“Con sang nhà bác Hương gọi anh Hào về ăn cơm đi,” Thu Cúc gọi từ trong bếp vọng ra.
Thanh Mai vội đánh dấu lại trang sách đang đọc dở và gấp nó lại. “Vâng, thưa mẹ.”
Thanh Mai đi qua hai hàng cây phong, đến một ngôi nhà mái đỏ, kiến trúc kiểu Hàn Quốc, và gọi lớn: “Anh Hào ơi, mẹ gọi về ăn cơm.”
Cậu thanh niên tuổi tầm mười lăm, mười sáu khuôn mặt dính đầy màng nhện, lấm lét chạy ra. “Đợi anh xíu, anh đang dở tay, về nói với mẹ năm phút nữa nhé.”
“Anh không về, em về một mình kiểu gì cũng bị mẹ mắng,” Thanh Mai nũng nịu.
“Được rồi, vào đây ngồi đợi một xíu đi, rồi về cùng,” Gia Hào vừa nói vừa mở cổng cho em vào.
“Bác Thu Hương ơi, cháu tới chơi,” Thanh Mai vừa vào đã gọi to vào trong.
Gia Hào dẫn em gái vào nhà, rồi tiếp tục công việc dọn dẹp kệ sách cho Gia Hân. Những cuốn sách cũ kỹ được xếp gọn gàng, từng lớp bụi được lau sạch, và những cuốn sách mới được sắp xếp lên kệ.
“Anh đang giúp chị Gia Hân dọn dẹp mấy kệ sách, em đợi một chút nhé,” Gia Hào vừa nói vừa tiếp tục công việc.
Thanh Mai nhìn quanh, bỗng nhiên phát hiện một đống đồ chơi cũ ở góc phòng. Cô bé nhanh chóng bị cuốn hút và bắt đầu loay hoay với những món đồ chơi mới phát hiện. Có một con búp bê cũ, một chiếc ô tô điều khiển từ xa và nhiều món đồ nhỏ xinh khác.
“Anh Hào, nhìn này! Em tìm thấy nhiều đồ chơi lắm!” Thanh Mai hào hứng kêu lên, quên mất rằng mình đã được mẹ giao nhiệm vụ gọi anh về ăn cơm.
Gia Hào ngước lên, mỉm cười nhìn em gái. “Ừ, em chơi đi, anh sắp xong rồi.”
Thanh Mai đang loay hoay với đống đồ chơi thì Gia Hân bước ra từ bếp, tay cầm một đĩa trái cây đã gọt sẵn. Cô đưa đĩa trái cây cho Thanh Mai: “Em ăn trái cây đi cho mát.”
“Cảm ơn chị Gia Hân,” Thanh Mai vui vẻ nhận lấy, rồi ngay lập tức nhón một miếng dưa hấu đỏ au lên ăn.
Gia Hào nhìn Gia Hân với ánh mắt trìu mến. “Cậu gọt trái cây khéo quá, nhìn ngon thật đấy.”
Gia Hân cười nhẹ, đôi má ửng hồng. “Tớ cũng phải học mãi mới làm được thế này. Tối nay hai anh em có rảnh không? Ra phố đi bộ Hồ Gươm chơi với tớ nhé.”
Thanh Mai nghe thấy thế, mắt sáng rực lên. “Thật hả chị? Em thích đi phố lắm!”
Gia Hào gật đầu đồng ý. “Ừ, tối nay bọn anh rảnh. Đi chơi cùng cậu thì còn gì bằng.”
Gia Hân mỉm cười hạnh phúc. “Vậy tối gặp nhau ở cổng nhà tớ nhé, khoảng bảy giờ. Tớ dẫn hai anh em đi ăn kem và ngắm phố phường.”
“Vâng ạ, nhất định rồi!” Thanh Mai reo lên, còn Gia Hào cũng không giấu nổi niềm vui trong ánh mắt.
Gia Hào dọn kệ sách xong cho Gia Hân, cậu rửa tay sạch sẽ rồi dắt tay Thanh Mai về nhà. Khi về đến nhà, mùi cơm thơm phức từ bếp tỏa ra khiến hai anh em không khỏi háo hức.
“Mẹ ơi, bọn con về rồi,” Gia Hào gọi to khi bước vào nhà.
Thu Cúc từ bếp đi ra, nhìn hai con vui vẻ trở về. “Mau rửa tay rồi vào ăn cơm đi con.”
Gia Hào và Thanh Mai nhanh chóng rửa tay rồi ngồi vào bàn ăn. Ông Hùng, bố của Gia Hào và Thanh Mai, cũng đã ngồi vào bàn, mỉm cười nhìn hai con.
“Cả nhà mình ăn cơm thôi,” ông Hùng nói, giọng ấm áp.
Bữa cơm gia đình ấm cúng với những món ăn giản dị nhưng đầy hương vị. Cả nhà trò chuyện vui vẻ, Gia Hào kể về việc giúp Gia Hân dọn kệ sách, còn Thanh Mai thì kể về những món đồ chơi cũ mà cô bé tìm thấy.
Sau bữa cơm, Gia Hào nhìn mẹ, do dự một chút rồi lên tiếng: “Mẹ ơi, tối nay con xin phép dẫn em Thanh Mai sang nhà Gia Hân, tụi con định đi chơi ở phố đi bộ.”
Ông Hùng gật đầu đồng ý trước. “Ừ, các con đi chơi vui vẻ nhưng nhớ về sớm nhé. Đừng để bố mẹ phải lo lắng.”
Thu Cúc cũng mỉm cười, nói thêm: “Vâng, bọn con nhớ về sớm và cẩn thận khi ra đường.”
“Vâng ạ, bọn con sẽ về sớm,” Gia Hào vui vẻ trả lời.
Sau khi dọn dẹp xong bữa cơm, Gia Hào và Thanh Mai tắm rửa thay đồ rồi đi sang nhà Gia Hân. Ba người gặp nhau ở cổng nhà Gia Hân đúng như đã hẹn.
“Chúng ta đi thôi,” Gia Hân nói, nắm tay Thanh Mai và Gia Hào cùng nhau bước ra phố, chỉ cách nhà họ tầm một kilomet, nên họ quyết định đi bộ. Không khí buổi tối ở phố cổ thật nhộn nhịp và sôi động. Họ dừng lại ở quán kem Tràng Tiền, nơi mà Thanh Mai thích nhất.
“Anh Hào ơi, em muốn ăn kem dừa,” Thanh Mai hào hứng nói.
Gia Hào mỉm cười, mua bốn que kem rồi đưa cho Gia Hân và Thanh Mai. “Này, kem dừa của em đây, còn đây là vị kem mới được sản xuất hương chocolate độc đáo, em thử đi.”
“Em cũng muốn được ăn hai cây cơ,” Gia Hân nũng nịu.
Gia Hào xoa đầu cô. “Em lớn rồi giờ lại còn muốn hơn thua với đứa nhóc sao,” nói xong anh cười khìn khịt.
Vừa ăn kem, ba người vừa dạo bước trên phố đi bộ, tận hưởng không khí mát mẻ và khung cảnh tấp nập của phố cổ Hà Nội. Đang vui vẻ trò chuyện, họ bỗng nghe thấy tiếng nói lớn từ một góc phố.
“This price is too high! Why are you selling the fruit so expensive? (Giá này cao quá! Tại sao bạn lại bán trái cây đắt tiền như vậy?)" Một du khách nước ngoài tỏ ra bức xúc.
Gia Hân nhìn thấy cảnh tượng đó, liền bước tới gần. “Xin lỗi, anh đang bán trái cây cho du khách này giá bao nhiêu vậy?” Gia Hân hỏi người bán hàng.
Người bán trái cây cầm quả táo lên và nói với giọng lạnh lùng: “Mười lăm nghìn đồng một quả, cô không mua thì đi chỗ khác.”
Gia Hào bước đến, bắt chuyện với du khách bằng tiếng Anh: “Excuse me, sir. I heard you saying the price is too high. Can you tell me how much he asked for the fruit? (Xin lỗi, thưa ngài. Tôi nghe bạn nói giá cao quá. Bạn có thể cho tôi biết anh ta yêu cầu trái cây bao nhiêu không?)"
Du khách nhìn Gia Hào, giải thích: “He asked for fifty thousand for one apple. I think it’s too expensive. Is this the normal price? (Anh ta đòi năm mươi nghìn đồng một quả táo. Tôi nghĩ nó quá đắt. Đây có phải là giá bình thường không?)”
Gia Hào trả lời: “No, sir. Normally, an apple should cost around ten thousand to fifteen thousand. Fifty thousand is definitely too much. It seems like he's trying to overcharge you. (Không, thưa ngài. Thông thường, một quả táo có giá khoảng mười đến mười lăm nghìn đồng. Năm mươi nghìn đồng chắc chắn là quá nhiều. Có vẻ như anh ta đang cố gắng tính phí quá cao cho bạn.)"
Du khách thở phào nhẹ nhõm: “Thank you for letting me know. I felt something was wrong. ("Cảm ơn bạn đã cho tôi biết. Tôi cảm thấy có gì đó không ổn.)”
Gia Hào quay sang người bán hàng và phiên dịch lại: “Vị khách này nói rằng giá năm mươi nghìn đồng cho một quả táo là quá cao so với thị trường. Sao bình thường bán có mười lăm nghìn đồng một quả, giờ thấy người nước ngoài anh lại chặt chém họ tận năm mươi nghìn đồng vậy?”
Người bán hàng tỏ vẻ bực bội, nhưng trước sự kiên quyết của Gia Hân và Gia Hào, anh ta không thể tiếp tục cãi lý. Một vài người xung quanh cũng bắt đầu để ý và đồng tình với ý kiến của Gia Hào.
Có người nói. “Gọi công an phường tới đi.”
Lúc sau, một người đàn ông mặc đồng phục chính quyền địa phương tiến lại gần. “Có chuyện gì ở đây vậy?”
Gia Hân bình tĩnh giải thích: “Anh này đang bán trái cây với giá quá cao cho khách du lịch. Điều này không chỉ ảnh hưởng đến hình ảnh du lịch của Thủ Đô mà còn là hành vi không đúng đắn.”
Người chính quyền địa phương gật đầu, sau đó nói với người bán trái cây: “Mời anh theo tôi lên phường để làm việc,” rồi quay sang nhìn Gia Hào và mọi người xung quanh. “Cảm ơn các vị đã kịp thời phản ánh tình hình.”
Người bán trái cây cúi đầu, không dám cãi lại, rồi theo chân người chính quyền đi. Du khách nước ngoài cảm ơn Gia Hân và Gia Hào vì đã giúp đỡ.
“Thank you very much, you helped me a lot, (Cảm ơn bạn rất nhiều, bạn đã giúp tôi rất nhiều,)" Du khách nói.
Gia Hào mỉm cười. “It's okay, that's what we should do, have a wonderful stay here. (Không sao đâu, đó là điều chúng tôi nên làm, chúc bạn có một kỳ nghỉ tuyệt vời ở đây.)”
Phố đi bộ Hồ Gươm ban đêm là một bức tranh sống động và đa dạng của ánh sáng và âm thanh giữa lòng Thủ đô. Những dãy đèn neon rực rỡ chiếu sáng khắp con phố, tạo nên một không gian huyền ảo và đầy màu sắc. Các cửa hàng, quán ăn và quán cà phê hai bên đường đều sáng đèn, mời gọi du khách dừng chân thưởng thức những món ăn ngon và đồ uống hấp dẫn.
Tiếng nhạc từ các nghệ sĩ đường phố vang lên khắp nơi, từ những giai điệu nhẹ nhàng của đàn guitar, tiếng hát sâu lắng của các ca sĩ đến những màn biểu diễn sôi động của các nhóm nhảy. Hòa trong không khí là tiếng cười nói vui vẻ của mọi người, từ các gia đình, nhóm bạn trẻ đến những cặp đôi đang nắm tay nhau dạo bước.
Trong dòng người tấp nập ấy, Gia Hào và Gia Hân cũng đang cùng nhau dạo bước. Gia Hào nắm chặt tay Gia Hân, cả hai trò chuyện và cười đùa, chia sẻ với nhau những câu chuyện vui vẻ trong ngày. Ánh mắt Gia Hân lấp lánh khi cô nhìn thấy một quầy hàng bán đồ lưu niệm xinh xắn. Gia Hào liền dẫn cô lại gần, để cô có thể ngắm nghía và lựa chọn những món đồ yêu thích.
Những khoảnh khắc giản dị nhưng đầy ắp niềm vui của Gia Hào và Gia Hân đã làm cho đêm trên phố đi bộ thêm phần ấm áp và ý nghĩa. Trong không gian sôi động và rực rỡ của thành phố, tình yêu và sự gắn kết của họ trở nên nổi bật, như một điểm nhấn tuyệt đẹp giữa bức tranh đêm huyền ảo. Tuy nhiên, Gia Hào nhận ra rằng niềm vui này chỉ ngắn ngủi như ánh sao băng trên bầu trời đêm. Bên cạnh họ, Thanh Mai đã biến đâu mất rồi.
Thanh Mai vội đánh dấu lại trang sách đang đọc dở và gấp nó lại. “Vâng, thưa mẹ.”
Thanh Mai đi qua hai hàng cây phong, đến một ngôi nhà mái đỏ, kiến trúc kiểu Hàn Quốc, và gọi lớn: “Anh Hào ơi, mẹ gọi về ăn cơm.”
Cậu thanh niên tuổi tầm mười lăm, mười sáu khuôn mặt dính đầy màng nhện, lấm lét chạy ra. “Đợi anh xíu, anh đang dở tay, về nói với mẹ năm phút nữa nhé.”
“Anh không về, em về một mình kiểu gì cũng bị mẹ mắng,” Thanh Mai nũng nịu.
“Được rồi, vào đây ngồi đợi một xíu đi, rồi về cùng,” Gia Hào vừa nói vừa mở cổng cho em vào.
“Bác Thu Hương ơi, cháu tới chơi,” Thanh Mai vừa vào đã gọi to vào trong.
Gia Hào dẫn em gái vào nhà, rồi tiếp tục công việc dọn dẹp kệ sách cho Gia Hân. Những cuốn sách cũ kỹ được xếp gọn gàng, từng lớp bụi được lau sạch, và những cuốn sách mới được sắp xếp lên kệ.
“Anh đang giúp chị Gia Hân dọn dẹp mấy kệ sách, em đợi một chút nhé,” Gia Hào vừa nói vừa tiếp tục công việc.
Thanh Mai nhìn quanh, bỗng nhiên phát hiện một đống đồ chơi cũ ở góc phòng. Cô bé nhanh chóng bị cuốn hút và bắt đầu loay hoay với những món đồ chơi mới phát hiện. Có một con búp bê cũ, một chiếc ô tô điều khiển từ xa và nhiều món đồ nhỏ xinh khác.
“Anh Hào, nhìn này! Em tìm thấy nhiều đồ chơi lắm!” Thanh Mai hào hứng kêu lên, quên mất rằng mình đã được mẹ giao nhiệm vụ gọi anh về ăn cơm.
Gia Hào ngước lên, mỉm cười nhìn em gái. “Ừ, em chơi đi, anh sắp xong rồi.”
Thanh Mai đang loay hoay với đống đồ chơi thì Gia Hân bước ra từ bếp, tay cầm một đĩa trái cây đã gọt sẵn. Cô đưa đĩa trái cây cho Thanh Mai: “Em ăn trái cây đi cho mát.”
“Cảm ơn chị Gia Hân,” Thanh Mai vui vẻ nhận lấy, rồi ngay lập tức nhón một miếng dưa hấu đỏ au lên ăn.
Gia Hào nhìn Gia Hân với ánh mắt trìu mến. “Cậu gọt trái cây khéo quá, nhìn ngon thật đấy.”
Gia Hân cười nhẹ, đôi má ửng hồng. “Tớ cũng phải học mãi mới làm được thế này. Tối nay hai anh em có rảnh không? Ra phố đi bộ Hồ Gươm chơi với tớ nhé.”
Thanh Mai nghe thấy thế, mắt sáng rực lên. “Thật hả chị? Em thích đi phố lắm!”
Gia Hào gật đầu đồng ý. “Ừ, tối nay bọn anh rảnh. Đi chơi cùng cậu thì còn gì bằng.”
Gia Hân mỉm cười hạnh phúc. “Vậy tối gặp nhau ở cổng nhà tớ nhé, khoảng bảy giờ. Tớ dẫn hai anh em đi ăn kem và ngắm phố phường.”
“Vâng ạ, nhất định rồi!” Thanh Mai reo lên, còn Gia Hào cũng không giấu nổi niềm vui trong ánh mắt.
Gia Hào dọn kệ sách xong cho Gia Hân, cậu rửa tay sạch sẽ rồi dắt tay Thanh Mai về nhà. Khi về đến nhà, mùi cơm thơm phức từ bếp tỏa ra khiến hai anh em không khỏi háo hức.
“Mẹ ơi, bọn con về rồi,” Gia Hào gọi to khi bước vào nhà.
Thu Cúc từ bếp đi ra, nhìn hai con vui vẻ trở về. “Mau rửa tay rồi vào ăn cơm đi con.”
Gia Hào và Thanh Mai nhanh chóng rửa tay rồi ngồi vào bàn ăn. Ông Hùng, bố của Gia Hào và Thanh Mai, cũng đã ngồi vào bàn, mỉm cười nhìn hai con.
“Cả nhà mình ăn cơm thôi,” ông Hùng nói, giọng ấm áp.
Bữa cơm gia đình ấm cúng với những món ăn giản dị nhưng đầy hương vị. Cả nhà trò chuyện vui vẻ, Gia Hào kể về việc giúp Gia Hân dọn kệ sách, còn Thanh Mai thì kể về những món đồ chơi cũ mà cô bé tìm thấy.
Sau bữa cơm, Gia Hào nhìn mẹ, do dự một chút rồi lên tiếng: “Mẹ ơi, tối nay con xin phép dẫn em Thanh Mai sang nhà Gia Hân, tụi con định đi chơi ở phố đi bộ.”
Ông Hùng gật đầu đồng ý trước. “Ừ, các con đi chơi vui vẻ nhưng nhớ về sớm nhé. Đừng để bố mẹ phải lo lắng.”
Thu Cúc cũng mỉm cười, nói thêm: “Vâng, bọn con nhớ về sớm và cẩn thận khi ra đường.”
“Vâng ạ, bọn con sẽ về sớm,” Gia Hào vui vẻ trả lời.
Sau khi dọn dẹp xong bữa cơm, Gia Hào và Thanh Mai tắm rửa thay đồ rồi đi sang nhà Gia Hân. Ba người gặp nhau ở cổng nhà Gia Hân đúng như đã hẹn.
“Chúng ta đi thôi,” Gia Hân nói, nắm tay Thanh Mai và Gia Hào cùng nhau bước ra phố, chỉ cách nhà họ tầm một kilomet, nên họ quyết định đi bộ. Không khí buổi tối ở phố cổ thật nhộn nhịp và sôi động. Họ dừng lại ở quán kem Tràng Tiền, nơi mà Thanh Mai thích nhất.
“Anh Hào ơi, em muốn ăn kem dừa,” Thanh Mai hào hứng nói.
Gia Hào mỉm cười, mua bốn que kem rồi đưa cho Gia Hân và Thanh Mai. “Này, kem dừa của em đây, còn đây là vị kem mới được sản xuất hương chocolate độc đáo, em thử đi.”
“Em cũng muốn được ăn hai cây cơ,” Gia Hân nũng nịu.
Gia Hào xoa đầu cô. “Em lớn rồi giờ lại còn muốn hơn thua với đứa nhóc sao,” nói xong anh cười khìn khịt.
Vừa ăn kem, ba người vừa dạo bước trên phố đi bộ, tận hưởng không khí mát mẻ và khung cảnh tấp nập của phố cổ Hà Nội. Đang vui vẻ trò chuyện, họ bỗng nghe thấy tiếng nói lớn từ một góc phố.
“This price is too high! Why are you selling the fruit so expensive? (Giá này cao quá! Tại sao bạn lại bán trái cây đắt tiền như vậy?)" Một du khách nước ngoài tỏ ra bức xúc.
Gia Hân nhìn thấy cảnh tượng đó, liền bước tới gần. “Xin lỗi, anh đang bán trái cây cho du khách này giá bao nhiêu vậy?” Gia Hân hỏi người bán hàng.
Người bán trái cây cầm quả táo lên và nói với giọng lạnh lùng: “Mười lăm nghìn đồng một quả, cô không mua thì đi chỗ khác.”
Gia Hào bước đến, bắt chuyện với du khách bằng tiếng Anh: “Excuse me, sir. I heard you saying the price is too high. Can you tell me how much he asked for the fruit? (Xin lỗi, thưa ngài. Tôi nghe bạn nói giá cao quá. Bạn có thể cho tôi biết anh ta yêu cầu trái cây bao nhiêu không?)"
Du khách nhìn Gia Hào, giải thích: “He asked for fifty thousand for one apple. I think it’s too expensive. Is this the normal price? (Anh ta đòi năm mươi nghìn đồng một quả táo. Tôi nghĩ nó quá đắt. Đây có phải là giá bình thường không?)”
Gia Hào trả lời: “No, sir. Normally, an apple should cost around ten thousand to fifteen thousand. Fifty thousand is definitely too much. It seems like he's trying to overcharge you. (Không, thưa ngài. Thông thường, một quả táo có giá khoảng mười đến mười lăm nghìn đồng. Năm mươi nghìn đồng chắc chắn là quá nhiều. Có vẻ như anh ta đang cố gắng tính phí quá cao cho bạn.)"
Du khách thở phào nhẹ nhõm: “Thank you for letting me know. I felt something was wrong. ("Cảm ơn bạn đã cho tôi biết. Tôi cảm thấy có gì đó không ổn.)”
Gia Hào quay sang người bán hàng và phiên dịch lại: “Vị khách này nói rằng giá năm mươi nghìn đồng cho một quả táo là quá cao so với thị trường. Sao bình thường bán có mười lăm nghìn đồng một quả, giờ thấy người nước ngoài anh lại chặt chém họ tận năm mươi nghìn đồng vậy?”
Người bán hàng tỏ vẻ bực bội, nhưng trước sự kiên quyết của Gia Hân và Gia Hào, anh ta không thể tiếp tục cãi lý. Một vài người xung quanh cũng bắt đầu để ý và đồng tình với ý kiến của Gia Hào.
Có người nói. “Gọi công an phường tới đi.”
Lúc sau, một người đàn ông mặc đồng phục chính quyền địa phương tiến lại gần. “Có chuyện gì ở đây vậy?”
Gia Hân bình tĩnh giải thích: “Anh này đang bán trái cây với giá quá cao cho khách du lịch. Điều này không chỉ ảnh hưởng đến hình ảnh du lịch của Thủ Đô mà còn là hành vi không đúng đắn.”
Người chính quyền địa phương gật đầu, sau đó nói với người bán trái cây: “Mời anh theo tôi lên phường để làm việc,” rồi quay sang nhìn Gia Hào và mọi người xung quanh. “Cảm ơn các vị đã kịp thời phản ánh tình hình.”
Người bán trái cây cúi đầu, không dám cãi lại, rồi theo chân người chính quyền đi. Du khách nước ngoài cảm ơn Gia Hân và Gia Hào vì đã giúp đỡ.
“Thank you very much, you helped me a lot, (Cảm ơn bạn rất nhiều, bạn đã giúp tôi rất nhiều,)" Du khách nói.
Gia Hào mỉm cười. “It's okay, that's what we should do, have a wonderful stay here. (Không sao đâu, đó là điều chúng tôi nên làm, chúc bạn có một kỳ nghỉ tuyệt vời ở đây.)”
Phố đi bộ Hồ Gươm ban đêm là một bức tranh sống động và đa dạng của ánh sáng và âm thanh giữa lòng Thủ đô. Những dãy đèn neon rực rỡ chiếu sáng khắp con phố, tạo nên một không gian huyền ảo và đầy màu sắc. Các cửa hàng, quán ăn và quán cà phê hai bên đường đều sáng đèn, mời gọi du khách dừng chân thưởng thức những món ăn ngon và đồ uống hấp dẫn.
Tiếng nhạc từ các nghệ sĩ đường phố vang lên khắp nơi, từ những giai điệu nhẹ nhàng của đàn guitar, tiếng hát sâu lắng của các ca sĩ đến những màn biểu diễn sôi động của các nhóm nhảy. Hòa trong không khí là tiếng cười nói vui vẻ của mọi người, từ các gia đình, nhóm bạn trẻ đến những cặp đôi đang nắm tay nhau dạo bước.
Trong dòng người tấp nập ấy, Gia Hào và Gia Hân cũng đang cùng nhau dạo bước. Gia Hào nắm chặt tay Gia Hân, cả hai trò chuyện và cười đùa, chia sẻ với nhau những câu chuyện vui vẻ trong ngày. Ánh mắt Gia Hân lấp lánh khi cô nhìn thấy một quầy hàng bán đồ lưu niệm xinh xắn. Gia Hào liền dẫn cô lại gần, để cô có thể ngắm nghía và lựa chọn những món đồ yêu thích.
Những khoảnh khắc giản dị nhưng đầy ắp niềm vui của Gia Hào và Gia Hân đã làm cho đêm trên phố đi bộ thêm phần ấm áp và ý nghĩa. Trong không gian sôi động và rực rỡ của thành phố, tình yêu và sự gắn kết của họ trở nên nổi bật, như một điểm nhấn tuyệt đẹp giữa bức tranh đêm huyền ảo. Tuy nhiên, Gia Hào nhận ra rằng niềm vui này chỉ ngắn ngủi như ánh sao băng trên bầu trời đêm. Bên cạnh họ, Thanh Mai đã biến đâu mất rồi.
/76
|