Đêm đã khuya, nhưng Văn Thành vẫn không tài nào ngủ được. Bóng tối trong căn phòng dường như chỉ làm nặng thêm gánh nặng trong lòng anh, khi ký ức về vụ hỏa hoạn năm xưa cứ hiện lên như những mảnh ghép chưa hoàn chỉnh, xoấy vào tâm trí anh không ngừng. Chừng nào bí ẩn đó còn chưa được giải mã, chừng đó, anh biết rằng mình sẽ chẳng bao giờ có được giấc ngủ bình yên. Trong màn đêm tĩnh lặng, anh quyết định rằng sáng mai, anh phải qua nhà Lan Phương một chuyến.
Sáng hôm sau, sau khi đưa Gia Hân đi làm, Văn Thành liền gọi điện cho Lan Phương. Khi biết cô đang ở nhà, anh lập tức lên đường. Cánh cửa gỗ nâu cũ kỹ của căn nhà Lan Phương mở ra, tiếng bản lề cọt kẹt như vang vọng lại từ một quá khứ xa xăm. Lan Phương đứng đó, ánh mắt cô hiện lên sự lo lăng sâu thăm. "Sắc mặt anh không được tốt lắm, chắc đêm qua lại không ngủ được phải không?" Giọng cô nhẹ nhàng, nhưng cái nhìn của cô như thấy
thau noi dau trong long anh.
Văn Thành chỉ khẽ gật đầu, đôi mắt anh hướng xuống đất, trĩu nặng như bóng cây cổ thụ phủ đầy sương mù.
"Anh cứ suy nghĩ mãi về chuyện năm xưa. Tập tài liệu anh nhờ em giữ, không biết giờ thế nào rồi?"
Lan Phương mời anh ngồi xuống bàn, bầu không khí trong căn phòng trầm mặc, chỉ có tiếng gió thổi qua khe cửa sổ hẹp. "Đợi em một chút, em đi lấy ngay." Cô nói, giọng nói trầm lặng như một buổi chiều tà cuối thu, khi ánh nắng yếu ớt rọi qua những tán lá đã bắt đầu rụng.
Cô bước vào căn phòng bí mật của mình, nơi cô cẩn thận cất giữ những gì quý giá nhất. Chiếc chìa khóa nhỏ bé mà cô luôn giữ bên mình lách cách mở ổ khóa, tiếng vang nhỏ như tiếng thì thầm từ một thế giới khác. Khi trở lại,
Lan Phương đặt tập tài liệu lên bàn, gió bên ngoài rít qua kẽ cửa, mang theo hơi lạnh như chạm vào da thịt. "Sau khi xem qua, em thấy có vài điểm đáng nghi." Giọng cô vang lên, hòa cùng âm thanh mưa rơi nhẹ nhàng bên ngoài, như một điệu nhạc buồn không lời.
Văn Thành nhíu mày, ánh mắt anh hiện lên sự ngạc nhiên. "Em thấy điều gì khả nghi?" Anh hỏi, nhưng lòng anh lại càng thêm nặng trĩu như mây đen tụ lại trước cơn bão.
Lan Phương lật từng trang tài liệu, đôi tay cô chậm rãi nhưng chắc chắn, như thể mỗi trang giấy là một mảnh đời, một ký ức mà cô phải đối mặt. "Sau khi vụ cháy xảy ra, cơ quan điều tra kết luận là do sự cố ngoài ý muốn, chập điện. Thế nhưng, có một điều tra viên đã âm thầm xem xét lại căn nhà. Anh ấy phát hiện những mảng tường cháy sém, rồi nhận ra một điều kỳ lạ: những vết cháy trên tường không đều, chứng tỏ ngọn lửa không bắt nguồn từ một điểm duy nhất mà dường như đã lan từ nhiều nơi khác nhau trong căn nhà." Cô nói, và đôi mắt nhìn ra cửa sổ, nơi cơn mưa mờ ảo đan xen những giọt nước mắt của trời.
Lan Phương dừng lại một chút để uống ngụm nước, nhưng vẻ mặt cô vẫn không giấu được nét u buồn như một bức tranh tĩnh mịch vào những ngày đông giá. "Có một điều trùng hợp là, sau khi báo cáo vụ việc đó cho cấp trên và bày tỏ những nghi ngờ của mình, điều tra viên này bị đình chỉ công tác." Giọng cô nhẹ nhàng nhưng lạnh lẽo, như cơn gió thoảng qua ngôi nhà bỏ hoang giữa cánh đồng.
Văn Thành ngỡ ngàng, đôi mắt anh tràn ngập câu hỏi, nhưng tất cả đều bị nghẹn lại bởi nỗi sợ hãi vô hình.
"Thông tin em biết từ đâu mà có?" Anh hỏi, nhưng lòng anh đã bắt đầu cảm nhận được sự bất ổn, như người đứng trên bờ vực mà nhìn xuống vực thẳm sâu không thấy đáy.
Lan Phương nhìn thẳng vào mắt anh, giọng nói không chút do dự: "Em đã tự mình điều tra. Anh biết gì không?
Người điều tra viên đó chính là người đã chắp bút cho bài báo của Báo Nhân Dân." Cô nói, và bầu không khí như đặc lại, mang theo mùi hương của những tờ giấy cũ kĩ đang phai màu.
Cô đặt một tờ báo cũ kỹ lên bàn, ánh mắt đăm chiêu như dõi theo từng dòng chữ đã phai nhạt theo thời gian.
"Đây, bài báo có đoạn: Phát hiện một mảng sàn nhà bị ướt, không phải do nước mà là một loại chất lỏng bí ấn.
Không có mùi xăng nhưng lại thoang thoảng mùi hóa chất, như một loại dung môi dễ cháy. Tôi tiếp tục tìm kiếm, và một chi tiết nhỏ bé, bị bỏ sót trong cuộc kiểm tra ban đầu, đã thu hút sự chú ý của tôi: một mảnh vải ướt nằm gần cửa sổ bị khóa chặt từ bên ngoài. Bằng cách nào đó, mảnh vải này vẫn còn lưu giữ dấu chân nhỏ mờ mờ, chứng tỏ có người đã ở đây trước khi ngọn lửa bùng lên. Tại sao cửa sổ lại bị khóa từ bên ngoài? Tại sao có vết chân lại ở bên trong?"
Lan Phương dừng lại, đôi mắt cô đượm buồn nhìn Văn Thành, như muốn chia sẻ nỗi lo lắng không lời. "Có chuyện này em phải nói với anh, nhưng mong anh giữ bình tĩnh."
Văn Thành cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn, nhưng bên ngoài, bầu trời vẫn cứ xám xịt, mang theo những tia nắng yếu ớt như không đủ sưởi ấm lòng người. "Được, em cứ nói đi. Anh đang rất bình tĩnh." Anh nói, nhưng giọng nói anh nghe sao xa vời, như vọng lại từ một thế giới nào đó xa xăm.
Lan Phương hít một hơi thật sâu trước khi tiếp tục, gió ngoài kia vẫn gào thét, như muốn cuốn phăng đi những bí mật mà không ai muốn hé lộ. "Anh biết chất dung môi dưới sàn nhà không? Đó là Acetone, một chất dễ cháy nổ nếu tiếp xúc với nguồn nhiệt. Anh hiểu ý em chứ?" Cô nói, nhưng ánh mắt cô như đọng lại, nhìn sâu vào màn đêm u tối trong lòng Văn Thành.
Văn Thành lặng đi trong giây lát, những lời nói của anh trở nên run rẩy. "Ý em là... công ty cổ phần nhựa Hải Sơn có sử dụng nhiều chất đó?" Anh hỏi, nhưng lòng anh như bị bóp nghẹt bởi nỗi sợ hãi và bàng hoàng.
Lan Phương gật đầu, giọng nói nghiêm trọng: "Đúng vậy, nên dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng phải giữ bình tĩnh.
Chỉ cần một chút sơ suất, phía sau là vực thẳm." Cô nói, và không gian như ngưng đọng lại, chỉ còn lại tiếng gió rít qua khe cửa, vang vọng những lời cảnh báo đầy ẩn ý.
Văn Thành cảm thấy một cơn choáng váng ập đến. Anh chưa từng nghĩ, và không bao giờ có thể tưởng tượng ra được rằng sự việc lại có thể đi xa đến như vậy. Anh cố gắng tìm một hướng suy nghĩ khác, nhưng đầu óc anh như mịt mù, bị che phủ bởi những đám mây đen của lo âu và tuyệt vọng. "Nhưng ai cũng có thể mua và sử dụng chất dung môi này mà, phải không em?" Anh hỏi, như cố gắng bám víu vào một chút hy vọng cuối cùng.
Lan Phương gật đầu, ánh mắt cô sâu thẳm, như nhìn vào một miền ký ức xa xôi. "Anh nói đúng, ai cũng có thể mua và sử dụng nó. Nhưng người có mặt tại hiện trường hôm đó là ai, lại là một chuyện hoàn toàn khác." Cô nói, và bầu không khí trong căn phòng trở nên ngột ngạt, như muốn nhấn chìm cả hai vào bóng tối của những bí mật đã bị chôn vùi.
Văn Thành cảm thấy sự mơ hồ bao trùm lấy tâm trí, anh hỏi tiếp: "Em có thêm manh mối nào khác không?"
Lan Phương lặng lẽ lấy ra một tấm ảnh cũ kỹ từ trong tập tài liệu và đưa cho anh. "Người này, tên Cương, là nhân viên của công ty nhựa Hải Sơn. Trước khi vụ hỏa hoạn xảy ra, anh ta đã có mặt gần nhà anh, dù nhà trọ của anh ta cách đó hơn 10km."
Cô dừng lại một chút, giọng nói trở nên đầy vẻ bất ngờ. "Chuyện bất ngờ hơn nữa là, ngày hôm sau người ta phát hiện anh ta chết trong nhà trọ đó, và họ nói là do đột quy." Cô uống tiếp một ngụm nước, rồi nói tiếp. "Em đã về quê nhà anh ta ở Bắc Giang để hỏi thăm, và người dân hàng xóm cho biết sau khi anh ta qua đời một năm, vợ anh ta liền xây một căn nhà rất to lớn. Em đã điều tra gia thế anh ta, chỉ là một người bình thường. Vậy số tiền đó từ đâu ra?"
Văn Thành cảm thấy mọi thứ xung quanh như quay cuồng. Anh cố giữ vững bản thân, cố gắng tập trung vào câu hỏi cuối cùng. "Vậy tại sao bác anh, cơ quan công an, họ không điều tra sâu hơn về chuyện này? Sao lại hời hợt như vậy?"
Lan Phương thở dài, giọng cô trầm lắng: "Chuyện đó, có lẽ anh phải hỏi lại bác của anh. Chỉ có bác anh mới có câu trả lời thỏa đáng nhất."
Những lời nói cuối cùng của Lan Phương như lưỡi dao cứa sâu vào tâm can Văn Thành. Anh cảm thấy cả thế giới sụp đổ trước mắt mình. Người mà anh kính trọng, người cha của Gia Hân, cô gái anh yêu thương nhất, lại có thể là người đứng sau tội ác hủy diệt gia đình anh. Anh chưa bao giờ cảm thấy cô đơn và mất phương hướng như lúc này.
Văn Thành đứng lặng trước bàn làm việc của Lan Phương, đôi mắt trầm ngâm. Anh cúi xuống, nhặt tập tài liệu đã cũ kỹ, đặt nó vào cặp, rồi đứng thẳng người lên, như cố gắng gánh vác trọng trách của mình. "Cảm ơn em, Lan Phương. Giờ anh phải tìm đến bác, có lẽ bác sẽ giúp anh giải đáp những điều còn lại," anh nói, nhưng trong giọng nói ấy vang lên sự mệt mỏi và đau đớn.
Mặc dù Lan Phương luôn ao ước trở thành một phần không thể thiếu của Văn Thành, cô yêu anh say đắm. Nhưng không vì thế mà cô lợi dụng tình hình rối ren mà phá vỡ tình cảm giữa Văn Thành và Gia Hân.
Lan Phương bước đến, nhẹ nhàng vỗ vai anh, giọng cô ấm áp nhưng cũng đầy lo lắng. "Em biết mọi chuyện thật khó chấp nhận, nhưng anh hãy nhớ rằng, dù sự thật có khắc nghiệt đến đâu, Gia Hân vẫn vô tội. Mong anh đừng quên điều đó." Cô nhìn anh, ánh mắt tràn đầy sự cảm thông, nhưng trong không khí có cái gì đó nặng nề, như cơn mưa rơi ngoài kia không ngừng làm sũng ướt lòng người.
Văn Thành thở dài, cảm nhận cơn mưa ngoài kia ngày càng nặng hạt, trút hết nỗi buồn và nỗi lòng của anh xuống mặt đất. "Anh biết rồi," anh đáp lời, giọng anh nghe như đang vỡ vụn. Rồi anh quay người bước ra ngoài, để lại sau lưng căn phòng và những lời an ủi của Lan Phương.
Mưa vẫn rơi, những hạt nước đập mạnh xuống kính xe, tựa như những dòng lệ không thể kìm nén. Chiếc xe lăn bánh chậm rãi, đưa Văn Thành đến căn nhà số 5 trên phố TH. Quang, nơi bác anh đang đợi. Anh cận vệ quen thuộc mở cổng, chào đón anh vào. Vẫn khung cảnh quen thuộc, nhưng lần này, Văn Thành cảm thấy như mình đang bước vào một miền ký ức u tối, mỗi bước chân nặng trĩu như đeo đá.
Bác Minh Quang ngồi trên chiếc ghế bành quen thuộc, ung dung, thư thái của một người đã trải qua biết bao biến cố trong cuộc đời. Nhưng với Văn Thành, sự bình thản ấy lại càng làm anh thêm trĩu nặng, như thể sự tĩnh lặng trước cơn bão lớn.
Anh ngồi xuống bên cạnh, hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn an bản thân trước khi lên tiếng. "Cháu dường như đã biết hết những sự việc năm xưa, nhưng vẫn có chút khúc mắc trong lòng không nói nên lời. Mong bác hãy giải đáp khúc mắc ấy giúp cháu."
Bác Minh Quang nhìn sâu vào đôi mắt Văn Thành, nơi ánh lên một nỗi u buồn không thể tả. Giọng ông nhẹ nhàng nhưng kiên quyết, như một bậc thầy đầy kinh nghiệm đang truyền dạy những điều sâu sắc nhất. "Thiện căn ở tại lòng ta, Văn Thành. Cháu không nên để cảm xúc lấn át lý trí. Bình tĩnh nghe bác nói đây."
Văn Thành không thể kìm nén nữa, nước mắt anh bắt đầu rơi, cơn mưa ngoài kia vẫn chưa chịu ngừng. Anh ôm chầm lấy bác, giọng nói đứt quãng vì xúc động. "Chuyện đó có thật không bác? Có phải chính cha Gia Hân đã gây ra tất cả?"
Bác Minh Quang gật đầu, đôi tay già nua vỗ nhẹ lên vai Văn Thành, muốn truyền thêm sức mạnh cho cháu mình.
"Đúng vậy, nhưng bây giờ chúng ta cần giữ bình tĩnh và hành động khôn ngoan. Đừng để mọi chuyện đổ bể quá sớm." Giọng ông trầm tĩnh nhưng không kém phần nghiêm nghị, một vị tướng già đang chỉ huy binh lính trước giờ ra trận.
Văn Thành thở dài, cảm thấy nỗi đau trong lòng như đang cào xé từng thớ thịt. "Bác cũng không thể làm gì hết sao?" Giọng anh nhỏ dần của người đang tuyệt vọng.
Bác Minh Quang nhẹ nhàng giải thích, giọng nói chứa đựng sự khôn ngoan của một người đã trải qua biết bao nhiêu giông bão. "Dù ta là Tổng Bí thư, ta không thể hành động ngoài khuôn khổ pháp luật. Chúng ta vẫn chưa có đủ bằng chứng để kết tội người đó. Phải đợi một nhân chứng quan trọng trở về, mọi chuyện mới có thể sáng tỏ."
Ông nói, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, nơi những hạt mưa vẫn rơi lặng lẽ.
Văn Thành ngạc nhiên, trong lòng dấy lên hàng loạt câu hỏi. "Một người trở về? Là ai thưa bác?" Giọng anh run rẩy, pha lần giữa sự tò mò và lo lắng.
Bác Minh Quang lật tập hồ sơ cũ kỹ trước mặt, lấy ra một tấm ảnh và đưa cho Văn Thành. Văn Thành cầm lên, nhìn chằm chằm vào gương mặt quen thuộc, anh ngây người ra. Người trong ảnh là Trịnh Văn Thăng, người từng là quản gia của nhà Gia Hân.
"Người này đang lẩn trốn ở Đức," bác Minh Quang giải thích. "Giờ thì cháu hiểu vì sao chúng ta chưa thể công khai vụ việc này rồi chứ?" Giọng bác Minh Quang nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý.
Văn Thành gạt đi những giọt nước mắt, lòng anh ngổn ngang như cánh đồng sau cơn bão. "Cháu hiểu rồi. Giờ chúng ta phải làm gì tiếp theo?"
Bác Minh Quang đặt tay lên vai Văn Thành, cố gắng động viên cháu mình. "Cháu bây giờ vẫn là Văn Thành, hãy đợi tin tốt lành của bác. Bác nghĩ sẽ không lâu nữa đâu." Lời ông như ngọn lửa sưởi ấm trái tim đang lạnh lẽo của
Văn Thành, giúp anh tìm lại chút sức mạnh giữa biển cả của nỗi đau.
Văn Thành ôm chặt lấy bác mình, như nhận được thêm sức mạnh từ sự vững vàng của ông. Anh thầm cảm tạ số phận đã không lấy đi tất cả những gì quý giá của anh. Dù trong bóng tối, anh vẫn có gia đình, có những người yêu thương và sẵn sàng ở bên anh.
Bác Minh Quang vỗ nhẹ lên lưng Văn Thành, giọng ông trở nên nhẹ nhàng hơn. "Cuối tuần này nếu rảnh, cháu hãy đến nhà cô Quỳnh Thanh chơi. Cô chú nhớ cháu lắm."
Văn Thành gật đầu, không nói thêm lời nào, chỉ muốn kéo dài khoảnh khắc ấm áp này thêm chút nữa. Trời bên ngoài đã bắt đầu ngớt mưa, như thể cũng đồng cảm với nỗi lòng của con người. Bóng tối sẽ không bao giờ kéo dài mãi mãi, như lòng người cũng không thể mãi u uất.
Bác Minh Quang như muốn thăm dò, ông hỏi tiếp: "Vậy việc của cháu với Gia Hân thì cháu quyết định thế nào?"
Văn Thành hít một hơi thật sâu, để đón nhận sự thật đã lặng lẽ ngấm sâu vào trái tim anh. "Văn Thành hít một hơi thật sâu, trong lòng đã có sẵn câu trả lời. "Cháu chưa bao giờ nghĩ đến việc rời xa cô ấy. Những gì xảy ra đều nằm ngoài tầm hiểu biết của Gia Hân, và cháu không thể để cô ấy chịu trách nhiệm cho những lỗi lầm của cha mình."
Giọng anh bình tĩnh, nhưng trong đó ẩn chứa quyết tâm và lòng trắc ấn sâu sắc.
Bác Minh Quang nhìn Văn Thành, đứa cháu đang thương và tội nghiệp, mặc dù đã trải qua không biết bao nhiêu là đau khổ. Nhưng Văn Thành vẫn là một người hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức đau lòng.
Bác Minh Quang thở phào nhẹ nhõm, giọng ông dịu dàng như một cơn gió thoảng qua. "Bác mừng là cháu đã trưởng thành và hiểu chuyện. Mọi việc ai làm người ấy chịu, bác hy vọng hai đứa sẽ luôn luôn đối mặt với khó khăn với một tâm thế cao đẹp."
Văn Thành cúi đầu, chào tạm biệt người bác mà anh luôn kính yêu, cảm nhận như có một phần tuổi thơ và ký ức của mình rời xa theo từng bước chân anh ra khỏi căn nhà. Căn nhà ấy, nơi chứa đựng biết bao yêu thương, giờ chỉ còn lại những khoảng trống vô hình, một sự trống trải mà anh khó lòng lấp đầy. Lòng anh nhẹ nhõm hơn, nhưng nỗi buồn vẫn đeo đẳng như bóng ma lẩn khuất, không rời.
"Phải bình tĩnh," anh tự nhủ, đôi tay nắm chặt vô-lăng như để tìm điểm tựa giữa những xáo trộn trong lòng. "Gia Hân không thể biết chuyện này."
Văn Thành hiểu rõ những đợt sóng ngầm đang cuộn trào trong tâm trí mình, những mâu thuẫn mà anh khó lòng giải quyết. Anh biết rằng, Gia Hân vô tội, cô không phải là nguyên nhân của những bất ổn này. Từ nhỏ, anh đã được nuôi dưỡng trong môi trường của sự điềm đạm và phân minh, anh nhận thức rõ ràng sự khác biệt giữa đúng và sai. Nhưng anh cũng hiểu rằng, nếu sự thật này được phơi bày, Gia Hân sẽ bị dằn vặt suốt đời. Dù cô biết mình không sai, nhưng trong lòng, cô sẽ luôn cảm thấy có trách nhiệm, và sự đau đớn này sẽ đeo đẳng cô như một ám ảnh không rời.
Dừng xe trước tòa nhà công ty của Gia Hân, Văn Thành hít một hơi sâu, cố gắng tìm lại sự tỉnh táo. "Phải thật tỉnh táo, Thành!" Lời tự nhủ ấy như một lời cầu nguyện thầm lặng, anh bước vào tòa nhà với dáng điệu nhẹ nhàng, nhưng trong lòng là cả một biển cả xao động.
Ngay khi anh bước vào, cô lễ tân trẻ chào đón anh với nụ cười tươi tắn, một sự tươi mới mà bộ đồng phục mới đã mang lại. Sự thay đổi này, tuy nhỏ nhưng lại là kết quả của những để xuất mà anh từng chia sẻ với Gia Hân, như một phần trong nỗ lực xây dựng văn hóa làm việc năng động, sáng tạo tại công ty. Cô lễ tân khẽ nghiêng đầu hỏi,
"Hôm nay anh đến sớm thế ạ?"
Văn Thành nở một nụ cười đáp lại, như để che giấu những tâm tư đang xáo động bên trong. "Đúng vậy, cũng lâu rồi tôi không có dịp trò chuyện với mọi người, nên hôm nay tôi đến sớm một chút," anh nói, ánh mắt liếc qua bộ đồng phục của cô. "Đồng phục mới đẹp lắm, trông rất có cá tính."
Cô lễ tân cười rạng rỡ, hai chiếc răng khểnh lấp lánh trong ánh sáng, một nét duyên ngầm khiến bất kỳ ai nhìn cũng phải thích thú. "Em cũng thấy vậy, đồng phục mới có tính sáng tạo và thẩm mỹ cao hơn, ai trong công ty cũng khen đẹp, rất đúng với tinh thần mà công ty đang xây dựng."
Nói chuyện với cô lễ tân một lúc, Văn Thành cảm thấy những lo lắng trong lòng mình nhẹ nhàng đi phần nào. Anh thầm khen ngợi Gia Hân vì sự tinh tế trong cách lựa chọn nhân sự, biết tận dụng đúng khả năng và sở trường của mỗi người.
Anh tiếp tục đi một vòng quanh công ty, cảm nhận rõ ràng sự thay đổi không chỉ trong diện mạo mà còn trong tinh thần làm việc của mọi người. Những khuôn mặt rạng rỡ, ánh mắt tự tin, và phong thái làm việc chuyên nghiệp hơn trước. Đây không chỉ là sự thay đổi bề ngoài, mà là kết quả của một tầm nhìn xa và sự dũng cảm vượt qua những rào cản cũ kỹ của Gia Hân.
Khi bước đến trước phòng làm việc của vợ, anh thấy cô đang hăng say làm việc, trông thật đáng yêu trong khoảnh khắc tập trung cao độ ấy. Hồng Ngọc, trợ lý của cô, thấy Văn Thành liền đứng dậy, định gọi Gia Hân, nhưng anh khẽ xua tay ra hiệu, "Đừng làm phiền cô ấy," rồi ngồi xuống ghế tiếp khách, đôi mắt lơ đãng nhìn quanh căn phòng như để tìm kiếm sự bình yên nào đó.
Hồng Ngọc gật đầu, ngồi xuống cạnh Văn Thành, đôi mắt cô ánh lên vẻ lo lắng khi nhìn thấy sự ưu tư trên gương mặt anh. "Anh có chuyện gì sao? Trông anh có vẻ trầm tư."
Văn Thành khẽ gật đầu, thở dài. Anh hiểu Hồng Ngọc là một cô gái nhạy cảm, không thể giấu nhẹm mọi thứ trước cô. "Em biết đấy, anh và Gia Hân đã ở bên nhau một thời gian dài rồi."
Hồng Ngọc nghiêng đầu, tò mò hỏi tiếp. "Vâng, em biết. Vậy thì sao ạ?"
Văn Thành cúi đầu, suy nghĩ một lát rồi đáp, "Anh nghĩ đã đến lúc chúng anh nên có con. Nhưng Gia Hân thì chưa sẵn sàng. Cô ấy nói rằng cô chưa bao giờ làm mẹ, nên còn do dự."
Hồng Ngọc bật cười khẽ, rồi dịu dàng nói, "Anh để xuất chuyện này với cô ấy luôn à?"
Văn Thành ngạc nhiên nhìn cô, "Chẳng lẽ không nên sao?"
Hồng Ngọc cười nhẹ, "Chuyện gì cũng cần thời gian, anh à. Con cái chính là kết quả của tình yêu và sự gắn kết, không thể gượng ép được. Cứ để mọi thứ tự nhiên, rồi anh sẽ thấy."
Nghe lời Hồng Ngọc, Văn Thành như bừng tỉnh. Anh cười trừ, "Có lẽ em nói đúng." Rồi anh đổi chủ đề, "Còn em, định khi nào lập gia đình?"
Hồng Ngọc thở dài, đôi mắt ngước lên trần nhà như tìm kiếm một điều gì đó vô hình. Đôi bàn tay cô khẽ xoa vào nhau, từng động tác nhỏ bé nhưng chất chứa biết bao cảm xúc. "Từ khi người đó mất," cô nói, giọng trầm lắng như đang kể về một phần quá khứ xa xôi, "em đã không còn muốn nói đến chuyện yêu đương nữa."
Văn Thành nhìn Hồng Ngọc, sự ngạc nhiên thoáng qua trên gương mặt anh. Anh cảm nhận được nỗi đau ẩn giấu trong lời nói của cô, và cố gắng an ủi, dù anh biết rằng những lời này có thể chẳng đủ để xoa dịu những vết thương trong lòng cô. "Đời người ai cũng có những đoạn ký ức buồn, quan trọng là chúng ta phải đối mặt với thực tại, phải biết rũ bỏ đau thương mà đứng lên, em ạ."
Hồng Ngọc khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt cô vẫn mang theo nét u uất. "Em biết là vậy," cô nói, giọng điệu như mang nặng một sự cam chịu, "nhưng có mấy ai có thể thực sự làm được điều đó? Đôi khi, những mảng ký ức ấy cứ đeo bám mình suốt đời, không buông tha."
Văn Thành vỗ nhẹ lên vai Hồng Ngọc, cảm nhận sự mong manh trong người bạn cũ. "Em nói đúng," anh thừa nhận, giọng trầm xuống, "đôi khi có những chuyện khiến mình phải day dứt mãi, không cách nào thoát ra được."
Hồng Ngọc lưỡng lự trong giây lát, đôi mắt lướt qua gương mặt Văn Thành như muốn tìm kiếm điều gì đó. Cô tự hỏi liệu có nên kể cho anh nghe câu chuyện này hay không. Dù sao, anh cũng là chồng của Gia Hân, liệu anh ấy có nói cho cô ấy biết không? Nhưng nhìn vào ánh mắt chân thành của Văn Thành, cô thấy bóng dáng của Gia Hào đâu đây, như một kỷ niệm xưa cũ. Cô quyết định, cuối cùng, là sẽ nói ra cho thỏa lòng.
Hồng Ngọc hít một hơi thật sâu, như để gom góp dũng khí, rồi bắt đầu câu chuyện của mình. "Anh nghe em nói chuyện này, nhưng đừng cho Gia Hân biết nhé. Chuyện là... em và Gia Hân từng thích một người."
Văn Thành sửng sốt, sự ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt anh. Anh nghĩ thầm, "Gia Hân từng thích ai đó sao?
Sao mình chưa bao giờ nghe mọi người nhắc đến chuyện này?" Rồi anh hỏi, giọng đầy tò mò, "Hả? Em với Gia Hân... thích ai?"
Hồng Ngọc nhẹ nhàng kể tiếp, đôi mắt dường như chìm vào một thế giới khác. "Nói ra chắc anh không biết đâu."
Văn Thành hơi nghiêng người về phía trước, khẩn thiết hơn. "Thì anh không biết, nên giờ cần em nói nghe đây này."
Hồng Ngọc từ tốn nói, như đang mở từng trang ký ức đã lâu không đụng đến. "Được rồi, nếu anh đã muốn nghe thì em sẽ kể. Chuyện là hồi học cấp 3, em có thích một người. Nhưng người đó lại là bạn thanh mai trúc mã của
Gia Hân, và em nghe nói là gia đình hai nhà cũng có ước hẹn với nhau."
Văn Thành nghe đến đây, một sự bất ngờ ập đến, như một cơn sóng lớn làm đảo lộn mọi suy nghĩ của anh. Anh bỗng chốc nhận ra vấn đề mà Hồng Ngọc đang nói đến, người mà cô nhắc tới chắc hẳn chính là anh. Từ thời học chung, anh, Gia Hân, và Hồng Ngọc đã rất thân thiết với nhau. Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại đế lại trong lòng Hồng Ngọc một tình cảm sâu sắc như vậy. Nhìn Hồng Ngọc, anh cảm thấy một chút ái ngại, nhưng cố gắng tỏ ra bình thản mà hỏi tiếp.
"Vậy à, anh cũng không nghe Gia Hân nói nhiều về chuyện này."
Hồng Ngọc thở dài, như thể mỗi lời cô nói ra đều là một phần của nỗi đau đã cố chôn giấu. "Vì làm sao cô ấy biết được? Nhưng dù vậy, em cũng chưa từng cắt đứt chuyện tình cảm giữa hai người họ."
Văn Thành công nhận lời cô nói, anh nhớ lại những năm tháng học cùng nhau, chơi cùng nhau, chưa bao giờ thấy
Hồng Ngọc tỏ ra điều gì khác thường. Giữa họ, luôn là sự trong sáng của tình bạn học trò.
"Vậy phải chăng cái người mà làm em không thể yêu ai khác nữa chính là người đó?" Anh hỏi, lòng cảm thấy nặng trĩu với suy nghĩ về quá khứ.
Nước mắt của Hồng Ngọc lăn dài trên má, cô thút thít gật đầu, những giọt nước mắt chứa đựng cả nỗi đau và tiếc nuối. "Đúng rồi. Vụ hỏa hoạn năm xưa... nó đã khiến em như muốn chết đi. Một con người nhiệt huyết, hiểu chuyện như anh ấy lại phải ra đi như vậy, ông trời thật bất công."
Cảm xúc trong lòng Văn Thành dâng trào, anh cảm thấy nghẹn ngào, khó có thể nói thành lời. "Đôi khi cuộc sống là vậy, em à. Ai mà đoán biết trước được tương lai sẽ ra sao? Nhưng không vì thế mà mình yếu mềm. Mình phải mạnh mẽ và sẵn sàng đối đầu với nó." Anh dừng lại một lúc, như để tìm kiếm những từ ngữ đúng đắn nhất, rồi tiếp tục, "Như Pavel từng nói: 'Cái quý nhất của con người ta là sự sống. Đời người chỉ sống có một lần. Phải sống sao cho khỏi xót xa, ân hận vì những năm tháng đã sống hoài, sống phí. Anh không khuyên em bỏ đi quá khứ, vì con người sống phải có quá khứ mới có thể nhìn thấy tương lai. Nhưng anh tin rằng em hãy giữ quá khứ đó vào một góc nhỏ của trái tim, và hãy cố gắng phấn đấu cho tương lai. Hãy giúp đỡ Gia Hân và cùng xây dựng công ty này, góp phần vào sự phát triển của đất nước."
Sáng hôm sau, sau khi đưa Gia Hân đi làm, Văn Thành liền gọi điện cho Lan Phương. Khi biết cô đang ở nhà, anh lập tức lên đường. Cánh cửa gỗ nâu cũ kỹ của căn nhà Lan Phương mở ra, tiếng bản lề cọt kẹt như vang vọng lại từ một quá khứ xa xăm. Lan Phương đứng đó, ánh mắt cô hiện lên sự lo lăng sâu thăm. "Sắc mặt anh không được tốt lắm, chắc đêm qua lại không ngủ được phải không?" Giọng cô nhẹ nhàng, nhưng cái nhìn của cô như thấy
thau noi dau trong long anh.
Văn Thành chỉ khẽ gật đầu, đôi mắt anh hướng xuống đất, trĩu nặng như bóng cây cổ thụ phủ đầy sương mù.
"Anh cứ suy nghĩ mãi về chuyện năm xưa. Tập tài liệu anh nhờ em giữ, không biết giờ thế nào rồi?"
Lan Phương mời anh ngồi xuống bàn, bầu không khí trong căn phòng trầm mặc, chỉ có tiếng gió thổi qua khe cửa sổ hẹp. "Đợi em một chút, em đi lấy ngay." Cô nói, giọng nói trầm lặng như một buổi chiều tà cuối thu, khi ánh nắng yếu ớt rọi qua những tán lá đã bắt đầu rụng.
Cô bước vào căn phòng bí mật của mình, nơi cô cẩn thận cất giữ những gì quý giá nhất. Chiếc chìa khóa nhỏ bé mà cô luôn giữ bên mình lách cách mở ổ khóa, tiếng vang nhỏ như tiếng thì thầm từ một thế giới khác. Khi trở lại,
Lan Phương đặt tập tài liệu lên bàn, gió bên ngoài rít qua kẽ cửa, mang theo hơi lạnh như chạm vào da thịt. "Sau khi xem qua, em thấy có vài điểm đáng nghi." Giọng cô vang lên, hòa cùng âm thanh mưa rơi nhẹ nhàng bên ngoài, như một điệu nhạc buồn không lời.
Văn Thành nhíu mày, ánh mắt anh hiện lên sự ngạc nhiên. "Em thấy điều gì khả nghi?" Anh hỏi, nhưng lòng anh lại càng thêm nặng trĩu như mây đen tụ lại trước cơn bão.
Lan Phương lật từng trang tài liệu, đôi tay cô chậm rãi nhưng chắc chắn, như thể mỗi trang giấy là một mảnh đời, một ký ức mà cô phải đối mặt. "Sau khi vụ cháy xảy ra, cơ quan điều tra kết luận là do sự cố ngoài ý muốn, chập điện. Thế nhưng, có một điều tra viên đã âm thầm xem xét lại căn nhà. Anh ấy phát hiện những mảng tường cháy sém, rồi nhận ra một điều kỳ lạ: những vết cháy trên tường không đều, chứng tỏ ngọn lửa không bắt nguồn từ một điểm duy nhất mà dường như đã lan từ nhiều nơi khác nhau trong căn nhà." Cô nói, và đôi mắt nhìn ra cửa sổ, nơi cơn mưa mờ ảo đan xen những giọt nước mắt của trời.
Lan Phương dừng lại một chút để uống ngụm nước, nhưng vẻ mặt cô vẫn không giấu được nét u buồn như một bức tranh tĩnh mịch vào những ngày đông giá. "Có một điều trùng hợp là, sau khi báo cáo vụ việc đó cho cấp trên và bày tỏ những nghi ngờ của mình, điều tra viên này bị đình chỉ công tác." Giọng cô nhẹ nhàng nhưng lạnh lẽo, như cơn gió thoảng qua ngôi nhà bỏ hoang giữa cánh đồng.
Văn Thành ngỡ ngàng, đôi mắt anh tràn ngập câu hỏi, nhưng tất cả đều bị nghẹn lại bởi nỗi sợ hãi vô hình.
"Thông tin em biết từ đâu mà có?" Anh hỏi, nhưng lòng anh đã bắt đầu cảm nhận được sự bất ổn, như người đứng trên bờ vực mà nhìn xuống vực thẳm sâu không thấy đáy.
Lan Phương nhìn thẳng vào mắt anh, giọng nói không chút do dự: "Em đã tự mình điều tra. Anh biết gì không?
Người điều tra viên đó chính là người đã chắp bút cho bài báo của Báo Nhân Dân." Cô nói, và bầu không khí như đặc lại, mang theo mùi hương của những tờ giấy cũ kĩ đang phai màu.
Cô đặt một tờ báo cũ kỹ lên bàn, ánh mắt đăm chiêu như dõi theo từng dòng chữ đã phai nhạt theo thời gian.
"Đây, bài báo có đoạn: Phát hiện một mảng sàn nhà bị ướt, không phải do nước mà là một loại chất lỏng bí ấn.
Không có mùi xăng nhưng lại thoang thoảng mùi hóa chất, như một loại dung môi dễ cháy. Tôi tiếp tục tìm kiếm, và một chi tiết nhỏ bé, bị bỏ sót trong cuộc kiểm tra ban đầu, đã thu hút sự chú ý của tôi: một mảnh vải ướt nằm gần cửa sổ bị khóa chặt từ bên ngoài. Bằng cách nào đó, mảnh vải này vẫn còn lưu giữ dấu chân nhỏ mờ mờ, chứng tỏ có người đã ở đây trước khi ngọn lửa bùng lên. Tại sao cửa sổ lại bị khóa từ bên ngoài? Tại sao có vết chân lại ở bên trong?"
Lan Phương dừng lại, đôi mắt cô đượm buồn nhìn Văn Thành, như muốn chia sẻ nỗi lo lắng không lời. "Có chuyện này em phải nói với anh, nhưng mong anh giữ bình tĩnh."
Văn Thành cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn, nhưng bên ngoài, bầu trời vẫn cứ xám xịt, mang theo những tia nắng yếu ớt như không đủ sưởi ấm lòng người. "Được, em cứ nói đi. Anh đang rất bình tĩnh." Anh nói, nhưng giọng nói anh nghe sao xa vời, như vọng lại từ một thế giới nào đó xa xăm.
Lan Phương hít một hơi thật sâu trước khi tiếp tục, gió ngoài kia vẫn gào thét, như muốn cuốn phăng đi những bí mật mà không ai muốn hé lộ. "Anh biết chất dung môi dưới sàn nhà không? Đó là Acetone, một chất dễ cháy nổ nếu tiếp xúc với nguồn nhiệt. Anh hiểu ý em chứ?" Cô nói, nhưng ánh mắt cô như đọng lại, nhìn sâu vào màn đêm u tối trong lòng Văn Thành.
Văn Thành lặng đi trong giây lát, những lời nói của anh trở nên run rẩy. "Ý em là... công ty cổ phần nhựa Hải Sơn có sử dụng nhiều chất đó?" Anh hỏi, nhưng lòng anh như bị bóp nghẹt bởi nỗi sợ hãi và bàng hoàng.
Lan Phương gật đầu, giọng nói nghiêm trọng: "Đúng vậy, nên dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng phải giữ bình tĩnh.
Chỉ cần một chút sơ suất, phía sau là vực thẳm." Cô nói, và không gian như ngưng đọng lại, chỉ còn lại tiếng gió rít qua khe cửa, vang vọng những lời cảnh báo đầy ẩn ý.
Văn Thành cảm thấy một cơn choáng váng ập đến. Anh chưa từng nghĩ, và không bao giờ có thể tưởng tượng ra được rằng sự việc lại có thể đi xa đến như vậy. Anh cố gắng tìm một hướng suy nghĩ khác, nhưng đầu óc anh như mịt mù, bị che phủ bởi những đám mây đen của lo âu và tuyệt vọng. "Nhưng ai cũng có thể mua và sử dụng chất dung môi này mà, phải không em?" Anh hỏi, như cố gắng bám víu vào một chút hy vọng cuối cùng.
Lan Phương gật đầu, ánh mắt cô sâu thẳm, như nhìn vào một miền ký ức xa xôi. "Anh nói đúng, ai cũng có thể mua và sử dụng nó. Nhưng người có mặt tại hiện trường hôm đó là ai, lại là một chuyện hoàn toàn khác." Cô nói, và bầu không khí trong căn phòng trở nên ngột ngạt, như muốn nhấn chìm cả hai vào bóng tối của những bí mật đã bị chôn vùi.
Văn Thành cảm thấy sự mơ hồ bao trùm lấy tâm trí, anh hỏi tiếp: "Em có thêm manh mối nào khác không?"
Lan Phương lặng lẽ lấy ra một tấm ảnh cũ kỹ từ trong tập tài liệu và đưa cho anh. "Người này, tên Cương, là nhân viên của công ty nhựa Hải Sơn. Trước khi vụ hỏa hoạn xảy ra, anh ta đã có mặt gần nhà anh, dù nhà trọ của anh ta cách đó hơn 10km."
Cô dừng lại một chút, giọng nói trở nên đầy vẻ bất ngờ. "Chuyện bất ngờ hơn nữa là, ngày hôm sau người ta phát hiện anh ta chết trong nhà trọ đó, và họ nói là do đột quy." Cô uống tiếp một ngụm nước, rồi nói tiếp. "Em đã về quê nhà anh ta ở Bắc Giang để hỏi thăm, và người dân hàng xóm cho biết sau khi anh ta qua đời một năm, vợ anh ta liền xây một căn nhà rất to lớn. Em đã điều tra gia thế anh ta, chỉ là một người bình thường. Vậy số tiền đó từ đâu ra?"
Văn Thành cảm thấy mọi thứ xung quanh như quay cuồng. Anh cố giữ vững bản thân, cố gắng tập trung vào câu hỏi cuối cùng. "Vậy tại sao bác anh, cơ quan công an, họ không điều tra sâu hơn về chuyện này? Sao lại hời hợt như vậy?"
Lan Phương thở dài, giọng cô trầm lắng: "Chuyện đó, có lẽ anh phải hỏi lại bác của anh. Chỉ có bác anh mới có câu trả lời thỏa đáng nhất."
Những lời nói cuối cùng của Lan Phương như lưỡi dao cứa sâu vào tâm can Văn Thành. Anh cảm thấy cả thế giới sụp đổ trước mắt mình. Người mà anh kính trọng, người cha của Gia Hân, cô gái anh yêu thương nhất, lại có thể là người đứng sau tội ác hủy diệt gia đình anh. Anh chưa bao giờ cảm thấy cô đơn và mất phương hướng như lúc này.
Văn Thành đứng lặng trước bàn làm việc của Lan Phương, đôi mắt trầm ngâm. Anh cúi xuống, nhặt tập tài liệu đã cũ kỹ, đặt nó vào cặp, rồi đứng thẳng người lên, như cố gắng gánh vác trọng trách của mình. "Cảm ơn em, Lan Phương. Giờ anh phải tìm đến bác, có lẽ bác sẽ giúp anh giải đáp những điều còn lại," anh nói, nhưng trong giọng nói ấy vang lên sự mệt mỏi và đau đớn.
Mặc dù Lan Phương luôn ao ước trở thành một phần không thể thiếu của Văn Thành, cô yêu anh say đắm. Nhưng không vì thế mà cô lợi dụng tình hình rối ren mà phá vỡ tình cảm giữa Văn Thành và Gia Hân.
Lan Phương bước đến, nhẹ nhàng vỗ vai anh, giọng cô ấm áp nhưng cũng đầy lo lắng. "Em biết mọi chuyện thật khó chấp nhận, nhưng anh hãy nhớ rằng, dù sự thật có khắc nghiệt đến đâu, Gia Hân vẫn vô tội. Mong anh đừng quên điều đó." Cô nhìn anh, ánh mắt tràn đầy sự cảm thông, nhưng trong không khí có cái gì đó nặng nề, như cơn mưa rơi ngoài kia không ngừng làm sũng ướt lòng người.
Văn Thành thở dài, cảm nhận cơn mưa ngoài kia ngày càng nặng hạt, trút hết nỗi buồn và nỗi lòng của anh xuống mặt đất. "Anh biết rồi," anh đáp lời, giọng anh nghe như đang vỡ vụn. Rồi anh quay người bước ra ngoài, để lại sau lưng căn phòng và những lời an ủi của Lan Phương.
Mưa vẫn rơi, những hạt nước đập mạnh xuống kính xe, tựa như những dòng lệ không thể kìm nén. Chiếc xe lăn bánh chậm rãi, đưa Văn Thành đến căn nhà số 5 trên phố TH. Quang, nơi bác anh đang đợi. Anh cận vệ quen thuộc mở cổng, chào đón anh vào. Vẫn khung cảnh quen thuộc, nhưng lần này, Văn Thành cảm thấy như mình đang bước vào một miền ký ức u tối, mỗi bước chân nặng trĩu như đeo đá.
Bác Minh Quang ngồi trên chiếc ghế bành quen thuộc, ung dung, thư thái của một người đã trải qua biết bao biến cố trong cuộc đời. Nhưng với Văn Thành, sự bình thản ấy lại càng làm anh thêm trĩu nặng, như thể sự tĩnh lặng trước cơn bão lớn.
Anh ngồi xuống bên cạnh, hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn an bản thân trước khi lên tiếng. "Cháu dường như đã biết hết những sự việc năm xưa, nhưng vẫn có chút khúc mắc trong lòng không nói nên lời. Mong bác hãy giải đáp khúc mắc ấy giúp cháu."
Bác Minh Quang nhìn sâu vào đôi mắt Văn Thành, nơi ánh lên một nỗi u buồn không thể tả. Giọng ông nhẹ nhàng nhưng kiên quyết, như một bậc thầy đầy kinh nghiệm đang truyền dạy những điều sâu sắc nhất. "Thiện căn ở tại lòng ta, Văn Thành. Cháu không nên để cảm xúc lấn át lý trí. Bình tĩnh nghe bác nói đây."
Văn Thành không thể kìm nén nữa, nước mắt anh bắt đầu rơi, cơn mưa ngoài kia vẫn chưa chịu ngừng. Anh ôm chầm lấy bác, giọng nói đứt quãng vì xúc động. "Chuyện đó có thật không bác? Có phải chính cha Gia Hân đã gây ra tất cả?"
Bác Minh Quang gật đầu, đôi tay già nua vỗ nhẹ lên vai Văn Thành, muốn truyền thêm sức mạnh cho cháu mình.
"Đúng vậy, nhưng bây giờ chúng ta cần giữ bình tĩnh và hành động khôn ngoan. Đừng để mọi chuyện đổ bể quá sớm." Giọng ông trầm tĩnh nhưng không kém phần nghiêm nghị, một vị tướng già đang chỉ huy binh lính trước giờ ra trận.
Văn Thành thở dài, cảm thấy nỗi đau trong lòng như đang cào xé từng thớ thịt. "Bác cũng không thể làm gì hết sao?" Giọng anh nhỏ dần của người đang tuyệt vọng.
Bác Minh Quang nhẹ nhàng giải thích, giọng nói chứa đựng sự khôn ngoan của một người đã trải qua biết bao nhiêu giông bão. "Dù ta là Tổng Bí thư, ta không thể hành động ngoài khuôn khổ pháp luật. Chúng ta vẫn chưa có đủ bằng chứng để kết tội người đó. Phải đợi một nhân chứng quan trọng trở về, mọi chuyện mới có thể sáng tỏ."
Ông nói, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, nơi những hạt mưa vẫn rơi lặng lẽ.
Văn Thành ngạc nhiên, trong lòng dấy lên hàng loạt câu hỏi. "Một người trở về? Là ai thưa bác?" Giọng anh run rẩy, pha lần giữa sự tò mò và lo lắng.
Bác Minh Quang lật tập hồ sơ cũ kỹ trước mặt, lấy ra một tấm ảnh và đưa cho Văn Thành. Văn Thành cầm lên, nhìn chằm chằm vào gương mặt quen thuộc, anh ngây người ra. Người trong ảnh là Trịnh Văn Thăng, người từng là quản gia của nhà Gia Hân.
"Người này đang lẩn trốn ở Đức," bác Minh Quang giải thích. "Giờ thì cháu hiểu vì sao chúng ta chưa thể công khai vụ việc này rồi chứ?" Giọng bác Minh Quang nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý.
Văn Thành gạt đi những giọt nước mắt, lòng anh ngổn ngang như cánh đồng sau cơn bão. "Cháu hiểu rồi. Giờ chúng ta phải làm gì tiếp theo?"
Bác Minh Quang đặt tay lên vai Văn Thành, cố gắng động viên cháu mình. "Cháu bây giờ vẫn là Văn Thành, hãy đợi tin tốt lành của bác. Bác nghĩ sẽ không lâu nữa đâu." Lời ông như ngọn lửa sưởi ấm trái tim đang lạnh lẽo của
Văn Thành, giúp anh tìm lại chút sức mạnh giữa biển cả của nỗi đau.
Văn Thành ôm chặt lấy bác mình, như nhận được thêm sức mạnh từ sự vững vàng của ông. Anh thầm cảm tạ số phận đã không lấy đi tất cả những gì quý giá của anh. Dù trong bóng tối, anh vẫn có gia đình, có những người yêu thương và sẵn sàng ở bên anh.
Bác Minh Quang vỗ nhẹ lên lưng Văn Thành, giọng ông trở nên nhẹ nhàng hơn. "Cuối tuần này nếu rảnh, cháu hãy đến nhà cô Quỳnh Thanh chơi. Cô chú nhớ cháu lắm."
Văn Thành gật đầu, không nói thêm lời nào, chỉ muốn kéo dài khoảnh khắc ấm áp này thêm chút nữa. Trời bên ngoài đã bắt đầu ngớt mưa, như thể cũng đồng cảm với nỗi lòng của con người. Bóng tối sẽ không bao giờ kéo dài mãi mãi, như lòng người cũng không thể mãi u uất.
Bác Minh Quang như muốn thăm dò, ông hỏi tiếp: "Vậy việc của cháu với Gia Hân thì cháu quyết định thế nào?"
Văn Thành hít một hơi thật sâu, để đón nhận sự thật đã lặng lẽ ngấm sâu vào trái tim anh. "Văn Thành hít một hơi thật sâu, trong lòng đã có sẵn câu trả lời. "Cháu chưa bao giờ nghĩ đến việc rời xa cô ấy. Những gì xảy ra đều nằm ngoài tầm hiểu biết của Gia Hân, và cháu không thể để cô ấy chịu trách nhiệm cho những lỗi lầm của cha mình."
Giọng anh bình tĩnh, nhưng trong đó ẩn chứa quyết tâm và lòng trắc ấn sâu sắc.
Bác Minh Quang nhìn Văn Thành, đứa cháu đang thương và tội nghiệp, mặc dù đã trải qua không biết bao nhiêu là đau khổ. Nhưng Văn Thành vẫn là một người hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức đau lòng.
Bác Minh Quang thở phào nhẹ nhõm, giọng ông dịu dàng như một cơn gió thoảng qua. "Bác mừng là cháu đã trưởng thành và hiểu chuyện. Mọi việc ai làm người ấy chịu, bác hy vọng hai đứa sẽ luôn luôn đối mặt với khó khăn với một tâm thế cao đẹp."
Văn Thành cúi đầu, chào tạm biệt người bác mà anh luôn kính yêu, cảm nhận như có một phần tuổi thơ và ký ức của mình rời xa theo từng bước chân anh ra khỏi căn nhà. Căn nhà ấy, nơi chứa đựng biết bao yêu thương, giờ chỉ còn lại những khoảng trống vô hình, một sự trống trải mà anh khó lòng lấp đầy. Lòng anh nhẹ nhõm hơn, nhưng nỗi buồn vẫn đeo đẳng như bóng ma lẩn khuất, không rời.
"Phải bình tĩnh," anh tự nhủ, đôi tay nắm chặt vô-lăng như để tìm điểm tựa giữa những xáo trộn trong lòng. "Gia Hân không thể biết chuyện này."
Văn Thành hiểu rõ những đợt sóng ngầm đang cuộn trào trong tâm trí mình, những mâu thuẫn mà anh khó lòng giải quyết. Anh biết rằng, Gia Hân vô tội, cô không phải là nguyên nhân của những bất ổn này. Từ nhỏ, anh đã được nuôi dưỡng trong môi trường của sự điềm đạm và phân minh, anh nhận thức rõ ràng sự khác biệt giữa đúng và sai. Nhưng anh cũng hiểu rằng, nếu sự thật này được phơi bày, Gia Hân sẽ bị dằn vặt suốt đời. Dù cô biết mình không sai, nhưng trong lòng, cô sẽ luôn cảm thấy có trách nhiệm, và sự đau đớn này sẽ đeo đẳng cô như một ám ảnh không rời.
Dừng xe trước tòa nhà công ty của Gia Hân, Văn Thành hít một hơi sâu, cố gắng tìm lại sự tỉnh táo. "Phải thật tỉnh táo, Thành!" Lời tự nhủ ấy như một lời cầu nguyện thầm lặng, anh bước vào tòa nhà với dáng điệu nhẹ nhàng, nhưng trong lòng là cả một biển cả xao động.
Ngay khi anh bước vào, cô lễ tân trẻ chào đón anh với nụ cười tươi tắn, một sự tươi mới mà bộ đồng phục mới đã mang lại. Sự thay đổi này, tuy nhỏ nhưng lại là kết quả của những để xuất mà anh từng chia sẻ với Gia Hân, như một phần trong nỗ lực xây dựng văn hóa làm việc năng động, sáng tạo tại công ty. Cô lễ tân khẽ nghiêng đầu hỏi,
"Hôm nay anh đến sớm thế ạ?"
Văn Thành nở một nụ cười đáp lại, như để che giấu những tâm tư đang xáo động bên trong. "Đúng vậy, cũng lâu rồi tôi không có dịp trò chuyện với mọi người, nên hôm nay tôi đến sớm một chút," anh nói, ánh mắt liếc qua bộ đồng phục của cô. "Đồng phục mới đẹp lắm, trông rất có cá tính."
Cô lễ tân cười rạng rỡ, hai chiếc răng khểnh lấp lánh trong ánh sáng, một nét duyên ngầm khiến bất kỳ ai nhìn cũng phải thích thú. "Em cũng thấy vậy, đồng phục mới có tính sáng tạo và thẩm mỹ cao hơn, ai trong công ty cũng khen đẹp, rất đúng với tinh thần mà công ty đang xây dựng."
Nói chuyện với cô lễ tân một lúc, Văn Thành cảm thấy những lo lắng trong lòng mình nhẹ nhàng đi phần nào. Anh thầm khen ngợi Gia Hân vì sự tinh tế trong cách lựa chọn nhân sự, biết tận dụng đúng khả năng và sở trường của mỗi người.
Anh tiếp tục đi một vòng quanh công ty, cảm nhận rõ ràng sự thay đổi không chỉ trong diện mạo mà còn trong tinh thần làm việc của mọi người. Những khuôn mặt rạng rỡ, ánh mắt tự tin, và phong thái làm việc chuyên nghiệp hơn trước. Đây không chỉ là sự thay đổi bề ngoài, mà là kết quả của một tầm nhìn xa và sự dũng cảm vượt qua những rào cản cũ kỹ của Gia Hân.
Khi bước đến trước phòng làm việc của vợ, anh thấy cô đang hăng say làm việc, trông thật đáng yêu trong khoảnh khắc tập trung cao độ ấy. Hồng Ngọc, trợ lý của cô, thấy Văn Thành liền đứng dậy, định gọi Gia Hân, nhưng anh khẽ xua tay ra hiệu, "Đừng làm phiền cô ấy," rồi ngồi xuống ghế tiếp khách, đôi mắt lơ đãng nhìn quanh căn phòng như để tìm kiếm sự bình yên nào đó.
Hồng Ngọc gật đầu, ngồi xuống cạnh Văn Thành, đôi mắt cô ánh lên vẻ lo lắng khi nhìn thấy sự ưu tư trên gương mặt anh. "Anh có chuyện gì sao? Trông anh có vẻ trầm tư."
Văn Thành khẽ gật đầu, thở dài. Anh hiểu Hồng Ngọc là một cô gái nhạy cảm, không thể giấu nhẹm mọi thứ trước cô. "Em biết đấy, anh và Gia Hân đã ở bên nhau một thời gian dài rồi."
Hồng Ngọc nghiêng đầu, tò mò hỏi tiếp. "Vâng, em biết. Vậy thì sao ạ?"
Văn Thành cúi đầu, suy nghĩ một lát rồi đáp, "Anh nghĩ đã đến lúc chúng anh nên có con. Nhưng Gia Hân thì chưa sẵn sàng. Cô ấy nói rằng cô chưa bao giờ làm mẹ, nên còn do dự."
Hồng Ngọc bật cười khẽ, rồi dịu dàng nói, "Anh để xuất chuyện này với cô ấy luôn à?"
Văn Thành ngạc nhiên nhìn cô, "Chẳng lẽ không nên sao?"
Hồng Ngọc cười nhẹ, "Chuyện gì cũng cần thời gian, anh à. Con cái chính là kết quả của tình yêu và sự gắn kết, không thể gượng ép được. Cứ để mọi thứ tự nhiên, rồi anh sẽ thấy."
Nghe lời Hồng Ngọc, Văn Thành như bừng tỉnh. Anh cười trừ, "Có lẽ em nói đúng." Rồi anh đổi chủ đề, "Còn em, định khi nào lập gia đình?"
Hồng Ngọc thở dài, đôi mắt ngước lên trần nhà như tìm kiếm một điều gì đó vô hình. Đôi bàn tay cô khẽ xoa vào nhau, từng động tác nhỏ bé nhưng chất chứa biết bao cảm xúc. "Từ khi người đó mất," cô nói, giọng trầm lắng như đang kể về một phần quá khứ xa xôi, "em đã không còn muốn nói đến chuyện yêu đương nữa."
Văn Thành nhìn Hồng Ngọc, sự ngạc nhiên thoáng qua trên gương mặt anh. Anh cảm nhận được nỗi đau ẩn giấu trong lời nói của cô, và cố gắng an ủi, dù anh biết rằng những lời này có thể chẳng đủ để xoa dịu những vết thương trong lòng cô. "Đời người ai cũng có những đoạn ký ức buồn, quan trọng là chúng ta phải đối mặt với thực tại, phải biết rũ bỏ đau thương mà đứng lên, em ạ."
Hồng Ngọc khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt cô vẫn mang theo nét u uất. "Em biết là vậy," cô nói, giọng điệu như mang nặng một sự cam chịu, "nhưng có mấy ai có thể thực sự làm được điều đó? Đôi khi, những mảng ký ức ấy cứ đeo bám mình suốt đời, không buông tha."
Văn Thành vỗ nhẹ lên vai Hồng Ngọc, cảm nhận sự mong manh trong người bạn cũ. "Em nói đúng," anh thừa nhận, giọng trầm xuống, "đôi khi có những chuyện khiến mình phải day dứt mãi, không cách nào thoát ra được."
Hồng Ngọc lưỡng lự trong giây lát, đôi mắt lướt qua gương mặt Văn Thành như muốn tìm kiếm điều gì đó. Cô tự hỏi liệu có nên kể cho anh nghe câu chuyện này hay không. Dù sao, anh cũng là chồng của Gia Hân, liệu anh ấy có nói cho cô ấy biết không? Nhưng nhìn vào ánh mắt chân thành của Văn Thành, cô thấy bóng dáng của Gia Hào đâu đây, như một kỷ niệm xưa cũ. Cô quyết định, cuối cùng, là sẽ nói ra cho thỏa lòng.
Hồng Ngọc hít một hơi thật sâu, như để gom góp dũng khí, rồi bắt đầu câu chuyện của mình. "Anh nghe em nói chuyện này, nhưng đừng cho Gia Hân biết nhé. Chuyện là... em và Gia Hân từng thích một người."
Văn Thành sửng sốt, sự ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt anh. Anh nghĩ thầm, "Gia Hân từng thích ai đó sao?
Sao mình chưa bao giờ nghe mọi người nhắc đến chuyện này?" Rồi anh hỏi, giọng đầy tò mò, "Hả? Em với Gia Hân... thích ai?"
Hồng Ngọc nhẹ nhàng kể tiếp, đôi mắt dường như chìm vào một thế giới khác. "Nói ra chắc anh không biết đâu."
Văn Thành hơi nghiêng người về phía trước, khẩn thiết hơn. "Thì anh không biết, nên giờ cần em nói nghe đây này."
Hồng Ngọc từ tốn nói, như đang mở từng trang ký ức đã lâu không đụng đến. "Được rồi, nếu anh đã muốn nghe thì em sẽ kể. Chuyện là hồi học cấp 3, em có thích một người. Nhưng người đó lại là bạn thanh mai trúc mã của
Gia Hân, và em nghe nói là gia đình hai nhà cũng có ước hẹn với nhau."
Văn Thành nghe đến đây, một sự bất ngờ ập đến, như một cơn sóng lớn làm đảo lộn mọi suy nghĩ của anh. Anh bỗng chốc nhận ra vấn đề mà Hồng Ngọc đang nói đến, người mà cô nhắc tới chắc hẳn chính là anh. Từ thời học chung, anh, Gia Hân, và Hồng Ngọc đã rất thân thiết với nhau. Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại đế lại trong lòng Hồng Ngọc một tình cảm sâu sắc như vậy. Nhìn Hồng Ngọc, anh cảm thấy một chút ái ngại, nhưng cố gắng tỏ ra bình thản mà hỏi tiếp.
"Vậy à, anh cũng không nghe Gia Hân nói nhiều về chuyện này."
Hồng Ngọc thở dài, như thể mỗi lời cô nói ra đều là một phần của nỗi đau đã cố chôn giấu. "Vì làm sao cô ấy biết được? Nhưng dù vậy, em cũng chưa từng cắt đứt chuyện tình cảm giữa hai người họ."
Văn Thành công nhận lời cô nói, anh nhớ lại những năm tháng học cùng nhau, chơi cùng nhau, chưa bao giờ thấy
Hồng Ngọc tỏ ra điều gì khác thường. Giữa họ, luôn là sự trong sáng của tình bạn học trò.
"Vậy phải chăng cái người mà làm em không thể yêu ai khác nữa chính là người đó?" Anh hỏi, lòng cảm thấy nặng trĩu với suy nghĩ về quá khứ.
Nước mắt của Hồng Ngọc lăn dài trên má, cô thút thít gật đầu, những giọt nước mắt chứa đựng cả nỗi đau và tiếc nuối. "Đúng rồi. Vụ hỏa hoạn năm xưa... nó đã khiến em như muốn chết đi. Một con người nhiệt huyết, hiểu chuyện như anh ấy lại phải ra đi như vậy, ông trời thật bất công."
Cảm xúc trong lòng Văn Thành dâng trào, anh cảm thấy nghẹn ngào, khó có thể nói thành lời. "Đôi khi cuộc sống là vậy, em à. Ai mà đoán biết trước được tương lai sẽ ra sao? Nhưng không vì thế mà mình yếu mềm. Mình phải mạnh mẽ và sẵn sàng đối đầu với nó." Anh dừng lại một lúc, như để tìm kiếm những từ ngữ đúng đắn nhất, rồi tiếp tục, "Như Pavel từng nói: 'Cái quý nhất của con người ta là sự sống. Đời người chỉ sống có một lần. Phải sống sao cho khỏi xót xa, ân hận vì những năm tháng đã sống hoài, sống phí. Anh không khuyên em bỏ đi quá khứ, vì con người sống phải có quá khứ mới có thể nhìn thấy tương lai. Nhưng anh tin rằng em hãy giữ quá khứ đó vào một góc nhỏ của trái tim, và hãy cố gắng phấn đấu cho tương lai. Hãy giúp đỡ Gia Hân và cùng xây dựng công ty này, góp phần vào sự phát triển của đất nước."
/76
|