Sớm Đã Có Cục Cưng

CHƯƠNG 2.2

/20


Vạn Tử Tẩm đứng ngoài cửa, hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàng gõ cửa:

– Mời vào!

Đầu tiên cô nở một nụ cười, đẩy cửa đi vào; quả nhiên nhìn thấy Trọng Hàm mặc quần áo ngủ ngồi bên cạnh chiếc máy tính đang trò chuyện với các bạn.

Đây là một căn phòng rộng hàng trăm mét vuông sang trọng, xa hoa. Tuy nó có phòng piano riêng, phòng vẽ riêng nhưng vẫn chỉ là một đứa trẻ, dĩ nhiên là nó thích cái thế giới mạng đầy mê lực kia hơn nhiều.

– Đã mười giờ rồi, con nên đi ngủ thôi! – nhìn nó mà lòng cô mềm nhũn ra.

Đứa bé trông rất tốt, cô thật sự thấy cảm kích người đã chăm sóc và nuôi dưỡng nó.

– Cô, cô đặc biệt tới để nhắc cháu đi ngủ sao? – nó có vẻ kinh ngạc nhìn cô. Trước kia cô Lâm đối với nó rất tốt, nó rất thích cô Lâm nhưng chưa bao giờ cô tới phòng nhắc nó đi ngủ. Buổi tối, sau khi thu dọn phòng, cô Lâm sẽ đi thẳng về phòng mình. Cô Lâm từng kể với nó rằng, cô ấy về phòng là để nói chuyện với vị hôn phu ởDubai.

Còn cô Vạn này … Trọng Hàm nhìn sâu vào mắt cô. Ánh mắt của cô rất dịu dàng, rất cưng chiều, nhìn giống với ánh mắt của bà nội mỗi khi nhìn nó. Đó không phải là một ánh nhìn giả dối hay vì cố ý muốn lấy lòng nó.

– Đúng thế, ngủ muộn đối với con không tốt. Ngày mai sẽ không có tinh thần để đi học đó! – cô dịu giọng nói.

Trong mắt đứa bé trở nên phức tạp, mơ màng:

– Cô, là ba con gọi cô tới sao?

Vì mỗi sáng khi cô Lâm nhắc nó uống sữa đều nói là ba nó hy vọng nó uống; nếu nấu những món nó không thích ăn như trứng và cá thì nói là ba nó mong nó sẽ ăn; mùa đông, cô Lâm bắt nó mặc thật nhiều quần áo dày cộp và nói đó là ba nó muốn nó mặc nhiều cho ấm.

– Không phải. – Vạn Tử Tẩm cười nhẹ nói. – Ba con chưa có trở về đâu. – không xong, không xong, liệu con trai cô có cảm thấy cô là một người xa lạ lại đi quản quá nhiều chuyện rồi sau đó nổi giận bắt cô tới bãi biển ngủ không?

– Không phải ba gọi cô đến… – ngực nó nhảy lên một cái.

Nếu vậy… là tự cô ấy đến sao? Cô thật lòng quan tâm nó?

Nhìn vẻ mặt bối rối của nó, cô không biết trong cái đầu nho nhỏ kia đang suy nghĩ những gì đành vội lên tiếng:

– Tuy không phải ba con gọi cô tới nhưng nếu ông ấy biết con đi ngủ lúc 10 giờ thì nhất định sẽ rất vui. – ánh nhìn cực kỳ ấm áp của cô dừng lại trên gương mặt trẻ thơ của Trọng Hàm khiến nó vô thức gật đầu.

– Vâng, đợi một chút nữa cháu sẽ đi ngủ.

– Được! – cô cũng không nói thêm gì, vừa bước qua thềm cửa thì chợt quay lại nhắc nhở. – Đúng rồi, Trọng Hàm, con có biết nếu qua mười giờ đêm, những đứa trẻ vẫn còn ngồi trên mạng sẽ bị cảnh sát theo dõi không? Nói cách khác, cảnh sát biết nhất cử nhất động của con ở trên mạng đó.

Nó hình như bị dọa, nâng mắt nhìn cô:

– Thật… thật vậy sao ạ?

– Đương nhiên là thật rồi. – mặt cô không đỏ, khí không suyễn, trả lời một cách khẳng định đầy thuyết phục. – Đây là vì bảo vệ những đứa trẻ nhưng mà… Nếu trước 10 giờ con thoát khỏi mạng thì bọn họ sẽ không bị theo dõi.

Vạn Tử Tẩm nghẹn cười, đóng cửa phòng lại trước cái bộ dáng ngạc nhiên sững sốt của Trọng Hàm.

Thật là đáng yêu, sau này nó có đi ngủ đúng 10 giờ không nhỉ? Tuy nó trưởng thành sớm nhưng vẫn là một đứa bé; mà một đứa bé mới lớn không thể nào thoát khỏi mê lực của thế giới internet, tốt nhất nên có một có người lớn bên cạnh quản lý và hạn chế.

Cô trở về phòng sắp xếp lại những thứ mình đưa theo rồi ngồi liệt kê ra vài vật dụng hàng ngày cần mua. Quan trọng là cô đang chờ Ung Tuấn Triển trở về. Ngày mai anh phải xuất ngoại những mười ngày nhưng anh vẫn còn chưa sửa soạn hành lý. Không biết trước kia là do người giúp việc hay tự anh chuẩn bị đồ đạc? Vấn đề này chỉ có chờ anh về mới hỏi được.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô mở máy tính gửi email cho dì để kể lại tình hình mình hiện nay, tránh làm dì lo lắng.

Qua 12 giờ, cô mặc một chiếc áo khoác thể thao vào rồi đi xuống lầu. Phòng khách vắng lặng, chỉ có chiếc đèn tường còn chiếu sáng nhưng cô phát hiện một đôi giày đen ngay tại cửa ra vào.

Anh đã về.

Vạn Tử Tẩm bất giác mỉm cười, tim cũng đập nhanh hơn.

Cô vội đi vào phòng bếp pha cho anh một tách cà phê, còn nướng thêm một phần bánh bơ xốp, tay luôn chân cứ như đang nhảy múa.

Anh nói buổi tối còn phải xem tài liệu do thư ký Lương đưa tới, không biết anh đã ăn gì trong buổi tiệc xã giao kia chưa? Những nơi ấy chắc chắn uống rượu là chủ yếu còn ăn chỉ là việc phụ?

Đem bánh và cà phê đặt vào khay, cô đi tới gõ cửa phòng, hít sâu một hơi. Ông trời phù hộ, anh sẽ thích những gì cô làm!

Hôm qua cô có xem qua, phòng anh rất lớn, màu anh đào làm chủ đạo kết hợp với nền xanh dịu của phòng ngủ; phòng thay đồ, phòng khách nhỏ và phòng đọc sách liền với nhau. Ngay cả phòng tắm cũng rộng một cách kỳ lạ, một bồn tắm, một vòi hoa sen dạng lớn, ống dẫn nước mỗi phòng đều độc lập nên các nhà khác đều có thể cùng sử dụng.

Cô chờ anh lên tiếng nhưng anh lại trực tiếp đi ra mở cửa.

– Chàng trai trẻ, đã muộn thế này sao còn chưa ngủ?

Miệng anh gợi lên nụ cười, trên người choàng chiếc khăn tắm bông trắng lớn để lộ làn da màu đồng cổ vì phơi nắng nhiều. Mái tóc cắt ngắn gọn gàng ướt nhẹp, lớp bọt nước như đang phát sáng trên đôi vai rộng lớn của anh. Cả người anh như tỏa ra hơi nước cùng mùi hương dịu của sữa tấm.. Đây là bộ dáng của một người vừa tắm xong!

Vạn Tử Tẩm trợn mắt há mồm nhìn anh, suy nghĩ đứt đoạn. Hai má cô bất giác đỏ ửng lên, cộng thêm một dòng điện xẹt nhanh rồi chạy tán loạn trong người, cô không biết phải chuyển ánh mắt của mình tới đâu cho đúng.

Điều này… Á, mặc dù cô chưa có hóa sói hóa hổ nhưng anh chính là người đàn ông duy nhất mà cô từng có quan hệ thân mật da thịt, nếu nhìn thì đương nhiên sẽ có cảm giác rồi. Trời ơi, tim cô nhưng đang đánh trống phất cờ trong ngực vậy.

– Ồ, là cô.. tôi tưởng Trọng Hàm… Cô chờ một chút nhé! – anh không có ý định tiếp tục khoe khoang cái cơ thể đàn ông đầy nam tính của mình nên vội xoay người lấy chiếc áo ngủ màu trắng mặc vào rồi thắt tạm một nút phần eo.

Khi anh quay lại đứng trước mặt cô thì vẫn chưa thể bình ổn lại nhịp tim mình. Bộ dáng này của anh khiến cô nhớ tới một đêm kích tình lúc đó…

– Tôi nghĩ là do ngày mai mình xuất ngoại nên Trọng Hàm lưu luyến muốn chờ tôi về… Tôi sớm nên hiểu đứa bé đó sẽ không làm ra loại chuyện này. – anh áy náy nhìn cô. – Vừa rồi thật xin lỗi, chắc đã làm cô sợ rồi!?

Mặt Vạn Tử Tẩm lại đỏ au lên:

– Không .. không có gì!

Cô không bị dọa sợ đâu, chỉ là .. bị một trận hoa mắt choáng váng thôi.

Một cơ thể nam tính mê người như vậy nếu thường xuyên để cho cô nhìn thì đó tuyệt đối là một khoản thưởng đãi hậu hĩnh rồi! Nhưng nếu người giúp việc không phải cô mà là người khác thì không cần đâu, không cần xếp nó vào hạng thưởng cấp.

Đúng rồi, thật ra rất đơn giản, có thể lập một bảng “Điều khoản Vạn Tử Tẩm”, yêu cầu nó chỉ để cho cô nhìn ngắm. Haa!

– Đây là cho tôi sao? – Ung Tuấn Triển vui vẻ nhìn chiếc khay đựng cà phê và bánh bơ rồi đưa tay nhận. – Cám ơn cô, tôi đang cần chúng đây. Vừa rồi định đi pha tách cà phê uống cho có tinh thần, hơn nữa ở tiệc rượu cũng chưa có nếm cái gì, bây giờ bụng rất đói.

– Tôi… tôi cũng nghĩ như vậy. – cô không ngờ anh lại chủ động nhận khay đồ, lại còn thể hiện ý anh cần. Hiện giờ cô cảm thất rất rất vui, cả người cứ như đang bay bổng vậy.

Cô mỉm cười nhìn anh, cảm giác bối rối, chật vật khi nãy biến mất tăm không dấu vết.

– Đúng rồi, thư ký Lương nói tôi nhắc anh, giờ bay là 9 giờ, khoảng 7 giờ 30 sẽ có người tới đón anh.

Anh nghe rồi gật đầu:

– Ngày mai chắc làm phiền cô gọi tôi rời giường, bình thường tôi không tài nào nghe thấy tiếng chuông đồng hồ báo thức.

– Không có gì. – cô vui vẻ nhận nhiệm vụ này. Cô thích làm gì đó cho anh. – Nếu vậy.. có muốn tôi giúp anh chuẩn bị hành lý không?

– Đương nhiên rồi, tốt quá! – sự ngạc nhiên và phấn khởi viết ngay trên mặt anh. – Nói thật, cuộc sống của tôi và Trọng Hàm cứ như của những thằng ngốc vậy. Nếu nhà có chuyện gì đều có cô Lâm đứng ra lo liệu, đối với chuyện nhà thì tôi thật sự không biết gì cả. Thật là phiền khi nhờ cô giúp tôi chuẩn bị hành lý; dù sao cũng đã muộn thế này rồi.. Đây là ngày đầu tiên đi làm của cô, không ngờ cô còn chưa ngủ.

– Tôi nghĩ có lẽ anh sẽ cần tôi sắp xếp hành lý nên mới không đi ngủ sớm. – cô cười tự nhiên. – Vậy anh làm việc tiếp đi, tôi sẽ đi chuẩn bị đồ.

– Khoan đã. – anh gọi cô lại rồi lấy ra một chiếc thẻ tín dụng. – Đây là thẻ tín dụng đã có chữ ký của tôi, miễn là chi tiêu trong nhà thì cô đều có thể sử dụng nó để thanh toán.

Ung Tuấn Triển đi vào kéo ngăn kéo, nói:

– Ở đây có tiền mặt, cô có thể sử dụng tự do. Tiền học thêm và một số thứ vật dụng cần mua để học tập của Trọng Hàm thì để nó nói với cô, nếu cô lo lắng thì có thể tham khảo, kiểm tra. Trong phòng cô Lâm có máy tính chắc là đã ghi lại số liệu, cô tìm trong đó xem.

Vạn Tử Tẩm mim cười nhận lấy chiếc thẻ tín dụng từ anh.

– Vâng! – trong lòng cô kích động không thôi.

Đây là lần đầu tiên cô có được gì đó của anh… Ồ, không, cô đã sớm có được một thứ của anh, là một bảo bối, một tiểu bảo bối thuộc về riêng hai người. Hiện giờ cô rất muốn cảm tạ ông trời đã chiếu cố đưa cô đến bên cạnh anh và đứa nhỏ. Chỉ cần mở mắt ra là cô được nhìn thấy bọn họ, chỉ cần vươn tay là có thể chạm vào và sẽ không bao giờ phải cảm thấy tiếc nuối nữa…

– Còn có chút chuyện muốn nói với cô nhưng bây giờ tôi không có nhiều thời gian. Ngày mai cô đi cùng tôi tới sân bay, trên xe chúng ta tiếp tục vậy.

Cô chớp mắt cố xóa đi lớp hơi nước đọng lại vì hạnh phúc, gật đầu:

– Vâng!

Khi đi vào phòng thay đồ, khóe mắt cô quét nhìn anh đang uống cà phê, nụ cười bên khóe môi không ngừng khoét rộng thành hình cung.

Người đàn ông này, sao ngay cả tư thế uống cà phê cũng đẹp mắt như vậy nhỉ? Hy vọng anh hài lòng với hương vị của tách cà phê, cô đã nghiên cứu và theo học cực khổ từ một chuyên gia trong thời gian dài mới pha được đó.

Khóe môi Vạn Tử Tẩm khẽ nhướng lên, tâm tình cực kỳ hạnh phúc đứng trong phòng thay đồ giúp anh sửa soạn hành lý.

Công việc này dĩ nhiên là cô đã từng được đào tạo qua nên có thể nhanh chóng sắp xếp quần áo thật gọn mắt nhưng là cô cố ý làm chậm. Cô muốn ở cảm thụ, muốn kéo dài từng khoảnh khắc ở bên cạnh anh.

Cô không kìm lòng nổi nên đưa mắt trộm nhìn anh một cái.

Ồ, anh đã ngồi trước máy tính xem tài liệu, ánh mắt vô cùng tập trung, trong tay là một chiếc cốc màu trắng. Thỉnh thoảng anh đưa cốc nhấp một ngụm cà phê do cô pha rồi bỏ miếng bánh xốp bơ thật lớn do cô nướng vào miệng nhai nhóp nhép.

Cô im lặng giúp anh sửa sang lại hành lý đi công tác, cứ coi như chồng đi công tác nên vợ chẩn bị đồ. Ấy là lẽ đương nhiên, rôi cô lâng lâng khi nghĩ mình và anh cứ như một cặp vợ chồng vậy. Cầu trời hãy để cho hai người nên duyên vợ chồng! Bất ngờ xông vào cuộc sống của anh, mục tiêu của cô chính là trở thành vợ anh, mặc kệ đây có phải là một điều viễn vông hay quá trình sẽ có nhiều khó khăn nhưng cô nhất định phải làm vợ anh, làm mẹ của Trọng Hàm.

Cô đã phải bỏ rơi cha con họ suốt chín năm trời, cô phải bồi thường cho hai người, tuyệt đối sẽ không rời xa!


/20

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status