SIÊU CẤP CƯỜNG GIẢ

Chương 330: Tới trước mộ mẹ, dập đầu sám hối(8)

/751


Sáng sớm, mặt trời đỏ từ từ mọc lên từ phương đông, ánh rạng đông nhiễm đỏ chân trời phía đông, ánh nắng xuyên qua tầng mây chiếu lên phố lớn ngõ nhỏ của Nam Cảng, Nam Cảng tựa hồ như một viên Đông Phương Minh Châu trong truyền thuyết vậy.

Trên đường phố, dòng xe cộ như thủy triều; trạm xe buýt, trạm xe lửa đầy người đến người đi…

Một ngày mới bắt đầu.

Cái này dường như như xác minh tính chính xác của một câu nói: vô luận phát sinh cái gì, ngay thứ hai mặt trời cứ đúng hẹn là mọc; Địa cầu sẽ không bởi vì chuyện gì đó mà dừng chuyển động lại.

Đối với người bình thường mà nói, hết thảy những chuyện phát sinh tối hôm qua chẳng qua là đề tài câu chuyện để tán nhảm mà thôi, chỉ là đối với một số vòng luẩn quẩn đặc thù mà nói, hết thảy chuyện phát sinh tối hôm qua không thể nghi ngờ là động đất cấp mười hai.

Tương Cương bị giết, Hồng Tinh nội loạn, thành viên nòng cốt của Đông Tinh bởi vì đủ loại lý do mà bị bắt…

Hết thảy chuyện phát sinh tối hôm qua giống như là một vở tuồng.

Người chân chính hiểu được vở tuồng này không có mấy người.

Nhưng tất cả mọi người đều biết thời thế của Nam Cảng đã thay đổi!

Lúc tất cả mọi người hoặc là một ít người có dính líu vào vở tuồng này đều ngước mắt đợi xem, đợi lúc vở tuồng này kết thúc thì Bùi Đông Lai thân là đạo diễn phía sau màn của vở tuồng này lại không có sống ở trong biệt thự Tương gia mà là ở trong biệt thự cạnh biển mà người phụ trách tập đoàn Đông Hải ở Nam Cảng cung cấp, đang đợi Mộ Khuynh Nhan tỉnh lại.

Trong phòng ngủ, Mộ Khuynh Nhan mặc quần áo nằm nghiên giống như con tôm co rúc lại với nhau, trên khuôn mặt tuyệt mỹ vẫn lưu lại nước mắt, chân mày cũng khẽ nhăn lại.

Nhìn bộ dáng cau mày của Mộ Khuynh Nhan Bùi Đông Lai biết rằng bởi vì ảnh hưởng của cơn ác mộng tối hôm qua nên dù trong giấc mộng thì Mộ Khuynh Nhan cũng vô cùng thiếu cảm giác an toàn.

- Đừng… Đừng mà!

Đột nhiên đang trong giấc mộng mộ thì Khuynh Nhan phát ra một tiếng kêu hoảng sợ sau đó đột nhiên thức tỉnh.

- Không có chuyện gì rồi, Khuynh Nhan.

Bùi Đông Lai thấy Mộ Khuynh Nhan thức tỉnh mà trên mặt đầy sợ hãi thì đưa tay ra vuốt ve gương mặt tái nhợt kia của Mộ Khuynh Nhan, ôn nhu nói.

Mắt thấy Bùi Đông Lai đưa tay ôm mình, đôi mắt Mộ Khuynh Nhan đột nhiên lớn hơn, cả người chấn động kịch liệt theo bản năng chuyển dịch thân thể về đằng sau.

Sau đó nàng nghiêng đầu sang chỗ khác mờ mịt nhìn về phía Bùi Đông Lai.

- Đông Lai!

Nhìn nhìn, hai mắt Mộ Khuynh Nhan đỏ ngầu từ trên giường bò dậy nhào về phía Bùi Đông Lai.

Bùi Đông Lai thấy thế mở hai tay ra tùy ý để Mộ Khuynh Nhan nhào vào ngực của hắn.

Mộ Khuynh Nhan nhào vào trong ngực của Bùi Đông Lai thì hai tay ôm thật chặt cổ của Bùi Đông Lai, thân thể mềm mại không khống chế được run lên dữ dội.

- Không có chuyện gì rồi, không phải sợ có tớ ở đây.

Bùi Đông Lai vỗ nhè nhẹ phía sau lưng của Mộ Khuynh Nhan, ôn nhu nói.

Bên tai vang lên lời nói ôn nhu của Bùi Đông Lai, cảm thụ được quan tâm của Bùi Đông Lai thân thể của Mộ Khuynh Nhan dần dần bình tĩnh xuống.

- Đông… Đông Lai, ngày hôm qua tớ nghe tên khốn Phương Húc Đông kia nói… nói… nghĩa phụ của tớ đã xảy ra chuyện, cái này có thật không?

Không biết qua bao lâu, Mộ Khuynh Nhan đem đầu dịch chuyển khỏi lồng ngực của Bùi Đông Lai, ngẩng đầu lên hai mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng nhìn Bùi Đông Lai hỏi.

Trong đôi mắt của Mộ Khuynh Nhan hiện ra vẻ thương tâm thì Bùi Đông Lai rất rõ ràng, mặc dù Mộ Khuynh Nhan không biết Tương Cương là cha đẻ của nàng, chỉ là cho tới này nàng cũng vẫn xem Tương Cương như cha đẻ của mình.

Mà Tương Cương bởi vì áy náy trong nội tâm, tình thương yêu đối với Mộ Khuynh Nhan vượt xa tình cảm phụ thân đối với hài tử bình thường, cảm giác kia như hận không được đem Mộ Khuynh Nhan ôm chặt trong lòng bàn tay không cho Mộ Khuynh Nhan có một chút không vui nào.

Ở dưới dạng tình hình này, cái chết của Tương Cương có ảnh hưởng với Mộ Khuynh Nhan như thế nào thì hắn có thể nghĩ ra.

- Ừh.

Đồng thời hiểu được hết thảy điểm này nên Bùi Đông Lai rất không muốn nói cho Mộ Khuynh Nhan biết sự thật, nhưng hắn cũng biết nhân sinh trên đời có một số việc quan trọng mà chỉ bản thân tự mình đi đối mặt, không có ai có thể chiếu cố che chở mình cả đời, sau đó sẽ tự mình trưởng thành.

Thấy Bùi Đông Lai gật đầu, thân thể của Mộ Khuynh Nhan đột nhiên cứng ngắc, nước mắt không thể khống chế được từ hốc mắt nàng chảy ra, khiến cho tầm mắt nàng trở nên mơ hồ, nước mắt dọc theo khuôn mặt mỹ lệ của nàng lặng lẽ chảy xuống.

Nàng không có nói gì nữa, cả người nàng giống như bị hút mất linh hồn nước mắt tùy ý lặng lẽ chảy xuống.

Bùi Đông Lai thấy thế, không nhịn được giơ tay lên vuốt ve khuôn mặt của Mộ Khuynh Nhan đã bị nước mắt làm cho ướt nhòe, nhẹ nhàng mà chậm rãi lau đi nước mắt trên khuôn mặt nàng.

Chẳng qua là.

Tốc độ lau nước mắt của hắn không có nhanh bằng tốc độ nước mắt chảy xuống.

- Đông Lai, tớ muốn đi thăm nghĩa phụ.

Không biết qua bao lâu, Mộ Khuynh Nhan lệ rơi đầy mặt nhìn Bùi Đông Lai nhẹ cắn môi nói.

Bùi Đông Lai gật đầu, đồng ý với thỉnh cầu của Mộ Khuynh Nhan.

Một giờ sau.

Bùi Đông Lai mang theo Mộ Khuynh Nhan đi tới biệt thự Tương gia.

Mặc dù Bùi Đông Lai mượn tay cảnh sát bắt hết đám người Lưu Kiến thủ hạ của Lăng Hoa Cường, khiến cho Lăng Hoa Cường biến thành một con hổ bị nhổ răng nanh, nhưng mà vì đề phòng có chuyện xảy ra, Bùi Đông Lai lại bảo Uông Chu điều động rất nhiều thành viên của Hồng Tinh thủ hộ ở biệt thự Tương gia, tránh cho Lăng Hoa Cường chó cùng rứt giậu kinh động đến vong hồn của Tương Cương.

- Tiểu thư, Bùi tiên sinh.

Thấy Bùi Đông Lai mang theo Mộ Khuynh Nhan từ trong xe đi xuống, mấy tên thành viên Hồng Tinh gác cửa đều vấn an hai người.

Ánh rạng đông, bọn họ đều mặc tây trang màu đen trước ngực đeo khăn tang, vẻ mặt thương tâm túc mục.

Thấy một màn như vậy, lỗ mũi Mộ Khuynh Nhan đau xót, vành mắt một lần nữa lại ướt át.

Bùi Đông Lai thấy thế, khe khẽ thở dài chủ động nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của Mộ Khuynh Nhan, kéo Mộ Khuynh Nhan tiến vào biệt thự.

So sánh với những thành viên Hồng Tinh ở cửa biệt thự mà nói, một ít thành viên chịu trách nhiệm thủ hộ linh đường ở bên trong càng lộ ra vẻ thương tâm, mắt củabọn họ đều đỏ hồng hơn nữa trên mặt có thể thấy nước mắt.

Thấy linh đường dựng tạm thời cùng mấy bó hoa tươi ở bên trong vây quanh quan tài thủy tinh, Mộ Khuynh Nhan giống như là bị trúng định thân thuật, cước bộ đột nhiên dừng lại, không nhúc nhích nhìn lên.

Nhìn, nhìn, nươc mắt một lần nữa chảy xuống từ khuôn mặt của nàng.

- Cha!

Nhìn, nhìn, Mộ Khuynh Nhan bỗng nhiên dùng hết khí lực toàn thân hô lên một tiếng "Cha" mà bao năm nay nàng chưa từng nói.

Bên tai vang lên câu gọi thương tâm của Mộ Khuynh Nhan, Bùi Đông Lai buông tay của Mộ Khuynh Nhan ra, tùy ý để Mộ Khuynh Nhan khóc lóc chạy tới linh đường.

Cùng lúc đó, Bùi Đông Lai hơi trầm ngâm hướng về phía mấy tên thành viên Hồng Tinh thủ hộ linh đường đánh ra một cái thủ thế.

Những tên thành viên Hồng Tinh kia tối hôm qua đều ở trong biệt thự Tương gia biết rõ là Bùi Đông Lai cứu vãn Hồng Tinh không nói, Uông Chu đã yêu cầu bọn họ đối với Bùi Đông Lai nói gì nghe nấy.

Đối với Bùi Đông Lai, bọn hắn có thể nói là tôn kính đến tận xương tủy, thấy Bùi Đông Lai làm ra một cái thủ thế, bọn họ đều thức thời rời khỏi linh đường để cho Mộ Khuynh Nhan có không gian yên tĩnh, để cho Mộ Khuynh Nhan một mình cáo biệt với Tương Cương.

- Cha… Cha…!

Mộ Khuynh Nhan khóc, hô, chạy như điên tới bên cạnh linh đường, quỳ rạp xuống trước quan tài thủy tinh hai tay khoác lên trên quan tài thủy tinh, cố gắng vuốt ve khuôn mặt an tĩnh của Tương Cương.

Nhưng mà.

Vô luận là nàng cố gắng như thế nào, nàng đều không thể vuốt ve khuôn mặt của Tương Cương, nàng chỉ có thể khóc, dường như muốn đem toàn bộ nội tâm bi thống hóa thành nước mắt.

Nhìn nữ nhân lúc ở trên sân khấu tỏa ra mị lực cùng sức sống vô hạn được gọi là Thiên Hậu của Châu Á ngày sau khóc đến tê tâm liệt phế thì những thành viên Hồng Tinh trong ngoài biệ thự đều là đỏ tròng mắt, có người lặng lẽ lau đi nước mắt.

Cho dù là Bùi Đông Lai cũng không khỏi có chút động dung.

Chẳng qua là hắn không có tiến lên an ủi Mộ Khuynh Nhan mà là tùy ý để cho Mộ Khuynh Nhan khóc thống khoái.

Khóc lần này, chính là một ngày.

Từ hơn bảy giờ sáng đến sáu giờ tối, suốt mười một tiếng đồng hồ, Mộ Khuynh Nhan vẫn khóc ở trong linh đường, nàng không có ăn cơm không có uống nước cũng không có rời đi nửa bước.

Nàng khóc đến nỗi mắt sưng lên, tiếng nói đứt đoạn, khóc đến bất tỉnh thì Bùi Đông Lai mới đưa nàng từ trong linh đường ôm ra, để cho thành viên của Phong Diệp đem nàng đến bệnh viện của Hồng Tinh lại yêu cầu Vệ Minh phái ra đội Phi Hổ đến bệnh viện Hồng Tinh cùng thành viên của Phong Diệp cùng nhau bảo vệ an toàn của Mộ Khuynh Nhan. Bạn đang đọc truyện tại

/751

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status