Sát Thủ Cho Mỹ Nữ Thuê Phòng

Chương 5: Lưu manh đúng là lưu manh

/113


Trưởng phòng Lý quả nhiên không dễ buông tha cho hai người, y mang theo một đám bảo an vây quanh Triệu Thiết Trụ và Trần Linh San, vẻ mặt không tốt nhìn chằm chằm vào Triệu Thiết Trụ:

- Tiểu đồng chí, sao lại đánh người ở đây? Còn cô nữa? Cô chỉ là một tiểu nữ sinh mà cũng học đòi người ta dùng bạo lực? Bạo lực chẳng giải quyết được bất cứ chuyện gì đâu. Bây giờ thì tốt rồi, đánh người ta bị thương. Hai người hãy mau đi theo chúng tôi một chuyến.

- Dựa vào cái gì mà yêu cầu chúng tôi phải đi theo ông?

Trần Linh San bất mãn hỏi.

- Dựa vào cái gì? Nói cho cô biết, tôi là Trưởng phòng bảo an ở đây. Các người gây rối ở chỗ của tôi, là nhiễu loạn trật tự. Các người có thể lựa chọn tiếp tục ngoan cố chống đối, nhưng chờ một lúc nữa, khi cảnh sát đến đây, tôi xem các người còn có thể kháng trụ được bao lâu?

Trưởng phòng Lý khinh thường nói.

Vừa nghe người ta nhắc đến cảnh sát, sắc mặt Trần Linh San có chút căng thẳng. Thời đại bây giờ, lực uy hiếp của cảnh sát vẫn còn rất lớn.

- Còn thất thần đứng đó làm gì? Lên đi.

Trưởng phòng Lý vẫy tay đám lâu la bảo an bên cạnh. Một vài tên bảo an nhìn qua khá cao lớn, trong tay cầm côn định giơ tay bắt lấy Triệu Thiết Trụ, Trần Linh San hai người. Cô nữ sinh Trần Linh San vừa bị Trưởng phòng Lý dọa nạt cảnh sát, không ngờ trong chốc lát không dám tránh né.

Triệu Thiết Trụ nhướng mày, nắm lấy cánh tay Trần Linh San kêu lên:

- Còn đứng ngây người ra đó, mau chạy thôi.

Nói xong thì liền mở lối chạy ra bên ngoài.

Trần Linh San bị Triệu Thiết Trụ nắm lấy bàn tay, chỉ cảm thấy trên tay một cỗ lực thật lớn truyền đến. Bản thân không ngờ bị người nọ kéo chạy đi.

Đám bảo an xung quanh dự đoán được hai người sẽ bỏ chạy, liền lập tức huy động gậy gộc trong tay, nhằm đập vào thân hai người. Trưởng phòng Lý ngoác miệng kêu lên:

- Đánh người xong muốn chạy trốn, bây giờ là xã hội pháp trị, mọi người mau bắt lấy chúng.

Chỉ có điều đám quần chúng vây xung quanh không ai hưởng ứng, mắt lạnh nhìn Trưởng phòng Lý sủa loạn xạ.

Một tên bảo an xông lên rất nhanh, rất có thể muốn lập công. Dù sao cũng không rõ gã mau hơn người khác hay là nhanh hơn người khác. Hiện tại, gã bảo an đang hưng phấn với suy nghĩ lập công “thật không uổng lúc còn đi học đã tập môn điền kinh. Môn này thật hữu dụng. Nếu bắt được hai người kia thì nhất định sẽ làm cho Trưởng phòng Lý thưởng thức. Đến lúc đó thì một bước lên mây. Haha!” Nhưng không ngờ lúc này, Triệu Thiết Trụ lại không thèm liếc mắt nhìn tên bảo an một cái, một cước đá ra, cực kỳ chính xác, trực tiếp đá trúng ‘cây gậy’ của tên bảo an. Bốp! Nói là ‘cây gậy’ nhưng không phải là cây gậy trong tay của gã mà là “cây gậy” chính giữa hai chân gã. Dù sao, cái “tiểu cây gậy” này không chắc bằng “đại cây gậy”, trong nháy mắt tên bảo an đau xót co lại như con tôm, rồi văng ra đất mấy thước. Đáng thương cho tên bảo an, thậm chí còn chưa xuất hiện hết một trang giấy thì đã bị gạch tên rồi.

Lối hổng được tạo ra, Triệu Thiết Trụ tăng thêm tốc độ. Trần Linh San cảm thấy chính mình không còn sức nặng, bị Triệu Thiết Trụ kéo đi, bàn chân cách đất, lơ lửng phiêu diêu đằng sau Triệu Thiết Trụ, bên tai truyền đến từng trận gió huýt. Trần Linh San không khỏi thầm than:” Cái tên vô sỉ này đích thực chạy nhanh thật!”

Triệu Thiết Trụ đắc ý, nhẹ nhàng bóp nhẹ một chút lên bàn tay nhỏ bé của Trần Linh San, khóe miệng hiện lên nụ cười. “Trưởng phòng Lý thật sự là người tốt. Đã mang đến cho mình một cơ hội hiếm có. Đại ân này mà không báo thì thật phụ lòng cái tên Ma Ảnh của mình”.

Ánh mắt Triệu Thiết Trụ đảo qua, phát hiện Trưởng phòng Lý đang đứng trước mặt mình không xa, liền giữ chặt cánh tay Trần Linh San, dùng một chút sức lực, kéo Trần Linh San từ phía sau lên phía trước. Còn tay kia thì nháy mắt nắm chặt đùi Trần Linh San, hai tay đồng thời dùng sức, không ngờ ôm bổng Trần Linh San lên.

Á! Trần Linh San không ngờ bị động tác này làm cho hoảng sợ, kinh hô lên một tiếng, hai tay tự giác ôm lấy cổ Triệu Thiết Trụ. Khuôn mặt xinh đẹp trong nháy mắt đỏ ửng. Trước giờ cô chưa từng bị một nam sinh nào ôm qua như vậy. Người này sao có thể vô sỉ lỗ mãng như thế. Đôi mắt đẹp hơi nhếch lên, nhìn khuôn mặt kiên nghị của Triệu Thiết Trụ, Trần Linh San không khỏi thầm nghĩ: “Không nghĩ tới người này còn đáng khinh như vậy!”.

Triệu Thiết Trụ chú ý đến ánh mắt của Trần Linh San, trong lòng cảm thấy vui mừng. “Cô gái này khẳng định là bị gương mặt kiên nghị, tuấn tú của mình mê hoặc rồi”, nên không ngừng lộ ra vẻ mặt tươi cười. Nhưng hắn không biết chính nụ cười này lại càng khiến cho Trần Linh San cảm thấy hắn đặc biệt đáng khinh.

Nói thì chậm nhưng xảy thì lại rất nhanh. Trong chớp mắt Triệu Thiết Trụ đã chạy đến trước mặt Trưởng phòng Lý. Trưởng phòng Lý cũng không nghĩ tới thủ hạ của mình lại không chịu nổi một kích, liền vội vàng vung cái côn điện đánh chặn Triệu Thiết Trụ

Một chân Triệu Thiết Trụ làm trục, đứng tại chỗ xoay tròn. Một bàn chân phải xinh đẹp đá thẳng vào mặt Trưởng phòng Lý, khiến lão ta phun ra một bãi nước miếng và một cái răng ố vàng. Trưởng phòng Lý bị văng ra vài mét, té trên mặt đất, kêu lên giống như heo bị chọc tiết.

Triệu Thiết Trụ ôm lấy Trần Linh San, lắc mình vài cái, liền bỏ xa đám người truy đuổi. Đám bảo an ở đằng sau rõ ràng tốc độ không đủ nhanh. Nhìn thấy Triệu Thiết Trụ sắp chạy mất tích, một số tên bảo an thông minh dùng sức ném dùi cui về phía Triệu Thiết Trụ.

Trần Linh San nhìn thấy mấy cây dùi vù vù bay tới liền cả kinh, không kịp nhắc nhở thì mấy cây dùi đã nện thẳng lên lưng Triệu Thiết Trụ. Triệu Thiết Trụ kêu lên mấy tiếng đau đớn, nét mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch, thân hình hơi lảo đảo vài bước rồi sau đó dường như dùng hết sức lực, hét lớn một tiếng, gia tăng tốc độ chạy khỏi hiện trường.

- Triệu đại ca, bọn họ chưa đuổi đến, anh thả tôi xuống đi.

Trần Linh San nhìn Triệu Thiết Trụ sắc mặt càng lúc càng trắng, vội kêu lên.

- Không cần, tôi còn chịu đựng được. Bọn họ chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha cho chúng ta đâu. Chúng ta phải chạy càng xa càng tốt.

Triệu Thiết Trụ cắn răng nói, trong lòng hơi chấn động, cảm giác được tay phải đang căng thẳng. Lúc này tay phải của Triệu Thiết Trụ đang ôm bắp đùi Trần Linh San, cảm giác mềm mại khiến Triệu Thiết Trụ cảm thấy nhộn nhạo. Trần Linh San hiển nhiên là không dự đoán được người trước mắt đang bị người khác đánh cho bị thương lại còn có sắc tâm, chỉ lo lắng nhìn sắc mặt trắng bệch của Triệu Thiết Trụ, thầm nhủ: “Tuy rằng người này hơi lưu manh, hơi đáng khinh nhưng cũng đường đường là một người đàn ông”.

Đến một nơi âm u, Triệu Thiết Trụ biết không thể tiếp tục chạy nữa. Bằng không sẽ khiến cho Trần Linh San hoài nghi. Đây cũng không phải là chuyện tốt. Hắn tuy rằng là một tên lưu manh nhưng cũng là một tên lưu manh có đạo đức và hắn tự nhận như thế.

Sau khi để Trần Linh San xuống, Triệu Thiết Trụ thở ra vài cái, thong thả nói:

- Nơi này….Hẳn là….An toàn.

Trần Linh San nhìn người trước mặt, không khỏi cảm thấy áy náy. Đều vì bảo vệ cho mình nên hắn ta mới…Trần Linh San hoàn toàn đã quên mất lúc trước chính mình đã ra tay cứu hắn.

- Anh không sao chứ? Cho tôi xem sau lưng của anh. Tôi đã từng học qua trung y.

Trần Linh San nói, đi đến phía sau lưng Triệu Thiết Trụ, định giở áo hắn lên.

- Không cần, không cần!

Triệu Thiết Trụ vội xoay người từ chối. Nếu bị cô ấy nhìn thấy thì xem như xong đời. Vừa rồi bị mấy côn, đừng nói là bị thương ngay cả gãi ngứa cũng không đủ.

- Tôi không sao đâu, chỉ cảm thấy hơi đau mà thôi. Chi bằng chúng ta tìm một nơi nghỉ ngơi đi.

Triệu Thiết Trụ đề nghị.

Cảm thấy áy náy, Trần Linh San do dự một chút rồi nói:

- Được rồi, vậy tìm một chỗ nghỉ ngơi.

Triệu Thiết Trụ mừng thầm.

Nửa tiếng sau.

- Ôi, Triệu đại ca, tôi chỉ nói là tìm một chỗ để nghỉ ngơi, sao anh lại dẫn tôi đến đây?

Trần Linh San tỏ ra không được tự nhiên nói.

- Ai, thì chính là nghỉ ngơi. Tôi có thói quen vừa ăn vừa nghỉ ngơi. Dù sao bây giờ cũng đã đến giờ cơm, chúng ta ăn một chút gì đi.

Triệu Thiết Trụ cười nói, đưa bảng thực đơn trong tay cho Trần Linh San.

- Điều này….

Trần Linh San có chút bất đắc dĩ nhìn những cái bàn bày đầy thức ăn nóng hổi xung quanh, không nghĩ đến Triệu Thiết Trụ lại dẫn cô đến một khách sạn. Cô thầm nghĩ “thôi kệ, trước hết ăn cơm đã, sau đó làm việc sau”.

Trần Linh San gọi mấy món ăn đơn giản. Triệu Thiết Trụ gọi thêm một món đặc biệt của khách sạn, món “chân gà trống”.

- Linh San, cô là người thành phố này à?

Triệu Thiết Trụ hỏi.

- Không phải, tôi là người thành phố TJ, tôi đến nơi này để học.

Trần Linh San hồi đáp.

- Ồ, đến đây học ư? Tới nơi này để học đại học à?

- Đúng vậy, tôi vừa mới trúng tuyển đại học năm nay.

- Học trường đại học nào vậy?

- Trường đại học FJ. Triệu đại ca đang làm gì vậy?

- Tôi à? Tôi cũng là sinh viên. Tôi năm nay cũng trúng tuyển vào trường đại học FJ. Cô học chuyên ngành nào?

- Triệu đại ca cũng là tân sinh viên của đại học FJ?

Trần Linh San kinh ngạc nói:

- Tôi học khoa Tài chính và Kinh tế. Còn Triệu đại ca?

- Tôi cũng học khoa Tài chính và Kinh tế. Xem ra chúng ta thật có duyên, bạn học Linh San.

Triệu Thiết Trụ ra vẻ bọn họ có duyên phận. Trần Linh San tỏ ra không tin, hỏi:

- Vậy bao giờ chúng ta nhập học?

- Chuyện này, tôi quên mất không để ý.

Triệu Thiết Trụ hơi xấu hổ nói.

- Hừ, biết ngay Triệu đại ca gạt tôi mà.

Trần Linh San giả vờ cả giận nói. Triệu Thiết Trụ đang muốn giải thích thì nhân viên phục vụ đã mang đồ ăn đến.

- Này, món “chân gà trống” này ngon lắm đấy. Lần nào đến đây tôi cũng đều ăn món này.

Triệu Thiết Trụ gắp một cái chân gà, nói với Trần Linh San:

- Năm đó, khi tôi còn nhỏ, trong nhà còn có hai em nữa, bao gồm tôi nữa là ba người. Mỗi lần trong nhà thịt gà, ba mẹ đều phải mua thêm chân gà rồi buộc chúng lại đem luộc. Sau đó chia cho ba anh em tôi mỗi người một cái. Lúc đó không ai nói với tôi hết, nên tôi cứ tưởng rằng gà có ba chân. Cho đến năm lớp 3, năm tôi được làm lớp trưởng, khi cả lớp ra ngoại thành cắm trại, đi ngang qua một thôn, vì để biểu hiện một chút, tôi chạy đi bắt gà. Giáo viên hỏi tôi “Em đang làm gì vậy?”, tôi liền đáp “Em đang tìm con gà ba chân”. Giáo viên nghe xong nghẹn họng nửa ngày, mới nói tôi “Em đúng là tiểu lưu manh”.

- Triệu đại ca, anh đúng là lưu manh.

Trần Linh San nghe xong, hiểu ngay con gà ba chân mà Triệu Thiết Trụ nói đến là cái gì, liền giận dữ nói. Khuôn mặt nổi lên từng rặng mây đỏ, trông động lòng người vô cùng.

Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH)


/113

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status