Phó Nhiêu ôm hộp đồ ăn trốn trong góc xe mở hộp ra, nàng vừa quay lưng thì bỗng hốt hoảng nhớ ra quay lưng về phía Hoàng đế là vô lễ, vậy nên mới cắn nửa cái bánh đã phải vội vã quay lại, khi nàng lén nhìn Hoàng đế thì thấy chàng đang như có như không mỉm cười nhìn mình.
Phó Nhiêu xấu hổ cười một tiếng, nghiêm túc ngồi quỳ rồi ăn từng miếng nhỏ, ánh mắt đảo liên tục vì sợ.
Trong mắt của Hoàng đế, dáng vẻ của nàng như một bé mèo đang ăn vụng vậy.
Khoảng một khắc sau, Phó Nhiêu ngoan ngoãn ăn hết ba tầng điểm tâm, nàng không kiềm được mà liếm mẩu vụn dính trên môi, Hoàng đế nhìn đầu lưỡi của nàng, không biết nhớ đến chuyện gì mà cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Chàng dời mắt, tự rót cho mình một chén trà, lại tiện tay đưa cho Phó Nhiêu một chén.
Đúng thật là Phó Nhiêu rất khát, nàng đặt hộp đồ ăn sang một bên, không hề nghĩ ngợi gì mà nhận trà uống ừng ực.
Sau đó, nàng nghĩ lại và nhận ra Hoàng đế rót trà cho mình...
Phó Nhiêu sợ run tay, chiếc chén tử sa suýt nữa rơi xuống. Nàng cuống cuồng ôm chén tử sa vào ngực, ngại ngùng không dám nhìn Hoàng đế.
Hoàng đế bật cười trước dáng vẻ của nàng.
Phó Nhiêu ảo não mím môi.
Lúc nào chàng cũng đối xử tốt với mình, là một người hoàn toàn khác với vị Hoàng đế kiên định trong mắt người khác.
Chàng đã bỏ bao công sức gọi nàng đến trước khi khởi giá, đợi nàng lên xe rồi mới gỡ hoàng trướng khởi giá.
Chàng chuẩn bị hộp đồ ăn, rồi còn tự rót trà cho nàng...
Có đần đến mấy cũng đoán ra được tấm lòng của Hoàng đế.
Phó Nhiêu đặt chiếc chén tử sa xuống, ôm hộp đồ ăn vào lòng rồi ngồi quỳ trong góc. Dường như chỉ có làm như thế thì mới có thể lấp đầy sự trống trải và bất an trong lòng.
Vừa rồi khi theo đội nghi thức ra khỏi cổng thành, từ lời xì xào bàn tán của nhóm quan viên, nàng biết được lần này Thái Hoàng Thái hậu đi tuần là muốn đích thân chọn phi tần cho Hoàng đế, muốn chọn một nhóm phi tử trẻ trung vào cung hầu hạ chàng.
Rất nhanh thôi, lần đi tuần mùa thu này sẽ có nhiều người mới được sủng hạnh.
Chàng có những bông hoa mới thì sẽ quên chuyện giữa bọn họ đi thôi.
Trước mắt, ngoài việc giả ngu thì cũng chỉ có kéo dài thời gian.
Lát sau, tiếng Lãnh Hoài An ở ngoài xe truyền tới: "Thưa bệ hạ, Lễ bộ đưa một quyển sổ con đến, là danh sách quý nữ trong cuộc săn bắn mùa thu hôm nay. Thái Hoàng Thái hậu sai người đưa đến cho bệ hạ xem ạ."
Hoàng đế chẳng thèm ngẩng đầu lên mà chỉ bình thản nói: "Đưa vào đây."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lãnh Hoài An đưa quyển sổ qua rèm lụa, Hoàng đế duỗi tay nhận lấy nhưng lại không để ý mà không đón được, quyển sổ bị rơi xuống sàn. Phó Nhiêu vội dịch người tới, nhặt sổ lên đưa cho chàng.
Hoàng đế không cầm quyển sổ mà chỉ lặng lẽ nhìn nàng.
Mắt chàng trong như biển, tựa nước lặng chảy sâu, hun hút không thấy đáy, thật sự khiến người khác không đoán ra được suy nghĩ của chàng.
Phó Nhiêu không dám nhìn thẳng mắt chàng, chỉ lặng lẽ dâng quyển sổ lên.
Hoàng đế thầm thở dài, nhận quyển sổ rồi chỉ vào ghế kê chân cạnh mình: "Ngồi nghỉ một lát đi."
Phó Nhiêu quỳ đau đầu gối nên ngồi xuống ghế kê chân. Lúc nàng điều chỉnh tư thế ngồi thì một góc ống quần lộ ra, may là quan phục dài vừa đủ nên nàng có thể che lại, ngồi ngay ngắn.
"Muốn ngủ không?"
Chốc lát lại truyền đến lời hỏi han ân cần của chàng.
Phó Nhiêu ngơ ngác, khóe mắt nhìn qua giường rồng... Nàng vội lắc đầu: "Thần nữ không buồn ngủ."
Hoàng đế cầm sổ con, từ phía sau bàn đi ra trước, cùng ngồi trên ghế kê chân với nàng.
Phó Nhiêu nào dám ngồi chung với chàng, nàng vội dời người, quỳ gối bên chân chàng.
Nàng vốn ngồi trong góc, nhưng vì chàng đến nên lưng nàng sắp dán vào thành xe. Hai người rất gần nhau, thậm chí nàng còn ngửi thấy mùi Long Diên hương trên người chàng...
Bỗng nhiên nàng nhớ đến buổi chiều mãnh liệt hôm đó...
Phó Nhiêu cúi gằm mặt, máu nóng dần truyền lên khiến đôi tai đỏ bừng mà nàng chẳng nhận ra.
Ánh mắt của Hoàng đế rất đỗi dịu dàng, kèm theo chút lưu luyến, chàng lẩm bẩm: "Trẫm không có ý định nạp phi."
Phó Nhiêu vô thức ồ lên một tiếng.
Theo lời đáp của nàng, Hoàng đế xé nát tấu chương trong tay, mất hứng nói: "Trẫm có tuổi rồi, mấy cô nương trẻ trung đều chê trẫm già, không muốn ở bên trẫm thì cớ chi trẫm lại khiến cho người ta ghét..."
Chàng có ẩn ý, ánh mắt ngập ý cười trong veo như nước đi thẳng vào đáy lòng của nàng.
Phó Nhiêu bị thăm dò nỗi lòng bèn vội vàng tránh ánh nhìn của chàng, khuôn mặt xinh đẹp đỏ như máu, một hồi lâu sau vẫn chẳng thốt nên lời.
Chàng đang nói mình ư?
Lòng Phó Nhiêu như bị bánh xe cán qua, hơi thở lúc nhanh lúc chậm, long xa vốn rộng rãi bỗng trở nên chật chội, khiến nàng như đang quỳ trên chông. Tất nhiên nàng không thể làm trái lương tâm mà lấy lòng chàng được, nếu chàng đã nhận ra sự thật này thì nàng ngầm thừa nhận là được.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Phó Nhiêu lùi về sau, người dán sát vào thành xe, nép vào một góc trên ghế kê chân như thể chàng là thú dữ hay nước lũ vậy. Nàng cố gắng kéo khoảng cách thật xa, ngón tay trắng ngần bám lên cửa sổ xe, nói lí nhí: "Bệ hạ, thần nữ buồn ngủ, thần nữ chợp mắt..."
Nàng vốn không định đi ngủ, sau khi nhắm mắt thì sự lười biếng buổi chiều dâng lên, nàng dần chìm vào giấc ngủ theo nhịp xe ngựa.
Nàng không biết, ngay lúc này, Minh Quận vương lên xe của Thái Hoàng Thái hậu, ngoại trừ hai người họ thì trong xe còn có cả Thẩm Dữu.
Minh Quận vương cũng là tôn tử của Thái Hoàng Thái hậu, trước giờ luôn thích khoe khoang trước mặt bà.
Suốt đường đi Thái Hoàng Thái hậu luôn cảm thấy vô vị nhưng lại được hắn trêu đến mặt mày rạng rỡ.
"Được rồi, hầu tôn không có việc gì thì sẽ không lên điện tam bảo. Con không ra ngoài cưỡi ngựa chơi đi mà đến tìm ta làm gì?"
Minh Quận vương cười khì, quỳ bên chân bà: "Quả nhiên không có gì qua mắt được lão tổ tông."
Thái Hoàng Thái hậu bật cười: "Chuyện gì, con nói đi." Bà thong dong nhận chén trà mà Thẩm Dữu đưa, nhấp một ngụm.
Minh Quận vương nhận chén trà từ tay bà, nhẹ nhàng đặt xuống rồi cung kính nói: "Lão tổ tông biết đó, Vương phi xui xẻo của con qua đời được hơn một năm rồi. Cha con chẳng quan tâm đến chuyện của con nên con chỉ đành cầu xin lão tổ tông thôi. Gần đây tôn nhi để ý một người nên muốn xin được tục huyền."
Thái Hoàng Thái hậu hào hứng: "Là cô nương nhà ai thế?"
Thẩm Dữu bên cạnh cũng tò mò, ở kinh thành, Minh Quận vương nổi tiếng là kẻ làm xằng làm bậy, thích trêu hoa ghẹo nguyệt. Hắn ta đa tình cũng chẳng sao, nhưng nghe nói hắn ta còn thích hành hạ làm ra mấy chuyện bẩn thỉu, vị Quận vương phi trước đây không biết chết như thế nào. Hiện giờ trong kinh thành không ai dám gả nữ nhi cho hắn ta làm kế thất, không biết Minh Quận vương này để ý đến ai.
Minh Quận vương xắn tay áo lên, ánh chiều tà làm nổi bật nốt ruồi son giữa mày, khiến nó rực rỡ hơn.
"Tôn nhi để ý Huyện chúa Càn Ninh Phó Nhiêu ạ."
Minh Quận vương cũng nghiêm túc, hắn ta kể tường tận tất cả về Phó Nhiêu.
Ban đầu Thái Hoàng Thái hậu không thích lắm, nhưng sau đó nghe nói Phó Nhiêu hành y cứu người, có tấm lòng của một danh y. Trong trận dịch ở Gia Châu lần trước, nàng kiên cường xông pha cứu bá tánh khỏi hiểm nguy, thế là bà dần gật đầu.
"Người đâu, truyền Huyện chúa Càn Ninh Phó Nhiêu."
Phó Nhiêu xấu hổ cười một tiếng, nghiêm túc ngồi quỳ rồi ăn từng miếng nhỏ, ánh mắt đảo liên tục vì sợ.
Trong mắt của Hoàng đế, dáng vẻ của nàng như một bé mèo đang ăn vụng vậy.
Khoảng một khắc sau, Phó Nhiêu ngoan ngoãn ăn hết ba tầng điểm tâm, nàng không kiềm được mà liếm mẩu vụn dính trên môi, Hoàng đế nhìn đầu lưỡi của nàng, không biết nhớ đến chuyện gì mà cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Chàng dời mắt, tự rót cho mình một chén trà, lại tiện tay đưa cho Phó Nhiêu một chén.
Đúng thật là Phó Nhiêu rất khát, nàng đặt hộp đồ ăn sang một bên, không hề nghĩ ngợi gì mà nhận trà uống ừng ực.
Sau đó, nàng nghĩ lại và nhận ra Hoàng đế rót trà cho mình...
Phó Nhiêu sợ run tay, chiếc chén tử sa suýt nữa rơi xuống. Nàng cuống cuồng ôm chén tử sa vào ngực, ngại ngùng không dám nhìn Hoàng đế.
Hoàng đế bật cười trước dáng vẻ của nàng.
Phó Nhiêu ảo não mím môi.
Lúc nào chàng cũng đối xử tốt với mình, là một người hoàn toàn khác với vị Hoàng đế kiên định trong mắt người khác.
Chàng đã bỏ bao công sức gọi nàng đến trước khi khởi giá, đợi nàng lên xe rồi mới gỡ hoàng trướng khởi giá.
Chàng chuẩn bị hộp đồ ăn, rồi còn tự rót trà cho nàng...
Có đần đến mấy cũng đoán ra được tấm lòng của Hoàng đế.
Phó Nhiêu đặt chiếc chén tử sa xuống, ôm hộp đồ ăn vào lòng rồi ngồi quỳ trong góc. Dường như chỉ có làm như thế thì mới có thể lấp đầy sự trống trải và bất an trong lòng.
Vừa rồi khi theo đội nghi thức ra khỏi cổng thành, từ lời xì xào bàn tán của nhóm quan viên, nàng biết được lần này Thái Hoàng Thái hậu đi tuần là muốn đích thân chọn phi tần cho Hoàng đế, muốn chọn một nhóm phi tử trẻ trung vào cung hầu hạ chàng.
Rất nhanh thôi, lần đi tuần mùa thu này sẽ có nhiều người mới được sủng hạnh.
Chàng có những bông hoa mới thì sẽ quên chuyện giữa bọn họ đi thôi.
Trước mắt, ngoài việc giả ngu thì cũng chỉ có kéo dài thời gian.
Lát sau, tiếng Lãnh Hoài An ở ngoài xe truyền tới: "Thưa bệ hạ, Lễ bộ đưa một quyển sổ con đến, là danh sách quý nữ trong cuộc săn bắn mùa thu hôm nay. Thái Hoàng Thái hậu sai người đưa đến cho bệ hạ xem ạ."
Hoàng đế chẳng thèm ngẩng đầu lên mà chỉ bình thản nói: "Đưa vào đây."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lãnh Hoài An đưa quyển sổ qua rèm lụa, Hoàng đế duỗi tay nhận lấy nhưng lại không để ý mà không đón được, quyển sổ bị rơi xuống sàn. Phó Nhiêu vội dịch người tới, nhặt sổ lên đưa cho chàng.
Hoàng đế không cầm quyển sổ mà chỉ lặng lẽ nhìn nàng.
Mắt chàng trong như biển, tựa nước lặng chảy sâu, hun hút không thấy đáy, thật sự khiến người khác không đoán ra được suy nghĩ của chàng.
Phó Nhiêu không dám nhìn thẳng mắt chàng, chỉ lặng lẽ dâng quyển sổ lên.
Hoàng đế thầm thở dài, nhận quyển sổ rồi chỉ vào ghế kê chân cạnh mình: "Ngồi nghỉ một lát đi."
Phó Nhiêu quỳ đau đầu gối nên ngồi xuống ghế kê chân. Lúc nàng điều chỉnh tư thế ngồi thì một góc ống quần lộ ra, may là quan phục dài vừa đủ nên nàng có thể che lại, ngồi ngay ngắn.
"Muốn ngủ không?"
Chốc lát lại truyền đến lời hỏi han ân cần của chàng.
Phó Nhiêu ngơ ngác, khóe mắt nhìn qua giường rồng... Nàng vội lắc đầu: "Thần nữ không buồn ngủ."
Hoàng đế cầm sổ con, từ phía sau bàn đi ra trước, cùng ngồi trên ghế kê chân với nàng.
Phó Nhiêu nào dám ngồi chung với chàng, nàng vội dời người, quỳ gối bên chân chàng.
Nàng vốn ngồi trong góc, nhưng vì chàng đến nên lưng nàng sắp dán vào thành xe. Hai người rất gần nhau, thậm chí nàng còn ngửi thấy mùi Long Diên hương trên người chàng...
Bỗng nhiên nàng nhớ đến buổi chiều mãnh liệt hôm đó...
Phó Nhiêu cúi gằm mặt, máu nóng dần truyền lên khiến đôi tai đỏ bừng mà nàng chẳng nhận ra.
Ánh mắt của Hoàng đế rất đỗi dịu dàng, kèm theo chút lưu luyến, chàng lẩm bẩm: "Trẫm không có ý định nạp phi."
Phó Nhiêu vô thức ồ lên một tiếng.
Theo lời đáp của nàng, Hoàng đế xé nát tấu chương trong tay, mất hứng nói: "Trẫm có tuổi rồi, mấy cô nương trẻ trung đều chê trẫm già, không muốn ở bên trẫm thì cớ chi trẫm lại khiến cho người ta ghét..."
Chàng có ẩn ý, ánh mắt ngập ý cười trong veo như nước đi thẳng vào đáy lòng của nàng.
Phó Nhiêu bị thăm dò nỗi lòng bèn vội vàng tránh ánh nhìn của chàng, khuôn mặt xinh đẹp đỏ như máu, một hồi lâu sau vẫn chẳng thốt nên lời.
Chàng đang nói mình ư?
Lòng Phó Nhiêu như bị bánh xe cán qua, hơi thở lúc nhanh lúc chậm, long xa vốn rộng rãi bỗng trở nên chật chội, khiến nàng như đang quỳ trên chông. Tất nhiên nàng không thể làm trái lương tâm mà lấy lòng chàng được, nếu chàng đã nhận ra sự thật này thì nàng ngầm thừa nhận là được.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Phó Nhiêu lùi về sau, người dán sát vào thành xe, nép vào một góc trên ghế kê chân như thể chàng là thú dữ hay nước lũ vậy. Nàng cố gắng kéo khoảng cách thật xa, ngón tay trắng ngần bám lên cửa sổ xe, nói lí nhí: "Bệ hạ, thần nữ buồn ngủ, thần nữ chợp mắt..."
Nàng vốn không định đi ngủ, sau khi nhắm mắt thì sự lười biếng buổi chiều dâng lên, nàng dần chìm vào giấc ngủ theo nhịp xe ngựa.
Nàng không biết, ngay lúc này, Minh Quận vương lên xe của Thái Hoàng Thái hậu, ngoại trừ hai người họ thì trong xe còn có cả Thẩm Dữu.
Minh Quận vương cũng là tôn tử của Thái Hoàng Thái hậu, trước giờ luôn thích khoe khoang trước mặt bà.
Suốt đường đi Thái Hoàng Thái hậu luôn cảm thấy vô vị nhưng lại được hắn trêu đến mặt mày rạng rỡ.
"Được rồi, hầu tôn không có việc gì thì sẽ không lên điện tam bảo. Con không ra ngoài cưỡi ngựa chơi đi mà đến tìm ta làm gì?"
Minh Quận vương cười khì, quỳ bên chân bà: "Quả nhiên không có gì qua mắt được lão tổ tông."
Thái Hoàng Thái hậu bật cười: "Chuyện gì, con nói đi." Bà thong dong nhận chén trà mà Thẩm Dữu đưa, nhấp một ngụm.
Minh Quận vương nhận chén trà từ tay bà, nhẹ nhàng đặt xuống rồi cung kính nói: "Lão tổ tông biết đó, Vương phi xui xẻo của con qua đời được hơn một năm rồi. Cha con chẳng quan tâm đến chuyện của con nên con chỉ đành cầu xin lão tổ tông thôi. Gần đây tôn nhi để ý một người nên muốn xin được tục huyền."
Thái Hoàng Thái hậu hào hứng: "Là cô nương nhà ai thế?"
Thẩm Dữu bên cạnh cũng tò mò, ở kinh thành, Minh Quận vương nổi tiếng là kẻ làm xằng làm bậy, thích trêu hoa ghẹo nguyệt. Hắn ta đa tình cũng chẳng sao, nhưng nghe nói hắn ta còn thích hành hạ làm ra mấy chuyện bẩn thỉu, vị Quận vương phi trước đây không biết chết như thế nào. Hiện giờ trong kinh thành không ai dám gả nữ nhi cho hắn ta làm kế thất, không biết Minh Quận vương này để ý đến ai.
Minh Quận vương xắn tay áo lên, ánh chiều tà làm nổi bật nốt ruồi son giữa mày, khiến nó rực rỡ hơn.
"Tôn nhi để ý Huyện chúa Càn Ninh Phó Nhiêu ạ."
Minh Quận vương cũng nghiêm túc, hắn ta kể tường tận tất cả về Phó Nhiêu.
Ban đầu Thái Hoàng Thái hậu không thích lắm, nhưng sau đó nghe nói Phó Nhiêu hành y cứu người, có tấm lòng của một danh y. Trong trận dịch ở Gia Châu lần trước, nàng kiên cường xông pha cứu bá tánh khỏi hiểm nguy, thế là bà dần gật đầu.
"Người đâu, truyền Huyện chúa Càn Ninh Phó Nhiêu."
/22
|