Siêu Cấp Võ Thánh

Chương 28: Sát thủ không may.

/157


Vu Thiên từ nhỏ đã một mình sống trong rừng sâu, đối với đạo lý đối nhân xử thế ở thế gian này cũng không phải là quá hiểu biết.

Nhưng hắn cũng tinh tường, nếu như muốn thực lực tăng lên thì phải sớm luyện thành Vu Gia Đấu Khí đệ tứ, sau đó mới đi tìm lại thân thế của mình, mà muốn đạt được như vậy thì phải cần một phòng luyện tập hiện đại, mà những thứ này Tần Vĩnh Phú có thể cung cấp, hắn cũng đã đáp ứng rồi cho nên đối với những lời Tần Vĩnh Phú vừa nói Vu Thiên cũng vẫn nghe lời đi thực hiện.

Tần Vĩnh Phú lại dùng con mắt nháy nháy với mình, Vu Thiên biết rõ là ông ta muốn mình đi chữa thương cho mấy tên đang nằm dưới đất kia. Đi vài bước, Vu Thiên đầu tiên tiến đến bên người A Cam, khẽ nâng cánh tay phải của y lên, một tay đặt ở cổ tay, một tay đặt ở bắp tay, khẽ xoay nhẹ một cái.

- Cạch…!

Cái xương gãy của A Cam đã được Vu Thiên nối lại.

- Ngươi tốt nhất không nên lộn xộn, tĩnh dưỡng một vài ngày cũng sẽ tốt thôi, mà xương sườn thì không có ảnh hưởng gì đến tính mạng cho nên cũng chỉ cần tĩnh dưỡng là không có nguy hiểm gì, chỉ cần một thời gian ngắn là có thể trở lại như ban đầu.

A Cam nhìn Vu Thiên, trong lúc đó ánh mắt y giống như thủy triều dâng, làm một võ giả chân chính không có tâm cơ, nhìn thấy một người khác so với bản thân mình mạnh mẽ hơn, y ngoại trừ tôn sùng ra, thì vẫn là tôn sùng. Hiện tại A Cam nhìn Vu Thiên tràn đầy tôn sùng.

Vu Thiên lần lượt chữa trị cho những tên đang nằm trên mặt đất, gãy xương thì hắn nối xương, không gãy xương thì hắn chỉ cho cách trị liệu tốt nhất, sau đó trở lại bên người Tần Vĩnh Phú gật đầu một cái, ý nói hắn đã làm xong mọi chuyện.

Tần Vĩnh Phú đương nhiên là thoả mãn hướng về phía Vu Thiên gật đầu một cái, sau đó hắn cười nhìn Lý Hưng Quốc nói:

- Lý thiếu? Cậu xem, đây đều là do tôi quản giáo không nghiêm nên mới đưa đến hiểu nhầm như vậy, bằng không tiền thuốc men của mấy vị huynh đệ đây cứ tính hết cho tôi có được không?

- Không cần, Lý gia chúng tôi không phải không có số tiền đó. Hừ! Ngược lại, ông phải cẩn thận đấy, hôm nay ông cự tuyệt yêu cầu của tôi, lại đả thương người của tôi, chuyện này sẽ không chấm dứt đơn giản như vậy đâu.

Nói xong những điều này Lý Hưng Quốc lại quay đầu lại nhìn thoáng qua Vu Thiên, nhẹ gật đầu. Tựa hồ là muốn nói gì, nhưng lại không mở miệng.

- Còn chờ cái gì, còn không mau đem những phế vật này đỡ lên xe, đưa đến bệnh viện.

Nhìn bên cạnh còn mấy tên vệ sĩ đang không biết làm gì, Lý Hưng Quốc liền quát.

Những tên vệ sĩ này cũng đã thấy được thân thủ của Vu Thiên, ngay cả A Cam còn không chịu nổi một chiêu mình mà lên thì đúng là chịu chết. Cho nên, bọn hắn hiện tại sợ nhất chính là Lý Hưng Quốc nói với bọn họ câu:

- Các ngươi lên cho ta.

Nếu như vậy thì bọn hắn thật sự là rất thảm rồi.

Nhưng may Lý Hưng Quốc cũng biết nếu những người này mà lên ngoại trừ mất mặt ra thì cái gì cũng làm không được, cho nên những người hộ vệ này đều âm thầm kêu may mắn, sau đó nhanh chóng đi đỡ bọn người A Cam lên xe, rời khỏi nhà máy rượu Đại Tần.

Chứng kiến đoàn xe của Lý Hưng Quốc đi xa, Tần Thư Nhã đi tới hướng Tần Vĩnh Phú hỏi:

- Cha, bọn chúng là ai vậy? Dám đến đây hung hăng càn quấy!

- Aizzz! Đều là người mà chúng ta không thể trêu vào, được rồi, hôm nay xem ra là đã kết thù kết oán rồi, con về sau nếu đi ra ngoài nhất định phải cẩn thận một chút, biết không? Tốt nhất là đem theo vệ sĩ, ah, hẳn là nên mang theo Vu Thiên đi, bằng không cha sẽ rất lo lắng đấy.

Nghe Tần Vĩnh Phú quan tâm, Tần Thư Nhã nhẹ gật đầu:

- Con biết rồi cha, con sẽ cẩn thận!

Đêm đó, mặt trăng mới nhú lên, thành phố Trung Sơn khắp nơi được thắp sáng, cảnh tượng cuộc sống về đêm thật xinh đẹp và huyền ảo biết bao.

Trong hộp đêm Thiên Thượng Nhân Gian tại trung tâm thành phố Trung Sơn, Lý Hưng Quốc, Vương Đắc Thủy, Trương Xảo Nhi, Hà Lâm Lâm đang trong một phòng riêng biệt nói chuyện phiếm.

Hộp đêm Thiên Thượng Nhân Gian là một trong những hộp đêm lớn nhất tại thành phố Trung Sơn. Người đến nơi này vui chơi không phải phú thì cũng là quý.

Hộp đêm này được xây dựng và chia ra làm hai tầng lầu riêng biệt. Ở lầu một, kẻ bình thường chỉ cần có tiền đều có thể đến vui chơi, nhưng lầu hai thì cần phải có quen biết và cần người giới thiệu mới được coi là hội viên của hộp đêm, nếu như ngươi không có người quen giới thiệu thì cho dù có bao nhiêu tiền cũng chưa chắc có thể tiến lên lầu hai. Bởi vì ông chủ của hộp đêm này chính là con trưởng của một trong tứ đại phú hào Đông Phương quốc – Bạch gia công tử Bạch Ngọc Đường, cho nên sinh ý kinh doanh tại đây cũng cực kỳ tốt.

- Chuyện này cũng thật là khó tin, công phu của A Cam tôi là người biết rất rõ, vậy mà tại sao lại bị tên Vu Thiên đó đánh cho không đỡ nổi một chiêu cơ chứ?

Đây là ý kiến của Vương Đắc Thủy, vốn bọn họ muốn để Lý Hưng Quốc đi thay Hà Lâm Lâm ra mặt giải quyết vụ quần áo bị cướp đoạt, ai bảo thế lực của Lý gia tại thành phố Trung Sơn lớn như vậy chứ, nhưng thật không ngờ Lý Hưng Quốc phải hậm hực mà tay không trở về. Bất ngờ hơn nữa là khi nghe Lý Hưng Quốc nói A Cam bị cái tên Vu Thiên gì đó đánh ngã chỉ với một chiêu, nhất thời khiến những người có mặt tại đây giật mình không thôi.

Lý Hưng Quốc chứng kiến biểu lộ kinh ngạc của Vương Đắc Thủy cũng không có nói lời nào. Mình đã thất bại lại còn không biết xấu hổ mà đi nói người ta hay sao chứ.

- Tôi nói Lý thiếu gia này, thủ hạ của anh cũng đừng quá yếu thế như vậy chứ, sao lại có thể để cho một tiểu nhân vật không có tiếng tăm gì đánh cho tan hoang như vậy chứ? Tôi thật sự nghi ngờ nếu sau này anh gặp phải nguy hiểm thì bọn họ sao có thể bảo hộ anh chu toàn được?

Hà Lâm Lâm ỷ vào gia cảnh của mình, nói chuyện luôn không biết phải trái trước sau, bây giờ lại đi chọc ngoáy vào nỗi đau của Lý Hưng Quốc.

- Không thể nói như vậy được, Lý đại ca cũng thực đã rất cố gắng rồi, khả năng là cái tên Vu Thiên kia thực sự rất lợi hại.

Trương Xảo Nhi chứng kiến Vương Đắc Thủy cùng Hà Lâm Lâm cùng nhau chọc vào nỗi đau của Lý Hưng Quốc liền đứng ra nói giúp cho y. Ai bảo trong mấy người Trương Xảo Nhi luôn luôn là người có tâm địa thiện lương nhất chứ.

Mà Lý Hưng Quốc nghe được Trương Xảo Nhi nói như vậy, cũng lập tức nở một nụ cười, xem như là biểu hiện cảm tạ Trương Xảo Nhi đã nói giúp mình.

- Được rồi, bất kể như thế nào, chúng ta cũng không thể nóng vội vì chuyện A Cam đánh không lại người ta, chuyện này cứ bỏ qua một bên đã, nếu để truyền ra ngoài thì mặt mũi của chúng ta biết để ở đâu? Chuyện này cứ giao cho tôi, tôi không tin cái tên Vu Thiên gì gì đó là Trương Tam Phong cái thế, đánh cũng không chết.

Vương Đắc Thủy tại Hồ Nam cũng nổi danh đại công tử, từ nhỏ đến lớn chưa bị thiệt thòi như vậy bao giờ. Đã thế y lại vừa đặt chân đến Trung Sơn lại gặp phải chuyện này, tâm tình hiện tại của y thực sự rất không tốt.

- Aizzz! Tôi nghĩ chuyện này nên bỏ qua đi, dù sao bộ quần áo kia cũng là do người ta chọn trước mà, chúng ta dành như vậy là không đúng rồi.

Trương Xảo Nhi thấy Vương Đắc Thủy muốn tiếp tục dây dưa chuyện này, cô sợ sự tình ngày càng trở nên to tác cho nên muốn khuyên can Vương Đắc Thủy.

- Được rồi, Xảo Nhi muội muội, chuyện này các người cứ giao cho tôi, hừ! Tôi không tin không chế phục được tiểu tử này. Hắn không phải là ỷ vào có tập đoàn Đại Tần gì đó sao? Hừ! Chỉ có vẻn vẹn bốn trăm triệu tài sản cũng dám ở trước mặt của chúng ta la to, nhưng bất quá, cái gọi là Tần Thư Nhã kia ngược lại rất chi là xinh đẹp nha, tôi thích, ha ha ha.

Vương Đắc Thủy ở trước mặt mấy người bạn bè này không hề có ý tứ thu liễm, trái lại còn tỏ ý rõ ràng là chuyện này y nhất định phải nhúng tay vào.

Nghe Vương Đắc Thủy nói như vậy, sắc mặt Trương Xảo Nhi liền tối sầm lại, sau đó liền im lặng không nói chuyện nữa.

Giữa đêm, gió lớn thổi mạnh, mây đen che kín bầu trời, đưa tay ra không thấy rõ năm ngón. Đây đúng là thời điểm tốt nhất để đi lấy mạng người.

Bên ngoài nhà máy rượu Đại Tần, một bóng đen lặng yên hạ xuống mặt đất. Nhìn hai bên không thấy có người chú ý tới mình, bóng đen này liền giống như con báo chui vào trong nhà máy, động tác này không hề khiến cho bảo vệ cửa lớn của nhà máy rượu chú ý.

Dựa theo sơ đồ nhà máy đã lấy được, bóng đen rất nhanh hướng về lầu ba của nhà máy, nơi có phòng nghỉ của khách nhân, ở nơi đó có mục tiêu mà tên hắc y nhân này muốn lấy mạng.

Bước chân nhẹ nhàng không phát ra tiếng động, bóng đen này đi thẳng một mạch đến phòng nghỉ tiện nghi nhất. Dùng lỗ tai áp sát vào cánh cửa, xác định không có âm thanh gì lạ liền lập tức hành động.

Nhấc chân, đạp cửa, rút súng! Một loạt động tác được thực hiên rất trôi chảy, chứng tỏ người này cũng không phải là người mới vào nghề.

- Loảng xoảng!

Một thanh âm vang lên, cửa mở, đập vào mắt tên sát thủ áo đen không phải là một gian phòng yên tĩnh mà là một người thanh niên cao ráo đang đứng trước mặt mình.

- Bành!

Một tiếng trầm đục vang lên, đây không phải là tiếng súng nổ mà chính là âm thanh lồng ngực bị chân đạp vào.

Tiếp theo, cánh cửa lại nhẹ nhàng đóng lại, sau đó hết thảy đều trở về yên tĩnh.

Mãi cho đến sáng sớm hôm sau, người hầu phụ trách việc dọn vệ sinh khu vực này mới phát hiện ra cái xác chết này đang nằm trên hành lang. Tiếp theo Tôn bá lập tức phụng mệnh Tần Vĩnh Phú đến đây xem xét.

Nhìn hắc y nhân trước mặt tay vẫn đang cầm chiếc súng ngắn tinh xảo, vẻ mặt vẫn còn kinh ngạc chẳng hiểu vì sao mình chết của hắc y nhân. Tôn bá biết rằng đây là sát thủ được cử đến để ám sát Vu Thiên nhưng lại bị Vu Thiên đánh chết.

Không làm kinh động bất kỳ một ai, Tôn bá dẫn người đem tên sát thủ lặng lẽ đi chôn. Tất cả lại trở về yên tĩnh như ban đầu.

/157

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status