Trịnh Thế An liền đi tới trước mặt Hùng Đại Hải, vươn tay dùng sức vuốt ve mái tóc rối tung của hắn.
- Đại Hắc tử lần này ngươi bình an vô sự cần phải đa tạ mũi to gia gia và Ngôn Khánh huynh đệ hỗ trợ, nếu như không phải nhờ Ngôn Khánh huynh đệ bôn ba, đem tội trạng của ngươi giảm bớt thì hiện tại ngươi bây giờ có khả năng.... Đại hắc tử ngươi mau đi qua dập đầu Ngôn Khánh huynh đệ cám ơn hắn cứu mạng đi?
Hùng Đại Hải lập tức đáp ứng đi tới trước mặt Trịnh Ngôn Khánh, ra vẻ muốn dập đầu.
Ngôn Khánh làm sao chịu được chuyện này, hắn bước lên một bước, hai tay đỡ lấy người của Hùng Đại Hải.
- Đại Chuy gia gia, làm sao có thể làm vậy được, Đại Hải cũng là huynh đệ của con, con làm sao có thể chịu được đại lễ như vậy?
Hắn đỡ lấy thân thể của Hùng Đại Hải, nhưng lại cảm thấy Hùng Đại Hải giống như một ngọn núi, áp xuống Ngôn Khánh.
Hùng Đại Chuy nói:
- Khánh oa nhi, con là ân nhân cứu mạng của nó, tại sao lại không nhận nổi?
- Đại hắc tử, con về sau phải nhớ kỹ, Khánh oa nhi là đại ca của con, huynh ấy cũng như ta, ngươi về sau phải nghe lờ huynh ấy, biết chưa?
- Dạ biết.
Hùng Đại Hải nói chuyện nhưng vẫn theo quy củ dập đầu một cái.
Trịnh Ngôn Khánh cười khổ cuống quít:
- Đại Chuy tử gia gia, đại hắc tử tuổi lớn hơn con làm sao có thể kêu con là đại ca được?
- Ta nói con là đại ca thì con chính là đại ca.
Hùng Đại Chuy ngôn ngữ rất trịnh trọng:
- Khánh oa nhi, nó có thể có huynh đệ là con thì Đại Chuy tử gia gia ta cả đời cũng không còn gì tiếc nuối nữa.... Con đừng cho rằng ta không biết, cửa hàng Hùng Ký có ngày hôm nay đều là do chủ ý của con. Gia gia già rồi, một ngày nào đó sẽ phải đi, Đại Hắc tử được con chiếu cố trông coi... ta càng nghĩ, cũng chỉ để hắn đi theo con thì ta mới có thể yên tâm.
Hùng Vĩ nhẹ nhàng gật đầu, Trịnh Thế An cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
- Đại hắc tử, ngươi đã kêu ta là đại ca, thì phải nghe theo ta... Ừ, hiện tại ta bảo ngươi đứng lên, được không?
- Vâng.
Hùng Đại Hải đáp ứng đứng dậy qua một bên.
Trịnh Ngôn Khánh nói:
- Đại Chuy tử gia gia, gia gia nói ra những lời này làm gì.
- Khánh oa nhi, con không phải là người bình thường...
Hùng Đại Chuy nghiêm mặt nói:
- Đại Chuy tử ta sống cả đời, giết người cũng không ít, thế nhưng ta chưa từng gặp người nào có thành tựu lớn hơn con, con sau này nhất định sẽ rất có tiền đồ... Đại hắc tử tuy không hiểu chuyện nhưng nó có một thân khí lực trời sinh.
- Lúc nó còn nhỏ, ta đã dạy cho nó một thân võ nghệ, tương lai để nó theo con không chừng có thể nổi bật.
- Con phí tâm tổn trí, giúp ta chiếu cố cho nó một chút, nếu như có thể cho nó lấy vợ thì tương lai về sau ta đã không phụ lòng đại ca của ta rồi.
Hùng Đại Chuy nói đến đây, Trịnh Ngôn Khánh không có lời gì phản bác được nữa.
Đúng thế, bổn sự của Hùng Đại Hải cũng không phải là kém, đến cả mình mà cũng không đỡ được hắn.
- Được, Đại Chuy gia gia, con đáp ứng ông.
Trịnh Ngôn Khánh gật đầu đáp ứng khiến cho Hùng Đại Chuy cao hứng vạn phần.
Trước khi đi, Ngôn Khánh còn kéo đội trưởng nhà lao qua một bên, đưa cho một quan tiền mà nói:
- Đồng đại nhân, đại hắc tử là huynh đệ của ta, ngươi chiếu cố cho hắn một chút, đem đệm giường kia thay đổi một phen, tiền thừa thì ngài uống rượu, nếu chiếu cố tốt khi Đại Hắc tử đi ra, Trịnh Ngôn Khánh còn có tâm ý dâng lên.
Đội trưởng nhà lao khẽ giật mình, kinh ngạc há hốc mồm:
- Công tử là Bán Duyến Quân?
- Đội trưởng nhận thức ta?
Đội trưởng nhà lao liên tục gật đầu:
- Trịnh tiên sinh, số tiền này tiểu nhân tuyệt đối không dám nhận, bộ Tam Quốc diễn nghĩa kia tiên sinh viết ra khiến tiểu nhân vô cùng ngưỡng mộ. Trịnh tiên sinh yên tâm, chỉ cần tiểu nhân ở đây thì Đại Hải huynh đệ nhất định không phải chịu thiệt thòi.
- Tiền, đội trưởng vẫn nên nhận lấy.
Trịnh Ngôn Khánh đem tiền nhét vào trong ngực của Đồng Hoàn.
- Chuyện của Đại Hải ta cũng không muốn ngài phải khó xử, chỉ cần chiếu cố trong phạm vi đủ khả năng là được.
Đồng Hoàn nói:
- Trịnh tiên sinh yên tâm, ta nhất định sẽ chiếu cố thật tốt cho Đại Hải huynh đệ.
Ở trong lòng, Ngôn Khánh biết rõ, Tam Quốc diễn nghĩa được lớp người ngoài phố vô cùng tôn sùng, Đồng Hoàn đối với Tam Quốc Diễn Nghĩa của Ngôn Khánh thậm chí còn hâm mộ hơn cả tiền bạc tơ lụa.
- Đồng đầu, người vừa rồi là ai?
Trịnh Ngôn Khánh vừa đi, những lính canh xung quanh đều tiến tới cất tiếng hỏi.
Đồng Hoàn vui vẻ kích động, vỗ đùi hơn nửa ngày rồi nói:
- Con mẹ nó, Bán Duyến Quân đúng là Bán Duyến Quân, so với những thư sinh kia đúng là hơn nhiều... Vừa rồi thiếu niên kia chính là Bán Duyến Quân đại danh đỉnh đỉnh.
- Các ngươi nghe cho ta, về sau khách khí với Hùng Đại Hải một chút.
- Hùng Đại Hải này chính là huynh đệ của Bán Duyến Quân, Bán Duyến Quân đã nhờ ta rồi, các ngươi ai dám quấy rối hắn, ta sẽ xử cho các ngươi đẹp mắt.
Chúng lính canh ngục nghe xong thì trở nên xôn xao.
--------------------------------
Ngôn Khánh cũng thật không ngờ hắn đối với đám linh canh ngục kia lại có ảnh hưởng lớn lao như vậy.
Sau khi thăm Hùng Đại Hải, đoàn người về chỗ ở, Trịnh Ngôn Khánh mang theo con ngựa, Hùng Vĩ thì đánh xe trở về trúc viên.
Trên xe, ba lão đầu xì xào bàn tán cũng không biết là nói chuyện gì.
Trịnh Ngôn Khánh ngồi trên lưng ngựa đi theo chiếc xe, một đường đi tới thấy xung quanh có rất nhiều người quần áo tả tơi.
- Hùng Vĩ thúc gần đây trong thành Lạc Dương, có rất nhiều lưu dân.
Ngôn Khánh thúc ngựa tiến tới, đi song song với Hùng Vĩ:
- Không nghe nói chỗ nào có thiên tai, lưu dân đến đây làm gì vậy?
- Không phải thiên tai mà là...
- Sao?
Hùng Vĩ hạ giọng nói:
- Đầu năm bệ hạ hạ lệnh thông tế kênh mương cho nên mới điều động nhiều người tới như vậy.
Trịnh Ngôn Khánh bừng tỉnh đại ngộ khẽ gật đầu.
Thế nhưng tình huống này hắn cũng không có cách nào, chỉ mong triều đình sẽ có cách. Dù sao trong ấn tượng Dương Quảng lúc đầu cũng không có quá nhiều hành động gây ra phản loạn và bạo động.
- Núi gò tụ họp, ba đào phẫn nộ, trong ngoài sông núi Đồng Quan đó. Nhìn Tây Đô, ý ngần ngừ, qua ngang Tần Hán kinh thành cũ, cung điện ngàn gian thành bãi cỏ. Hưng, trăm họ khổ! Vong, trăm họ khổ!
Trong đầu Ngôn Khánh hiện ra một khúc điệu ngắn cảnh tượng trước mắt không phải cũng như vậy sao?
Tâm tình của hắn vốn tốt hiện tại trở nên trầm lắng hơn.
- Đại Hắc tử lần này ngươi bình an vô sự cần phải đa tạ mũi to gia gia và Ngôn Khánh huynh đệ hỗ trợ, nếu như không phải nhờ Ngôn Khánh huynh đệ bôn ba, đem tội trạng của ngươi giảm bớt thì hiện tại ngươi bây giờ có khả năng.... Đại hắc tử ngươi mau đi qua dập đầu Ngôn Khánh huynh đệ cám ơn hắn cứu mạng đi?
Hùng Đại Hải lập tức đáp ứng đi tới trước mặt Trịnh Ngôn Khánh, ra vẻ muốn dập đầu.
Ngôn Khánh làm sao chịu được chuyện này, hắn bước lên một bước, hai tay đỡ lấy người của Hùng Đại Hải.
- Đại Chuy gia gia, làm sao có thể làm vậy được, Đại Hải cũng là huynh đệ của con, con làm sao có thể chịu được đại lễ như vậy?
Hắn đỡ lấy thân thể của Hùng Đại Hải, nhưng lại cảm thấy Hùng Đại Hải giống như một ngọn núi, áp xuống Ngôn Khánh.
Hùng Đại Chuy nói:
- Khánh oa nhi, con là ân nhân cứu mạng của nó, tại sao lại không nhận nổi?
- Đại hắc tử, con về sau phải nhớ kỹ, Khánh oa nhi là đại ca của con, huynh ấy cũng như ta, ngươi về sau phải nghe lờ huynh ấy, biết chưa?
- Dạ biết.
Hùng Đại Hải nói chuyện nhưng vẫn theo quy củ dập đầu một cái.
Trịnh Ngôn Khánh cười khổ cuống quít:
- Đại Chuy tử gia gia, đại hắc tử tuổi lớn hơn con làm sao có thể kêu con là đại ca được?
- Ta nói con là đại ca thì con chính là đại ca.
Hùng Đại Chuy ngôn ngữ rất trịnh trọng:
- Khánh oa nhi, nó có thể có huynh đệ là con thì Đại Chuy tử gia gia ta cả đời cũng không còn gì tiếc nuối nữa.... Con đừng cho rằng ta không biết, cửa hàng Hùng Ký có ngày hôm nay đều là do chủ ý của con. Gia gia già rồi, một ngày nào đó sẽ phải đi, Đại Hắc tử được con chiếu cố trông coi... ta càng nghĩ, cũng chỉ để hắn đi theo con thì ta mới có thể yên tâm.
Hùng Vĩ nhẹ nhàng gật đầu, Trịnh Thế An cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
- Đại hắc tử, ngươi đã kêu ta là đại ca, thì phải nghe theo ta... Ừ, hiện tại ta bảo ngươi đứng lên, được không?
- Vâng.
Hùng Đại Hải đáp ứng đứng dậy qua một bên.
Trịnh Ngôn Khánh nói:
- Đại Chuy tử gia gia, gia gia nói ra những lời này làm gì.
- Khánh oa nhi, con không phải là người bình thường...
Hùng Đại Chuy nghiêm mặt nói:
- Đại Chuy tử ta sống cả đời, giết người cũng không ít, thế nhưng ta chưa từng gặp người nào có thành tựu lớn hơn con, con sau này nhất định sẽ rất có tiền đồ... Đại hắc tử tuy không hiểu chuyện nhưng nó có một thân khí lực trời sinh.
- Lúc nó còn nhỏ, ta đã dạy cho nó một thân võ nghệ, tương lai để nó theo con không chừng có thể nổi bật.
- Con phí tâm tổn trí, giúp ta chiếu cố cho nó một chút, nếu như có thể cho nó lấy vợ thì tương lai về sau ta đã không phụ lòng đại ca của ta rồi.
Hùng Đại Chuy nói đến đây, Trịnh Ngôn Khánh không có lời gì phản bác được nữa.
Đúng thế, bổn sự của Hùng Đại Hải cũng không phải là kém, đến cả mình mà cũng không đỡ được hắn.
- Được, Đại Chuy gia gia, con đáp ứng ông.
Trịnh Ngôn Khánh gật đầu đáp ứng khiến cho Hùng Đại Chuy cao hứng vạn phần.
Trước khi đi, Ngôn Khánh còn kéo đội trưởng nhà lao qua một bên, đưa cho một quan tiền mà nói:
- Đồng đại nhân, đại hắc tử là huynh đệ của ta, ngươi chiếu cố cho hắn một chút, đem đệm giường kia thay đổi một phen, tiền thừa thì ngài uống rượu, nếu chiếu cố tốt khi Đại Hắc tử đi ra, Trịnh Ngôn Khánh còn có tâm ý dâng lên.
Đội trưởng nhà lao khẽ giật mình, kinh ngạc há hốc mồm:
- Công tử là Bán Duyến Quân?
- Đội trưởng nhận thức ta?
Đội trưởng nhà lao liên tục gật đầu:
- Trịnh tiên sinh, số tiền này tiểu nhân tuyệt đối không dám nhận, bộ Tam Quốc diễn nghĩa kia tiên sinh viết ra khiến tiểu nhân vô cùng ngưỡng mộ. Trịnh tiên sinh yên tâm, chỉ cần tiểu nhân ở đây thì Đại Hải huynh đệ nhất định không phải chịu thiệt thòi.
- Tiền, đội trưởng vẫn nên nhận lấy.
Trịnh Ngôn Khánh đem tiền nhét vào trong ngực của Đồng Hoàn.
- Chuyện của Đại Hải ta cũng không muốn ngài phải khó xử, chỉ cần chiếu cố trong phạm vi đủ khả năng là được.
Đồng Hoàn nói:
- Trịnh tiên sinh yên tâm, ta nhất định sẽ chiếu cố thật tốt cho Đại Hải huynh đệ.
Ở trong lòng, Ngôn Khánh biết rõ, Tam Quốc diễn nghĩa được lớp người ngoài phố vô cùng tôn sùng, Đồng Hoàn đối với Tam Quốc Diễn Nghĩa của Ngôn Khánh thậm chí còn hâm mộ hơn cả tiền bạc tơ lụa.
- Đồng đầu, người vừa rồi là ai?
Trịnh Ngôn Khánh vừa đi, những lính canh xung quanh đều tiến tới cất tiếng hỏi.
Đồng Hoàn vui vẻ kích động, vỗ đùi hơn nửa ngày rồi nói:
- Con mẹ nó, Bán Duyến Quân đúng là Bán Duyến Quân, so với những thư sinh kia đúng là hơn nhiều... Vừa rồi thiếu niên kia chính là Bán Duyến Quân đại danh đỉnh đỉnh.
- Các ngươi nghe cho ta, về sau khách khí với Hùng Đại Hải một chút.
- Hùng Đại Hải này chính là huynh đệ của Bán Duyến Quân, Bán Duyến Quân đã nhờ ta rồi, các ngươi ai dám quấy rối hắn, ta sẽ xử cho các ngươi đẹp mắt.
Chúng lính canh ngục nghe xong thì trở nên xôn xao.
--------------------------------
Ngôn Khánh cũng thật không ngờ hắn đối với đám linh canh ngục kia lại có ảnh hưởng lớn lao như vậy.
Sau khi thăm Hùng Đại Hải, đoàn người về chỗ ở, Trịnh Ngôn Khánh mang theo con ngựa, Hùng Vĩ thì đánh xe trở về trúc viên.
Trên xe, ba lão đầu xì xào bàn tán cũng không biết là nói chuyện gì.
Trịnh Ngôn Khánh ngồi trên lưng ngựa đi theo chiếc xe, một đường đi tới thấy xung quanh có rất nhiều người quần áo tả tơi.
- Hùng Vĩ thúc gần đây trong thành Lạc Dương, có rất nhiều lưu dân.
Ngôn Khánh thúc ngựa tiến tới, đi song song với Hùng Vĩ:
- Không nghe nói chỗ nào có thiên tai, lưu dân đến đây làm gì vậy?
- Không phải thiên tai mà là...
- Sao?
Hùng Vĩ hạ giọng nói:
- Đầu năm bệ hạ hạ lệnh thông tế kênh mương cho nên mới điều động nhiều người tới như vậy.
Trịnh Ngôn Khánh bừng tỉnh đại ngộ khẽ gật đầu.
Thế nhưng tình huống này hắn cũng không có cách nào, chỉ mong triều đình sẽ có cách. Dù sao trong ấn tượng Dương Quảng lúc đầu cũng không có quá nhiều hành động gây ra phản loạn và bạo động.
- Núi gò tụ họp, ba đào phẫn nộ, trong ngoài sông núi Đồng Quan đó. Nhìn Tây Đô, ý ngần ngừ, qua ngang Tần Hán kinh thành cũ, cung điện ngàn gian thành bãi cỏ. Hưng, trăm họ khổ! Vong, trăm họ khổ!
Trong đầu Ngôn Khánh hiện ra một khúc điệu ngắn cảnh tượng trước mắt không phải cũng như vậy sao?
Tâm tình của hắn vốn tốt hiện tại trở nên trầm lắng hơn.
/876
|