Tiểu Yêu, con có biện pháp không, bằng không thì chỉ sợ chúng ta càng ngày càng khó buôn bán, hay là chúng ta cũng hạ giá?
- Không thể!
Ngôn Khánh vội vàng từ chối.
- Làm như vậy tiền lời sẽ càng ít, càng ngày sẽ trở nên lưỡng bại câu thương, hơn nữa nếu như hai cửa hàng kia là do Thôi thị ra tay thì chúng ta không gượng đậy nổi, còn bọn họ thì không sao cả.
Đỗ Như Hối ở bên cạnh bịt tai.
Người đọc sách đối với chuyện này vốn không ưa.
Nếu không phải là Ngôn Khánh ở đây thì Đỗ Như Hối không chừng đã phẩy tay bỏ đi.
Ngôn Khánh nhìn thấy Đỗ Như Hối không kiên nhẫn thì cười nói:
- Gia gia, chuyện này không cần nóng vội chúng ta cần nghĩ kỹ đã.
- Ừ, vậy nghĩ kỹ rồi hãy nói.
Trịnh Ngôn Khánh không sợ loại cạnh tranh này, đây là lũng đoạn thị trường. Kiếp trước những kiểu chiến tranh như vậy nhìn có vẻ rất ghê gớm nhưng cuối cùng đều lưỡng bại câu thương. Ở kiếp trước chính trưởng phòng thành thị đã nói, thương chiến lúc đầu thì mạnh nhưng kết quả mấy chục năm về sau, những cửa hàng tham gia thương chiến hoặc đóng cửa hoặc thay đổi chủ nhân không có kết cục tốt.
Cho nên trả giá cho cách chiến này cũng không phải là biện pháp hay, Trịnh Thế An cũng không gượng dậy nổi.
- Bề bộn một ngày rồi, ta đi ngủ trước.
Trịnh Thế An nói xong đứng dậy định ra đi.
- Gia gia, con muốn thương lượng một chuyện.
- Chuyện gì vậy?
- Chúng ta ở đây, gia gia không cảm thấy quạnh quẽ sao, nơi này lớn như vậy chỉ có ba người, ban ngày con và gia gia đều không ở lại đây, chỉ có Đỗ đại ca, hay là nên thuê một người giúp việc?
- Chuyện này sao?
Trịnh Thế An ngồi xuống, gãi gãi đầu khẽ nói:
- Tiểu yêu, nói đến chuyện này, ta cũng muốn thương lượng với con một chút.
- Xin gia gia cứ nói.
Trịnh Thế An nhẹ nhàng ho khan một tiếng:
- Con còn nhớ Mao Vượng một nhà không?
Ngôn Khánh khẽ nhăn mày lại:
- Ý ông nói là cha mẹ của Mao Tiểu Tám?
- Đúng thế!
- Chuyện này con đương nhiên nhớ rõ.
Trịnh Thế An hơi khó xử nói:
- Ta hôm nay đến xem nhà bọn họ, vô cùng thê thảm... bọn họ sau khi bị đuổi khỏi điền trang, cả nhà xây một chiếc lều ở cạnh đê, Mao Vượng hai chân bị gãy, đến nay vẫn chưa khỏi hẳn.
- Con gái của họ trước kia có chạy theo một gã người hồ ỏ tây vực, cả nhà già trẻ còn thêm người tàn phế, hôm nay phải dựa vào con gái của Mao Vượng, mang theo người nhà bốn phía ăn xin. Hôm nay ta gặp bọn họ, con gái của Mao Vượng còn dập đầu với ta, nói nàng thực sự xin lỗi tổ tôn chúng ta.
Trịnh Ngôn Khánh đã minh bạch ý của Trịnh Thế An?
- Gia gia, có phải ông muốn cho bọn họ tới đây?
Trên khuôn mặt của Trịnh Thế An hiện lên một vẻ thẹn thùng, nhưng vẫn gật đầu.
- Mao Vượng đúng là không tệ, là một tên gia hỏa trung thực, tiểu Tám dẫn đến tai họa nên bọn họ mới như vậy... Ngôn Khánh à, ta muốn cho bọn họ tới đây, con gái của Mao Vượng cũng có thể làm việc, nó trung thực vô cùng, lại có thể vá áo nấu cơm. tiểu Nha lớn hơn con hai tuổi, cũng có thể giúp con mài mực, ta cảm thấy chuyện của tiểu Tám không quan hệ với bọn họ, con nên giúp đỡ một chút.
Ngôn Khánh nghe được thì lâm vào trầm tư.
Tuy nói ở trong Trúc Viên chủ nhà là Trịnh Thế An, nhưng chuyện trọng đại ông vẫn thương nghị với Ngôn Khánh.
Đỗ Như Hối cũng tò mò nhìn Ngôn Khánh tựa hồ đang suy đoán xem hắn sẽ quyết định thế nào.
Ngôn Khánh trầm ngâm hồi lâu rồi nói:
- Vượng thúc trước kia đối với con không tệ, tiểu Tám tội không thể tha thứ nhưng thật sự không liên quan đến gia đình bọn họ, gia gia có tấm lòng bồ tát, tôn nhi rất cao hứng, gia gia đã nghĩ vậy tôn nhi sao không đáp ứng được?
Hắn nói xong nhìn rừng trúc phía trên.
- Như vậy đi, ngày mai gia gia tìm người chặt bỏ mấy cây trúc dựng nhà cho bọn họ quay đây ở.
Thương thế của Vượng thúc xem tốn bao nhiêu tiền để chữa trị.Chỉ là gia gia vẫn nên đem quy củ nói cho bọn họ một chút, hành thiện là hành thiện, vẫn cần phải trán phiền toái.
- Ha ha, chuyện này ngươi yên tâm, gia gia không hồ đồ đâu.
Những chuyện này đối với Trịnh Thế An mà nói rất dễ làm.
Làm quản gia nhiều năm như vậy, những chuyện như thế, hắn há có thể không biết.
Ngôn Khánh đáp ứng, Trịnh Thế An cũng giải thích xong tâm sự trong lòng, đứng dậy trở về phòng ngủ.
Đỗ Như Hối vỗ vỗ vai Trịnh Ngôn Khánh:
- Tiểu yêu, đệ trời sinh thông minh lại có tài hoa, cũng có tấm lòng nhân hậu, tương lai nhất định có thể làm đại sự
Làm đại sự sao"?
Có lẽ đó...
Chỉ là đối với Ngôn Khánh mà nói, chuyện đó thật xa xôi...
Hắn cười cười nói:
- Đỗ đại ca, trời không còn sớm nữa, huynh cũng nghỉ ngơi đi, đệ còn phải ôn bài học một chút, ngày mai phải dậy sớm.
Đỗ Như Hối gật đầu, quay người đi.
mà Ngôn Khánh thì dừng ở trước cửa hiên, ngẫm nghĩ một hồi đột nhiên nở ra một nụ cười.
Trực giác cho hắn biết, Mao Tiểu Tám nhất định sẽ trở về.
Tâm tính của thiếu niên, không chịu nổi cô đơn... Ngôn Khánh kiếp trước thời thiếu niên không phải cũng đã từng trộm tiền bỏ nhà trốn diết sao?
Làm nên sự nghiệp một phen cần phải đầu rơi máu chảy..
Nếu như, nếu như... Mao Tiểu Tám thật sự đã có quan hệ với phật di lặc áo trắng, chỉ sợ lúc về đã không còn như trước, hôm nay ta ném một hạt giống, ngày khác ai biết có thể trở thành một cây đại thụ che trời không, còn phải xem tạo hóa của Mao Tiểu Tám nữa...
----------------------------
Ngày hôm sau, Ngôn Khánh dậy từ khá sớm.
Lúc rời khỏi giường, hắn phát hiện ra, Trịnh Thế An đã đi vào thành, Đỗ Như Hối thì bưng lấy cuốn Luận Ngữ rung đùi đắc chí mà đọc.
- Đỗ đại ca, gia gia của đệ đi đâu vậy?
Đỗ Như Hối xoay người cười ha hả trả lời:
- Trịnh công nói đi thỉnh thợ muốn trưa nay cắt bỏ rừng trúc.
- À... đệ tới học xá đây.
- Không tiễn...
Đỗ Như Hối nói xong quay người, tiếp tục ôm luận ngữ mà đọc. Người này không xem mình như người ngoài, giống như hắn là Trúc viên chủ nhân, mà mình chỉ giống như khách qua đường. Trịnh Ngôn Khánh cười khổ cưỡi lừa, bất quá đây chẳng phải là hi vọng của hắn sao, mời Đỗ Như Hối tới đây, không phải muốn hi vọng hắn không xem mình là người ngoài sao?
Giữa mùa hạ, sáng sớm rất thanh lệ.
Hôm qua trải qua một trận mưa lớn khiến bây giờ mực nước tăng vọt lên. Nước chảy xiết vô cùng, lao thẳng về phía trước. Ở phía xa xa núi Long Môn như được bao tròn thêm một tầng lụa mỏng, thanh tú xinh đẹp như thiếu nữ, vô cùng động lòng người. Xung quanh truyền tới thanh âm tiếng chuông chùa chiền. Dừng chân bên bờ Y Thủy có thể nhìn thấy sườn núi Hương Sơn, thương tùng thúy bách, hiện ra một góc của chùa chiền.
Đó là chùa Hương Sơn thời kỳ bắc ngụy HI Bình, Trịnh Ngôn Khánh kiếp trước từng đốt hương qua cầu nguyện ở đó.
Con lừa từ từ đi, tiếng chuông ở cổ phát ra thanh âm thanh thúy.
Một đồng tử áo trắng cưỡi một thớt ngựa sang sớm chạy tới.
Đối diện là một chiếc xe ngựa, Ngôn Khánh chỉ thấy ở trên xe lộ ra một khuôn mặt thanh tú và ngây thơ.
- Mẹ, tiểu ca kia thần khí thật là tốt!
- Thật sao, Quan Âm tỷ nói đến thần khí đệ cũng muốn xem một chút.
Một phu nhân xinh đẹp nhô đầu ra, hướng về phía của Ngôn Khánh mà nhìn.
Đột nhiên cười cười:
- Tiểu tử kia thật thú vị, thật phong độ, cũng không biết hài tử nhà ai.
Thanh niên lái xe, dáng người cũng khôi ngô cường tráng.
Hắn ghì xe ngựa lại, quay đầu nhìn:
- Ta không biết tỉ mỉ nhưng bất quá ta nghe người ta nói con đường này thông tới Trịnh gia trúc viên, hiện nay được kỳ đồng nhà họ sở hữu, như vậy người kia chẳng lẽ lại là Trịnh gia đồng tử?
- Không thể!
Ngôn Khánh vội vàng từ chối.
- Làm như vậy tiền lời sẽ càng ít, càng ngày sẽ trở nên lưỡng bại câu thương, hơn nữa nếu như hai cửa hàng kia là do Thôi thị ra tay thì chúng ta không gượng đậy nổi, còn bọn họ thì không sao cả.
Đỗ Như Hối ở bên cạnh bịt tai.
Người đọc sách đối với chuyện này vốn không ưa.
Nếu không phải là Ngôn Khánh ở đây thì Đỗ Như Hối không chừng đã phẩy tay bỏ đi.
Ngôn Khánh nhìn thấy Đỗ Như Hối không kiên nhẫn thì cười nói:
- Gia gia, chuyện này không cần nóng vội chúng ta cần nghĩ kỹ đã.
- Ừ, vậy nghĩ kỹ rồi hãy nói.
Trịnh Ngôn Khánh không sợ loại cạnh tranh này, đây là lũng đoạn thị trường. Kiếp trước những kiểu chiến tranh như vậy nhìn có vẻ rất ghê gớm nhưng cuối cùng đều lưỡng bại câu thương. Ở kiếp trước chính trưởng phòng thành thị đã nói, thương chiến lúc đầu thì mạnh nhưng kết quả mấy chục năm về sau, những cửa hàng tham gia thương chiến hoặc đóng cửa hoặc thay đổi chủ nhân không có kết cục tốt.
Cho nên trả giá cho cách chiến này cũng không phải là biện pháp hay, Trịnh Thế An cũng không gượng dậy nổi.
- Bề bộn một ngày rồi, ta đi ngủ trước.
Trịnh Thế An nói xong đứng dậy định ra đi.
- Gia gia, con muốn thương lượng một chuyện.
- Chuyện gì vậy?
- Chúng ta ở đây, gia gia không cảm thấy quạnh quẽ sao, nơi này lớn như vậy chỉ có ba người, ban ngày con và gia gia đều không ở lại đây, chỉ có Đỗ đại ca, hay là nên thuê một người giúp việc?
- Chuyện này sao?
Trịnh Thế An ngồi xuống, gãi gãi đầu khẽ nói:
- Tiểu yêu, nói đến chuyện này, ta cũng muốn thương lượng với con một chút.
- Xin gia gia cứ nói.
Trịnh Thế An nhẹ nhàng ho khan một tiếng:
- Con còn nhớ Mao Vượng một nhà không?
Ngôn Khánh khẽ nhăn mày lại:
- Ý ông nói là cha mẹ của Mao Tiểu Tám?
- Đúng thế!
- Chuyện này con đương nhiên nhớ rõ.
Trịnh Thế An hơi khó xử nói:
- Ta hôm nay đến xem nhà bọn họ, vô cùng thê thảm... bọn họ sau khi bị đuổi khỏi điền trang, cả nhà xây một chiếc lều ở cạnh đê, Mao Vượng hai chân bị gãy, đến nay vẫn chưa khỏi hẳn.
- Con gái của họ trước kia có chạy theo một gã người hồ ỏ tây vực, cả nhà già trẻ còn thêm người tàn phế, hôm nay phải dựa vào con gái của Mao Vượng, mang theo người nhà bốn phía ăn xin. Hôm nay ta gặp bọn họ, con gái của Mao Vượng còn dập đầu với ta, nói nàng thực sự xin lỗi tổ tôn chúng ta.
Trịnh Ngôn Khánh đã minh bạch ý của Trịnh Thế An?
- Gia gia, có phải ông muốn cho bọn họ tới đây?
Trên khuôn mặt của Trịnh Thế An hiện lên một vẻ thẹn thùng, nhưng vẫn gật đầu.
- Mao Vượng đúng là không tệ, là một tên gia hỏa trung thực, tiểu Tám dẫn đến tai họa nên bọn họ mới như vậy... Ngôn Khánh à, ta muốn cho bọn họ tới đây, con gái của Mao Vượng cũng có thể làm việc, nó trung thực vô cùng, lại có thể vá áo nấu cơm. tiểu Nha lớn hơn con hai tuổi, cũng có thể giúp con mài mực, ta cảm thấy chuyện của tiểu Tám không quan hệ với bọn họ, con nên giúp đỡ một chút.
Ngôn Khánh nghe được thì lâm vào trầm tư.
Tuy nói ở trong Trúc Viên chủ nhà là Trịnh Thế An, nhưng chuyện trọng đại ông vẫn thương nghị với Ngôn Khánh.
Đỗ Như Hối cũng tò mò nhìn Ngôn Khánh tựa hồ đang suy đoán xem hắn sẽ quyết định thế nào.
Ngôn Khánh trầm ngâm hồi lâu rồi nói:
- Vượng thúc trước kia đối với con không tệ, tiểu Tám tội không thể tha thứ nhưng thật sự không liên quan đến gia đình bọn họ, gia gia có tấm lòng bồ tát, tôn nhi rất cao hứng, gia gia đã nghĩ vậy tôn nhi sao không đáp ứng được?
Hắn nói xong nhìn rừng trúc phía trên.
- Như vậy đi, ngày mai gia gia tìm người chặt bỏ mấy cây trúc dựng nhà cho bọn họ quay đây ở.
Thương thế của Vượng thúc xem tốn bao nhiêu tiền để chữa trị.Chỉ là gia gia vẫn nên đem quy củ nói cho bọn họ một chút, hành thiện là hành thiện, vẫn cần phải trán phiền toái.
- Ha ha, chuyện này ngươi yên tâm, gia gia không hồ đồ đâu.
Những chuyện này đối với Trịnh Thế An mà nói rất dễ làm.
Làm quản gia nhiều năm như vậy, những chuyện như thế, hắn há có thể không biết.
Ngôn Khánh đáp ứng, Trịnh Thế An cũng giải thích xong tâm sự trong lòng, đứng dậy trở về phòng ngủ.
Đỗ Như Hối vỗ vỗ vai Trịnh Ngôn Khánh:
- Tiểu yêu, đệ trời sinh thông minh lại có tài hoa, cũng có tấm lòng nhân hậu, tương lai nhất định có thể làm đại sự
Làm đại sự sao"?
Có lẽ đó...
Chỉ là đối với Ngôn Khánh mà nói, chuyện đó thật xa xôi...
Hắn cười cười nói:
- Đỗ đại ca, trời không còn sớm nữa, huynh cũng nghỉ ngơi đi, đệ còn phải ôn bài học một chút, ngày mai phải dậy sớm.
Đỗ Như Hối gật đầu, quay người đi.
mà Ngôn Khánh thì dừng ở trước cửa hiên, ngẫm nghĩ một hồi đột nhiên nở ra một nụ cười.
Trực giác cho hắn biết, Mao Tiểu Tám nhất định sẽ trở về.
Tâm tính của thiếu niên, không chịu nổi cô đơn... Ngôn Khánh kiếp trước thời thiếu niên không phải cũng đã từng trộm tiền bỏ nhà trốn diết sao?
Làm nên sự nghiệp một phen cần phải đầu rơi máu chảy..
Nếu như, nếu như... Mao Tiểu Tám thật sự đã có quan hệ với phật di lặc áo trắng, chỉ sợ lúc về đã không còn như trước, hôm nay ta ném một hạt giống, ngày khác ai biết có thể trở thành một cây đại thụ che trời không, còn phải xem tạo hóa của Mao Tiểu Tám nữa...
----------------------------
Ngày hôm sau, Ngôn Khánh dậy từ khá sớm.
Lúc rời khỏi giường, hắn phát hiện ra, Trịnh Thế An đã đi vào thành, Đỗ Như Hối thì bưng lấy cuốn Luận Ngữ rung đùi đắc chí mà đọc.
- Đỗ đại ca, gia gia của đệ đi đâu vậy?
Đỗ Như Hối xoay người cười ha hả trả lời:
- Trịnh công nói đi thỉnh thợ muốn trưa nay cắt bỏ rừng trúc.
- À... đệ tới học xá đây.
- Không tiễn...
Đỗ Như Hối nói xong quay người, tiếp tục ôm luận ngữ mà đọc. Người này không xem mình như người ngoài, giống như hắn là Trúc viên chủ nhân, mà mình chỉ giống như khách qua đường. Trịnh Ngôn Khánh cười khổ cưỡi lừa, bất quá đây chẳng phải là hi vọng của hắn sao, mời Đỗ Như Hối tới đây, không phải muốn hi vọng hắn không xem mình là người ngoài sao?
Giữa mùa hạ, sáng sớm rất thanh lệ.
Hôm qua trải qua một trận mưa lớn khiến bây giờ mực nước tăng vọt lên. Nước chảy xiết vô cùng, lao thẳng về phía trước. Ở phía xa xa núi Long Môn như được bao tròn thêm một tầng lụa mỏng, thanh tú xinh đẹp như thiếu nữ, vô cùng động lòng người. Xung quanh truyền tới thanh âm tiếng chuông chùa chiền. Dừng chân bên bờ Y Thủy có thể nhìn thấy sườn núi Hương Sơn, thương tùng thúy bách, hiện ra một góc của chùa chiền.
Đó là chùa Hương Sơn thời kỳ bắc ngụy HI Bình, Trịnh Ngôn Khánh kiếp trước từng đốt hương qua cầu nguyện ở đó.
Con lừa từ từ đi, tiếng chuông ở cổ phát ra thanh âm thanh thúy.
Một đồng tử áo trắng cưỡi một thớt ngựa sang sớm chạy tới.
Đối diện là một chiếc xe ngựa, Ngôn Khánh chỉ thấy ở trên xe lộ ra một khuôn mặt thanh tú và ngây thơ.
- Mẹ, tiểu ca kia thần khí thật là tốt!
- Thật sao, Quan Âm tỷ nói đến thần khí đệ cũng muốn xem một chút.
Một phu nhân xinh đẹp nhô đầu ra, hướng về phía của Ngôn Khánh mà nhìn.
Đột nhiên cười cười:
- Tiểu tử kia thật thú vị, thật phong độ, cũng không biết hài tử nhà ai.
Thanh niên lái xe, dáng người cũng khôi ngô cường tráng.
Hắn ghì xe ngựa lại, quay đầu nhìn:
- Ta không biết tỉ mỉ nhưng bất quá ta nghe người ta nói con đường này thông tới Trịnh gia trúc viên, hiện nay được kỳ đồng nhà họ sở hữu, như vậy người kia chẳng lẽ lại là Trịnh gia đồng tử?
/876
|