“ Ách?”
Đã từng, Tiêu lão thái gia từng xem Tiêu Phi giống như là bảo bối cho nên đối với Tiêu Phi thì Tiêu lão thái gia càng hiểu biết hơn so với Tiêu Nguyên Thanh.
Tiêu Nguyên Thanh còn cảm thấy khí tức trên người Bùi Đông Lai giống vơi Tiêu Phi, huống chi là Tiêu lão thái gia?
Thấy vào thân hình thẳng tắp như cây súng của Bùi Đông Lai, cảm nhận được khí tức trên người của Bùi Đông Lai giống với Tiêu Phi thì Tiêu lão thái gia không khỏi ngẩn ra.
Nhận thấy được Tiêu lão thái gia đang nghi hoặc cùng với kinh ngạc thì trong lòng Bùi Đông Lai hiểu rõ, bất quá hắn cũng không nói gì.
- Nguyên Thanh, ta đã nghe Tiểu Nam nói về sự tích của tiểu tử này rồi.
Không biết qua bao lâu, Tiêu lão thái gia đem ánh mắt chuyển đi, nhíu mày hỏi Tiêu Nguyên Thanh:
- Chuyện quan trọng như vậy tại sao không nói cho ta?
- Mấy ngày qua bận công tác nên chưa kịp nói là cho cha.
Tiêu Nguyên Thanh cười khổ, mặc dù hắn là nhân vật số 2 trong quân đội, đồng thời cũng là gia chủ của Tiêu gia nhưng mà trên thực tế mọi việc trong Tiêu gia đều là do vị Tiêu lão thái gia này định đoạt. Tiêu lão thái gia hỏi hắn chuyện này, ngay cả cơ hội phản bác hắn cũng không có.
Thậm chí ở trên phương diện quốc gia đại sự, cách nhìn của Tiêu lão thái gia cũng có thể ảnh hưởng đến quyết định của toàn cục.
- Ta nghe nói tiểu tử này tại cách đấu đã đánh cho tiểu tử Diệp gia trở thành tàn phế.
Tiêu lão thái gia không để ý đến lời giải thích của Tiêu Nguyên Thanh, dùng một loại giọng điệu không thể nghi ngờ:
- Chút nữa, con hãy gọi điện cho Diệp Thạch nói rằng ta nói cháu của hắn tài nghệ không bằng người nên bị đánh cho tàn phế, nếu hắn còn dám làm gì tiểu tử này thì ta sẽ không để yên đâu.
“ Ách?”
Nghe Tiêu lão thái gia noi thế thì trong lòng Trần Quốc Đào không khỏi vui vẻ, đồng thời dùng ánh mắt ý bảo Bùi Đông Lai mau chóng cảm ơn đi.
Vẻ mặt Tiêu Nguyên Thanh thì tỏ ra lo lắng, hắn không đợi Bùi Đông Lai nói cảm ơn thì liền nói:
- Cha, chuyện này có chút phức tạp.
- Phức tạp như thế nào?
Lời nói của Tiêu Nguyên Thanh khiến cho Tiêu lão thái gia nhíu mày lại, dường như rất bất mãn.
Tiêu Nguyên Thanh nhất thời không biết trả lời như thế nào.
- Nói.
Tiêu lão thái gia lạnh giọng.
- Lão thái gia, ông nội đang lo lắng đến gia tộc và đại cục.
Dường như nhận ra lo lắng của Tiêu Nguyên Thanh, Tiêu Nam đỡ lấy Tiêu lão thái gia rồi nói.
- Tiểu Nam.
Tiêu Nam mới mở miệng thì Tiêu Nguyên Thanh liền nhíu mày quát một tiếng, ngăn cản không cho Tiêu Nam nói tiếp.
- Tiểu Nam, cháu nói đi.
Tiêu lão thái gia trừng mắt nhìn Tiêu Nguyên Thanh một cái làm cho Tiêu Nguyên Thanh sợ tới mức không dám lên tiếng.
- Lão thái gia, là thế này.
- Theo cháu được biết thì hắn là con của Diệp Vãn Tình. Bởi vì chuyện tình năm đó mà hắn đã được cha của hắn mang ly khai khỏi Yên Kinh, mai danh ẩn tích. Hiện giờ, không biết tại sao hắn lại quen biết với Tần Đông Tuyết của Tần gia, đồng thời Tần gia cũng muốn cùng đám hỏi với Diệp gia, Tần Đông Tuyết đính hôn cùng với Diệp Tranh Vanh.
Nói tới đây, Tiêu Nam dừng một chút, ánh mắt thưởng thức nhìn Bùi Đông Lai, nói tiếp:
- Bởi vì sự xuất hiện của hắn cho nên đám hỏi giữa Tần gia và Diệp gia luôn mắc cạn. Ở trong nửa năm qua hắn đã dùng hành động để chứng minh bản thân hắn có tư cách bước vào cánh của của Tần gia, chính là ở buổi thảo luận và nghiên cứu Kinh Tế vừa rồi hắn đã làm một bài luận văn khiến cho hắn trở nên nổi tiến, cũng với biểu hiện thần kỳ trong lần Đại Bỉ Võ lần này.
- Ngày đó, ở trong trận cách đấu, sau khi Diệp Thiên làm hắn bị thương xong thì Diệp Thiên đã dùng ngôn từ chọc giận hắn hơn phân nửa là muốn phế hắn đi để hắn chủ động rời khỏi Yên Kinh. Nhưng không ngờ cuối cùng người bị phế lại là Diệp Thiên.
Tiêu Nam nói tới đây thì dừng một chút, nhịn không được mà liếc nhìn Bùi Đông Lai một cái, lại nói:
- Hành động của hắn đã hoàn toàn chọc giận Diệp gia, hiện giờ Diệp gia và Tần gia đã cùng nhất trí, vào ngày mai sẽ tổ chức buổi lễ cho Diệp Tranh Vanh và Tần Đông Tuyết.
Nói xong, Tiêu Nam cũng không nói gì thêm. Nàng tin tưởng lấy trí tuệ của Tiêu lão thái gia thì tự nhiên có thể hiểu được khó xử của Tiêu Nguyên Thanh, cũng có thể hiểu được lợi và hại trong chuyện này.
- Đứa nhỏ, cha của cậu năm đó chính là Bùi Vũ Phu sao?
Nghe Tiêu Nam nói xong, Tiêu lão thái gia lại đem ánh mắt nhìn về Bùi Đông Lai, ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp.
- Vâng, thủ trưởng.
Bùi Đông Lai ngẩng đầu, ưỡn ngực. Hiển nhiên là hắn vô cùng kiêu ngạo đối với sự tích năm đó của Bùi Vũ Phu.
- Cậu tên gì?
Tiêu lão thái gia hỏi.
- Bùi Đông Lai.
- Bùi Vũ Phu, Bùi Đông Lai.
Tiêu lão thái gia lẩm nhẩm 2 cái tên này, nhịn không được mà nhắm mắt. Cũng không biết là nghĩ tới điều gì, vẻ mặt có chút bi thương, thân thể gầy yếu kia cũng hơi run lên 2 cái.
“ Ủa?”
Thấy vẻ dị thường của Tiêu lão thái gia thì không riêng gì Bùi Đông Lai, ngay cả Trần Quốc Đào, Tiêu Nam cũng Tiêu Nguyên Thanh cũng tỏ ra ngạc nhiên.
- Đứa nhỏ, cậu thích nha đầu của Tần gia ư?
Không biết qua bao lâu, Tiêu lão thái gia mở mắt, khuôn mặt dần dần khôi phục lại vẻ bình thường.
- Thích.
Bùi Đông Lai đáp.
- Nha đầu Tần gia kia có thích cậu không?
Tiêu lão thái gia lại hỏi.
- Có.
Bùi Đông Lai gật đầu, vẻ mặt có chút kích động:
- 20 ngày trước, nàng từng đứng trên Trường Thành nói với cháu, đời này nàng là vợ của Bùi gia.
- Bùi gia…
Nghe đến 2 chữ này thì Tiêu lão thái gia hơi trầm mặc, sau đó bước lên, vuốt nhẹ vào khuôn mặt của Bùi Đông Lai, cười hiền lành, noi:
- Ngày mai, ta sẽ đến tham gia buổi lễ đính hôn của Tần gia và Diệp gia.
“ Bá!”
Nghe được Tiêu lão thái gia nói thế thì Bùi Đông Lai, Trần Quốc Đào, Tiêu Nam và Tiêu Nguyên Thanh đều hiểu được điều gì, sắc mặt cuồng biến.
- Ngày mai, ngay trước mặt Tần nha đầu, ta sẽ hỏi nó.
Khi nói chuyện, khí thế cả người Tiêu lão thái gia đột nhiên biến đổi làm cho người ta có cảm giác uy nghiêm, hắn dùng một loại giọng điệu không thể nghi ngờ:
- Nếu nó thật sự muốn làm con dâu của Bùi gia thì ta sẽ tự mình làm chứng hôn cho 2 đứa.
Sắc trời mông lung, gió lạnh gào thét.
Một công thần có thể dậm chân một phát là làm cho nước cộng hòa run rẩy cuối cùng cũng đã hứa với thiếu niên Bùi gia.
Đã từng, Tiêu lão thái gia từng xem Tiêu Phi giống như là bảo bối cho nên đối với Tiêu Phi thì Tiêu lão thái gia càng hiểu biết hơn so với Tiêu Nguyên Thanh.
Tiêu Nguyên Thanh còn cảm thấy khí tức trên người Bùi Đông Lai giống vơi Tiêu Phi, huống chi là Tiêu lão thái gia?
Thấy vào thân hình thẳng tắp như cây súng của Bùi Đông Lai, cảm nhận được khí tức trên người của Bùi Đông Lai giống với Tiêu Phi thì Tiêu lão thái gia không khỏi ngẩn ra.
Nhận thấy được Tiêu lão thái gia đang nghi hoặc cùng với kinh ngạc thì trong lòng Bùi Đông Lai hiểu rõ, bất quá hắn cũng không nói gì.
- Nguyên Thanh, ta đã nghe Tiểu Nam nói về sự tích của tiểu tử này rồi.
Không biết qua bao lâu, Tiêu lão thái gia đem ánh mắt chuyển đi, nhíu mày hỏi Tiêu Nguyên Thanh:
- Chuyện quan trọng như vậy tại sao không nói cho ta?
- Mấy ngày qua bận công tác nên chưa kịp nói là cho cha.
Tiêu Nguyên Thanh cười khổ, mặc dù hắn là nhân vật số 2 trong quân đội, đồng thời cũng là gia chủ của Tiêu gia nhưng mà trên thực tế mọi việc trong Tiêu gia đều là do vị Tiêu lão thái gia này định đoạt. Tiêu lão thái gia hỏi hắn chuyện này, ngay cả cơ hội phản bác hắn cũng không có.
Thậm chí ở trên phương diện quốc gia đại sự, cách nhìn của Tiêu lão thái gia cũng có thể ảnh hưởng đến quyết định của toàn cục.
- Ta nghe nói tiểu tử này tại cách đấu đã đánh cho tiểu tử Diệp gia trở thành tàn phế.
Tiêu lão thái gia không để ý đến lời giải thích của Tiêu Nguyên Thanh, dùng một loại giọng điệu không thể nghi ngờ:
- Chút nữa, con hãy gọi điện cho Diệp Thạch nói rằng ta nói cháu của hắn tài nghệ không bằng người nên bị đánh cho tàn phế, nếu hắn còn dám làm gì tiểu tử này thì ta sẽ không để yên đâu.
“ Ách?”
Nghe Tiêu lão thái gia noi thế thì trong lòng Trần Quốc Đào không khỏi vui vẻ, đồng thời dùng ánh mắt ý bảo Bùi Đông Lai mau chóng cảm ơn đi.
Vẻ mặt Tiêu Nguyên Thanh thì tỏ ra lo lắng, hắn không đợi Bùi Đông Lai nói cảm ơn thì liền nói:
- Cha, chuyện này có chút phức tạp.
- Phức tạp như thế nào?
Lời nói của Tiêu Nguyên Thanh khiến cho Tiêu lão thái gia nhíu mày lại, dường như rất bất mãn.
Tiêu Nguyên Thanh nhất thời không biết trả lời như thế nào.
- Nói.
Tiêu lão thái gia lạnh giọng.
- Lão thái gia, ông nội đang lo lắng đến gia tộc và đại cục.
Dường như nhận ra lo lắng của Tiêu Nguyên Thanh, Tiêu Nam đỡ lấy Tiêu lão thái gia rồi nói.
- Tiểu Nam.
Tiêu Nam mới mở miệng thì Tiêu Nguyên Thanh liền nhíu mày quát một tiếng, ngăn cản không cho Tiêu Nam nói tiếp.
- Tiểu Nam, cháu nói đi.
Tiêu lão thái gia trừng mắt nhìn Tiêu Nguyên Thanh một cái làm cho Tiêu Nguyên Thanh sợ tới mức không dám lên tiếng.
- Lão thái gia, là thế này.
- Theo cháu được biết thì hắn là con của Diệp Vãn Tình. Bởi vì chuyện tình năm đó mà hắn đã được cha của hắn mang ly khai khỏi Yên Kinh, mai danh ẩn tích. Hiện giờ, không biết tại sao hắn lại quen biết với Tần Đông Tuyết của Tần gia, đồng thời Tần gia cũng muốn cùng đám hỏi với Diệp gia, Tần Đông Tuyết đính hôn cùng với Diệp Tranh Vanh.
Nói tới đây, Tiêu Nam dừng một chút, ánh mắt thưởng thức nhìn Bùi Đông Lai, nói tiếp:
- Bởi vì sự xuất hiện của hắn cho nên đám hỏi giữa Tần gia và Diệp gia luôn mắc cạn. Ở trong nửa năm qua hắn đã dùng hành động để chứng minh bản thân hắn có tư cách bước vào cánh của của Tần gia, chính là ở buổi thảo luận và nghiên cứu Kinh Tế vừa rồi hắn đã làm một bài luận văn khiến cho hắn trở nên nổi tiến, cũng với biểu hiện thần kỳ trong lần Đại Bỉ Võ lần này.
- Ngày đó, ở trong trận cách đấu, sau khi Diệp Thiên làm hắn bị thương xong thì Diệp Thiên đã dùng ngôn từ chọc giận hắn hơn phân nửa là muốn phế hắn đi để hắn chủ động rời khỏi Yên Kinh. Nhưng không ngờ cuối cùng người bị phế lại là Diệp Thiên.
Tiêu Nam nói tới đây thì dừng một chút, nhịn không được mà liếc nhìn Bùi Đông Lai một cái, lại nói:
- Hành động của hắn đã hoàn toàn chọc giận Diệp gia, hiện giờ Diệp gia và Tần gia đã cùng nhất trí, vào ngày mai sẽ tổ chức buổi lễ cho Diệp Tranh Vanh và Tần Đông Tuyết.
Nói xong, Tiêu Nam cũng không nói gì thêm. Nàng tin tưởng lấy trí tuệ của Tiêu lão thái gia thì tự nhiên có thể hiểu được khó xử của Tiêu Nguyên Thanh, cũng có thể hiểu được lợi và hại trong chuyện này.
- Đứa nhỏ, cha của cậu năm đó chính là Bùi Vũ Phu sao?
Nghe Tiêu Nam nói xong, Tiêu lão thái gia lại đem ánh mắt nhìn về Bùi Đông Lai, ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp.
- Vâng, thủ trưởng.
Bùi Đông Lai ngẩng đầu, ưỡn ngực. Hiển nhiên là hắn vô cùng kiêu ngạo đối với sự tích năm đó của Bùi Vũ Phu.
- Cậu tên gì?
Tiêu lão thái gia hỏi.
- Bùi Đông Lai.
- Bùi Vũ Phu, Bùi Đông Lai.
Tiêu lão thái gia lẩm nhẩm 2 cái tên này, nhịn không được mà nhắm mắt. Cũng không biết là nghĩ tới điều gì, vẻ mặt có chút bi thương, thân thể gầy yếu kia cũng hơi run lên 2 cái.
“ Ủa?”
Thấy vẻ dị thường của Tiêu lão thái gia thì không riêng gì Bùi Đông Lai, ngay cả Trần Quốc Đào, Tiêu Nam cũng Tiêu Nguyên Thanh cũng tỏ ra ngạc nhiên.
- Đứa nhỏ, cậu thích nha đầu của Tần gia ư?
Không biết qua bao lâu, Tiêu lão thái gia mở mắt, khuôn mặt dần dần khôi phục lại vẻ bình thường.
- Thích.
Bùi Đông Lai đáp.
- Nha đầu Tần gia kia có thích cậu không?
Tiêu lão thái gia lại hỏi.
- Có.
Bùi Đông Lai gật đầu, vẻ mặt có chút kích động:
- 20 ngày trước, nàng từng đứng trên Trường Thành nói với cháu, đời này nàng là vợ của Bùi gia.
- Bùi gia…
Nghe đến 2 chữ này thì Tiêu lão thái gia hơi trầm mặc, sau đó bước lên, vuốt nhẹ vào khuôn mặt của Bùi Đông Lai, cười hiền lành, noi:
- Ngày mai, ta sẽ đến tham gia buổi lễ đính hôn của Tần gia và Diệp gia.
“ Bá!”
Nghe được Tiêu lão thái gia nói thế thì Bùi Đông Lai, Trần Quốc Đào, Tiêu Nam và Tiêu Nguyên Thanh đều hiểu được điều gì, sắc mặt cuồng biến.
- Ngày mai, ngay trước mặt Tần nha đầu, ta sẽ hỏi nó.
Khi nói chuyện, khí thế cả người Tiêu lão thái gia đột nhiên biến đổi làm cho người ta có cảm giác uy nghiêm, hắn dùng một loại giọng điệu không thể nghi ngờ:
- Nếu nó thật sự muốn làm con dâu của Bùi gia thì ta sẽ tự mình làm chứng hôn cho 2 đứa.
Sắc trời mông lung, gió lạnh gào thét.
Một công thần có thể dậm chân một phát là làm cho nước cộng hòa run rẩy cuối cùng cũng đã hứa với thiếu niên Bùi gia.
/751
|