Cả bãi bắn số 1 liền trở nên yên tĩnh trở lại, ánh mắt của mọi người đều nhìn vào Bùi Đông Lai.
Đối mặt với lời tán dương của các vị đại lão, đối mặt với ánh mắt đầy vẻ sùng bái của các thành viên tiểu đội đặc chiến thì bên ngoài Bùi Đông Lai vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng hắn vẫn hơi kích động.
Người ở bên ngoài xem một súng của Bùi Đông Lai vừa rồi là khiêu chiến với kỳ tích nhưng mà đối với Bùi Đông Lai mà nói thì hắn đang khiêu chiến với Tiêu Phi, hoặc nói đúng hơn là khiêu chiến vởi bản thân mình.
Từ ngày bắt đầu dung hợp với linh hồn của Tiêu Phi thì hắn đã tự nhủ rằng Tiêu Phi là Tiêu Phi, mình là mình, một ngày nào đó bản thân mình sẽ ưu tú hơn Tiêu Phi.
Thấy được bộ dạng bình tĩnh như núi của Bùi Đông Lai thì các vị đại lão biết rõ mục đích đến Yên Kinh lần này của Bùi Đông Lai thì đột nhiên hiểu rõ được vì sao Bùi Đông Lai dám thẳng lưng mà bước đến Yên Kinh này. Hắn không chỉ dựa vào người cha đứng ở phía sau hắn mà hắn còn dựa vào thực lực của bản thân mình.
Không biết qua bao lâu, Hà Huy dùng ánh mắt hướng về vị đại lão kia, hỏi nên làm gì bây giờ.
- Hà tham mưu trưởng, để cho bọn họ trở về nghỉ ngơi đi.
Thấy được ánh mắt của Hà Huy thì vị đại lão liền hạ mệnh lệnh.
- Vâng, thủ trưởng.
Hà Huy liền đáp lại, sau đó nhìn vào đội trưởng của tiểu đội đặc chiến Lang Nha rồi nói:
- Lỹ lữ trưởng, ông mang các thành viên trở về nghỉ ngơi đi, chờ đợi chỉ thị.
- Vâng, thủ trưởng.
Nghe Hà Huy nói thế thì Lý lữ trưởng cúi chào trả lời sau đó nhìn thoáng qua Bùi Đông Lai, nói:
- Thiếu úy, trở về hàng đi.
- Vâng, thủ trưởng.
Bùi Đông Lai lớn tiếng trả lời một tiếng rồi súng xuống, sau đó dưới cái nhìn sùng bái của mọi người thì hắn đã trở lại trong đội hình của tiểu đội đặc chiến Đằng Long.
- Mọi người nghiêm, bên phải quay, mục tiêu là thao trường, bắt đầu chạy.
Lý lữ trưởng liền hô to một tiếng, sau đó liền cúi chào các vị đại lão rồi mới đi theo đội ngũ.
- Lão Trần, lão đã nhặt được bảo bối a.
Đưa mắt nhìn thành viên của các tiểu đội đặc chiến rời đi, vị đại lão kia liền cười a a nói với Trần Quốc Đào.
- Ngoài ý muốn, ngoài ý muốn, tiểu tử đó làm không tốt là lừa gạt.
Trần Quốc Đào cười ha ha.
Mà mấy vị đại lão của quân khu khác thấy thế đều tức giận trừng mắt liếc nhìn Trần Quốc Đào một cái.
Thấy được ánh mắt ghen tị và hâm mộ của các vị đại lão bên cạnh thì Trần Quốc Đào cười ngửa đầu kia hận không thể vểnh miệng lên tới bầu trời a.
Cả đời này hắn có rất nhiều nguyện vọng, một trong những nguyện vọng đó là hắn mong muốn thủ hạ của mình có thể giành được chức quán quân trong Đại Bỉ Võ, cho nên một súng vừa rồi của Bùi Đông Lai, chẳng những đã tạo ra kỳ tích, hơn nữa cũng làm cho Trần Quốc Đào cảm thấy được giấc mơ đã trở thành sự thật.
Lùi một bước mà nói thì cho dù Bùi Đông Lai không thể dẫn dắt tiểu đội đặc chiến Đằng Long giành chức quán quân trong lần Đại Bỉ Võ lần này nhưng mà bằng một súng vừa rồi của Bùi Đông Lai củng đủ để cho Trần Quốc Đào nở mày nở mặt.
1’ sau, tất cả các vị đại lão đều lên xe rời khỏi trường bắn số 1.
- Đông Lai, cậu quả thật quá tuyệt vời.
- Đông Lai, cậu làm như thế nào?
- Đông Lai, khi nào rảnh thì hãy chỉ cho chúng ta thuật bắn súng đi.
Đối với các thành viên của tiểu đội đặc chiến Đằng Long mà nói thì sau khi thấy được một súng nghịch thiên của Bùi Đông Lai thì bọn hắn liền kích động không thôi. Nhưng mà bọn hắn ngại các vị đại lão ở đay cho nên đã không biểu lộ ra ngoài, lúc này sau khi các vị đại lão đi mất thì bọn hắn liền không nhịn được mà một đám mở miệng nói.
Bên tai vang lên lời nói của các thành viên tiểu đội đặc chiến Đằng Long, nhìn thấy khuôn mặt kích động của bọn họ thì Lý lữ trưởng cũng không lên tiếng ngăn cản.
Mà các thành viên của các tiểu đội đặc chiến còn lại thì lộ ra vẻ mặt chờ mong, vểnh tai lên, cố gắng nghe Bùi Đông Lai nói ra vì sao hắn lại có thể làm ra hành động nghịch thiên như vậy.
Diệp Thiên không có.
Đối với một người kiêu ngạo mà nó thì thực lực chính là vốn để bọn hắn kiêu ngạo.
Lúc này đây, thấy được một màn như vậy thì thân là “ Đặc chủng binh vương” Diệp Thiên giống như là mất đi linh hồn, máy móc mà đi sau đội ngũ trở lại thao trường.
Khiến cho mọi người thất vọng là Bùi Đông Lai không có nói gì mà chỉ cười cười.
Cùng lúc đó.
Trong một chiếc ô tô, trong lòng của vị đại lão là nhân vật số 3 trong quân đội hơi động, sau đó hắn cầm lên điện thoại rồi bấm một dãy số đặc thù.
Sở dĩ là đặc thù là bởi vì cả TQ, biết được số này cũng không quá 2 người.
- Thủ trưởng.
Qua khoảng 10s thì mới có tiếng trả lời, trong giọng nói không lộ ra vẻ kính sợ, giọng nói giống như là phát ra từ máy móc vậy.
- Tiểu Diệp a, vừa rồi ta đã thấy được một kỳ tích sinh ra.
Nghe được giọng nói không mang theo bất kỳ tình cảm nào của Diệp Cô Thành thì vị đại lão này cũng không có tỏ ra tức giân mà cười cười nói.
- Thủ trưởng nói là trận thi đấu xạ kích của Đại Bỉ Võ lần này ư?
Đầu bên kia điện thoại, người được xưng là thủ lĩnh Long Nha, được gọi là Long Vương Diệp Cô Thành mở miệng.
- Ừh.
Nghĩ lại một màn vừa rồi, vị đại lão kia có chút kích động:
- Có một chiến sĩ gọi là Bùi Đông Lai dùng súng ngắm M99 bắn vào mô hình người rơm trên xa Tank với khoảng cách là 2000m, tốc độ 60km/h a.
“ Ách?”
Nghe được vị đại lão kia nói nhu thế thì đồng tử của Diệp Cô Thành mở to ra, trên mặt hiện lên một chút dao động.
Kinh ngạc.
- Tiểu Diệp, cậu là Long Nha thứ 2 của nước cộng hòa, nếu đổi lại là cậu thì cậu có thể làm được không?
Vị đại lão kia mang theo vài phần tò mò, hỏi.
- Được.
Giọng nói của Diệp Cô Thành không lớn nhưng rất kiên quyết.
- Còn Tiêu Phi thì sao?
Vị đại lão kia không có hoài nghi lời nói của Diệp Cô Thành mà là mở miệng lần nữa. Nhắc tới cái tên Tiêu Phi này thì trong lòng hắn có cảm giác tiếc hận.
Tiếc hận khi ở hắn cảm thấy người có hy vọng kế thừa được tài năng của Diệp Cô Thành, người được xưng là Long Nha thứ 3 Tiêu Phi lại tang than ở nơi xứ người.
- Không được.
Lúc này đây, Diệp Cô Thành trầm mặc vài giây đồng hồ rồi mới trả lời.
- Nói như thế thì trong nước cộng hòa, trừ cậu ra thì thuật bắn súng của người trẻ tuổi gọi là Bùi Đông Lai kia là tốt nhất sao?
Vị đại lão nói xong thì trầm ngâm một chút:
- Nếu như có thể thì ta hy vọng hắn có thể tiến vào Long Nha.
Diệp Cô Thành trầm mặc.
- Để cho đội dự bị của Long Nha sẵn sàng.
Vị đại lão kia có thể hiểu được Diệp Cô Thành đang khó xử, cười khổ nói:
- Mặc khác nếu ngày mai không bận gì thì hãy cùng ta đến quan sát trận thi đấu.
- Vâng, thủ trưởng.
Diệp Cô Thành máy móc trả lời.
Nghe Diệp Cô Thành trả lời thì vị đại lão kia cũng không nói gì mà là cúp điện thoại.
1h sau.
Diệp Cô Thành đón xe đến căn cứ huấn luyện của đội dự bị Long Nha.
Trên thao trường, các thành viên của đội bị Long Nha đã đứng đó, vẻ mặt kích động chờ Diệp Cô Thành đến.
Thân là thành viên của đội dự bị Long Nha thì sau khi tiến vào trong đội thì nằm mơ tụi hắn cũng muốn nhìn thấy thủ lĩnh truyền thuyết trong Long Nha, Long Vương – Diệp Cô Thành.
Nhưng mà.
Bởi vì cho tới nay, Diệp Cô Thành thần long kiến thủ bất kiến vĩ ( thấy đầu không thấy đuôi) cho nên bọn hắn không có khả năng gặp mặt.
Lúc này đây, bọn hắn thấy được một chiếc xe Jeep chạy vào căn cứ.
1 phút sau, chiếc xe kia đã dừng lại trước đội hình của bọn hắn. Một nam nhân đầu tóc húi cua, mặc một bộ y phục màu đen, chân đi đôi giày lính bước từ trong xe xuống.
Dưới ánh mặt trời, vẻ mặt của người nam nhân kia băng lãnh.
Ánh mắt của hắn không sắc bén, không lãnh mạc mà là vô cùng bình tĩnh.
Nhưng mà.
Khi ánh mắt của người nam nhân này nhìn vào một thành viên nào của đội dự bị Long Nha thì bọn hắn chỉ cảm thấy có một thanh cương đao đang đặt trên cổ mình, lông tơ cả người bọn hắn liền dựng lên.
“ Bộp! Bộp!”
Sau đó, Diệp Cô Thành bước về phía bọn hắn.
Bước chân của hắn trầm ổn, mạnh mẽ.
Phảng phất trong nháy mắt giống như là cả thế kỷ.
Không đợi cho thành viên của đội dự bị Long Nha hồi phục tâm tình, Diệp Cô Thành đã đứng trước đội hình. Ánh mắt theo thứ tự mà nhìn qua 20 thành viên dự bị Long Nha này.
- Dựa vào mệnh lệnh của cấp trên thì ngày mai, các đồng chí sẽ tiến hành mai phục, chặn đánh những tiểu đội đặc chủng tham gia Đại Bỉ Võ trong nước.
Mặt của Diệp Cô Thành không chút thay đổi, mở miệng:
- Mọi người là những thành viên được chọn từ những các tiểu đội đặc chủng tham gia vào các lần Đại Bỉ Võ trước, cho nên trong mọi người sẽ có một số người sẽ nương tay.
“Lộp bộp”
Nghe được những lời nói này của Diệp Cô Thành thì trong long những thành viên dự bị Long Nha liền căng thẳng.
- Nhưng mà tôi nói cho các đồng chí biết, đối với các đồng chí mà nói thì ngày chính là khảo nghiệm của các đồng chí, khảo nghiệm xem thử các đồng chí có đủ tư cách để bươc và Long Nha hay không?
Diệp Cô Thành tiếp tục nói:
- Tôi hy vọng mọi người có thể dùng 100% tinh sức lực của mình.
- Xin Long Vương yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ toàn lực ứng phó.
Nghe Diệp Cô Thành nói như thế thì tên giáo qua của đội dự bị Long Nha liền lớn tiếng trả lời.
- Xin Long Vương yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ toàn lực ứng phó.
Toàn thể thành viên của đội dự bị Long Nha liền rống lớn, thanh âm động trời.
- Ngày mai, ai có thể đánh gục được Diệp Thiên thì trực tiếp tiến vào Long Nha.
Diệp Cô Thành nói xong thì dừng lại một chút:
- Đánh gục được Bùi Đông Lai thì ta thu hắn làm đồ đệ.
“Ách?”
Nghe được Diệp Cô Thành nói như thế thì tất cả thành viên của đội dự bị Long Nha đều ngẩn ra sau đó thì mừng như điên, không riêng gì bọn hắn, cho dù là cả tổ chức Long Nha thì ai có thể là đồ đệ của Diệp Cô Thành thì đó chính là một điều vẻ vang.
Nhưng mà.
Bọn hắn biết rõ Diệp Thiên chính là đồ đệ của Diệp Cô Thành nhưng mà còn Bùi Đông Lai là ai? So với đồ đệ của Long Vương là Diệp Thiên thì hắn còn khó đối phó hơn sao?
Con của Vũ Phu.
Diệp Cô Thành thầm nói như thế ở trong lòng.
Đối mặt với lời tán dương của các vị đại lão, đối mặt với ánh mắt đầy vẻ sùng bái của các thành viên tiểu đội đặc chiến thì bên ngoài Bùi Đông Lai vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng hắn vẫn hơi kích động.
Người ở bên ngoài xem một súng của Bùi Đông Lai vừa rồi là khiêu chiến với kỳ tích nhưng mà đối với Bùi Đông Lai mà nói thì hắn đang khiêu chiến với Tiêu Phi, hoặc nói đúng hơn là khiêu chiến vởi bản thân mình.
Từ ngày bắt đầu dung hợp với linh hồn của Tiêu Phi thì hắn đã tự nhủ rằng Tiêu Phi là Tiêu Phi, mình là mình, một ngày nào đó bản thân mình sẽ ưu tú hơn Tiêu Phi.
Thấy được bộ dạng bình tĩnh như núi của Bùi Đông Lai thì các vị đại lão biết rõ mục đích đến Yên Kinh lần này của Bùi Đông Lai thì đột nhiên hiểu rõ được vì sao Bùi Đông Lai dám thẳng lưng mà bước đến Yên Kinh này. Hắn không chỉ dựa vào người cha đứng ở phía sau hắn mà hắn còn dựa vào thực lực của bản thân mình.
Không biết qua bao lâu, Hà Huy dùng ánh mắt hướng về vị đại lão kia, hỏi nên làm gì bây giờ.
- Hà tham mưu trưởng, để cho bọn họ trở về nghỉ ngơi đi.
Thấy được ánh mắt của Hà Huy thì vị đại lão liền hạ mệnh lệnh.
- Vâng, thủ trưởng.
Hà Huy liền đáp lại, sau đó nhìn vào đội trưởng của tiểu đội đặc chiến Lang Nha rồi nói:
- Lỹ lữ trưởng, ông mang các thành viên trở về nghỉ ngơi đi, chờ đợi chỉ thị.
- Vâng, thủ trưởng.
Nghe Hà Huy nói thế thì Lý lữ trưởng cúi chào trả lời sau đó nhìn thoáng qua Bùi Đông Lai, nói:
- Thiếu úy, trở về hàng đi.
- Vâng, thủ trưởng.
Bùi Đông Lai lớn tiếng trả lời một tiếng rồi súng xuống, sau đó dưới cái nhìn sùng bái của mọi người thì hắn đã trở lại trong đội hình của tiểu đội đặc chiến Đằng Long.
- Mọi người nghiêm, bên phải quay, mục tiêu là thao trường, bắt đầu chạy.
Lý lữ trưởng liền hô to một tiếng, sau đó liền cúi chào các vị đại lão rồi mới đi theo đội ngũ.
- Lão Trần, lão đã nhặt được bảo bối a.
Đưa mắt nhìn thành viên của các tiểu đội đặc chiến rời đi, vị đại lão kia liền cười a a nói với Trần Quốc Đào.
- Ngoài ý muốn, ngoài ý muốn, tiểu tử đó làm không tốt là lừa gạt.
Trần Quốc Đào cười ha ha.
Mà mấy vị đại lão của quân khu khác thấy thế đều tức giận trừng mắt liếc nhìn Trần Quốc Đào một cái.
Thấy được ánh mắt ghen tị và hâm mộ của các vị đại lão bên cạnh thì Trần Quốc Đào cười ngửa đầu kia hận không thể vểnh miệng lên tới bầu trời a.
Cả đời này hắn có rất nhiều nguyện vọng, một trong những nguyện vọng đó là hắn mong muốn thủ hạ của mình có thể giành được chức quán quân trong Đại Bỉ Võ, cho nên một súng vừa rồi của Bùi Đông Lai, chẳng những đã tạo ra kỳ tích, hơn nữa cũng làm cho Trần Quốc Đào cảm thấy được giấc mơ đã trở thành sự thật.
Lùi một bước mà nói thì cho dù Bùi Đông Lai không thể dẫn dắt tiểu đội đặc chiến Đằng Long giành chức quán quân trong lần Đại Bỉ Võ lần này nhưng mà bằng một súng vừa rồi của Bùi Đông Lai củng đủ để cho Trần Quốc Đào nở mày nở mặt.
1’ sau, tất cả các vị đại lão đều lên xe rời khỏi trường bắn số 1.
- Đông Lai, cậu quả thật quá tuyệt vời.
- Đông Lai, cậu làm như thế nào?
- Đông Lai, khi nào rảnh thì hãy chỉ cho chúng ta thuật bắn súng đi.
Đối với các thành viên của tiểu đội đặc chiến Đằng Long mà nói thì sau khi thấy được một súng nghịch thiên của Bùi Đông Lai thì bọn hắn liền kích động không thôi. Nhưng mà bọn hắn ngại các vị đại lão ở đay cho nên đã không biểu lộ ra ngoài, lúc này sau khi các vị đại lão đi mất thì bọn hắn liền không nhịn được mà một đám mở miệng nói.
Bên tai vang lên lời nói của các thành viên tiểu đội đặc chiến Đằng Long, nhìn thấy khuôn mặt kích động của bọn họ thì Lý lữ trưởng cũng không lên tiếng ngăn cản.
Mà các thành viên của các tiểu đội đặc chiến còn lại thì lộ ra vẻ mặt chờ mong, vểnh tai lên, cố gắng nghe Bùi Đông Lai nói ra vì sao hắn lại có thể làm ra hành động nghịch thiên như vậy.
Diệp Thiên không có.
Đối với một người kiêu ngạo mà nó thì thực lực chính là vốn để bọn hắn kiêu ngạo.
Lúc này đây, thấy được một màn như vậy thì thân là “ Đặc chủng binh vương” Diệp Thiên giống như là mất đi linh hồn, máy móc mà đi sau đội ngũ trở lại thao trường.
Khiến cho mọi người thất vọng là Bùi Đông Lai không có nói gì mà chỉ cười cười.
Cùng lúc đó.
Trong một chiếc ô tô, trong lòng của vị đại lão là nhân vật số 3 trong quân đội hơi động, sau đó hắn cầm lên điện thoại rồi bấm một dãy số đặc thù.
Sở dĩ là đặc thù là bởi vì cả TQ, biết được số này cũng không quá 2 người.
- Thủ trưởng.
Qua khoảng 10s thì mới có tiếng trả lời, trong giọng nói không lộ ra vẻ kính sợ, giọng nói giống như là phát ra từ máy móc vậy.
- Tiểu Diệp a, vừa rồi ta đã thấy được một kỳ tích sinh ra.
Nghe được giọng nói không mang theo bất kỳ tình cảm nào của Diệp Cô Thành thì vị đại lão này cũng không có tỏ ra tức giân mà cười cười nói.
- Thủ trưởng nói là trận thi đấu xạ kích của Đại Bỉ Võ lần này ư?
Đầu bên kia điện thoại, người được xưng là thủ lĩnh Long Nha, được gọi là Long Vương Diệp Cô Thành mở miệng.
- Ừh.
Nghĩ lại một màn vừa rồi, vị đại lão kia có chút kích động:
- Có một chiến sĩ gọi là Bùi Đông Lai dùng súng ngắm M99 bắn vào mô hình người rơm trên xa Tank với khoảng cách là 2000m, tốc độ 60km/h a.
“ Ách?”
Nghe được vị đại lão kia nói nhu thế thì đồng tử của Diệp Cô Thành mở to ra, trên mặt hiện lên một chút dao động.
Kinh ngạc.
- Tiểu Diệp, cậu là Long Nha thứ 2 của nước cộng hòa, nếu đổi lại là cậu thì cậu có thể làm được không?
Vị đại lão kia mang theo vài phần tò mò, hỏi.
- Được.
Giọng nói của Diệp Cô Thành không lớn nhưng rất kiên quyết.
- Còn Tiêu Phi thì sao?
Vị đại lão kia không có hoài nghi lời nói của Diệp Cô Thành mà là mở miệng lần nữa. Nhắc tới cái tên Tiêu Phi này thì trong lòng hắn có cảm giác tiếc hận.
Tiếc hận khi ở hắn cảm thấy người có hy vọng kế thừa được tài năng của Diệp Cô Thành, người được xưng là Long Nha thứ 3 Tiêu Phi lại tang than ở nơi xứ người.
- Không được.
Lúc này đây, Diệp Cô Thành trầm mặc vài giây đồng hồ rồi mới trả lời.
- Nói như thế thì trong nước cộng hòa, trừ cậu ra thì thuật bắn súng của người trẻ tuổi gọi là Bùi Đông Lai kia là tốt nhất sao?
Vị đại lão nói xong thì trầm ngâm một chút:
- Nếu như có thể thì ta hy vọng hắn có thể tiến vào Long Nha.
Diệp Cô Thành trầm mặc.
- Để cho đội dự bị của Long Nha sẵn sàng.
Vị đại lão kia có thể hiểu được Diệp Cô Thành đang khó xử, cười khổ nói:
- Mặc khác nếu ngày mai không bận gì thì hãy cùng ta đến quan sát trận thi đấu.
- Vâng, thủ trưởng.
Diệp Cô Thành máy móc trả lời.
Nghe Diệp Cô Thành trả lời thì vị đại lão kia cũng không nói gì mà là cúp điện thoại.
1h sau.
Diệp Cô Thành đón xe đến căn cứ huấn luyện của đội dự bị Long Nha.
Trên thao trường, các thành viên của đội bị Long Nha đã đứng đó, vẻ mặt kích động chờ Diệp Cô Thành đến.
Thân là thành viên của đội dự bị Long Nha thì sau khi tiến vào trong đội thì nằm mơ tụi hắn cũng muốn nhìn thấy thủ lĩnh truyền thuyết trong Long Nha, Long Vương – Diệp Cô Thành.
Nhưng mà.
Bởi vì cho tới nay, Diệp Cô Thành thần long kiến thủ bất kiến vĩ ( thấy đầu không thấy đuôi) cho nên bọn hắn không có khả năng gặp mặt.
Lúc này đây, bọn hắn thấy được một chiếc xe Jeep chạy vào căn cứ.
1 phút sau, chiếc xe kia đã dừng lại trước đội hình của bọn hắn. Một nam nhân đầu tóc húi cua, mặc một bộ y phục màu đen, chân đi đôi giày lính bước từ trong xe xuống.
Dưới ánh mặt trời, vẻ mặt của người nam nhân kia băng lãnh.
Ánh mắt của hắn không sắc bén, không lãnh mạc mà là vô cùng bình tĩnh.
Nhưng mà.
Khi ánh mắt của người nam nhân này nhìn vào một thành viên nào của đội dự bị Long Nha thì bọn hắn chỉ cảm thấy có một thanh cương đao đang đặt trên cổ mình, lông tơ cả người bọn hắn liền dựng lên.
“ Bộp! Bộp!”
Sau đó, Diệp Cô Thành bước về phía bọn hắn.
Bước chân của hắn trầm ổn, mạnh mẽ.
Phảng phất trong nháy mắt giống như là cả thế kỷ.
Không đợi cho thành viên của đội dự bị Long Nha hồi phục tâm tình, Diệp Cô Thành đã đứng trước đội hình. Ánh mắt theo thứ tự mà nhìn qua 20 thành viên dự bị Long Nha này.
- Dựa vào mệnh lệnh của cấp trên thì ngày mai, các đồng chí sẽ tiến hành mai phục, chặn đánh những tiểu đội đặc chủng tham gia Đại Bỉ Võ trong nước.
Mặt của Diệp Cô Thành không chút thay đổi, mở miệng:
- Mọi người là những thành viên được chọn từ những các tiểu đội đặc chủng tham gia vào các lần Đại Bỉ Võ trước, cho nên trong mọi người sẽ có một số người sẽ nương tay.
“Lộp bộp”
Nghe được những lời nói này của Diệp Cô Thành thì trong long những thành viên dự bị Long Nha liền căng thẳng.
- Nhưng mà tôi nói cho các đồng chí biết, đối với các đồng chí mà nói thì ngày chính là khảo nghiệm của các đồng chí, khảo nghiệm xem thử các đồng chí có đủ tư cách để bươc và Long Nha hay không?
Diệp Cô Thành tiếp tục nói:
- Tôi hy vọng mọi người có thể dùng 100% tinh sức lực của mình.
- Xin Long Vương yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ toàn lực ứng phó.
Nghe Diệp Cô Thành nói như thế thì tên giáo qua của đội dự bị Long Nha liền lớn tiếng trả lời.
- Xin Long Vương yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ toàn lực ứng phó.
Toàn thể thành viên của đội dự bị Long Nha liền rống lớn, thanh âm động trời.
- Ngày mai, ai có thể đánh gục được Diệp Thiên thì trực tiếp tiến vào Long Nha.
Diệp Cô Thành nói xong thì dừng lại một chút:
- Đánh gục được Bùi Đông Lai thì ta thu hắn làm đồ đệ.
“Ách?”
Nghe được Diệp Cô Thành nói như thế thì tất cả thành viên của đội dự bị Long Nha đều ngẩn ra sau đó thì mừng như điên, không riêng gì bọn hắn, cho dù là cả tổ chức Long Nha thì ai có thể là đồ đệ của Diệp Cô Thành thì đó chính là một điều vẻ vang.
Nhưng mà.
Bọn hắn biết rõ Diệp Thiên chính là đồ đệ của Diệp Cô Thành nhưng mà còn Bùi Đông Lai là ai? So với đồ đệ của Long Vương là Diệp Thiên thì hắn còn khó đối phó hơn sao?
Con của Vũ Phu.
Diệp Cô Thành thầm nói như thế ở trong lòng.
/751
|