Khi lần đầu tiên Klein nhìn thấy người đàn ông kia, con bé đã bị ngẩn ra. Lúc Nặc Nặc dắt tay người đàn ông đó tới giống như là màu sắc nó yêu thích vậy, như vầng thái dương rực rỡ làm lu mời đi ánh trăng.
Nhất định là người đàn ông này quá đẹp trai cho nên đám bạn nhỏ của nó đều bị thu hút tới vườn rau của nó. Bọn chúng nói là tới giúp nó trông coi vườn rau, nhưng thật ra là bọn chúng tới để xem anh ấy.
Đây cũng không phải là một chuyện tốt, vườn rau của nó vừa mới được xới đất xong đã bị dẫm đạp lộn xộn hết cả lên. Vì vậy nó đã hạ lệnh đuổi hết mấy người kia đi. Sau khi nó cho bọn chúng thấy cái hũ đựng không ít sâu thì bọn chúng mới miễn cưỡng rời đi.
Ánh mắt miễn cưỡng chuyển từ khuôn mặt ưa nhìn của người đàn ông qua Nặc Nặc. Ý tứ rất rõ ràng: Nhanh giới thiệu một chút đi.
"Anh ấy là Trình Điệp Qua". Nặc Nặc ngượng nghịu vặn vặn ngón tay nói tên người đàn ông.
Ôi chao, tên của anh ấy cũng rất dễ nghe. Klein biết những người tên Diego (Điệp Qua) có bao nhiêu là tài giỏi. Nó biết có ba vị như vậy: Thánh Diego, Diego Costa, và Diego Armando Maradona.
Cho dù tên rất cừ, cho dù dung mạo rất đẹp, nhưng với nó người đàn ông đẹp này cũng không có quyền đi cửa sau đâu.
"Rất vui được biết ngài, tôi là Kein". Klein đưa tay ra, dùng sự dạy dỗ của nhà Susan chào hỏi.
"Anh cũng rất vui được biết em, Klein". Người đàn ông mỉm cười nắm lại tay nó.
Ôi chúa ơi! Người đàn ông cười lên một cái để lộ ra hàm răng có thể đi làm quảng cáo cho hãng kem đánh răng. Đối với hàm răng sáng bóng này Klein có một loại kích động: Để cho người đàn ông này đi cửa sau đi, vẻ đẹp của anh ấy khiến cho thế giới phải lu mờ hết rồi.
Có điều, không được. Nó là phụ huynh của Nặc Nặc. Vì Nặc Nặc đã nói như vầy, Nặc Nặc luôn càm ràm với nó thế này: "Klein, em là phụ huynh của Nặc Nặc, có một ngày chị có bạn trai, có một ngày chị phải lập gia đình, có một ngày chị phải sinh con đều cần dùng tới quyền lợi phụ huynh của em".
Klein biết đó là mánh khóe của Nặc Nặc. Chị ấy sợ nó chết. Àh, lúc này không nên suy nghĩ tới mấy điều không may. Lúc này cần phải vui lên, bởi vì nó đã có thể lấy tư cách là phụ huynh của Nặc Nặc rồi. Nguyên tắc đầu tiên của phụ huynh là: đánh giá bạn trai cho Nặc Nặc.
"Ngài có muốn làm quen với mười mấy con sâu tôi vừa mới bắt không". Nó hỏi anh ấy.
"Em có muốn cho anh làm quen với bọn chúng không?"
Klein gật đầu.
Klein lấy ra mấy con sâu xấu nhất để ở trong lòng bàn tay. Chìa lòng bàn tay ra, mấy con sâu có tướng mạo xấu xí vặn vẹo bò trong lòng bàn tay của con bé. Nhìn qua trông rất buồn nôn.
Klein bảo Trình Điệp Qua ngồi xổm xuống. Nó để lòng bàn tay tới gần sống mũi của anh, để cho anh nhìn càng rõ ràng hơn thân hình của những con vật xấu xí này.
"Tiên sinh, ngài cảm thấy chúng nó có xấu không? Không những xấu mà còn buồn nôn nữa?" Klein nói.
Xấu mà còn buồn nôn. Klein đã nghe qua cách miêu tả như vậy. Nó biết người ta thường lén lút nói sau lưng nó như vậy. Mọi người đều như nhau. Phần lớn những người xung quanh đều đánh giá nó như vậy. Xấu xí và buồn nôn. Khiếu thẩm mỹ của mọi người luôn luôn bị cố định trong một cái khung nào đó.
Khi bị mấy lời đó làm cho khó chịu, nó thường lén lút trốn đi gào khóc, Nặc Nặc luôn nói với nó thế này:
Klein không hề xấu, chỉ là Klein già trước tuổi mà thôi.
Người đàn ông không trả lời câu hỏi của nó ngay. Anh đang rất nghiêm túc quan sát mấy con sâu đó. Sau đó, anh mắt cảu anh rơi trên mặt nó.
"Ừ, đúng vậy. Đúng là có hơi xấu, nhưng chúng nó cũng đáng yêu, mập mạp. Chúng nó nhất định là vừa ăn no trong vườn rau của Klein. Anh đoán là nhất định Klein đã để cho chúng nó ăn no mới bắt chúng nó đi".
Lời nói này, giọng nói này, biểu cảm của gương mặt này, giống như gió xuân thổi qua vào trong tâm hồn.
Trong lòng Klein kêu gào đau thương.
Làm sao đây? Nó rất muốn để anh ấy đi cửa sau.
Cố chịu đi Klein, không được để cho giọng nói của anh ấy mê hoặc. Đàn ông đẹp trai là sinh vật nguy hiểm trên trái đất. Nó phải bảo vệ Nặc Nặc của nó thật tốt.
Ngay sau đó Klein nghiêng mặt xuống, tai áp vào lòng bàn tay của mình, nó như đang lắng nghe con sâu nhỏ đang nói chuyện với nó. Thời gian trôi qua một lúc, nó gật đầu.
Klein quay mặt về phía Trỉnh Điệp Qua, rất nghiêm túc nói với Trình Điệp Qua.
"Tiên sinh, vừa rồi mấy con sâu nhỏ này nói cho tôi biết một chuyện".
"Chuyện gì?"
Klein không để cho Trình Điệp Qua có thời gian kịp phòng bị đã nhanh chóng bắt lấy một con sâu xấu nhất trong số đó thả trên mũi Trình Điệp Qua.
Bình thường mọi người khi ở trong tình trạng tâm lý không kịp phòng bị thì sẽ rất dễ dàng bộc lộ ra bản tính của họ.
Một tuần trước, Jimmy là đứa thông minh nhất ở đây đã nghĩ ra cách như vậy để thăm dò tâm tư của bạn trai của mẹ con bé. Lúc bị chất nhầy của con sâu đính lên khuôn mặt của người đàn ông đó, người đàn ông nhanh chóng nhảy dựng lên, ông ta hung dữ vất con sâu trên mặt xuống, vẻ mặt chán ghét. Sau đó người đàn ông này hung hăng chỉ vào mặt Jimmy tức giận thở hổn hển: "Mày cũng giống như mấy con sâu này làm cho người ta cảm thấy buồn nôn".
Trình Điệp Qua không có nhảy dựng lên như bạn trai của mẹ Jimmy. Anh cũng không buồn nhúc nhích. Lúc con sâu chậm chạp bò trên mặt anh, anh cũng không để ý tới mấy con sâu đó, anh chỉ nhìn con bé, ánh mắt rất ôn hoà.
"Vừa nãy mấy con sâu này đã nói cái gì với Klein vậy?" Anh hỏi con bé.
Klein không trả lời, nó bắt con sâu trên mặt Trình Điệp Qua lại. Thả tất cả mấy con sâu đó vào trong bình thuỷ tinh, Klein cúi đầu.
Ánh sáng bị một bóng đen che lại.
Klein đã gặp được người thứ tư đã chủ động ôm nó.
Ba người trước là Susan, Emma, Nặc Nặc.
Người thứ tư ôm Klein là Trình Điệp Qua.
"Klein không hề xấu một chút nào, Klein chỉ là già trước tuổi thôi". Anh ôm lấy nó dùng âm thanh dịu dàng như ánh nắng để nói với nó: "Trên đời này tới một ngày mỗi người đều sẽ già đi, như vậy cũng không sao cả".
Qua bời vai đó Klein nhìn tới Nặc Nặc, thấy Nặc Nặc mặt đầy nước mắt.
Sau đó Klein đưa ra quyết định, để cho Trình Điệp Qua đi cửa sau.
Bởi vì đó là người Nặc Nặc thích.
Nhất định Nặc Nặc rất rất thích Trình Điệp Qua.
Với lại biểu hiện của Trình Điệp Qua cũng rất tuyệt. Từ trong cái ôm của anh ấy nó cảm thấy ấm áp, chân thành, không có bất kỳ sự giả dối nào trong đó.
Klein đã trải qua một ngày tuyệt vời nhất. Vườn rau nó quản lý theo quy tắc bình chọn mỗi tháng đã dành được điểm cao nhất. Viện trưởng đã tự mình tặng cho nó bó hoa. Nó và Nặc Nặc, còn có Trình Điệp Qua đã dùng cơm trưa picnic dưới tán cây. Trình Điệp Qua nói không nhiều, nhưng những gì nó nói anh đều rất chăm chú lắng nghe, với lại những gì nó nói cũng nhận được sự tán thưởng của anh.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, ánh nắng đã ngả về Tây. Đã tới thời gian thăm bệnh của trung tâm điều trị, đã tới lúc phải tạm biệt. Klein lấy khí thế của một bậc phụ huynh nhìn Trình Điệp Qua, cầm tay của Nặc Nặc giao vào tay Trình Điệp Qua, dặn đi dặn lại: "Xin Anh hãy đối xử tốt với chị ấy, em đảm bảo anh sẽ nhận lại được sự hồi đáp giống như thế".
"Anh biết". Tay của anh đặt lên đỉnh đầu nó, cử chỉ đó giống như đưa ra một lời tuyên thệ quan trọng.
"Nhất định phải đi cùng với chị ấy tới cuối cùng, bởi vì Nặc Nặc là một kho báu lớn".
Trình Điệp Qua liếc nhìn sang Nặc Đinh Sơn đứng bên cạnh, dùng ánh mắt nhìn như nhìn con của mình nói: "Được, anh đồng ý với Klein, sẽ không dễ dàng từ bỏ".
Câu nói đó của anh làm cho đứa trẻ cảm thấy thoả mãn gật đầu, sau đó nói một câu: "Vậy giờ anh có thể hôn chị ấy rồi".
Giọng điệu bà cụ non của đứa trẻ này nghe giống như lời của Linh mục làm cho Trình Điệp Qua muốn bật cười. Nhìn lại Nặc Đinh Sơn, sau khi chạm phải ánh mắt của anh cô rũ mắt xuống. Ở khoảng cách rất gần anh có thể thấy rõ là hai gò má của cô hơi ửng đỏ. Cô đang xấu hổ sao? Nếu như hôn cô xong gò má của cô có phải càng trở nên đỏ hơn không?
"Em muốn thấy anh hôn chị ấy sao?" Trong một khắc ý nghĩ như vậy cứ thế từ trong miệng anh phát ra.
"Đương nhiên, giữa những người yêu nhau chuyện hôn môi là việc rất bình thường". Đứa nhỏ đó ngửa mặt lên, vẻ mặt nghiêm túc: "Nếu như hai người ngại có em ở đây thì em có thể tránh đi một chút".
Nhưng người vừa nói sẽ tránh đi lại không có ý muốn tránh đi chút nào, dùng vẻ mặt tràn đầy thiết tha mong chờ để nhìn họ. Trình Điệp Qua không biết làm thế nào đành kéo tay Nặc Đinh Sơn lại.
Anh đã từng hỏi qua cô một câu. Câu hỏi đó là sau khi anh hôn cô xong, để phá vỡ sự lúng túng anh đã tuỳ tiện hỏi một câu. Câu hỏi mà anh đã hỏi khi đó là một câu đầy vô tình. Đại khái là câu thế này "Tại sao tên của cô lại là Nặc Đinh Sơn?" Vẻ mặt của cô khi trả lời câu hỏi khi đó anh đã không quan sát kỹ, chỉ nhớ rõ ngày hôm đó giọng của cô nhàn nhạt nói "Khi tôi vừa sinh ra đã bị vất bỏ ở tại thị trấn này".
Bây giờ hồi tưởng lại thời khắc đó, đối với tình cảm của cô bé trước mắt này Trình Điệp Qua dường như cảm thấy rất phức tạp. Thương hại? Thương tiếc? Đau lòng? Tôn trọng? Anh cũng không phân biệt rõ nữa.
Vào lúc này anh muốn nói với cô những lời sẽ làm cho đầu mày cô giãn ra, khiến cho cô nở nụ cười vui vẻ.
Trình Điệp Qua xích lại gần Nặc Đinh Sơn thêm một chút. Anh dùng một biểu cảm dịu dàng nhìn cô.
"Anh biết trực giác của anh rất chính xác". Anh nói với cô.
Cô quay qua nhìn anh.
Anh cúi đầu ôn nhu nói: "Nặc Nặc là một cô gái tốt".
Được khen, cô giống một con nai ngơ ngác ở trong rừng, ngượng ngùng mà hoang mang.
"Nặc Nặc". Đây là tên thân mật mà Klein gọi cô. Anh rất tự nhiên mà nói ra cái tên thân mật này. Điều này làm cho lòng Trình Điêp Qua ít nhiều cảm thấy có chút kinh ngạc.
"Nặc Nặc". Anh thăm dò gọi lại một tiếng.
Không một chút xa cách.
Điều làm Trình Điệp Qua cảm thấy thú vị chính là tiếng "Nặc Nặc" này làm cho mặt của cô đỏ bừng lên. Ngay sau đó Trình Điệp Qua lại nhớ tới lời của Klein, nghiêng người.
"Anh... anh muốn làm... làm cái gì?" Lời của cô làm sao lại trở lên cà lăm như vậy.
Thật đáng yêu, không phải sao?
"Klein nói muốn nhìn thấy anh hôn em". Trình Điệp Qua nói, câu này căn bản hàm chứa ý trêu chọc, từ trong miệng anh trực tiếp nói ra, trầm thấp, thế quái nào lại nghe như là: Nặc Nặc, anh muốn hôn em.
Vốn chỉ muốn hôn một cái xuống trán của cô cho có lệ thôi, cũng không biết làm sao mà môi lại di chuyển dọc theo trán của cô nhẹ nhàng đi xuống chóp mũi, lại xuống thêm một chút nữa.
Bờ môi mềm mại, bên tai như có tiếng chim cùng với hương hoa thơm mát. Bị thu hút bởi hơi thở thơm mát khiến cho anh trong chốc lát bị say mê, trong phút chốc đó muốn được hôn sâu thêm nữa. Một gương mặt chắn tới, biểu cảm của gương mặt đó là sự ngây thơ, chính trực.
Dừng lại một chút, môi từ từ di chuyển ở trên bờ môi cô, sau đó dừng lại ở khoé miệng của cô. Nhẹ nhàng mút. Buông ra. Liếc qua nhìn Klein, sau đó quay ra mỉm cười với đứa nhóc đang có dáng vẻ thèm thuồng nuốt nước miếng kia.
Quay trở lại Notting Hill đã là rất khuya. Ánh sáng trên đường ở ngay lối vào cổng khúc xạ chiếu lên trên mặt Trình Điệp Qua, làm cho gương mặt đó trông có phần mệt mỏi.
Nặc Đinh Sơn cởi dây an toàn ra nhưng chưa xuống xe ngay. Dừng lại một chút, nói: Anh Trình không cần phải đưa tôi về đâu.
Anh xoay qua nhìn cô, không nói gì, lông mày hơi nhíu lại.
"Sao vậy?" Nặc Đinh Sơn mất tự nhiên sờ mặt.
"Tôi vẫn chưa thông qua được thử thách của em sao?" Anh hỏi cô.
Đáp lại là Nặc Đinh Sơn cúi đầu thì thầm nói một câu: "Không phải, chỉ là tôi sợ..."
Sợ anh trên đường lái xe về lại không cẩn thận mà ngủ quên. Sau đó...
Như nhìn thấu được suy nghĩ của cô: "Ngay ở ngã tư có một tiệm cà phê, khi lái xe qua chỗ đó tôi sẽ mua một ly cà phê. Như vậy em không cần phải lo lắng về vấn đề an toàn khi lái xe của tôi nữa".
Nặc Đinh Sơn biết tiệm cà phê này, cách nơi này cũng không tới 500 mét.
"Anh ở đây chờ tôi, tôi đi mua cho anh". Nặc Đinh Sơn định mở cửa xe ra.
"Ấy, này này!" Trình Điệp Qua một phát bắt lấy tay cô, nâng mặt cô lên, để cho mặt cô đối diện với mặt anh: "Nặc Đinh Sơn, bây giờ em cần phải nhớ kỹ một một chuyện".
Anh nhìn cô chăm chú.
"Em!" Anh lên giọng: "Thân phận của em bây giờ là bạn gái của tôi, những việc như mua cà phê, đưa em về nhà nên do tôi làm cho em, có biết chưa?"
Nặc Đinh Sơn không dám nhìn Trình Điệp Qua.
"Ý tứ trong lời nói vừa rồi của tôi em nghe có hiểu không?"
Sau khi thì thầm đáp một câu "Tôi biết rồi", Nặc Đinh Sơn đẩy cửa ra, xuống xe, đeo túi vòng qua xe đi về phía cổng chính. Đi được mấy bước dường như nhớ tới cái gì, lại dừng bước quay đầu lại. Lúc này Trình Điệp Qua đang nhìn cô qua cửa kính xe. Suy nghĩ một chút, tay Nặc Đinh Sơn vẫn không được tự nhiên giơ lên, làm ra động tác chào tạm biệt.
Trình Điệp Qua mỉm cười đáp lại cô.
Nặc Đinh Sơn lại một lần nữa đi về phía Trình Điệp Qua, đứng bên ngoài cửa xe.
Trình Điệp Qua kéo kính xe xuống.
"Nhớ phải mua cà phê đó". Nặc Đinh Sơn ngượng ngùng nói một câu.
Anh gật đầu, ánh mắt nhìn cô chăm chú, vươn tay ra ngoài cửa xe, bàn tay nhẹ nhàng áp lên mặt cô: "Ngày mai tôi sẽ tới tìm em".
Nặc Đinh Sơn vẫn luôn cúi đầu im lặng không lên tiếng, đi dọc theo con đường đã đi qua rất nhiều lần trở về nhà. Dừng bước lại ở ngay ngã ba có hai lối cầu thang, một lối là cầu thang đi lên, một lối là cầu thang đi xuống.
Cầu thang đi lên là dẫn tới nơi cô ở, nơi cô ở có ban công.
Tay sờ lên trên mặt chỗ vừa bị Trình Điệp Qua chạm vào, xoa nhẹ. Chân đặt lên trên bậc thang.
Anh nói, ngày mai tôi sẽ tới tìm em.
Nhất định là người đàn ông này quá đẹp trai cho nên đám bạn nhỏ của nó đều bị thu hút tới vườn rau của nó. Bọn chúng nói là tới giúp nó trông coi vườn rau, nhưng thật ra là bọn chúng tới để xem anh ấy.
Đây cũng không phải là một chuyện tốt, vườn rau của nó vừa mới được xới đất xong đã bị dẫm đạp lộn xộn hết cả lên. Vì vậy nó đã hạ lệnh đuổi hết mấy người kia đi. Sau khi nó cho bọn chúng thấy cái hũ đựng không ít sâu thì bọn chúng mới miễn cưỡng rời đi.
Ánh mắt miễn cưỡng chuyển từ khuôn mặt ưa nhìn của người đàn ông qua Nặc Nặc. Ý tứ rất rõ ràng: Nhanh giới thiệu một chút đi.
"Anh ấy là Trình Điệp Qua". Nặc Nặc ngượng nghịu vặn vặn ngón tay nói tên người đàn ông.
Ôi chao, tên của anh ấy cũng rất dễ nghe. Klein biết những người tên Diego (Điệp Qua) có bao nhiêu là tài giỏi. Nó biết có ba vị như vậy: Thánh Diego, Diego Costa, và Diego Armando Maradona.
Cho dù tên rất cừ, cho dù dung mạo rất đẹp, nhưng với nó người đàn ông đẹp này cũng không có quyền đi cửa sau đâu.
"Rất vui được biết ngài, tôi là Kein". Klein đưa tay ra, dùng sự dạy dỗ của nhà Susan chào hỏi.
"Anh cũng rất vui được biết em, Klein". Người đàn ông mỉm cười nắm lại tay nó.
Ôi chúa ơi! Người đàn ông cười lên một cái để lộ ra hàm răng có thể đi làm quảng cáo cho hãng kem đánh răng. Đối với hàm răng sáng bóng này Klein có một loại kích động: Để cho người đàn ông này đi cửa sau đi, vẻ đẹp của anh ấy khiến cho thế giới phải lu mờ hết rồi.
Có điều, không được. Nó là phụ huynh của Nặc Nặc. Vì Nặc Nặc đã nói như vầy, Nặc Nặc luôn càm ràm với nó thế này: "Klein, em là phụ huynh của Nặc Nặc, có một ngày chị có bạn trai, có một ngày chị phải lập gia đình, có một ngày chị phải sinh con đều cần dùng tới quyền lợi phụ huynh của em".
Klein biết đó là mánh khóe của Nặc Nặc. Chị ấy sợ nó chết. Àh, lúc này không nên suy nghĩ tới mấy điều không may. Lúc này cần phải vui lên, bởi vì nó đã có thể lấy tư cách là phụ huynh của Nặc Nặc rồi. Nguyên tắc đầu tiên của phụ huynh là: đánh giá bạn trai cho Nặc Nặc.
"Ngài có muốn làm quen với mười mấy con sâu tôi vừa mới bắt không". Nó hỏi anh ấy.
"Em có muốn cho anh làm quen với bọn chúng không?"
Klein gật đầu.
Klein lấy ra mấy con sâu xấu nhất để ở trong lòng bàn tay. Chìa lòng bàn tay ra, mấy con sâu có tướng mạo xấu xí vặn vẹo bò trong lòng bàn tay của con bé. Nhìn qua trông rất buồn nôn.
Klein bảo Trình Điệp Qua ngồi xổm xuống. Nó để lòng bàn tay tới gần sống mũi của anh, để cho anh nhìn càng rõ ràng hơn thân hình của những con vật xấu xí này.
"Tiên sinh, ngài cảm thấy chúng nó có xấu không? Không những xấu mà còn buồn nôn nữa?" Klein nói.
Xấu mà còn buồn nôn. Klein đã nghe qua cách miêu tả như vậy. Nó biết người ta thường lén lút nói sau lưng nó như vậy. Mọi người đều như nhau. Phần lớn những người xung quanh đều đánh giá nó như vậy. Xấu xí và buồn nôn. Khiếu thẩm mỹ của mọi người luôn luôn bị cố định trong một cái khung nào đó.
Khi bị mấy lời đó làm cho khó chịu, nó thường lén lút trốn đi gào khóc, Nặc Nặc luôn nói với nó thế này:
Klein không hề xấu, chỉ là Klein già trước tuổi mà thôi.
Người đàn ông không trả lời câu hỏi của nó ngay. Anh đang rất nghiêm túc quan sát mấy con sâu đó. Sau đó, anh mắt cảu anh rơi trên mặt nó.
"Ừ, đúng vậy. Đúng là có hơi xấu, nhưng chúng nó cũng đáng yêu, mập mạp. Chúng nó nhất định là vừa ăn no trong vườn rau của Klein. Anh đoán là nhất định Klein đã để cho chúng nó ăn no mới bắt chúng nó đi".
Lời nói này, giọng nói này, biểu cảm của gương mặt này, giống như gió xuân thổi qua vào trong tâm hồn.
Trong lòng Klein kêu gào đau thương.
Làm sao đây? Nó rất muốn để anh ấy đi cửa sau.
Cố chịu đi Klein, không được để cho giọng nói của anh ấy mê hoặc. Đàn ông đẹp trai là sinh vật nguy hiểm trên trái đất. Nó phải bảo vệ Nặc Nặc của nó thật tốt.
Ngay sau đó Klein nghiêng mặt xuống, tai áp vào lòng bàn tay của mình, nó như đang lắng nghe con sâu nhỏ đang nói chuyện với nó. Thời gian trôi qua một lúc, nó gật đầu.
Klein quay mặt về phía Trỉnh Điệp Qua, rất nghiêm túc nói với Trình Điệp Qua.
"Tiên sinh, vừa rồi mấy con sâu nhỏ này nói cho tôi biết một chuyện".
"Chuyện gì?"
Klein không để cho Trình Điệp Qua có thời gian kịp phòng bị đã nhanh chóng bắt lấy một con sâu xấu nhất trong số đó thả trên mũi Trình Điệp Qua.
Bình thường mọi người khi ở trong tình trạng tâm lý không kịp phòng bị thì sẽ rất dễ dàng bộc lộ ra bản tính của họ.
Một tuần trước, Jimmy là đứa thông minh nhất ở đây đã nghĩ ra cách như vậy để thăm dò tâm tư của bạn trai của mẹ con bé. Lúc bị chất nhầy của con sâu đính lên khuôn mặt của người đàn ông đó, người đàn ông nhanh chóng nhảy dựng lên, ông ta hung dữ vất con sâu trên mặt xuống, vẻ mặt chán ghét. Sau đó người đàn ông này hung hăng chỉ vào mặt Jimmy tức giận thở hổn hển: "Mày cũng giống như mấy con sâu này làm cho người ta cảm thấy buồn nôn".
Trình Điệp Qua không có nhảy dựng lên như bạn trai của mẹ Jimmy. Anh cũng không buồn nhúc nhích. Lúc con sâu chậm chạp bò trên mặt anh, anh cũng không để ý tới mấy con sâu đó, anh chỉ nhìn con bé, ánh mắt rất ôn hoà.
"Vừa nãy mấy con sâu này đã nói cái gì với Klein vậy?" Anh hỏi con bé.
Klein không trả lời, nó bắt con sâu trên mặt Trình Điệp Qua lại. Thả tất cả mấy con sâu đó vào trong bình thuỷ tinh, Klein cúi đầu.
Ánh sáng bị một bóng đen che lại.
Klein đã gặp được người thứ tư đã chủ động ôm nó.
Ba người trước là Susan, Emma, Nặc Nặc.
Người thứ tư ôm Klein là Trình Điệp Qua.
"Klein không hề xấu một chút nào, Klein chỉ là già trước tuổi thôi". Anh ôm lấy nó dùng âm thanh dịu dàng như ánh nắng để nói với nó: "Trên đời này tới một ngày mỗi người đều sẽ già đi, như vậy cũng không sao cả".
Qua bời vai đó Klein nhìn tới Nặc Nặc, thấy Nặc Nặc mặt đầy nước mắt.
Sau đó Klein đưa ra quyết định, để cho Trình Điệp Qua đi cửa sau.
Bởi vì đó là người Nặc Nặc thích.
Nhất định Nặc Nặc rất rất thích Trình Điệp Qua.
Với lại biểu hiện của Trình Điệp Qua cũng rất tuyệt. Từ trong cái ôm của anh ấy nó cảm thấy ấm áp, chân thành, không có bất kỳ sự giả dối nào trong đó.
Klein đã trải qua một ngày tuyệt vời nhất. Vườn rau nó quản lý theo quy tắc bình chọn mỗi tháng đã dành được điểm cao nhất. Viện trưởng đã tự mình tặng cho nó bó hoa. Nó và Nặc Nặc, còn có Trình Điệp Qua đã dùng cơm trưa picnic dưới tán cây. Trình Điệp Qua nói không nhiều, nhưng những gì nó nói anh đều rất chăm chú lắng nghe, với lại những gì nó nói cũng nhận được sự tán thưởng của anh.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, ánh nắng đã ngả về Tây. Đã tới thời gian thăm bệnh của trung tâm điều trị, đã tới lúc phải tạm biệt. Klein lấy khí thế của một bậc phụ huynh nhìn Trình Điệp Qua, cầm tay của Nặc Nặc giao vào tay Trình Điệp Qua, dặn đi dặn lại: "Xin Anh hãy đối xử tốt với chị ấy, em đảm bảo anh sẽ nhận lại được sự hồi đáp giống như thế".
"Anh biết". Tay của anh đặt lên đỉnh đầu nó, cử chỉ đó giống như đưa ra một lời tuyên thệ quan trọng.
"Nhất định phải đi cùng với chị ấy tới cuối cùng, bởi vì Nặc Nặc là một kho báu lớn".
Trình Điệp Qua liếc nhìn sang Nặc Đinh Sơn đứng bên cạnh, dùng ánh mắt nhìn như nhìn con của mình nói: "Được, anh đồng ý với Klein, sẽ không dễ dàng từ bỏ".
Câu nói đó của anh làm cho đứa trẻ cảm thấy thoả mãn gật đầu, sau đó nói một câu: "Vậy giờ anh có thể hôn chị ấy rồi".
Giọng điệu bà cụ non của đứa trẻ này nghe giống như lời của Linh mục làm cho Trình Điệp Qua muốn bật cười. Nhìn lại Nặc Đinh Sơn, sau khi chạm phải ánh mắt của anh cô rũ mắt xuống. Ở khoảng cách rất gần anh có thể thấy rõ là hai gò má của cô hơi ửng đỏ. Cô đang xấu hổ sao? Nếu như hôn cô xong gò má của cô có phải càng trở nên đỏ hơn không?
"Em muốn thấy anh hôn chị ấy sao?" Trong một khắc ý nghĩ như vậy cứ thế từ trong miệng anh phát ra.
"Đương nhiên, giữa những người yêu nhau chuyện hôn môi là việc rất bình thường". Đứa nhỏ đó ngửa mặt lên, vẻ mặt nghiêm túc: "Nếu như hai người ngại có em ở đây thì em có thể tránh đi một chút".
Nhưng người vừa nói sẽ tránh đi lại không có ý muốn tránh đi chút nào, dùng vẻ mặt tràn đầy thiết tha mong chờ để nhìn họ. Trình Điệp Qua không biết làm thế nào đành kéo tay Nặc Đinh Sơn lại.
Anh đã từng hỏi qua cô một câu. Câu hỏi đó là sau khi anh hôn cô xong, để phá vỡ sự lúng túng anh đã tuỳ tiện hỏi một câu. Câu hỏi mà anh đã hỏi khi đó là một câu đầy vô tình. Đại khái là câu thế này "Tại sao tên của cô lại là Nặc Đinh Sơn?" Vẻ mặt của cô khi trả lời câu hỏi khi đó anh đã không quan sát kỹ, chỉ nhớ rõ ngày hôm đó giọng của cô nhàn nhạt nói "Khi tôi vừa sinh ra đã bị vất bỏ ở tại thị trấn này".
Bây giờ hồi tưởng lại thời khắc đó, đối với tình cảm của cô bé trước mắt này Trình Điệp Qua dường như cảm thấy rất phức tạp. Thương hại? Thương tiếc? Đau lòng? Tôn trọng? Anh cũng không phân biệt rõ nữa.
Vào lúc này anh muốn nói với cô những lời sẽ làm cho đầu mày cô giãn ra, khiến cho cô nở nụ cười vui vẻ.
Trình Điệp Qua xích lại gần Nặc Đinh Sơn thêm một chút. Anh dùng một biểu cảm dịu dàng nhìn cô.
"Anh biết trực giác của anh rất chính xác". Anh nói với cô.
Cô quay qua nhìn anh.
Anh cúi đầu ôn nhu nói: "Nặc Nặc là một cô gái tốt".
Được khen, cô giống một con nai ngơ ngác ở trong rừng, ngượng ngùng mà hoang mang.
"Nặc Nặc". Đây là tên thân mật mà Klein gọi cô. Anh rất tự nhiên mà nói ra cái tên thân mật này. Điều này làm cho lòng Trình Điêp Qua ít nhiều cảm thấy có chút kinh ngạc.
"Nặc Nặc". Anh thăm dò gọi lại một tiếng.
Không một chút xa cách.
Điều làm Trình Điệp Qua cảm thấy thú vị chính là tiếng "Nặc Nặc" này làm cho mặt của cô đỏ bừng lên. Ngay sau đó Trình Điệp Qua lại nhớ tới lời của Klein, nghiêng người.
"Anh... anh muốn làm... làm cái gì?" Lời của cô làm sao lại trở lên cà lăm như vậy.
Thật đáng yêu, không phải sao?
"Klein nói muốn nhìn thấy anh hôn em". Trình Điệp Qua nói, câu này căn bản hàm chứa ý trêu chọc, từ trong miệng anh trực tiếp nói ra, trầm thấp, thế quái nào lại nghe như là: Nặc Nặc, anh muốn hôn em.
Vốn chỉ muốn hôn một cái xuống trán của cô cho có lệ thôi, cũng không biết làm sao mà môi lại di chuyển dọc theo trán của cô nhẹ nhàng đi xuống chóp mũi, lại xuống thêm một chút nữa.
Bờ môi mềm mại, bên tai như có tiếng chim cùng với hương hoa thơm mát. Bị thu hút bởi hơi thở thơm mát khiến cho anh trong chốc lát bị say mê, trong phút chốc đó muốn được hôn sâu thêm nữa. Một gương mặt chắn tới, biểu cảm của gương mặt đó là sự ngây thơ, chính trực.
Dừng lại một chút, môi từ từ di chuyển ở trên bờ môi cô, sau đó dừng lại ở khoé miệng của cô. Nhẹ nhàng mút. Buông ra. Liếc qua nhìn Klein, sau đó quay ra mỉm cười với đứa nhóc đang có dáng vẻ thèm thuồng nuốt nước miếng kia.
Quay trở lại Notting Hill đã là rất khuya. Ánh sáng trên đường ở ngay lối vào cổng khúc xạ chiếu lên trên mặt Trình Điệp Qua, làm cho gương mặt đó trông có phần mệt mỏi.
Nặc Đinh Sơn cởi dây an toàn ra nhưng chưa xuống xe ngay. Dừng lại một chút, nói: Anh Trình không cần phải đưa tôi về đâu.
Anh xoay qua nhìn cô, không nói gì, lông mày hơi nhíu lại.
"Sao vậy?" Nặc Đinh Sơn mất tự nhiên sờ mặt.
"Tôi vẫn chưa thông qua được thử thách của em sao?" Anh hỏi cô.
Đáp lại là Nặc Đinh Sơn cúi đầu thì thầm nói một câu: "Không phải, chỉ là tôi sợ..."
Sợ anh trên đường lái xe về lại không cẩn thận mà ngủ quên. Sau đó...
Như nhìn thấu được suy nghĩ của cô: "Ngay ở ngã tư có một tiệm cà phê, khi lái xe qua chỗ đó tôi sẽ mua một ly cà phê. Như vậy em không cần phải lo lắng về vấn đề an toàn khi lái xe của tôi nữa".
Nặc Đinh Sơn biết tiệm cà phê này, cách nơi này cũng không tới 500 mét.
"Anh ở đây chờ tôi, tôi đi mua cho anh". Nặc Đinh Sơn định mở cửa xe ra.
"Ấy, này này!" Trình Điệp Qua một phát bắt lấy tay cô, nâng mặt cô lên, để cho mặt cô đối diện với mặt anh: "Nặc Đinh Sơn, bây giờ em cần phải nhớ kỹ một một chuyện".
Anh nhìn cô chăm chú.
"Em!" Anh lên giọng: "Thân phận của em bây giờ là bạn gái của tôi, những việc như mua cà phê, đưa em về nhà nên do tôi làm cho em, có biết chưa?"
Nặc Đinh Sơn không dám nhìn Trình Điệp Qua.
"Ý tứ trong lời nói vừa rồi của tôi em nghe có hiểu không?"
Sau khi thì thầm đáp một câu "Tôi biết rồi", Nặc Đinh Sơn đẩy cửa ra, xuống xe, đeo túi vòng qua xe đi về phía cổng chính. Đi được mấy bước dường như nhớ tới cái gì, lại dừng bước quay đầu lại. Lúc này Trình Điệp Qua đang nhìn cô qua cửa kính xe. Suy nghĩ một chút, tay Nặc Đinh Sơn vẫn không được tự nhiên giơ lên, làm ra động tác chào tạm biệt.
Trình Điệp Qua mỉm cười đáp lại cô.
Nặc Đinh Sơn lại một lần nữa đi về phía Trình Điệp Qua, đứng bên ngoài cửa xe.
Trình Điệp Qua kéo kính xe xuống.
"Nhớ phải mua cà phê đó". Nặc Đinh Sơn ngượng ngùng nói một câu.
Anh gật đầu, ánh mắt nhìn cô chăm chú, vươn tay ra ngoài cửa xe, bàn tay nhẹ nhàng áp lên mặt cô: "Ngày mai tôi sẽ tới tìm em".
Nặc Đinh Sơn vẫn luôn cúi đầu im lặng không lên tiếng, đi dọc theo con đường đã đi qua rất nhiều lần trở về nhà. Dừng bước lại ở ngay ngã ba có hai lối cầu thang, một lối là cầu thang đi lên, một lối là cầu thang đi xuống.
Cầu thang đi lên là dẫn tới nơi cô ở, nơi cô ở có ban công.
Tay sờ lên trên mặt chỗ vừa bị Trình Điệp Qua chạm vào, xoa nhẹ. Chân đặt lên trên bậc thang.
Anh nói, ngày mai tôi sẽ tới tìm em.
/101
|