáp lại, ánh mắt anh dõi theo bóng dáng Quỳnh Trang khi cô bước đi. Trong lòng anh chợt dấy lên một cảm giác ấm áp, lạ lùng.
Văn Thành ngồi im lặng trong phòng khách, đôi mắt trầm ngâm lướt qua từng góc nhỏ trong căn nhà quen thuộc. Cảm giác như chính ngôi nhà này, với tất cả những đồ vật bình dị xung quanh, đã chứng kiến sự trưởng thành của anh, nhưng đồng thời cũng là nơi gợi nhắc về những nỗi niềm sâu kín, mà giờ đây, anh thấy khó lòng có thể chia sẻ với ai. Mọi thứ vẫn ở đó, nhưng anh thì đã thay đổi.
Bất chợt, tiếng xe bên ngoài phá vỡ dòng suy nghĩ miên man. Văn Thành bước ra, nhìn thấy cô Thanh và chú Thắng đang dắt tay Hoàng Tuấn – cậu bé mang theo chút hồn nhiên của tuổi thơ, làm dịu đi sự u ám trong tâm trí anh. Anh định cất tiếng chào thì cô Thanh đã lên tiếng trước, âm thanh quen thuộc của bà vang lên trong không gian yên tĩnh.
"Cô Thu ơi? Có ai đến nhà chơi à? Sao lại có xe ở đây?"
Văn Thành vội lên tiếng, bước nhanh lại gần.
"Là xe cháu ạ. Cô chú vừa ở cơ quan về sao?" Anh mỉm cười, nhưng nụ cười có chút gì đó gượng gạo, như thể anh đang cố giữ lại sự bình thản trong tâm hôn.
Cô Thanh nhìn thấy Văn Thành, ánh mắt bà lập tức sáng lên, nụ cười thân thương hiện rõ trên khuôn mặt.
"Cháu đến lâu chưa? Sao không gọi cô một tiếng?"
"Cháu đến được một lúc rồi, nghe em Trang nói trưa cô chú về nên cháu đợi luôn."
Chú Thắng đứng bên cạnh, giọng ông điềm tĩnh nhưng mang theo chút gì đó mệt mỏi của người đàn ông đã sống qua bao thăng trầm cuộc đời.
"Con lên phòng cất đồ đi, rồi xuống ăn cơm luôn nhé," ông bảo Hoàng Tuấn, trước khi quay sang Văn Thành: "Vào nhà ngồi đi cháu"
Mọi người bước vào phòng khách, cô Thanh nhìn Văn Thành kỹ lưỡng, dường như muốn tìm kiếm điều gì đó nơi anh. Cuối cùng, bà mỉm cười và nói với chút vui mừng.
"Gần đây, trông cháu có vẻ hồng hào hơn rồi đấy"
Văn Thành cười đáp lại, nhưng tâm trí anh không ở đó. Trong đầu anh, một quyết định đã được đưa ra từ lâu, và giờ là lúc phải thực hiện. Anh đứng dậy, bước nhanh ra xe lấy chiếc cặp, rồi cẩn thận mở nó, lấy ra những cuốn sổ tiết kiệm, thẻ ngân hàng, và giấy tờ nhà đất được gói ghém kỹ lưỡng. Trở lại phòng khách, anh đặt chúng lên bàn trước mặt cô Thanh và chú Thắng.
"Đây là số tiền và giấy tờ nhà đất mà bố mẹ để lại cho cháu" anh nói, giọng trầm xuống. "Trước đây, cháu nhờ bác Minh Quang giữ, nhưng giờ cháu muốn giao lại cho cô chú. Nghe nói cô chú đang cần vốn để xây bệnh viện, cháu nghĩ chúng sẽ giúp được ít nhiều"
Cô Thanh ngay lập tức đẩy xấp giấy tờ lại, mắt bà thoáng hiện lên sự lo lắng, như thể sự hiện diện của chúng mang theo một gánh nặng không mong đợi.
"Không được đâu, cô chú không thể nhận số tiền lớn như vậy," bà nói, giọng bà run nhẹ.
Chú Thắng cũng lên tiếng, lắc đầu.
"Cháu quý hóa lắm, nhưng cô chú không thể nhận được."
Văn Thành mỉm cười hiền lành, nhưng đôi mắt anh chứa đựng một sự quyết tâm sâu sắc.
"Cháu đã suy nghĩ kỹ rồi. Cháu biết ước mơ của cô chú là xây dựng một bệnh viện, và số tiền này là cách để giúp ước mơ đó thành hiện thực. Bác Minh Quang cũng đã đồng ý. Cháu hy vọng rằng bệnh viện ấy sẽ cứu sống được nhiều người."
Cô Thanh nhìn Văn Thành một lúc lâu, đôi mắt bà như chứa đựng cả sự cảm kích lẫn do dự. Chú Thắng quay đi, im lặng, biết rằng những lời của Văn Thành không thể dễ dàng bị từ chối. Cuối cùng, cô Thanh thở dài.
"Khi nào có, cô chú nhất định sẽ trả lại cháu cả vốn lẫn lời."
"Cháu không cần cô chú trả lại gì cả" Văn Thành đáp, giọng anh dịu dàng nhưng kiên quyết. "Điều quan trọng nhất là ước mơ của cô chú, và cháu nghĩ số tiền này sẽ làm được nhiều điều tốt đẹp hơn là chỉ nằm trong tay cháu.
Khi mọi người tiếp tục trò chuyện, không khí trong phòng trở nên ấm cúng hơn. Lúc đó, Quỳnh Trang đi vào, mắt cô nhìn thoáng qua chiếc cặp mà cô Thanh vừa vội mang đi cất, có chút thắc mắc.
"Mẹ mang cái gì vậy bố?" Cô hỏi chú Thắng, giọng cô chứa đựng sự tò mò tự nhiên của một người trẻ tuổi không hiểu hết những câu chuyện quan trọng của người lớn.
Chú Thắng nhanh chóng tìm cách đánh lạc hướng, giọng ông bình thản như đang nói về một việc không quan trọng.
"À, chỉ là mấy hồ sơ ở cơ quan thôi, mẹ con mang về xem lại"
Văn Thành cười nhẹ, biết rằng chú Thắng đang cố tránh cho Quỳnh Trang bận tâm đến chuyện lớn. Dù vậy, tâm trạng trong căn phòng vẫn không hoàn toàn lặng xuống. Những vấn đề về tiền bạc, về sự hy sinh để xây dựng bệnh viện, vẫn lẩn khuất đâu đó trong suy nghĩ của mọi người.
Đột nhiên, chú Thắng búng tay, chuyển chủ đề một cách vui vẻ.
"Không biết cơm xong chưa nhỉ, bố thấy đói bụng rồi đây!"
Quỳnh Trang mỉm cười đáp lại, nét mặt dịu dàng hơn.
"Dạ, sắp xong rồi. Cô Thu đang xào món rau nữa"
Vừa lúc đó, Hoàng Tuấn từ trên lầu chạy xuống, theo sau là mẹ cậu – cô Thanh. Cậu bé tinh nghịch nhanh chóng lao về phía Văn Thành, đôi mắt sáng lên với niềm vui trẻ thơ không bị gánh nặng của cuộc đời đè nén.
"Anh Thành, lâu lắm rồi mới thấy anh! Chị Trang cứ hỏi mẹ về anh suốt!"
Câu nói ngây thơ của cậu làm Quỳnh Trang đỏ mặt, cô vội quát em trai, cố che đi sự lúng túng.
"Mày nói tào lao gì đấy?"
Hai chị em cứ như chó với mèo, chỉ chực chờ châm chọc nhau. Hoàng Tuấn, không chịu thua, đáp lại ngay.
"Chẳng phải thế còn gì! Chị còn định xin số điện thoại của anh Thành nữa mà mẹ không cho!"
Quỳnh Trang, không kìm được nữa, vội chạy lại, định giơ tay đánh em trai.
"Mày im ngay!"
Nhưng cô Thanh kịp thời ngăn lại, ánh mắt bà nhìn cả hai chị em với chút sự mệt mỏi xen lẫn yêu thương.
"Đừng chọc em nữa, để nó yên mà ăn cơm."
Quỳnh Trang bĩu môi, quay sang mẹ với vẻ giận dỗi.
"Nó chọc con trước đấy chứ, mẹ lúc nào cũng bênh nó!"
Văn Thành nhìn cảnh tượng này, lòng anh chợt tràn ngập cảm giác ấm áp. Những kỷ niệm thời thơ ấu ùa về, khi anh thường xuyên qua nhà Quỳnh Trang chơi. Khi ấy, hai chị em nhà này cũng hay cãi vã như vậy, nhưng anh biết rõ hơn ai hết rằng, trong thâm tâm, Quỳnh Trang luôn yêu thương Hoàng Tuấn nhiều hơn bất kỳ ai.
Sau khi mọi người vào bàn ăn, bữa cơm diễn ra trong không khí ấm cúng và vui vẻ. Tiếng cười đùa của Hoàng Tuấn, những câu chuyện công việc mà chú Thắng kể lại từ cơ quan, cùng với sự chăm sóc chu đáo của cô Thanh khiến cả nhà như chìm vào bầu không khí gia đình đầm ấm. Văn Thành ngồi lặng lẽ ăn, đôi mắt đôi khi lại liếc nhìn Quỳnh Trang, thấy cô trò chuyện với mẹ và em trai, nét mặt cô rạng rỡ nhưng trong mắt có chút gì đó u buồn, lặng lẽ như thể cô đang giấu kín một điều gì sâu thẳm.
Sau bữa cơm, trời dần ngả chiều, ánh nắng bên ngoài dịu nhẹ hơn, từng tia sáng xuyên qua khung cửa sổ làm không gian phòng khách thêm phần yên bình. Cô Thanh và chú Thắng đứng dậy, chuẩn bị trở lại cơ quan để tiếp tục công việc. Hoàng Tuấn tíu tít chạy theo, không quên mang theo chiếc cặp sách để tới trường luôn tiện đường. Cậu bé vẫn còn đầy sự háo hức sau bữa ăn, dường như chưa muốn rời khỏi ngôi nhà quen thuộc.
Quỳnh Trang đứng tựa cửa, nhìn theo bố mẹ và em trai rời đi. Văn Thành đứng gần đó, trong lòng cũng trỗi dậy cảm giác khó tả. Căn nhà, dù yên bình và đầm ấm, giờ chỉ còn lại mình anh, Quỳnh Trang và cô Thu giúp việc. Anh nhìn quanh, cảm nhận sự trống trải đột ngột. Dù vừa trải qua một buổi trưa ấm cúng, nhưng anh biết đã đến lúc mình phải về.
Anh quay sang Quỳnh Trang, đôi mắt cô lúc đó có chút lưỡng lự, như muốn nói điều gì nhưng lại không thể thốt ra. Cuối cùng, anh khẽ nói:
"Anh cũng nên về rồi."
Quỳnh Trang chỉ gật đầu nhẹ, rồi tiến ra cửa tiễn anh. Bóng dáng cô thấp thoáng dưới ánh sáng mờ dần của buổi chiều, đôi mắt cô thoáng nét bồi hồi mà chính cô cũng không muốn che giấu. Trong lòng cô, một thứ tình cảm mơ hồ nảy sinh từ những lần gặp gỡ giữa hai người – tình cảm mà cô biết rõ nhưng vẫn chưa dám thổ lộ, vì sự ngại ngùng và cả nỗi sợ hãi bị từ chối.
Hai người bước chậm rãi, không vội vàng. Không khí ngoài trời giờ đã dịu mát, tiếng chim ríu rít từ xa vọng lại, hòa vào tiếng gió nhẹ thổi qua những hàng cây bên đường. Mỗi bước chân của Quỳnh Trang dường như trở nên nặng nề hơn, không phải vì khoảng cách mà vì cảm xúc dồn nén trong lòng cô. Cô muốn nói gì đó với Văn Thành, nhưng lời nói cứ nghẹn lại nơi cổ họng. Chỉ khi anh chạm tay vào cánh cửa xe, cô mới thốt lên, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy nỗi niềm.
"Anh Thành..."
Văn Thành quay lại, đôi mắt anh thoáng chút ngạc nhiên. Cô muốn nói gì đó, nhưng rồi ánh mắt anh khiến cô im lặng, như thể mọi cảm xúc đã nói ra hết qua ánh nhìn ấy. Cô chỉ cười nhẹ, nụ cười buồn thoảng qua trên môi.
"Anh về cẩn thận nhé."
Văn Thành nhìn cô, trong lòng dâng lên một cảm giác lạ lẫm mà anh không thể gọi tên. Anh khẽ gật đầu, đáp lại:
"Ừ, anh về đây. Em ở lại giữ gìn sức khỏe."
Cô nhìn theo bóng anh bước vào xe, cảm giác như mình vừa để lỡ một điều gì quan trọng. Chiếc xe lăn bánh chậm rãi, rời khỏi con đường nhỏ trước nhà, nhưng trong lòng Quỳnh Trang, hình ảnh Văn Thành vẫn còn đọng lại, như một vết khắc sâu trong tâm hồn cô. Cô đứng đó, dưới bầu trời chiều dần tối, lòng đầy những xúc cảm khó tả, giữa mong ước và tiếc nuối.
Chiều Chủ nhật, ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ lớn chiếu rọi vào phòng khách nhà Quỳnh Trang, tạo nên một không khí ấm áp và tĩnh lặng. Văn Thành đến chơi như thường lệ, nhưng hôm nay trong lòng anh có chút lạ lẫm, dường như bầu không khí nơi đây khác hẳn những lần trước. Khi bước vào nhà, anh đã thấy cô Thu giúp việc đứng cười tươi như nắng mai, đang sắp xếp đồ ăn trên bàn. Bên cạnh cô, có một cô gái trẻ ngồi, khuôn mặt có nét gì đó vừa quen thuộc, vừa xa lạ.
"Anh Văn Thành! Sao lại là anh?" Cô gái bất ngờ thốt lên, mắt tròn xoe nhìn anh đầy ngạc nhiên.
Văn Thành đứng khựng lại một giây, rồi như bị dòng ký ức trôi ngược về một buổi chiều xa xăm nào đó. "Vi... Mạch Nhi?" Anh khẽ lẩm bẩm, dường như không tin vào mắt mình. Cả hai người ngỡ ngàng trước cuộc gặp gỡ bất ngờ này.
Cô Thu đứng bên cạnh, không để ý sự bất ngờ của hai người, vẫn giữ giọng thân mật.
"Đây là con gái cô, Mạch Nhi. Hôm nay nó rảnh nên đến đây chơi.”
Quỳnh Trang từ trong bếp bước ra, thấy không khí có chút kỳ lạ, liền hỏi.
"Hai người biết nhau à?"
Vi Mạch Nhi ngập ngừng một chút, nhưng rồi cô quay sang nhìn Văn Thành, ánh mắt cô chứa đầy sự biết ơn pha lẫn chút gì đó khó gọi tên.
"Vâng, chúng em từng gặp nhau..."
Câu nói ấy khiến mọi ký ức bỗng ùa về trong tâm trí cả hai. Hồi đó, Văn Thành cùng đoàn từ thiện đến các vùng miền núi xa xôi. Mạch Nhi, khi ấy là một cô sinh viên y dược năng động, cũng tham gia cùng đoàn. Hôm đó, một sự cố bất ngờ ập xuống khiến cô bị cuốn trôi. Nếu không có Văn Thành lao xuống dòng nước, có lẽ cô đã không còn đứng đây nữa. Kể từ khoảnh khắc đó, lòng
cô đã dành cho anh một thứ tình cảm mà cô biết không bao giờ có thể nói ra, vì khi ấy anh đã có gia đình.
Vi Mạch Nhi cố giấu nỗi xúc động trong lòng, nhưng không thể không cảm thấy trái tim mình rung lên khi nhìn thấy anh lần nữa. Cô chỉ khẽ cúi đầu nói nhỏ.
"Em thật không ngờ lại gặp anh ở đây...
Văn Thành khẽ mỉm cười, nụ cười hiền lành quen thuộc.
"Anh cũng không ngờ... Lâu rồi không gặp. Em khỏe chứ?"
Mạch Nhi gật đầu, nhưng đôi mắt cô không thể che giấu được cảm xúc đang dâng trào.
“Em khỏe, nhờ có anh mà em mới có ngày hôm nay. Em luôn nhớ mãi ơn anh cứu mạng."
Cả căn phòng như lắng xuống. Văn Thành không muốn nhắc đến quá nhiều chuyện đã qua, nhưng trong lòng anh cũng cảm nhận được sự biết ơn chân thành từ Mạch Nhi.
"Chuyện qua rồi, em đừng nghĩ đến nữa. Quan trọng là bây giờ em vẫn ổn, vậy là tốt rồi."
Cô Thu nhìn quanh, cảm thấy có chút bối rối trước tình huống này, liền cười phá tan bầu không khí.
"Thì ra hôm đó người cứu con gái cô là cháu à. Cô cảm ơn cháu nhiều nhé, nói rồi cô kéo ghế cho Văn Thành rồi nói tiếp. “mọi người ngồi xuống đi, uống trà rồi nói chuyện. Hôm nay cuối tuần, không cần vội vã gì cả."
Cả nhóm ngồi lại bàn, không khí ban đầu có chút ngại ngùng, nhưng rồi dần trở nên thoải mái hơn. Quỳnh Trang thấy mọi thứ trở lại bình thường, nhưng trong lòng cô có chút gợn sóng không rõ nguyên nhân. Mỗi lần ánh mắt Văn Thành chạm vào Mạch Nhi, cô lại cảm thấy lòng mình có chút bất an, như thế một điều gì đó sâu kín đang dần dần hình thành.
Trong khi mọi người nói chuyện, Vi Mạch Nhi thường lén lút nhìn Văn Thành, trong ánh mắt của cô, dường như có một thứ tình cảm lặng lẽ chưa kịp nói. Văn Thành vẫn giữ phong thái bình thản, nhưng anh không thể không nhận thấy Mạch Nhi đang nhìn anh với ánh mắt như một lời cảm ơn chưa bao giờ nói trọn.
Bất giác, Mạch Nhi nhìn anh, lòng cô dâng lên một cảm xúc mà cô đã cố gắng giấu đi suốt thời gian qua.
"Anh Thành, em... vẫn luôn muốn cảm ơn anh. Thật ra, em biết rằng... có những điều không thể nói ra, nhưng trong lòng em.." Cô ngập ngừng, như muốn nói điều gì đó, nhưng rồi kìm lại, chỉ thở dài.
Văn Thành nhìn cô, đôi mắt anh hiện lên chút lo lắng. Anh hiểu cảm giác của Mạch Nhi, anh chỉ nhẹ nhàng nói.
"Em không cần phải nói gì cả. Chuyện đó qua rồi, và anh chỉ mong em sống bình an."
Câu nói ấy như một làn gió thoảng qua, làm dịu đi những rung động đang âm ỉ trong lòng Mạch Nhi. Cô cúi đầu, lặng lẽ bước vào gian bếp để chuẩn bị bữa ǎn.
Quỳnh Trang ngồi gần đó, cảm nhận được sự thay đổi trong không khí. Cô không nói gì, nhưng trong lòng như có một ngọn lửa nhỏ âm ỉ, một nỗi bất an vô hình cứ đeo đuổi cô không dứt.
Trong căn bếp ấm cúng, mùi thơm của món ăn đang được chế biến dần lan tỏa. Quỳnh Trang và Vi Mạch Nhi đứng cạnh nhau, tay khéo léo chuẩn bị đồ ăn. Tuy vậy, không khí giữa hai người lại có chút căng thẳng, ngầm chứa đựng những suy nghĩ riêng. Quỳnh Trang đã để ý ánh mắt của Vi Mạch Nhi nhìn Văn Thành lúc nãy, ánh mắt ấy không giấu nổi sự trìu mến lẫn ngưỡng mộ. Trong lòng cô dâng lên một cảm giác không tên, có chút lẫn lộn giữa bực bội và ghen tuông. Cô không thể để yên điều này.
"Vi Mạch Nhi, ra ngoài đây một lát." Quỳnh Trang nhẹ giọng, nhưng trong đôi mắt cô có chút nghiêm nghị.
Vi Mạch Nhi ngạc nhiên nhưng không nói gì, chỉ gật đầu. Hai người lặng lẽ bước ra khỏi bếp, đi vào một góc khuất của ngôi nhà, nơi không có ai có thể nghe thấy.
Khi đã chắc chắn không có ai xung quanh, Quỳnh Trang quay lại, nhìn thẳng vào mắt Vi Mạch Nhi, giọng cô bình tĩnh nhưng lại mang theo một luồng cảm xúc nặng nề.
"Mạch Nhi, chị hỏi thật nhé... Em có thích anh Thành phải không?"
Câu hỏi ấy như một mũi dao sắc bén chạm vào nỗi lòng sâu kín của Vi Mạch Nhi. Cô bối rối, đôi mắt cụp xuống, không dám nhìn thẳng vào Quỳnh Trang. Một khoảnh khắc im lặng kéo dài, rồi cuối cùng Vi Mạch Nhi thở dài, thừa nhận.
"Đúng, em... em thích anh ấy."
Lời thú nhận như một làn sóng mạnh mẽ đánh thẳng vào lòng Quỳnh Trang. Cô cảm thấy ngực mình như thắt lại, đôi môi khẽ run lên. Cô đã đoán trước điều này, nhưng khi nghe từ chính miệng Mạch Nhi, cảm giác ấy vẫn nặng nề và khó chịu hơn cô tưởng.
"Nhưng em biết... em biết là điều đó sẽ chẳng đi đến đâu" Vi Mạch Nhi tiếp tục, giọng cô trở nên khẽ khàng hơn. "Anh Thành đã có vợ rồi. Tình cảm này... chỉ là đơn phương thôi. Em không bao giờ có ý định can thiệp vào cuộc sống của anh ấy."
Nghe đến đây, lòng Quỳnh Trang bỗng như rơi xuống vực sâu. Cảm giác hụt hẫng tràn ngập trong cô, như thể một phần hy vọng mong manh vừa bị dập tắt. Cô không thể nói rõ điều gì khiến mình buồn hơn: sự thừa nhận của Mạch Nhi về tình cảm dành cho Văn Thành, hay việc cô ấy vẫn giữ trong lòng dù biết rõ anh đã có vợ. Dường như cô vừa nhận ra rằng, mình không phải là người duy nhất có tình cảm với Văn Thành, mà còn có người khác cũng yêu anh sâu đậm như vậy.
Quỳnh Trang nhìn Vi Mạch Nhi, đôi mắt cô giờ đây không còn sự ghen tuông, mà thay vào đó là một nỗi buồn sâu sắc.
"Em thật sự thích anh ấy nhiều đến vậy sao?" Giọng cô run run, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.
Vi Mạch Nhi khẽ gật đầu, nụ cười gượng gạo hiện lên trên môi.
“Em biết điều đó là sai, và em không bao giờ mong chờ điều gì từ anh ấy cả. Nhưng... tình cảm đôi khi không thể kiểm soát được, phải không?"
Câu nói của Vi Mạch Nhi khiến Quỳnh Trang càng thêm bối rối. Cô hiểu rõ cảm giác ấy, cảm giác yêu thương một người mà biết rõ rằng mình không thể có được họ. Dù sao đi nữa, Văn Thành đã luôn là một phần quan trọng trong lòng cô, nhưng giờ đây, đứng trước tình cảm chân thành của Mạch Nhi, cô thấy mình như mất đi điều gì đó.
Im lặng bao trùm lấy cả hai. Quỳnh Trang không biết phải nói gì thêm, lòng cô trĩu nặng bởi những mâu thuẫn và cảm xúc giằng xé. Dường như giữa cô và Vi Mạch Nhi có một sợi dây vô hình, kết nối bởi tình yêu đơn phương dành cho cùng một người, nhưng đồng thời cũng tạo ra một khoảng cách vô hạn giữa họ.
Quỳnh Trang thở dài, cuối cùng lên tiếng.
"Chị hiểu... nhưng em cũng đừng để điều đó ảnh hưởng quá nhiều đến cuộc sống của em, được không? Anh Thành... anh ấy..."
Cô ngừng lại, không nói tiếp. Bởi lẽ chính cô cũng không biết nên khuyên Mạch Nhi điều gì khi chính mình cũng đang đấu tranh với tình cảm dành cho Văn Thành.
Vi Mạch Nhi gật đầu nhẹ, ánh mắt cô dịu dàng nhưng cũng mang theo nỗi buồn. "Em hiểu rồi. Cảm ơn chị đã nói chuyện với em."
Khi những món ăn đã chuẩn bị xong, đúng lúc cô Thanh và chú Thắng trở về. Tiếng mở cửa vang lên trong ngôi nhà yên tĩnh, và cả hai vợ chồng lập tức nhìn thấy Văn Thành ngồi đợi nơi phòng khách. Gương mặt họ ánh lên niềm vui, không chỉ vì sự hiện diện của anh, mà còn vì cái không khí ấm cúng và quen thuộc mà sự xuất hiện của Văn Thành mang lại.
“Cháu đến lâu chưa?” Cô Thanh nở nụ cười, giọng dịu dàng như thói quen mỗi khi đón khách quý.
Văn Thành đứng dậy, lễ phép cúi đầu, trả lời một cách nhã nhặn:
“Dạ, cháu vừa mới đến thôi a."
Còn chú Thắng, với con mắt tinh tường của một người cha, ông nhận ra ngay Quỳnh Trang có vẻ không được bình thường như mọi ngày. Cô con gái luôn tươi cười của ông nay trông có phần u sầu, đôi mắt đượm chút lo lắng. Như cảm nhận được sự thay đổi, ông quay sang nhìn cô gái lạ đang ngồi cạnh Quỳnh Trang.
“Bạn con à, Trang?” Ông hỏi, đôi mắt chứa đầy sự tò mò.
Quỳnh Trang khẽ cúi đầu đáp lời, giọng lễ phép nhưng không giấu được sự chùng xuống:
“Dạ, là con gái cô Thu ạ, hôm nay nghỉ nên qua đây chơi với con.”
Cô Thu, vốn dĩ còn đôi chút áy náy vì chưa xin phép chủ nhà, vội vàng lên tiếng giải thích.
“Dạ, xin lỗi ông bà, hôm nay tôi đưa con gái út tới chơi mà chưa báo trước. Cháu là con gái út của tôi.”
Cô Thanh mỉm cười, ân cần đáp lại: “Không sao đâu cô Thu, lâu lâu để cháu tới chơi với mẹ cho vui, nhà cũng đông vui hơn.
Vi Mạch Nhi nghe vậy, cúi đầu lễ phép, giọng nhỏ nhẹ: “Dạ, con cảm ơn ông bà a."
Chú Thắng nhìn đồng hồ, rồi quay sang hỏi: “Cơm xong chưa nhỉ? Dọn ra cả nhà ăn đi, đừng để nguội.”
Cả cô Thu, Quỳnh Trang và Vi Mạch Nhi cùng nhanh nhẹn vào bếp, mỗi người một tay chuẩn bị dọn cơm. Không khí trong nhà vốn đã ấm áp nay càng thêm đầm ấm, tiếng nói cười lan tỏa khắp phòng. Nhưng trong lòng Quỳnh Trang, mọi thứ bỗng trở nên nặng nề, mỗi lần ánh mắt cô vô tình bắt gặp Văn Thành, lòng cô lại trĩu nặng một cách khó hiểu.
Trong bữa ăn, sự căng thẳng âm thầm trong Quỳnh Trang dần trở thành một câu hỏi cô không thể giữ trong lòng được nữa. Khi mọi người đang chuyện trò rôm rả, cô bỗng lên tiếng, giọng khẽ khàng nhưng lại rõ ràng trong không khí của bữa ăn.
“Anh Thành, em nghe nói anh đã có vợ rồi, phải không ạ?”
Câu hỏi như một cú đánh bất ngờ vào sự yên bình trên bàn ăn. Cả Văn Thành và cô chú đều ngừng đũa, ánh mắt họ đổ dồn về phía Quỳnh Trang. Văn Thành khẽ nhíu mày, rồi liếc nhanh sang cô Thanh và chú Thắng như để dò hỏi. Anh đang tự hỏi, liệu có phải hai người đã nói với Quỳnh Trang không?
Cô Thanh, nhận ra ánh mắt dò hỏi ấy, vội vàng lắc đầu, ý muốn nói họ chưa từng tiết lộ chuyện gì. Bà cười nhẹ, trách yêu con gái:
“Cái con này, hỏi chuyện đó làm gì?”
Quỳnh Trang nhận thấy mình hơi đường đột, nhưng cũng không chịu thua. Cô cố gắng giữ giọng thản nhiên, nhưng bên trong lòng đang hỗn loạn:
“Dạ, con chỉ tò mò thôi ạ. Người như anh Thành thì chắc chắn phải có gia đình rồi.”
Văn Thành cười nhẹ, cố gắng xua đi sự căng thẳng.
“Ưu tú gì đâu, em nói quá rồi.”
Nhưng Quỳnh Trang không bỏ lỡ cơ hội, ánh mắt cô chuyển sang Vi Mạch Nhi, như muốn tìm kiếm sự đồng tình.
“Chẳng phải vậy sao? Anh hỏi Mạch Nhi xem.
Vi Mạch Nhi khẽ đỏ mặt, nhìn xuống chén cơm. Văn Thành nhận ra mình không thể né tránh mãi, anh biết rằng đến lúc phải thừa nhận. Đặt đũa xuống, anh nhẹ nhàng nói, giọng điềm đạm nhưng quyết liệt:
“Phải, em nói đúng. Anh đã có vợ rồi”
Câu trả lời của anh như nhát dao cắt vào lòng Quỳnh Trang. Cô ngồi đó, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng đôi mắt đã phản bội cô. Trong lòng cô, cảm xúc như một cơn bão dữ dội, lòng ngực thắt lại và hơi thở trở nên khó khăn. Cô lặng lẽ đặt đũa xuống, đôi tay run rẩy.
“Con ăn xong rồi, con xin phép lên phòng trước.” Giọng nói của cô nghe như tiếng vọng xa xăm, chứa đầy sự buồn bã.
Cả cô Thanh và chú Thắng đều nhìn con gái một cách ngạc nhiên, cảm nhận được điều gì đó không ổn nhưng không hiểu nổi tâm trạng rối bời của Quỳnh Trang. Cô đứng dậy, bước ra khỏi bàn ăn mà không một ai cản lại, chỉ có Văn Thành, với ánh mắt thoáng buồn, nhìn theo bóng cô khuất dần trong hành lang.
/76
|