Phố quán Bar, tình huống ở đây phải nói là cực kì thảm thiết, hơn bốn trăm người hỗn chiến, chết gần trăm, trọng thương hơn trăm, số khác ít nhiều cũng bị thương, đât chuyển sang màu đỏ, khắp nơi là tay chân nội tạng, không khí nồng đậm mùi máu tươi.
Những tên côn đồ thì không có bất kì biến hóa gì, nhất là người Thiên bang và Tần Thiên, nhìn quen rồi nhìn thấy lại thêm có tinh thần.
Cửa xe cảnh sát mở ra, một người trung niên bước xuống, đó là Lương Văn Đạo, nhìn tràng cảnh ở đây không khỏi nhíu mày. Lúc trận chiến bắt đầu Tần Thiên đã gọi bảo hắn nửa giờ sau tới, không nghĩ khi tới lại thấy tràng cảnh máu tanh như thế.
- Phong tỏa tin tức, thả những người áo đen, còn lại bắt toàn bộ!
Lương Văn Đạo ra lệnh.
Nói xong hắn trở lại xe, sai người điều thêm quân và xe cứu thương rồi bảo tài xế lái xe đi.
Đặc công hành động rất nhanh, những tên bị nhẹ hoặc không bị thương, kẻ bị trọng thương thì tống lên xe cứu thương, còn lại thì kệ đó đã.
Tần Thiên và Phong Tử ngồi chờ người của thế lực khác bị đưa đi, đặc công rời khỏi mới đứng lên.
Lúc này điện thoại của Tần Thiên vang lên, Lương Đạo Văn gọi tới bảo hắn xử lí sạch sẽ.
Tần Thiên gọi điện cho Bưu mập, hai người bọn họ đem người đi nắm giữ toàn bộ bãi của cửu đại thế lực, bởi vì bọn chỉ có mấy người canh bãi nên Thiên bang không chút tổn thương nào.
- Bưu mập, ngươi mau đưa người về đây, mấy bãi kia để cho Sấu Tử canh là được rồi.
Tần Thiên nói xong liền cúp điện thoại.
- Phong Tử, không sao chứ?
Tần Thiên nhìn Phong Tử toàn thân đầy máu, trên người hơn chục vết đao, may mắn là không có chỗ nào nghiêm trọng.
- Không sao đâu, chút vết thương nhỏ thôi mà.
Phong Tử nói.
- Ngươi mang huynh đệ bị thương tới bệnh viện băng bó một chút, chỗ này để ta trông được rồi.
Tần Thiên nói, Phong Tử gật đầu dẫn đám tiểu đệ rời đi.
Phong Tử vừa rời đi, Bưu mập đã tới, hai chiếc xe tải đầy tiểu đệ mở ra.
- Thiên ca!
Bưu mập xuống xe chào, đám tiểu đệ phía sau cũng rối rít chào.
- Ừ, Bưu mập, bảo các anh em dọn rửa chỗ này, thống kê thương vong cho ra, đi đi!
Tần Thiên nhìn Bưu mập nói, sau đó phân phó tiểu đệ làm việc.
Tần Thiên bắt đầu ngồi xuống tu luyện tranh thủ khôi phục thực lực.
Trần chiến ở phố quầy Bar làm cả giang hồ khiếp sợ, mọi người âm thầm may mắn mình không vọng động đến tiêu diệt Thiên bang nếu không thì tàn đời rồi. Ai mà ngờ rằng phía sau Tần Thiên có chính phủ trợ giúp chứ? Chả trách hắn hoành hành không kiêng nể gì như vậy, có hậu đài cứng thế kia mà.
Hoạt động dọn dẹp kéo dài đến mười một giờ, con đường lại sạch sẽ, bất quả trước cửa Thiên Minh còn một mảng lớn bùn đất có nhiễm chút màu đỏ như máu.
- Thiên ca, đã xong!
Bưu mập tới trước mặt Tần Thiên nói, Tần Thiên tỉnh lại, tinh thần khôi phục như cũ, cảm giác mệt mỏi đã biến mất.
- Tình hình thế nào?
Tần Thiên hỏi.
- Đã chết năm mươi người, chủ yếu của băng đua xe, còn người của chúng ta chỉ có chút vết thương nhẹ.
Bưu mập nói.
- Tốt, người chết cấp tiền ma chay, hơn nữa báo cho toàn Thiên bang biết, huynh đệ bị thương cũng được trọng thưởng. Đồng thời ngươi và Sấu Tử cẩn thận trông coi địa bàn mới đoạt không được coi thường, mấy ngày tới yên tĩnh một chút, tranh thủ tìm thêm nhiều tiểu đệ chút, cuối tháng chúng ta sẽ có hành động lớn, ta muốn nắm toàn bộ phố quán Bar.
Tần Thiên ra lệnh cho Bưu mập.
- Ổn rồi, ta về trước, kiếm ta bộ đồ đi.
Tần Thiên nói, Bưu mập vội bảo người cầm đến, Tần Thiên thay rồi đi luôn.
Bưu mập nhìn Tần Thiên rời đi, thầm cao hứng vì quyết định sáng suốt của mình. Mới theo hắn có nửa tháng mà mình đã thành một đại ca có máu mặt, chờ khi Tần Thiên nắm cả con phố này thì hắn sẽ thành một trong bốn đại cự đầu rồi.
Nghĩ đến đây, Bưu mập bảo người mở cửa Thiên Minh, bên trong vẫn vô cùng náo nhiệt, chuyện bên ngoài không ảnh hưởng gì đến bên trong này...
**********
Tần Thiên rời khỏi khu phố, nhìn đồng hồ, bỏ qua suy nghĩ về nhà, gọi điện hỏi Lâm Hiểu Di ở đâu rồi đánh xe qua.
Rất nhanh, chiếc xe đỗ trước khu chung cư Lâm Hiểu Di ở, từ xa hắn đã thấy Lâm Hiểu Di đứng chờ trước cửa. Thấy hắn đến nàng chạy vội đến ôm lấy Tần Thiên.
- Tần Thiên, trên người anh có vị lạ a!
Lâm Hiểu Di cau mày nói.
- Mùi của đàn ông đó, nào, để anh đi tắm phát, mệt quá mà, có món gì ngon không em?
Tần Thiên nắm tay Lâm Hiểu Di vừa đi vừa nói.
- Có, anh đi tắm trước đi, em nấu cho anh ít món ăn khuya.
Lâm Hiểu Di nắm tay Tần Thiên nói.
Những tên côn đồ thì không có bất kì biến hóa gì, nhất là người Thiên bang và Tần Thiên, nhìn quen rồi nhìn thấy lại thêm có tinh thần.
Cửa xe cảnh sát mở ra, một người trung niên bước xuống, đó là Lương Văn Đạo, nhìn tràng cảnh ở đây không khỏi nhíu mày. Lúc trận chiến bắt đầu Tần Thiên đã gọi bảo hắn nửa giờ sau tới, không nghĩ khi tới lại thấy tràng cảnh máu tanh như thế.
- Phong tỏa tin tức, thả những người áo đen, còn lại bắt toàn bộ!
Lương Văn Đạo ra lệnh.
Nói xong hắn trở lại xe, sai người điều thêm quân và xe cứu thương rồi bảo tài xế lái xe đi.
Đặc công hành động rất nhanh, những tên bị nhẹ hoặc không bị thương, kẻ bị trọng thương thì tống lên xe cứu thương, còn lại thì kệ đó đã.
Tần Thiên và Phong Tử ngồi chờ người của thế lực khác bị đưa đi, đặc công rời khỏi mới đứng lên.
Lúc này điện thoại của Tần Thiên vang lên, Lương Đạo Văn gọi tới bảo hắn xử lí sạch sẽ.
Tần Thiên gọi điện cho Bưu mập, hai người bọn họ đem người đi nắm giữ toàn bộ bãi của cửu đại thế lực, bởi vì bọn chỉ có mấy người canh bãi nên Thiên bang không chút tổn thương nào.
- Bưu mập, ngươi mau đưa người về đây, mấy bãi kia để cho Sấu Tử canh là được rồi.
Tần Thiên nói xong liền cúp điện thoại.
- Phong Tử, không sao chứ?
Tần Thiên nhìn Phong Tử toàn thân đầy máu, trên người hơn chục vết đao, may mắn là không có chỗ nào nghiêm trọng.
- Không sao đâu, chút vết thương nhỏ thôi mà.
Phong Tử nói.
- Ngươi mang huynh đệ bị thương tới bệnh viện băng bó một chút, chỗ này để ta trông được rồi.
Tần Thiên nói, Phong Tử gật đầu dẫn đám tiểu đệ rời đi.
Phong Tử vừa rời đi, Bưu mập đã tới, hai chiếc xe tải đầy tiểu đệ mở ra.
- Thiên ca!
Bưu mập xuống xe chào, đám tiểu đệ phía sau cũng rối rít chào.
- Ừ, Bưu mập, bảo các anh em dọn rửa chỗ này, thống kê thương vong cho ra, đi đi!
Tần Thiên nhìn Bưu mập nói, sau đó phân phó tiểu đệ làm việc.
Tần Thiên bắt đầu ngồi xuống tu luyện tranh thủ khôi phục thực lực.
Trần chiến ở phố quầy Bar làm cả giang hồ khiếp sợ, mọi người âm thầm may mắn mình không vọng động đến tiêu diệt Thiên bang nếu không thì tàn đời rồi. Ai mà ngờ rằng phía sau Tần Thiên có chính phủ trợ giúp chứ? Chả trách hắn hoành hành không kiêng nể gì như vậy, có hậu đài cứng thế kia mà.
Hoạt động dọn dẹp kéo dài đến mười một giờ, con đường lại sạch sẽ, bất quả trước cửa Thiên Minh còn một mảng lớn bùn đất có nhiễm chút màu đỏ như máu.
- Thiên ca, đã xong!
Bưu mập tới trước mặt Tần Thiên nói, Tần Thiên tỉnh lại, tinh thần khôi phục như cũ, cảm giác mệt mỏi đã biến mất.
- Tình hình thế nào?
Tần Thiên hỏi.
- Đã chết năm mươi người, chủ yếu của băng đua xe, còn người của chúng ta chỉ có chút vết thương nhẹ.
Bưu mập nói.
- Tốt, người chết cấp tiền ma chay, hơn nữa báo cho toàn Thiên bang biết, huynh đệ bị thương cũng được trọng thưởng. Đồng thời ngươi và Sấu Tử cẩn thận trông coi địa bàn mới đoạt không được coi thường, mấy ngày tới yên tĩnh một chút, tranh thủ tìm thêm nhiều tiểu đệ chút, cuối tháng chúng ta sẽ có hành động lớn, ta muốn nắm toàn bộ phố quán Bar.
Tần Thiên ra lệnh cho Bưu mập.
- Ổn rồi, ta về trước, kiếm ta bộ đồ đi.
Tần Thiên nói, Bưu mập vội bảo người cầm đến, Tần Thiên thay rồi đi luôn.
Bưu mập nhìn Tần Thiên rời đi, thầm cao hứng vì quyết định sáng suốt của mình. Mới theo hắn có nửa tháng mà mình đã thành một đại ca có máu mặt, chờ khi Tần Thiên nắm cả con phố này thì hắn sẽ thành một trong bốn đại cự đầu rồi.
Nghĩ đến đây, Bưu mập bảo người mở cửa Thiên Minh, bên trong vẫn vô cùng náo nhiệt, chuyện bên ngoài không ảnh hưởng gì đến bên trong này...
**********
Tần Thiên rời khỏi khu phố, nhìn đồng hồ, bỏ qua suy nghĩ về nhà, gọi điện hỏi Lâm Hiểu Di ở đâu rồi đánh xe qua.
Rất nhanh, chiếc xe đỗ trước khu chung cư Lâm Hiểu Di ở, từ xa hắn đã thấy Lâm Hiểu Di đứng chờ trước cửa. Thấy hắn đến nàng chạy vội đến ôm lấy Tần Thiên.
- Tần Thiên, trên người anh có vị lạ a!
Lâm Hiểu Di cau mày nói.
- Mùi của đàn ông đó, nào, để anh đi tắm phát, mệt quá mà, có món gì ngon không em?
Tần Thiên nắm tay Lâm Hiểu Di vừa đi vừa nói.
- Có, anh đi tắm trước đi, em nấu cho anh ít món ăn khuya.
Lâm Hiểu Di nắm tay Tần Thiên nói.
/827
|