"Bốp"
Cúp điện thoại, cổ tay Bùi Đông Rung lên, điện thoại di động hóa thành một đạo hắc quang bay ra, nện vào trên vách tường, vỡ thành năm bảy mảnh, mảnh vụn rơi ở trên thi thể Phương Húc Đông, hoàn toàn bị máu tươi nhuộm đỏ.
Làm xong hết thảy chuyện này, nhận thấy được trong gian phòng cuối hành lang kia, tiếng rên rỉ của Mộ Khuynh Nhan đã hoàn toàn im bặt, Bùi Đông Lai bước nhanh tới.
Trong phòng, vẻ đỏ ửng trên khuôn mặt cùng trên người Mộ Khuynh Nhan đã tiêu tán hơn phân nửa, hô hấp vẫn như cũ hơi có vẻ dồn dập, bất quá tiếng rên rỉ không còn nữa.
Có lẽ là bởi vì mới vừa rồi tiêu hao tất cả thể lực, Mộ Khuynh Nhan nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, không nhúc nhích.
"Két!"
Bùi Đông Lai xuyên qua hành lang, mở cửa phòng ra.
Ngạc nhiên nghe được tiếng mở cửa, lông mi Mộ Khuynh Nhan vừa động, vô lực mở mắt ra, mờ mịt nhìn về phía cửa.
Dưới ánh đèn, nàng nhìn thấy một thân ảnh mơ hồ, thân ảnh này cho nàng một loại cảm giác cực kỳ quen thuộc.
Phát hiện này khiến cho ý thức của nàng dần dần trở nên thanh tỉnh, nàng cố gắng… cố gắng mở to hai mắt, cố gắng khiến cho mình nhìn càng thêm rõ ràng một chút.
- Đông… Đông Lai!
Rốt cục, nàng thấy rõ ràng rồi, thân thể hư thoát mềm mại nhẹ nhàng run lên, vô lực nói nhỏ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Cúp điện thoại, cổ tay Bùi Đông Rung lên, điện thoại di động hóa thành một đạo hắc quang bay ra, nện vào trên vách tường, vỡ thành năm bảy mảnh, mảnh vụn rơi ở trên thi thể Phương Húc Đông, hoàn toàn bị máu tươi nhuộm đỏ.
Làm xong hết thảy chuyện này, nhận thấy được trong gian phòng cuối hành lang kia, tiếng rên rỉ của Mộ Khuynh Nhan đã hoàn toàn im bặt, Bùi Đông Lai bước nhanh tới.
Trong phòng, vẻ đỏ ửng trên khuôn mặt cùng trên người Mộ Khuynh Nhan đã tiêu tán hơn phân nửa, hô hấp vẫn như cũ hơi có vẻ dồn dập, bất quá tiếng rên rỉ không còn nữa.
Có lẽ là bởi vì mới vừa rồi tiêu hao tất cả thể lực, Mộ Khuynh Nhan nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, không nhúc nhích.
"Két!"
Bùi Đông Lai xuyên qua hành lang, mở cửa phòng ra.
Ngạc nhiên nghe được tiếng mở cửa, lông mi Mộ Khuynh Nhan vừa động, vô lực mở mắt ra, mờ mịt nhìn về phía cửa.
Dưới ánh đèn, nàng nhìn thấy một thân ảnh mơ hồ, thân ảnh này cho nàng một loại cảm giác cực kỳ quen thuộc.
Phát hiện này khiến cho ý thức của nàng dần dần trở nên thanh tỉnh, nàng cố gắng… cố gắng mở to hai mắt, cố gắng khiến cho mình nhìn càng thêm rõ ràng một chút.
- Đông… Đông Lai!
Rốt cục, nàng thấy rõ ràng rồi, thân thể hư thoát mềm mại nhẹ nhàng run lên, vô lực nói nhỏ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
/751
|