Chiếc ô tô mang biển số 80A-12424 lặng lẽ tiến đến trước một công ty thời trang trên phố Quán Thánh. Khi xe dừng lại, một người đàn ông bước xuống, ánh mắt đăm chiêu chiêm ngưỡng toàn bộ tòa nhà hiện đại và trang trọng, như muốn nắm bắt mọi chi tiết, từ những đường nét kiến trúc tinh tế đến sự sống động của dòng người qua lại. Ông từ tốn bước đi, theo sau là một người tùy tùng thân cận, bộ quần tây đen, áo sơ mi trắng, khoác thêm chiếc áo vest đen, tay xách vali, đôi mắt diều hâu lướt qua từng góc cạnh, ghi nhớ mọi chi tiết như thể mọi thứ đều có ý nghĩa quan trọng.
Vào đến sảnh, người lễ tân, một cô gái trẻ với khuôn mặt thanh tú, ánh mắt thoáng nét ngạc nhiên và bối rối, cô ấp úng nói:
"Thưa ngài Thủ tướng, mời ngài ngồi đợi một chút, cháu sẽ đi gọi giám đốc ngay ạ."
Ông Lý Hải Sơn xua tay, vẻ mặt điềm tĩnh nhưng không kém phần uy nghiêm, nói:
"Không cần đâu, để bác tự lên được rồi, cháu cứ làm việc đi."
Cô lễ tân cúi đầu, hướng dẫn ông Lý Hải Sơn đến thang máy dành cho lãnh đạo, rồi quay lại vị trí của mình, trong lòng vẫn chưa hết bối rối về cuộc gặp gỡ bất ngờ này.
Khi thang máy lên đến tầng mười, ông bước ra, chậm rãi tiến về phía phòng Ban Giám đốc. Qua cửa kính trong suốt, ông thấy Gia Hân đang làm việc say sưa, đôi mắt chăm chú, ánh nhìn đầy nhiệt huyết. Hình ảnh đó khiến ông nhớ lại thời trai trẻ của mình, khi ông cũng từng đắm chìm trong công việc với cùng sự say mê và khát khao.
Lòng ông bồi hồi, một cảm giác thương xót trào dâng khi nhận ra đây mới chỉ là lần thứ hai ông đến thăm công ty của con gái, lần đầu là vào ngày khai trương. Nghĩ lại những ngày tháng đã qua, ông cảm thấy hối hận vì đã không dành đủ thời gian và sự quan tâm cho con.
Thoát khỏi dòng suy nghĩ, ông lấy lại tinh thần, gõ cửa. Gia Hân nghe tiếng gõ, dừng lại công việc, nhìn ra và thấy cha mình. Cô vội chạy ra mở cửa, nét mặt lộ rõ niềm vui lẫn chút ngạc nhiên, nói:
"Cha đến sao không báo trước cho con, để con chuẩn bị. Mời cha vào."
Ông Lý Hải Sơn bước vào phòng, ánh mắt chiêm ngưỡng từng chi tiết nhỏ của căn phòng. Căn phòng làm việc trẻ trung và năng động, cửa kính rộng mở cho phép nhìn thấy toàn cảnh đường phố bên dưới, với những dòng người tấp nập, xe cộ qua lại, khiến tâm hồn ông nhẹ nhõm. Ông ngồi vào chiếc ghế bành dành cho khách, giọng trầm ấm nhưng mang chút mệt mỏi:
"Cha vừa họp về, tiện đường ghé vào thăm con chút. Công việc con thuận lợi chứ?"
Gia Hân rót trà cho cha, ánh mắt trách móc nhưng đầy thương yêu:
"Dạ, công việc con rất thuận lợi. Mà nếu cha không tiện đường chắc cha chẳng bao giờ đến đây đâu nhỉ."
Lời nói của con gái như mũi kim chích vào lòng ông Lý Hải Sơn, ông nhẹ nhàng an ủi:
"Cha rất xin lỗi, nhưng con biết cha là người trong bộ máy nhà nước, còn con thì kinh doanh. Nếu cha luôn đến đây, mọi người sẽ lời ra tiếng vào.
Gia Hân hiếu nối khố tâm của cha, những lời cô nói mang vẻ làm nũng hơn là trách móc. Cô biết công việc của cha gánh vác cả đất nước trên vai, và cô cũng là một phần của đất nước. Cô nhẹ nhàng nói:
"Con biết chứ, cha trăm công nghìn việc. Hôm nay cha đến đây là con hạnh phúc lắm rồi," vừa cầm chén trà lên uống cô nói tiếp: "Chắc cha không chỉ đến thăm con đâu, chắc còn có việc khác đúng không?"
Nghe con nói, ông Lý Hải Sơn cảm thấy nhẹ nhõm, nụ cười thoáng hiện trên khuôn mặt, ông nói:
"Đúng là không gì qua mắt được con. Ngày mai cha có việc ở Nghệ An, tham dự lễ 30 năm thành lập thị xã Cửa Lò. Mẹ con sẽ đi cùng. Chúng ta sẽ đến nhà Văn Thành, con nói cậu ta sắp xếp và con cũng chuẩn bị đi."
Gia Hân bối rối, không ngờ cha mình có thể làm một công đôi việc. May mà kế hoạch của cô và Văn Thành đã sẵn sàng nên cô chấp nhận ngay:
"Dạ vâng cha."
Ông Lý Hải Sơn nhìn con gái một cách trìu mến hỏi lại lần nữa:
"Lần này con quyết định chắc chắn rồi chứ?"
Gia Hân mỉm cười, nhìn cha đầy cảm thông và kính trọng, nói:
"Dạ lần này còn quyết định chắc chắn rồi, sẽ không thay đổi nữa ạ."
Ông Lý Hải Sơn uống hết chén trà, đứng dậy vỗ vai Gia Hân, giọng nói ấm áp nhưng quyết đoán:
"Thôi được rồi, cha không làm phiền con làm việc nữa. Tối nay có thời gian thì đến nhà, để mẹ con chuẩn bị món ăn."
Gia Hân cúi đầu tiễn cha, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy tình cảm:
"Dạ, tối nay con sẽ qua. Cha chuyển lời dùm mẹ giúp con nhé. Cha đi thong thả ạ."
Cảnh tượng ấy, trong không gian nhỏ bé của phòng làm việc, mang lại một cảm giác yên bình nhưng cũng đầy nỗi niềm sâu lắng, như bức tranh sống động về tình cha con trong thế giới hiện đại, nơi những mối quan hệ gia đình vẫn luôn là điểm tựa vững chắc giữa những bộn bề lo toan của cuộc sống.
Buổi tối hôm đó, Gia Hân đến nhà cha mẹ. Bước vào cổng ngôi biệt thự quen thuộc, cô cảm thấy một luồng khí ấm áp và thân thuộc. Ngôi nhà tĩnh lặng dưới ánh đèn vàng dịu dàng, những khóm hoa giấy và hoa hồng leo quanh hàng rào tạo nên một khung cảnh thơ mộng. Bước chân cô nhẹ nhàng trên con đường lát đá dẫn vào nhà, từng bước như chạm vào những kỷ niệm tuổi thơ.
Cô vừa bước vào phòng khách, ánh đèn chùm lung linh soi rõ khuôn mặt hốc hác của cha và nụ cười dịu dàng của mẹ. Bà Lý Thu Hương, mẹ của Gia Hân, với dáng người mảnh mai, đang bận rộn trong bếp, bàn tay khéo léo chế biến những món ăn yêu thích của cả gia đình. Cô bước tới, ôm chầm lấy mẹ từ phía sau, hơi ấm từ bàn tay của mẹ truyền vào lòng cô một cảm giác an yên.
"Con đến rồi đây, mẹ ạ" Gia Hân nói, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chứa đựng bao niềm vui và xúc động.
Bà Lý Thu Hương quay lại, đôi mắt rạng rỡ nhưng vẫn mang chút mệt mỏi của những năm tháng lo toan:
"Con đến là tốt rồi. Mẹ vừa nấu xong mấy món con thích nhất. Hôm nay cả nhà mình sẽ có một bữa tối thật vui vẻ."
Ông Lý Hải Sơn ngồi trên chiếc ghế bành trong phòng khách, đọc báo nhưng ánh mắt không giấu được niềm vui khi thấy con gái đến chơi:
"Con ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi, Gia Hân. Mẹ con đã chuẩn bị nhiều món ngon lắm," ông nói, giọng nói trầm ấm và mang đầy tình thương.
Gia Hân ngồi xuống cạnh cha, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay ông đặt lên vai cô:
"Cha đang xem gì vậy ạ? Công việc của cha dạo này chắc bận lắm?"
Ông Lý Hải Sơn cười nhẹ, ánh mắt chứa đựng bao nhiêu câu chuyện chưa kể:
"Cha xem chút tin tức, công việc cha vẫn như vậy thôi con."
Bữa tối được dọn ra trên chiếc bàn gỗ sồi lớn, trải khăn trắng tinh khôi. Những món ăn truyền thống được bài trí tinh tế: canh chua cá quả, thịt kho tàu, rau muống xào tỏi và chả giò. Gia Hân nhìn bàn ăn, cảm nhận được tình yêu thương mà mẹ đã dành trọn trong từng món ăn.
"Con nhớ những món này lắm. Hương vị của mẹ vẫn không thay đổi chút nào," Gia Hân nói, ánh mắt long lanh cảm xúc.
Bà Lý Thu Hương mỉm cười, ánh mắt trìu mến nhìn con gái:
"Con thích là mẹ vui rồi. Ăn đi, đừng để nguội."
Cả gia đình ngồi quanh bàn ăn, không khí ấm cúng tràn ngập. Ông Lý Hải Sơn kể về những công việc trong chính phủ, những chuyến công tác xa nhà. Bà Lý Thu Hương thêm vào những câu chuyện nhỏ về hàng xóm, về những đổi thay trong khu phố. Gia Hân lắng nghe, thi thoảng thêm vài câu chuyện về công ty, về những dự án mới mà cô đang theo đuổi.
Bữa ăn kéo dài trong sự ấm áp và thân thương. Những tiếng cười nói, những lời dặn dò, tất cả tạo nên một bức tranh gia đình tràn đầy tình yêu thương và sự gắn kết.
Khi bữa tối kết thúc, Gia Hân giúp mẹ dọn dẹp. Trong gian bếp, hai mẹ con cùng nhau rửa bát, lau dọn. Bà Lý Thu Hương nhìn con gái, ánh mắt đầy sự tự hào và yêu thương, bà hỏi chuyện:
"Ngày mai con đi cùng cha mẹ chứ?
Gia Hân mỉm cười, ôm chầm lấy mẹ:
"Dạ vâng, con sẽ đi cùng cha mẹ.
Buổi tối hôm đó, Gia Hân ở lại nhà cha mẹ, trong căn phòng nhỏ của cô từ thời thơ ấu. Trước khi đi ngủ, cô ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn khu vườn nhỏ phía sau nhà, nơi cô đã từng chơi đùa những ngày thơ bé. Ánh trăng soi sáng khu vườn, những cành cây rung rinh theo gió, tạo nên một khung cảnh yên bình. Cô vội vàng nhắn tin cho
Văn Thành:
"Anh Văn Thành, mai cha mẹ em vào Nghệ An. Cha em có việc tham dự lễ kỷ niệm 30 năm thành lập thị xã Cửa Lò. Anh chuẩn bị sẵn sàng nhé!"
Cô đặt điện thoại xuống, biết rằng Văn Thành sẽ hiểu và chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo. Cảm nhận một luồng khí hối hả và tràn đầy kỳ vọng, cuộc sống tựa như một dòng sông, luôn chảy về phía trước, và mỗi người đều phải đối mặt với những ngã rẽ và thử thách của riêng mình.
Sáng hôm sau, gia đình Gia Hân chuẩn bị lên đường vào Nghệ An. Ông Lý Hải Sơn, trong bộ trang phục trang nghiêm, kiểm tra lại tài liệu và các giấy tờ cần thiết. Nhìn dáng vẻ bận rộn và uy nghiêm của cha, Gia Hân cảm nhận sâu sắc về trách nhiệm nặng nề mà ông gánh vác. Làm thủ tướng, ông không chỉ là một người lãnh đạo mà còn là một người cha, một trụ cột gia đình, luôn phải cân bằng giữa công việc và gia đình.
Gia Hân và mẹ, bà Lý Thu Hương lựa chọn những bộ đồ thoải mái cho chuyến đi. Gia Hân cảm thấy hồi hộp, nhưng cũng đầy tự hào khi được đồng hành cùng cha trong một sự kiện quan trọng.
Tại sân bay, ông Lý Hải Sơn đi cùng đoàn làm việc của chính phủ, trong khi Gia Hân và mẹ đi riêng theo sau. Trên chuyến bay, cô nhìn ra cửa sổ, mây trắng như những giấc mơ lơ lửng, hình dung về buổi lễ và những công việc đang chờ đợi. Bên cạnh, bà Lý Thu Hương nắm tay con gái, nụ cười dịu dàng và ánh mắt chứa đựng sự ủng hộ vô bờ.
Đến Nghệ An, không khí trong lành và thoáng đãng của vùng đất ven biển khiến Gia Hân cảm thấy dễ chịu. Cô cùng mẹ di chuyển đến khách sạn để nghỉ ngơi trước buổi lễ. Tại hội trường lớn, Gia Hân và mẹ ngồi dưới hàng ghế dành cho khách mời, mắt dõi theo từng cử chỉ và lời nói của ông Lý Hải Sơn khi ông bước lên bục phát biểu.
Buổi lễ kỷ niệm 30 năm thành lập thị xã Cửa Lò được tổ chức trang trọng và ấm cúng. Ông Lý Hải Sơn phát biểu, giọng nói trầm ấm và đầy uy nghiêm, chia sẻ về những thành tựu đã đạt được và tầm nhìn cho tương lai. Trong từng lời nói của ông, Gia Hân cảm nhận được sự quyết tâm và trách nhiệm nặng nề mà ông gánh vác. Ông không chỉ nói về những con số và thành tựu, mà còn về những giá trị nhân văn, những khát vọng và ước mơ của con người. Ông nói về tình yêu quê hương, về sự đoàn kết và tinh thần cộng đồng, những giá trị mà ông luôn tin tưởng và đấu tranh vì chúng.
Sau buổi lễ, gia đình Gia Hân trở về khách sạn. Ông Lý Hải Sơn quyết định thay một bộ đồ bình thường và hóa trang một chút để không ai nhận ra ông là Thủ tướng Chính phủ. Ông mặc một chiếc áo sơ mi giản dị, quần jeans và đeo kính râm. Gia Hân và mẹ nhìn cha, không khỏi bật cười trước sự thay đổi bất ngờ này.
"Cha trông như một người bình thường rồi đấy," Gia Hân trêu chọc, nhưng trong lòng lại nghĩ về sự tương phản giữa hình ảnh này và hình ảnh người lãnh đạo uy nghiêm trên bục phát biểu. Cô nhớ đến những bài học từ thời thơ ấu, về sự khiêm nhường và tôn trọng mọi người, bất kể địa vị xã hội.
"Cũng phải có lúc như thế này chứ. Không phải lúc nào cha cũng muốn bị chú ý đâu," ông Lý Hải Sơn cười nhẹ, ánh mắt tràn đầy sự thoải mái. Trong giây phút đó, ông không còn là Thủ tướng, mà chỉ là một người cha, một người đàn ông muốn dành thời gian bên gia đình.
Ba người bắt chiếc taxi đến nhà Văn Thành. Trên đường đi, Gia Hân cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn. Cô biết rằng cuộc gặp gỡ này sẽ rất quan trọng, không chỉ đối với cô mà còn với cả Văn Thành và những kế hoạch mà họ đã chuẩn bị. Trong lòng, cô thầm cảm ơn cha mẹ đã luôn ủng hộ và đồng hành cùng cô, dù họ phải đối mặt với biết bao áp lực và trách nhiệm.
Cảm giác yên bình và an yên tràn ngập trong lòng cô. Cô hiểu rằng, dù có đi xa đến đâu, gia đình và tình yêu thương vẫn là điểm tựa vững chắc nhất, là nguồn động lực để cô vượt qua mọi thử thách. Trong lòng, cô nhớ lại lời của một vị tiền bối từng nói: "Hạnh phúc gia đình là hạnh phúc thật sự của cuộc đời."
Khi chiếc taxi dừng lại trước cổng nhà Văn Thành, Gia Hân cảm thấy tim mình đập mạnh. Bước xuống xe, cô nhìn ngôi nhà nhỏ đơn sơ nhưng ấm cúng của gia đình Văn Thành. Những ánh đèn từ bên trong hắt ra, chiếu sáng khung cảnh bình dị. Cô quay sang cha mẹ, ánh mắt ngập tràn sự cảm thông và hy vọng.
Gia Hân dẫn cha mẹ vào trong nhà. Văn Thành ra đón, nụ cười hiền hòa nhưng không giấu được sự lo lắng. Anh đưa ba người vào phòng khách, nơi cha mẹ anh đã ngồi sẵn, trên những chiếc ghế cũ nhưng sạch sẽ. Ông bà Văn, cha mẹ Văn Thành, dù sức khỏe yếu, vẫn gắng gượng để chào đón gia đình Gia Hân với tất cả sự chân thành và lòng hiếu khách.
"Cha mẹ, đây là Gia Hân và cha mẹ cô ấy," Văn Thành giới thiệu, giọng nói đầy tự hào nhưng cũng pha chút e dè.
Ông Lý Hải Sơn và bà Lý Thu Hương cúi đầu chào, ánh mắt trìu mến và đầy tôn trọng:
"Chúng tôi rất vui được gặp ông bà. Cảm ơn vì đã đón tiếp chúng tôi," ông Lý Hải Sơn nói, giọng nói trầm ấm và chân thành.
"Chúng tôi cũng rất vui được gặp ông bà," bà Văn đáp, giọng nói yếu ớt nhưng chứa đựng sự cảm kích.
Gia Hân ngồi xuống bên cạnh Văn Thành, cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay anh nắm lấy tay cô. Cô biết rằng cuộc gặp gỡ này không chỉ là một sự sắp đặt, mà còn là một bước đi quan trọng trong cuộc đời cô.
"Thưa cha, thưa mẹ," Gia Hân lấy hết can đảm bắt đầu, ánh mắt nghiêm túc nhưng đầy quyết tâm, "Con và anh
Văn Thành đã quen biết nhau một thời gian và chúng con rất hợp nhau. Con mong muốn cha mẹ hai bên cho phép chúng con tiến tới hôn nhân."
Ông Lý Hải Sơn nhìn con gái, ánh mắt có chút bất ngờ nhưng cũng không giấu được sự lo lắng:
"Cha và mẹ luôn mong muốn con hạnh phúc. Nếu con và Văn Thành thật lòng yêu nhau, chúng ta sẽ không cản trở. Nhưng chúng ta cũng cần phải hiểu rõ gia đình nhau hơn."
Bà Lý Thu Hương nhìn Văn Thành rồi lại nhìn cha mẹ Văn Thành, ánh mắt đầy sự cảm thông:
"Chúng tôi biết rằng gia đình Văn Thành có hoàn cảnh khó khăn, và điều đó không làm giảm đi giá trị của các vị trong mắt chúng tôi. Chúng tôi chỉ mong muốn con cái mình hạnh phúc và được sống trong tình yêu thương và lòng nhân ái."
Ông Văn nắm tay vợ, giọng nói khàn đặc nhưng đầy chân thành:
"Chúng tôi cảm kích vì sự thấu hiểu và lòng tốt của ông bà. Văn Thành là niềm tự hào của chúng tôi, dù chúng tôi không có nhiều thứ để cho con. Chúng tôi tin rằng với tình yêu và sự ủng hộ từ hai bên gia đình, Văn Thành và
Gia Hân sẽ có một cuộc sống hạnh phúc."
Cả phòng im lặng một lúc, như để tôn trọng những lời nói chân thành và cảm động. Gia Hân cảm thấy lòng mình ấm áp, cô biết rằng tình yêu không chỉ là sự đồng điệu giữa hai người mà còn là sự ủng hộ và thấu hiểu từ hai gia đình.
Ông Lý Hải Sơn đứng dậy nhìn quanh nhà, ánh mắt ông lướt qua từng góc cạnh, từng chi tiết của căn nhà. Những bức tường đã cũ kỹ, vôi vữa tróc ra, để lộ lớp gạch bên trong. Trần nhà thấp, với những vết nứt nhỏ, cho thấy sự xuống cấp qua thời gian. Những món đồ nội thất giản dị, đã qua nhiều năm sử dụng, tuy sạch sẽ nhưng không thể che giấu dấu vết của thời gian.
Ông Lý Hải Sơn chậm rãi bước qua từng phòng, lòng trầm tư suy nghĩ. Ông nhớ lại những căn nhà sang trọng, hiện đại mà ông đã từng đến. So với chúng, ngôi nhà này thực sự đơn sơ, không môn đăng hộ đối với gia đình ông. Nhưng trong từng bước đi, ông cảm nhận được sự ấm cúng và tình người ẩn chứa trong không gian nhỏ bé này.
Khi ngồi xuống chiếc ghế cũ nhưng sạch sẽ, ông Lý Hải Sơn nhìn quanh, ánh mắt dừng lại ở từng chi tiết nhỏ.
Ông nghĩ về cuộc sống của gia đình Văn Thành, về những khó khăn và nỗ lực mà họ đã trải qua. Ông nhận thấy sự chăm sóc tỉ mỉ trong từng góc nhà, sự tôn trọng và yêu thương mà họ dành cho nhau.
Trong lòng ông, một suy nghĩ dần hiện lên rõ ràng: "Nhà nhỏ có thể xây lại cho to, nhưng tấm lòng chân thành, sự ấm áp và tình yêu thương của con người thì không dễ mà có được." Ông hiểu rằng, giá trị thực sự không nằm ở vẻ ngoài hào nhoáng mà nằm ở tâm hồn và trái tim con người.
Ông Lý Hải Sơn cảm nhận được sự chân thành và lòng hiếu khách của gia đình Văn Thành. Những nụ cười hiền hậu, ánh mắt tràn đầy tình yêu thương của ông bà Văn khiến ông cảm thấy ấm áp và tin tưởng. Ông biết rằng, dù gia đình Văn Thành không giàu có về vật chất, nhưng họ giàu có về tình cảm và nhân cách.
Trong giây phút đó, ông Lý Hải Sơn quyết định rằng, ngôi nhà này, dù có đơn sơ, cũng không thể ngăn cản tình yêu và sự gắn bó giữa Gia Hân và Văn Thành.
Ông nhìn Gia Hân và Văn Thành một lần nữa rồi nói:
"Văn Thành chúng ta hi vọng con sẽ làm như những gì con nói."
Văn Thành cúi đầu cảm ơn, mặc dù trong lòng anh giờ đây rối như một đống tơ vò, còn về phần Gia Hân cô cũng có một cảm xúc lẫn lộn trong tâm trí, cô vẫn chưa quên được Gia Hào, liệu anh có trách móc cô hay không, nhưng với một tâm niệm: Người chết không thể sống lại được, và cô mong anh có linh thiêng thì phù hộ cho cô được hạnh phúc.
Buổi tối hôm đó, dưới ánh đèn ấm áp, hai gia đình trò chuyện và chia sẻ những câu chuyện cuộc sống. Từng lời nói, từng ánh mắt đều chứa đựng tình yêu thương và hy vọng. Trong lòng Văn Thành giờ đây có một cảm giác an yên và hạnh phúc tràn ngập. Anh biết rằng, dù cuộc đời phía trước còn có nhiều thử thách.
Cuối cùng, khi chuẩn bị ra về, ông Lý Hải Sơn đứng dậy, nắm tay ông Văn, ánh mắt chân thành:
"Chúng tôi cảm ơn sự đón tiếp của ông bà. Chúng tôi tin rằng với tình yêu thương của ông bà Gia Hân sẽ cảm thấy rất hạnh phúc."
Ông Văn đáp lại, giọng nói run run nhưng đầy cảm kích:
"Chúng tôi cũng rất cảm kích và vui mừng khi ông bà dành thời gian đến đây và có được sự ủng hộ từ gia đình ông bà."
Khi Gia Hân và gia đình bước ra khỏi ngôi nhà nhỏ, cô cảm thấy một luồng khí mới mẻ, tràn đầy hy vọng. Trong lòng cô, một cảm giác phấn chấn và đầy quyết tâm. Cô biết rằng, dù có khó khăn đến đâu.
Trên chiếc taxi trở về khách sạn, ông Lý Hải Sơn và bà Lý Thu Hương ngồi im lặng, ánh mắt nhìn xa xăm. Gia Hân biết rằng, trong lòng cha mẹ, cũng như trong lòng cô, đều đang suy tư về những bước đi tiếp theo. Nhưng hơn hết cô biết rằng cha mẹ đã ủng hộ quyết định của cô.
Vào đến sảnh, người lễ tân, một cô gái trẻ với khuôn mặt thanh tú, ánh mắt thoáng nét ngạc nhiên và bối rối, cô ấp úng nói:
"Thưa ngài Thủ tướng, mời ngài ngồi đợi một chút, cháu sẽ đi gọi giám đốc ngay ạ."
Ông Lý Hải Sơn xua tay, vẻ mặt điềm tĩnh nhưng không kém phần uy nghiêm, nói:
"Không cần đâu, để bác tự lên được rồi, cháu cứ làm việc đi."
Cô lễ tân cúi đầu, hướng dẫn ông Lý Hải Sơn đến thang máy dành cho lãnh đạo, rồi quay lại vị trí của mình, trong lòng vẫn chưa hết bối rối về cuộc gặp gỡ bất ngờ này.
Khi thang máy lên đến tầng mười, ông bước ra, chậm rãi tiến về phía phòng Ban Giám đốc. Qua cửa kính trong suốt, ông thấy Gia Hân đang làm việc say sưa, đôi mắt chăm chú, ánh nhìn đầy nhiệt huyết. Hình ảnh đó khiến ông nhớ lại thời trai trẻ của mình, khi ông cũng từng đắm chìm trong công việc với cùng sự say mê và khát khao.
Lòng ông bồi hồi, một cảm giác thương xót trào dâng khi nhận ra đây mới chỉ là lần thứ hai ông đến thăm công ty của con gái, lần đầu là vào ngày khai trương. Nghĩ lại những ngày tháng đã qua, ông cảm thấy hối hận vì đã không dành đủ thời gian và sự quan tâm cho con.
Thoát khỏi dòng suy nghĩ, ông lấy lại tinh thần, gõ cửa. Gia Hân nghe tiếng gõ, dừng lại công việc, nhìn ra và thấy cha mình. Cô vội chạy ra mở cửa, nét mặt lộ rõ niềm vui lẫn chút ngạc nhiên, nói:
"Cha đến sao không báo trước cho con, để con chuẩn bị. Mời cha vào."
Ông Lý Hải Sơn bước vào phòng, ánh mắt chiêm ngưỡng từng chi tiết nhỏ của căn phòng. Căn phòng làm việc trẻ trung và năng động, cửa kính rộng mở cho phép nhìn thấy toàn cảnh đường phố bên dưới, với những dòng người tấp nập, xe cộ qua lại, khiến tâm hồn ông nhẹ nhõm. Ông ngồi vào chiếc ghế bành dành cho khách, giọng trầm ấm nhưng mang chút mệt mỏi:
"Cha vừa họp về, tiện đường ghé vào thăm con chút. Công việc con thuận lợi chứ?"
Gia Hân rót trà cho cha, ánh mắt trách móc nhưng đầy thương yêu:
"Dạ, công việc con rất thuận lợi. Mà nếu cha không tiện đường chắc cha chẳng bao giờ đến đây đâu nhỉ."
Lời nói của con gái như mũi kim chích vào lòng ông Lý Hải Sơn, ông nhẹ nhàng an ủi:
"Cha rất xin lỗi, nhưng con biết cha là người trong bộ máy nhà nước, còn con thì kinh doanh. Nếu cha luôn đến đây, mọi người sẽ lời ra tiếng vào.
Gia Hân hiếu nối khố tâm của cha, những lời cô nói mang vẻ làm nũng hơn là trách móc. Cô biết công việc của cha gánh vác cả đất nước trên vai, và cô cũng là một phần của đất nước. Cô nhẹ nhàng nói:
"Con biết chứ, cha trăm công nghìn việc. Hôm nay cha đến đây là con hạnh phúc lắm rồi," vừa cầm chén trà lên uống cô nói tiếp: "Chắc cha không chỉ đến thăm con đâu, chắc còn có việc khác đúng không?"
Nghe con nói, ông Lý Hải Sơn cảm thấy nhẹ nhõm, nụ cười thoáng hiện trên khuôn mặt, ông nói:
"Đúng là không gì qua mắt được con. Ngày mai cha có việc ở Nghệ An, tham dự lễ 30 năm thành lập thị xã Cửa Lò. Mẹ con sẽ đi cùng. Chúng ta sẽ đến nhà Văn Thành, con nói cậu ta sắp xếp và con cũng chuẩn bị đi."
Gia Hân bối rối, không ngờ cha mình có thể làm một công đôi việc. May mà kế hoạch của cô và Văn Thành đã sẵn sàng nên cô chấp nhận ngay:
"Dạ vâng cha."
Ông Lý Hải Sơn nhìn con gái một cách trìu mến hỏi lại lần nữa:
"Lần này con quyết định chắc chắn rồi chứ?"
Gia Hân mỉm cười, nhìn cha đầy cảm thông và kính trọng, nói:
"Dạ lần này còn quyết định chắc chắn rồi, sẽ không thay đổi nữa ạ."
Ông Lý Hải Sơn uống hết chén trà, đứng dậy vỗ vai Gia Hân, giọng nói ấm áp nhưng quyết đoán:
"Thôi được rồi, cha không làm phiền con làm việc nữa. Tối nay có thời gian thì đến nhà, để mẹ con chuẩn bị món ăn."
Gia Hân cúi đầu tiễn cha, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy tình cảm:
"Dạ, tối nay con sẽ qua. Cha chuyển lời dùm mẹ giúp con nhé. Cha đi thong thả ạ."
Cảnh tượng ấy, trong không gian nhỏ bé của phòng làm việc, mang lại một cảm giác yên bình nhưng cũng đầy nỗi niềm sâu lắng, như bức tranh sống động về tình cha con trong thế giới hiện đại, nơi những mối quan hệ gia đình vẫn luôn là điểm tựa vững chắc giữa những bộn bề lo toan của cuộc sống.
Buổi tối hôm đó, Gia Hân đến nhà cha mẹ. Bước vào cổng ngôi biệt thự quen thuộc, cô cảm thấy một luồng khí ấm áp và thân thuộc. Ngôi nhà tĩnh lặng dưới ánh đèn vàng dịu dàng, những khóm hoa giấy và hoa hồng leo quanh hàng rào tạo nên một khung cảnh thơ mộng. Bước chân cô nhẹ nhàng trên con đường lát đá dẫn vào nhà, từng bước như chạm vào những kỷ niệm tuổi thơ.
Cô vừa bước vào phòng khách, ánh đèn chùm lung linh soi rõ khuôn mặt hốc hác của cha và nụ cười dịu dàng của mẹ. Bà Lý Thu Hương, mẹ của Gia Hân, với dáng người mảnh mai, đang bận rộn trong bếp, bàn tay khéo léo chế biến những món ăn yêu thích của cả gia đình. Cô bước tới, ôm chầm lấy mẹ từ phía sau, hơi ấm từ bàn tay của mẹ truyền vào lòng cô một cảm giác an yên.
"Con đến rồi đây, mẹ ạ" Gia Hân nói, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chứa đựng bao niềm vui và xúc động.
Bà Lý Thu Hương quay lại, đôi mắt rạng rỡ nhưng vẫn mang chút mệt mỏi của những năm tháng lo toan:
"Con đến là tốt rồi. Mẹ vừa nấu xong mấy món con thích nhất. Hôm nay cả nhà mình sẽ có một bữa tối thật vui vẻ."
Ông Lý Hải Sơn ngồi trên chiếc ghế bành trong phòng khách, đọc báo nhưng ánh mắt không giấu được niềm vui khi thấy con gái đến chơi:
"Con ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi, Gia Hân. Mẹ con đã chuẩn bị nhiều món ngon lắm," ông nói, giọng nói trầm ấm và mang đầy tình thương.
Gia Hân ngồi xuống cạnh cha, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay ông đặt lên vai cô:
"Cha đang xem gì vậy ạ? Công việc của cha dạo này chắc bận lắm?"
Ông Lý Hải Sơn cười nhẹ, ánh mắt chứa đựng bao nhiêu câu chuyện chưa kể:
"Cha xem chút tin tức, công việc cha vẫn như vậy thôi con."
Bữa tối được dọn ra trên chiếc bàn gỗ sồi lớn, trải khăn trắng tinh khôi. Những món ăn truyền thống được bài trí tinh tế: canh chua cá quả, thịt kho tàu, rau muống xào tỏi và chả giò. Gia Hân nhìn bàn ăn, cảm nhận được tình yêu thương mà mẹ đã dành trọn trong từng món ăn.
"Con nhớ những món này lắm. Hương vị của mẹ vẫn không thay đổi chút nào," Gia Hân nói, ánh mắt long lanh cảm xúc.
Bà Lý Thu Hương mỉm cười, ánh mắt trìu mến nhìn con gái:
"Con thích là mẹ vui rồi. Ăn đi, đừng để nguội."
Cả gia đình ngồi quanh bàn ăn, không khí ấm cúng tràn ngập. Ông Lý Hải Sơn kể về những công việc trong chính phủ, những chuyến công tác xa nhà. Bà Lý Thu Hương thêm vào những câu chuyện nhỏ về hàng xóm, về những đổi thay trong khu phố. Gia Hân lắng nghe, thi thoảng thêm vài câu chuyện về công ty, về những dự án mới mà cô đang theo đuổi.
Bữa ăn kéo dài trong sự ấm áp và thân thương. Những tiếng cười nói, những lời dặn dò, tất cả tạo nên một bức tranh gia đình tràn đầy tình yêu thương và sự gắn kết.
Khi bữa tối kết thúc, Gia Hân giúp mẹ dọn dẹp. Trong gian bếp, hai mẹ con cùng nhau rửa bát, lau dọn. Bà Lý Thu Hương nhìn con gái, ánh mắt đầy sự tự hào và yêu thương, bà hỏi chuyện:
"Ngày mai con đi cùng cha mẹ chứ?
Gia Hân mỉm cười, ôm chầm lấy mẹ:
"Dạ vâng, con sẽ đi cùng cha mẹ.
Buổi tối hôm đó, Gia Hân ở lại nhà cha mẹ, trong căn phòng nhỏ của cô từ thời thơ ấu. Trước khi đi ngủ, cô ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn khu vườn nhỏ phía sau nhà, nơi cô đã từng chơi đùa những ngày thơ bé. Ánh trăng soi sáng khu vườn, những cành cây rung rinh theo gió, tạo nên một khung cảnh yên bình. Cô vội vàng nhắn tin cho
Văn Thành:
"Anh Văn Thành, mai cha mẹ em vào Nghệ An. Cha em có việc tham dự lễ kỷ niệm 30 năm thành lập thị xã Cửa Lò. Anh chuẩn bị sẵn sàng nhé!"
Cô đặt điện thoại xuống, biết rằng Văn Thành sẽ hiểu và chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo. Cảm nhận một luồng khí hối hả và tràn đầy kỳ vọng, cuộc sống tựa như một dòng sông, luôn chảy về phía trước, và mỗi người đều phải đối mặt với những ngã rẽ và thử thách của riêng mình.
Sáng hôm sau, gia đình Gia Hân chuẩn bị lên đường vào Nghệ An. Ông Lý Hải Sơn, trong bộ trang phục trang nghiêm, kiểm tra lại tài liệu và các giấy tờ cần thiết. Nhìn dáng vẻ bận rộn và uy nghiêm của cha, Gia Hân cảm nhận sâu sắc về trách nhiệm nặng nề mà ông gánh vác. Làm thủ tướng, ông không chỉ là một người lãnh đạo mà còn là một người cha, một trụ cột gia đình, luôn phải cân bằng giữa công việc và gia đình.
Gia Hân và mẹ, bà Lý Thu Hương lựa chọn những bộ đồ thoải mái cho chuyến đi. Gia Hân cảm thấy hồi hộp, nhưng cũng đầy tự hào khi được đồng hành cùng cha trong một sự kiện quan trọng.
Tại sân bay, ông Lý Hải Sơn đi cùng đoàn làm việc của chính phủ, trong khi Gia Hân và mẹ đi riêng theo sau. Trên chuyến bay, cô nhìn ra cửa sổ, mây trắng như những giấc mơ lơ lửng, hình dung về buổi lễ và những công việc đang chờ đợi. Bên cạnh, bà Lý Thu Hương nắm tay con gái, nụ cười dịu dàng và ánh mắt chứa đựng sự ủng hộ vô bờ.
Đến Nghệ An, không khí trong lành và thoáng đãng của vùng đất ven biển khiến Gia Hân cảm thấy dễ chịu. Cô cùng mẹ di chuyển đến khách sạn để nghỉ ngơi trước buổi lễ. Tại hội trường lớn, Gia Hân và mẹ ngồi dưới hàng ghế dành cho khách mời, mắt dõi theo từng cử chỉ và lời nói của ông Lý Hải Sơn khi ông bước lên bục phát biểu.
Buổi lễ kỷ niệm 30 năm thành lập thị xã Cửa Lò được tổ chức trang trọng và ấm cúng. Ông Lý Hải Sơn phát biểu, giọng nói trầm ấm và đầy uy nghiêm, chia sẻ về những thành tựu đã đạt được và tầm nhìn cho tương lai. Trong từng lời nói của ông, Gia Hân cảm nhận được sự quyết tâm và trách nhiệm nặng nề mà ông gánh vác. Ông không chỉ nói về những con số và thành tựu, mà còn về những giá trị nhân văn, những khát vọng và ước mơ của con người. Ông nói về tình yêu quê hương, về sự đoàn kết và tinh thần cộng đồng, những giá trị mà ông luôn tin tưởng và đấu tranh vì chúng.
Sau buổi lễ, gia đình Gia Hân trở về khách sạn. Ông Lý Hải Sơn quyết định thay một bộ đồ bình thường và hóa trang một chút để không ai nhận ra ông là Thủ tướng Chính phủ. Ông mặc một chiếc áo sơ mi giản dị, quần jeans và đeo kính râm. Gia Hân và mẹ nhìn cha, không khỏi bật cười trước sự thay đổi bất ngờ này.
"Cha trông như một người bình thường rồi đấy," Gia Hân trêu chọc, nhưng trong lòng lại nghĩ về sự tương phản giữa hình ảnh này và hình ảnh người lãnh đạo uy nghiêm trên bục phát biểu. Cô nhớ đến những bài học từ thời thơ ấu, về sự khiêm nhường và tôn trọng mọi người, bất kể địa vị xã hội.
"Cũng phải có lúc như thế này chứ. Không phải lúc nào cha cũng muốn bị chú ý đâu," ông Lý Hải Sơn cười nhẹ, ánh mắt tràn đầy sự thoải mái. Trong giây phút đó, ông không còn là Thủ tướng, mà chỉ là một người cha, một người đàn ông muốn dành thời gian bên gia đình.
Ba người bắt chiếc taxi đến nhà Văn Thành. Trên đường đi, Gia Hân cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn. Cô biết rằng cuộc gặp gỡ này sẽ rất quan trọng, không chỉ đối với cô mà còn với cả Văn Thành và những kế hoạch mà họ đã chuẩn bị. Trong lòng, cô thầm cảm ơn cha mẹ đã luôn ủng hộ và đồng hành cùng cô, dù họ phải đối mặt với biết bao áp lực và trách nhiệm.
Cảm giác yên bình và an yên tràn ngập trong lòng cô. Cô hiểu rằng, dù có đi xa đến đâu, gia đình và tình yêu thương vẫn là điểm tựa vững chắc nhất, là nguồn động lực để cô vượt qua mọi thử thách. Trong lòng, cô nhớ lại lời của một vị tiền bối từng nói: "Hạnh phúc gia đình là hạnh phúc thật sự của cuộc đời."
Khi chiếc taxi dừng lại trước cổng nhà Văn Thành, Gia Hân cảm thấy tim mình đập mạnh. Bước xuống xe, cô nhìn ngôi nhà nhỏ đơn sơ nhưng ấm cúng của gia đình Văn Thành. Những ánh đèn từ bên trong hắt ra, chiếu sáng khung cảnh bình dị. Cô quay sang cha mẹ, ánh mắt ngập tràn sự cảm thông và hy vọng.
Gia Hân dẫn cha mẹ vào trong nhà. Văn Thành ra đón, nụ cười hiền hòa nhưng không giấu được sự lo lắng. Anh đưa ba người vào phòng khách, nơi cha mẹ anh đã ngồi sẵn, trên những chiếc ghế cũ nhưng sạch sẽ. Ông bà Văn, cha mẹ Văn Thành, dù sức khỏe yếu, vẫn gắng gượng để chào đón gia đình Gia Hân với tất cả sự chân thành và lòng hiếu khách.
"Cha mẹ, đây là Gia Hân và cha mẹ cô ấy," Văn Thành giới thiệu, giọng nói đầy tự hào nhưng cũng pha chút e dè.
Ông Lý Hải Sơn và bà Lý Thu Hương cúi đầu chào, ánh mắt trìu mến và đầy tôn trọng:
"Chúng tôi rất vui được gặp ông bà. Cảm ơn vì đã đón tiếp chúng tôi," ông Lý Hải Sơn nói, giọng nói trầm ấm và chân thành.
"Chúng tôi cũng rất vui được gặp ông bà," bà Văn đáp, giọng nói yếu ớt nhưng chứa đựng sự cảm kích.
Gia Hân ngồi xuống bên cạnh Văn Thành, cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay anh nắm lấy tay cô. Cô biết rằng cuộc gặp gỡ này không chỉ là một sự sắp đặt, mà còn là một bước đi quan trọng trong cuộc đời cô.
"Thưa cha, thưa mẹ," Gia Hân lấy hết can đảm bắt đầu, ánh mắt nghiêm túc nhưng đầy quyết tâm, "Con và anh
Văn Thành đã quen biết nhau một thời gian và chúng con rất hợp nhau. Con mong muốn cha mẹ hai bên cho phép chúng con tiến tới hôn nhân."
Ông Lý Hải Sơn nhìn con gái, ánh mắt có chút bất ngờ nhưng cũng không giấu được sự lo lắng:
"Cha và mẹ luôn mong muốn con hạnh phúc. Nếu con và Văn Thành thật lòng yêu nhau, chúng ta sẽ không cản trở. Nhưng chúng ta cũng cần phải hiểu rõ gia đình nhau hơn."
Bà Lý Thu Hương nhìn Văn Thành rồi lại nhìn cha mẹ Văn Thành, ánh mắt đầy sự cảm thông:
"Chúng tôi biết rằng gia đình Văn Thành có hoàn cảnh khó khăn, và điều đó không làm giảm đi giá trị của các vị trong mắt chúng tôi. Chúng tôi chỉ mong muốn con cái mình hạnh phúc và được sống trong tình yêu thương và lòng nhân ái."
Ông Văn nắm tay vợ, giọng nói khàn đặc nhưng đầy chân thành:
"Chúng tôi cảm kích vì sự thấu hiểu và lòng tốt của ông bà. Văn Thành là niềm tự hào của chúng tôi, dù chúng tôi không có nhiều thứ để cho con. Chúng tôi tin rằng với tình yêu và sự ủng hộ từ hai bên gia đình, Văn Thành và
Gia Hân sẽ có một cuộc sống hạnh phúc."
Cả phòng im lặng một lúc, như để tôn trọng những lời nói chân thành và cảm động. Gia Hân cảm thấy lòng mình ấm áp, cô biết rằng tình yêu không chỉ là sự đồng điệu giữa hai người mà còn là sự ủng hộ và thấu hiểu từ hai gia đình.
Ông Lý Hải Sơn đứng dậy nhìn quanh nhà, ánh mắt ông lướt qua từng góc cạnh, từng chi tiết của căn nhà. Những bức tường đã cũ kỹ, vôi vữa tróc ra, để lộ lớp gạch bên trong. Trần nhà thấp, với những vết nứt nhỏ, cho thấy sự xuống cấp qua thời gian. Những món đồ nội thất giản dị, đã qua nhiều năm sử dụng, tuy sạch sẽ nhưng không thể che giấu dấu vết của thời gian.
Ông Lý Hải Sơn chậm rãi bước qua từng phòng, lòng trầm tư suy nghĩ. Ông nhớ lại những căn nhà sang trọng, hiện đại mà ông đã từng đến. So với chúng, ngôi nhà này thực sự đơn sơ, không môn đăng hộ đối với gia đình ông. Nhưng trong từng bước đi, ông cảm nhận được sự ấm cúng và tình người ẩn chứa trong không gian nhỏ bé này.
Khi ngồi xuống chiếc ghế cũ nhưng sạch sẽ, ông Lý Hải Sơn nhìn quanh, ánh mắt dừng lại ở từng chi tiết nhỏ.
Ông nghĩ về cuộc sống của gia đình Văn Thành, về những khó khăn và nỗ lực mà họ đã trải qua. Ông nhận thấy sự chăm sóc tỉ mỉ trong từng góc nhà, sự tôn trọng và yêu thương mà họ dành cho nhau.
Trong lòng ông, một suy nghĩ dần hiện lên rõ ràng: "Nhà nhỏ có thể xây lại cho to, nhưng tấm lòng chân thành, sự ấm áp và tình yêu thương của con người thì không dễ mà có được." Ông hiểu rằng, giá trị thực sự không nằm ở vẻ ngoài hào nhoáng mà nằm ở tâm hồn và trái tim con người.
Ông Lý Hải Sơn cảm nhận được sự chân thành và lòng hiếu khách của gia đình Văn Thành. Những nụ cười hiền hậu, ánh mắt tràn đầy tình yêu thương của ông bà Văn khiến ông cảm thấy ấm áp và tin tưởng. Ông biết rằng, dù gia đình Văn Thành không giàu có về vật chất, nhưng họ giàu có về tình cảm và nhân cách.
Trong giây phút đó, ông Lý Hải Sơn quyết định rằng, ngôi nhà này, dù có đơn sơ, cũng không thể ngăn cản tình yêu và sự gắn bó giữa Gia Hân và Văn Thành.
Ông nhìn Gia Hân và Văn Thành một lần nữa rồi nói:
"Văn Thành chúng ta hi vọng con sẽ làm như những gì con nói."
Văn Thành cúi đầu cảm ơn, mặc dù trong lòng anh giờ đây rối như một đống tơ vò, còn về phần Gia Hân cô cũng có một cảm xúc lẫn lộn trong tâm trí, cô vẫn chưa quên được Gia Hào, liệu anh có trách móc cô hay không, nhưng với một tâm niệm: Người chết không thể sống lại được, và cô mong anh có linh thiêng thì phù hộ cho cô được hạnh phúc.
Buổi tối hôm đó, dưới ánh đèn ấm áp, hai gia đình trò chuyện và chia sẻ những câu chuyện cuộc sống. Từng lời nói, từng ánh mắt đều chứa đựng tình yêu thương và hy vọng. Trong lòng Văn Thành giờ đây có một cảm giác an yên và hạnh phúc tràn ngập. Anh biết rằng, dù cuộc đời phía trước còn có nhiều thử thách.
Cuối cùng, khi chuẩn bị ra về, ông Lý Hải Sơn đứng dậy, nắm tay ông Văn, ánh mắt chân thành:
"Chúng tôi cảm ơn sự đón tiếp của ông bà. Chúng tôi tin rằng với tình yêu thương của ông bà Gia Hân sẽ cảm thấy rất hạnh phúc."
Ông Văn đáp lại, giọng nói run run nhưng đầy cảm kích:
"Chúng tôi cũng rất cảm kích và vui mừng khi ông bà dành thời gian đến đây và có được sự ủng hộ từ gia đình ông bà."
Khi Gia Hân và gia đình bước ra khỏi ngôi nhà nhỏ, cô cảm thấy một luồng khí mới mẻ, tràn đầy hy vọng. Trong lòng cô, một cảm giác phấn chấn và đầy quyết tâm. Cô biết rằng, dù có khó khăn đến đâu.
Trên chiếc taxi trở về khách sạn, ông Lý Hải Sơn và bà Lý Thu Hương ngồi im lặng, ánh mắt nhìn xa xăm. Gia Hân biết rằng, trong lòng cha mẹ, cũng như trong lòng cô, đều đang suy tư về những bước đi tiếp theo. Nhưng hơn hết cô biết rằng cha mẹ đã ủng hộ quyết định của cô.
/76
|