Ngồi bên bờ sông, Gia Hân nhắm mắt lại, để dòng ký ức xưa cũ tràn về. Trước mắt cô hiện lên hình ảnh của những ngày tháng hạnh phúc bên cạnh Gia Hào. Cả hai đã lớn lên bên nhau, từ những ngày thơ ấu chạy nhảy vui đùa dưới những hàng cây, đến khi trưởng thành, họ luôn ở bên cạnh nhau, chia sẻ mọi niềm vui nỗi buồn.
Gia Hân nhớ lại những ngày tháng đó. Hai gia đình họ rất thân thiết và thường xuyên tổ chức những buổi gặp gỡ, dã ngoại cùng nhau. Ba mẹ của Gia Hân và Gia Hào từng hứa với nhau rằng, khi hai đứa lớn lên, họ sẽ gả con cái cho nhau và tên đệm "Gia" trong tên của họ là để muốn họ sau này trở thành Gia đình hạnh phúc và để tình cảm giữa hai gia đình thêm bền chặt.
Một buổi chiều mùa hè, khi ánh nắng vàng rực rỡ chiếu qua những tán lá xanh, Gia Hân và Gia Hào cùng ngồi bên bờ sông, nơi họ thường tới mỗi khi muốn trốn thoát khỏi sự ồn ào của thành phố.
"Gia Hân, em có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ở đây không?" Gia Hào cười hỏi, ánh mắt đầy ấm áp.
Gia Hân mỉm cười, gật đầu. "Dĩ nhiên là em nhớ. Hôm đó em bị ngã xuống sông và anh đã nhảy xuống cứu em."
"Phải, lúc đó anh nghĩ rằng em sẽ rất sợ hãi, nhưng em lại cười và tỏ ra thích thú," Gia Hào nhớ lại, giọng đầy yêu thương.
"Vì em biết rằng anh sẽ luôn bảo vệ em," Gia Hân đáp, ánh mắt lấp lánh.
Gia Hào nắm lấy tay Gia Hân, nhẹ nhàng vuốt ve những ngón tay mềm mại. "Em biết không, từ lúc đó anh đã hứa với bản thân mình rằng sẽ luôn ở bên em, không để em phải gặp bất cứ nguy hiểm nào."
Gia Hân cảm thấy tim mình ấm áp. "Em cũng hứa sẽ luôn ở bên anh, dù có chuyện gì xảy ra."
Họ ngồi bên nhau, cùng ngắm nhìn dòng sông trôi lặng lẽ. Những tia nắng chiều vàng rực rỡ chiếu xuống, tạo nên một khung cảnh yên bình và đẹp đẽ.
Những kỷ niệm đẹp ấy vẫn mãi khắc sâu trong trái tim Gia Hân. Cô nhớ những buổi chiều cả hai cùng đi dạo, tay trong tay, cảm nhận sự bình yên và hạnh phúc. Nhớ những lần cùng nhau học bài, cùng nhau chia sẻ những ước mơ và hoài bão.
Một buổi tối mùa thu, Gia Hào và Gia Hân cùng nhau ngồi dưới gốc cây cổ thụ trong khu vườn nhà Gia Hân. Gió thu nhẹ nhàng thổi qua, mang theo hương thơm của lá vàng rơi.
"Gia Hân, em có từng nghĩ về tương lai của chúng ta không?" Gia Hào hỏi, giọng trầm ấm.
Gia Hân nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt tràn đầy hy vọng. "Có chứ, em luôn mơ về một ngôi nhà nhỏ bên bờ sông, nơi chúng ta có thể sống hạnh phúc bên nhau."
Gia Hào mỉm cười, đặt tay lên vai Gia Hân. "Anh cũng vậy. Anh muốn xây dựng một tương lai cùng em, muốn em trở thành người bạn đời của anh."
Gia Hân cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. "Anh hứa với em nhé, dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta sẽ luôn bên nhau."
"Anh hứa," Gia Hào nói, giọng chắc chắn.
Những lời hứa đó vẫn vang vọng trong tâm trí Gia Hân. Nhưng rồi vụ hỏa hoạn đã cướp đi tất cả, để lại cô đơn và đau khổ. Cô đã mất Gia Hào, người mà cô yêu thương nhất, và từ đó, cuộc sống của cô không còn như trước nữa.
"Giá như ngày đó mình nên chết luôn cho rồi." Gia Hân tự nhủ.
Đang đắm chìm trong suy nghĩ, Gia Hân bỗng nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng từ phía sau. Cô giật mình, quay lại và ngạc nhiên khi thấy Văn Thành đứng đó, ánh mắt anh đầy quan tâm.
"Xin lỗi, không biết tôi có làm phiền cô không?" Văn Thành lên tiếng, giọng nói trầm ấm khiến Gia Hân bất ngờ.
Gia Hân nhìn anh, cố nén cảm xúc hỗn độn trong lòng. "Không, không sao đâu. Sao anh lại ở đây?"
Văn Thành bước đến gần, ngồi xuống bên cạnh Gia Hân. "Tôi tình cờ đi dạo và thấy cô ở đây. Sao cô không về nhà, mấy đứa em có vẻ lo lắng vì họ điện cho cô không được đấy."
Gia Hân thở dài, nhìn xuống dòng sông. "Tôi không sao cả, chỉ là khi buồn tôi thường tìm nơi nào đó để yên tĩnh một chút."
Văn Thành gật đầu, ánh mắt đầy suy tư. "Tôi hiểu. Mà nơi này thật yên bình. Tôi cũng có những kỷ niệm đẹp ở những nơi tương tự."
Gia Hân quay sang nhìn Văn Thành, ánh mắt đầy nghi ngờ. "Nhưng làm sao anh biết chỗ này?"
Văn Thành cười nhẹ, cố gắng giữ bình tĩnh. "Thật ra, tôi cũng không rõ. Chỉ là khi đi dạo, tôi cảm thấy nơi này có gì đó thu hút. Có lẽ là duyên số chăng?"
Gia Hân nhíu mày, nhưng rồi lại thả lỏng. Cô nhìn vào mắt Văn Thành, cảm thấy một điều gì đó quen thuộc, nhưng không thể xác định được.
"Anh Thành, có điều gì đó ở anh khiến tôi cảm thấy... an tâm. Giống như tôi đã biết anh từ lâu rồi," Gia Hân dò hỏi.
Văn Thành nhìn sâu vào mắt Gia Hân, trái tim anh đập mạnh nói chống chế. "Phải chăng tôi đẹp trai sao?" Cả hai nhìn nhau rồi bật cười.
Dòng sông phẳng lặng, gió thổi hiu hiu. Gia Hân cảm thấy một sự kết nối lạ thường với Văn Thành, nhưng cô không biết rằng anh chính là Gia Hào - người bạn thân thiết và cũng là mối tình đầu của cô. Trong lòng Gia Hân, những ký ức đẹp đẽ về Gia Hào dường như sống lại qua sự hiện diện của Văn Thành.
Khi ánh chiều buông dần, Văn Thành đứng dậy và nhẹ nhàng nói, "Gia Hân, để tôi đưa cô về nhà nhé. Trời sắp tối rồi."
Gia Hân gật đầu, cảm nhận được sự ấm áp từ Văn Thành. "Cảm ơn anh!"
Họ bước đi bên nhau trên con đường nhỏ dẫn về nhà Gia Hân. Văn Thành bước chậm lại để đồng hành cùng cô, ánh mắt anh luôn dõi theo từng bước chân của cô.
"Anh Thành, anh đã ở Nga bao lâu rồi?" Gia Hân hỏi, cố gắng kéo dài cuộc trò chuyện.
"Tôi đã ở đó khoảng mười năm. Học tập và làm việc, nhưng thật ra, trái tim tôi luôn nhớ về quê nhà," Văn Thành đáp, ánh mắt xa xăm.
"Tôi hiểu. Quê hương là chùm khế ngọt, không gì có thể thay thế được quê hương," Gia Hân nói, giọng đầy cảm thông.
"Đúng vậy. Tôi luôn nhớ về những kỷ niệm thời thơ ấu, những người bạn cũ, và cả những nơi chốn quen thuộc như thế này," Văn Thành nói, ánh mắt nhìn vào khoảng không như đang nhớ lại.
Gia Hân nhìn anh, cảm thấy có điều gì đó quen thuộc trong cách anh nói chuyện và cử chỉ của anh. "Anh Thành, anh có vẻ rất am hiểu về nơi này. Anh từng sống ở đây trước khi đi Nga sao?"
Văn Thành mỉm cười, cố gắng giấu đi cảm xúc. "Phải, tôi từng có một thời sống ở đây. Hà nội gợi cho tôi nhiều kỉ niệm đẹp."
Gia Hân cảm thấy trái tim mình đập mạnh hơn. Có điều gì đó về Văn Thành khiến cô không thể dứt khỏi suy nghĩ rằng anh giống với Gia Hào, người mà cô luôn yêu thương. Những cử chỉ, cách anh quan tâm, và cả ánh mắt đầy sự chân thành.
"Anh có người thân nào ở đây không?" Gia Hân hỏi, cố gắng khai thác thêm thông tin.
Văn Thành cười nói, để thay đổi sự ngờ vực trong lòng Gia Hân. "Có, ở đây tôi có Hoàng, Minh, Tâm và cả cô.”
Gia Hân nghe Văn Thành nói vậy cũng lấy làm vui. “Nếu anh đã là bạn của ba đứa nhỏ, ra đây chơi thì anh cứ tự nhiên thoải mái nhé. Cần gì giúp đỡ được thì hãy cho họ biết, họ đều là những người rất chân thành.”
Văn Thành nhìn Gia Hân, bất giác anh nắm lấy tay cô nhẹ nhàng nói. "Tôi biết rồi, cảm ơn cô nhiều.”
Gia Hân nhìn vào mắt Văn Thành, bẽn lẽn nói. "Đã từ rất lâu tôi mới cảm nhận được sự ấm áp nơi trái tim. Văn Thành, cảm ơn anh đã xuất hiện,” nói rồi cô quay mặt bỏ đi vì cảm thấy hơi xấu hổ.
Khi họ đến trước cửa nhà Gia Hân, Văn Thành dừng lại và mỉm cười. "Cô về nhà an toàn rồi. Nếu cô cần bất cứ điều gì, cứ gọi cho tôi nhé. Tôi đã nhắn tin cho các bạn là cô về nhà rồi."
Gia Hân gật đầu, ánh mắt tràn đầy biết ơn. "Cảm ơn anh. Em sẽ nhớ điều đó."
Trước khi rời đi, Văn Thành cúi xuống và nhẹ nhàng vuốt lấy chiếc lá đang nằm trên tóc Gia Hân, một cử chỉ quen thuộc mà anh đã từng làm nhiều lần trước đây. Gia Hân giật mình, tim cô đập nhanh hơn.
"Chúc cô ngủ ngon, Gia Hân," Văn Thành nói, rồi quay bước đi, để lại Gia Hân với những suy nghĩ rối bời.
Gia Hân đứng đó, nhìn theo bóng dáng Văn Thành khuất dần. Cô cảm thấy một sự liên kết lạ thường với anh, và những kỷ niệm về Gia Hào lại ùa về. Liệu có thể nào Văn Thành chính là Gia Hào? Cô tự hỏi, nhưng không dám tin vào điều đó.
Gia Hân nhớ lại những ngày tháng đó. Hai gia đình họ rất thân thiết và thường xuyên tổ chức những buổi gặp gỡ, dã ngoại cùng nhau. Ba mẹ của Gia Hân và Gia Hào từng hứa với nhau rằng, khi hai đứa lớn lên, họ sẽ gả con cái cho nhau và tên đệm "Gia" trong tên của họ là để muốn họ sau này trở thành Gia đình hạnh phúc và để tình cảm giữa hai gia đình thêm bền chặt.
Một buổi chiều mùa hè, khi ánh nắng vàng rực rỡ chiếu qua những tán lá xanh, Gia Hân và Gia Hào cùng ngồi bên bờ sông, nơi họ thường tới mỗi khi muốn trốn thoát khỏi sự ồn ào của thành phố.
"Gia Hân, em có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ở đây không?" Gia Hào cười hỏi, ánh mắt đầy ấm áp.
Gia Hân mỉm cười, gật đầu. "Dĩ nhiên là em nhớ. Hôm đó em bị ngã xuống sông và anh đã nhảy xuống cứu em."
"Phải, lúc đó anh nghĩ rằng em sẽ rất sợ hãi, nhưng em lại cười và tỏ ra thích thú," Gia Hào nhớ lại, giọng đầy yêu thương.
"Vì em biết rằng anh sẽ luôn bảo vệ em," Gia Hân đáp, ánh mắt lấp lánh.
Gia Hào nắm lấy tay Gia Hân, nhẹ nhàng vuốt ve những ngón tay mềm mại. "Em biết không, từ lúc đó anh đã hứa với bản thân mình rằng sẽ luôn ở bên em, không để em phải gặp bất cứ nguy hiểm nào."
Gia Hân cảm thấy tim mình ấm áp. "Em cũng hứa sẽ luôn ở bên anh, dù có chuyện gì xảy ra."
Họ ngồi bên nhau, cùng ngắm nhìn dòng sông trôi lặng lẽ. Những tia nắng chiều vàng rực rỡ chiếu xuống, tạo nên một khung cảnh yên bình và đẹp đẽ.
Những kỷ niệm đẹp ấy vẫn mãi khắc sâu trong trái tim Gia Hân. Cô nhớ những buổi chiều cả hai cùng đi dạo, tay trong tay, cảm nhận sự bình yên và hạnh phúc. Nhớ những lần cùng nhau học bài, cùng nhau chia sẻ những ước mơ và hoài bão.
Một buổi tối mùa thu, Gia Hào và Gia Hân cùng nhau ngồi dưới gốc cây cổ thụ trong khu vườn nhà Gia Hân. Gió thu nhẹ nhàng thổi qua, mang theo hương thơm của lá vàng rơi.
"Gia Hân, em có từng nghĩ về tương lai của chúng ta không?" Gia Hào hỏi, giọng trầm ấm.
Gia Hân nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt tràn đầy hy vọng. "Có chứ, em luôn mơ về một ngôi nhà nhỏ bên bờ sông, nơi chúng ta có thể sống hạnh phúc bên nhau."
Gia Hào mỉm cười, đặt tay lên vai Gia Hân. "Anh cũng vậy. Anh muốn xây dựng một tương lai cùng em, muốn em trở thành người bạn đời của anh."
Gia Hân cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. "Anh hứa với em nhé, dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta sẽ luôn bên nhau."
"Anh hứa," Gia Hào nói, giọng chắc chắn.
Những lời hứa đó vẫn vang vọng trong tâm trí Gia Hân. Nhưng rồi vụ hỏa hoạn đã cướp đi tất cả, để lại cô đơn và đau khổ. Cô đã mất Gia Hào, người mà cô yêu thương nhất, và từ đó, cuộc sống của cô không còn như trước nữa.
"Giá như ngày đó mình nên chết luôn cho rồi." Gia Hân tự nhủ.
Đang đắm chìm trong suy nghĩ, Gia Hân bỗng nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng từ phía sau. Cô giật mình, quay lại và ngạc nhiên khi thấy Văn Thành đứng đó, ánh mắt anh đầy quan tâm.
"Xin lỗi, không biết tôi có làm phiền cô không?" Văn Thành lên tiếng, giọng nói trầm ấm khiến Gia Hân bất ngờ.
Gia Hân nhìn anh, cố nén cảm xúc hỗn độn trong lòng. "Không, không sao đâu. Sao anh lại ở đây?"
Văn Thành bước đến gần, ngồi xuống bên cạnh Gia Hân. "Tôi tình cờ đi dạo và thấy cô ở đây. Sao cô không về nhà, mấy đứa em có vẻ lo lắng vì họ điện cho cô không được đấy."
Gia Hân thở dài, nhìn xuống dòng sông. "Tôi không sao cả, chỉ là khi buồn tôi thường tìm nơi nào đó để yên tĩnh một chút."
Văn Thành gật đầu, ánh mắt đầy suy tư. "Tôi hiểu. Mà nơi này thật yên bình. Tôi cũng có những kỷ niệm đẹp ở những nơi tương tự."
Gia Hân quay sang nhìn Văn Thành, ánh mắt đầy nghi ngờ. "Nhưng làm sao anh biết chỗ này?"
Văn Thành cười nhẹ, cố gắng giữ bình tĩnh. "Thật ra, tôi cũng không rõ. Chỉ là khi đi dạo, tôi cảm thấy nơi này có gì đó thu hút. Có lẽ là duyên số chăng?"
Gia Hân nhíu mày, nhưng rồi lại thả lỏng. Cô nhìn vào mắt Văn Thành, cảm thấy một điều gì đó quen thuộc, nhưng không thể xác định được.
"Anh Thành, có điều gì đó ở anh khiến tôi cảm thấy... an tâm. Giống như tôi đã biết anh từ lâu rồi," Gia Hân dò hỏi.
Văn Thành nhìn sâu vào mắt Gia Hân, trái tim anh đập mạnh nói chống chế. "Phải chăng tôi đẹp trai sao?" Cả hai nhìn nhau rồi bật cười.
Dòng sông phẳng lặng, gió thổi hiu hiu. Gia Hân cảm thấy một sự kết nối lạ thường với Văn Thành, nhưng cô không biết rằng anh chính là Gia Hào - người bạn thân thiết và cũng là mối tình đầu của cô. Trong lòng Gia Hân, những ký ức đẹp đẽ về Gia Hào dường như sống lại qua sự hiện diện của Văn Thành.
Khi ánh chiều buông dần, Văn Thành đứng dậy và nhẹ nhàng nói, "Gia Hân, để tôi đưa cô về nhà nhé. Trời sắp tối rồi."
Gia Hân gật đầu, cảm nhận được sự ấm áp từ Văn Thành. "Cảm ơn anh!"
Họ bước đi bên nhau trên con đường nhỏ dẫn về nhà Gia Hân. Văn Thành bước chậm lại để đồng hành cùng cô, ánh mắt anh luôn dõi theo từng bước chân của cô.
"Anh Thành, anh đã ở Nga bao lâu rồi?" Gia Hân hỏi, cố gắng kéo dài cuộc trò chuyện.
"Tôi đã ở đó khoảng mười năm. Học tập và làm việc, nhưng thật ra, trái tim tôi luôn nhớ về quê nhà," Văn Thành đáp, ánh mắt xa xăm.
"Tôi hiểu. Quê hương là chùm khế ngọt, không gì có thể thay thế được quê hương," Gia Hân nói, giọng đầy cảm thông.
"Đúng vậy. Tôi luôn nhớ về những kỷ niệm thời thơ ấu, những người bạn cũ, và cả những nơi chốn quen thuộc như thế này," Văn Thành nói, ánh mắt nhìn vào khoảng không như đang nhớ lại.
Gia Hân nhìn anh, cảm thấy có điều gì đó quen thuộc trong cách anh nói chuyện và cử chỉ của anh. "Anh Thành, anh có vẻ rất am hiểu về nơi này. Anh từng sống ở đây trước khi đi Nga sao?"
Văn Thành mỉm cười, cố gắng giấu đi cảm xúc. "Phải, tôi từng có một thời sống ở đây. Hà nội gợi cho tôi nhiều kỉ niệm đẹp."
Gia Hân cảm thấy trái tim mình đập mạnh hơn. Có điều gì đó về Văn Thành khiến cô không thể dứt khỏi suy nghĩ rằng anh giống với Gia Hào, người mà cô luôn yêu thương. Những cử chỉ, cách anh quan tâm, và cả ánh mắt đầy sự chân thành.
"Anh có người thân nào ở đây không?" Gia Hân hỏi, cố gắng khai thác thêm thông tin.
Văn Thành cười nói, để thay đổi sự ngờ vực trong lòng Gia Hân. "Có, ở đây tôi có Hoàng, Minh, Tâm và cả cô.”
Gia Hân nghe Văn Thành nói vậy cũng lấy làm vui. “Nếu anh đã là bạn của ba đứa nhỏ, ra đây chơi thì anh cứ tự nhiên thoải mái nhé. Cần gì giúp đỡ được thì hãy cho họ biết, họ đều là những người rất chân thành.”
Văn Thành nhìn Gia Hân, bất giác anh nắm lấy tay cô nhẹ nhàng nói. "Tôi biết rồi, cảm ơn cô nhiều.”
Gia Hân nhìn vào mắt Văn Thành, bẽn lẽn nói. "Đã từ rất lâu tôi mới cảm nhận được sự ấm áp nơi trái tim. Văn Thành, cảm ơn anh đã xuất hiện,” nói rồi cô quay mặt bỏ đi vì cảm thấy hơi xấu hổ.
Khi họ đến trước cửa nhà Gia Hân, Văn Thành dừng lại và mỉm cười. "Cô về nhà an toàn rồi. Nếu cô cần bất cứ điều gì, cứ gọi cho tôi nhé. Tôi đã nhắn tin cho các bạn là cô về nhà rồi."
Gia Hân gật đầu, ánh mắt tràn đầy biết ơn. "Cảm ơn anh. Em sẽ nhớ điều đó."
Trước khi rời đi, Văn Thành cúi xuống và nhẹ nhàng vuốt lấy chiếc lá đang nằm trên tóc Gia Hân, một cử chỉ quen thuộc mà anh đã từng làm nhiều lần trước đây. Gia Hân giật mình, tim cô đập nhanh hơn.
"Chúc cô ngủ ngon, Gia Hân," Văn Thành nói, rồi quay bước đi, để lại Gia Hân với những suy nghĩ rối bời.
Gia Hân đứng đó, nhìn theo bóng dáng Văn Thành khuất dần. Cô cảm thấy một sự liên kết lạ thường với anh, và những kỷ niệm về Gia Hào lại ùa về. Liệu có thể nào Văn Thành chính là Gia Hào? Cô tự hỏi, nhưng không dám tin vào điều đó.
/76
|