SINH ĐỒ

Chương 15

/47


Chu Diễm ngừng lại, sau đó lại uống một hớp nước, đóng nắp bình lại.

Bên kia người sửa thuyền gọi Lý Chính qua có việc, Lý Chính cũng không đợi Chu Diễm tiếp lời mà đi luôn.

Chu Diễm ném bình nước khoáng nở lại, mắt nhìn người nọ ở nơi xa.

Ngươi nọ nhận lấy thuốc mà thợ sửa thuyền đưa, cũng không dùng mà cầm trong tay. Chu Diễm lại cầm chai nước lên, mở nắp uống ực một ngụm lớn, không cẩn thận bị sặc, mặt đỏ lên ho một lúc lâu.

Cô lau khóe miệng, nhìn về phía bốn người kia đi, kinh ngạc ngây ngốc.

“Tiểu Lý, Tiểu Lý, cậu nghe thấy tôi nói gì không?”

Lý Chính thu hồi tầm mắt, ngậm điếu thuốc: “Nghe chứ, nói tiếp đi.”

“Trong phòng cậu có muốn sửa một chút không, tôi thấy cửa sổ thủy tinh cũng bị vỡ rồi, sao người có thể ở được? Bạn của tôi làm cái này, nếu cậu muốn sửa thì tôi nhất định sẽ bảo anh ấy lấy giá gốc cho cậu!”

Lý Chính cười cười: “Cảm ơn, một người thô kệch như tôi ở cũng quen rồi, không chú ý tới điều này.”

“Cậu xem cậu kìa, chẳng lẽ cậu không tìm vợ à? Cô gái nào chịu ở trên chiếc thuyền như thế này với cậu hả?”

Lý Chính kẹp thuốc lá, nhìn đầu thuốc có thêm vết cắn, nói: “Không tìm.”

Buổi chiều đi về ăn cơm, Chu Diễm về phòng tắm rửa trước.

Thời tiết càng lúc càng nóng, ở bên ngoài nửa ngày đã đẫm mồ hôi, may mà tối qua cô đã mua một bộ quần áo để tắm rửa, nếu không với thời tiết này chỉ có thể chịu mặc quần áo ẩm.

Tắm rửa xong, cô lại không muốn xuống lầu.

Chu Diễm đi tới bên cửa sổ, mở cửa ra.

Do cách thiết kế, cửa sổ chỉ có thể mở ra vài cm, nhưng khí nóng ngoài trời vẫn thổi vào. Cảnh sắc không tốt, rất khó coi, đối diện là một căn nhà, bên dưới là cống nước.

Hồi cấp ba cô đã từng đi du lịch, ở khách sạn năm sao tốt nhất, một tối là một nghìn tám, giá tiền dùng thẻ hội viên.

Hai năm qua, cô chạy theo xe khắp nơi, chỉ có thể ngủ trên giường của bất cứ nhà nghỉ nào tìm được, thường xuyên còn có thể nghe thấy tiếng nam nữ làm tình ở phòng bên cạnh.

Từ khi cha cô qua đời, không có gì giống với lúc trước.

Chu Diễm thổi khô tóc, đi xuống nhà hàng.

Tiểu Lý và vợ anh ta không ở đây, trên bàn cơm chỉ có hai người đàn ông và một đứa bé, Chu Diễm gọi “Chú Lưu”, chú Lưu gật đầu, nhìn Chu Diễm muốn nói lại thôi.

Chu Diễm không để ý, giúp Hân Hân cầm đôi đũa, lúc muốn cầm ấm trà thì chạm vào tay của Lý Chính.

Lý Chính liếc cô một cái, rót cho mình một chén, để bình trà xuống, uống trà mà không nói tiếng nào.

***

Ngoài cửa ra vào khách sạn, Tưởng Bác Văn bước đi như bay.

Cao Quân đuổi theo cậu ta: “Bác Văn, Bác Văn, anh chậm một chút, đợi em một chút!”

Bước chân Tưởng Bác Văn ngừng lại, quay đầu hỏi Vương Khiết: “Bọn họ ở lầu mấy?

“A?” Vương Khiết sửng sốt một chút rồi mới trả lời: “Lầu ba, ở dưới chúng ta!”

Tưởng Bác Văn chạy vọt vào.

Cao Quân cắn môi, lại đuổi theo cậu ta, rốt cuộc chạy không theo được con trai, ở sau cậu ta rất nhiều bậc.

“Anh gấp cái gì, bọn họ còn ở đây mà, người sẽ không chạy mất!”

Tưởng Bác Văn đi thẳng lên tầng ba, đứng ở lối đi nhỏ hỏi: “Cô ấy ở phòng nào?”

“... Làm sao em biết được.”

Tưởng Bác Văn nhìn khắp nơi, hò: “Chu Diễm!”

Cao Quân lập tức kéo cậu ta: “Anh điên cái gì thế, đứng ở đây mà hô? Sao anh không đi hỏi ông chủ một chút?”

Lúc này Tưởng Bác Văn mới vội vã chạy xuống lầu, đi tìm ông chủ khách sạn.

Vào tới nhà hàng, không cần tới ông chủ nữa.

Tưởng Bác Văn gọi: “Chu Diễm!”

Chu Diễm vừa ăn nửa bát cơm, nghe thấy giọng nói thì nhìn lại, đối phương đã chạy tới trước mặt cô, nắm lấy cánh tay cô: “Chu Diễm!”

Vẻ mặt cười ngây ngô.

Chu Diễm sửng sốt một chút, đứng lên: “A, các cậu đã trở lại sao?”

Tưởng Bác Văn nói: “Hai năm qua cậu đi đâu thế? Mình tới trường tìm cậu, bọn họ nói khai giảng năm nhất cậu cũng không tham gia!”

Cao Quân lên tiếng cắt đứt: “Bác Văn!” Cô ta nhìn Chu Diễm, chào hỏi: “Chu Diễm, đã lâu không gặp.”

“Đã lâu không gặp.” Chu Diễm kéo cánh tay, nhưng không rút ra được, cô kêu: “Tưởng Bác Văn.”

Tưởng Bác Văn thả tay ra, nhìn mấy người trên bàn cơm, gật đầu chào hỏi, nói với Chu Diễm: “Cậu ăn đi, sau đó chúng ta sẽ trò chuyện.”

Cậu ta ngồi xuống một cái bàn khác, gọi chút đồ ăn, vừa ăn vừa nhìn người ở bàn bên.

Lý Chính đặt đũa xuống, nâng chung trà lên, nhấp một hớp, nói chuyện với chú Lưu.

Người bên cạnh vừa bỏ bát xuống, cậu trai ở bàn bên lại tới, hai người cùng đi ra khách sạn.

Lý Chính và chú Lưu nói tới tính toán tiếp theo, cũng không nghiêng mắt nhìn theo.

***

Hơn một giờ chiều, lúc mặt trời chói chang nhất.

Bởi vì chưa quen với nơi đây nên hai người cũng không đi xa, tùy tiện tìm một bóng cây rồi dừng lại.

Tưởng Bác Văn nói: “Kiếm một quán nước nhé?”

“Không cần.” Hai năm không gặp, Chu Diễm cũng không biết nên bắt đầu từ đâu, nhớ tới vừa rồi chú Lưu có nói với cô, cô hỏi: “Các cậu tìm được túi tiền rồi hả?”

Tưởng Bác Văn lắc đầu: “Không, hình như bọn họ là một nhóm người, người hôm nay bắt được không phải người trộm đồ bọn mình. Nghe cảnh sát nói thì bọn họ muốn thả một cái dây dài để câu cá lớn, nhóm trộm này vẫn luôn trộm cắp ở quanh đây, cậu đi qua đi lại thì để ý một chút.”

Chu Diễm muốn nói cô vốn chẳng có bao nhiêu tiền, nhưng lời nói đến miệng thì lại thành: “Được.”

Tưởng Bác Văn nói: “Rốt cuộc vì sao cậu lại không đi học? Sau đó mình cũng qua nhà cậu, nhà cậu cũng đã bán!”

“... Có chút chuyện.”

“... Có chuyện gì không thể nói với mình một tiếng sao?”

Chu Diễm cúi đầu không nói.

Tưởng Bác Văn nhìn trán cô, trên mặt thấm một tầng mồ hôi mỏng, cậu đứng ra nơi ánh nắng, che nắng cho cô.

“Cậu có lên QQ không?”

“... Ừ.”

“Vậy cậu không phát hiện ra số Wechat của mình sao?”

Số Wechat là một chuỗi số di động, cậu đã gửi lên nhóm của lớp nhiều lần để người khác thêm cậu.

Chu Diễm đã trông thấy, nhưng cô nói dối: “Không.”

Tưởng Bác Văn trừng mắt nhìn cô, duỗi tay ra nói: “Điện thoại.”

Chu Diễm không đưa.

Tưởng Bác Văn lập tức móc ra, túi quần jean hơi nhô lên, điện thoại đang ở đó.

Quá đột ngột nên Chu Diễm không kịp tránh ra, lại bị cậu ôm eo.

Tưởng Bác Văn như sờ vào điện, lập tức buông ra, khuôn mặt nóng lên, nói: “Cho mình số điện thoại, ngay cả số điện thoại cậu cũng đổi.”

Chu Diễm bất đắc dĩ thở dài.

***

Hai người trở lại khách sạn, Tưởng Bác Văn đưa Chu Diễm lên tầng ba, nhìn cô dừng lại trước một cái cửa, cậu nhìn biển số, nói: “305... Mình ở bên trên, chúng ta chỉ cách nhau một trần nhà!”

“Ừ...”

“Chu Diễm...” Tưởng Bác Văn nhìn cô, há to miệng, nhưng lại không biết nói gì.

Cái gì nên hỏi cậu cũng hỏi rồi nhưng lại không có được đáp án, cái gì nên nói cũng đã nói nhưng cô lại không nói nhiều.

Tưởng Bác Văn thấp giọng nói: “Cậu nghỉ ngơi đi, mình sẽ gửi tin nhắn cho cậu, mình đã nói với người nhà là đi du lịch hai tháng trong hè này, cậu đi đâu vậy, không chừng chúng ta sẽ cùng đường.”

Ván cửa mỏng, vị trí mà hai cô cậu đứng cũng không tốt, hơi nghiêng về phòng 307, đoạn đối thoại nhỏ này, người trong phòng 307 đều nghe thấy hết.

Lý Chính trở mình, duỗi lưng một cái, tiếp tục ngủ.

Ngủ một giấc tới tối, nhìn điện thoại, đã hơn bảy giờ.

Vợ Tiểu Lý tới đây, đương nhiên Tiểu Lý không thể ở cùng phòng với chú Lưu. Chú Lưu ôm Hân Hân vào phòng mình, hơn bảy giờ, là thời gian đứa trẻ sáu tuổi nghe kể chuyện trước khi đi ngủ, nhưng người kể chuyện lại không ở đây.

Chú Lưu nhỏ giọng nói: “Hình như là đi tới lớp học ban đêm rồi, không biết là đi làm gì. Chú ăn rồi, cháu xuống dưới ăn chút gì đi. Hân Hân đang ngủ, chú sợ con bé tỉnh lại sẽ gọi người, chú sẽ không đi cùng cháu.”

Lý Chính nói: “Chú nghỉ ngơi đi.”

Lý Chính ăn cơm lúc tám giờ, uống hai chai bia, lại hút hai điếu thuốc.

Vị trí ngoài trời, ở cửa khách sạn, trên cây ngô đồng có treo vài ngọn đèn nhỏ, buổi tối mùa hè nên hút rất nhiều con bướm nhỏ, không có một cơn gió nào khiến không khí vừa ngột ngạt vừa hanh khô.

Chỗ bên cạnh đột nhiên có người ngồi xuống.

Lý Chính nhìn quá, lại hít một hơi thuốc.

Vương Khiết nhìn trên bàn có hai vỏ chai rượu, nói: “Một người uống thì có gì vui, em cũng chưa ăn cơm tối, anh mời em một bán, em sẽ uống vài chén với anh, được không?”

Lý Chính nói: “Không có tiền.”

“Vậy em mời anh!”

Lý Chính nhìn cô ta một lát, cười, quát lên với người bên trng: “Hai chai bia, hai món ăn!”

Rượu và thức ăn được mang lên bàn, Vương Khiết rót cho Lý Chính một chén, cụng ly với anh, uống một ngụm còn ngã chén ra.

Lý Chính nói: “Được đấy.”

Vương Khiết cười: “Tôi còn khá hơn nữa.”

Hình như có ý gì đó, cô ta cũng không nhiều lời, ăn một món ăn rồi tùy ý hỏi: “Này, anh kết hôn chưa?”

“Chưa.”

“Còn chưa kết hôn sao? Nhìn anh cũng không còn nhỏ.”

Lý Chính không trả lời cô ta mà anh hỏi: “Cô còn đang đi học sao?”

“A, khai giảng thì sẽ lên năm ba.”

“Chuyên ngành gì?”

“Tiếng Tây Ba Nha.”

“À.”

Vương Khiết nghĩ: “Anh bao nhiêu tuổi rồi?”

“Chắc là hơn cô một giáp.”

“Anh biết tôi bao nhiêu tuổi sao?”

Lý Chính ôi một tiếng.

Vương Khiết cười nói: “Một giáp thì hay, người ở tuổi này rất biết yêu thương chiều chuộng người khác.”

Lý Chính không tiếp lời.

Vương Khiết nghiêng người về phía anh, hỏi: “Phòng anh là giường nhỏ hay giường lớn?”

Lý Chính liếc về phía cô ta.

Cô ra mặc rất mát mẻ, chiếc váy ngắn tới mông, cổ áo mở rộng, nhìn rõ rãnh ngực, eo cong, anh còn có thể thấy cả áo lót.

Lý Chính hỏi: “Bao nhiêu?”

“Cái gì?”

“Một đêm bao nhiêu tiền?”

“... Cái gì?!”

Lý Chính liếc mắt: “Sao thế, không phải đi bán à?”

Vương Khiết vọt đứng lên.

Lý Chính móc tiền ném lên bàn, xoay người đi, không phải đi tới khách sạn.

“Bữa này tôi mời cô.”

***

“Rầm” một tiếng, Vương Khiết sập cửa đi vào.

Cao Quân đang đi tìm dây chuyền, quay đầu lại nhìn: “Sao thế?”

Vương Khiết kìm nén bực bội, nói: “Không có gì.” Cô ta thấy Cao Quân sắp cúi hẳn xuống giường thì hỏi: “Cậu tìm cái gì thế?”

“Dây chuyền.”

Vương Khiết nghĩ: “Cái mà Tưởng Bác Văn tặng cậu hả?”

“Ừ, vẫn luôn ở trong túi mà giờ không biết rơi đâu rồi. Cậu nghĩ lại giúp mình đi.”

“Chúng ta mới đi qua mấy chỗ chứ, từ bến xe tới khách sạn, buổi sáng còn ở đây, không rơi trong khahcs sạn thì rơi trên đường ròi.”

“Mình tìm trong khách sạn rồi... Có khi nào rơi trên đường không?”

Vương Khiết nằm soài trên giường: “Thôi, kệ đi, bảo cậu ta mua cho cậu một cái nữa là được mà.”

Cao Quân nói: “Cậu đi ra ngoài tìm giúp mình đi.”

“Cậu điên rồi à, trời tối om om thế này, mai tìm đi.”

Cao Quân ra cửa một mình, vừa đi tới cửa thì gặp ngay Chu Diễm đi đâu về.

Hai người gật đầu chào hỏi, vừa gặp thoáng qua, Cao Quân suy nghĩ, gọi cô lại: “Chu Diễm, mình bị mất một cái dây chuyền, cậu có thể đi tìm giúp mình không?”

Chu Diễm nghĩ nghĩ, nói: “Được.”

Cũng chưa muộn lắm nhưng trên đường đã không có người. Đèn đường kéo dài bóng hai người.

Cao Quân vừa cúi đầu tìm, vừa nói: “Là quà sinh nhật Bác Văn tặng mình, một cái dây chuyền mặt hoa kim cương.”

“À.”

“Hai năm qua không biết được tin gì của cậu, ba mình cũng không biết cậu với mẹ cậu đi đâu, hai người...”

“Cũng không đi dâu cả, chỉ là mua một cái xe, buôn bán ít đồ.”

Cao Quân kinh ngạc: “Hai người đi bán đồ sao?”

Chu Diễm cười cười: “Ừ.”

Hai người đi cả đường không nói chuyện, tìm tới tận bến tàu ban ngày nhưng vẫn không tìm được chiếc dây chuyền quan trọng kia.

Chu Diễm hỏi: “Có phải rơi trong khách sạn không?”

“Không đâu, mình tìm trong khách sạn rồi.” Cao Quân soi đèn, chiếu vào góc bên cạnh bờ, nhất là đoạn sườn núi từ chỗ quản lý tới đây, cô soi rất cẩn thận.

Mọi âm thanh đều ngừng lại, bến tàu không một bóng người, chỉ có tiếng côn trùng kêu to.

Đèn pin soi sáng một vật lóe lên, Cao Quân vui vẻ: “Tìm được rồi!”

Vừa nhặt lên thì ở phía trước vài bước có vài bóng dáng kéo dài.

Cao Quân ngồi dậy sửng sốt một chút.

Chu Diễm lui về phía sau hai bước.

Hai người đàn ông cao gầy vung một con dao nhỏ, nói: “Giao tiền ra đây!”

Cao Quân cắn môi, lấy 100 đồng duy nhất trong người ra, ném xuống đất rồi xoay người định chạy, cuối cùng chưa chạy được hai bước đã bị đối phương bắt lấy.

Chu Diễm vừa định giúp thì một người đàn ông khác đã bắt được cô, Chu Diễm hét to một tiếng, giãy dụa thật mạnh, cắn lên cánh tay đối phương. Đối phương bị đau, hất mạnh cô lên.

Mấy người đang đứng trên bờ, cách mặt sông hai mét, Chu Diễm rơi ‘tòm’ xuống nước.

Hai người đàn ông mơ màng, dừng cả đánh nhau, dừng cả cướp bóc, hai mắt nhìn nhau.

Trên sông truyền đến tiếng đập nước: “Cứu với! Cứu với! Tôi không biết bơi ——”

Cao Quân bò dậy, thấy hai người đàn ông đứng bất động tịa chỗ, cô ta nhìn xuống sông, chịu đau mà xoay người bỏ chạy.

Một người đàn ông muốn đuổi theo, một người khác kéo lại: “Điên à, chúng ta mau chạy thôi!”

Trên bờ, bóng người đi xa, trên sông tiếng đập nước càng lúc càng lớn: “Cứu với —— Cứu với ——”

Ở nơi xa có một người vừa đi ra khỏi phòng người thợ sửa thuyền, đốt thuốc lá, vốn đang định đi tới đường cái, vừa phóng ra hai bước, chân dừng lại.

“Cứu với ——”

Lý Chính nhổ thuốc trong miệng, chạy tới nhảy vào trong sông.

/47

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status