Scandal Đình Đám

Chương 76

/87


"Đúng rồi!" Đột nhiên nhớ tới một chuyện, Thịnh Đản khẽ gọi bò dậy, "Còn chưa có hỏi anh, tại sao trước kia cũng không đề cập với em chuyện anh mở công ty, em từ trong bài phỏng vấn của Đỗ Ngôn Ngôn mới biết được. Anh có biết vậy có nhiều khí nhân hay không!"

"Bài phỏng vấn đó là cô ấy tự mình biên soạn, anh không nhận bất kỳ phỏng vấn nào của cô ấy."

Thật sao? Thịnh Đản cau mày ngẩn người, rất nhanh nhớ tới, này căn bản không phải trọng điểm: "Nếu cô ấy là cái gì cũng không biết, biên ra thế nào? Tại sao người bên cạnh anh tất cả mọi người đều biết, chỉ có em và Thích Huyền không nghe nói?"

"Bởi vì Thích Huyền đi theo em quá gần! Cậu ấy biết chính là em cũng biết!" Anh cắn răng nghiến lợi trần thuật lúc đó cô và Thích Huyền đang lúc thân mật.

"Cho nên anh chính là cố ý gạt em sao?"

"Dạ, bởi vì muốn cho em vui mừng."

Lời này, khiến tức giận của Thịnh Đản trong khoảnh khắc tiêu mất: "Tốt, bọn em bớt sợ hỉ."

"Không hỏi anh là vui mừng gì sao?" Cô gái này cũng quá không có lòng hiếu kỳ rồi.

"Không hỏi, nếu là vui mừng, hay là ưu điểm mong đợi thì tốt hơn, không phải chính anh muốn nhìn đến vẻ mặt kinh ngạc của em sao?"

Anh không khỏi vươn tay, vuốt vuốt đầu tóc ngắn của cô. Xác thực, anh chính là thích xem bộ dạng cô vừa mừng vừa sợ, vẻ mặt có từng biến hóa, cũng sẽ khiến Tùy Trần tích lũy một nhiều tự tin, cho đến khi xác định mình có thể để cho cô cả đời rất vui vẻ.

Thành như Tùy Trần đoán, khi anh tự mình mở miệng cùng Nhậm Sâm muốn người, đối phương chỉ chần chờ chốc lát rồi đồng ý, điều kiện chỉ có một, đừng làm cho Thịnh Đản ngã xuống.

Nghe đây là một điều kiện rất kỳ quái? Thịnh Đản mới đầu cũng cho là như vậy.

Té ngã gì đó đối với người mẫu mà nói căn bản là chuyện thường như cơm bữa, thậm chí lên một lượt tin tức không được, tất yếu đặc biệt dặn dò sao?

"Ngu ngốc, người đại diện ca ca có ý tứ là, không cho phép Tùy Trần để cho cậu bị thương!"

Cho đến lúc Lục Y Ti đi qua nhắc nhở, Thịnh Đản mới hoàn toàn hiểu được.

Đúng vậy, nếu như thương lần nữa, cô thật xong rồi. Một hồi trước là mất tâm, lần này là cả người cùng nhau ném đi.

Do dự có, bàng hoàng có, lo lắng vẫn là có, nhưng Thịnh Đản vẫn làm việc nghĩa không được đi vì Tùy Trần sân ga rồi.

Cô không ngờ sự xuất hiện của mình sẽ làm trường hợp trở nên hỗn loạn như vậy, rất có thể cô sẽ là người mẫu trong kiếp sống kinh điển nhất đi một cuộc tú đi.

Cô không ngờ chuyện còn có rất nhiều.

Tỷ như, Tùy Trần đem cô an bài cuối cùng, chủ đề là tú áo cưới.

Chỗ cô biểu diễn là món áo cưới, hơi xa cách truyền thống, cũng có chút khác phòng cách trước sau như một của cô, Thịnh Đản cảm thấy nó càng giống như. . . . . . Kẹo? Không sai, chính là kẹo. Không có váy công chúa phức tạp đuôi váy dài bày ra, làn váy đến gối cũng không phải là kinh điển, mà là màu phấn nhàn nhạt, lam, xếp chồng nhau mà thành, đai đơn an toàn, trên người điểm xuyến viền đóa hoa xinh xắn, cùng nhất trí với màu sắc làn váy. Thịnh Đản ngọt ngào như vậy cùng mỗi lần tẩu tú luôn làm cho người ta hấp dẫn cùng cuồng dã.

Theo cách nói của Tùy Trần, đây không phải là Khuất Mặc thiết kế, mà là anh.

Dĩ nhiên, cũng là anh quyết định đem cái áo cưới này giao do Thịnh Đản biểu diễn, bởi vì lúc anh vẽ bản thiết kế vẫn nghĩ đến cô.

Nghe nói thiết kế có linh cảm, khi cô lần đầu tiên gọi anh là "Tùy Trần ca ca" thì anh cảm thấy ngọt như bị đút đường.

Thịnh Đản cũng không nhớ đến cô không phải một mình hoàn thành trận tú, mà là cùng Tùy Trần cùng nhau.

Một nháy mắt kia, cô thậm chí cảm thấy . . . . . . Cô là tân nương, anh là chú rể, đạp thảm đỏ, nắm tay từ khởi điểm đi tới điểm cuối.

Cũng khó trách truyền thông sẽ loạn thành một đoàn, những tiếng kêu liên tiếp kia, là tú không nên có.

Để cho cô không ngờ tới chính là. . . . . .

"Cái LOGO đó. . . . . . Là con nai sao?" Cô kéo tay Tùy Trần, xoay người, ánh mắt vừa chống lại T đài cuối ấn có bối cảnh LOGO trên tường.

"Ừ."

Cô nhìn không chớp mắt giản bút họa ra dấu hiệu con nai, không khỏi ngọt ngào cười: "Chẳng lẽ nhãn hiệu của anh liền kêu là con nai."

"Ừ."

". . . . . . Xem ra anh yêu em yêu đến thảm rồi." Mặc dù anh vẫn không nói qua là yêu, nhưng nếu như đã đến tình trạng này, Thịnh Đản còn không cảm thấy, cô tuyệt đối là đầu óc bị cửa kẹp.

". . . . . ."

Tạ Miểu nói, từ lúc Tùy Trần xuất đạo ngày thứ nhất, anh liền bắt đầu tìm cách lập nhãn hiệu của mình.

Khi tất cả mọi thứ đều chuẩn bị sẵn sàng thì về tên tuổi nhãn hiệu, bọn họ đã từng âm thầm đi họp thật lâu.

"Con nai" Cái tên này bị Tùy Trần nói lên thì tất cả mọi người cảm thấy quá khó nghe, nhưng anh vẫn kiên trì như cũ.

"Nếu như không có cơ hội cùng cô ở một chỗ, tớ ít nhất có thể chừa cho mình chút kỷ niệm thôi."

Đây là lúc Tạ Miểu hỏi anh nguyên nhân thì Tùy Trần cho đáp án.

. . . . . .

Thịnh Đản nghiêng đầu, nhìn ngoài cửa xe phong cảnh quay ngược lại, nghĩ tới mới vừa rồi lúc gần đi Tạ Miểu nói với cô mấy lời kia.

Trước đó, mỗi lần đi hết tú, cô đều sẽ có cổ phù hoa cởi hết cảm giác chân thật. Duy chỉ có lần này, Thịnh Đản thậm chí chưa từng có cảm giác thật.

Đây là nhãn hiệu thuộc về của cô, khó trách anh sẽ chọn ngày lễ Giáng Sinh làm khai trương, tất cả đều là vì cô mà chuẩn bị.

Anh đang tìm hết thảy cách, cô lại còn núp ở trong thế giới của bản thân không ốm mà rên, thậm chí cảm thấy anh cho tới bây giờ cũng không nhớ qua sẽ đối cô chịu trách nhiệm. . . . . . Thịnh Đản dùng sức gõ đầu của mình, thật là có bệnh, thiếu chút nữa cô liền bỏ lỡ người đàn ông cô để ý nhất.

"Thịnh Đản, đến rồi."

Xe chậm rãi dừng lại, Lục Y Ti từ chỗ cạnh tài xế xoay đầu lại, nhắc nhở.

Thịnh Đản bị gọi thần về, cúi đầu, liếc nhìn nhà trọ Tùy Trần cách đó không xa, thật lâu không có tới, đã từng thất lạc ở nơi này khó chịu, hoàn toàn cũng bị hạnh phúc thay thế. Ngay cả những ánh đèn trong cửa sổ nhà trọ lộ ra hoàng hôn, cũng làm cho cô cảm thấy thật là ấm áp.

"Vậy tớ đi trước, tối nay cậu lại muốn cùng Tam Thủy ca chơi mạt chược phải không? Đừng quá muộn, ngày mai còn làm việc nha." Cô mở cửa xe, hạ trước xe, không quên nhắc nhở Lục Y Ti.

"Cậu và Tùy Trần chớ chơi đùa quá muộn mới phải, phi, ngày mai da chớ lại dị ứng!"

". . . . . ." Gương mặt Thịnh Đản sung huyết đỏ bừng. Lần trước Tùy Trần cố ý ở trên cần cổ cô lưu lại ấn ký, thật sự là, cho cô mang đến vô số phiền toái, cuối cùng Sâm ca chỉ có thể nhắm mắt thay cô giải thích nói đó là dị ứng da.

Vậy. . . . . . -_-||| như là đã dị ứng qua lần thứ nhất rồi, thường dị ứng cũng không có gì đi.

Cô đóng cửa xe, hướng về phía Lục Y Ti phất phất tay, mới đi về phía trước chưa đến mấy bước, sau lưng lại lần nữa truyền đến tiếng kêu của Lục Y Ti.

"Này!" Lục Y Ti hạ cửa xe xuống, thò đầu ra, "Thật ra thì tớ phát hiện vận số của chúng ta cũng không tệ lắm, vé số không trúng được thưởng không sao, chỉ cần có thể tìm được người đàn ông tốt là được, cậu nhớ mau sớm tìm anh ta đổi tặng phẩm nha."

"Phốc. . . . . ." Thịnh Đản buồn cười.

—— Tớ đã sớm nói qua, CMN, cũng chưa có người đàn ông không tiện, cho dù có, giống hai chúng ta loại mua vé số nhiều năm như vậy liền có giải thưởng an ủi cũng trúng qua, cũng tuyệt đối không có vận số gặp gỡ.

Đây là ban đầu lúc Lục Y Ti mắng Tùy Trần đã nói.

Cũng cái gì gọi là "Tớ phát hiện vận khí của chúng ta cũng không tệ", nói giống vé số không trúng được thưởng, cũng gặp người đàn ông tốt rồi hả?

Hai người kia chơi mạt chược thành ra có tình cảm rồi!

"Cười thật ngọt ngào như mật nha. Cũng đúng, tối nay cậu để cho mọi người biết Tùy Trần là của cậu, rất hả hê phải không?"

Thịnh Đản mới vừa dùng chìa khóa Tùy Trần cho mở cửa chính nhà trọ ra, bất thình lình, một lời nói âm lương đập vào mặt. Cô theo bản năng lui về phía sau một cái, kinh ngạc nhìn đạo bóng dáng kia từ cầu thang đang lúc chậm rãi đi ra.

Đỗ Ngôn Ngôn! Cô cư nhiên quên cô gái này!

"Cô yên tâm, không cần sợ. Có người đàn ông như Tùy Trần, lại có cha là Thẩm Phi, tối dám làm thế nào với cô à?" Lúc nói lời này, giọng Đỗ Ngôn Ngôn rất tự giễu.

Thịnh Đản nói không rõ ràng Đỗ Ngôn Ngôn thế nào biết Thẩm Phi là ba cô, lấy tình huống bây giờ, cũng không cần kiếm những chi tiết này rồi. Cô chỉ có một ý niệm, đó chính là cách xa Đỗ Ngôn Ngôn.

"Chớ vội đi. Thế nào, cô thắng, cũng không muốn hướng tôi khoe khoang để trút cơn giận sao?"

". . . . . ." Nghe vậy, bóng lưng Thịnh Đản cứng đờ, dừng lại bước chân. Cô nhắm mắt lại, hít sâu, lần nữa mở hai mắt ra, đồng thời cô xoay người, mím môi nhìn về phía Đỗ Ngôn Ngôn, "Nếu như hôm nay cô tới nơi này là muốn tìm tôi trút giận, vậy xin lỗi, tôi vẫn cảm thấy cô là gieo gió gặt bão, cùng tôi không có bất cứ quan hệ gì, thứ cho không theo cùng."

"Cái gì gọi là gieo gió gặt bão, bị Thành Luật không nể mặt bỏ rơi? Bị Tùy Trần phong giết? Ban đầu đều là hai người đàn ông này tự mình trêu chọc tôi!"

"Thật sao? Vậy cô nên phản ứng, không phải sao? Lại có thể khiến hai người đàn ông yêu cô cuối cùng đối cô như vậy, thật đúng là không dễ dàng nhỉ." Thịnh Đản bấm thang máy, liếc nhìn biểu hiện tầng lầu một bên, bay ra một tia cười trào phúng.

"Đa tạ khích lệ."

". . . . . ." Người ta không khen cô nhé.

"Thế nào. Cô cho rằng tôi là tới nhận thua sao?" Nhìn cô không phản bác được, Đỗ Ngôn Ngôn hả hê giơ giơ môi.

Thật sự là từ trong đáy lòng Thịnh Đản bội phục cô ta, chuyện cho tới bây giờ, cô ta vẫn như cũ có thể có khí thế y hệt giá lâm.

"Nếu như không phải là tôi buông tay, cô căn bản không chiếm được Tùy Trần."

Ha, không tệ, cô ta cũng biết mình không biết quý trọng buông tay Tùy Trần sao?

"Không ngại nói cho cô biết, thật ra thì tôi căn bản cũng không yêu Tùy Trần, chỉ là có người thương mới có thể có vẻ tương đối xuất chúng chứ sao. DP ký hợp đồng phát ngôn trên tiệc rượu, một đêm kia, tôi dùng hình cô gặp chuyện không Hongkong uy hiếp Tùy Trần, để cho anh quay đầu lại. Cô biết không? Nếu như không phải là bởi vì cô cùng Thích Huyền xì căng đan đăng báo, lấy cá tính của anh ấy, nhất định sẽ đem đầu đuôi chuyện nói cho cô biết, thậm chí hướng cô tỏ tình. Đáng tiếc, cô bỏ lỡ thời cơ tốt nhất. Không sai, tấm hình ở phi trường nước Anh dắt tay, là tôi tìm người chụp, lần đó dắt tay cũng là tôi chủ động. Ha ha, tôi không ngờ, kỹ thuật đơn giản như vậy cô đều tin. Cô đối với tình yêu của các người vẫn tràn đầy lòng tin như cũ sao?"

". . . . . ." Thịnh Đản thừa nhận, lúc ấy cô không nên không có nghe Tùy Trần giải thích, liền kiên trì nhận định phỏng đoán của mình.

Nếu như cô đủ lý trí, gọi một cuộc điện thoại cho anh, cũng học bọn họ sẽ ít đi rất nhiều chặng đường oan uổng.

Nhưng là, nói như vậy, cô cũng cho phép vĩnh viễn sẽ không biết mình đối với Tùy Trần bao nhiêu quan trọng.

"Cho nên, người thua là cô. Mà mục đích của tôi, chính là muốn trả thù Thành Luật, để cho em trai anh ta thương yêu nhất khó chịu, tôi thành công rồi. Bị đóng cửa giết tính là gì, công việc chủ bút《 nam style 》tôi sớm cũng không muốn làm rồi. Có nhà Fashion Magazine nước Pháp mời tôi, tôi có nền tảng tốt hơn."

"A, vậy chúc mừng cô. Cũng muốn cảm tạ cô, là cô để cho tôi cùng Tùy Trần biết rõ đối phương ở trong đời chính mình nặng bao nhiêu!" Thịnh Đản bỏ lại lời nói, đi vào thang máy.

"Đừng cho là tôi cứ đi như thế! Tôi cũng sẽ trở về!"

=_= Cô cho là mình là Hôi Thái Lang sao?

Trong nháy mắt cửa thang máy đóng lại, cô nghe Đỗ Ngôn Ngôn cực kỳ tức giận hô hào.

Thịnh Đản không phải người lòng dạ độc ác, nhưng đối với Đỗ Ngôn Ngôn, cô đốt không nổi chút tâm đồng tình nào.

Cô thậm chí không thể không thừa nhận, vừa nghĩ tới mới gặp gỡ lúc đó cô gái thịnh khí hơn người, đối lập với bộ dáng không chú ý hình tượng mới vừa bên ngoài thang máy hô hào, Thịnh Đản cảm thấy rất có khoái cảm.

Thì ra là cái loại cao cao tại thượng đó chỉ là cô ta ngụy trang, cô ta biết mình thua, chỉ là không cam lòng ở trước mặt đối thủ thừa nhận thôi.

Cũng không sao, Thịnh Đản chưa bao giờ nghĩ tới muốn cùng cô ta tranh thắng thua. Từ ý mà nói, cô nên cảm tạ Đỗ Ngôn Ngôn, cô ta để cho cô hiểu được phải quý trọng, phải biết đủ, phải tin tưởng đối phương, phải hiểu được bỏ ra mới có hồi báo.

Nghĩ tới đây, Thịnh Đản vừa mở cửa, vừa lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho Tùy Trần.

— Em ở nhà anh chờ anh, trở về sớm chút.

Tiếp nhận hết phỏng vấn, Tùy Trần liếc nhìn điện thoại di động, tin nhắn Thịnh Đản gửi nhảy vào đáy mắt.

Đã thật ra thì nhanh đến nhà, anh không nhịn được trả lời lại.

——Tư vị đám người khó chịu sao?

Chỉ qua chốc lát, anh liền nhận được hồi đáp.

—— Nếu như xác định có thể đợi, vậy chờ đợi cũng là loại lãng mạn đi!

Tùy Trần ức chế không được mà cười nhếch miệng, anh vẫn chưa nói với cô, từ lúc anh từ Nhật Bản trở lại, cũng đã bắt đầu mong đợi trong nháy mắt mở cửa, có thể nhìn thấy khuôn mặt tươi cười chào đón của cô.

Nói như vậy, chỉ cần đủ xác định, chờ đợi hoặc là bị chờ đều là một loại lãng mạn.

Dùng cái chìa khóa dự bị mở cửa phòng, Tùy Trần không lập tức vào nhà, mà đứng cửa một lúc lâu, hơi ngước đầu.

Anh nghĩ, nguyện vọng chờ cho tới nay đã được thực hiện.

Đúng như anh mong muốn, một lát sau, có bóng dáng từ trong phòng khách bính bính khiêu khiêu chạy tới, cho anh một gấu ôm mạnh mẽ, tiếng nói làm nũng ngọt ngấy: "Thế nào chết mới trở lại, em có nhìn tiếp sóng, phỏng vấn rõ ràng rất sớm liền kết thúc. Nói! Có phải anh len lén bỏ lại em đi chúc mừng rồi hay không?"

"Phải ha, Tạ Tam Thủy còn tìm một đống cô gái tới ấm trường." Anh trở tay đóng cửa lại.

Hai chân Thịnh Đản ôm eo hẹp anh thật chặt, cơ thể hơi ngửa ra sau, híp mắt quan sát anh chốc lát, cười lên : "Anh ngay cả nói dối cùng không biết, Tam Thủy ca rõ ràng cùng Lục Y Ti đi đánh mạt chược."

"Biết còn hỏi." Anh vươn tay, kẹp lại chóp mũi rất thanh tú, ngắt hai cái, "Cùng Thích Huyền hàn huyên, cho nên chậm chút."

"Thích Huyền?" Trả lời ngoài dự đoán khiến Thịnh Đản ngẩn người, rất nhanh lại hưng phấn hỏi, "Như thế nào như thế nào, anh ấy có khen em biểu hiện tối nay sao?"

"Không có." Anh lạnh lùng trả lời, đem cô gái trong ngực ngã ở trên ghế sa lon.

Xung lượng khiến Thịnh Đản ngã có chút khó coi, thật vất vả dùng cả tay cả chân bò dậy, cô có chút không thoải mái chu miệng lên: "Tại sao như vậy, dầu gì cũng có ý tứ khen một cái chứ."

Cô rất sợ biểu hiện của mình sẽ đem buổi khai trương của Tùy Trần làm hư, cho nên, cô cấp bách cần một chút tán dương để gia tăng lòng tin.

Nhưng đối với Tùy Trần mà nói, tiêu điểm của cô thật sự làm cho anh rất khó chịu: "Mở màn trước anh liền cảnh cáo cậu ta, chớ đem ánh mắt tập trung ở trên người bà xã anh."

". . . . . ." Thịnh Đản dùng sức chớp mắt mấy lần, mới lấy lại tinh thần, xác nhận, "Anh mới vừa rồi gọi em là cái gì?"

"Bà xã."

"Hả?"

"Bà xã!"

". . . . . . Anh đang cầu hôn?"


/87

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status