SIÊU CẤP CƯỜNG GIẢ

Chương 115: Lần đầu tiên ra tay sau khi đạt đến cảnh giới Minh Kính

/751


Lúc trước, ở trên đường đi đến biệt thự của Cổ Bồi Nguyên thì Bùi Đông Lai phát hiện mình bị theo dõi, hơn nữa người này cũng là người đã theo dõi mình trong vài ngày gần đây.

Bất quá, Bùi Đông Lai lại không vạch trầng, càng không biểu hiện ra ngoài, hắn tính toán sau khi rời khỏi biệt thự Cổ Bồi Nguyên thì nhìn xem rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Màn đêm buông xuống, Bùi Đông Lai ngồi ở bên bàn ăn cùng với Cổ Bồi Nguyên dùng cơm tối.

Bên cạnh bàn cơm, trừ hắn và Cổ Bồi Nguyên ra còn có một vị thiếu niên.

Thiếu niên tên là Cổ Văn Cảnh là cháu của Cổ Bồi Nguyên, cùng với Bùi Đông Lai thi vào ĐH, thành tích cũng không có biến thái như Bùi Đông Lai, bất quá cũng nằm trong top 10 của Đông Hải.

Căn cứ theo lời nói của Cổ Bồi Nguyên thì sau khi kết thúc thi ĐH xong thì Cổ Văn Cảnh liền đạp xe vòng quanh vùng núi, mãi đến đêm qua mới trở về.

- Đông Lai, tối nay ta gọi cháu đến dùng cơm là muốn giới thiệu Văn Cảnh cho cháu làm quen.

Cơm qua ngũ vị, vẻ mặt Cổ Bồi Nguyên mỉm cười, nói:

- Văn Cảnh, sau này cần phải học tập Đông Lai.

Cổ Văn Cảnh cười nói:

- Thi ĐH mà đạt được 745 điểm thì quả thật là quá pro a, Đông Lai, ka đây chuẩn bị theo đuổi em gái của cậu đấy.

Trải qua tiếp xúc với Cổ Văn Cảnh thì Bùi Đông Lai nhìn ra được Cổ Văn Cảnh là một người rất hiền hòa.

Mà nguyên nhân có lẽ là do Cổ Văn Cảnh thừa kế của Cổ Bồi Nguyên, mang theo vài dáng thư sinh, nhìn qua không có dã tâm gì.

Nghe được Cổ Văn Cảnh trêu ghẹo thì Bùi Đông Lai cười cười:

- Hiệu trưởng nói quá lời, cháu sẽ theo Văn Cảnh ca học tập.

Cổ Bồi Nguyên cười nói:

- Chờ sau khi khai giảng xong thì ta đem hai đứa xếp vào chung một phòng, như vậy thì hai đứa sẽ có nhiều cơ hội để giao lưu với nhau hơn.

Có lẽ là do nguyên nhân đạo bất đồng bất tương vi mưu cho nên Cổ Văn Cảnh cũng không bài xích Bùi Đông Lai nhưng cũng không có ý lôi kéo làm quen, mà Bùi Đông Lai bên này cũng giống như vậy.

Đối với việc ở chung phòng này thì cả Cổ Văn Cảnh và Bùi Đông Lai cùng cười cười, không nói gì.

Cổ Bồi Nguyên dường như cũng biết đây là lần đầu hai người gặp mặt, cho nên trực tiếp để cho hai người nói chuyện với nhau, cũng không có đề cập đến đề tài lúc nãy nữa.

Một giờ sau, bữa cơm cũng đã kết thúc.

- Văn Cảnh, cháu đi nhiều ngày như vậy, phỏng chừng cũng đã mệt rồi, mau đi tắm rửa rồi lên phòng nghỉ sớm một chút, ông đến thư phòng tán gẫu với Đông Lai vài câu.

Sau khi cơm tối kết thúc thì Cổ Bồi Nguyên cười nói.

Văn Cảnh đáp một tiếng, rồi sau đó hướng Bùi Đông Lai mở miệng:

- Đông Lai, tối nay ka không thể nói chuyện với chú, đợi sau khi chúng ta đến trường học thì sẽ chậm rãi trò chuyện với nhau.

- Tốt.

Bùi Đông Lai gật đầu cười

- Đông Lai, ở chỗ của Liễu Nguyệt có quen không?

Sau khi vào thư phòng thì Cổ Bồi Nguyên khẽ nhấp một ngụm nước trà, hỏi.

Bùi Đông Lai gật gật đầu, nói:

- Cũng tốt, cảm ơn hiệu trưởng đã giúp đỡ.

- Chỉ là việc nhỏ mà thôi.

Cổ Bồi Nguyên nói xong, im lặng vài giây rồi lại hỏi:

- Ta nghe nói, cháu từng cùng với Đông Phương Lãnh Vũ đi tới tràng đua xe ngầm Bảo Sơn, hơn nữa mỗi ngày lại chạy tới hội sở Đông Nguyệt, có đúng không?

- Dạ.

Nghe Cổ Bồi Nguyên nói như vậy thì Bùi Đông Lai biết Cổ Bồi Nguyên một mực chú ý đến mình, cho nên cũng không giấu diếm gì:

- Cùng tiểu Vũ đi tới tràng đua xe Bảo Sơn là muốn nhìn một chút, còn về phần đến hội sở Đông Nguyệt là học chơi súng.

Chơi súng.

Nghe được hai chữ này, đôi chân mày của Cổ Bồi Nguyên khẽ nhíu lại.

- Đông Lai, cháu đã ở đó hai tháng rồi, cũng biết Liễu Nguyệt là ai chưa?

Yên lặng trong giây lát, vẻ mặt Cổ Bồi Nguyên tỏ ra phức tạp, hỏi.

Bùi Đông Lai nhìn ra được, có vẻ Cổ Bồi Nguyên không đồng ý về việc làm của mình, bất hắn hắn cũng không giấu diếm gì, mà là gật đầu trả lời:

- Liễu tỷ là chủ tịch của tập đoàn Thiên Tường, hơn nữa còn có một ít thế lực và sinh ý không thể lộ ra bên ngoài được.

- Tất cả những tài sản này là Liễu Nguyệt kế thừa từ ca ca của nàng, mà ca ca của nàng là đại ca XHĐ, phía dưới có không ít sản nghiệp bẩn.

Cổ Bồi Nguyên nói:

- Đông Lai, cháu là một hạt mầm tốt, thêm vào tự thân cháu cũng rất cố gắng, chỉ cần kiên trì tới cùng thì tiền đồ trong tương lai sẽ không thể đong đếm được. Cho nên, lão già như ta đây hy vọng cháu không bị cái lợi che mắt, mà đi con đường khác.

Nói xong, Cổ Bồi Nguyên không nhịn được mà thở dài, âm thầm hối hận lúc trước mình giới thiệu Bùi Đông Lai làm gia sư cho Đông Phương Lãnh Vũ.

- Cảm ơn lời nhắc nhở của hiệu trưởng.

Mặc dù Bùi Đông Lai biết được bản thân mình sẽ không như vậy, nhưng mà hắn cũng biết đây là hảo tâm của Cổ Bồi Nguyên cho nên hắn lập tức nói cảm ơn.

- Ừh.

Thấy được trong đôi mắt của Bùi Đông Lai hiện lên vẻ kiên định thì Cổ Bồi Nguyên có chút lo lắng, nhưng cũng không tiếp tục nói đến đề tài này nữa.

Bởi vì Cổ Bồi Nguyên biết rõ, nhân sinh của mỗi người đều dựa vào chính bản thân của người đó.

Nửa giờ sau, sau khi nói chuyện xong với Cổ Bồi Nguyên thì Bùi Đông Lai liền rời khỏi biệt thự.

Cùng lúc đó, bên ngoài biệt thự Cổ Bồi Nguyên, một chiếc Passat có rèm che đang đứng ở một góc tối.

- Mẹ nó, đêm nay thừa dịp không có bà nương Liễu Nguyệt kia, nhất định phải đắc thủ, nếu không thì còn phải tiếp tục theo dõi.

Trong ô tô, một tên thanh niên trọc đầu, hung hăng hút một điếu thuốc, âm trầm nói.

Nương theo ngọn đèn bên đường thì có thể thấy được trên đỉnh đầu của hắn của một hình xăm, trừ thứ đó ra thì trên mặt của hắn còn có một vết sẹo, khiến người khác cảm thấy ghê sợ.

- Liên Hoa ca, ca nói tên vương bát đản Chu Phúc Thái kia rốt cuộc sẽ đưa cho Bát gia bao nhiêu tiền a? Vì sao Bát gia lại dám mạo hiểm đắc tội với cả Liễu Nguyệt?

Tên thanh niên ngồi ở vị trí lái mở miệng hỏi.

So sánh với tên đại hán Liên Hoa mà nói thì tên thanh niên này có diện mạo khá tốt.

Chẳng qua.

Ở Hàng Châu, thanh danh của tên này cũng không thua kém gì so với tên Liên Hoa kia.

Bởi vì, hắn từng chặt ngón tay út của mình, sau đó đem xương làm thành một chiếc vòng rồi đeo ở trên cổ.

Tàn nhẫn.

Đây là tính cách của hắn trong giới hắc đạo ở Hàng Châu, thậm chí là ở cả phương Nam.

- Không ít tiền đâu.

Liên Hoa hút một hơi, nghĩ nghĩ gì rồi nói:

- Nếu không thì Bát gia sẽ không mạo hiểm như thế.

- Ta cũng nghĩ như thế.

Vẻ mặt Cửu chỉ buồn bực nói:

- Mẹ nó, nếu không phải sợ lộ ra thì chúng ta đã không phải theo dõi tên tiểu tử này cả nửa tháng.

- Không phải hôm nay đã xong sao?

Liên Hoa bóp tắt tàn thuốc, cười âm trầm.

Cửu Chỉ cũng không lên tiếng.

Hắn vào Liên Hoa được xưng là Cửu Liên Bảo Đăng trong giới hắc đạo của Nam Phương.

Trong một năm qua, bọn hắn chưa bao giờ thất bại khi làm một nhiệm vụ nào.

- Đã đến. Bạn đang đọc truyện được lấy tại

/751

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status