"Không có, tôi không bỏ phấn hoa anh túc vào canh, tôi thề, tôi tuyệt đối không làm như vậy!". Khuôn mặt Đường Hoa đại sư xám xanh xua tay lia lịa, kiên quyết phủ nhận.
"Nhưng trong canh của ông, quả thực là có". Ma Trù Ngô Sáp cầm cái thìa khẽ thử một hớp canh, khẳng định nói.
"Hàm lượng rất ít, có điều là đúng là phấn hoa anh túc, cái này có thể điều chỉnh canh ngon hơn, nhưng ăn thời gian dài khẳng định phải nghiện". Thực Thần Đào Ca Hồng Kông gật đầu nói: "Ăn vài lần thì cũng không sao, nhưng ăn thời gian dài, một ngày không ăn, sẽ hấp dẫn người ta phải ăn".
"Đường Hoa, chúng ta cần một lời giải thích". Vị Vương cũng nhíu mày, có ba người bọn họ khẳng định, mọi người tuyệt đối tin tưởng trong canh có phấn cây thuốc phiện.
"Thật to gan a, vì thắng lợi lại có thể không từ thủ đoạn nào!". Chu phó thị trưởng phát hiện mình đủ thảm, không chỉ ăn phải vây cá có khả năng có thủy ngân, còn ăn phấn cây thuốc phiện, mà hình như mình ăn Thiên Cửu Sí không ít, chả may mà nghiện... Hắn thật không dám tưởng tượng, trán hắn điên cuồng toát mồ hôi, vỗ bàn: "Đường Hoa, ngươi thân là đại trù sư tư cách chức nghiệp cấp một quốc gia, lại có thể dám làm ra loại chuyện này sao?".
"Không, không có, ta thực sự không làm!". Đường Hoa sợ đến hồn bay phách lạc, hướng về phía sau giận dữ la hét: "Vệ Trí, nước canh là do ngươi chuẩn bị, có đúng phải ngươi bỏ vào hay không?".
"Không phải ta...". Vị đầu bếp béo sắc mặt như màu đất kia bỗng nhiên đẩy đồng sự ra, sau đó cướp đường mà chạy.
"Mẹ nó, ngươi coi ta là cái gì a? Ngươi dám quang minh chính đại chạy trốn qua trước mặt ta sao?". Phách Đao lúc này tức giận rồi. Hắn dùng một tay xách cổ đầu bếp béo, giơ tay "ba ba" thưởng cho mấy cái bạt tai: "Lão tử nếu không phải mai phục ngươi, cũng sẽ khôgn sớm bỏ quyền tham gia thi đấu nữa. Hiểu không? Cái này gọi là hy sinh. Cái này gọi là sách lược. Thế gian cũng chỉ có một người vĩ đại như ta, mới có thể làm được như thế!".
"Nôn...". Người xung quanh ói ra một mảng lớn. Trù nghệ của Phách Đao không được tốt lắm. Nhưng da mặt tuyệt đối là dày nhất thế gian.
"Ta khôgn quen biết hắn. Ta không quen biết hắn. Ta không quen biết hắn!". Bọn Lạc VÂn đều tự ám thi niệm chú ngữ thôi miên chính mình, mong muốn tại trong trí nhớ làm biết mất người kia.
"Bất luận Thiên Cửu Sí của ông làm được ăn ngon ra sao, hoặc là không thể ăn. Ông cho thêm thứ phi pháp. Như vậy kết quả thi đấu của ông đạt được đều bị xóa bỏ. Các ông có lẽ không biết. Nhưng là có thể cùng Vệ Trí có thôgn đồng, các ông chút nữa cần phối hợp công an, đem chuyện này điều tra rõ. Hơn nữa một khi tra sẽ phải ra ngọn nguồn rốt cuộc thành phố Lam Hải còn có bao nhiêu đầu bếp sử dụng loại chất phụ gia phi pháp này vào món ăn. Chúng ta phải coi trọng. Bởi vì việc này liên quan đến an toàn tính mạng của nhân dân thành phố Lam Hải...". Chu phó thị trưởng bắt được cơ hội thi triển đại quan uy. Hơn nữa hắn lúc đầu đã có lửa giận trong lòng, thế như sấm chớp phê phán Thủy Tinh Cung, lại biểu dương đội Phương Phỉ Uyển phát hiện hành vi bỏ thêm chất phụ gia vi phạm lệnh cấm thực phẩm, là đơn vị tiên tiến của thành phố Lam hải.
Đội đại biểu Thủy Tinh Cung trực tiếp bị nốc ao. Hơn nữa điểm bọn họ đạt được, vốn cũng là ít nhất trong ba đội.
Bây giờ bọn họ không ngừng mất mặt, còn bị vây trong bóng ma của phấn hoa anh túc , đây là chương trình phát sóng trực tiếp toàn bộ thành phố, phỏng chừng Thủy Tinh Cung sẽ phải đóng cửa vài ngày để tiếp nhận điều tra, nếu khôgn hao chút tiền, tin tưởng Thủy Tinh Cung thật đúng là khôgn cách nào khai trương nữa.
Bây giờ, so sánh là Ma Trù Ngô Sáp cùng đội đại biểu Phương Phỉ Uyển.
Rốt cuộc tôm hùm cùng canh phù sa, ai sẽ xuất sắc hơn? Điểm số của đám khách quý hiện ra, tuyệt đại đa số đều là tròn 10 điểm, chỉ có Tạ tổng giám đốc Thủy Tinh Cung cùng Tống chủ nhiẹm cho canh 9 điểm. Ma Trù Ngô Sáp thắng đội Phương Phỉ Uyển trong ván này, bởi vì người ăn tôm hùm nhiều hơn canh, hơn nữa Tạ tổng giám đốc Thủy Tinh Cung cùng Tống chủ nhiệm đã cho Thiên Cửu Sí 10 điểm, cho nên cho tôm hùm hai điểm 9.
Ma Trù Ngô Sáp cùng đội đại biểu Phương Phỉ uyển, đều là 298 điểm, cân sức ngang tài.
Như vậy, vòng thứ ba, lại sẽ không biết hươu chết về tay ai đây?
Người lúc đầu khôgn xem trọng Phương Phỉ uyển, bây giờ đều có chút để ý, bao gồm cả fan của Ngô Sáp, lúc này cảm thấy Lục Minh là thật sự kình địch của Ngô Sáp.
Món thứ nhất Băng Hỏa Phượng Hoàng của hắn, thậm chí còn hơn Ngô Sáp, tại trogn món ăn thứ hai, nước canh gì đó đơn giản như vậy, cũng đều có thể làm cho hai người Vị Vương cùng Thực Thần cho ra trọn 10 điểm, nếu không phải Tạ tổng giám đốc Thủy Tinh Cung cùng Tống chủ nhiệm cho điểm thấp, như vậy thật đúng là khôgn thể nói được.
"Các bạn, chúng ta cùng nhau chờ mong trận thứ ba Ma Trù Ngô Sáp cùng đội đại biểu Phương Phỉ Uyển biểu hiện đi!". Nữ chủ trì rất nhiệt tình thét to lên, mọi người lúc này khôgn càn phó đạo diễn dùng tay ra hiẹu phải vỗ tay, mà tiếng vỗ tay tự động ầm ầm nổi lên. Fan của Ma Trù Ngô Sáp đứng lên vẫy cờ, đánh trống thổi kèn vang trời. Bên Phương Phỉ uyển cũng không ngoại lệ, oanh ca yến ngữ kêu to lên, lại kết hợp phong cảnh chân trắng như tuyết trogn sườn xám, phi thường bốc lửa, rất nhiều sói lang thấy vậy, đều chạy tới giả bộ fan, hò hét trợ uy, một bên nhìn lén phong cảnh tuyệt vời...
"Chờ một chút, trận thứ ba, tôi bỏ quyền thi đấu". Ma TRù Ngô Sáp vừa nói như thế, nam chủ trì thiếu chút nữa ngã quỵ tại dưới đài.
"Vì sao?". Câu hỏi của hắn, hỏi ra tiếng lòng của mọi người.
"Bởi vì tôi còn chưa có hoàn toàn chuẩn bị tốt... Nếu như tôi muốn thắng trận thứ ba, ít nhất còn phải chuẩn bị một năm nữa!". Ma Trù Ngô Sáp phi thường nghiêm túc hướng về phía camera đang quay mình mà nói: "Tình báo của tôi sai lầm, tôi vẫn cho rằng , tôi muốn khiêu chiến, là dược thiện "Tư Âm Tráng Dương Long Phượng Thanh", ai cũng không ngờ, canh tốt nhất của Phương Phỉ Uyển, căn bản không phải "Tư Âm Tráng Dương Long Phượng Thanh", mà là một loại dược thiên đặc biệt gọi là "Ngũ Hành Ngưng Mặc Thang".
"Phách Đao, tên phản bội chết tiệt mày!". Tàn Dương vừa nghe, lập tức biết là ai tiết lộ bí mật.
"Xin lỗi, ngày đó tao uống rượu, mày cũng biết, nam nhân vừa uống rượu, liền thích ra vẻ kinh khủng, tao tuy rằng là một xử nam, nhưng mà cũng không ngoại lệ, không nghĩ tới sau khi Ngô Sáp hắn tỉnh rượu, vẫn còn nhớ rõ...". Phách Đao bi thảm khóc lóc kể lể nói: "Người ai không có lúc lỡ? Thực sự tao không phải kẻ phản bội, tao chỉ là uống rượu".
"Cùng uống rượu khôgn có liên quan gì, bí mật này, là tôi dùng tập tranh ảnh Kim Bình Mai đổi lấy". Ma Trù Ngô Sáp vừa nói, Phách Đao ầm ầm ngã xuống đất.
"Được rồi, cho mày chút thời gian nói di ngôn!". Lạc VÂn nóng nảy tức giận bừng bừng.
"Tao muốn tại trước khi chết, lại được uống Ngũ Hành Ngưng Mặc Thang một lần, có thể chứ? Xin hãy thỏa mãn tâm nguyện nho nhỏ này của tao đi, tử tù cũng là có nhân quyền a!". Phách Đao ôm lấy chân của Lạc VÂn không buông, lệ rơi đầy mặt nói: "Nếu như tao biết sớm bản Kim Bình Mai kia là phiên bản xấu, màu sắc rất kém cỏi, rất nhiều tranh vẽ đều là in lại, hơn nữa nhìn không rõ, tao tuyệt đối sẽ không cùng hắn trao đổi. Tên kia, tao đang chuẩn bị cùng hắn tuyệt giao, mọi người cho tôi một con đường sống đi, mày cũng biết một quyển Kim Bình Mai đối với một xử nam có ý nghĩa như thế nào mà, đó là cám dỗ khó từ chối a... A!".
"Đi tìm chết đi!". Bọn Tàn Dương vây quanh Phách Đao ra sức điên cuồng đánh lên người hắn.
Tuy rằng bọn Lạc Vân cùng Phách Đao náo loạn một hồi, nhưng mọi người nghe ra được một bí mật.
Nhà hàng Phương Phỉ Uyển có thứ gì đó, mà liền ngay cả Ma Trù Ngô Sáp cũng đều cảm thấy không bằng... Hình như, là một loại canh? Ngũ Hành Ngưng Mặc Thang? Tên này thực sự là cổ quái tới cực điểm!
Camera lại chyuển về hướng Phương Phỉ Uyển bên này, cuối cùng còn dừng hình ảnh tại trên mặt Lục Minh.
Đạo diễn không phải ngốc, hắn biết ở phía Phương Phỉ uyển này, đầu bếp thức sự quyết sách cùng đoàn kết tối chính là người thanh niên này, nếu như không phải hắn làm Ngũ Hành Ngưng Mặc Thang, vậy thật đúng là không có ai. Hắn âm thầm dùng tai nghe bảo nữ chủ trì lúc trước mạnh mẽ hôn Lục Minh đi qua phỏng vấn, ý bảo nàng tận lực to gan mà nói, khán giả cần chính là kích thích.
"Anh đẹp trai, xin hỏi các anh có đúng là chuẩn bị dùng "Ngũ Hành Ngưng Mặc Thang" làm món ăn thi đấu trận thứ ba hay không? Bây giờ Ma Trù Ngô Sáp bỏ quyền rồi, anh có thế để cho chúng ta tại trước khi khách quý ăn thử, nhìn thấy chứ?". Nữ chủ trì cố ý cúi thấp thân mình một chút, đem bộ ngực tuyệt vời của mình bùng nổ ra tại trước tầm mắt của hắn.
"Mặc ít như vậy, sẽ bị cảm đó!". Hoắc VẤn Dung hừ một tiếng.
Nàng rất phản cảm khi nữ chủ trì tới câu dẫn Lục Minh , nhưng bây giờ là lúc tốt để Phương Phỉ uyển nổi danh, nàng lại không thể cùng đài truyền hình giở mặt, chỉ có nhẫn nại.
Lục Minh ha hả cười, bàn tay đưa qua, Tiểu Hoa mimi cùng Hoắc VẤn Dung phối hợp tại trên tay hắn đưa lên hơn mười cây xiên thịt, mặt trên là một xiên chuổi đầy thịt viên cực kỳ nhỏ. Hắn tùy ý đưa cho nữ chủ trì một cây, cười nói: "Nếu như cô ăn xong mà không thốt ra là ăn ngon, tôi sẽ nói cho cô". Các vị Chi Thiên Sứ như ong vỡ tổ vây qua, lợi dụng chiến thuật biển vú, đem Lục Minh bao phủ vào trong, rồi đoạt đi chuỗi thịt quay trong tay của hắn.
Nữ chủ trì rất kỳ quái nhìn que trúc nhỏ trong tay, mặt trên này không vượt hơn ba mươi mốt viên thịt, cho dù nó ngon đến ăn vào sẽ bay lên trời, tin tưởng mình cũng có thể nhẫn nhịn.
Nàng cười duyên hướng về phía màn ảnh nói: "Các vị khán giả, anh đẹp trai nói tôi lẳng lặng ăn chuỗi thịt quay này, anh ấy sẽ nói cho tôi biết bí mật của Ngũ Hành Ngưng Mặc Thang. BÂy giờ xin mọi người làm chứng cho tôi, bắt đầu từ bây giờ,d dến khi ăn xong, tôi đảm bảo, không rên một tiếng, mọi người xem...".
Tất cả mọi người không tin, cho dù ngon, lại sẽ không chịu được sao?
Trừ phi người nữ chủ trì này bày trò, bằng không thì không có khả năng ăn một chuỗi thịt quay lại không nhịn được.
Lòng hiếu kỳ của mọi người nổi lên, rất nhiều khán giả ở hiện trường đều đứng lên xem, chỉ thấy nữ chủ trì mở đôi môi anh đào ra, răng trắng ngần cắn vào xiên thịt, hơi nhấm nháp nuốt vào, trong nháy mắt, biến sắc, bàn tay nhỏ bé vội vàng che miệng lại, con mắt thoắt cái trở nên ngân ngấn nước, dáng vẻ tựa hồ rất muốn nói, nhưng mà lại nhịn nên rất khó chịu.
Chẳng lẽ rất cay?
"Toi tới thử xem được chứ?". Đường Hoa đi tới, mọi người vừa nhìn, tốt thôi, phá đám tới rồi.
Nếu như nói nữ chủ trì sẽ là Phương Phỉ uyển bày trò, như vậy Đường Hoa hận Lục Minh tới tận xương tủy Đường Hoa khẳng định không có khả năng sẽ nói các lời ăn ngon gì đó.
Hắn đến lúc này, tuyệt đối là phá đám, nếu như thịt quay này chỉ ăn ngon giống như thịt quay bán ở đầu đường, vậy Đường Hoa khẳng định sẽ nói không đáng một đồng. RẤt nhiều khán giả đều qua đặc tả của TV, thấy rõ được hận ý cùng oán độc trả thù trong con mắt kia của Đường Hoa.
Lục Minh thản nhiên cười, cũng đưa cho hắn một cây thịt quay...
"Hừ, chẳng qua chỉ là như thế". Đường Hoa mới nhai thử, vẻ mặt khinh miệt cười lạnh một tiếng, nhưng , lập tức, toàn bộ khuôn mặt béo đều biến hình, bộ dạng mang chút méo mó lại lộ vẻ kinh ngạc, hắn vội vàng nhấm nuốt lên, trạng thái điên cuồng, càng đưa chuỗi thịt quay nho nhỏ kia không ngừng nuốt vào trong miệng, một bộ dáng như con ác thú tham ăn. Mọi người thấy vậy hoàn toàn hoa mắt, tên Đường Hoa này khôgn phải điên rồi sao? Hắn trong miệng nói ăn không ra gì, nhưng động tác lại giống như một con quỷ chết đói, này tính là làm sao?
"Ăn ngon không?". Lục Minh thuận miệng hỏi: "Còn muốn không?".
"A...". Đường Hoa còn chưa có ăn xong xiên thịt kia, dưới tình thế gấp gáp, hắn vươn tay kia ra, giống một tiểu hài tử xin ăn vậy, vội vàng mà đem bàn tay béo hướng tới Lục Minh, thẳng đến các mimi của Phương Phỉ uyển lừa cười rộ lên, mới ý thức được mình thất thố.
Khuôn mặt hắn đỏ bừng, tựa hồ muốn bốc lửa, nhưng cuối cùng lắc đầu thở dài , ủ rũ quay về đài thi đấu bên kia của Thủy Tinh Cung.
Giờ khắc này, tất cả mọi người rõ ràng.
Xiên thịt quay trong tay Lục Minh, ăn ngon đến nỗi ngay cả đối thủ một mất một còn cũng đều không thể nói bậy...
"Tôi muốn tôi muốn, người ta còn muốn, còn muốn thật nhiều!". Nữ chủ trì miệgn đầy là mỡ, nhưng nàng căn bản là không để ý tới hình tượng, ôm Lục Minh kêu to: "Tôi muốn, đám sói phía dưới nghe xong thực sự là máu nóng bốc lên, thiếu chút nữa nhảy ra nói: "Tôi cho".
Các vị Chi Thiên Sứ động tác cũng nhanh, cùng nhau xông tới, tất sát kỹ môi đỏ mọng cùng biển vú lại dừng tại trên người Lục Minh!
"Ngũ Hành Ngưng Mặc Thang, thật đúng là đáng chờ mong a!". Vị Vương lão nhân kia thì thào lẩm bẩm: "Chẳng lẽ, là loại canh thất truyền mấy trăm năm trong truyền thuyết kia sao?".
"Nhưng trong canh của ông, quả thực là có". Ma Trù Ngô Sáp cầm cái thìa khẽ thử một hớp canh, khẳng định nói.
"Hàm lượng rất ít, có điều là đúng là phấn hoa anh túc, cái này có thể điều chỉnh canh ngon hơn, nhưng ăn thời gian dài khẳng định phải nghiện". Thực Thần Đào Ca Hồng Kông gật đầu nói: "Ăn vài lần thì cũng không sao, nhưng ăn thời gian dài, một ngày không ăn, sẽ hấp dẫn người ta phải ăn".
"Đường Hoa, chúng ta cần một lời giải thích". Vị Vương cũng nhíu mày, có ba người bọn họ khẳng định, mọi người tuyệt đối tin tưởng trong canh có phấn cây thuốc phiện.
"Thật to gan a, vì thắng lợi lại có thể không từ thủ đoạn nào!". Chu phó thị trưởng phát hiện mình đủ thảm, không chỉ ăn phải vây cá có khả năng có thủy ngân, còn ăn phấn cây thuốc phiện, mà hình như mình ăn Thiên Cửu Sí không ít, chả may mà nghiện... Hắn thật không dám tưởng tượng, trán hắn điên cuồng toát mồ hôi, vỗ bàn: "Đường Hoa, ngươi thân là đại trù sư tư cách chức nghiệp cấp một quốc gia, lại có thể dám làm ra loại chuyện này sao?".
"Không, không có, ta thực sự không làm!". Đường Hoa sợ đến hồn bay phách lạc, hướng về phía sau giận dữ la hét: "Vệ Trí, nước canh là do ngươi chuẩn bị, có đúng phải ngươi bỏ vào hay không?".
"Không phải ta...". Vị đầu bếp béo sắc mặt như màu đất kia bỗng nhiên đẩy đồng sự ra, sau đó cướp đường mà chạy.
"Mẹ nó, ngươi coi ta là cái gì a? Ngươi dám quang minh chính đại chạy trốn qua trước mặt ta sao?". Phách Đao lúc này tức giận rồi. Hắn dùng một tay xách cổ đầu bếp béo, giơ tay "ba ba" thưởng cho mấy cái bạt tai: "Lão tử nếu không phải mai phục ngươi, cũng sẽ khôgn sớm bỏ quyền tham gia thi đấu nữa. Hiểu không? Cái này gọi là hy sinh. Cái này gọi là sách lược. Thế gian cũng chỉ có một người vĩ đại như ta, mới có thể làm được như thế!".
"Nôn...". Người xung quanh ói ra một mảng lớn. Trù nghệ của Phách Đao không được tốt lắm. Nhưng da mặt tuyệt đối là dày nhất thế gian.
"Ta khôgn quen biết hắn. Ta không quen biết hắn. Ta không quen biết hắn!". Bọn Lạc VÂn đều tự ám thi niệm chú ngữ thôi miên chính mình, mong muốn tại trong trí nhớ làm biết mất người kia.
"Bất luận Thiên Cửu Sí của ông làm được ăn ngon ra sao, hoặc là không thể ăn. Ông cho thêm thứ phi pháp. Như vậy kết quả thi đấu của ông đạt được đều bị xóa bỏ. Các ông có lẽ không biết. Nhưng là có thể cùng Vệ Trí có thôgn đồng, các ông chút nữa cần phối hợp công an, đem chuyện này điều tra rõ. Hơn nữa một khi tra sẽ phải ra ngọn nguồn rốt cuộc thành phố Lam Hải còn có bao nhiêu đầu bếp sử dụng loại chất phụ gia phi pháp này vào món ăn. Chúng ta phải coi trọng. Bởi vì việc này liên quan đến an toàn tính mạng của nhân dân thành phố Lam Hải...". Chu phó thị trưởng bắt được cơ hội thi triển đại quan uy. Hơn nữa hắn lúc đầu đã có lửa giận trong lòng, thế như sấm chớp phê phán Thủy Tinh Cung, lại biểu dương đội Phương Phỉ Uyển phát hiện hành vi bỏ thêm chất phụ gia vi phạm lệnh cấm thực phẩm, là đơn vị tiên tiến của thành phố Lam hải.
Đội đại biểu Thủy Tinh Cung trực tiếp bị nốc ao. Hơn nữa điểm bọn họ đạt được, vốn cũng là ít nhất trong ba đội.
Bây giờ bọn họ không ngừng mất mặt, còn bị vây trong bóng ma của phấn hoa anh túc , đây là chương trình phát sóng trực tiếp toàn bộ thành phố, phỏng chừng Thủy Tinh Cung sẽ phải đóng cửa vài ngày để tiếp nhận điều tra, nếu khôgn hao chút tiền, tin tưởng Thủy Tinh Cung thật đúng là khôgn cách nào khai trương nữa.
Bây giờ, so sánh là Ma Trù Ngô Sáp cùng đội đại biểu Phương Phỉ Uyển.
Rốt cuộc tôm hùm cùng canh phù sa, ai sẽ xuất sắc hơn? Điểm số của đám khách quý hiện ra, tuyệt đại đa số đều là tròn 10 điểm, chỉ có Tạ tổng giám đốc Thủy Tinh Cung cùng Tống chủ nhiẹm cho canh 9 điểm. Ma Trù Ngô Sáp thắng đội Phương Phỉ Uyển trong ván này, bởi vì người ăn tôm hùm nhiều hơn canh, hơn nữa Tạ tổng giám đốc Thủy Tinh Cung cùng Tống chủ nhiệm đã cho Thiên Cửu Sí 10 điểm, cho nên cho tôm hùm hai điểm 9.
Ma Trù Ngô Sáp cùng đội đại biểu Phương Phỉ uyển, đều là 298 điểm, cân sức ngang tài.
Như vậy, vòng thứ ba, lại sẽ không biết hươu chết về tay ai đây?
Người lúc đầu khôgn xem trọng Phương Phỉ uyển, bây giờ đều có chút để ý, bao gồm cả fan của Ngô Sáp, lúc này cảm thấy Lục Minh là thật sự kình địch của Ngô Sáp.
Món thứ nhất Băng Hỏa Phượng Hoàng của hắn, thậm chí còn hơn Ngô Sáp, tại trogn món ăn thứ hai, nước canh gì đó đơn giản như vậy, cũng đều có thể làm cho hai người Vị Vương cùng Thực Thần cho ra trọn 10 điểm, nếu không phải Tạ tổng giám đốc Thủy Tinh Cung cùng Tống chủ nhiệm cho điểm thấp, như vậy thật đúng là khôgn thể nói được.
"Các bạn, chúng ta cùng nhau chờ mong trận thứ ba Ma Trù Ngô Sáp cùng đội đại biểu Phương Phỉ Uyển biểu hiện đi!". Nữ chủ trì rất nhiệt tình thét to lên, mọi người lúc này khôgn càn phó đạo diễn dùng tay ra hiẹu phải vỗ tay, mà tiếng vỗ tay tự động ầm ầm nổi lên. Fan của Ma Trù Ngô Sáp đứng lên vẫy cờ, đánh trống thổi kèn vang trời. Bên Phương Phỉ uyển cũng không ngoại lệ, oanh ca yến ngữ kêu to lên, lại kết hợp phong cảnh chân trắng như tuyết trogn sườn xám, phi thường bốc lửa, rất nhiều sói lang thấy vậy, đều chạy tới giả bộ fan, hò hét trợ uy, một bên nhìn lén phong cảnh tuyệt vời...
"Chờ một chút, trận thứ ba, tôi bỏ quyền thi đấu". Ma TRù Ngô Sáp vừa nói như thế, nam chủ trì thiếu chút nữa ngã quỵ tại dưới đài.
"Vì sao?". Câu hỏi của hắn, hỏi ra tiếng lòng của mọi người.
"Bởi vì tôi còn chưa có hoàn toàn chuẩn bị tốt... Nếu như tôi muốn thắng trận thứ ba, ít nhất còn phải chuẩn bị một năm nữa!". Ma Trù Ngô Sáp phi thường nghiêm túc hướng về phía camera đang quay mình mà nói: "Tình báo của tôi sai lầm, tôi vẫn cho rằng , tôi muốn khiêu chiến, là dược thiện "Tư Âm Tráng Dương Long Phượng Thanh", ai cũng không ngờ, canh tốt nhất của Phương Phỉ Uyển, căn bản không phải "Tư Âm Tráng Dương Long Phượng Thanh", mà là một loại dược thiên đặc biệt gọi là "Ngũ Hành Ngưng Mặc Thang".
"Phách Đao, tên phản bội chết tiệt mày!". Tàn Dương vừa nghe, lập tức biết là ai tiết lộ bí mật.
"Xin lỗi, ngày đó tao uống rượu, mày cũng biết, nam nhân vừa uống rượu, liền thích ra vẻ kinh khủng, tao tuy rằng là một xử nam, nhưng mà cũng không ngoại lệ, không nghĩ tới sau khi Ngô Sáp hắn tỉnh rượu, vẫn còn nhớ rõ...". Phách Đao bi thảm khóc lóc kể lể nói: "Người ai không có lúc lỡ? Thực sự tao không phải kẻ phản bội, tao chỉ là uống rượu".
"Cùng uống rượu khôgn có liên quan gì, bí mật này, là tôi dùng tập tranh ảnh Kim Bình Mai đổi lấy". Ma Trù Ngô Sáp vừa nói, Phách Đao ầm ầm ngã xuống đất.
"Được rồi, cho mày chút thời gian nói di ngôn!". Lạc VÂn nóng nảy tức giận bừng bừng.
"Tao muốn tại trước khi chết, lại được uống Ngũ Hành Ngưng Mặc Thang một lần, có thể chứ? Xin hãy thỏa mãn tâm nguyện nho nhỏ này của tao đi, tử tù cũng là có nhân quyền a!". Phách Đao ôm lấy chân của Lạc VÂn không buông, lệ rơi đầy mặt nói: "Nếu như tao biết sớm bản Kim Bình Mai kia là phiên bản xấu, màu sắc rất kém cỏi, rất nhiều tranh vẽ đều là in lại, hơn nữa nhìn không rõ, tao tuyệt đối sẽ không cùng hắn trao đổi. Tên kia, tao đang chuẩn bị cùng hắn tuyệt giao, mọi người cho tôi một con đường sống đi, mày cũng biết một quyển Kim Bình Mai đối với một xử nam có ý nghĩa như thế nào mà, đó là cám dỗ khó từ chối a... A!".
"Đi tìm chết đi!". Bọn Tàn Dương vây quanh Phách Đao ra sức điên cuồng đánh lên người hắn.
Tuy rằng bọn Lạc Vân cùng Phách Đao náo loạn một hồi, nhưng mọi người nghe ra được một bí mật.
Nhà hàng Phương Phỉ Uyển có thứ gì đó, mà liền ngay cả Ma Trù Ngô Sáp cũng đều cảm thấy không bằng... Hình như, là một loại canh? Ngũ Hành Ngưng Mặc Thang? Tên này thực sự là cổ quái tới cực điểm!
Camera lại chyuển về hướng Phương Phỉ Uyển bên này, cuối cùng còn dừng hình ảnh tại trên mặt Lục Minh.
Đạo diễn không phải ngốc, hắn biết ở phía Phương Phỉ uyển này, đầu bếp thức sự quyết sách cùng đoàn kết tối chính là người thanh niên này, nếu như không phải hắn làm Ngũ Hành Ngưng Mặc Thang, vậy thật đúng là không có ai. Hắn âm thầm dùng tai nghe bảo nữ chủ trì lúc trước mạnh mẽ hôn Lục Minh đi qua phỏng vấn, ý bảo nàng tận lực to gan mà nói, khán giả cần chính là kích thích.
"Anh đẹp trai, xin hỏi các anh có đúng là chuẩn bị dùng "Ngũ Hành Ngưng Mặc Thang" làm món ăn thi đấu trận thứ ba hay không? Bây giờ Ma Trù Ngô Sáp bỏ quyền rồi, anh có thế để cho chúng ta tại trước khi khách quý ăn thử, nhìn thấy chứ?". Nữ chủ trì cố ý cúi thấp thân mình một chút, đem bộ ngực tuyệt vời của mình bùng nổ ra tại trước tầm mắt của hắn.
"Mặc ít như vậy, sẽ bị cảm đó!". Hoắc VẤn Dung hừ một tiếng.
Nàng rất phản cảm khi nữ chủ trì tới câu dẫn Lục Minh , nhưng bây giờ là lúc tốt để Phương Phỉ uyển nổi danh, nàng lại không thể cùng đài truyền hình giở mặt, chỉ có nhẫn nại.
Lục Minh ha hả cười, bàn tay đưa qua, Tiểu Hoa mimi cùng Hoắc VẤn Dung phối hợp tại trên tay hắn đưa lên hơn mười cây xiên thịt, mặt trên là một xiên chuổi đầy thịt viên cực kỳ nhỏ. Hắn tùy ý đưa cho nữ chủ trì một cây, cười nói: "Nếu như cô ăn xong mà không thốt ra là ăn ngon, tôi sẽ nói cho cô". Các vị Chi Thiên Sứ như ong vỡ tổ vây qua, lợi dụng chiến thuật biển vú, đem Lục Minh bao phủ vào trong, rồi đoạt đi chuỗi thịt quay trong tay của hắn.
Nữ chủ trì rất kỳ quái nhìn que trúc nhỏ trong tay, mặt trên này không vượt hơn ba mươi mốt viên thịt, cho dù nó ngon đến ăn vào sẽ bay lên trời, tin tưởng mình cũng có thể nhẫn nhịn.
Nàng cười duyên hướng về phía màn ảnh nói: "Các vị khán giả, anh đẹp trai nói tôi lẳng lặng ăn chuỗi thịt quay này, anh ấy sẽ nói cho tôi biết bí mật của Ngũ Hành Ngưng Mặc Thang. BÂy giờ xin mọi người làm chứng cho tôi, bắt đầu từ bây giờ,d dến khi ăn xong, tôi đảm bảo, không rên một tiếng, mọi người xem...".
Tất cả mọi người không tin, cho dù ngon, lại sẽ không chịu được sao?
Trừ phi người nữ chủ trì này bày trò, bằng không thì không có khả năng ăn một chuỗi thịt quay lại không nhịn được.
Lòng hiếu kỳ của mọi người nổi lên, rất nhiều khán giả ở hiện trường đều đứng lên xem, chỉ thấy nữ chủ trì mở đôi môi anh đào ra, răng trắng ngần cắn vào xiên thịt, hơi nhấm nháp nuốt vào, trong nháy mắt, biến sắc, bàn tay nhỏ bé vội vàng che miệng lại, con mắt thoắt cái trở nên ngân ngấn nước, dáng vẻ tựa hồ rất muốn nói, nhưng mà lại nhịn nên rất khó chịu.
Chẳng lẽ rất cay?
"Toi tới thử xem được chứ?". Đường Hoa đi tới, mọi người vừa nhìn, tốt thôi, phá đám tới rồi.
Nếu như nói nữ chủ trì sẽ là Phương Phỉ uyển bày trò, như vậy Đường Hoa hận Lục Minh tới tận xương tủy Đường Hoa khẳng định không có khả năng sẽ nói các lời ăn ngon gì đó.
Hắn đến lúc này, tuyệt đối là phá đám, nếu như thịt quay này chỉ ăn ngon giống như thịt quay bán ở đầu đường, vậy Đường Hoa khẳng định sẽ nói không đáng một đồng. RẤt nhiều khán giả đều qua đặc tả của TV, thấy rõ được hận ý cùng oán độc trả thù trong con mắt kia của Đường Hoa.
Lục Minh thản nhiên cười, cũng đưa cho hắn một cây thịt quay...
"Hừ, chẳng qua chỉ là như thế". Đường Hoa mới nhai thử, vẻ mặt khinh miệt cười lạnh một tiếng, nhưng , lập tức, toàn bộ khuôn mặt béo đều biến hình, bộ dạng mang chút méo mó lại lộ vẻ kinh ngạc, hắn vội vàng nhấm nuốt lên, trạng thái điên cuồng, càng đưa chuỗi thịt quay nho nhỏ kia không ngừng nuốt vào trong miệng, một bộ dáng như con ác thú tham ăn. Mọi người thấy vậy hoàn toàn hoa mắt, tên Đường Hoa này khôgn phải điên rồi sao? Hắn trong miệng nói ăn không ra gì, nhưng động tác lại giống như một con quỷ chết đói, này tính là làm sao?
"Ăn ngon không?". Lục Minh thuận miệng hỏi: "Còn muốn không?".
"A...". Đường Hoa còn chưa có ăn xong xiên thịt kia, dưới tình thế gấp gáp, hắn vươn tay kia ra, giống một tiểu hài tử xin ăn vậy, vội vàng mà đem bàn tay béo hướng tới Lục Minh, thẳng đến các mimi của Phương Phỉ uyển lừa cười rộ lên, mới ý thức được mình thất thố.
Khuôn mặt hắn đỏ bừng, tựa hồ muốn bốc lửa, nhưng cuối cùng lắc đầu thở dài , ủ rũ quay về đài thi đấu bên kia của Thủy Tinh Cung.
Giờ khắc này, tất cả mọi người rõ ràng.
Xiên thịt quay trong tay Lục Minh, ăn ngon đến nỗi ngay cả đối thủ một mất một còn cũng đều không thể nói bậy...
"Tôi muốn tôi muốn, người ta còn muốn, còn muốn thật nhiều!". Nữ chủ trì miệgn đầy là mỡ, nhưng nàng căn bản là không để ý tới hình tượng, ôm Lục Minh kêu to: "Tôi muốn, đám sói phía dưới nghe xong thực sự là máu nóng bốc lên, thiếu chút nữa nhảy ra nói: "Tôi cho".
Các vị Chi Thiên Sứ động tác cũng nhanh, cùng nhau xông tới, tất sát kỹ môi đỏ mọng cùng biển vú lại dừng tại trên người Lục Minh!
"Ngũ Hành Ngưng Mặc Thang, thật đúng là đáng chờ mong a!". Vị Vương lão nhân kia thì thào lẩm bẩm: "Chẳng lẽ, là loại canh thất truyền mấy trăm năm trong truyền thuyết kia sao?".
/830
|