Sinh Mệnh Thứ Bảy

Chương 20 - Chương 20

/72


Vị trí này mặt trời che một nửa thực ra rất tốt. Anh nhìn thẳng vào mắt cô. Trên tay cô còn cầm que kem, chưa phát hiện vết kem trên khoé miệng, hơi ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt quá trong sáng.

“...Là do bị nắng chiếu vào.” Cuối cùng Cao Kình chỉ nói câu này. Anh che nắng nhưng mặt vẫn không bớt đỏ đi, đánh lảng sang chuyện khác, “Cái này cũng không phải là tôi nghĩ ra, lúc trước nhìn thấy trên mạng đấy.”

“À.” Cố Tương nói, “Chỗ này nóng quá, chúng ta đi thôi.”

Cô định đứng dậy, Cao Kình ngăn lại: “Chờ một chút.” Anh chỉ vào khoé miệng cô, “Trên miệng dính kem.”

Cố Tương hơi cảm giác được có, định thè lưỡi ra liếm, nhưng nhớ ra đây là trên đường, cô lại nhịn xuống. Cao Kình đúng lúc rút ra tờ khăn giấy đưa chô cô, Cố Tương nhận giấy lau. Cao Kình cầm lấy que kem trên tay cô, mở nắp chai nước, ra hiệu cho cô đưa khăn qua đổ chút nước. Môi dính vết bẩn, lau giấy khô sẽ không thoải mái, thấm ướt sẽ tốt hơn. Cố Tương lau xong, Cao Kình ném vào thùng rác, hai người tiếp tục bước đi. Từ nơi này đến trạm tàu điện ngầm có lẽ mất khoảng năm sáu phút, Cao Kình để cô đi vào trong, hỏi cô: “Thực ra từ nơi này đến trường tiểu học Văn Huy, tuyến đường gần nhất là xe buýt, nhà cô cách trạm tàu điện ngầm hơi xa, bình thường cô sẽ đi tàu điện ngầm sao?”

Cố Tương đáp: “Tôi có ba cuốn nhật kí, đó là bên trong nhật kí viết.”

Bà Chử Cầm nói khi cô còn nhỏ, tính cách độc lập, không kết thân với ai, cô đoán có lẽ là một mình cô nhàm chán nên đi loạn linh tinh.

Cao Kình nghe nói cô có nhật kí, hỏi: “Nhật kí của cô có nhắc đến cung điện ký ức không?”

“Có viết, nhưng tôi xem không hiểu.”

Cao Kình không hiểu, nhưng Cố Tương cũng không định nói với anh bí mật lúc nhỏ của mình. Trên đường đi cô luôn quan sát kiến trúc xung quanh, nhanh chóng đến trạm tàu điện ngầm. Đi vào mua vé, qua cổng kiểm tra, Cố Tương nhìn xung quanh. Cao Kình cầm vé, hỏi: “Đang nhìn gì thế?”

Cố Tương: “Tôi đang nhìn hoàn cảnh nơi này, chỗ này khác với ảnh chụp của ảnh.”

“Đã hơn mười năm rồi, có thay đổi mới chứng minh khoa học kỹ thuật đang tiến bộ.”

Cao Kình lại dẫn cô đi xuống cầu thang, chỉ vào chỗ đợi tàu bên cạnh đường ray: “Tuyến tàu điện ngầm số 1 đi vào hoạt động năm 2003, năm đó thí điểm “nơi đợi tàu” ở đây.”

“Thí điểm?” Theo như trước nay thì nơi đợi tàu là quy định, biến thành thí điểm lúc nào chứ? Cố Tương khó hiểu.

Cao Kình giải thích: “Tôi không rõ quy định về tàu điện ngầm trên cả nước là như thế nào, nhưng trước năm 2003, tôi biết rõ có mấy thành phố quy hoạch giao thông không tuân theo quy định nơi đợi tàu. Năm đó Thanh Đông mở tuyến tàu điện ngầm, quy định này còn được phát trên bản tin “Đợi tàu trước lên sau“.”

“Còn có chuyện này sao?” Cố Tương cho rằng đây là điều hiển nhiên, hoá ra sau năm 2000 xã hội mới xuất hiện quy định cứng nhắc như vậy.

Tàu điện ngầm đã đến, hai người lần lượt lên. Hành khách cuối tuần vô cùng nhiều, tuyến tàu điện ngầm số 1 đi qua mấy thắng cảnh du lịch hàng đầu, tất cả mọi người tranh thủ ngày nghỉ đi du lịch. Sau khi lên tàu, hai người vất vả mới chen vào được tìm hai chỗ để đặt chân, không có chỗ trống, ngay cả tay vịn cũng không với tới được.

Không nghĩ tới sẽ đông như vậy, Cao Kình lạc quan an ủi: “Cũng đông y như ngày đầu tiên tàu điện ngầm được đưa vào hoạt động.”

Cố Tương nhìn anh, nghe anh nói tiếp.

“Hôm đó được lên tàu miễn phí, có lẽ nửa số người già Thanh Đông đều đến tham gia náo nhiệt khiến cho phương tiện bị tổn hại, thời gian đưa vào hoạt động phải lùi lại nửa tháng.”

Cố Tương hiếu kì: “Sao anh nhớ rõ như vậy?”

Cao Kình: “Năm đó tôi mười bốn tuổi, ngày 1 tháng 4 là sinh nhật của tôi, vào ngày 2 tháng 4 tuyến tàu điện ngầm số 1 được đưa vào hoạt động thử. Đúng hôm sinh nhật tôi nhận được chiếc máy ảnh đầu tiên.”

Cố Tương đã nghĩ ra, “Cho nên bức ảnh anh chụp đầu tiên là tuyến tàu điện ngầm số 1?”

“Ừ...” Cao Kình gật đầu, “Tôi còn nhớ rõ giá vé năm đó là 2 tệ, từ 6 đến 16 km là 3 tệ, hiện tại 4 đến 12 km tăng thêm 1 tệ. Năm đó tôi bỏ ra 3 tệ ngồi 16km.”

Cố Tương hơi khó tin, cũng không phải bởi vì bức ảnh đầu tiên của Cao Kình chụp ở đây, mà là lần đầu tiên cô cảm nhận được anh từng làm chuyện thú vị như vậy. Ghi chép lịch sử, giữ gìn nhớ lại để cho cuộc đời của anh sau năm bốn mươi tuổi sẽ không sống trong trống rỗng. Mẹ cô từng viết một cuốn sách, trong đó có một câu, “Người nhớ rõ những việc nhỏ không đáng kể trong cuộc sống, nhất định sống rất tốt, bởi vì người đó yêu thương mỗi giây. Người như vậy, thời gian cũng rất dịu dàng.”

Cố Tương nhìn người trước mặt cảm thấy “người đó” chính là anh.

Thời gian cũng rất dịu dàng đấy.

“Cẩn thận...” Cao Kình thoáng đỡ cô, rồi nhanh chóng buông ra. Đám người chen chúc, không có thanh vịn, không có trọng tâm để tựa vào. Cao Kình vươn tay, “Chi bằng cô bám vào tôi.”

Cố Tương đã bị hoảng hai lần, xung quanh toàn là người, cô ngày càng rụt vào trong, đứng không vững, cũng không sĩ diện nữa, nghe lời Cao Kình, vươn tay bám vào anh. Cao Kình mặc áo ngắn tay, Cố Tương vừa bám vào, chạm thẳng vào làn da anh. Cánh tay anh không thô ráp, cứng như thép giống Tiêu Mân. Anh gầy hơn Tiêu Mân, làn da ấm áp, nhưng đủ mạnh để đỡ lấy trọng lượng của cô. Cao Kình hơi chập choạng, cánh tay run lên, thấy ánh mắt nghi ngờ của Cố Tương, anh kéo căng cơ bắp, để cho cô bám ổn hơn.

Cố Tương: “Anh còn nhớ gì nữa không? Tôi còn muốn nghe nữa.”

Cao Kình: “Ngày 2 tháng 4 năm đó là thứ tư, sau khi tan học tôi mới tới đây. Tuy cha mẹ tôi là nhiếp ảnh gia, nhưng lúc ấy tôi cũng không có hứng thú với chụp ảnh.”

Giọng anh ấm áp kể lại, Cố Tương như thấy được trạm tàu hơn mười năm về trước.

Ngày đầu tiên chạy thử, tất nhiên có phóng viên đến phỏng vấn, nhân viên công tác cũng ân cần chu đáo, mỗi bậc thang đều có người giám sát. Nơi này cách nhà cô cũng không tính là xa, chỉ mất tầm mười lăm, mười sáu phút đi đường. Một mình cô không có người chơi, có lẽ lúc ấy sẽ tò mò với tàu điện ngầm chưa từng tiếp xúc bao giờ. Không phải vì tan học, chỉ bởi vì tò mò thôi.

“À...” Cố Tương hơi kêu lên một tiếng.

Cao Kình cúi đầu hỏi: “Sao thế?”

Tàu điện ngầm dừng lại, cửa bên trái mở ra, có người xuống rồi lên.

Cố Tương nhìn hình ảnh này, trong thoáng chốc như thể cô đã từng đeo cặp sách trải qua. Bên tai vẫn là giọng nói ân cần: “Sao thế, Cố Tương?”

Cố Tương quay đầu lại, “Hình như tôi...”

Bên trong tàu điện ngầm quá ồn, cô không nói to được. Cô cầm lấy cánh tay Cao Kình, kiễng chân nói: “Hình như tôi thấy được chính mình.”

Cao Kình hơi khom người, nghe vậy, anh hỏi: “Cô nhớ ra gì sao?”

“Năm 2003, tôi học lớp hai. Tôi cảm thấy lúc tan học nhất định mình cũng sẽ tới đây.”

Cô kiễng chân lên, anh khom người, hơi thở giao nhau, còn gần hơn so với hôm đó anh ôm cô. Điện thoại trong túi không ngừng reo, nhưng không có ai để ý tới.

Cuối tuần lớp huấn luyện vẫn không nghỉ, đám học sinh tranh thủ lúc này đến học. Tiêu Mân tựa vào bàn, gọi hai cuộc cho Cố Tương nhưng không có người nghe. Anh ta nhìn thấy Quách Thiên Bổn cầm tài liệu nói chuyện điện thoại, chờ Quách Thiên Bổn nói xong, anh ta lên tiếng: “Quách Thiên Bổn!”

“Tổng giám đốc.” Quách Thiên Bổn đi qua.

“Có biết hôm nay Cố Tương và bác sĩ Cao kia đi đâu không?”

“Á...” Quách Thiên Bổn không hiểu, “Tôi không biết.”

Tiêu Mân nhíu mày, xoay điện thoại, lại hỏi: “Đúng rồi, hôm qua Hương Hương vừa lấy kết quả kiểm tra sức khoẻ, cơ thể em ấy thế nào?”

“À, rất tốt ạ.”

Tiêu Mân nhìn anh thêm một lát, Quách Thiên Bổn vốn đã không được tự nhiên, đành tìm lời, “Vừa rồi dì Chử Cầm gọi điện cho tôi, cũng nhắc tôi chú ý tình hình sức khoẻ của Cố Tương, dì sợ Cố Tương che giấu, nhưng sức khoẻ Cố Tương thực sự rát tốt.”

“...Dì Chử Cầm gọi cho cậu?”

“À...vâng.”

“Có hỏi gì tôi không?”

“Không ạ.”

“Có nói với dì tôi ở đây không?”

“À...chưa kịp nói.”

“Đừng để cho dì ấy biết tôi ở đây.”

Quách Thiên Bổn khó hiểu: “Tại sao ạ?”

Tiêu Mân nhắc nhở: “Nhớ kỹ đừng nói cho dì ấy là được.” Anh ta quay đi lại quay lại, “Cậu gọi cho Hương Hương xem sao.”

Quách Thiên Bản ấn phím, Tiêu Mân ngước mắt nhìn anh. Tiếng chuông vang lên, không có người nghe. Lúc này Tiêu Mân mới quay người rời đi.

Tầm chạng vạng tối Cố Tương về đến nhà. Cô tạm biệt Cao Kình ở thang máy, vào nhà, cô đi tắm rửa.

Hơi nước mờ mịt, phòng tắm như tiên cảnh. Cố Tương đứng dưới vòi sen, lau bọt nước trên mặt, tóc ướt sũng. Nhìn thấy tầng hơi nước bao trùm trên cửa kính, cô dừng một chút, bất giác vươn tay...

8

0

2

3

LOVE

Cố Tương giữ đuôi tóc, nghiêng đầu nhìn những từ cô viết trên cửa kính. Phần cuối trong cuốn sách của mẹ cô còn có một câu.

“Người đó sẵn lòng chia sẻ thời gian với bạn, bạn chính là thời gian của người đó.” Đăng bởi: admin


/72

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status