Sống Lại Từ Tro Tàn

Chương 62 - Gương Vỡ Lại Lành

/76


Tiếng gió rì rào qua khung cửa sổ mở hé, hòa vào đó là tiếng bước chân nhẹ nhàng của y tá và bác sĩ, tạo nên một giai điệu u buồn, thấm đẫm vào không gian tĩnh lặng của bệnh viện. Mỗi âm thanh, dù nhỏ bé, đều vang lên rõ ràng trong sự im lặng đến ngột ngạt, như tiếng vọng từ những tâm hồn đang quằn quại trong đau đớn và tuyệt

vọng.

Bính Tâm dần dần tỉnh lại sau cơn mê. Đôi mắt anh, nặng trĩu như chứa đầy những ký ức nặng nề, chậm rãi mở ra.

Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt anh là chiếc quạt trần quay đều, biểu tượng của sự tĩnh lặng, vô hồn. Anh cố gắng xoay mình, khao khát tìm kiếm một điều gì đó quen thuộc giữa không gian xa lạ này, nhưng thân thể anh không đáp lại, như bị trói buộc bởi một sức mạnh vô hình, sự yếu đuối của cơ thế làm anh cảm thấy bất lực.

Anh đảo mắt nhìn quanh, cố gắng tìm kiếm một tia hy vọng, và rồi ánh mắt anh dừng lại nơi khuôn mặt của Ngọc Linh. Cô đang ngồi đó, bên cạnh anh, đầu tựa vào ghế, đôi mắt nhắm nghiền, chìm vào giấc ngủ sau một ngày mệt mỏi. Trong khoảnh khắc đó, trái tim Bính Tâm như chùng xuống. Anh cảm nhận một cảm giác dâng trào, vừa yêu thương vừa sợ hãi. Anh muốn níu giữ khoảnh khắc này mãi mãi, không dám cử động, sợ rằng chỉ cần một cử chỉ nhỏ, hình ảnh cô sẽ tan biến như một ảo ảnh mong manh.

Nhưng hiện thực, như một lưỡi dao sắc bén, luôn tàn nhẫn cắt đứt những giấc mơ đẹp đẽ nhất. Ngọc Linh khẽ động đậy, khuôn mặt thoáng hiện lên sự lo lắng như thể cô vừa thoát ra khỏi một cơn ác mộng. Thấy cô tỉnh giấc,

Bính Tâm vội vàng nhắm nghiền mắt, cố gắng che giấu sự tỉnh táo của mình. Anh lo sợ rằng nếu cô biết anh đã tỉnh, cô sẽ rời bỏ anh mà đi, để lại anh một mình đối diện với nỗi cô đơn vô tận.

Ngọc Linh bước tới bên giường, đôi tay dịu dàng kiểm tra lại tình trạng của Bính Tâm. Đôi mắt cô quét qua những thiết bị y tế, bảo đảm rằng mọi thứ vẫn hoạt động bình thường. Trong cử chỉ của cô có sự thành thục của một người đã quá quen với việc chăm sóc, nhưng cũng có chút gì đó run rẩy, như thể cô đang cố giữ bình tĩnh trước nỗi lo lắng không thể nào che giấu.

Cô không hề hay biết rằng, trong khoảnh khắc đó, Bính Tâm đang tỉnh táo hơn bao giờ hết, từng cử động của cô, từng hơi thở cô gần bên đều khiến trái tim anh rung động. Giữa không gian u buồn và tĩnh mịch này, tình yêu và nỗi sợ hãi đan xen nhau.

Ngọc Linh lặng lẽ bước ra khỏi phòng, đôi vai cô nhẹ nhàng khép lại sau cánh cửa, như thể không muốn khuấy động sự tĩnh lặng đến nghẹt thở của bệnh viện. Cô đi một đoạn ngắn trong hành lang vắng vẻ, nơi ánh đèn điện vàng vọt rọi lên những bức tường trắng nhợt nhạt, rồi trở lại với một chiếc khăn ấm trong tay. Mỗi bước chân của cô như mang theo trọng lượng của những suy tư nặng nề, của những đêm không ngủ, của những nỗi lo lắng và ân hận dồn nén.

Ngồi xuống bên giường bệnh, Ngọc Linh khẽ khàng nhúng chiếc khăn vào chậu nước ấm. Trong ánh sáng nhợt nhạt, đôi tay cô trở nên mong manh, run rẩy như cánh hoa bị gió lay. Cô bắt đầu lau khuôn mặt Bính Tâm, từng động tác chậm rãi, dịu dàng như sợ rằng, chỉ cần một chút bất cẩn, mọi thứ sẽ vỡ tan như một giấc mộng.

Bính Tâm cảm nhận được sự dịu dàng trong từng cử chỉ của cô, và trong lòng anh trổi dậy một cảm giác ái ngại lẫn xúc động. Anh nằm im, không dám mở mắt, không dám đối diện với cô. Đôi tay cô di chuyển nhẹ nhàng trên khuôn mặt anh, rồi từ từ xuống thân thể anh, nơi những vết thương còn mới mẻ, và những dây chuyền thuốc đang lặng lẽ chảy vào từng giọt máu.

Ngọc Linh không nói gì, chỉ tiếp tục lau đi những dấu vết của cơn đau, nhưng trong đôi mắt cô, có một nỗi buồn

sâu thăm, như thể cô đang tự nhủ với chính mình về những gì đã qua. Và rồi, giữa không gian im lặng, cô khẽ thì

thầm, giọng nói nhỏ nhẹ, như một lời cầu nguyện, hay có lẽ là một lời trách móc dành cho số phận.

"Tại sao anh lại để mình ra nông nỗi này?" Cô nói, giọng nghẹn ngào nhưng vẫn giữ sự bình tĩnh đáng kinh ngạc.

"Anh có biết em đã lo lắng đến thế nào không? Em đã tưởng rằng... đã tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại anh

nữa. Nhưng giờ anh ở đây, trước mặt em, sao mọi thứ vẫn thấy xa vời đến vậy?"

Ngọc Linh ngừng lại, lấy một hơi thở sâu để giữ vững sự bình tĩnh mong manh. "Em chỉ muốn anh tỉnh lại, chỉ cần

anh nói một lời thôi, để em biết rằng anh vẫn còn đây, với em, trong thế giới này."

Những lời thì thầm của Ngọc Linh nhẹ nhàng nhưng mang theo nỗi cay đắng, đã xuyên thấu trái tim Bính Tâm.

Trong khoảnh khắc ấy, dù mắt anh còn mơ màng, những giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má, một sự bộc phát

không thể kiểm soát được từ trái tim đầy ám ảnh. Anh khao khát đưa tay sờ lên khuôn mặt thân quen trước mặt,

để cảm nhận sự ấm áp từ làn da cô, nhưng nỗi sợ hãi vô hình như một bức tường ngăn anh lại. Anh lo rằng, chỉ

cần một động tác nhỏ, giấc mơ đẹp đẽ này sẽ tan biến như sương sớm dưới ánh mặt trời, để lại anh một lần nữa

chìm đắm trong sự cô đơn khủng khiếp mà anh đã phải chịu đựng suốt thời gian qua.

Bính Tâm cảm thấy cơ hội để nói ra nỗi lòng mình đang dần tuột khỏi tầm tay. Tâm trí anh đấu tranh giữa mong

muốn được gần gũi với Ngọc Linh và nỗi sợ bị từ chối, khiến anh lặng lẽ chìm sâu vào giấc ngủ, để mặc cho tâm

hồn mình trôi dạt trong những giấc mơ mơ hồ. Đêm qua như một cơn sóng nhẹ, đã rút đi, để lại một buổi sáng mơ

màng, khi anh bị đánh thức bởi tiếng chung điện thoại.

Bính Tâm mở mắt một cách chậm rãi, đôi mắt anh lướt qua không gian xung quanh và dừng lạiở hình bóng quen

thuộc của Ngọc Linh. Cô đang quay lưng lại với anh, giọng nói của cô vang lên nhẹ nhàng nhưng đầy sự thấu

hiểu: "Tôi là bạn của Bính Tâm, không biết anh có việc gì không?"

Anh lặng lẽ nghe cuộc đối thoại giữa cô và người ở đầu dây bên kia. Giọng nói của người đàn ông phản ứng đầy

ngạc nhiên và quen thuộc: "Chuyện là sáng nay, tôi không thấy Bính Tâm đến công ty làm nên tôi điện thoại hỏi

có chuyện gì. Cậu ấy đâu rồi, mà cô là ai vậy?"

Ngọc Linh nghe giọng nói ấy, một âm thanh thân thuộc nhưng không thể ngay lập tức nhận ra, cô đáp lại một

cách bình tĩnh, giọng nói mang theo chút lạnh lùng không cố ý: "Tôi là bạn của anh ấy, hôm qua anh ấy ngất đi,

nên giờ đang ở trong bệnh viện chưa tỉnh lại."

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, trước khi tiếp tục, giọng nói càng thêm phần lo lắng: "Vậy sao, cô cho tôi địa chỉ

bệnh viện, tôi đến đó ngay."

Người gọi điện là Ngọc Hoàng, anh lo lắng khi không thấy Bính Tâm xuất hiện tại công ty, một sự lo lắng vốn

được nuôi dưỡng từ sự gắn kết giữa họ qua những tháng ngày làm việc cùng nhau. Cuộc gọi này, một phần là tình

bạn, một phần là trách nhiệm, đã đẩy anh đến hành động tức thời.

Sau khi biết đượcđịa chỉ bệnh viện, Ngọc Hoàng liền thông báo cho Lan Phương, Văn Thành và Gia Hân biết

chuyện. Thế là chẳng bao lâu sau, cả bốn người họ đều có mặt tại bệnh viện.

Ngọc Hoàng dẫn đầu, với vẻ mặt căng thẳng, anh hỏi thăm nhân viên bệnh viện về nơi Bính Tâm đang nằm. Khi đã rõ, cả nhóm nhanh chóng đi đến phòng bệnh. Cánh cửa phòng bệnh mở ra, bốn cặp mắt ngỡ ngàng khi nhìn thấy Ngọc Linh đang ở đó, gương mặt cô cũng toát lên vẻ bất ngờ tương tự. Tất cả như ngưng lại trong khoảnh khắc ấy, một tiếng "a" bật ra từ mọi miệng, không kịp suy nghĩ.

Ngọc Hoàng là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng. Anh nhìn thẳng vào Ngọc Linh, hỏi với một chút nghi ngờ lẫn tò mò: "Vậy là người lúc nãy nói chuyện qua điện thoại với mình là cậu?"

Ngọc Linh gật đầu, ngạc nhiên không kém: "Thế là anh là đồng nghiệp của anh Tâm sao?"

Ngọc Hoàng cười nhạt, cố giấu sự bối rối: "Phải, trái đất này đúng là nhỏ bé thật."

Gia Hân, người luôn nhạy bén với cảm xúc, bước tới vỗ nhẹ lên lưng Ngọc Hoàng, ngăn anh nói thêm: "Thôi nào, đừng than vãn nữa. Chúng ta phải xem tình hình Bính Tâm thế nào rồi."

Văn Thành, người đứng yên nãy giờ, lặng lẽ quan sát Bính Tâm. Sự buồn bã trong ánh mắt anh hiện rõ, và anh quay sang Ngọc Linh, hỏi với giọng đầy lo âu: "Cậu ấy vì sao lại như thế? Ngất đi từ bao giờ?"

Ngọc Linh, lúc này đã lấy lại được sự bình tĩnh, buồn bã đáp: "Bác sĩ bảo là do lao lực và suy tư quá độ. Cơ thể cậu ấy không chịu nổi, nên mới ngất đi."

Lan Phương, với chút tinh nghịch, quay sang Ngọc Hoàng, trách móc nhưng không giấu được nụ cười: "Có phải cậu bắt cậu ấy làm việc quá sức không?"

Ngọc Hoàng xua tay, vội vã thanh minh: "Không, không phải đâu. Đợi cậu ấy tỉnh lại rồi hỏi rõ thì biết."

Lan Phương quay lại, ánh mắt hướng về Ngọc Linh, đầy tò mò: "Hai người biết nhau từ khi nào vậy?"

Ngọc Linh ngước nhìn lên, ánh mắt lấp lánh buồn, cô đáp khẽ: "Chuyện dài lắm, để hôm khác mình kể cho mọi người nghe." Cô nhìn xung quanh, cảm giác như vừa tìm lại được một phần mất mát. "Thật tốt khi trong thời gian này, anh ấy lại quen biết được những người bạn tốt như các bạn."

Khi mọi người đang say sưa trò chuyện, Lan Phương bỗng chú ý thấy mí mắt của Bính Tâm giật nhẹ. Cảm giác lo lắng lướt qua cô, nhưng cô cố giữ bình tĩnh, tiến lại gần giường để kiểm tra. Bất ngờ, Bính Tâm nhân lúc mọi người đang mãi mê nói chuyện mà không để ý, đã cố gắng nhấc cánh tay yếu ớt của mình, ra hiệu cho Lan Phương im lặng. Ánh mắt anh khẩn khoản, đầy sự lo lắng và bất an, một nỗi sợ hãi như đè nặng lên tâm hồn anh.

"Chị giúp em với, đừng cho ai biết là em đã tỉnh rồi," anh thì thầm, giọng nói yếu ớt nhưng khẩn thiết, chỉ đủ để

Lan Phương nghe thấy.

Lan Phương vô cùng ngạc nhiên trước lời đề nghị lạ lùng này. Cô cúi xuống gần hơn, nhỏ giọng hỏi: "Giúp chuyện gì vậy?"

Bính Tâm quay mặt đi chỗ khác, giọng đầy bối rối, "Cánh tay ngứa quá, mà em không thể tự gãi được. Em sợ mọi người phát hiện ra em đã tỉnh lại, nên...



Hiểu được nỗi khổ của Bính Tâm, Lan Phương nở một nụ cười nhẹ, nhưng đôi mắt cô đầy sự cảm thông. Cô giả vờ kéo chăn đắp lại cho anh, rồi một cách khéo léo, cô gãi ngứa cho anh dưới lớp chăn, để không ai phát hiện. Bính Tâm thở phào nhẹ nhõm, nhưng ánh mắt anh vẫn lộ rõ sự bất an. Anh lại thì thầm với Lan Phương, lần này giọng nói của anh có chút do dự:

"Chị giúp em thêm một chuyện nữa... Chị tìm cách đưa mọi người ra khỏi phòng, để em có thể nói riêng với chị."

Lan Phương nhìn anh chăm chú, như để chắc chắn rằng mình không nghe nhầm. Một thoáng ngạc nhiên thoáng qua, nhưng rồi cô hiểu ra, và gật đầu đồng ý. Cô quay lại, hướng ánh mắt về phía mọi người, rồi với vẻ mặt bình thản, cô hỏi:

"Mọi người đã ăn gì chưa? Mình nghĩ là nên xuống căn tin bệnh viện kiếm gì đó ăn, chứ từ sáng đến giờ chưa ai ăn gì cả, đúng không?"

Mọi người đều đồng tình rằng chưa ăn gì từ sáng, và Lan Phương nắm ngay cơ hội này để thực hiện kế hoạch.

"Vậy thì chúng ta đi thôi," cô đề nghị, "Đi kiếm chút gì đó ăn để có sức mà chăm sóc cho Bính Tâm."

Cô cố tình bỏ quên điện thoại trên bàn, rồi cùng mọi người rời khỏi phòng. Nhưng khi đi được một đoạn, cô chợt dừng lại, vờ như chợt nhớ ra: "Mọi người đi trước đi, để mình quay lại lấy điện thoại. Mình sẽ ra ngay."

Kế hoạch được thực hiện một cách trơn tru, Lan Phương quay trở lại phòng với Bính Tâm, tâm trí cô ngập tràn những suy nghĩ về điều mà cậu em đang định nhờ cô giúp đỡ.

Lan Phương vừa bước vào phòng bệnh, đóng cửa lại cẩn thận. Ánh mắt cô lướt qua căn phòng, rồi nhanh chóng tiến đến bên Bính Tâm. Cô ngồi xuống ghế đối diện, nhìn sâu vào đôi mắt mệt mỏi của cậu em hàng xóm mà cô đã từng coi như người thân.

"Bính Tâm, chuyện gì vậy? Em muốn chị giúp gì?" Lan Phương hỏi, giọng đầy sự quan tâm và lo lắng.

Bính Tâm khẽ thở dài, đôi mắt anh trĩu nặng dưới gánh nặng của những tâm sự chưa được giải bày. Anh bắt đầu kể lại mọi chuyện, từ quá khứ đẹp đẽ nhưng đầy cay đắng với Ngọc Linh, đến những lỗi lầm mà anh đã phạm phải khi rời bỏ cô trong những năm tháng đã qua. Mỗi lời nói của anh đều chất chứa nỗi hối tiếc, sự dằn vặt khi nhận ra rằng mình đã đánh mất một tình yêu chân thành, một mối quan hệ mà giờ đây anh không thể nào quên được.

Anh nhìn Lan Phương, ánh mắt chứa đựng hy vọng mong manh, mong cô có thể giúp anh tìm lại chính mình và cứu vẫn tình cảm đã mất.

Lan Phương lắng nghe, không ngắt lời, chỉ lặng lẽ nhìn Bính Tâm, cảm nhận nỗi đau và sự bất lực trong từng lời nói của anh. Sau khi Bính Tâm kể xong, cô ngả người vào ghế, ánh mắt trầm tư nhìn ra cửa sổ, nơi ánh sáng nhạt nhòa yếu ớt bắt đầu len lỏi qua những tấm rèm mỏng.

"Bính Tâm, em có biết không," Lan Phương bắt đầu, giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy sâu sắc, "cuộc sống này, chúng ta không thể nào tránh khỏi những sai lầm, những quyết định sai lầm mà sau này ta phải trả giá. Nhưng điều quan trọng là chúng ta phải học cách đối diện với những sai lầm đó, không phải để tự trách mình hay hối tiếc mãi, mà để học hỏi và trưởng thành từ chúng."

Cô dừng lại, để những lời nói của mình thấm vào tâm trí Bính Tâm. "Tình yêu, nó không chỉ là cảm xúc, mà còn là trách nhiệm, là sự thấu hiểu và lòng bao dung. Nếu em thực sự yêu Ngọc Linh, thì điều đầu tiên em cần làm là thành thật với chính mình và với cô ấy. Em không thể mong đợi sự tha thứ nếu em chưa sẵn sàng đối diện với những gì mình đã làm và chấp nhận hậu quả."

Lan Phương tiếp tục, "Em đã rời bỏ Ngọc Linh, và điều đó đã khiến em hối hận. Nhưng hãy nhớ rằng, cô ấy cũng đã có những nỗi đau riêng, những tốn thương mà em đã gây ra. Nếu em muốn chuộc lỗi, thì phải bắt đầu từ việc lắng nghe cô ấy, hiểu cô ấy và sẵn sàng đón nhận những gì cô ấy muốn nói, dù điều đó có thể làm em đau lòng."

Ánh mắt Lan Phương dịu dàng nhưng kiên quyết, "Cuộc sống không phải lúc nào cũng cho ta cơ hội thứ hai.

Nhưng nếu em thật sự muốn, thì em phải dũng cảm, kiên nhẫn và sẵn sàng chấp nhận sự thật rằng không phải mọi thứ đều có thể được sửa chữa. Điều duy nhất em có thể làm là sống tốt hơn từ bây giờ, không để quá khứ điều khiển tương lai của mình."

Bính Tâm im lặng, suy ngẫm từng lời nói của Lan Phương. Cảm giác như một phần gánh nặng trong lòng anh được giải tỏa, như thể những lời khuyên của cô đã mở ra một con đường mới cho anh, một con đường mà anh chưa từng nghĩ đến.

Lan Phương mỉm cười nhẹ nhàng, đặt tay lên vai anh, "Cuối cùng, điều quan trọng nhất là em phải học cách yêu thương và tôn trọng bản thân. Chỉ khi em làm được điều đó, em mới có thể yêu thương người khác một cách chân thành và trọn vẹn."

Nghe những lời khuyên từ tận đáy lòng của Lan Phương, Bính Tâm cảm thấy một chút nhẹ nhõm, nhưng trong tâm trí vẫn không ngừng phảng phất nỗi buồn. Anh khẽ nói, giọng trầm lắng: "Cảm ơn chị nhiều lắm."

Lan Phương đặt tay lên vai Bính Tâm, đôi mắt cô tràn đầy sự cảm thông. "Được rồi, em cần nghỉ ngơi để hồi phục sức khỏe trước. Đừng suy nghĩ nhiều thêm nữa. Giờ chị xuống ăn với mọi người, nhân tiện mua cháo cho em nhé.

Chắc em cũng đói rồi."

Bính Tâm gật đầu, một nụ cười yếu ớt hiện trên khuôn mặt mệt mỏi của anh. "Vâng, chị đi đi, kẻo mọi người chờ."

Lan Phương kéo tấm chăn lên che ngang ngực Bính Tâm rồi quay người bước ra khỏi phòng. Khi đến căng tin bệnh viện, cô thấy mọi người đã gọi đầy đủ thức ăn. Cô bước tới và hỏi: "Không chờ tớ à?"

Văn Thành ngước nhìn cô, nở nụ cười ấm áp: "Tớ đã gọi phần của cậu rồi."

Trong lúc ngồi ăn, Lan Phương không ngừng quan sát Ngọc Linh, nhận ra nét mặt buồn rầu của cô, một khuôn mặt đầy ưu tư, chứa đựng những điều khó nói. Cô lặng lẽ đứng dậy, đi đến quầy gọi một chai nước chanh muối, rồi quay lại đặt trước mặt Ngọc Linh, nhẹ nhàng nói: "Cậu chắc mấy hôm nay vất vả lắm nhỉ?"

Ngọc Linh ngước lên nhìn Lan Phương, cố gắng nở nụ cười, nhưng ánh mắt vẫn đượm buồn. "Mình không sao," cô đáp lời, rồi bất chợt hỏi. "Nghe giọng bạn hình như là người Nghệ An, phải không?"

Lan Phương gật đầu, giọng nói êm dịu như gió chiều: "Đúng vậy, mình là người Nghệ An, là hàng xóm của Bính Tâm."

Ngọc Linh chợt sững lại. Hàng xóm của Bính Tâm? Cô nghĩ thầm, có lẽ nào cô gái trước mặt mình là bạn gái của anh từ quê sao? Nhưng rồi cô lại nhớ lại những cử chỉ Lan Phương dành cho Bính Tâm khi nãy, chẳng có gì giống người yêu cả. Ngọc Linh liền hỏi để xác nhận: "Hai người chỉ là hàng xóm thôi chứ?"

Lan Phương bật cười trước sự ngập ngừng của Ngọc Linh, cô hiểu được suy nghĩ của người đối diện và không muốn làm cô thất vọng, Lan Phương trả lời ngay: "Mình với Bính Tâm là chị em thôi, mình lớn hơn cậu ấy hai tuổi.

Hồi nhỏ chúng mình chơi rất thân, nhưng từ khi cậu ấy vào Thành phố Hồ Chí Minh làm ăn, còn mình đi du học, hai người không liên lạc với nhau nữa. Chúng mình cũng mới gặp lại năm ngoái thôi."

Ngọc Linh nghe vậy, lòng cô nhẹ nhõm hẳn, nhưng tính tò mò vẫn thôi thúc cô hỏi tiếp: "Vậy cậu có biết Bính Tâm ở quê có người yêu hay không? Hoặc có ai đặc biệt không?"

Lan Phương mỉm cười đáp lại: "Mình cũng chẳng biết nữa. Mình đi xa lâu rồi, nên thông tin về cậu ấy rất hạn chế.

Nhưng mọi người ở quê vẫn hay đồn rằng cậu ấy ế, vì chẳng bao giờ thấy dẫn cô gái nào về nhà cả'."

Ngọc Linh thở phào, một nụ cười nhẹ thoáng qua trên môi cô khi lỡ buột miệng nói: "Tốt quá rồi."

Lan Phương thoáng nhìn, hiểu rõ cảm xúc đang hiện trên khuôn mặt Ngọc Linh. Nhưng Lan Phương vẫn muốn biết thêm về cảm nghĩ của cô bạn mới quen, nên cô trêu chọc: "Sao cậu lại quan tâm đến chuyện Bính Tâm có người yêu hay chưa vậy? Có phải cậu thích cậu ấy rồi đúng không?"

Nghe những lời trêu chọc đó, Ngọc Linh, dù đã trưởng thành, vẫn không khỏi đỏ mặt. Cô cảm thấy như bị bắt quả tang đang làm điều gì đó lén lút. "À thì... mình với Bính Tâm từng có một mối nhân duyên đứt đoạn," cô đáp, giọng nói pha lần chút bối rối.

Khi bữa ăn kết thúc, mọi người đứng dậy, chuẩn bị quay lại phòng bệnh của Bính Tâm. Lan Phương bất chợt dừng lại trước quầy hàng, nhìn vào hàng dài những món ăn, rồi cô gọi một suất cháo mang đi. Ngọc Hoàng, ngạc nhiên trước hành động đột ngột ấy, khẽ nghiêng đầu hỏi: "Cậu mua cho ai vậy?"

Lan Phương mỉm cười, ánh mắt lấp lánh niềm vui nhỏ nhoi nhưng chân thành. "Mua cho Bính Tâm. Cậu ấy tỉnh lại rồi," cô trả lời, giọng nói pha lẫn niềm vui.

Văn Thành và Gia Hân nhìn nhau, vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt họ. "Sao cậu không nói sớm?" Văn Thành hỏi, đôi mày nhíu lại trong sự lo lắng.

Lan Phương khẽ cười, cái nhìn đầy thấu hiểu và dịu dàng. "Mình không muốn làm phiền mọi người giữa bữa ăn.

Dẫu sao thì những gì chúng ta lo lắng, cũng đã lo lắng rồi, mình nghĩ để mọi người ăn cho xong bữa, kẻo phải bỏ dở thì không hay."

Trong lúc ấy, Ngọc Linh vẫn đứng lặng lẽ, tâm trí cô rối bời. Một phần trong lòng cô cảm thấy nhẹ nhõm khi biết tin Bính Tâm đã tỉnh, người mà cô đã dành trọn tình cảm sâu kín suốt những năm qua. Nhưng đồng thời, nỗi lo sợ lại bao trùm, cô không biết phải đối diện với anh như thế nào. Những cảm xúc đan xen ấy khiến trái tim cô đập mạnh, vừa mừng vừa lo, như thể đứng trước một ngã rẽ quan trọng của cuộc đời.

Ngọc Linh khẽ cúi đầu, đôi tay cô vô thức siết chặt chiếc túi xách như thể đang tìm kiếm một chút an ủi giữa không gian bệnh viện tĩnh lặng nhưng đầy vẻ u buồn. Ánh sáng dịu nhẹ từ cửa sổ rọi vào phòng, hòa cùng tiếng máy móc nhịp nhàng đều đặn, tạo nên một bầu không khí nặng nề. Ngoài hành lang, những tiếng bước chân vội vã của các y tá, tiếng trao đổi của các bác sĩ, và cả tiếng bánh xe lăn nhẹ của giường bệnh làm nền cho cảm giác bất an của Ngọc Linh.

Khi mọi người trở về phòng bệnh của Bính Tâm, cánh cửa mở ra, Bính Tâm nằm đó, trên chiếc giường trắng muốt, cố giữ cho mình một vẻ bình thản, dù trong lòng anh là một cơn sóng cảm xúc lẫn lộn. Anh cố gắng ngồi dậy, nhưng ngay lập tức, Văn Thành bước nhanh tới, đặt tay nhẹ nhàng lên vai anh, ép cậu nằm xuống, sự quan tâm hiện rõ trong đôi mắt.

"Em cứ nằm yên nghỉ ngơi đi," Văn Thành nói, giọng anh trầm lắng nhưng đầy cương quyết.

Ngọc Hoàng, đứng ở đầu giường, cũng bồi thêm, giọng nói mang theo chút trách yêu: "Đừng quá lo lắng về những chuyện vụn vặt, cậu cần phải hồi phục trước đã."

Bính Tâm thở dài, ánh mắt anh lướt qua từng người trong phòng, rồi dừng lại ở Ngọc Linh. Ánh mắt cô đã dịu dàng hơn, không còn vẻ lạnh lùng như trước nữa. "Cảm ơn mọi người đã lo lắng cho tớ," anh nói, giọng nhẹ nhàng nhưng chứa đựng niềm an ủi nhỏ nhoi.

Giữa căn phòng ngập tràn ánh sáng mờ nhạt từ những bóng đèn huỳnh quang, Bính Tâm nhìn Ngọc Linh, một cảm giác nhẹ nhõm thoáng qua trong lòng anh, như một làn gió mát làm dịu đi nỗi đau âm ỉ. Trong khi đó, Ngọc Hoàng vỗ vai anh một cái, cử chỉ thân thiết như anh em trong nhà. "Cậu xem như là người thân của chúng tớ, không quan tâm cậu thì quan tâm ai?" Ngọc Hoàng nói, rồi anh tiếp tục với vẻ thân tình. "Xíu nữa Trần Tâm với

Bính Minh sẽ đến, giờ họ đang ở công ty lo phần công việc cho chúng ta, nên cậu mau khỏe lại để còn quay lại giúp tớ nhé."

Gia Hân cũng không quên thêm lời an ủi, đôi mắt cô tràn đầy sự chân thành: "Cậu không cần phải khách sáo, chúng ta đều coi nhau như người một nhà. Hãy cố gắng nghỉ ngơi để mau chóng bình phục nhé."

Trong khi đó, Lan Phương đứng ở một góc phòng, đôi mắt cô quan sát mọi người, và cô nhận thấy Ngọc Linh đang lúng túng, đứng ngại ngùng như không biết làm sao. Lan Phương quyết định không để sự ngại ngùng kéo dài thêm nữa. Cô kéo nhẹ tay Ngọc Hoàng, ra hiệu cho Văn Thành và Gia Hân cùng rời khỏi phòng, để lại không gian riêng tư cho Bính Tâm và Ngọc Linh.

Trước khi ra ngoài, Lan Phương liếc nhìn về phía giường, nơi Bính Tâm đang nằm. Các bác sĩ và y tá đã bước vào phòng, bắt đầu kiểm tra sức khỏe cho anh. Một y tá đặt tay lên trán anh, cảm nhận nhiệt độ cơ thể, trong khi bác sĩ cẩn thận lắng nghe nhịp tim và đo huyết áp. Bên ngoài cửa số, những tán cây rung rinh trong gió nhẹ, và ánh mặt trời buổi chiều chiếu vào, làm cho không gian trong phòng bừng lên một sắc vàng ấm áp, nhưng vẫn không xua tan được nỗi lo lắng ẩn hiện trong lòng Ngọc Linh.

Khi đã ra đến hành lang, Ngọc Hoàng nhíu mày, ánh mắt hiện rõ sự tò mò. "Hai người họ có chuyện gì sao?" anh hỏi, giọng đầy thắc mắc.

Lan Phương gật đầu, giọng cô trầm lắng, mang theo một chút suy tư: "Hai người họ từng là người yêu của nhau."

Văn Thành không khỏi ngạc nhiên, anh hỏi lại với vẻ ngỡ ngàng: "Người yêu sao? Thật là trùng hợp."

Ngọc Hoàng gật đầu, như hiểu ra điều gì đó. "Vậy mà tôi cứ thắc mắc tại sao cô ấy lại tỏ ra lo lắng như vậy ngay

tir lic dau."

Gia Hân không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nhìn vào khoảng không phía trước, như để sắp xếp lại những suy nghĩ trong lòng. Cô nhớ lại những gì Ngọc Linh đã kể khi họ ở quê Ngọc Linh, về người mà Ngọc Linh chẳng thể quên được, người đã chiếm trọn trái tim cô, đến mức không thể yêu ai khác. Giờ đây, Gia Hân nhận ra, người đó chính là

Bính Tâm. Thế giới này thật nhỏ bé, và cuộc đời có những sự trùng hợp đầy bất ngờ như thế.

Bên trong căn phòng bệnh trắng toát, ánh đèn điện nhẹ nhàng chiếu rọi lên khuôn mặt nhợt nhạt của Bính Tâm.

Anh chậm rãi nâng người dậy, cơ thể anh vẫn còn mệt mỏi, yếu ớt sau cơn bệnh nặng. Ngọc Linh, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, đã không thể kiềm chế được trái tim mình, vội vàng bước đến bên giường, đỡ lấy anh. Đôi bàn tay cô nhẹ nhàng, như một cơn gió mùa thu, kê chiếc gối vào lưng anh, giọng cô dịu dàng cất lên: "Từ từ thôi, đừng vội."



Bính Tâm, trong giây phút đó, cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay cô, anh bất giác nắm lấy tay cô, như tìm kiếm một điểm tựa giữa cơn sóng cảm xúc đang trào dâng. "Ngọc Linh," anh thì thầm, giọng khàn đi vì yếu đuối, "anh xin lỗi vì đã làm em phải lo lắng."

Nhưng Ngọc Linh, dù trái tim cô khẽ run lên, lại vội vã rút tay về, như thể vừa chạm vào một ký ức đau buồn. Cô cố gắng giữ cho vẻ mặt lạnh lùng, nhưng trong ánh mắt vẫn có chút gì đó không đành lòng. "Em chỉ vì chút tình cảm cũ nên mới giúp anh," cô đáp, giọng khô khan và cứng rắn, "đừng nghĩ rằng em lo lắng cho anh." Dứt lời, cô quay lưng đi, bước đến bên chiếc bàn nhỏ, nơi bát cháo Lan Phương mua vẫn còn để đó. Cô từ tốn mở nắp, mùi thơm của cháo gà bốc lên trong không khí tĩnh mịch. Ngọc Linh cẩn thận múc một muỗng cháo, khuấy đều, rồi lại chầm chậm bước về phía Bính Tâm, ánh mắt cô dịu lại khi nhìn anh. Cô nhẹ nhàng đưa muỗng cháo lên môi anh, chờ đợi anh đón nhận.

Bính Tâm thoáng lúng túng, anh muốn tự mình cầm lấy bát cháo, nhưng thấy ánh mắt kiên quyết của Ngọc Linh, anh đành thuận theo. Anh cảm thấy mình như một đứa trẻ ngoan ngoãn, chỉ biết nghe lời mẹ, từ tốn nhận từng thìa cháo mà Ngọc Linh ân cần đút cho. Mỗi thìa cháo, từng giọt từng giọt, không chỉ làm ấm bụng anh mà còn khiến trái tim anh, vốn đã khô cằn vì những đau đớn và mất mát, dường như được tưới mát.

Khi bát cháo đã vơi, Ngọc Linh rót cho anh một cốc nước ấm, ánh mắt cô dõi theo từng cử chỉ của anh, dẫu vẫn còn một chút gì đó lưỡng lự. Bính Tâm uống hết cốc nước, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể anh. Anh muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp mở miệng, Ngọc Linh đã giơ tay lên, ngăn lại. "Đừng nói gì cả," cô cắt ngang, giọng cô vẫn điềm tĩnh nhưng pha chút mệt mỏi, "em không muốn nghe những lời than thở vào lúc này. Hãy đợi đến khi anh khỏe hẳn rồi hằng nói."

Nghe những lời đó, Bính Tâm chỉ có thể im lặng. Anh như đứa trẻ sắp bị mẹ mắng, không dám nói thêm gì, chỉ cúi đầu cười trừ. Nhưng trong lòng anh, một cảm giác nhẹ nhõm bắt đầu len lỏi. Ngọc Linh, dù ngoài miệng nói lạnh lùng, nhưng ánh mắt và cử chỉ của cô đã nói lên tất cả. Cô vẫn còn quan tâm đến anh.

Căn phòng bệnh giờ đây trở nên im lặng, chỉ còn lại tiếng máy đo nhịp tim đều đặn và tiếng gió nhẹ nhàng thổi qua khe cửa số. Bính Tâm không thể ngăn mình, anh nhìn Ngọc Linh với ánh mắt đầy khao khát, một khao khát mà anh đã cố gắng chôn giấu suốt những năm qua. "Ngọc Linh..." anh ngập ngừng, đôi môi khẽ run, "anh... có thể ôm em một cái được không?"

Lời nói của anh khiến Ngọc Linh giật mình. Cô quay đầu lại, nhìn anh một lúc lâu, rồi cười nhạt, nhưng trong nụ cười đó có chút gì đó mềm yếu, cô nói: "Ôm gì chứ, em hai hôm nay chưa tắm đây, có thích không?"

Bính Tâm cười, một nụ cười chân thật mà anh không ngờ rằng mình có thể cười trong tình huống này. "Thì anh...

hai hôm nay cũng chưa tắm mà. Có sao đâu."

Ngọc Linh nhìn anh, ánh mắt cô lướt qua đầy vẻ trách móc nhưng cũng chẳng giấu nổi một nụ cười nhẹ. "Anh vẫn trẻ con như ngày nào," cô nói, nhưng trái tim cô lại không nghe theo lý trí. Cô đặt quả táo đang gọt dở xuống bàn, đứng dậy, bước về phía Bính Tâm. Trong khoảnh khắc đó, cô không thể ngăn mình nữa, đôi tay cô từ từ mở ra, như muốn ôm trọn lấy những ký ức mà cô đã cố quên.

"Đây," cô thì thầm, giọng nói vang lên như một lời mời gọi, đôi mắt cô từ từ nhắm lại, như chờ đợi một điều gì đó rất quen thuộc, rất thân thương.

Bính Tâm nhìn cô, anh không thể tin rằng điều này đang thực sự xảy ra. Anh chỉ muốn nói vậy để xua đi sự căng thẳng trong căn phòng, nhưng giờ đây, khi nhìn thấy cô, anh biết mình không thể từ chối. Anh nhẹ nhàng rướn người, ôm chặt lấy cô, và trong giây phút đó, tất cả những nỗi đau, những mất mát, và cả những kỷ niệm năm năm trước dường như trở lại. Cái ôm ấy, với anh, là sự kết nối với quá khứ, với những gì đẹp đẽ nhất mà họ đã từng có với nhau.

Vài ngày sau, bệnh tình của Bính Tâm đã thuyền giảm nhiều. Buối sáng anh xuất viện, không một ai trong số những người bạn thân thiết xuất hiện, họ đều nhường lại trách nhiệm đó cho Ngọc Linh. Trong sự tĩnh lặng của ngày mới, Bính Tâm cảm nhận được ẩn ý sâu xa từ hành động này: những người bạn đang âm thầm tạo ra một không gian riêng tư để anh và Ngọc Linh có thể ở bên nhau, như một cơ hội cuối cùng để hàn gắn những gì đã tan vỡ.

Trên suốt quãng đường trở về, Bính Tâm ngồi im lặng trong chiếc xe nhỏ hẹp, mắt anh đôi khi lơ đãng nhìn ra ngoài khung cửa sổ, nơi những hàng cây xanh mướt lướt qua dưới ánh nắng ban mai. Ngọc Linh ngồi cạnh, cô cũng im lặng, chỉ thỉnh thoảng hỏi anh một vài câu, như để lấp đầy khoảng không giữa hai người. Anh đáp lại ngắn gọn, từng lời nói đều được cân nhắc kỹ lưỡng, vì trong lòng anh lúc này là một mớ cảm xúc lẫn lộn, sợ rằng bất kỳ câu nào nói ra cũng có thể làm trỗi dậy những điều không mong muốn.

Khi xe dừng trước căn hộ của Bính Tâm, anh mở cửa bước xuống, cảm nhận không khí trong lành của buổi sớm mai. Ngọc Linh bước theo sau, những bước chân nhẹ nhàng nhưng đầy quyết đoán. Đứng trước cửa nhà, cô ngập ngừng rồi hỏi: "Em vào trong được chứ?"

Câu hỏi bất ngờ đó khiến lòng Bính Tâm xao xuyến, niềm vui sướng hiện rõ trong ánh mắt anh. Không do dự, anh lập tức mở cửa, mời cô vào trong. Khi bước qua ngưỡng cửa, đôi mắt anh thoáng nhìn thấy đống quần áo vẫn còn bày bừa từ những ngày anh ốm liệt giường. Trong một thoáng xấu hổ, anh vội vã chạy đến thu xếp lại, cố gắng làm cho mọi thứ trở nên gọn gàng hơn, như thể sợ rằng sự bừa bộn ấy sẽ phản ánh tình trạng rối ren của lòng mình.

Ngọc Linh đứng giữa căn phòng, đôi mắt cô lướt qua từng góc nhỏ của không gian sống đơn sơ này. Mặc dù nội thất không cầu kỳ, nhưng căn phòng lại mang một sự ấm áp khó tả, một sự giản dị khiến cô cảm thấy hài lòng. Cô bước đến ngồi xuống chiếc sofa ở phòng khách, ánh mắt vô tình hướng ra cửa sổ. Một cơn gió nhẹ lùa qua, làm rung rinh những tán lá ngoài trời, khiến cô cảm thấy dễ chịu và yên bình hơn bao giờ hết.

Bính Tâm, sau khi đã dọn dẹp xong, ngồi đối diện cô, nở một nụ cười hiền lành. "Em uống tạm trà hay cà phê nhé?

Nước dứa ép thì trong nhà anh chưa có sẵn đâu."

Nghe vậy, Ngọc Linh thoáng nghĩ ngợi, câu nói của anh vừa đùa vừa thật, nhưng lại ẩn chứa trong đó một điều gì đó sâu xa hơn. "Chưa có sẵn," cô tự nhủ, "chứ không phải là không có sẵn." Vậy có nghĩa là anh ấy nghĩ đến chuyện sau này ư? Liệu rằng sau này mình có thể đến đây thường xuyên hơn không? Những suy nghĩ đó khiến lòng cô có chút xao xuyến. "Anh còn nhớ em thích uống nước ép dứa à?" cô hỏi, cố giữ cho giọng mình bình thường.

Bính Tâm đứng dậy, mở tủ lấy ra ấm trà, nụ cười vẫn không tắt trên môi. "Làm sao anh quên được. Còn nhớ có hôm đã khuya rồi mà em vẫn bắt anh phải đi mua nước ép dứa bằng được."

Ngọc Linh nghe vậy, trong lòng dậy lên niềm vui, nhưng cô chỉ đáp lại bằng một tiếng "Ô" nhẹ nhàng, giấu đi cảm xúc đang dâng trào trong lòng.

Trong lúc chờ nước sôi, Bính Tâm quay lại mở tủ lạnh, lấy ra một tệp nem chua, rồi từ ngăn kéo phía trên, anh lấy ra một bịch kẹo cu đơ. Anh đặt chúng xuống bàn, ánh mắt sáng lên khi nói: "Em thử đi, đây là quà anh mang từ quê ra."

Ngọc Linh nhìn thấy những món quà quê dân dã, đôi mắt cô ánh lên sự thích thú. Nem chua thì cô đã từng ăn nhiều lần, nhưng kẹo cu đơ thì chưa bao giờ thử. Cô nhẹ nhàng bóc một miếng, đưa lên miệng cắn thử. Vị ngọt bùi của mật mía hòa quyện với độ giòn của lạc và bánh tráng, khiến cô cảm nhận được cái chất mộc mạc, bình dị của vùng quê.

Đúng lúc đó, nước sôi lên. Bính Tâm nhanh tay chế vào ấm trà, rồi cẩn thận lắc đều để trà nhanh ngấm. Hương trà

Thái Nguyên thơm phức lan tỏa khắp căn phòng nhỏ.

Khi thấy trà đã ngấm, anh rót ra một cốc, đưa cho Ngọc Linh, giọng anh ấm áp: "Trà này mà uống cùng kẹo cu đơ thì tuyệt lắm, em thử đi."

Ngọc Linh nhẹ nhàng nâng cốc trà lên, hít một hơi thật sâu để cảm nhận mùi hương thơm ngát. Cô thổi nhẹ, nhấp một ngụm nhỏ, cảm nhận vị đắng nhẹ của trà hòa quyện với vị ngọt bùi của kẹo cu đơ, khiến mọi cảm giác trong lòng cô như bồng bềnh, nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.

Sau khi đã thưởng thức xong trà và bánh, Ngọc Linh đứng dậy, nhẹ nhàng nói: "Được rồi, anh nghỉ ngơi đi, em về đây." Giọng nói của cô tuy dịu dàng nhưng lại mang một chút luyến tiếc, như thể chính cô cũng không muốn rời đi, nhưng vẫn buộc mình phải nói ra những lời ấy.

Bính Tâm cảm thấy một nỗi buồn man mác len lỏi trong lòng, anh muốn níu kéo cô ở lại, dù chỉ là vài phút nữa thôi, nhưng nỗi sợ hãi vô hình trong anh rằng việc giữ cô lại có thể khiến cô thêm xa cách, khiến anh không dám thốt ra lời nào. Sự do dự ấy không phải vì anh thiếu can đảm, mà là vì anh quá lo lắng rằng bất kỳ sự ép buộc nào cũng sẽ phá vỡ mối liên hệ mong manh giữa hai người.

Ngọc Linh, trong thâm tâm, cũng không muốn rời xa anh. Cô muốn ở lại, muốn được ngồi cạnh anh thêm chút nữa, nhưng lại sợ rằng sự hiện diện của mình sẽ khiến Bính Tâm cảm thấy khó chịu, rằng có thể anh chỉ đang nhẫn nhịn cô vì phép lịch sự. Hai con người với những trái tim nặng trĩu tình cảm, nhưng lại không ai dám nói lên nỗi lòng của mình, như hai chiếc thuyền trôi dạt, lặng lẽ, trong đêm tối, ngỡ rằng mình đang chèo lái vào bờ nhưng thật ra lại đang rời xa nhau.

Bính Tâm tiễn Ngọc Linh ra cửa, những bước chân anh chậm rãi như không muốn đưa cô đi xa. Đứng trước ngưỡng cửa, anh cố gắng giữ giọng điềm tĩnh: "Em về cẩn thận nhé." Nhưng trong ánh mắt anh, sự luyến tiếc hiện rõ, như thể từng lời nói đó là một lời chia tay dài đằng đăng.

Ngọc Linh quay lại nhìn anh, trong giây phút đó, tất cả những ký ức về quá khứ ùa về, cô chỉ muốn ôm chặt lấy anh, để cảm nhận lại sự ấm áp mà cô đã từng có. Nhưng ý nghĩ đó nhanh chóng bị đè nén bởi những lằn ranh do chính cô vạch ra, cô chỉ biết nén lòng, giữ lại những xúc cảm trong một nụ cười nhạt.

Ngày hôm sau, vì không chịu nổi nỗi nhớ nhung, Bính Tâm quyết định đến căn hộ của Ngọc Linh, bỏ qua sự tự ái, anh để lòng tự trọng sang một bên. Khi đến cổng, bác bảo vệ quen thuộc nhận ra anh ngay, tiến tới với giọng nói đầy quan tâm: "Có phải cậu là người hôm trước ngất xỉu đó không? Cậu khỏe chưa? Hôm đó ai cũng lo cho cậu lắm.

Những lời quan tâm chân thành ấy khiến Bính Tâm cảm thấy ấm lòng, như thể anh không còn cô đơn trong thế giới này. Anh nhanh chóng lấy ra túi quà từ quê, chứa đựng kẹo cu đơ và nem chua, đưa cho bác bảo vệ với lòng biết ơn: "Cảm ơn bác và mọi người đã giúp đỡ cháu. Đây là chút quà quê, bác chia cho anh em bảo vệ nhé."

Bác bảo vệ nhận lấy túi quà, nở nụ cười rạng rỡ, cảm ơn Bính Tâm rồi rời đi, để lại anh đứng trước cửa tòa nhà với lòng đầy hy vọng.

Khi đứng trước căn hộ của Ngọc Linh, Bính Tâm cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Anh vội chỉnh lại trang phục, lo sợ rằng bất kỳ sơ sót nào cũng có thể làm mất đi cơ hội gặp gỡ này. Khi cảm thấy mọi thứ đã ổn, anh gõ cửa.

Ngọc Linh mở cửa, nhìn thấy anh, trái tim cô thoáng rộn ràng, nhưng cô nhanh chóng che giấu cảm xúc đó bằng vẻ ngoài lạnh nhạt. Cô biết rằng mình đã tha thứ cho anh từ khi anh còn nằm trong bệnh viện, nhưng nỗi tự ái vẫn giữ cô lại trong vỏ bọc cứng rắn. "Anh có chuyện gì sao?" cô hỏi, giọng điệu cố giữ bình tĩnh, như muốn giữ khoảng cách an toàn giữa họ.

Bính Tâm mỉm cười, nụ cười hiền lành như thường lệ, nhưng ẩn sâu trong đó là mong muốn khắc khoải: "Có thể mời anh vào nhà rồi nói được không?"

Ngọc Linh không nói gì, chỉ lặng lẽ lách người qua một bên để anh bước vào, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại. Đây không phải là lần đầu tiên Bính Tâm đặt chân vào căn hộ này, nhưng lần trước, họ đang mâu thuẫn, và anh không có tâm trạng để quan sát kỹ lưỡng. Giờ đây, anh nhìn xung quanh, cảm nhận từng chi tiết của căn phòng. Mọi thứ đều giản dị, gọn gàng, nhưng lại mang đậm dấu ấn của Ngọc Linh, giống như ngôi nhà mà họ đã từng sống cùng nhau ở Thành phố Hồ Chí Minh, nơi mà anh từng nghĩ rằng sẽ là tổ ấm mãi mãi.

Ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện với Ngọc Linh, Bính Tâm lặng lẽ nhìn cô. Trong lòng anh, một nỗi lo sợ mơ hồ dâng trào, nhưng cùng với đó là một quyết tâm mãnh liệt. Anh biết rằng nếu không mở lời bây giờ, có lẽ mọi thứ sẽ mãi mãi tan biến vào khoảng không vô định. Căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng kim đồng hồ nhẹ nhàng đếm từng giây, như nhắc nhở anh rằng thời gian không chờ đợi bất kỳ ai.

Bính Tâm cúi đầu, giọng anh trầm thấp, nhưng chứa đựng sự chân thành sâu sắc: "Ngọc Linh, anh biết rằng đã có nhiều điều giữa chúng ta khiến em phải tổn thương. Anh đã suy nghĩ rất nhiều, về những gì đã xảy ra, về lý do tại sao chúng ta lại xa cách như vậy. Không có lý do gì để trách cứ em, vì anh biết rằng lỗi lầm thuộc về anh."

Ngọc Linh không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi nghe. Ánh mắt cô nhìn về phía cửa sổ, nơi những cành cây bên ngoài đung đưa trong gió, nhưng tâm trí cô lại đang xoáy sâu vào từng lời của anh. Cô cảm nhận được sự thành thật trong giọng nói của Bính Tâm, nhưng vẫn còn đó nỗi nghi hoặc và đau đớn mà cô chưa thể vượt qua.

Bính Tâm tiếp tục, ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô, như muốn tìm kiếm một tia hy vọng: "Anh không xin em tha thứ ngay lập tức, vì anh hiểu rằng điều đó không dễ dàng. Nhưng anh mong rằng em có thể cho anh một cơ hội, để chúng ta có thể nói chuyện với nhau một cách chân thành hơn, để anh có thể chứng minh rằng anh thực sự muốn sửa chữa những sai lầm của mình. Em có thể nghĩ rằng anh chỉ đang cố níu kéo quá khứ, nhưng với anh, tình cảm của chúng ta chưa bao giờ là quá khứ. Nó vẫn luôn hiện diện trong anh, trong từng giây phút, từng ký ức mà anh giữ gìn."

Ngọc Linh quay lại nhìn Bính Tâm. Trong khoảnh khắc đó, cô thấy rõ sự chân thành trong đôi mắt anh, và cô cảm nhận được nỗi lòng anh đang trút ra trước mặt mình. Nhưng cũng như mọi lần, cô cố gắng giữ vững vẻ ngoài điềm tĩnh, dù trong lòng đã có những gợn sóng nhỏ len lỏi.

"Anh có biết," cô bắt đầu, giọng nói bình thản nhưng sâu thẳm, "rằng những điều anh nói với em, em đã chờ đợi từ rất lâu rồi. Nhưng em sợ rằng nếu em cho anh một cơ hội, thì cũng sẽ là tự chuốc lấy thêm đau khổ mà thôi."

Bính Tâm hít một hơi sâu, cảm nhận nỗi đau trong lời nói của Ngọc Linh. Anh biết rằng cô có lý do để cảm thấy như vậy, và điều đó chỉ càng khiến anh quyết tâm hơn. "Anh không thể thay đổi những gì đã xảy ra, nhưng anh có thể thay đổi cách anh đối xử với em từ giờ trở đi. Anh không dám hứa hẹn điều gì xa vời, chỉ mong được cùng em xây dựng lại từ đầu, từng bước một."

Ngọc Linh im lặng một lúc lâu, đôi mắt cô nhìn sâu vào đôi mắt của Bính Tâm. Cô thấy trong anh không chỉ là một người đàn ông đang cố gắng giành lại tình yêu, mà còn là một con người đang cố gắng tìm lại chính mình trong mối quan hệ đã mất. "Anh có chắc rằng mình có thể làm điều đó không? Chúng ta đã đi quá xa để có thể quay lại như trước."

Bính Tâm không ngần ngại đáp lời: "Anh không mong muốn quay lại như trước nữa, vì chúng ta đều đã thay đổi.

Nhưng anh tin rằng chúng ta có thể xây dựng một điều gì đó mới, dựa trên những gì chúng ta đã xây dựng và học hỏi được từ quá khứ. Anh không muốn mất em một lần nữa, Ngọc Linh."

Ngọc Linh cúi đầu, bàn tay cô vô thức nắm chặt lấy mép váy. Những lời của Bính Tâm như từng đợt sóng cuộn trào trong lòng cô, làm lung lay những bức tường cô đã dựng lên để bảo vệ mình. Cô biết rằng trong trái tim mình, luôn luôn mở rộng để chào đón anh.

Cuối cùng, cô ngẩng đầu lên, đôi mắt trầm ngâm nhìn sâu vào Bính Tâm, giọng cô nhẹ nhàng nhưng mang theo sự kiên định không thể lay chuyển: "Em sẽ suy nghĩ về những gì anh nói, Bính Tâm. Nhưng em cần thời gian, thời gian để chắc chắn rằng trái tim em đã đủ mạnh mẽ để đối diện với những gì có thể xảy ra."

Bính Tâm lặng lẽ gật đầu, trong mắt anh ánh lên một sự quyết tâm lặng lẽ nhưng vững vàng: "Anh sẽ đợi, dù cho sông cạn, dù cho đá mòn, anh vẫn sẽ đợi em."

Ngọc Linh khẽ thở dài, một tiếng thở như muốn xua tan đi bao nặng nề trong lòng. Không gian trong phòng trở nên yên lặng, chỉ còn tiếng thở nhề nhẹ của cả hai. Họ ngồi đối diện nhau, không một lời nói nào được thốt ra, nhưng dường như cả hai đều cảm nhận được sự căng thắng và sự chờ đợi trong lòng mình.

Bính Tâm nhận ra rằng Ngọc Linh cần không gian riêng để suy nghĩ. Anh đứng dậy, bước về phía cửa, giọng nói đầy ái ngại: "Em nghỉ ngơi đi, anh đã làm phiền em nhiều rồi." Rồi, như một bóng hình xa xăm, anh quay người bước đến cánh cửa, chuẩn bị rời đi.

Nhưng ngay khoảnh khắc cánh tay anh chạm vào núm vặn cửa, một cảm giác ấm áp bất ngờ níu giữ anh lại. Bính Tâm quay lại, ngỡ ngàng khi thấy Ngọc Linh đứng đó, đôi mắt cô lấp lánh một tia sáng kỳ lạ. Không cần lời nói, chỉ bằng một cái kéo nhẹ, cô kéo anh về phía mình, đôi môi đỏ mọng của cô tìm đến đôi môi anh trong một nụ hôn mãnh liệt, đầy cảm xúc và khát khao.

Bính Tâm đứng đó, như bị cuốn vào một cơn bão của cảm xúc, nhưng rồi anh từ từ thả lỏng, đón nhận và đáp lại nụ hôn ấy với tất cả sự dịu dàng và đam mê mà anh đã kìm nén bấy lâu. Giây phút ấy, mọi rào cản, mọi khoảng cách giữa họ dường như tan biến, chỉ còn lại những cảm xúc nguyên sơ và mãnh liệt nhất.

Khi nụ hôn dứt, họ đứng đó, đôi mắt chạm vào nhau, không cần lời nào để hiểu những gì đang diễn ra trong tâm hồn đối phương. Trong một động tác dịu dàng nhưng đầy sức mạnh, Bính Tâm nhẹ nhàng bế Ngọc Linh lên, từng bước chân anh chậm rãi nhưng đầy quyết tâm hướng về phía chiếc giường. Cả hai như đang bước vào một thế giới riêng, nơi mà mọi cảm xúc, mọi nỗi niềm đều được giải phóng.

Trong sự hòa quyện của cảm xúc, Bính Tâm từ từ cởi bỏ từng lớp áo trên cơ thế Ngọc Linh. Cô cảm nhận rõ ràng bàn tay anh chạm vào da thịt cô, từng cái chạm nhẹ, từng cái kéo mềm mại như thể anh đang tháo gỡ từng phần của bức tường mà cô đã xây dựng xung quanh trái tim mình. Một khoảnh khắc, bản năng muốn giữ tay anh lại chợt trồi dậy, nhưng đôi bàn tay cô lại bất động, như bị giam cầm giữa trận chiến khốc liệt giữa lý trí và con tim.

Bính Tâm cảm nhận được sự do dự ấy, anh dừng lại, đôi mắt dịu dàng tìm kiếm câu trả lời trong ánh mắt Ngọc Linh. Nhưng rồi, như thể cả hai đều hiểu rằng sự giằng co này chỉ là vô nghĩa, rằng trái tim đã chiến thắng, cô khẽ nhắm mắt, buông bỏ hết mọi nghi ngờ và e dè, để mặc cho cảm xúc dẫn dắt cả hai đến với sự thăng hoa.

Bính Tâm, trong khoảnh khắc ấy, cảm nhận được sự tin tưởng tuyệt đối mà Ngọc Linh trao cho anh. Anh cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, một cái hôn như lời hứa không lời, rồi tiếp tục nâng niu cô trong vòng tay, từng lớp phòng thủ của Ngọc Linh rơi xuống, từng chút một, đến khi không còn gì ngăn cách giữa họ.

Trái tim Ngọc Linh đập mạnh mẽ, nhưng không phải vì lo lắng hay sợ hãi, mà là vì tình yêu đang tràn ngập trong lòng. Cô buông lỏng, để cho dòng chảy cảm xúc cuốn trôi đi hết thảy mọi thứ, để tạo hóa và đam mê được thỏa sức bùng cháy trong không gian tĩnh lặng của căn phòng, nơi chỉ còn lại hai con người đang hòa quyện vào nhau, không còn quá khứ hay tương lai, chỉ còn lại khoảnh khắc hiện tại, nơi họ tìm thấy sự bình yên và tình yêu đích thực.

/76

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status