Lời vừa ra khỏi miệng, Lục Minh chợt ý thức được mình nói lỡ lời
Mục Thuần cũng không kịp phản ứng lại, đầu tiên là ngạc nhiên, sau lại là mặt đỏ tới mang tai, hồi lâu, cúi đầu không dám nhìn Lục Minh.
Khi Lục Minh đang nghĩ biện pháp dời trọng tâm câu chuyện đi một chút, bỗng nhiên nghe Mục Thuần mang theo vẻ cực kỳ xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Có phải có bệnh hay không? Anh, anh xem cho em đi?"
Lục Minh nghe xong toát mồ hôi, thấy thế nào? Chẳng lẽ nàng nhấc lên. để cho mình giúp nàng kiểm tra xem bộ ngực phát dục bình thường hay không a? Thân thể nàng không giống như có bệnh... Bỗng nhiên tại trong lòng Lục Minh hiện lên một loại ý niệm . Tên biến thái Mục Chi Hiên kia thích đùa bỡn trẻ nhỏ, tên kia không phải biến thái đến nỗi cho con gái của mình uống thuốc làm to ngực gì đó, làm cho Mục Thuần biến thành hình dáng này, để thỏa mãn tâm lý của hắn chứ?
Một nghĩ vậy, Lục Minh vội vàng gật đầu nói: "Đừng sợ, đừng sợ, đưa tay ra, anh bắt mạch giúp em!"
"Ân!" Mục Thuần mắc cở đỏ mặt, trái lại mà đem tay nhỏ bé đưa cho Lục Minh.
"Có lẽ là có chút nóng. Em nhẫn nại một chút." Lục Minh hướng kinh mạch ở cổ tay Mục Thuần đưa vào một tia chân khí. Thẳng đến trên cánh tay, lại lên trên đầu, rồi chuvển xuống gáy.
Hắn không dám tùy tiện dùng chân khí dò xét ngực nàng. Rất sợ ngực nàng mẫn cảm, sẽ có cái phản ứng dị dạng gì. Hắn trước tiên quan sát hạ tuyến yên trong não nàng phân bố có bình thường hay không. Người phát dục cùng phân bổ tuvến yên trong não có liên quan. Có người cha mẹ rất thấp bé. Di truyền không có khả năng lớn lên sẽ cao. Nhưng bởi vì u áp bách, làm cho tuyến yên phân bố dị thường, sẽ làm một đôi cha mẹ thấp bé sinh ra một người con rất cao.
Trên bệnh học, đây là chứng người to lớn tương đối hiếm thấy.
Rất nhiều cô gái trẻ, bởi vì hóc môn sinh dục phân bố quá nhiều. Tạo thành phân dục quá độ trên mỗi bộ phận của thân thể. Ví dụ như ngực to quá mức. Tạo thành chứng bệnh ***.
Chẳng lẽ, tiểu mimi Mục Thuần này cũng mắc phải vấn đề chứng bệnh này sao? Lục Minh kiểm tra vấn đề nội tiết của nàng một chút. Phát hiện so với trong tưởng tượng của chính mình còn muốn bình thường. Cũng không có bất luận cái vấn đề gì. Hơn nữa tại trong cơ thể của nàng. Cũng không có phát hiện chất độc nào đó trầm tích.
Lục Minh nghi vấn nói: "Có phải em giống mẹ em hay không?"
"Dạ... Em cùng mẹ hồi trẻ thì rất giống, có điều là, nơi đó của em tựa hồ còn muốn to hơn." Mục Thuần mắc cở che hai mắt của mình, không dám nhìn Lục Minh, đầu cúi xuống, nhỏ giọng trả lời: "Có phải có chuyện gì hay không? Phải chữa như thế nào mới tốt?"
"Không có vấn đề, thân thể của em rất khỏe mạnh." Lục Minh ha hả cười, hoá ra Mục Chi Hiên không có cho con gái uống thuốc to ngực gì cả.
Nếu như để cho Lục Minh phát hiện thật sự là như vậy. Lục Minh tuyệt đối sẽ lén lút đi giết chết tên phụ thân cầm thú kia.
May là, tuy rằng Mục Chi Hiên biến thái, nhưng hổ dữ không ăn thịt con, đối với con gái không hề động ý niệm, xem như là một phụ thân bình thường. Có điều là từ trong tư liệu của Đặc Cần tiểu đội tìm đuợc, hắn đích thật là thích đùa bỡn trẻ nhỏ, loại hành động biến thái cực độ này, chẳng lẽ là bởi vì vợ của hắn cũng là một đồng nhan? Lục Minh trong lời nói có ý định vô ý hỏi thăm một chút, phát hiện Mục Chi Hiên kỳ thực còn miễn cưỡng xem như là một phụ thân thực sự, âm thẩm có chút kinh ngạc.
Không nghĩ ra, tên gian cẩu này tuy rằng biến thái, nhưng đối với con gái cuối cùng cùng cũng không tệ lắm.
Mục Thuần mặt đỏ hồng , thấy Lục Minh thu hồi tay. bỗng nhiên nhào vào trong lòng của hắn một cái, mang chút làm nũng mà hỏi thăm: "Anh, anh không thích lớn, đúng không?"
"A?" Lục Minh ngây người một chút, mình làm sao trả lời vấn đề này a? Tin tưởng tất cả các sói, đều sẽ nói thích lớn, càng lớn càng tốt, đương nhiên không thể lớn đến quá mức, không thể vượt hơn mức tâm lý chấp nhận được! Muốn thật sự để cho Lục Minh trả lời vấn đề này, phỏng chừng hắn sẽ nói thích đẹp, mĩ lệ, mà không phải càng lớn càng tốt.
Trong chúng nữ. hầu như không ai so với Mục Thuần lớn hơn được nữa. bao gồm cả Hoắc Vấn Dung 36D cùng người phong mãn đầy ắp như Hạ Linh.
Lớn đương nhiên là thích!
Nhưng mà, vóc người mà Lục Minh muốn thích nhất, là tỉ lệ hoàn mỹ như các nàng Niếp Thanh Lam, Cảnh Hàn cùng Nhan Mộng Ly, mi mi có ngực rất lớn, làm cho thị giác bị trùng kích rất lớn, làm cho giác quan bị kích thích, nhưng trong lòng thực sự thích đến không chịu được, sợ rằng chính là tỉ lệ hợp lý của bộ ngực hương tuyết hoàn mỹ .. .
"Em chỉ biết, anh cảm thấy em giống bò sữa, từ trong đáy lòng cười nhạo em!" Vành mắt Mục Thuần đỏ lên.
"Không, không thể nào, của em cũng rất không tồi!" Lục Minh điên cuồng toát mồ hôi, vội vàng an ủi.
"Bây giờ có lẽ là anh cảm thấy không tồi, nhưng mà sau này sinh tiểu hài tử, rủ xuống, anh sẽ không liếc mắt nhìn em nữa. Hơn nữa của em lớn như vậy, làm cái gì cũng đều không có tiện, bước đi cũng đều mất sức, cho nên anh mới không thích cùng em chơi đùa đúng không?" Cái đầu nhỏ của Mục Thuần nghĩ đến rất xa rất xa, nàng cùng Lục Minh cả nữa chữ tán tỉnh còn không có một cái, cũng đã nghĩ đến sinh tiểu hài tử.
Đương nhiên, nàng sẽ suy nghĩ miên man, đó là bình thường.
Lục Minh đối với nàng luôn luôn tôn trọng nhưng không gần gũi, cho dù là bình thường nàng gọi điện thoại cho hắn, cũng vội vã kết thúc, hoàn toàn không trò chuyện đến luyến tiếc buông máy như các mimi khác.
Là một cô gái, Mục Thuần đồng dạng mẫn cảm, cảm giác hắn đối với mình có ý định làm bất hòa, có ý định xa cách, bao nhiêu lần nàng lén khóc, cảm thấy cực kỳ ủy khuất, ngực mình là trời sinh, căn bản không phải độn ngực hoặc là mang thai có tiểu hài tử, nó không nên to lớn như vậy, cũng không phải mình có thể khống chế.
Bao nhiêu lần, nàng muốn hỏi một chút hắn có phải hoài nghi mình bơm ngực hay không, hay là có nguyên nhân khác, nàng cảm thấv mình cần phải giải thích rõ ràng với hắn.
Cho nên vừa hắn muốn bắt mạch, kiểm tra thân thể của chính mình, Mục Thuần không chút do dự giơ tay.
Nàng mong muốn hắn không nên hiểu lầm đối với mình, cũng không muốn hắn ghét bỏ mình.
"Khụ. em không nên nghĩ như vậy." Lục Minh toát mồ hôi. an ủi nói: "Kỳ thực em có cái kiêu ngạo mà các cô gái khác không có, em không biết, người giống như em không nhiều lắm, rất nhiều người muốn có cũng không được nên cũng không có được tự tin."
"Em biết, nhưng là của em quá lớn, anh có biện pháp nào. giúp em làm nhỏ đi một chút hay không!" Mục Thuần ôm Lục Minh, giống bắt được cọng rơm cứu mạng không chịu buông tay.
"A, kỳ thực, anh sẽ không..." Lục Minh muốn nói mình không phải bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ, hơn nữa nàng tuv rằng lớn, nhưng lớn lên đẹp, như vậy không cần phải phẫu thuật như những người khác
Đa phần là một bên to một bên nhỏ, cho nên mới muốn giải phẫu, hoặc là cực kỳ to. những vấn đề đó mới muốn phẫu thuật thẩm mỹ, một đôi bảo bối trước ngực của nàng quả thực hoàn mỹ, còn muốn đi phẫu thuật, vậy quá sai lầm.
"Anh nhất định có biện pháp, đúng hay không? Anh giúp em đi, em bình thường rất bất đắc dĩ, chạy bộ cũng không dám chạy, vận động mạnh cũng không dám làm, rất sợ người khác chằm chằm nhìn em liên tục, em rất phiền não, anh giúp em đi!" Mục Thuần biết Lục Minh là một thần y có y thuật cao minh tuvệt đỉnh.
Trương Viện Viện sắp chết, hắn cũng đều có thể cứu sống, chuyện của chính mình với hắn mà nói, hẳn chỉ là vấn đề nhỏ đi?
Mục Thuần cũng không để ý tới ngượng ngùng nữa, chuyện liên quan tới hạnh phúc cả đời của mình, nếu như hắn đích thật là không thích lớn như vậy, thế thì mình không nhỏ đi không được!
Lục Minh vốn định nói mình không có cách nào, nhưng vừa nhìn khuôn mặt tiểu la lỵ của Mục Thuần rưng rưng nước mắt, trong lòng không nhịn được mềm nhũn, gật đầu nói: "Anh sẽ nghĩ nghĩ biện pháp, nhưng chuyện này là tuyệt mật, thế gian chỉ có anh và em biết, bằng không, chúng ta đều sẽ bị người ta cười chết! Trước tiên buông anh ra, để cho anh hảo hảo suy nghĩ một chút!"
"Ô ô!" Lục Minh vừa nói. Mục Thuần lại càng không buông hắn ra, nước mắt cảm động của nàng rào rào dũng mãnh tiến ra.
Hắn rốt cục để ý tới mình.
Kỳ thực Lục Minh có thể nghĩ ra biện pháp tốt hay không, Mục Thuần trong lòng cũng là không mong chờ lắm, trong lòng nàng mong muốn nhất chính là hắn sẽ quan tâm mình, không cần để ý tới chỉ là quan tâm đối với bệnh nhân như Trương Viện Viện.
Mình đích xác cũng có một nguy cơ, bây giờ tuổi còn trẻ, bộ ngực cao ngất, nhưng nếu như sau này, không có khả năng giống như bâv giờ, cho nên hay nhất là để hắn giúp mình nghĩ một cái biện pháp. Nếu như có thể làm cho nó vĩnh viễn bảo trì mỹ lệ, làm cho nó vĩnh viễn bảo trì cao ngất, như vậy hắn cũng sẽ vĩnh viễn thích chúng nó. cũng sẽ vĩnh viễn thích mình.
"Đừng khóc, có người tiến đến thì làm sao bâv giờ?" Lục Minh vội vàng giúp nàng lau đi nước mắt. Mục Thuần nhìn hắn khẩn trương, lại rất dịu dàng giúp mình lau nước mắt. trong lòng sinh ra tình cảm cực kỳ ấm áp. làm nũng nói: "Em không khóc, nhưng anh không được mặc kệ em! Mẹ đi rồi, không ai để ý tới em, cha mỗi ngày công tác. anh cũng bận mỗi ngày, em vẫn rất cô độc, anh không được mặc kệ em, không thì em liền khóc!" Nàng vừa nhìn thấy Lục Minh đưa qua khăn tay, vui mừng tiếp lấy nhận, lau đi nước mắt lưng tròng, lại kéo hắn ngồi xuống, nắm tay nhỏ nhẹ nhàng giúp hắn đấm lưng, một bên hỏi: "Nghĩ ra biện pháp chưa? Em không sợ uống thuốc Đông y, khổ đến mấy em cũng chịu!"
"Thuốc Đông y..." Lục Minh không nghĩ ra có cái thuốc Đông y gì có thể giải quyết vấn đề này, nếu như muốn thân thể vĩnh viễn bảo trì điều kiện tốt nhất, biện pháp tốt nhất là luyện công.
"Nếu như anh có bản lĩnh như thần tiên, giúp em thổi một hơi thở, là có thể nhỏ đi, vậy là tốt rồi." Mục Thuần xem qua một bộ phim, bên trong Ca cùng Viên Tịnh Tịnh làm đối thủ. Ca là thần tiên, đem Viên Tịnh Tịnh rất nhỏ một hơi thở đem thổi lớn lên, sau lại thấy Viên Tịnh Tịnh không đồng ý, vội vàng bảo thần tiên Ca nàv thổi một hơi thở thôi làm quay về nguvên dạng.
Tư duy kỳ quái của Mục Thuần, lơ đãng thì thào, thật đúng là giúp Lục Minh.
Lúc đầu Lục Minh chủ vếu đều là nghĩ tới thuốc Đông y, rốt cuộc phải làm sao phối hợp, mới có thể làm cho thân thể của Mục Thuần càng trở nên hoàn mỹ, đang hao tổn tâm trí nàng vừa thuận miệng nói như vậy, trái lại làm cho hắn nghĩ tới biện pháp.
Chỉ là, biện pháp này...
"Có phải anh đã nghĩ đến biện pháp hay không? Nói mau, nói mau!" Mục Thuần rất là hưng phấn, mộng tưởng rốt cục có thể được thực hiện, nàng quả thực muốn nhảy dựng lên.
"Còn, còn chưa có!" Lục Minh vội vàng lắc đầu, nhưng mà Mục Thuần rất thông minh, nàng thấy bộ dạng của Lục Minh, đã biết hắn đang nghĩ tới biện pháp nào đó, chỉ là có chút ngại ngùng. Nàng vội vàng lắc cánh tay hắn, vội kêu lên: "Anh là thầy thuốc, anh giúp Trương Viện Viện xem bệnh thì anh có từng do dự chưa? Anh đối với em không công bằng, nếu không, anh lặng lẽ nói với em, thực sự không được, quên đi..
Lục Minh vừa rồi thật có nghĩ tới, mình đem toàn thân Trương Viện Viện từ trên xuống dưới, bất luận cái địa phương gì cũng đều xem lần sờ lần qua, nhưng không nghĩ tới cái khác, chỉ coi nàng là bệnh nhân, bây giờ làm sao lại đối với Mục Thuần này lại không có biện pháp như vậy chứ?
Có điều là nghĩ tiếp, cảm thấy Mục Thuần cùng Trương Viện Viện khác nhau.
Trương Viện Viện sắp chết, có nguy hiểm tính mạng , mà Mục Thuần nàng nghiêm ngặt mà nói, căn bản không phải một bệnh nhân.
Hắn ghé qua bên tai Mục Thuần, nhẹ nhàng mà nói vài câu về biện pháp trị liệu, mong muốn tiểu ny này nghe xong biết khó mà lui. Mục Thuần nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa như cháy rực, toàn bộ đỏ hồng lên, liền ngay cả cái lưỡi nhỏ cũng hồng rực
Nàng cúi đẩu, vê vê góc áo, hồi lâu mới nũng nịu nói: "Không, không sao, chỉ cần, chỉ cần là anh liền không có gì... Em sẽ không nói, này là bí mật giữa chúng ta... Anh giúp em làm đi, Viện Viện tỷ nàng có thể tiếp thu chữa trị của anh, em cũng có thể! Chúng ta bây giờ không phải nữ hoàng bệ hạ cùng kỵ sĩ đạo tặc, chúng ta là bệnh nhân cùng bác sĩ cho nên, không quan hệ!"
Lục Minh toát mồ hôi, hắn lúc đầu không muốn như vậy.
Nhưng mà lại suy nghĩ một chút. Mục Thuần nàng dù sao cũng là cô gái thích chưng diện, đây là thiên tính của mimi, mong muốn bộ ngực vĩnh viễn đứng thẳng, vĩnh viễn mỹ lệ là tự nhiên.
Nếu như mình cự tuyệt nàng, như vậy bằng là thấy một cái bảo bối mỹ lệ dần dần biến mất.
Nàng đối với mình là cái cảm giác gì, cho dù là ngốc cũng rõ ràng, huống hồ mình, nói cách khác, có giúp hay không giúp nàng đắp nặn thân thể hoàn mỹ nhất, như vậy cũng đều không ngăn cản lòng ái mộ của nàng. Trái lại, nếu có một quan hệ như bác sĩ cùng bệnh nhân như vậy ngăn trở, có lẽ là còn có thể tốt chút, trời mới biết sau đó sẽ thế nào, dù sao bâv giờ không nên từ chối, vạn nhất nàng thương tâm quá độ, chạy đi tìm bác sĩ khác phẫu thuật thẩm mỹ, vậy thì xong.
"Bắt tay vào đi!" Mục Thuần hơi đem áo lông kéo tới, mặt của nàng đó đến như nắng chiều.
"Bây giờ?" Lục Minh còn muốn tìm cái gì đó làm mượn cớ, kéo dài một đoạn thời gian.
"Chi cần anh thẳng thắn bắt đầu trị liệu, mà không phải lừa gạt em, vậy sau đó muốn em chờ một năm, hai năm, thậm chí mười năm cũng đều có thể." Mục Thuần xấu hổ trốn vào trong lòng của Lục Minh, đem tay hắn nhẹ nhàng mà bỏ vào trong áo mình: "Anh không gạt em, đúng không? Em biết, anh đối với em là tốt nhất, em tin tưởng anh. . . Chờ một chút, trước tiên giúp người ta cởi áo ngực ra..."
Mục Thuần cũng không kịp phản ứng lại, đầu tiên là ngạc nhiên, sau lại là mặt đỏ tới mang tai, hồi lâu, cúi đầu không dám nhìn Lục Minh.
Khi Lục Minh đang nghĩ biện pháp dời trọng tâm câu chuyện đi một chút, bỗng nhiên nghe Mục Thuần mang theo vẻ cực kỳ xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Có phải có bệnh hay không? Anh, anh xem cho em đi?"
Lục Minh nghe xong toát mồ hôi, thấy thế nào? Chẳng lẽ nàng nhấc lên. để cho mình giúp nàng kiểm tra xem bộ ngực phát dục bình thường hay không a? Thân thể nàng không giống như có bệnh... Bỗng nhiên tại trong lòng Lục Minh hiện lên một loại ý niệm . Tên biến thái Mục Chi Hiên kia thích đùa bỡn trẻ nhỏ, tên kia không phải biến thái đến nỗi cho con gái của mình uống thuốc làm to ngực gì đó, làm cho Mục Thuần biến thành hình dáng này, để thỏa mãn tâm lý của hắn chứ?
Một nghĩ vậy, Lục Minh vội vàng gật đầu nói: "Đừng sợ, đừng sợ, đưa tay ra, anh bắt mạch giúp em!"
"Ân!" Mục Thuần mắc cở đỏ mặt, trái lại mà đem tay nhỏ bé đưa cho Lục Minh.
"Có lẽ là có chút nóng. Em nhẫn nại một chút." Lục Minh hướng kinh mạch ở cổ tay Mục Thuần đưa vào một tia chân khí. Thẳng đến trên cánh tay, lại lên trên đầu, rồi chuvển xuống gáy.
Hắn không dám tùy tiện dùng chân khí dò xét ngực nàng. Rất sợ ngực nàng mẫn cảm, sẽ có cái phản ứng dị dạng gì. Hắn trước tiên quan sát hạ tuyến yên trong não nàng phân bố có bình thường hay không. Người phát dục cùng phân bổ tuvến yên trong não có liên quan. Có người cha mẹ rất thấp bé. Di truyền không có khả năng lớn lên sẽ cao. Nhưng bởi vì u áp bách, làm cho tuyến yên phân bố dị thường, sẽ làm một đôi cha mẹ thấp bé sinh ra một người con rất cao.
Trên bệnh học, đây là chứng người to lớn tương đối hiếm thấy.
Rất nhiều cô gái trẻ, bởi vì hóc môn sinh dục phân bố quá nhiều. Tạo thành phân dục quá độ trên mỗi bộ phận của thân thể. Ví dụ như ngực to quá mức. Tạo thành chứng bệnh ***.
Chẳng lẽ, tiểu mimi Mục Thuần này cũng mắc phải vấn đề chứng bệnh này sao? Lục Minh kiểm tra vấn đề nội tiết của nàng một chút. Phát hiện so với trong tưởng tượng của chính mình còn muốn bình thường. Cũng không có bất luận cái vấn đề gì. Hơn nữa tại trong cơ thể của nàng. Cũng không có phát hiện chất độc nào đó trầm tích.
Lục Minh nghi vấn nói: "Có phải em giống mẹ em hay không?"
"Dạ... Em cùng mẹ hồi trẻ thì rất giống, có điều là, nơi đó của em tựa hồ còn muốn to hơn." Mục Thuần mắc cở che hai mắt của mình, không dám nhìn Lục Minh, đầu cúi xuống, nhỏ giọng trả lời: "Có phải có chuyện gì hay không? Phải chữa như thế nào mới tốt?"
"Không có vấn đề, thân thể của em rất khỏe mạnh." Lục Minh ha hả cười, hoá ra Mục Chi Hiên không có cho con gái uống thuốc to ngực gì cả.
Nếu như để cho Lục Minh phát hiện thật sự là như vậy. Lục Minh tuyệt đối sẽ lén lút đi giết chết tên phụ thân cầm thú kia.
May là, tuy rằng Mục Chi Hiên biến thái, nhưng hổ dữ không ăn thịt con, đối với con gái không hề động ý niệm, xem như là một phụ thân bình thường. Có điều là từ trong tư liệu của Đặc Cần tiểu đội tìm đuợc, hắn đích thật là thích đùa bỡn trẻ nhỏ, loại hành động biến thái cực độ này, chẳng lẽ là bởi vì vợ của hắn cũng là một đồng nhan? Lục Minh trong lời nói có ý định vô ý hỏi thăm một chút, phát hiện Mục Chi Hiên kỳ thực còn miễn cưỡng xem như là một phụ thân thực sự, âm thẩm có chút kinh ngạc.
Không nghĩ ra, tên gian cẩu này tuy rằng biến thái, nhưng đối với con gái cuối cùng cùng cũng không tệ lắm.
Mục Thuần mặt đỏ hồng , thấy Lục Minh thu hồi tay. bỗng nhiên nhào vào trong lòng của hắn một cái, mang chút làm nũng mà hỏi thăm: "Anh, anh không thích lớn, đúng không?"
"A?" Lục Minh ngây người một chút, mình làm sao trả lời vấn đề này a? Tin tưởng tất cả các sói, đều sẽ nói thích lớn, càng lớn càng tốt, đương nhiên không thể lớn đến quá mức, không thể vượt hơn mức tâm lý chấp nhận được! Muốn thật sự để cho Lục Minh trả lời vấn đề này, phỏng chừng hắn sẽ nói thích đẹp, mĩ lệ, mà không phải càng lớn càng tốt.
Trong chúng nữ. hầu như không ai so với Mục Thuần lớn hơn được nữa. bao gồm cả Hoắc Vấn Dung 36D cùng người phong mãn đầy ắp như Hạ Linh.
Lớn đương nhiên là thích!
Nhưng mà, vóc người mà Lục Minh muốn thích nhất, là tỉ lệ hoàn mỹ như các nàng Niếp Thanh Lam, Cảnh Hàn cùng Nhan Mộng Ly, mi mi có ngực rất lớn, làm cho thị giác bị trùng kích rất lớn, làm cho giác quan bị kích thích, nhưng trong lòng thực sự thích đến không chịu được, sợ rằng chính là tỉ lệ hợp lý của bộ ngực hương tuyết hoàn mỹ .. .
"Em chỉ biết, anh cảm thấy em giống bò sữa, từ trong đáy lòng cười nhạo em!" Vành mắt Mục Thuần đỏ lên.
"Không, không thể nào, của em cũng rất không tồi!" Lục Minh điên cuồng toát mồ hôi, vội vàng an ủi.
"Bây giờ có lẽ là anh cảm thấy không tồi, nhưng mà sau này sinh tiểu hài tử, rủ xuống, anh sẽ không liếc mắt nhìn em nữa. Hơn nữa của em lớn như vậy, làm cái gì cũng đều không có tiện, bước đi cũng đều mất sức, cho nên anh mới không thích cùng em chơi đùa đúng không?" Cái đầu nhỏ của Mục Thuần nghĩ đến rất xa rất xa, nàng cùng Lục Minh cả nữa chữ tán tỉnh còn không có một cái, cũng đã nghĩ đến sinh tiểu hài tử.
Đương nhiên, nàng sẽ suy nghĩ miên man, đó là bình thường.
Lục Minh đối với nàng luôn luôn tôn trọng nhưng không gần gũi, cho dù là bình thường nàng gọi điện thoại cho hắn, cũng vội vã kết thúc, hoàn toàn không trò chuyện đến luyến tiếc buông máy như các mimi khác.
Là một cô gái, Mục Thuần đồng dạng mẫn cảm, cảm giác hắn đối với mình có ý định làm bất hòa, có ý định xa cách, bao nhiêu lần nàng lén khóc, cảm thấy cực kỳ ủy khuất, ngực mình là trời sinh, căn bản không phải độn ngực hoặc là mang thai có tiểu hài tử, nó không nên to lớn như vậy, cũng không phải mình có thể khống chế.
Bao nhiêu lần, nàng muốn hỏi một chút hắn có phải hoài nghi mình bơm ngực hay không, hay là có nguyên nhân khác, nàng cảm thấv mình cần phải giải thích rõ ràng với hắn.
Cho nên vừa hắn muốn bắt mạch, kiểm tra thân thể của chính mình, Mục Thuần không chút do dự giơ tay.
Nàng mong muốn hắn không nên hiểu lầm đối với mình, cũng không muốn hắn ghét bỏ mình.
"Khụ. em không nên nghĩ như vậy." Lục Minh toát mồ hôi. an ủi nói: "Kỳ thực em có cái kiêu ngạo mà các cô gái khác không có, em không biết, người giống như em không nhiều lắm, rất nhiều người muốn có cũng không được nên cũng không có được tự tin."
"Em biết, nhưng là của em quá lớn, anh có biện pháp nào. giúp em làm nhỏ đi một chút hay không!" Mục Thuần ôm Lục Minh, giống bắt được cọng rơm cứu mạng không chịu buông tay.
"A, kỳ thực, anh sẽ không..." Lục Minh muốn nói mình không phải bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ, hơn nữa nàng tuv rằng lớn, nhưng lớn lên đẹp, như vậy không cần phải phẫu thuật như những người khác
Đa phần là một bên to một bên nhỏ, cho nên mới muốn giải phẫu, hoặc là cực kỳ to. những vấn đề đó mới muốn phẫu thuật thẩm mỹ, một đôi bảo bối trước ngực của nàng quả thực hoàn mỹ, còn muốn đi phẫu thuật, vậy quá sai lầm.
"Anh nhất định có biện pháp, đúng hay không? Anh giúp em đi, em bình thường rất bất đắc dĩ, chạy bộ cũng không dám chạy, vận động mạnh cũng không dám làm, rất sợ người khác chằm chằm nhìn em liên tục, em rất phiền não, anh giúp em đi!" Mục Thuần biết Lục Minh là một thần y có y thuật cao minh tuvệt đỉnh.
Trương Viện Viện sắp chết, hắn cũng đều có thể cứu sống, chuyện của chính mình với hắn mà nói, hẳn chỉ là vấn đề nhỏ đi?
Mục Thuần cũng không để ý tới ngượng ngùng nữa, chuyện liên quan tới hạnh phúc cả đời của mình, nếu như hắn đích thật là không thích lớn như vậy, thế thì mình không nhỏ đi không được!
Lục Minh vốn định nói mình không có cách nào, nhưng vừa nhìn khuôn mặt tiểu la lỵ của Mục Thuần rưng rưng nước mắt, trong lòng không nhịn được mềm nhũn, gật đầu nói: "Anh sẽ nghĩ nghĩ biện pháp, nhưng chuyện này là tuyệt mật, thế gian chỉ có anh và em biết, bằng không, chúng ta đều sẽ bị người ta cười chết! Trước tiên buông anh ra, để cho anh hảo hảo suy nghĩ một chút!"
"Ô ô!" Lục Minh vừa nói. Mục Thuần lại càng không buông hắn ra, nước mắt cảm động của nàng rào rào dũng mãnh tiến ra.
Hắn rốt cục để ý tới mình.
Kỳ thực Lục Minh có thể nghĩ ra biện pháp tốt hay không, Mục Thuần trong lòng cũng là không mong chờ lắm, trong lòng nàng mong muốn nhất chính là hắn sẽ quan tâm mình, không cần để ý tới chỉ là quan tâm đối với bệnh nhân như Trương Viện Viện.
Mình đích xác cũng có một nguy cơ, bây giờ tuổi còn trẻ, bộ ngực cao ngất, nhưng nếu như sau này, không có khả năng giống như bâv giờ, cho nên hay nhất là để hắn giúp mình nghĩ một cái biện pháp. Nếu như có thể làm cho nó vĩnh viễn bảo trì mỹ lệ, làm cho nó vĩnh viễn bảo trì cao ngất, như vậy hắn cũng sẽ vĩnh viễn thích chúng nó. cũng sẽ vĩnh viễn thích mình.
"Đừng khóc, có người tiến đến thì làm sao bâv giờ?" Lục Minh vội vàng giúp nàng lau đi nước mắt. Mục Thuần nhìn hắn khẩn trương, lại rất dịu dàng giúp mình lau nước mắt. trong lòng sinh ra tình cảm cực kỳ ấm áp. làm nũng nói: "Em không khóc, nhưng anh không được mặc kệ em! Mẹ đi rồi, không ai để ý tới em, cha mỗi ngày công tác. anh cũng bận mỗi ngày, em vẫn rất cô độc, anh không được mặc kệ em, không thì em liền khóc!" Nàng vừa nhìn thấy Lục Minh đưa qua khăn tay, vui mừng tiếp lấy nhận, lau đi nước mắt lưng tròng, lại kéo hắn ngồi xuống, nắm tay nhỏ nhẹ nhàng giúp hắn đấm lưng, một bên hỏi: "Nghĩ ra biện pháp chưa? Em không sợ uống thuốc Đông y, khổ đến mấy em cũng chịu!"
"Thuốc Đông y..." Lục Minh không nghĩ ra có cái thuốc Đông y gì có thể giải quyết vấn đề này, nếu như muốn thân thể vĩnh viễn bảo trì điều kiện tốt nhất, biện pháp tốt nhất là luyện công.
"Nếu như anh có bản lĩnh như thần tiên, giúp em thổi một hơi thở, là có thể nhỏ đi, vậy là tốt rồi." Mục Thuần xem qua một bộ phim, bên trong Ca cùng Viên Tịnh Tịnh làm đối thủ. Ca là thần tiên, đem Viên Tịnh Tịnh rất nhỏ một hơi thở đem thổi lớn lên, sau lại thấy Viên Tịnh Tịnh không đồng ý, vội vàng bảo thần tiên Ca nàv thổi một hơi thở thôi làm quay về nguvên dạng.
Tư duy kỳ quái của Mục Thuần, lơ đãng thì thào, thật đúng là giúp Lục Minh.
Lúc đầu Lục Minh chủ vếu đều là nghĩ tới thuốc Đông y, rốt cuộc phải làm sao phối hợp, mới có thể làm cho thân thể của Mục Thuần càng trở nên hoàn mỹ, đang hao tổn tâm trí nàng vừa thuận miệng nói như vậy, trái lại làm cho hắn nghĩ tới biện pháp.
Chỉ là, biện pháp này...
"Có phải anh đã nghĩ đến biện pháp hay không? Nói mau, nói mau!" Mục Thuần rất là hưng phấn, mộng tưởng rốt cục có thể được thực hiện, nàng quả thực muốn nhảy dựng lên.
"Còn, còn chưa có!" Lục Minh vội vàng lắc đầu, nhưng mà Mục Thuần rất thông minh, nàng thấy bộ dạng của Lục Minh, đã biết hắn đang nghĩ tới biện pháp nào đó, chỉ là có chút ngại ngùng. Nàng vội vàng lắc cánh tay hắn, vội kêu lên: "Anh là thầy thuốc, anh giúp Trương Viện Viện xem bệnh thì anh có từng do dự chưa? Anh đối với em không công bằng, nếu không, anh lặng lẽ nói với em, thực sự không được, quên đi..
Lục Minh vừa rồi thật có nghĩ tới, mình đem toàn thân Trương Viện Viện từ trên xuống dưới, bất luận cái địa phương gì cũng đều xem lần sờ lần qua, nhưng không nghĩ tới cái khác, chỉ coi nàng là bệnh nhân, bây giờ làm sao lại đối với Mục Thuần này lại không có biện pháp như vậy chứ?
Có điều là nghĩ tiếp, cảm thấy Mục Thuần cùng Trương Viện Viện khác nhau.
Trương Viện Viện sắp chết, có nguy hiểm tính mạng , mà Mục Thuần nàng nghiêm ngặt mà nói, căn bản không phải một bệnh nhân.
Hắn ghé qua bên tai Mục Thuần, nhẹ nhàng mà nói vài câu về biện pháp trị liệu, mong muốn tiểu ny này nghe xong biết khó mà lui. Mục Thuần nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa như cháy rực, toàn bộ đỏ hồng lên, liền ngay cả cái lưỡi nhỏ cũng hồng rực
Nàng cúi đẩu, vê vê góc áo, hồi lâu mới nũng nịu nói: "Không, không sao, chỉ cần, chỉ cần là anh liền không có gì... Em sẽ không nói, này là bí mật giữa chúng ta... Anh giúp em làm đi, Viện Viện tỷ nàng có thể tiếp thu chữa trị của anh, em cũng có thể! Chúng ta bây giờ không phải nữ hoàng bệ hạ cùng kỵ sĩ đạo tặc, chúng ta là bệnh nhân cùng bác sĩ cho nên, không quan hệ!"
Lục Minh toát mồ hôi, hắn lúc đầu không muốn như vậy.
Nhưng mà lại suy nghĩ một chút. Mục Thuần nàng dù sao cũng là cô gái thích chưng diện, đây là thiên tính của mimi, mong muốn bộ ngực vĩnh viễn đứng thẳng, vĩnh viễn mỹ lệ là tự nhiên.
Nếu như mình cự tuyệt nàng, như vậy bằng là thấy một cái bảo bối mỹ lệ dần dần biến mất.
Nàng đối với mình là cái cảm giác gì, cho dù là ngốc cũng rõ ràng, huống hồ mình, nói cách khác, có giúp hay không giúp nàng đắp nặn thân thể hoàn mỹ nhất, như vậy cũng đều không ngăn cản lòng ái mộ của nàng. Trái lại, nếu có một quan hệ như bác sĩ cùng bệnh nhân như vậy ngăn trở, có lẽ là còn có thể tốt chút, trời mới biết sau đó sẽ thế nào, dù sao bâv giờ không nên từ chối, vạn nhất nàng thương tâm quá độ, chạy đi tìm bác sĩ khác phẫu thuật thẩm mỹ, vậy thì xong.
"Bắt tay vào đi!" Mục Thuần hơi đem áo lông kéo tới, mặt của nàng đó đến như nắng chiều.
"Bây giờ?" Lục Minh còn muốn tìm cái gì đó làm mượn cớ, kéo dài một đoạn thời gian.
"Chi cần anh thẳng thắn bắt đầu trị liệu, mà không phải lừa gạt em, vậy sau đó muốn em chờ một năm, hai năm, thậm chí mười năm cũng đều có thể." Mục Thuần xấu hổ trốn vào trong lòng của Lục Minh, đem tay hắn nhẹ nhàng mà bỏ vào trong áo mình: "Anh không gạt em, đúng không? Em biết, anh đối với em là tốt nhất, em tin tưởng anh. . . Chờ một chút, trước tiên giúp người ta cởi áo ngực ra..."
/830
|