Trong căn phòng nhỏ ở Moscow, Văn Thành đứng lặng lẽ nhìn qua khung cửa sổ, ngắm những ánh đèn lung linh phản chiếu trên mặt sông Moskva. Trái tim anh bối rối với những sự việc vừa qua, anh suy nghĩ về những biến cố mà gia đình phải chịu, những sự việc kỳ lạ và bất ngờ dồn dập khiến anh không thể không đặt câu hỏi: liệu đó có phải là một âm mưu của thế lực đen tối nào đó không?
Mỗi khi nghĩ đến, lòng anh lại ngổn ngang với những suy nghĩ hỗn độn. Anh cảm nhận được sự nguy hiểm rình rập, một bàn tay vô hình nào đó đang cố gắng thao túng và làm suy nghĩ của anh lệch lạc đi.
Thế nhưng Văn Thành tự nhủ. “Mình chẳng còn gì để mất.”
Văn Thành nhận ra rằng việc cần làm bây giờ là dùng số tiền này sao cho hợp lý và để để tiếp nối truyền thống gia đình. Anh quyết định thành lập một công ty, cái tên “Công ty Xuất nhập khẩu Trọng Nghĩa” lúc này đã có trong trí tưởng tượng của anh.
Văn Thành biết rằng con đường phía trước sẽ đầy chông gai, nhưng anh không sợ hãi. Anh tin tưởng vào khả năng của mình và sự giúp đỡ từ Lan Phương, người luôn ở bên cạnh, chia sẻ mọi niềm vui và nỗi buồn. Như Winston Churchill đã từng nói: “Thành công không phải là cuối cùng, thất bại không phải là chết chóc: Điều quan trọng là lòng can đảm để tiếp tục.”
Văn Thành biết rằng việc tạo dựng một nền tảng vững chắc ở Liên Bang Nga sẽ giúp anh có cơ hội trở về nước với tâm thế cao hơn, đủ để đương đầu với mọi thế lực đang rình rập và sẵn sàng cắn xé anh bất cứ lúc nào. Trong lòng anh, ngọn lửa nhiệt huyết của tuổi trẻ bừng cháy, anh nhớ đến câu nói của Nelson Mandela: “Mọi thứ luôn có vẻ không thể cho đến khi nó được hoàn thành.” Với tất cả tình yêu và quyết tâm, anh chuẩn bị bắt đầu cuộc đời mới, biết rằng mỗi thử thách sẽ chỉ làm anh thêm mạnh mẽ và kiên cường. Bằng tất cả nghị lực và niềm tin, anh khẳng định: Đường lớn đã mở đi tới tương lai. Ngày mai đang bắt đầu từ ngày hôm nay.
Với những suy nghĩ ấy, Văn Thành biết rằng mình đã sẵn sàng. Anh hít một hơi thật sâu, cảm nhận sự quyết tâm lan tỏa khắp cơ thể, và mỉm cười.
“Ra ăn cơm nè anh ơi,” tiếng gõ cửa và tiếng nói của Lan Phương cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
Văn Thành đi ra, anh ngồi xuống bàn ăn cùng Lan Phương, sau một hồi lưỡng lự, anh quyết định nói ra suy nghĩ của mình.
“Lan Phương à, anh đã suy nghĩ rất nhiều. Anh muốn dùng số tiền đó để thành lập một công ty, anh muốn tạo một nền tảng vững chắc trước khi chúng ta trở về nước.”
Lan Phương vô cùng ngạc nhiên trước ý định của Văn Thành. Cô đặt tách trà xuống, nhìn anh với ánh mắt đầy tò mò và lo lắng. “Thành lập công ty ở đây ư? Anh chắc chắn chứ?”
Văn Thành gật đầu, ánh mắt kiên định. “Anh đã suy nghĩ rất kỹ. Anh nghĩ đây là một dụng ý của bác trước khi đưa anh số tiền này, anh tin rằng với sự hỗ trợ của em, chúng ta sẽ làm được.”
Sau vài giây im lặng, Lan Phương mỉm cười, ánh mắt tràn đầy tin tưởng. “Nếu đó là điều anh muốn và anh tin rằng đó là điều tốt nhất, em sẽ ủng hộ anh hết mình. Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Văn Thành nắm chặt tay Lan Phương. “Giờ anh cần em giúp anh lo liệu giấy tờ pháp lý liên quan đến việc thành lập công ty. Và anh hy vọng em sẽ làm người đại diện của công ty.”
“Em sao?” Lan Phương tỏ ra lo lắng hỏi.
“Anh tin em sẽ làm được,” Văn Thành trấn an cô.
Lan Phương cảm nhận được sự nghiêm túc và khẩn thiết trong lời nói của Văn Thành, cô gật đầu. “Được rồi, em sẽ làm điều đó. Em sẽ trở thành người đại diện cho Công ty, thế còn anh?”
Văn Thành thở dài rồi nói. “Có lẽ anh sẽ lo phần hậu trường.”
Lan Phương tò mò. “Vậy anh đã nghĩ đến lĩnh vực mà công ty mình làm chưa?”
“Hôm qua anh đã suy nghĩ kĩ rồi, chúng ta sẽ thành lập công ty xuất nhập khẩu,” Văn Thành tự tin.
“Ý tưởng đó rất tốt, thế còn tên công ty là gì?” Lan Phương mỉm cười hỏi.
Văn Thành đưa bức thư từ hôm bữa cho Lan Phương rồi nói. “Công ty xuất nhập khẩu Trọng Nghĩa.”
Đêm đã khuya, ánh trăng mờ ảo len lỏi qua rèm cửa, chiếu nhẹ lên gương mặt trầm tư của Lan Phương. Cô ngồi lặng lẽ bên bàn làm việc trong căn phòng nhỏ, đôi mắt nhìn chăm chú vào khoảng không trước mặt. Những ý nghĩ rối bời hiện lên trong đầu cô, xoay quanh quyết định quan trọng về việc Văn Thành mở công và cô có nên nghỉ việc ở chỗ làm cũ để toàn tâm toàn ý tập trung vào công ty mới cùng Văn Thành hay không.
Lan Phương nhớ lại những ngày tháng làm việc tại công ty hiện tại, nơi cô đã dành nhiều năm cống hiến và gắn bó. Ở đó, cô có một công việc ổn định, đồng nghiệp thân thiện và môi trường làm việc quen thuộc. Tuy nhiên, cùng với đó là cảm giác đều đặn và an toàn đến mức dần trở nên nhàm chán.
Nhưng giờ đây, trước mắt cô là một cơ hội mới, một thách thức đầy hứa hẹn nhưng cũng lắm gian nan. Văn Thành, người mà cô tin tưởng và yêu thương, đã đặt toàn bộ niềm tin và hy vọng vào kế hoạch thành lập công ty Xuất nhập khẩu. Sự quyết tâm và khát vọng của anh đã truyền cảm hứng và động lực cho cô.
Lan Phương thầm nghĩ: “Liệu mình có đủ dũng cảm để từ bỏ công việc ổn định hiện tại? Mình có thể đối mặt với những khó khăn và thách thức phía trước không?” Cô biết rằng quyết định này không chỉ ảnh hưởng đến sự nghiệp của bản thân mà còn đến tương lai của cả công ty mới và Văn Thành.
Cô hít một hơi thật sâu, cảm nhận từng nhịp thở đều đặn. Lan Phương nhớ lại câu nói của một người bạn: “Đôi khi, để tiến về phía trước, chúng ta phải dám bước ra khỏi vùng an toàn của mình.” Câu nói ấy khiến cô cảm thấy có thêm can đảm.
Sáng hôm sau, Lan Phương thức dậy với đầy quyết tâm. Cô chuẩn bị mọi thứ kỹ càng, mang theo lá đơn xin nghỉ việc đã viết sẵn, và đến công ty như thường lệ. Khi bước vào văn phòng, cô cảm nhận được sự ấm áp và quen thuộc của nơi mình đã gắn bó suốt nhiều năm qua.
Lan Phương nhẹ nhàng gõ cửa phòng giám đốc và bước vào. Cô trình bày ngắn gọn về quyết định của mình và đưa lá đơn xin nghỉ việc cho ông. Giám đốc nhìn cô với ánh mắt tiếc nuối và có chút ngạc nhiên. “Phương, sao em lại quyết định nghỉ việc đột ngột vậy?”
Lan Phương mỉm cười nhẹ, đáp: “Em đã suy nghĩ kỹ và thấy rằng đây là thời điểm thích hợp để em theo đuổi những cơ hội mới. Em xin lỗi vì đã khiến mọi người bất ngờ, nhưng em tin rằng quyết định này sẽ tốt cho cả hai bên.”
Giám đốc gật đầu, thở dài. “Chúng tôi rất tiếc khi mất một nhân viên tận tụy như em. Hy vọng em sẽ thành công với những dự định của mình. Trước khi rời đi, mong em sẽ hoàn thành tốt các nhiệm vụ còn lại.”
Sau khi rời khỏi phòng giám đốc, Lan Phương thông báo quyết định của mình với đồng nghiệp. Mọi người trong công ty đều bàng hoàng và buồn bã trước sự chia tay của cô. Những lời chúc tốt đẹp và cả những lời khuyên chân thành được gửi đến, khiến Lan Phương không khỏi xúc động.
Một đồng nghiệp thân thiết bước đến, nắm tay Lan Phương: “Phương, chị sẽ rất nhớ em. Chúc em thật nhiều may mắn và thành công với dự án mới. Hãy giữ liên lạc nhé.”
Lan Phương nở nụ cười, cảm ơn mọi người vì đã luôn ủng hộ và đồng hành cùng cô suốt thời gian qua. Cô hứa sẽ cố gắng hoàn thành tốt nhiệm vụ trước khi rời đi, không để lại bất kỳ công việc nào dang dở.
Những ngày cuối cùng ở công ty, Lan Phương làm việc không ngừng nghỉ, cẩn thận hoàn thành tất cả các dự án và bàn giao công việc cho đồng nghiệp. Cô muốn chắc chắn rằng mọi thứ sẽ tiếp tục suôn sẻ sau khi mình rời đi.
Đến ngày cuối cùng, Lan Phương rời khỏi công ty với tâm trạng đầy cảm xúc. Mặc dù cảm thấy tiếc nuối khi phải chia tay nơi mình đã gắn bó, nhưng cô cũng đầy hy vọng vào tương lai phía trước, nơi những thử thách mới đang chờ đón cô và Văn Thành.
Khi kế hoạch thành lập Công ty Xuất nhập khẩu Trọng Nghĩa dần trở nên rõ ràng, Văn Thành đang phân có nên nói cho Ngọc Hoàng và Bính Minh biết không, anh kéo tay Lan Phương lại hỏi. “Theo em, chúng ta có thể nói chuyện này cho Hoàng và Minh biết không? “
Lan Phương suy nghĩ một lúc rồi trả lời. “Em nghĩ là cho các cậu ấy biết, dù sao đây cũng là chuyện lớn mình không thấy giấu mãi được, nếu anh ngại ra mặt thì mọi việc cứ để em lo.”
“Được rồi, em cứ quyết định đi,” Văn Thành nhìn Lan Phương một cách âu yếm rồi nói.
Chiều hôm sau Lan Phương mời hai người bạn đến nhà và ngồi xuống nói chuyện.
“Hoàng, Minh, mình có một chuyện quan trọng muốn nói với các cậu,” Lan Phương bắt đầu, ánh mắt nghiêm túc. Ngọc Hoàng và Bính Minh ngồi xuống, tập trung lắng nghe. Lan Phương tiếp tục: “Mình đã quyết định thành lập một công ty xuất nhập khẩu ở Liên Bang Nga. Mọi thứ đang trong quá trình chuẩn bị và sắp tới sẽ khai trương.”
Ngọc Hoàng nhìn Lan Phương với vẻ ngạc nhiên. “Cậu đang đùa đúng không, đấy là một việc lớn đấy.”
“Mình đã suy nghĩ kĩ rồi, cũng đã hỏi ý kiến từ anh Văn Thành, đôi khi chúng ta phải dám bước ra khỏi vùng an toàn,” Lan Phương nói với anh mắt kiên định.
Ngọc Hoàng gật đầu đồng ý: “Nếu cậu đã có ý định vậy thì bọn mình sẽ ủng hộ cậu hết mình. Nếu cần giúp đỡ gì, đừng ngần ngại nói với bọn mình nhé.”
Lan Phương cảm thấy ấm lòng trước sự ủng hộ của hai người bạn. Tuy nhiên, cô quyết định không nói số tiền có từ đâu và không đề cập đến việc kế hoạch này là của Văn Thành. Cô chỉ chia sẻ những thông tin cần thiết về công ty và những bước chuẩn bị sắp tới.
Sắp đến ngày khai trương, Ngọc Hoàng và Bính Minh luôn túc trực bên cạnh để giúp đỡ Lan Phương. Họ cùng cô sắp xếp văn phòng, trang trí không gian và chuẩn bị mọi thứ cho buổi lễ khai trương. Những ngày này, ba người làm việc không ngừng nghỉ.
Ngày khai trương cuối cùng cũng đến. Công ty được trang hoàng lộng lẫy với những bó hoa tươi thắm và những dải băng đỏ rực rỡ. Lan Phương bận rộn chào đón khách mời, từ những đối tác tiềm năng đến bạn bè. Văn Thành đứng ở một góc, dõi theo mọi thứ với đôi mắt tràn đầy niềm tin và xúc động. Anh thầm cảm ơn Lan Phương vì sự ủng hộ và cống hiến của cô suốt thời gian qua, còn Ngọc Hoàng và Bính Minh không ngừng tay, từ việc sắp xếp chỗ ngồi đến việc hỗ trợ khách mời.
Khi mọi người đã ổn định chỗ ngồi, buổi lễ khai trương chính thức bắt đầu. Lan Phương bước lên sân khấu, cảm ơn tất cả khách mời đã đến dự và chia sẻ về hành trình gian nan mà cô đã trải qua để có được ngày hôm nay. “Công ty Xuất nhập khẩu Trọng Nghĩa không chỉ là một dự án kinh doanh, mà còn là biểu tượng của lòng kiên trì với niềm tin và tinh thần đoàn kết,” cô nói, giọng nói đầy cảm xúc.
Khi giờ khắc quan trọng đến, Lan Phương cắt băng khai trương, trong tiếng vỗ tay reo hò của tất cả mọi người. Những dải băng đỏ rơi xuống, đánh dấu một khởi đầu mới, mở ra một chương mới trong cuộc đời cô.
Buổi lễ khai trương kết thúc trong không khí vui vẻ và ấm áp. Khi khách mời đã ra về hết, Văn Thành đứng ngồi đó, lặng lẽ ngắm nhìn toàn bộ văn phòng mới trang hoàng lộng lẫy. Ánh đèn vàng dịu dàng tỏa sáng, tạo nên một khung cảnh ấm cúng và thanh bình. Anh cảm nhận được niềm tự hào và hạnh phúc tràn ngập trong lòng.
Bất chợt, một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau. “Anh đang nghĩ gì vậy?” Anh quay lại, thấy Lan Phương bước đến, ánh mắt lấp lánh niềm vui.
Lan Phương rót hai ly trà, đưa một ly cho Văn Thành rồi ngồi xuống bên cạnh anh. Cô nhìn anh với ánh mắt đầy tình cảm và nói: “Anh thấy buổi lễ hôm nay thế nào?”
Văn Thành mỉm cười, nhìn quanh văn phòng mới trang hoàng. “Anh thấy tuyệt vời, cuối chúng ta đã đi được đến đây. Mọi thứ đều suôn sẻ hơn anh tưởng tượng.”
Lan Phương gật đầu, ánh mắt lấp lánh niềm vui. “Em cũng vậy. Hi vọng đầu xuôi đuôi lọt anh ạ.”
Văn Thành vuốt nhẹ lọn tóc mai đang lấm tấm mồ hôi của Lan Phương rồi nói. “Cảm ơn em, nếu không có em, anh không biết liệu mình có thể làm được điều này không. Cảm ơn em đã hy sinh rất nhiều và luôn ở bên anh.”
Lan Phương khẽ cảm nhận được sự ấm áp từ anh. “Em nên cảm ơn anh vì đã cho em cơ hội mới đúng,” nói rồi Lan Phương từ từ tựa đầu vào vai anh sau một ngày mệt mỏi.
Họ ngồi bên nhau, trò chuyện về những kế hoạch và dự định cho tương lai. Trong ánh đèn vàng dịu, hai người như hòa quyện vào nhau, tìm thấy sự đồng điệu và tin tưởng tuyệt đối.
Thế nhưng “người tính không bằng trời tính” do công ty mới thành lập và chưa có tiếng tăm, họ chỉ ký được rất ít hợp đồng. Mỗi ngày trôi qua, áp lực tài chính càng đè nặng. Văn Thành và Lan Phương cố gắng hết sức để giữ vững công ty, nhưng tình hình ngày càng trở nên khó khăn. Những nỗ lực của họ dường như không đủ để xoay chuyển tình thế. Mỗi lần kiểm tra sổ sách, họ lại cảm thấy nản lòng khi con số lợi nhuận chẳng tăng thêm bao nhiêu, trong khi chi phí ngày càng lớn.
Những ngày tháng ấy tưởng chừng như không thể chịu nổi, công ty đứng trước nguy cơ phá sản. Nhưng rồi, vào một buổi sáng, khi Văn Thành và Lan Phương đang ngồi trong văn phòng, cửa phòng bất ngờ mở ra. Một người đàn ông lịch lãm bước vào, giới thiệu mình là đại diện của một nhà nhập khẩu lớn từ Việt Nam.
Người đàn ông ấy ngỏ ý muốn hợp tác với Công ty Xuất nhập khẩu Trọng Nghĩa. Lan Phương và Văn Thành nhìn nhau, không thể tin vào tai mình. Đây chính là cơ hội mà họ đã chờ đợi bấy lâu.
“Chúng tôi đã nghe về tiềm năng của công ty các bạn và rất mong muốn được hợp tác,” người đàn ông nói. “Chúng tôi tin rằng đây sẽ là một mối quan hệ hợp tác lâu dài và có lợi cho cả hai bên.”
Thực ra, nhà nhập khẩu này được bác của Văn Thành nhờ giúp đỡ. Bác luôn âm thầm dõi theo và biết được những khó khăn mà cháu mình đang gặp phải. Thông qua mối quan hệ của mình, bác đã tìm cách mang đến cơ hội này cho Văn Thành và Lan Phương.
Văn Thành và Lan Phương xúc động và biết rằng đây là cơ hội vàng để vực dậy công ty. Họ nhanh chóng tiến hành các thủ tục cần thiết và ký kết hợp đồng với nhà nhập khẩu lớn từ Việt Nam. Nhờ vào hợp đồng này, công ty của họ không chỉ thoát khỏi nguy cơ phá sản mà còn có nền tảng vững chắc để phát triển.
Mỗi khi nghĩ đến, lòng anh lại ngổn ngang với những suy nghĩ hỗn độn. Anh cảm nhận được sự nguy hiểm rình rập, một bàn tay vô hình nào đó đang cố gắng thao túng và làm suy nghĩ của anh lệch lạc đi.
Thế nhưng Văn Thành tự nhủ. “Mình chẳng còn gì để mất.”
Văn Thành nhận ra rằng việc cần làm bây giờ là dùng số tiền này sao cho hợp lý và để để tiếp nối truyền thống gia đình. Anh quyết định thành lập một công ty, cái tên “Công ty Xuất nhập khẩu Trọng Nghĩa” lúc này đã có trong trí tưởng tượng của anh.
Văn Thành biết rằng con đường phía trước sẽ đầy chông gai, nhưng anh không sợ hãi. Anh tin tưởng vào khả năng của mình và sự giúp đỡ từ Lan Phương, người luôn ở bên cạnh, chia sẻ mọi niềm vui và nỗi buồn. Như Winston Churchill đã từng nói: “Thành công không phải là cuối cùng, thất bại không phải là chết chóc: Điều quan trọng là lòng can đảm để tiếp tục.”
Văn Thành biết rằng việc tạo dựng một nền tảng vững chắc ở Liên Bang Nga sẽ giúp anh có cơ hội trở về nước với tâm thế cao hơn, đủ để đương đầu với mọi thế lực đang rình rập và sẵn sàng cắn xé anh bất cứ lúc nào. Trong lòng anh, ngọn lửa nhiệt huyết của tuổi trẻ bừng cháy, anh nhớ đến câu nói của Nelson Mandela: “Mọi thứ luôn có vẻ không thể cho đến khi nó được hoàn thành.” Với tất cả tình yêu và quyết tâm, anh chuẩn bị bắt đầu cuộc đời mới, biết rằng mỗi thử thách sẽ chỉ làm anh thêm mạnh mẽ và kiên cường. Bằng tất cả nghị lực và niềm tin, anh khẳng định: Đường lớn đã mở đi tới tương lai. Ngày mai đang bắt đầu từ ngày hôm nay.
Với những suy nghĩ ấy, Văn Thành biết rằng mình đã sẵn sàng. Anh hít một hơi thật sâu, cảm nhận sự quyết tâm lan tỏa khắp cơ thể, và mỉm cười.
“Ra ăn cơm nè anh ơi,” tiếng gõ cửa và tiếng nói của Lan Phương cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
Văn Thành đi ra, anh ngồi xuống bàn ăn cùng Lan Phương, sau một hồi lưỡng lự, anh quyết định nói ra suy nghĩ của mình.
“Lan Phương à, anh đã suy nghĩ rất nhiều. Anh muốn dùng số tiền đó để thành lập một công ty, anh muốn tạo một nền tảng vững chắc trước khi chúng ta trở về nước.”
Lan Phương vô cùng ngạc nhiên trước ý định của Văn Thành. Cô đặt tách trà xuống, nhìn anh với ánh mắt đầy tò mò và lo lắng. “Thành lập công ty ở đây ư? Anh chắc chắn chứ?”
Văn Thành gật đầu, ánh mắt kiên định. “Anh đã suy nghĩ rất kỹ. Anh nghĩ đây là một dụng ý của bác trước khi đưa anh số tiền này, anh tin rằng với sự hỗ trợ của em, chúng ta sẽ làm được.”
Sau vài giây im lặng, Lan Phương mỉm cười, ánh mắt tràn đầy tin tưởng. “Nếu đó là điều anh muốn và anh tin rằng đó là điều tốt nhất, em sẽ ủng hộ anh hết mình. Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Văn Thành nắm chặt tay Lan Phương. “Giờ anh cần em giúp anh lo liệu giấy tờ pháp lý liên quan đến việc thành lập công ty. Và anh hy vọng em sẽ làm người đại diện của công ty.”
“Em sao?” Lan Phương tỏ ra lo lắng hỏi.
“Anh tin em sẽ làm được,” Văn Thành trấn an cô.
Lan Phương cảm nhận được sự nghiêm túc và khẩn thiết trong lời nói của Văn Thành, cô gật đầu. “Được rồi, em sẽ làm điều đó. Em sẽ trở thành người đại diện cho Công ty, thế còn anh?”
Văn Thành thở dài rồi nói. “Có lẽ anh sẽ lo phần hậu trường.”
Lan Phương tò mò. “Vậy anh đã nghĩ đến lĩnh vực mà công ty mình làm chưa?”
“Hôm qua anh đã suy nghĩ kĩ rồi, chúng ta sẽ thành lập công ty xuất nhập khẩu,” Văn Thành tự tin.
“Ý tưởng đó rất tốt, thế còn tên công ty là gì?” Lan Phương mỉm cười hỏi.
Văn Thành đưa bức thư từ hôm bữa cho Lan Phương rồi nói. “Công ty xuất nhập khẩu Trọng Nghĩa.”
Đêm đã khuya, ánh trăng mờ ảo len lỏi qua rèm cửa, chiếu nhẹ lên gương mặt trầm tư của Lan Phương. Cô ngồi lặng lẽ bên bàn làm việc trong căn phòng nhỏ, đôi mắt nhìn chăm chú vào khoảng không trước mặt. Những ý nghĩ rối bời hiện lên trong đầu cô, xoay quanh quyết định quan trọng về việc Văn Thành mở công và cô có nên nghỉ việc ở chỗ làm cũ để toàn tâm toàn ý tập trung vào công ty mới cùng Văn Thành hay không.
Lan Phương nhớ lại những ngày tháng làm việc tại công ty hiện tại, nơi cô đã dành nhiều năm cống hiến và gắn bó. Ở đó, cô có một công việc ổn định, đồng nghiệp thân thiện và môi trường làm việc quen thuộc. Tuy nhiên, cùng với đó là cảm giác đều đặn và an toàn đến mức dần trở nên nhàm chán.
Nhưng giờ đây, trước mắt cô là một cơ hội mới, một thách thức đầy hứa hẹn nhưng cũng lắm gian nan. Văn Thành, người mà cô tin tưởng và yêu thương, đã đặt toàn bộ niềm tin và hy vọng vào kế hoạch thành lập công ty Xuất nhập khẩu. Sự quyết tâm và khát vọng của anh đã truyền cảm hứng và động lực cho cô.
Lan Phương thầm nghĩ: “Liệu mình có đủ dũng cảm để từ bỏ công việc ổn định hiện tại? Mình có thể đối mặt với những khó khăn và thách thức phía trước không?” Cô biết rằng quyết định này không chỉ ảnh hưởng đến sự nghiệp của bản thân mà còn đến tương lai của cả công ty mới và Văn Thành.
Cô hít một hơi thật sâu, cảm nhận từng nhịp thở đều đặn. Lan Phương nhớ lại câu nói của một người bạn: “Đôi khi, để tiến về phía trước, chúng ta phải dám bước ra khỏi vùng an toàn của mình.” Câu nói ấy khiến cô cảm thấy có thêm can đảm.
Sáng hôm sau, Lan Phương thức dậy với đầy quyết tâm. Cô chuẩn bị mọi thứ kỹ càng, mang theo lá đơn xin nghỉ việc đã viết sẵn, và đến công ty như thường lệ. Khi bước vào văn phòng, cô cảm nhận được sự ấm áp và quen thuộc của nơi mình đã gắn bó suốt nhiều năm qua.
Lan Phương nhẹ nhàng gõ cửa phòng giám đốc và bước vào. Cô trình bày ngắn gọn về quyết định của mình và đưa lá đơn xin nghỉ việc cho ông. Giám đốc nhìn cô với ánh mắt tiếc nuối và có chút ngạc nhiên. “Phương, sao em lại quyết định nghỉ việc đột ngột vậy?”
Lan Phương mỉm cười nhẹ, đáp: “Em đã suy nghĩ kỹ và thấy rằng đây là thời điểm thích hợp để em theo đuổi những cơ hội mới. Em xin lỗi vì đã khiến mọi người bất ngờ, nhưng em tin rằng quyết định này sẽ tốt cho cả hai bên.”
Giám đốc gật đầu, thở dài. “Chúng tôi rất tiếc khi mất một nhân viên tận tụy như em. Hy vọng em sẽ thành công với những dự định của mình. Trước khi rời đi, mong em sẽ hoàn thành tốt các nhiệm vụ còn lại.”
Sau khi rời khỏi phòng giám đốc, Lan Phương thông báo quyết định của mình với đồng nghiệp. Mọi người trong công ty đều bàng hoàng và buồn bã trước sự chia tay của cô. Những lời chúc tốt đẹp và cả những lời khuyên chân thành được gửi đến, khiến Lan Phương không khỏi xúc động.
Một đồng nghiệp thân thiết bước đến, nắm tay Lan Phương: “Phương, chị sẽ rất nhớ em. Chúc em thật nhiều may mắn và thành công với dự án mới. Hãy giữ liên lạc nhé.”
Lan Phương nở nụ cười, cảm ơn mọi người vì đã luôn ủng hộ và đồng hành cùng cô suốt thời gian qua. Cô hứa sẽ cố gắng hoàn thành tốt nhiệm vụ trước khi rời đi, không để lại bất kỳ công việc nào dang dở.
Những ngày cuối cùng ở công ty, Lan Phương làm việc không ngừng nghỉ, cẩn thận hoàn thành tất cả các dự án và bàn giao công việc cho đồng nghiệp. Cô muốn chắc chắn rằng mọi thứ sẽ tiếp tục suôn sẻ sau khi mình rời đi.
Đến ngày cuối cùng, Lan Phương rời khỏi công ty với tâm trạng đầy cảm xúc. Mặc dù cảm thấy tiếc nuối khi phải chia tay nơi mình đã gắn bó, nhưng cô cũng đầy hy vọng vào tương lai phía trước, nơi những thử thách mới đang chờ đón cô và Văn Thành.
Khi kế hoạch thành lập Công ty Xuất nhập khẩu Trọng Nghĩa dần trở nên rõ ràng, Văn Thành đang phân có nên nói cho Ngọc Hoàng và Bính Minh biết không, anh kéo tay Lan Phương lại hỏi. “Theo em, chúng ta có thể nói chuyện này cho Hoàng và Minh biết không? “
Lan Phương suy nghĩ một lúc rồi trả lời. “Em nghĩ là cho các cậu ấy biết, dù sao đây cũng là chuyện lớn mình không thấy giấu mãi được, nếu anh ngại ra mặt thì mọi việc cứ để em lo.”
“Được rồi, em cứ quyết định đi,” Văn Thành nhìn Lan Phương một cách âu yếm rồi nói.
Chiều hôm sau Lan Phương mời hai người bạn đến nhà và ngồi xuống nói chuyện.
“Hoàng, Minh, mình có một chuyện quan trọng muốn nói với các cậu,” Lan Phương bắt đầu, ánh mắt nghiêm túc. Ngọc Hoàng và Bính Minh ngồi xuống, tập trung lắng nghe. Lan Phương tiếp tục: “Mình đã quyết định thành lập một công ty xuất nhập khẩu ở Liên Bang Nga. Mọi thứ đang trong quá trình chuẩn bị và sắp tới sẽ khai trương.”
Ngọc Hoàng nhìn Lan Phương với vẻ ngạc nhiên. “Cậu đang đùa đúng không, đấy là một việc lớn đấy.”
“Mình đã suy nghĩ kĩ rồi, cũng đã hỏi ý kiến từ anh Văn Thành, đôi khi chúng ta phải dám bước ra khỏi vùng an toàn,” Lan Phương nói với anh mắt kiên định.
Ngọc Hoàng gật đầu đồng ý: “Nếu cậu đã có ý định vậy thì bọn mình sẽ ủng hộ cậu hết mình. Nếu cần giúp đỡ gì, đừng ngần ngại nói với bọn mình nhé.”
Lan Phương cảm thấy ấm lòng trước sự ủng hộ của hai người bạn. Tuy nhiên, cô quyết định không nói số tiền có từ đâu và không đề cập đến việc kế hoạch này là của Văn Thành. Cô chỉ chia sẻ những thông tin cần thiết về công ty và những bước chuẩn bị sắp tới.
Sắp đến ngày khai trương, Ngọc Hoàng và Bính Minh luôn túc trực bên cạnh để giúp đỡ Lan Phương. Họ cùng cô sắp xếp văn phòng, trang trí không gian và chuẩn bị mọi thứ cho buổi lễ khai trương. Những ngày này, ba người làm việc không ngừng nghỉ.
Ngày khai trương cuối cùng cũng đến. Công ty được trang hoàng lộng lẫy với những bó hoa tươi thắm và những dải băng đỏ rực rỡ. Lan Phương bận rộn chào đón khách mời, từ những đối tác tiềm năng đến bạn bè. Văn Thành đứng ở một góc, dõi theo mọi thứ với đôi mắt tràn đầy niềm tin và xúc động. Anh thầm cảm ơn Lan Phương vì sự ủng hộ và cống hiến của cô suốt thời gian qua, còn Ngọc Hoàng và Bính Minh không ngừng tay, từ việc sắp xếp chỗ ngồi đến việc hỗ trợ khách mời.
Khi mọi người đã ổn định chỗ ngồi, buổi lễ khai trương chính thức bắt đầu. Lan Phương bước lên sân khấu, cảm ơn tất cả khách mời đã đến dự và chia sẻ về hành trình gian nan mà cô đã trải qua để có được ngày hôm nay. “Công ty Xuất nhập khẩu Trọng Nghĩa không chỉ là một dự án kinh doanh, mà còn là biểu tượng của lòng kiên trì với niềm tin và tinh thần đoàn kết,” cô nói, giọng nói đầy cảm xúc.
Khi giờ khắc quan trọng đến, Lan Phương cắt băng khai trương, trong tiếng vỗ tay reo hò của tất cả mọi người. Những dải băng đỏ rơi xuống, đánh dấu một khởi đầu mới, mở ra một chương mới trong cuộc đời cô.
Buổi lễ khai trương kết thúc trong không khí vui vẻ và ấm áp. Khi khách mời đã ra về hết, Văn Thành đứng ngồi đó, lặng lẽ ngắm nhìn toàn bộ văn phòng mới trang hoàng lộng lẫy. Ánh đèn vàng dịu dàng tỏa sáng, tạo nên một khung cảnh ấm cúng và thanh bình. Anh cảm nhận được niềm tự hào và hạnh phúc tràn ngập trong lòng.
Bất chợt, một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau. “Anh đang nghĩ gì vậy?” Anh quay lại, thấy Lan Phương bước đến, ánh mắt lấp lánh niềm vui.
Lan Phương rót hai ly trà, đưa một ly cho Văn Thành rồi ngồi xuống bên cạnh anh. Cô nhìn anh với ánh mắt đầy tình cảm và nói: “Anh thấy buổi lễ hôm nay thế nào?”
Văn Thành mỉm cười, nhìn quanh văn phòng mới trang hoàng. “Anh thấy tuyệt vời, cuối chúng ta đã đi được đến đây. Mọi thứ đều suôn sẻ hơn anh tưởng tượng.”
Lan Phương gật đầu, ánh mắt lấp lánh niềm vui. “Em cũng vậy. Hi vọng đầu xuôi đuôi lọt anh ạ.”
Văn Thành vuốt nhẹ lọn tóc mai đang lấm tấm mồ hôi của Lan Phương rồi nói. “Cảm ơn em, nếu không có em, anh không biết liệu mình có thể làm được điều này không. Cảm ơn em đã hy sinh rất nhiều và luôn ở bên anh.”
Lan Phương khẽ cảm nhận được sự ấm áp từ anh. “Em nên cảm ơn anh vì đã cho em cơ hội mới đúng,” nói rồi Lan Phương từ từ tựa đầu vào vai anh sau một ngày mệt mỏi.
Họ ngồi bên nhau, trò chuyện về những kế hoạch và dự định cho tương lai. Trong ánh đèn vàng dịu, hai người như hòa quyện vào nhau, tìm thấy sự đồng điệu và tin tưởng tuyệt đối.
Thế nhưng “người tính không bằng trời tính” do công ty mới thành lập và chưa có tiếng tăm, họ chỉ ký được rất ít hợp đồng. Mỗi ngày trôi qua, áp lực tài chính càng đè nặng. Văn Thành và Lan Phương cố gắng hết sức để giữ vững công ty, nhưng tình hình ngày càng trở nên khó khăn. Những nỗ lực của họ dường như không đủ để xoay chuyển tình thế. Mỗi lần kiểm tra sổ sách, họ lại cảm thấy nản lòng khi con số lợi nhuận chẳng tăng thêm bao nhiêu, trong khi chi phí ngày càng lớn.
Những ngày tháng ấy tưởng chừng như không thể chịu nổi, công ty đứng trước nguy cơ phá sản. Nhưng rồi, vào một buổi sáng, khi Văn Thành và Lan Phương đang ngồi trong văn phòng, cửa phòng bất ngờ mở ra. Một người đàn ông lịch lãm bước vào, giới thiệu mình là đại diện của một nhà nhập khẩu lớn từ Việt Nam.
Người đàn ông ấy ngỏ ý muốn hợp tác với Công ty Xuất nhập khẩu Trọng Nghĩa. Lan Phương và Văn Thành nhìn nhau, không thể tin vào tai mình. Đây chính là cơ hội mà họ đã chờ đợi bấy lâu.
“Chúng tôi đã nghe về tiềm năng của công ty các bạn và rất mong muốn được hợp tác,” người đàn ông nói. “Chúng tôi tin rằng đây sẽ là một mối quan hệ hợp tác lâu dài và có lợi cho cả hai bên.”
Thực ra, nhà nhập khẩu này được bác của Văn Thành nhờ giúp đỡ. Bác luôn âm thầm dõi theo và biết được những khó khăn mà cháu mình đang gặp phải. Thông qua mối quan hệ của mình, bác đã tìm cách mang đến cơ hội này cho Văn Thành và Lan Phương.
Văn Thành và Lan Phương xúc động và biết rằng đây là cơ hội vàng để vực dậy công ty. Họ nhanh chóng tiến hành các thủ tục cần thiết và ký kết hợp đồng với nhà nhập khẩu lớn từ Việt Nam. Nhờ vào hợp đồng này, công ty của họ không chỉ thoát khỏi nguy cơ phá sản mà còn có nền tảng vững chắc để phát triển.
/76
|