Lan Phương nhẹ nhàng đặt lên má Văn Thành một nụ hôn, cảm giác như đây có thể là khoảnh khắc cuối cùng cô được gần gũi anh như vậy. Trong lòng cô nặng trĩu những suy nghĩ về tương lai mờ mịt của hai người. Cô thì thầm, nỗi lòng trĩu nặng: “Chỉ cần thấy anh bình yên, là em hạnh phúc rồi. Ngủ ngon nhé, người em thương.”
Sáng hôm sau, ánh nắng ban mai nhẹ nhàng tràn vào ngôi nhà nhỏ, Lan Phương và bà Xuân dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng, kèm theo những món ăn để dạ rượu. Họ quyết định để cho ông Hạ và Văn Thành nghỉ ngơi thêm một chút nữa. Hôm nay là Chủ nhật, cậu em của Lan Phương không phải đi học, nên cũng dậy sớm để phụ mẹ và chị. Cậu kéo tay Lan Phương, ánh mắt tò mò xen lẫn ngưỡng mộ: “Bạn trai chị uống cũng khỏe quá tề, cha cũng thuộc hạng có số má ở làng mình mà uống cũng chỉ ngang ngửa với bạn trai chị thôi đó.”
Lan Phương nhìn em trai, nụ cười nhẹ nở trên môi nhưng trong lòng cô vẫn còn lo lắng: “Bình thường anh ấy uống có được mô, sao hôm qua hăng vậy không biết.”
Cậu em suy nghĩ một chút, ánh mắt hiện lên vẻ tinh nghịch: “Có khi mô hôm qua anh ấy tỏ vẻ thể hiện trước mặt chị không?”
Lan Phương vỗ nhẹ lên lưng em trai, giọng trêu chọc: “Mì được cái nói bừa.”
Trong lúc đó, bà Xuân đã chuẩn bị xong bữa sáng, bà gọi Lan Phương, giọng nói ấm áp: “Con lên kêu cha với cậu Văn Thành xuống ăn sáng đi con.”
Lan Phương bước vào bếp chuẩn bị chén đũa, cô nhìn mẹ mỉm cười: “Để cho cha với anh ngủ thêm xíu nữa, khi nào họ tỉnh táo họ tự khắc xuống. Mình ăn trước đi.”
Lan Phương gọi vọng ra ngoài nơi đứa em đang xem tivi: “Này nhóc, vào ăn sáng.”
Cậu em tăng âm lượng tivi lên để có thể nghe được chương trình yêu thích “Chào buổi sáng” trên kênh VTV, rồi chạy vào, đôi mắt lườm chị: “Em lớn rồi mà cứ gọi là nhóc hoài là răng.”
Lan Phương xới cho em một chén cơm, giọng nói trìu mến: “Mi lớn nhưng trong mắt chị mi vẫn là đứa nhóc thôi.”
Cậu em khó chịu ra mặt, quay sang bà Xuân, lời nói đầy vẻ phàn nàn: “Mẹ coi kiếm ai gả chị đi quách cho rồi hầy, chị Hạnh, chị Diễm cùng tuổi với mà họ có con học lớp hai, lớp ba rồi tè, còn chị chưa có người mô nữa.”
Lan Phương nghe vậy, vội mắng yêu em trai: “A cái thằng ni, sau chị về mi đừng hỏi quà ở mô nữa nha.”
Đứa em không dám nói gì thêm nữa, cúi gầm mặt xuống ăn cho xong bữa để còn ra xem chương trình yêu thích của mình. Bà Xuân hỏi Lan Phương, giọng trầm ngâm: “Khi nào tụi con ra gặp ông bà Lân?”
Lan Phương gắp miếng thức ăn, giọng nói đầy quyết tâm nhưng vẫn có chút lo lắng: “Dạ đợi anh ấy tỉnh rượu, tỉnh táo rồi tụi con đi ạ.”
Hai mẹ con ăn xong, dọn dẹp lại và chừa phần cho ông Hạ và Văn Thành, bắc sẵn trên bếp để khi họ dậy có thể ăn ngay được. Không khí buổi sáng trong lành nhưng trong lòng Lan Phương vẫn còn nhiều nỗi lo âu, ánh mắt cô thỉnh thoảng lại hướng về phía phòng ngủ của Văn Thành, như đang chờ đợi một điều gì đó không rõ ràng.
Văn Thành tỉnh dậy, đầu óc anh vẫn còn chút mơ màng sau đêm dài uống rượu. Anh ngồi dậy, ánh mắt dần quen với ánh sáng ban mai lọt qua khung cửa sổ nhỏ. Căn phòng xa lạ nhưng không kém phần ấm cúng hiện lên trước mắt anh, mang một làn hương thơm thoang thoảng của hoa nhài và mùi gỗ sồi cũ kỹ, gợi lên cảm giác bình yên đến lạ.
Căn phòng không rộng, nhưng được bài trí gọn gàng và tinh tế. Trên bức tường trắng treo một bức tranh thêu tay hình hoa sen, nét chỉ tỉ mỉ và tinh xảo. Góc phòng là một bàn làm việc nhỏ, trên đó đặt một chiếc đèn bàn cổ điển, vài cuốn sách và một chiếc bình cắm hoa tươi. Bên cạnh đó là một giá sách bằng gỗ, chứa đầy những cuốn sách về thương mại và văn học, phần nào thể hiện sự đam mê và trí tuệ của chủ nhân căn phòng.
Chiếc giường nơi Văn Thành nằm được phủ bởi tấm chăn len màu xanh nhạt, mềm mại và ấm áp. Những chiếc gối được xếp ngay ngắn, mỗi chiếc đều có vỏ bọc thêu hoa tinh tế. Màn cửa màu trắng tinh khôi, khi ánh nắng chiếu vào, tạo nên những vệt sáng lung linh trên sàn gỗ bóng loáng.
Văn Thành cảm nhận được sự chăm chút và yêu thương qua từng chi tiết nhỏ trong căn phòng. Anh đứng dậy, bước tới bàn làm việc, nơi có một chiếc ly nước chanh đặt sẵn. Anh nhấp một ngụm, vị chua ngọt mát lạnh thấm vào cổ họng, giúp anh tỉnh táo hơn.
Anh đặt ly nước chanh xuống, đôi mắt anh chợt dừng lại trước một tấm ảnh được gắn trong khung ảnh trang trọng và tỉ mỉ. Khung ảnh bằng gỗ, được chạm khắc những họa tiết hoa văn tinh xảo, tạo nên một vẻ đẹp cổ điển và trang nhã. Anh cầm lên, hơi ngạc nhiên khi nhận ra đó là tấm ảnh chụp chung của anh và Lan Phương ở Liên Bang Nga.
Trong bức ảnh, Văn Thành và Lan Phương đứng cạnh nhau, cả hai đều nở nụ cười rạng rỡ. Phía sau là khung cảnh mùa đông tuyết trắng, những tòa nhà kiến trúc kiểu Nga cổ kính. Anh nhớ lại khoảnh khắc đó, một buổi chiều mùa đông khi cả hai cùng dạo chơi ở quảng trường đỏ.
Lan Phương trong ảnh, mặc chiếc áo khoác lông, má đỏ hồng vì lạnh, nhưng nụ cười thì ấm áp và rạng rỡ. Còn anh, khoác tay qua vai cô, ánh mắt chứa đựng sự bảo vệ và yêu thương.
Văn Thành nhìn tấm ảnh, lòng anh trào dâng một cảm xúc khó tả. Không chỉ là kỷ niệm, mà còn là minh chứng cho sự gắn bó và những tình cảm chân thành mà Lan Phương dành cho anh. Cô đã trân trọng tấm ảnh này, đặt nó ở vị trí trang trọng trong phòng, như một bảo vật quý giá.
Bất chợt, cánh cửa mở ra, Lan Phương bước vào với nụ cười dịu dàng: “Anh dậy rồi à? Em có chuẩn bị nước chanh cho anh, uống đi cho tỉnh rượu.”
Văn Thành vội đặt tấm ảnh lại chỗ cũ nhìn cô, lòng tràn đầy cảm kích: “Cảm ơn em, Lan Phương. Anh cảm thấy rất dễ chịu hơn rồi.”
Lan Phương mỉm cười, ánh mắt lấp lánh: “Vậy anh xuống ăn sáng thôi, em chuẩn bị sẵn rồi.”
Văn Thành nhìn quanh căn phòng lần nữa, cảm nhận sự ấm áp và chu đáo từ từng chi tiết nhỏ, Văn Thành bước theo Lan Phương ra ngoài. Trong lòng anh cảm nhận được sự gần gũi và ấm áp từ cô gái này, người đã dành cho anh sự quan tâm và chăm sóc hết mực.
Mùi thơm của bữa sáng lan tỏa khắp không gian, mang đến một cảm giác ấm cúng và yên bình. Khi họ vừa xuống tới phòng khách, ông Hạ cũng vừa bước vào từ ngoài sân, dáng vẻ phấn chấn sau một giấc ngủ dài.
Lan Phương nhanh chóng đi vào bếp, cùng bà Xuân bày biện đồ ăn ra bàn. Ông Hạ nhìn Văn Thành, cười hào sảng: “Rứa là hôm ni cháu đã tỉnh táo hơn rồi hè? Đêm qua uống hơi quá đà, chắc giờ cũng phải đói bụng lắm rồi.”
Văn Thành cười gượng: “Dạ vâng, cháu hơi quá chén, nhưng cảm giác bây giờ rất dễ chịu. Cháu cảm ơn bác gái và Lan Phương đã lo lắng cho cháu.”
Trong khi đó, cậu em Lan Phương nhanh nhảu xin phép: “Cha mẹ, con qua nhà bạn chơi một lát nha. Con hứa sẽ về trước trưa.”
Bà Xuân gật đầu, dặn dò: “Nhớ về sớm nghe chưa, đừng có ham chơi quên đường về.”
Cậu nhóc lễ phép cúi chào mọi người rồi nhanh chóng chạy ra ngoài, để lại không gian yên bình và ấm áp cho buổi sáng. Lan Phương và bà Xuân dọn đồ ăn ra bàn, nào là bánh mì, thịt nguội, trứng chiên và một nồi cháo thơm phức. Ông Hạ và Văn Thành ngồi vào bàn, bắt đầu bữa sáng.
Ông Hạ múc một chén cháo, đưa lên miệng thổi nhẹ rồi nói: “Đêm qua, hai bác cháu mình nói chuyện đến mô rồi hè? Hình như nói giở chừng mà lăn ra ngủ mất.”
Văn Thành gãi đầu cười: “Dạ, cháu cũng không nhớ rõ. Nhưng hình như là bác đang kể về thời trẻ của bác, những chuyến đi đánh cá và những câu chuyện ly kỳ ngoài khơi.”
Ông Hạ cười lớn: “À đúng rồi! Nói đến đoạn đó rồi, thế mà chưa kể hết được chuyện vui. Để bác kể tiếp cho cháu nghe.”
Vừa nói, ông Hạ vừa hăng hái kể lại những câu chuyện dở khóc dở cười từ thời trai trẻ của mình. Có lần, ông và bạn bè đi đánh cá nhưng lại bị lạc giữa biển cả đêm, phải trú tạm trên một hòn đảo hoang. Lần khác, họ gặp một con cá mập to và phải tìm cách đối phó trong tình huống nguy hiểm.
Lan Phương nghe thấy câu chuyện từ bếp, không khỏi phì cười khi nhớ lại những lần ông Hạ kể chuyện ly kỳ với chút màu mè thêm thắt. Bà Xuân cũng cười nhẹ, nhìn ông Hạ đầy yêu thương.
Bỗng ông Hạ ngừng lại, nhìn Văn Thành hỏi: “Cháu còn nhớ đoạn mô nữa không? Bác sợ kể thiếu, lại làm mất đoạn thú vị.”
Văn Thành nghiêm túc trả lời: “Cháu nhớ rồi, bác còn nói về những lần bác phải lặn xuống biển sâu để bắt những con cá lớn, rồi những chuyện xảy ra trong làng chài lúc bác còn trẻ.”
Ông Hạ nghe vậy, mắt sáng lên: “À đúng rồi! Bác còn chưa kể đoạn bác bắt được con cá to nhất làng, được mọi người tán thưởng ra sao. Thật là kỷ niệm đáng nhớ!”
Hai người lại tiếp tục câu chuyện, vừa ăn sáng vừa cười nói rôm rả. Những kỷ niệm, những câu chuyện không chỉ làm ấm lòng người nghe mà còn làm cho không khí gia đình trở nên gần gũi và thân thuộc hơn bao giờ hết.
Sau khi ăn sáng xong, Văn Thành cảm ơn bữa ăn ngon và xin phép hai bác cho Lan Phương đi cùng anh ra gặp ông bà Lân ở Xóm Chùa. Ông Hạ và bà Xuân đều đồng ý, khuyên hai người nên đi bộ cho khỏe khoắn.
Con đường từ nhà Lan Phương ra Xóm Chùa rợp bóng cây xanh, mát mẻ và dễ chịu. Lan Phương và Văn Thành bước đi cạnh nhau, tiếng trò chuyện rì rầm của những người dân làng tạo nên bầu không khí bình yên.
Khi họ đi qua chợ, vài bà, vài cô đi chợ sớm tình cờ bắt gặp họ. Những ánh mắt tò mò, những nụ cười tươi tắn hướng về phía hai người. Một bà lớn tuổi nhất, dáng vẻ phúc hậu, tiến lại gần, nở nụ cười tươi:
“Ơ, Lan Phương, ai ni rứa? Người yêu mi phải không?”
Lan Phương đỏ mặt, lúng túng chưa biết trả lời ra sao thì một cô khác chen vào:
“Coi rứa mà dễ thương ghê. Chừng mô tụi bay cưới nhau rứa?”
Một bà khác xen vào, giọng nói đầy hóm hỉnh: “Cháu ơi, có chi cho tụi tao biết với, để còn chuẩn bị quà cáp nữa.”
Những câu hỏi dồn dập khiến Lan Phương bối rối, cô chỉ biết cười gượng gạo: “Dạ, bọn cháu chỉ là bạn bè thôi mà các bác, các cô.”
Văn Thành cười khẽ, nhìn Lan Phương rồi đáp lễ phép: “Dạ, cháu chào các bác, các cô. Cháu mới đến chơi, nhờ Lan Phương dẫn đường thôi ạ.”
Một bà cười nói: “Ừ, thì cứ dẫn đường rứa, mà coi bộ hai đứa bay hợp nhau lắm đó. Rứa chừng mô có tin vui nhớ báo cho bọn tao biết với.”
Lan Phương cười trừ, rồi kéo tay Văn Thành nhanh chóng rời khỏi đám đông tò mò. Khi đã đi xa, cô thở phào nhẹ nhõm, nhìn Văn Thành đầy ái ngại: “Thật xin lỗi anh, mấy cô mấy bác ở đây hay trêu lắm.”
Văn Thành cười dịu dàng: “Không sao đâu, anh thấy vui mà. Họ quan tâm em nên mới hỏi vậy thôi.”
Lan Phương và Văn Thành đi được một đoạn thì thấy một cậu thanh niên đang đứng bên lề đường, tay cầm con cá lớn, đôi mắt chăm chú vào người mua hàng. Hai người đàm phán mãi, cuối cùng người thanh niên cũng đồng ý bán. Khi cậu sắp xếp lại đồ đạc chuẩn bị đi về thì nhận ra Lan Phương và Văn Thành đang tiến lại gần. Lan Phương nở một nụ cười ấm áp, bước tới gần cậu thanh niên. Cô biết cậu này - Bính Tâm, người bạn học cũ, người đã từng chỉ bài cho cô những ngày xưa.
Bính Tâm, nhỏ hơn Lan Phương hai tuổi, thời nhỏ nổi tiếng học giỏi nhưng do gia đình khó khăn, cậu phải bỏ học giữa chừng để đi làm ăn xa. Đôi mắt cậu vẫn sáng, dù gánh nặng cuộc sống đã in hằn những nếp nhăn trên trán. Nhận ra Lan Phương, Bính Tâm bỡ ngỡ, rồi mỉm cười thật tươi.
Bính Tâm bước đến, giọng nói mang theo sự xúc động sâu sắc: “Chào chị Lan Phương! Lâu quá không gặp, chị vẫn khỏe chứ?” Cậu nói, giọng rưng rưng xúc động, đôi mắt đong đầy kỷ niệm xưa cũ.
Lan Phương gật đầu, ánh mắt dịu dàng nhưng chứa đựng sự quan tâm chân thành: “Chị vẫn khỏe, em thì sao? Cuộc sống thế nào rồi?” Câu hỏi như kéo dài khoảng cách thời gian, làm sống lại những ngày tháng hai chị em từng chia sẻ.
Bính Tâm thở dài, nụ cười thoáng qua đầy sự mệt mỏi của những năm tháng đầy thử thách: “Em vẫn ổn, chị à. Cuộc sống khó khăn, nhưng em cũng quen rồi. Đây là anh…?”
Lan Phương nhẹ nhàng giới thiệu: “Đây là anh Văn Thành, bạn của chị. Văn Thành, đây là Bính Tâm, người bạn học cũ của em.” Ánh mắt chị như muốn truyền đạt nhiều hơn những lời chị nói, một sự đồng cảm sâu sắc.
Văn Thành lịch sự gật đầu chào, đôi mắt nhìn thẳng vào Bính Tâm với sự tôn trọng: “Chào Bính Tâm, rất vui được gặp cậu.”
Bính Tâm đáp lại, giọng nói mang theo chút ngượng ngùng nhưng chân thành: “Chào anh Văn Thành, rất vui được gặp anh. Anh đến chơi với chị Lan Phương à?”
Văn Thành gật đầu, nét mặt thể hiện sự thân thiện: “Đúng vậy, anh đến thăm gia đình chị Lan Phương.” Trong ánh mắt anh có chút tò mò và quan tâm.
Bính Tâm quay sang Lan Phương, ánh mắt lấp lánh những kỷ niệm: “Chị Lan Phương, em nhớ hồi nhỏ chị học dở toán lắm, toàn nhờ em chỉ bài. Giờ gặp lại chị làm em nhớ lại nhiều kỷ niệm quá.” Cậu mỉm cười, nụ cười ấy như một cầu nối đưa hai người trở về quá khứ.
Lan Phương cười, nụ cười dịu dàng và đầy lòng biết ơn: “Ừ, nhờ em mà chị mới qua được môn toán đó. Mà bây giờ em làm gì? Sao không ở lại Sài Gòn?”
Bính Tâm thở dài, giọng nói mang theo sự bất lực trước những khó khăn cuộc sống: “Cuộc sống khó khăn, em không thể bám trụ ở thành phố được. Về quê làm ăn dù sao cũng yên bình hơn.”
Lan Phương gật đầu thông cảm, ánh mắt như chia sẻ nỗi niềm: “Cuộc sống có nhiều thăng trầm. Em cố gắng nhé. Nếu cần gì cứ tìm chị.”
Bính Tâm cảm động, lòng tràn đầy sự biết ơn: “Cảm ơn chị Lan Phương. Chị vẫn luôn tốt với em như vậy.”
Bính Tâm hỏi tiếp, giọng nói đầy sự quan tâm: “Anh chị đang đi đâu mà sớm thế này?”
Lan Phương mỉm cười, ánh mắt dịu dàng và đầy ý nghĩa: “Anh Văn Thành muốn gặp ông bà Lân ở Xóm Chùa. Anh ấy cần họ giúp đỡ một việc quan trọng.”
Bính Tâm nhướn mày tò mò, ánh mắt đầy sự hiểu biết: “Việc gì vậy chị?”
Lan Phương nhìn Văn Thành, rồi nhẹ nhàng kể, giọng nói mang theo sự lo lắng và hy vọng: “Anh ấy muốn thuyết phục ông bà Lân đóng giả làm cha mẹ của anh, rồi ra Hà Nội một chuyến. Nhưng anh ấy lo ông bà không đồng ý.”
Bính Tâm lặng im một lúc, đôi mắt sáng lên sự hiểu biết và quyết tâm. Cậu hiểu rằng, việc Văn Thành nhờ ông bà Lân không chỉ là một yêu cầu nhỏ, mà còn đòi hỏi lòng tin và tình cảm chân thành. Cậu quay sang Lan Phương, giọng trầm ấm và chắc chắn: “Chị Lan Phương, đừng lo. Em sẽ đi cùng anh chị. Em biết ông bà Lân, và em tin mình có thể thuyết phục họ.”
Lan Phương nhìn Bính Tâm, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp và cảm động. Những kỷ niệm cũ trở lại, những ngày tháng Bính Tâm từng giúp đỡ cô trong học tập, nay lại hiện diện trước mắt với sự nhiệt thành và sẵn lòng giúp đỡ. Văn Thành cũng cảm nhận được sự chân thành trong ánh mắt của Bính Tâm, anh gật đầu: “Cảm ơn cậu, Bính Tâm.”
Bính Tâm nhìn hai người cười đáp, nụ cười mang theo sự đồng lòng và quyết tâm: “Không có chi.”
Ba người tiếp tục đi bộ đến nhà ông bà Lân, cảm nhận những cơn gió nhẹ mát lành mang theo hương lúa non. Cảnh vật xung quanh như muốn hòa mình vào câu chuyện, làm nền cho một cuộc hành trình đầy hy vọng và thử thách. Nhà ông bà Lân hiện ra trước mắt với vẻ yên bình, cây cối xung quanh phủ bóng mát và những bông hoa dại nở rộ bên hàng rào tre. Ông bà Lân, những người nông dân chất phác và hiền lành, đang ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ, vừa nhìn thấy ba người đến, liền đứng dậy chào đón niềm nở.
Ông Lân mỉm cười, giọng trầm ấm như tiếng chuông xa xăm: “Ồ, Lan Phương, Văn Thành. Mới đến hả răng mấy cháu?”
Lan Phương nhẹ nhàng giới thiệu, giọng nói mang theo sự tôn trọng và yêu mến: “Dạ bọn cháu mới đến ạ, và cậu Bính Tâm chắc ông bà còn nhớ.”
Bà Lân mỉm cười hiền từ, ánh mắt sáng lên sự nhận ra: “Nhớ chứ, Bính Tâm lâu nay bận rộn mà vẫn nhớ đến ông bà hè, tốt quá.”
Sau vài lời thăm hỏi, Văn Thành lấy hết can đảm để trình bày ý định của mình. Anh kể chi tiết về việc cần ông bà giúp đỡ, đóng giả làm cha mẹ anh để ra Hà Nội một chuyến. Vừa nghe xong, khuôn mặt ông bà Lân biến đổi từ niềm nở sang lo lắng.
Ông Lân lắc đầu, giọng ngập ngừng mang theo sự băn khoăn: “Cậu nói ra Hà Nội răng? Ông bà già rồi, chưa khi mô đi xa rứa, không biết có giúp được chi không.”
Văn Thành cố gắng thuyết phục, giọng nói mang theo sự chân thành và hy vọng: “Cháu biết điều này khó khăn, nhưng đây là chuyện quan trọng với cháu. Cháu rất cần sự giúp đỡ của ông bà.”
Bà Lân thở dài, ánh mắt chứa đựng sự lo lắng và băn khoăn: “Chúng tôi sợ không mần được việc này, lại gây phiền cho cậu thôi.”
Lan Phương lúng túng hỏi lại, giọng nói mang theo sự bất ngờ: “Hôm bữa ông bà có hứa sẽ giúp rồi mà?”
Ông Lân vội giải thích, giọng nói đầy sự hối tiếc: “Hôm bữa bọn ta tưởng ở đây, chứ có biết phải ra Hà Nội mô.”
Bính Tâm bước tới, giọng nói ấm áp và nhẹ nhàng, mang theo sự thuyết phục chân thành: “Thưa ông bà, cháu biết ông bà rất e ngại, nhưng mà anh chị đây đều là những người thật thà, họ sẽ không lừa gạt gì ông bà đâu ạ, cứ tin tưởng ở cháu.”
Ánh mắt ông Lân nhìn Bính Tâm, chứa đựng sự tin tưởng và quyết định. Bà Lân cũng gật đầu, dường như đã quyết định. Ông Lân chậm rãi nói, giọng nói mang theo sự chắc chắn: “Cậu Bính Tâm nói vậy, ông bà cũng yên tâm phần mô. Điều kiện là phải có Bính Tâm đi cùng chúng tôi.”
Văn Thành thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nhìn Bính Tâm, rồi lại quay sang nhìn ông bà Lân, giọng nói đầy sự biết ơn: “Cháu đồng ý ạ, cháu sẽ lo mọi thứ cho ba người.”
Văn Thành và Lan Phương lặng lẽ rời nhà ông bà Lân, những bước chân nhẹ nhàng trên con đường quê, ánh nắng buổi chiều đổ dài bóng họ trên nền đất. Văn Thành quay sang Lan Phương, giọng nói mang theo chút lo lắng: “Lan Phương này, liệu Bính Tâm có phải người có thể tin tưởng được không?”
Lan Phương nhìn thẳng vào mắt Văn Thành, không chút do dự: “Chắc chắn rồi, anh Văn Thành. Bính Tâm là người bạn học mà em rất quý mến. Em tin tưởng cậu ấy hoàn toàn.”
Văn Thành gật đầu, lòng nhẹ nhõm hơn. Lan Phương quyết định đưa Văn Thành đến nhà Bính Tâm chơi cho biết. Ngôi nhà hiện ra trước mắt họ, mang vẻ đẹp bình dị nhưng ấm cúng của một vùng quê yên bình. Đó là một căn nhà cấp 4, xây bằng gạch, mái lợp tôn. Những bức tường màu vôi trắng đã bạc màu theo năm tháng, nhưng vẫn vững chắc, bảo vệ gia đình qua bao mùa mưa nắng.
Lan Phương dẫn Văn Thành bước vào sân nhà. Trong nhà, một người phụ nữ tầm gần 60 tuổi, lưng đã còng, chân yếu, đang cặm cụi làm việc lặt vặt. Bà là mẹ của Bính Tâm, bà chỉ có thể làm những việc nhẹ nhàng, còn lao động chính trong gia đình đều dựa vào Bính Tâm.
Bính Tâm từ trong nhà bước ra, thấy Lan Phương và Văn Thành, cậu vui mừng chào đón: “Chào chị Lan Phương, chào anh Văn Thành. Mời anh chị vào nhà chơi.”
Văn Thành cảm nhận được sự hiền lành, chất phác trong từng lời nói, cử chỉ của Bính Tâm. Anh không khỏi xót xa khi nhìn thấy hoàn cảnh gia đình cậu. Một cảm giác khâm phục trỗi dậy trong lòng anh: dù nghèo khó, Bính Tâm vẫn giữ được vẻ hiền lành, chất phác và giàu lòng thương người.
Văn Thành nhìn quanh căn nhà đơn sơ, rồi quay sang Lan Phương và Bính Tâm, giọng nói chân thành: “Cảm ơn Bính Tâm. Cậu thật đáng quý.”
Ba người ngồi lại trong căn nhà ấm cúng, câu chuyện giữa họ trở nên thân mật và gần gũi hơn. Văn Thành lắng nghe mẹ của Bính Tâm kể về những khó khăn trong cuộc sống và những nỗ lực không ngừng nghỉ của Bính Tâm để chăm lo cho gia đình.
Khi câu chuyện lắng xuống, Bính Tâm lên tiếng, giọng nói đầy quan tâm: “Anh Văn Thành, chị Lan Phương, em muốn biết kế hoạch của chúng ta. Khi nào thì bắt đầu đi ra Hà Nội để em còn xin phép mẹ và chuẩn bị?”
Văn Thành suy nghĩ một chút rồi đáp: “Chúng ta dự định ngày mai sẽ đi.”
Bính Tâm gật đầu, trả lời: “Được, anh. Em sẽ xin phép mẹ ngay bây giờ và bắt đầu chuẩn bị.
Lan Phương mỉm cười động viên: “Cảm ơn em, Bính Tâm. Chị biết điều này không dễ dàng, nhưng có em giúp, chị tin mọi chuyện sẽ suôn sẻ hơn.”
Bính Tâm đứng dậy, bước đến bên mẹ, giọng nói dịu dàng: “Mẹ ơi, con cần xin phép mẹ một chuyện. Ngày mai con phải ra Hà Nội một chuyến. Con sẽ cố gắng sắp xếp mọi việc ở nhà trước khi đi.”
Mẹ Bính Tâm nhìn con trai, trong ánh mắt vừa lo lắng vừa tự hào: “Con cứ đi đi, mẹ. Nhớ giữ gìn sức khỏe và cẩn thận nha.”
Văn Thành và Lan Phương đứng dậy, cảm ơn mẹ Bính Tâm vì sự đồng ý và tin tưởng. Cả ba người tiếp tục bàn bạc chi tiết về chuyến đi. Trong lòng ai nấy đều có suy nghĩ và kể hoạch cho riêng mình.
Sáng hôm sau, ánh nắng ban mai nhẹ nhàng tràn vào ngôi nhà nhỏ, Lan Phương và bà Xuân dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng, kèm theo những món ăn để dạ rượu. Họ quyết định để cho ông Hạ và Văn Thành nghỉ ngơi thêm một chút nữa. Hôm nay là Chủ nhật, cậu em của Lan Phương không phải đi học, nên cũng dậy sớm để phụ mẹ và chị. Cậu kéo tay Lan Phương, ánh mắt tò mò xen lẫn ngưỡng mộ: “Bạn trai chị uống cũng khỏe quá tề, cha cũng thuộc hạng có số má ở làng mình mà uống cũng chỉ ngang ngửa với bạn trai chị thôi đó.”
Lan Phương nhìn em trai, nụ cười nhẹ nở trên môi nhưng trong lòng cô vẫn còn lo lắng: “Bình thường anh ấy uống có được mô, sao hôm qua hăng vậy không biết.”
Cậu em suy nghĩ một chút, ánh mắt hiện lên vẻ tinh nghịch: “Có khi mô hôm qua anh ấy tỏ vẻ thể hiện trước mặt chị không?”
Lan Phương vỗ nhẹ lên lưng em trai, giọng trêu chọc: “Mì được cái nói bừa.”
Trong lúc đó, bà Xuân đã chuẩn bị xong bữa sáng, bà gọi Lan Phương, giọng nói ấm áp: “Con lên kêu cha với cậu Văn Thành xuống ăn sáng đi con.”
Lan Phương bước vào bếp chuẩn bị chén đũa, cô nhìn mẹ mỉm cười: “Để cho cha với anh ngủ thêm xíu nữa, khi nào họ tỉnh táo họ tự khắc xuống. Mình ăn trước đi.”
Lan Phương gọi vọng ra ngoài nơi đứa em đang xem tivi: “Này nhóc, vào ăn sáng.”
Cậu em tăng âm lượng tivi lên để có thể nghe được chương trình yêu thích “Chào buổi sáng” trên kênh VTV, rồi chạy vào, đôi mắt lườm chị: “Em lớn rồi mà cứ gọi là nhóc hoài là răng.”
Lan Phương xới cho em một chén cơm, giọng nói trìu mến: “Mi lớn nhưng trong mắt chị mi vẫn là đứa nhóc thôi.”
Cậu em khó chịu ra mặt, quay sang bà Xuân, lời nói đầy vẻ phàn nàn: “Mẹ coi kiếm ai gả chị đi quách cho rồi hầy, chị Hạnh, chị Diễm cùng tuổi với mà họ có con học lớp hai, lớp ba rồi tè, còn chị chưa có người mô nữa.”
Lan Phương nghe vậy, vội mắng yêu em trai: “A cái thằng ni, sau chị về mi đừng hỏi quà ở mô nữa nha.”
Đứa em không dám nói gì thêm nữa, cúi gầm mặt xuống ăn cho xong bữa để còn ra xem chương trình yêu thích của mình. Bà Xuân hỏi Lan Phương, giọng trầm ngâm: “Khi nào tụi con ra gặp ông bà Lân?”
Lan Phương gắp miếng thức ăn, giọng nói đầy quyết tâm nhưng vẫn có chút lo lắng: “Dạ đợi anh ấy tỉnh rượu, tỉnh táo rồi tụi con đi ạ.”
Hai mẹ con ăn xong, dọn dẹp lại và chừa phần cho ông Hạ và Văn Thành, bắc sẵn trên bếp để khi họ dậy có thể ăn ngay được. Không khí buổi sáng trong lành nhưng trong lòng Lan Phương vẫn còn nhiều nỗi lo âu, ánh mắt cô thỉnh thoảng lại hướng về phía phòng ngủ của Văn Thành, như đang chờ đợi một điều gì đó không rõ ràng.
Văn Thành tỉnh dậy, đầu óc anh vẫn còn chút mơ màng sau đêm dài uống rượu. Anh ngồi dậy, ánh mắt dần quen với ánh sáng ban mai lọt qua khung cửa sổ nhỏ. Căn phòng xa lạ nhưng không kém phần ấm cúng hiện lên trước mắt anh, mang một làn hương thơm thoang thoảng của hoa nhài và mùi gỗ sồi cũ kỹ, gợi lên cảm giác bình yên đến lạ.
Căn phòng không rộng, nhưng được bài trí gọn gàng và tinh tế. Trên bức tường trắng treo một bức tranh thêu tay hình hoa sen, nét chỉ tỉ mỉ và tinh xảo. Góc phòng là một bàn làm việc nhỏ, trên đó đặt một chiếc đèn bàn cổ điển, vài cuốn sách và một chiếc bình cắm hoa tươi. Bên cạnh đó là một giá sách bằng gỗ, chứa đầy những cuốn sách về thương mại và văn học, phần nào thể hiện sự đam mê và trí tuệ của chủ nhân căn phòng.
Chiếc giường nơi Văn Thành nằm được phủ bởi tấm chăn len màu xanh nhạt, mềm mại và ấm áp. Những chiếc gối được xếp ngay ngắn, mỗi chiếc đều có vỏ bọc thêu hoa tinh tế. Màn cửa màu trắng tinh khôi, khi ánh nắng chiếu vào, tạo nên những vệt sáng lung linh trên sàn gỗ bóng loáng.
Văn Thành cảm nhận được sự chăm chút và yêu thương qua từng chi tiết nhỏ trong căn phòng. Anh đứng dậy, bước tới bàn làm việc, nơi có một chiếc ly nước chanh đặt sẵn. Anh nhấp một ngụm, vị chua ngọt mát lạnh thấm vào cổ họng, giúp anh tỉnh táo hơn.
Anh đặt ly nước chanh xuống, đôi mắt anh chợt dừng lại trước một tấm ảnh được gắn trong khung ảnh trang trọng và tỉ mỉ. Khung ảnh bằng gỗ, được chạm khắc những họa tiết hoa văn tinh xảo, tạo nên một vẻ đẹp cổ điển và trang nhã. Anh cầm lên, hơi ngạc nhiên khi nhận ra đó là tấm ảnh chụp chung của anh và Lan Phương ở Liên Bang Nga.
Trong bức ảnh, Văn Thành và Lan Phương đứng cạnh nhau, cả hai đều nở nụ cười rạng rỡ. Phía sau là khung cảnh mùa đông tuyết trắng, những tòa nhà kiến trúc kiểu Nga cổ kính. Anh nhớ lại khoảnh khắc đó, một buổi chiều mùa đông khi cả hai cùng dạo chơi ở quảng trường đỏ.
Lan Phương trong ảnh, mặc chiếc áo khoác lông, má đỏ hồng vì lạnh, nhưng nụ cười thì ấm áp và rạng rỡ. Còn anh, khoác tay qua vai cô, ánh mắt chứa đựng sự bảo vệ và yêu thương.
Văn Thành nhìn tấm ảnh, lòng anh trào dâng một cảm xúc khó tả. Không chỉ là kỷ niệm, mà còn là minh chứng cho sự gắn bó và những tình cảm chân thành mà Lan Phương dành cho anh. Cô đã trân trọng tấm ảnh này, đặt nó ở vị trí trang trọng trong phòng, như một bảo vật quý giá.
Bất chợt, cánh cửa mở ra, Lan Phương bước vào với nụ cười dịu dàng: “Anh dậy rồi à? Em có chuẩn bị nước chanh cho anh, uống đi cho tỉnh rượu.”
Văn Thành vội đặt tấm ảnh lại chỗ cũ nhìn cô, lòng tràn đầy cảm kích: “Cảm ơn em, Lan Phương. Anh cảm thấy rất dễ chịu hơn rồi.”
Lan Phương mỉm cười, ánh mắt lấp lánh: “Vậy anh xuống ăn sáng thôi, em chuẩn bị sẵn rồi.”
Văn Thành nhìn quanh căn phòng lần nữa, cảm nhận sự ấm áp và chu đáo từ từng chi tiết nhỏ, Văn Thành bước theo Lan Phương ra ngoài. Trong lòng anh cảm nhận được sự gần gũi và ấm áp từ cô gái này, người đã dành cho anh sự quan tâm và chăm sóc hết mực.
Mùi thơm của bữa sáng lan tỏa khắp không gian, mang đến một cảm giác ấm cúng và yên bình. Khi họ vừa xuống tới phòng khách, ông Hạ cũng vừa bước vào từ ngoài sân, dáng vẻ phấn chấn sau một giấc ngủ dài.
Lan Phương nhanh chóng đi vào bếp, cùng bà Xuân bày biện đồ ăn ra bàn. Ông Hạ nhìn Văn Thành, cười hào sảng: “Rứa là hôm ni cháu đã tỉnh táo hơn rồi hè? Đêm qua uống hơi quá đà, chắc giờ cũng phải đói bụng lắm rồi.”
Văn Thành cười gượng: “Dạ vâng, cháu hơi quá chén, nhưng cảm giác bây giờ rất dễ chịu. Cháu cảm ơn bác gái và Lan Phương đã lo lắng cho cháu.”
Trong khi đó, cậu em Lan Phương nhanh nhảu xin phép: “Cha mẹ, con qua nhà bạn chơi một lát nha. Con hứa sẽ về trước trưa.”
Bà Xuân gật đầu, dặn dò: “Nhớ về sớm nghe chưa, đừng có ham chơi quên đường về.”
Cậu nhóc lễ phép cúi chào mọi người rồi nhanh chóng chạy ra ngoài, để lại không gian yên bình và ấm áp cho buổi sáng. Lan Phương và bà Xuân dọn đồ ăn ra bàn, nào là bánh mì, thịt nguội, trứng chiên và một nồi cháo thơm phức. Ông Hạ và Văn Thành ngồi vào bàn, bắt đầu bữa sáng.
Ông Hạ múc một chén cháo, đưa lên miệng thổi nhẹ rồi nói: “Đêm qua, hai bác cháu mình nói chuyện đến mô rồi hè? Hình như nói giở chừng mà lăn ra ngủ mất.”
Văn Thành gãi đầu cười: “Dạ, cháu cũng không nhớ rõ. Nhưng hình như là bác đang kể về thời trẻ của bác, những chuyến đi đánh cá và những câu chuyện ly kỳ ngoài khơi.”
Ông Hạ cười lớn: “À đúng rồi! Nói đến đoạn đó rồi, thế mà chưa kể hết được chuyện vui. Để bác kể tiếp cho cháu nghe.”
Vừa nói, ông Hạ vừa hăng hái kể lại những câu chuyện dở khóc dở cười từ thời trai trẻ của mình. Có lần, ông và bạn bè đi đánh cá nhưng lại bị lạc giữa biển cả đêm, phải trú tạm trên một hòn đảo hoang. Lần khác, họ gặp một con cá mập to và phải tìm cách đối phó trong tình huống nguy hiểm.
Lan Phương nghe thấy câu chuyện từ bếp, không khỏi phì cười khi nhớ lại những lần ông Hạ kể chuyện ly kỳ với chút màu mè thêm thắt. Bà Xuân cũng cười nhẹ, nhìn ông Hạ đầy yêu thương.
Bỗng ông Hạ ngừng lại, nhìn Văn Thành hỏi: “Cháu còn nhớ đoạn mô nữa không? Bác sợ kể thiếu, lại làm mất đoạn thú vị.”
Văn Thành nghiêm túc trả lời: “Cháu nhớ rồi, bác còn nói về những lần bác phải lặn xuống biển sâu để bắt những con cá lớn, rồi những chuyện xảy ra trong làng chài lúc bác còn trẻ.”
Ông Hạ nghe vậy, mắt sáng lên: “À đúng rồi! Bác còn chưa kể đoạn bác bắt được con cá to nhất làng, được mọi người tán thưởng ra sao. Thật là kỷ niệm đáng nhớ!”
Hai người lại tiếp tục câu chuyện, vừa ăn sáng vừa cười nói rôm rả. Những kỷ niệm, những câu chuyện không chỉ làm ấm lòng người nghe mà còn làm cho không khí gia đình trở nên gần gũi và thân thuộc hơn bao giờ hết.
Sau khi ăn sáng xong, Văn Thành cảm ơn bữa ăn ngon và xin phép hai bác cho Lan Phương đi cùng anh ra gặp ông bà Lân ở Xóm Chùa. Ông Hạ và bà Xuân đều đồng ý, khuyên hai người nên đi bộ cho khỏe khoắn.
Con đường từ nhà Lan Phương ra Xóm Chùa rợp bóng cây xanh, mát mẻ và dễ chịu. Lan Phương và Văn Thành bước đi cạnh nhau, tiếng trò chuyện rì rầm của những người dân làng tạo nên bầu không khí bình yên.
Khi họ đi qua chợ, vài bà, vài cô đi chợ sớm tình cờ bắt gặp họ. Những ánh mắt tò mò, những nụ cười tươi tắn hướng về phía hai người. Một bà lớn tuổi nhất, dáng vẻ phúc hậu, tiến lại gần, nở nụ cười tươi:
“Ơ, Lan Phương, ai ni rứa? Người yêu mi phải không?”
Lan Phương đỏ mặt, lúng túng chưa biết trả lời ra sao thì một cô khác chen vào:
“Coi rứa mà dễ thương ghê. Chừng mô tụi bay cưới nhau rứa?”
Một bà khác xen vào, giọng nói đầy hóm hỉnh: “Cháu ơi, có chi cho tụi tao biết với, để còn chuẩn bị quà cáp nữa.”
Những câu hỏi dồn dập khiến Lan Phương bối rối, cô chỉ biết cười gượng gạo: “Dạ, bọn cháu chỉ là bạn bè thôi mà các bác, các cô.”
Văn Thành cười khẽ, nhìn Lan Phương rồi đáp lễ phép: “Dạ, cháu chào các bác, các cô. Cháu mới đến chơi, nhờ Lan Phương dẫn đường thôi ạ.”
Một bà cười nói: “Ừ, thì cứ dẫn đường rứa, mà coi bộ hai đứa bay hợp nhau lắm đó. Rứa chừng mô có tin vui nhớ báo cho bọn tao biết với.”
Lan Phương cười trừ, rồi kéo tay Văn Thành nhanh chóng rời khỏi đám đông tò mò. Khi đã đi xa, cô thở phào nhẹ nhõm, nhìn Văn Thành đầy ái ngại: “Thật xin lỗi anh, mấy cô mấy bác ở đây hay trêu lắm.”
Văn Thành cười dịu dàng: “Không sao đâu, anh thấy vui mà. Họ quan tâm em nên mới hỏi vậy thôi.”
Lan Phương và Văn Thành đi được một đoạn thì thấy một cậu thanh niên đang đứng bên lề đường, tay cầm con cá lớn, đôi mắt chăm chú vào người mua hàng. Hai người đàm phán mãi, cuối cùng người thanh niên cũng đồng ý bán. Khi cậu sắp xếp lại đồ đạc chuẩn bị đi về thì nhận ra Lan Phương và Văn Thành đang tiến lại gần. Lan Phương nở một nụ cười ấm áp, bước tới gần cậu thanh niên. Cô biết cậu này - Bính Tâm, người bạn học cũ, người đã từng chỉ bài cho cô những ngày xưa.
Bính Tâm, nhỏ hơn Lan Phương hai tuổi, thời nhỏ nổi tiếng học giỏi nhưng do gia đình khó khăn, cậu phải bỏ học giữa chừng để đi làm ăn xa. Đôi mắt cậu vẫn sáng, dù gánh nặng cuộc sống đã in hằn những nếp nhăn trên trán. Nhận ra Lan Phương, Bính Tâm bỡ ngỡ, rồi mỉm cười thật tươi.
Bính Tâm bước đến, giọng nói mang theo sự xúc động sâu sắc: “Chào chị Lan Phương! Lâu quá không gặp, chị vẫn khỏe chứ?” Cậu nói, giọng rưng rưng xúc động, đôi mắt đong đầy kỷ niệm xưa cũ.
Lan Phương gật đầu, ánh mắt dịu dàng nhưng chứa đựng sự quan tâm chân thành: “Chị vẫn khỏe, em thì sao? Cuộc sống thế nào rồi?” Câu hỏi như kéo dài khoảng cách thời gian, làm sống lại những ngày tháng hai chị em từng chia sẻ.
Bính Tâm thở dài, nụ cười thoáng qua đầy sự mệt mỏi của những năm tháng đầy thử thách: “Em vẫn ổn, chị à. Cuộc sống khó khăn, nhưng em cũng quen rồi. Đây là anh…?”
Lan Phương nhẹ nhàng giới thiệu: “Đây là anh Văn Thành, bạn của chị. Văn Thành, đây là Bính Tâm, người bạn học cũ của em.” Ánh mắt chị như muốn truyền đạt nhiều hơn những lời chị nói, một sự đồng cảm sâu sắc.
Văn Thành lịch sự gật đầu chào, đôi mắt nhìn thẳng vào Bính Tâm với sự tôn trọng: “Chào Bính Tâm, rất vui được gặp cậu.”
Bính Tâm đáp lại, giọng nói mang theo chút ngượng ngùng nhưng chân thành: “Chào anh Văn Thành, rất vui được gặp anh. Anh đến chơi với chị Lan Phương à?”
Văn Thành gật đầu, nét mặt thể hiện sự thân thiện: “Đúng vậy, anh đến thăm gia đình chị Lan Phương.” Trong ánh mắt anh có chút tò mò và quan tâm.
Bính Tâm quay sang Lan Phương, ánh mắt lấp lánh những kỷ niệm: “Chị Lan Phương, em nhớ hồi nhỏ chị học dở toán lắm, toàn nhờ em chỉ bài. Giờ gặp lại chị làm em nhớ lại nhiều kỷ niệm quá.” Cậu mỉm cười, nụ cười ấy như một cầu nối đưa hai người trở về quá khứ.
Lan Phương cười, nụ cười dịu dàng và đầy lòng biết ơn: “Ừ, nhờ em mà chị mới qua được môn toán đó. Mà bây giờ em làm gì? Sao không ở lại Sài Gòn?”
Bính Tâm thở dài, giọng nói mang theo sự bất lực trước những khó khăn cuộc sống: “Cuộc sống khó khăn, em không thể bám trụ ở thành phố được. Về quê làm ăn dù sao cũng yên bình hơn.”
Lan Phương gật đầu thông cảm, ánh mắt như chia sẻ nỗi niềm: “Cuộc sống có nhiều thăng trầm. Em cố gắng nhé. Nếu cần gì cứ tìm chị.”
Bính Tâm cảm động, lòng tràn đầy sự biết ơn: “Cảm ơn chị Lan Phương. Chị vẫn luôn tốt với em như vậy.”
Bính Tâm hỏi tiếp, giọng nói đầy sự quan tâm: “Anh chị đang đi đâu mà sớm thế này?”
Lan Phương mỉm cười, ánh mắt dịu dàng và đầy ý nghĩa: “Anh Văn Thành muốn gặp ông bà Lân ở Xóm Chùa. Anh ấy cần họ giúp đỡ một việc quan trọng.”
Bính Tâm nhướn mày tò mò, ánh mắt đầy sự hiểu biết: “Việc gì vậy chị?”
Lan Phương nhìn Văn Thành, rồi nhẹ nhàng kể, giọng nói mang theo sự lo lắng và hy vọng: “Anh ấy muốn thuyết phục ông bà Lân đóng giả làm cha mẹ của anh, rồi ra Hà Nội một chuyến. Nhưng anh ấy lo ông bà không đồng ý.”
Bính Tâm lặng im một lúc, đôi mắt sáng lên sự hiểu biết và quyết tâm. Cậu hiểu rằng, việc Văn Thành nhờ ông bà Lân không chỉ là một yêu cầu nhỏ, mà còn đòi hỏi lòng tin và tình cảm chân thành. Cậu quay sang Lan Phương, giọng trầm ấm và chắc chắn: “Chị Lan Phương, đừng lo. Em sẽ đi cùng anh chị. Em biết ông bà Lân, và em tin mình có thể thuyết phục họ.”
Lan Phương nhìn Bính Tâm, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp và cảm động. Những kỷ niệm cũ trở lại, những ngày tháng Bính Tâm từng giúp đỡ cô trong học tập, nay lại hiện diện trước mắt với sự nhiệt thành và sẵn lòng giúp đỡ. Văn Thành cũng cảm nhận được sự chân thành trong ánh mắt của Bính Tâm, anh gật đầu: “Cảm ơn cậu, Bính Tâm.”
Bính Tâm nhìn hai người cười đáp, nụ cười mang theo sự đồng lòng và quyết tâm: “Không có chi.”
Ba người tiếp tục đi bộ đến nhà ông bà Lân, cảm nhận những cơn gió nhẹ mát lành mang theo hương lúa non. Cảnh vật xung quanh như muốn hòa mình vào câu chuyện, làm nền cho một cuộc hành trình đầy hy vọng và thử thách. Nhà ông bà Lân hiện ra trước mắt với vẻ yên bình, cây cối xung quanh phủ bóng mát và những bông hoa dại nở rộ bên hàng rào tre. Ông bà Lân, những người nông dân chất phác và hiền lành, đang ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ, vừa nhìn thấy ba người đến, liền đứng dậy chào đón niềm nở.
Ông Lân mỉm cười, giọng trầm ấm như tiếng chuông xa xăm: “Ồ, Lan Phương, Văn Thành. Mới đến hả răng mấy cháu?”
Lan Phương nhẹ nhàng giới thiệu, giọng nói mang theo sự tôn trọng và yêu mến: “Dạ bọn cháu mới đến ạ, và cậu Bính Tâm chắc ông bà còn nhớ.”
Bà Lân mỉm cười hiền từ, ánh mắt sáng lên sự nhận ra: “Nhớ chứ, Bính Tâm lâu nay bận rộn mà vẫn nhớ đến ông bà hè, tốt quá.”
Sau vài lời thăm hỏi, Văn Thành lấy hết can đảm để trình bày ý định của mình. Anh kể chi tiết về việc cần ông bà giúp đỡ, đóng giả làm cha mẹ anh để ra Hà Nội một chuyến. Vừa nghe xong, khuôn mặt ông bà Lân biến đổi từ niềm nở sang lo lắng.
Ông Lân lắc đầu, giọng ngập ngừng mang theo sự băn khoăn: “Cậu nói ra Hà Nội răng? Ông bà già rồi, chưa khi mô đi xa rứa, không biết có giúp được chi không.”
Văn Thành cố gắng thuyết phục, giọng nói mang theo sự chân thành và hy vọng: “Cháu biết điều này khó khăn, nhưng đây là chuyện quan trọng với cháu. Cháu rất cần sự giúp đỡ của ông bà.”
Bà Lân thở dài, ánh mắt chứa đựng sự lo lắng và băn khoăn: “Chúng tôi sợ không mần được việc này, lại gây phiền cho cậu thôi.”
Lan Phương lúng túng hỏi lại, giọng nói mang theo sự bất ngờ: “Hôm bữa ông bà có hứa sẽ giúp rồi mà?”
Ông Lân vội giải thích, giọng nói đầy sự hối tiếc: “Hôm bữa bọn ta tưởng ở đây, chứ có biết phải ra Hà Nội mô.”
Bính Tâm bước tới, giọng nói ấm áp và nhẹ nhàng, mang theo sự thuyết phục chân thành: “Thưa ông bà, cháu biết ông bà rất e ngại, nhưng mà anh chị đây đều là những người thật thà, họ sẽ không lừa gạt gì ông bà đâu ạ, cứ tin tưởng ở cháu.”
Ánh mắt ông Lân nhìn Bính Tâm, chứa đựng sự tin tưởng và quyết định. Bà Lân cũng gật đầu, dường như đã quyết định. Ông Lân chậm rãi nói, giọng nói mang theo sự chắc chắn: “Cậu Bính Tâm nói vậy, ông bà cũng yên tâm phần mô. Điều kiện là phải có Bính Tâm đi cùng chúng tôi.”
Văn Thành thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nhìn Bính Tâm, rồi lại quay sang nhìn ông bà Lân, giọng nói đầy sự biết ơn: “Cháu đồng ý ạ, cháu sẽ lo mọi thứ cho ba người.”
Văn Thành và Lan Phương lặng lẽ rời nhà ông bà Lân, những bước chân nhẹ nhàng trên con đường quê, ánh nắng buổi chiều đổ dài bóng họ trên nền đất. Văn Thành quay sang Lan Phương, giọng nói mang theo chút lo lắng: “Lan Phương này, liệu Bính Tâm có phải người có thể tin tưởng được không?”
Lan Phương nhìn thẳng vào mắt Văn Thành, không chút do dự: “Chắc chắn rồi, anh Văn Thành. Bính Tâm là người bạn học mà em rất quý mến. Em tin tưởng cậu ấy hoàn toàn.”
Văn Thành gật đầu, lòng nhẹ nhõm hơn. Lan Phương quyết định đưa Văn Thành đến nhà Bính Tâm chơi cho biết. Ngôi nhà hiện ra trước mắt họ, mang vẻ đẹp bình dị nhưng ấm cúng của một vùng quê yên bình. Đó là một căn nhà cấp 4, xây bằng gạch, mái lợp tôn. Những bức tường màu vôi trắng đã bạc màu theo năm tháng, nhưng vẫn vững chắc, bảo vệ gia đình qua bao mùa mưa nắng.
Lan Phương dẫn Văn Thành bước vào sân nhà. Trong nhà, một người phụ nữ tầm gần 60 tuổi, lưng đã còng, chân yếu, đang cặm cụi làm việc lặt vặt. Bà là mẹ của Bính Tâm, bà chỉ có thể làm những việc nhẹ nhàng, còn lao động chính trong gia đình đều dựa vào Bính Tâm.
Bính Tâm từ trong nhà bước ra, thấy Lan Phương và Văn Thành, cậu vui mừng chào đón: “Chào chị Lan Phương, chào anh Văn Thành. Mời anh chị vào nhà chơi.”
Văn Thành cảm nhận được sự hiền lành, chất phác trong từng lời nói, cử chỉ của Bính Tâm. Anh không khỏi xót xa khi nhìn thấy hoàn cảnh gia đình cậu. Một cảm giác khâm phục trỗi dậy trong lòng anh: dù nghèo khó, Bính Tâm vẫn giữ được vẻ hiền lành, chất phác và giàu lòng thương người.
Văn Thành nhìn quanh căn nhà đơn sơ, rồi quay sang Lan Phương và Bính Tâm, giọng nói chân thành: “Cảm ơn Bính Tâm. Cậu thật đáng quý.”
Ba người ngồi lại trong căn nhà ấm cúng, câu chuyện giữa họ trở nên thân mật và gần gũi hơn. Văn Thành lắng nghe mẹ của Bính Tâm kể về những khó khăn trong cuộc sống và những nỗ lực không ngừng nghỉ của Bính Tâm để chăm lo cho gia đình.
Khi câu chuyện lắng xuống, Bính Tâm lên tiếng, giọng nói đầy quan tâm: “Anh Văn Thành, chị Lan Phương, em muốn biết kế hoạch của chúng ta. Khi nào thì bắt đầu đi ra Hà Nội để em còn xin phép mẹ và chuẩn bị?”
Văn Thành suy nghĩ một chút rồi đáp: “Chúng ta dự định ngày mai sẽ đi.”
Bính Tâm gật đầu, trả lời: “Được, anh. Em sẽ xin phép mẹ ngay bây giờ và bắt đầu chuẩn bị.
Lan Phương mỉm cười động viên: “Cảm ơn em, Bính Tâm. Chị biết điều này không dễ dàng, nhưng có em giúp, chị tin mọi chuyện sẽ suôn sẻ hơn.”
Bính Tâm đứng dậy, bước đến bên mẹ, giọng nói dịu dàng: “Mẹ ơi, con cần xin phép mẹ một chuyện. Ngày mai con phải ra Hà Nội một chuyến. Con sẽ cố gắng sắp xếp mọi việc ở nhà trước khi đi.”
Mẹ Bính Tâm nhìn con trai, trong ánh mắt vừa lo lắng vừa tự hào: “Con cứ đi đi, mẹ. Nhớ giữ gìn sức khỏe và cẩn thận nha.”
Văn Thành và Lan Phương đứng dậy, cảm ơn mẹ Bính Tâm vì sự đồng ý và tin tưởng. Cả ba người tiếp tục bàn bạc chi tiết về chuyến đi. Trong lòng ai nấy đều có suy nghĩ và kể hoạch cho riêng mình.
/76
|