Cái gọi là duyên, đến một ngày nào đó lại gặp nhau!!! Không sớm, không muộn!
Hai năm sau...
-Alo?
[...Thừa Tuyết, đám cưới của tớ, cậu nhất định phải về nước đó...]
-Nhanh như vậy đã tới?
Thừa Tuyết ngồi xuống ghế trong trường quay, phất tay bảo đạo diễn cứ tiếp tục.
[...Thế nào đây? Tớ đang thử áo cưới, ba ngày nữa sẽ vào lễ đường. Cậu không về, tớ sẽ tuyệt giao với cậu...]-Diệc Thuần nghiêm giọng không cho cô từ chối
-Để tớ xem lại, bộ phim vẫn chưa quay xong.-Thừa Tuyết khó xử nói
[...Tớ không biết, nếu không tớ sẽ kêu Mặc Phong mua sẵn vé máy bay bắt cậu về...]
-Mặc Phong cũng không rãnh đến mức đó. Hôm đó tớ sẽ tranh thủ đến.
[...Nhất định phải đến. Đám cưới của tớ muốn có mặt cậu...]
-Nhất định. Tớ phải cúp máy rồi, pye.
Thừa Tuyết cúp máy, ánh mắt nhìn vào máy màn hình quay phim của đạo diễn.
Hai năm qua, sau khi ly hôn với Trình Ngụy, có một công ty ở Trung Quốc muốn hợp tác với cô để ra phim, cô cũng đồng ý. Ở Trung Quốc cũng đã hai năm.
Thời gian thật mau.
Nếu không vì đám cưới của Diệc Thuần, nhất định Thừa Tuyết sẽ không quay về Việt Nam. Cô thật sự rất khâm phục tình yêu của Diệc Thuần và Mặc Phong, bọn họ cuối cùng cũng cưới nhau, bọn họ dành sáu năm để có thể đến với nhau.
Thời gian qua cô cảm thấy sống rất tốt, có thể làm được những điều mình thích, vui vẻ sống qua ngày. Đồng nghiệp hợp tác với cô cũng rất tốt, công việc lại như cô mong muốn, nói chung lúc này cô không nghĩ đến gì cả, chỉ biết cuộc sống hiện tại đã quá đủ rồi.
-Cắt. Diễn rất tốt, hôm nay quay đến đây thôi.
Đạo diễn hô to, hai diễn viên quay xong được quản lí tận tình chăm sóc lại.
-Đạo diễn, nếu trong ba ngày liệu có quay xong không?-Thừa Tuyết xoay người hỏi đạo diễn ở bên cạnh
-Nếu chịu khó quay thêm hai cảnh mỗi ngày thì có thể. Biên kịch Tô, nếu cô bận thì chúng tôi có thể tự quay, cô không cần bận tâm.-đạo diễn suy nghĩ trong chốc lát thì nói
-Tôi biết rồi.
Mọi người bắt đầu dọn dẹp trong trường quay cũng từ từ đi về hết. Thừa Tuyết cũng không ở lại đứng dậy cầm túi xách rời đi.
Đám cưới của Diệc Thuần nếu cô không quay về thì không được, nhưng mà cô không muốn quay về Việt Nam.
.
Việt Nam…
Nhà hàng sang trọng xa hoa, ánh đèn trong phòng rực rỡ sắc màu, bàn trải khăn đỏ, bàn ghế sắp xếp hai bên chừa một lối đi trải thảm đỏ, hoa tươi hai bên được bày trí đẹp mắt, lại thêm tiếng nhạc du dương, không khí tràn ngập hạnh phúc.
Từ ngoài cửa Diệc Thuần mặc váy cô dâu khoác tay ba mình bước lên thảm đỏ, Mặc Phong đứng trên khán đài áo vest chỉnh chua tươm tất trìu mến nhìn Diệc Thuần.
Diệc Thuần bước từng bước về phía Mặc Phong, nhớ đến chuyện hai năm trước.
Khi ấy ở đảo San Hô, Diệc Thuần bị lời Mặc Phong nói mà dao động. Cô biết làm như vậy sẽ rất bất công với Nhất Duy, cô không yêu anh chỉ vì phút nông nỗi do tức giận Mặc Phong mới nói thích anh. Nhưng mà là Diệc Thuần không dám từ chối tình cảm của Nhất Duy.
Cho nên cái gì cũng là Mặc Phong làm, cô không hiểu ở đâu anh lấy ra cái bộ mặt "dày cả tấn" của mình để đứng trước mặt Nhất Duy đòi theo đuổi cô, còn là cạnh tranh công bằng với Nhất Duy. Cũng may Nhất Duy là luật sư nếu là kẻ khác thì sớm một quyền hạ xuống mặt Mặc Phong.
Nhất Duy cũng không phải không nói lí, Nhất Duy đồng ý với Mặc Phong, thế là cả hai bọn họ dành đến nửa năm để thể hiện tình cảm của mình dành cho cô.
Thật ra lúc đầu Diệc Thuần rất khó xử khi đứng giữa tình cảm của Mặc Phong và Nhất Duy, nhưng mà thời gian đã làm cho cô nhận rõ. Người cô thích là Nhất Duy, còn người cô yêu là Mặc Phong.
Thích và yêu rất khác nhau, chỉ chênh lệch nhau một bậc tình cảm nhưng khác xa hoàn toàn.
Ba cô trao tay cô cho Mặc Phong làm Diệc Thuần quay về thực tại, Diệc Thuần ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt trìu mến dịu dàng như nước của anh dành cho mình, tâm can dâng lên một loại cảm xúc ngọt ngào nhất thế gian.
Nghi thức đám cưới diễn ra giống như bao đám cưới khác, nhưng mà đối với những nghi thức đơn giản này làm Diệc Thuần hạnh phúc khôn xiết, khi cha xứ hỏi cả hai có đồng ý lấy nhau không, cả hai đều trả lời bằng tất cả tình cảm dành cho nhau, hạnh phúc đến tận thế gian.
Thừa Tuyết đứng bên ngoài nhìn Diệc Thuần và Mặc Phong trao nhẫn cưới cho nhau thì mỉm cười chúc phúc họ.
Cô đưa cho nhân viên ở bên ngoài một hộp quà, căn dặn họ: "Khi nào cô dâu chú rể đám cưới xong thì phiền cô đưa cho họ cái này, tôi gửi tặng họ."
-Được rồi, tôi sẽ chuyển đến họ giúp cô.
Thừa Tuyết cười một cái quay người rời đi.
Thừa Tuyết ra tới cửa lớn của khách sạn, ngửa đầu nhìn trời cao môi hơi nâng lên. Bầu trời Việt Nam thật đẹp!
Diệc Thuần và Mặc Phong tiếp đãi khách khứa một lúc thì cả hai đi thay đồ khác, khi ở phòng thay đồ của cô dâu nhân viên đưa cho Diệc Thuần.
-Khi nãy có một cô gái gửi cho cô cái này. Cô ấy nói là món quà dành cho hai người.
Diệc Thuần nhìn thấy mảnh giấy trên hộp, ánh mắt sáng rực khi nhìn thấy hai chữ "Thừa Tuyết", lặp tức hỏi nhân viên kia: "Cô ấy bây giờ đâu rồi?"
-Cô ấy đi rồi.
-Cô ấy có nói gì không?
-Cô ấy chỉ nói gửi tặng cho hai người ngoài ra không nói gì cả.
Diệc Thuần sốt sắng thay nốt bộ soiree, sau đó chạy ra ngoài.
Đúng lúc Mặc Phong cũng thay đồ xong.
-Chuyện gì vậy Diệc Thuần?-Mặc Phong thấy cô hối hả liền hỏi
-Thừa Tuyết về Việt Nam rồi. Cô ấy tặng quà cưới cho chúng ta rồi rời đi. Em cứ tưởng cô ấy sẽ không về được.
-Cô ấy, đang ở đâu?-Nhậm Tử Phàm đúng lúc đi đến nghe thấy, trầm lặng hỏi
Phía sau là Mặc Hàng cùng Tư Nguyên, còn dắt theo đứa trẻ khoảng hai tuổi.
-Cô ấy đã đi rồi. Nếu anh muốn gặp cô ấy thì hãy đuổi theo đi. Không chừng vẫn còn kịp.-Tư Nguyên tiến lên khuyên
-Chúng tôi...
-Thiếu chủ, đừng cứng nhắc quá. Khổng thể yêu nhau thì có thể thành bạn bè. Không lẽ hai người cả đời không gặp nhau, không nói chuyện với nhau sao?-Mặc Phong cũng khuyên một câu
-Thôi được.
Trong lòng anh cũng muốn gặp cô, muốn biết khoảng thời gian qua cô sống có tốt không?
Anh không quên được cô, dù là một ngày, một tháng, một năm hay là cả đời. Đều là mong nhớ cô!
Trình Ngụy từ công ty Lạc Thanh đi ra, anh về Việt Nam đã được hai ngày, tại vì Lạc Thanh xảy ra chút chuyện nên anh mới từ Las Vegas bay về Việt Nam xử lí công việc.
Bầu trời Việt Nam trong xanh, lại mang một màu sắc ảm đạm trong mắt anh, ngẩng đầu lên xuất hiện một khuôn mặt mờ ảo.
Là nhớ nhung, là không thể quên được.
-Không cần xe.
Anh nói với tài xế xe đang mở cửa xe chờ anh vào ngồi, anh muốn đi xung quanh thành phố.
Cái gọi là duyên, đến một ngày nào đó lại gặp nhau!!! Không sớm, không muộn!
Thừa Tuyết đi đến Rosso, cánh chim bồ câu tung bay khi cô bước qua chúng, mọi người vẫn chậm rãi đi dạo xung quanh công viên, có đôi có cặp.
Cô nhìn thấy một đôi nam nữ nắm tay nhau bước đi trong công viên, gương mặt tràn đầy hạnh phúc. Cô nhìn thấy một đôi vợ chồng già đang ngồi trên ghế đá, không lãng mạn nắm tay nhau như giới trẻ, chỉ đơn thuần ngồi cạnh nhau đến cuối đời, như vậy chẳng phải lãng mạn nhất trên đời hay sao?
Thừa Tuyết đi hết con đường Vòm Lá Phong, đi tới quãng trường, nhìn một vòng tròn lớn chất đầy nước, ở giữa hồ nước tròn là những ngọn nước phun ra thành một vòng cung, trên đó rải rác vài lá phong đỏ rực.
Thừa Tuyết đi thêm vài bước, ánh mắt chợt dừng lại, bước chân đứng yên.
Thật là trùng hợp! À không, là sự sắp xếp đầy cố tình của ông trời.
Thừa Tuyết nhìn hai người nam nhân trước mặt mình, mỉm cười ngọt ngào: "Thật trùng hợp, lại gặp hai anh ở đây."
Bọn họ đứng thành một hình tam giác, là một tam giác tình yêu, đầy ngọt ngào và đau khổ!
"Thì ra cô ấy đã ly hôn Trình Ngụy."
"Thì ra cô ấy không về bên cạnh Nhậm Tử Phàm."
Ánh mắt Nhậm Tử Phàm và Trình Ngụy sáng lên, đồng loạt cười dịu dàng nhìn cô.
-Anh muốn ở bên em, yêu hay không yêu đều không còn quan trọng nữa.
Cả hai lại đồng loạt lên tiếng, Thừa Tuyết đưa tay che miệng cười. Nếu như có bắt đầu lại, cô chắc chắn sẽ không làm cả ba bọn họ đau khổ nữa.
Kiếp này anh không thể, cho nên, kiếp sau anh nhất định sẽ đợi em, đợi em sớm hơn tất cả những người khác, gặp em sớm hơn một chút.
Mùa thu đến, lá phong đỏ rực, giống như tình yêu của cô vẫn rực cháy ngày nào. Vẫn là mùa thu, năm ấy và bây giờ.
Bạn có cảm nhận thấy gì không? Là sự ngọt ngào của tình yêu.
Bạn có nghe thấy gì không? Là tiếng gọi tha thiết ấm áp của tình yêu.
Bạn có nhìn thấy gì không? Là màu của hạnh phúc.
Bạn có biết gì không? Tôi yêu anh ấy.
Chung quy, tất cả đều là một trò chơi đầy nguy hiểm, và cả ba bọn họ đều đã sập bẫy.
~ HOÀN ~
-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-
Ngoại truyện
#1. Trên chiếc xích đu nhỏ, Thừa Tuyết ngồi bên trên, Khởi đứng phía sau đẩy xích đu. ((gọi Khởi không gọi Nhậm Tử Phàm nhé).
Thừa Tuyết vui vẻ đong đưa chân mình, cất giọng trong trẻo: "Anh Khởi, mạnh hơn một chút."
-Dẻ Dẻ, như vậy được rồi, không em sẽ ngã mất.
Thừa Tuyết xụ mặt, nắm xích đu lại để dừng lại, quay ra sau ngoắc Khởi.
Khởi ngồi bên cạnh cô, mỉm cười hỏi: "Giận rồi sao?"
-Không có, chẳng qua em muốn anh ngồi cùng em.-Thừa Tuyết nói, thò tay vào túi áo lấy ra hai viên kẹo chìa tới trước mặt anh
-Có hương trà xanh và dâu, anh ăn mùi nào?
-Trà xanh.
-Nhưng em muốn ăn trà xanh.-Thừa Tuyết cúi đầu chu mỏ
-Vậy thì em hỏi anh làm gì chứ? Anh lấy dâu.
Khởi cầm lấy viên kẹo dâu lên, tháo vỏ bỏ vào miệng mình. Thừa Tuyết ngẩng đầu cười bỏ viên kẹo trà xanh vào miệng.
-Anh Khởi, sau này anh có bỏ rơi em không?
-Tất nhiên không.
-Anh Khởi, anh có thương Thừa Tuyết không?
-Tất nhiên thương.
-Vậy sau này lớn lên, anh phải cùng Lạc ở bên em.
-Tất nhiên sẽ không bỏ rơi em, càng không thể làm em khóc. Anh sẽ yêu thương em, cả anh và Lạc.
-Anh hứa rồi.
#2. -Anh, em đến thăm anh đây.
Khiêm Lạc một mình chạy tới nhà của Vương Khắc Minh thăm Khởi.
-Mẹ cùng Viên Hy không đến sao?-Khởi cùng Lạc ngồi xuống sàn nhà trong phòng tập
-Chỉ một mình em đến thôi. Anh, anh nhớ Thừa Tuyết đúng không?-Lạc hí hửng hỏi
-Cô bé Dẻ Dẻ? Thế nào? Mới mười mấy tuổi đầu đã bày đặt yêu đương rồi sao?
-Anh hai... Thừa Tuyết lớn lên rất xinh đẹp, lại ngoan ngoãn dễ thương. Em định khi cả hai lên đại học sẽ nói với ba mẹ cho chúng em đính hôn.-Lạc vui vẻ kể
-Từ đây đến đó còn tới mấy năm nữa, em tính có sớm quá không? Nhưng mà còn Dẻ Dẻ có đồng ý không?-Khởi nhíu mày hỏi
-Không giấu anh, em và Thừa Tuyết đang hẹn hò. Ý kiến này em cũng đã nói với cô ấy, cô ấy cũng không từ chối.
-Hai đứa này, còn nhỏ như vậy đã bày đặt yêu đương còn lo cả chuyện đính hôn. Được rồi, anh hai cũng không phản đối.
-Thật sao? Sau này anh hai cũng phải nói tiếp em đó.
-Được.
Bởi vì tình yêu của Lạc dành cho Thừa Tuyết quá lớn khiến Khởi phải ngưỡng mộ.
-Anh hai...-Lạc bỗng dưng gọi anh
-Hm?
-Nếu sau này, em không thể chăm sóc cho Thừa Tuyết, anh phải thay em chăm sóc cô ấy.-Lạc hạ giọng, ngước nhìn Khởi
-Bạn gái của em, đáng nhẽ phải là em chăm sóc cô ấy.
-Em nói nếu, anh phải hứa với em. Em không muốn Thừa Tuyết đau khổ, em yêu nụ cười của cô ấy. Nếu như thật sự em không thể bên cạnh cô ấy, anh phải thay em làm cô ấy cười.
-Lạc, em nói gì vậy?
-Anh hứa với em đi.
Lạc đưa tay lên, muốn ngoéo tay với anh.
Khởi im lặng một lúc, nhìn bàn tay của Lạc đưa ra, chần chừ vài giây mới vươn tay lên móc ngoéo hứa với Lạc: "Được, anh hứa."
Nhưng mà, chính anh đã làm sai lời hứa. Anh không những làm Thừa Tuyết cười mà còn làm cô ấy phải khóc, phải đau khổ. Thù hận đã che mất lí trí của anh.
#3. Ngày mà cô quyết định chấm dứt với Nhậm Tử Phàm, trước đêm cô sẽ bay sang Las Vegas cô đã nhận được cú điện thoại của Nhậm Tử Phàm.
Ban đầu, cô không định nghe máy nhưng đến cuộc gọi thứ tư, cô mới bắt máy nghe.
Giọng anh khàn đục, đầy phiền muộn hỏi cô: "Em muốn biết những kí ức lúc trước của em không?"
Lúc đó cô sững người, tay cầm điện thoại lại run rẩy.
[...Nếu em muốn anh sẽ nói em nghe...]
Thừa Tuyết cúi mặt siết chặt tay, một lúc lâu lại nói: "Không cần. Đã gọi là quá khứ đã là những chuyện đã xảy ra, em không muốn nhắc đến."
[...Vậy em, muốn biết về Lạc không?...]
-Lạc...
Cái tên này, từ bao giờ lại bị lãng quên trong tâm trí cô?
[...Em có một tình rất đẹp với Lạc, làm anh phải ghen tị...]
Cô có thể cảm nhận được nụ cười đầy thê lương của anh.
-Em, em chỉ muốn biết? Nếu anh là anh trai của Lạc, vì sao phải làm em đau khổ?
Cô đến bây giờ vẫn không hiểu rõ.
[...Là bởi vì, thù hận...]
Đêm đó, cô đã khóc, khóc rất nhiều.
Anh kể cô nghe về ước mơ trở thành cảnh sát của mình, anh kể cô nghe về cái chết của cả nhà mình, anh kể cô nghe về những chuyện ba cô đã gây ra với anh, anh kể cô nghe về tình cảm lúc nhỏ giữa hai người.
Về sự thật, về con người thật - Khởi.
#4. Đêm trước ngày Thừa Tuyết và Trình Ngụy ra tòa ly hôn, khi ấy Thừa Tuyết năm trên giường nhắm mắt ngủ. Trình Ngụy từ thư phòng bước qua, bước chân đầy nặng nề, tiếng thở dài rất khẽ nhưng lại làm căn phòng vốn im ắng lại thêm não nề.
Trình Ngụy ngồi xuống bên giường, ngắm nhìn gương mặt của Thừa Tuyết. Anh muốn nhìn kĩ gương mặt của cô, bởi vì qua hết đêm nay, anh sẽ không được nhìn thấy gương mặt cô nữa.
Thời gian qua là một khoảng thời gian đầy đau khổ của anh khi phải ép mình lạnh nhạt với cô.
Trình Ngụy vươn tay ra vuốt tóc cô, chầm chầm sờ xuống má, dịu dàng.
Anh biết giữ cô bên cạnh cũng không thể vui vẻ, cô không yêu anh, anh có ép cũng chỉ làm cô thêm đau khổ. Anh muốn nhìn thấy cô hạnh phúc, có thể cười vui vẻ cho nên mới quyết định ly hôn.
Anh cúi người hôn lên trán cô, từ xuống mũi sau đó là bờ môi. Anh nhẹ nhàng chứa đầy ấm áp.
Anh nghiêng đầu, thì thầm vào tai cô: "Nếu như có một lần nữa, em vẫn chưa có ai đi bên cạnh, anh sẽ một lần nữa theo đuổi em, một lần nữa muốn ở bên cạnh em."
Anh ngồi thẳng người, tay một lần nữa xoa má cô, ánh mắt nhu tình ngắm nhìn cô.
Một lúc sau anh mới rút tay về đứng dậy rời đi.
Khi nghe thấy tiếng đóng cửa, Thừa Tuyết bừng mở mắt, nước mắt nhanh chóng chảy ra khỏi hốc mắt, tay cô nắm chặt lấy chăn co người lại.
Nếu có kiếp sau, cô nguyện sẽ ở bên anh.
~ TRỌN BỘ ~
Zing Blog
Cái gọi là duyên, đến một ngày nào đó lại gặp nhau!!! Không sớm, không muộn!
Hai năm sau...
-Alo?
[...Thừa Tuyết, đám cưới của tớ, cậu nhất định phải về nước đó...]
-Nhanh như vậy đã tới?
Thừa Tuyết ngồi xuống ghế trong trường quay, phất tay bảo đạo diễn cứ tiếp tục.
[...Thế nào đây? Tớ đang thử áo cưới, ba ngày nữa sẽ vào lễ đường. Cậu không về, tớ sẽ tuyệt giao với cậu...]-Diệc Thuần nghiêm giọng không cho cô từ chối
-Để tớ xem lại, bộ phim vẫn chưa quay xong.-Thừa Tuyết khó xử nói
[...Tớ không biết, nếu không tớ sẽ kêu Mặc Phong mua sẵn vé máy bay bắt cậu về...]
-Mặc Phong cũng không rãnh đến mức đó. Hôm đó tớ sẽ tranh thủ đến.
[...Nhất định phải đến. Đám cưới của tớ muốn có mặt cậu...]
-Nhất định. Tớ phải cúp máy rồi, pye.
Thừa Tuyết cúp máy, ánh mắt nhìn vào máy màn hình quay phim của đạo diễn.
Hai năm qua, sau khi ly hôn với Trình Ngụy, có một công ty ở Trung Quốc muốn hợp tác với cô để ra phim, cô cũng đồng ý. Ở Trung Quốc cũng đã hai năm.
Thời gian thật mau.
Nếu không vì đám cưới của Diệc Thuần, nhất định Thừa Tuyết sẽ không quay về Việt Nam. Cô thật sự rất khâm phục tình yêu của Diệc Thuần và Mặc Phong, bọn họ cuối cùng cũng cưới nhau, bọn họ dành sáu năm để có thể đến với nhau.
Thời gian qua cô cảm thấy sống rất tốt, có thể làm được những điều mình thích, vui vẻ sống qua ngày. Đồng nghiệp hợp tác với cô cũng rất tốt, công việc lại như cô mong muốn, nói chung lúc này cô không nghĩ đến gì cả, chỉ biết cuộc sống hiện tại đã quá đủ rồi.
-Cắt. Diễn rất tốt, hôm nay quay đến đây thôi.
Đạo diễn hô to, hai diễn viên quay xong được quản lí tận tình chăm sóc lại.
-Đạo diễn, nếu trong ba ngày liệu có quay xong không?-Thừa Tuyết xoay người hỏi đạo diễn ở bên cạnh
-Nếu chịu khó quay thêm hai cảnh mỗi ngày thì có thể. Biên kịch Tô, nếu cô bận thì chúng tôi có thể tự quay, cô không cần bận tâm.-đạo diễn suy nghĩ trong chốc lát thì nói
-Tôi biết rồi.
Mọi người bắt đầu dọn dẹp trong trường quay cũng từ từ đi về hết. Thừa Tuyết cũng không ở lại đứng dậy cầm túi xách rời đi.
Đám cưới của Diệc Thuần nếu cô không quay về thì không được, nhưng mà cô không muốn quay về Việt Nam.
.
Việt Nam…
Nhà hàng sang trọng xa hoa, ánh đèn trong phòng rực rỡ sắc màu, bàn trải khăn đỏ, bàn ghế sắp xếp hai bên chừa một lối đi trải thảm đỏ, hoa tươi hai bên được bày trí đẹp mắt, lại thêm tiếng nhạc du dương, không khí tràn ngập hạnh phúc.
Từ ngoài cửa Diệc Thuần mặc váy cô dâu khoác tay ba mình bước lên thảm đỏ, Mặc Phong đứng trên khán đài áo vest chỉnh chua tươm tất trìu mến nhìn Diệc Thuần.
Diệc Thuần bước từng bước về phía Mặc Phong, nhớ đến chuyện hai năm trước.
Khi ấy ở đảo San Hô, Diệc Thuần bị lời Mặc Phong nói mà dao động. Cô biết làm như vậy sẽ rất bất công với Nhất Duy, cô không yêu anh chỉ vì phút nông nỗi do tức giận Mặc Phong mới nói thích anh. Nhưng mà là Diệc Thuần không dám từ chối tình cảm của Nhất Duy.
Cho nên cái gì cũng là Mặc Phong làm, cô không hiểu ở đâu anh lấy ra cái bộ mặt "dày cả tấn" của mình để đứng trước mặt Nhất Duy đòi theo đuổi cô, còn là cạnh tranh công bằng với Nhất Duy. Cũng may Nhất Duy là luật sư nếu là kẻ khác thì sớm một quyền hạ xuống mặt Mặc Phong.
Nhất Duy cũng không phải không nói lí, Nhất Duy đồng ý với Mặc Phong, thế là cả hai bọn họ dành đến nửa năm để thể hiện tình cảm của mình dành cho cô.
Thật ra lúc đầu Diệc Thuần rất khó xử khi đứng giữa tình cảm của Mặc Phong và Nhất Duy, nhưng mà thời gian đã làm cho cô nhận rõ. Người cô thích là Nhất Duy, còn người cô yêu là Mặc Phong.
Thích và yêu rất khác nhau, chỉ chênh lệch nhau một bậc tình cảm nhưng khác xa hoàn toàn.
Ba cô trao tay cô cho Mặc Phong làm Diệc Thuần quay về thực tại, Diệc Thuần ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt trìu mến dịu dàng như nước của anh dành cho mình, tâm can dâng lên một loại cảm xúc ngọt ngào nhất thế gian.
Nghi thức đám cưới diễn ra giống như bao đám cưới khác, nhưng mà đối với những nghi thức đơn giản này làm Diệc Thuần hạnh phúc khôn xiết, khi cha xứ hỏi cả hai có đồng ý lấy nhau không, cả hai đều trả lời bằng tất cả tình cảm dành cho nhau, hạnh phúc đến tận thế gian.
Thừa Tuyết đứng bên ngoài nhìn Diệc Thuần và Mặc Phong trao nhẫn cưới cho nhau thì mỉm cười chúc phúc họ.
Cô đưa cho nhân viên ở bên ngoài một hộp quà, căn dặn họ: "Khi nào cô dâu chú rể đám cưới xong thì phiền cô đưa cho họ cái này, tôi gửi tặng họ."
-Được rồi, tôi sẽ chuyển đến họ giúp cô.
Thừa Tuyết cười một cái quay người rời đi.
Thừa Tuyết ra tới cửa lớn của khách sạn, ngửa đầu nhìn trời cao môi hơi nâng lên. Bầu trời Việt Nam thật đẹp!
Diệc Thuần và Mặc Phong tiếp đãi khách khứa một lúc thì cả hai đi thay đồ khác, khi ở phòng thay đồ của cô dâu nhân viên đưa cho Diệc Thuần.
-Khi nãy có một cô gái gửi cho cô cái này. Cô ấy nói là món quà dành cho hai người.
Diệc Thuần nhìn thấy mảnh giấy trên hộp, ánh mắt sáng rực khi nhìn thấy hai chữ "Thừa Tuyết", lặp tức hỏi nhân viên kia: "Cô ấy bây giờ đâu rồi?"
-Cô ấy đi rồi.
-Cô ấy có nói gì không?
-Cô ấy chỉ nói gửi tặng cho hai người ngoài ra không nói gì cả.
Diệc Thuần sốt sắng thay nốt bộ soiree, sau đó chạy ra ngoài.
Đúng lúc Mặc Phong cũng thay đồ xong.
-Chuyện gì vậy Diệc Thuần?-Mặc Phong thấy cô hối hả liền hỏi
-Thừa Tuyết về Việt Nam rồi. Cô ấy tặng quà cưới cho chúng ta rồi rời đi. Em cứ tưởng cô ấy sẽ không về được.
-Cô ấy, đang ở đâu?-Nhậm Tử Phàm đúng lúc đi đến nghe thấy, trầm lặng hỏi
Phía sau là Mặc Hàng cùng Tư Nguyên, còn dắt theo đứa trẻ khoảng hai tuổi.
-Cô ấy đã đi rồi. Nếu anh muốn gặp cô ấy thì hãy đuổi theo đi. Không chừng vẫn còn kịp.-Tư Nguyên tiến lên khuyên
-Chúng tôi...
-Thiếu chủ, đừng cứng nhắc quá. Khổng thể yêu nhau thì có thể thành bạn bè. Không lẽ hai người cả đời không gặp nhau, không nói chuyện với nhau sao?-Mặc Phong cũng khuyên một câu
-Thôi được.
Trong lòng anh cũng muốn gặp cô, muốn biết khoảng thời gian qua cô sống có tốt không?
Anh không quên được cô, dù là một ngày, một tháng, một năm hay là cả đời. Đều là mong nhớ cô!
Trình Ngụy từ công ty Lạc Thanh đi ra, anh về Việt Nam đã được hai ngày, tại vì Lạc Thanh xảy ra chút chuyện nên anh mới từ Las Vegas bay về Việt Nam xử lí công việc.
Bầu trời Việt Nam trong xanh, lại mang một màu sắc ảm đạm trong mắt anh, ngẩng đầu lên xuất hiện một khuôn mặt mờ ảo.
Là nhớ nhung, là không thể quên được.
-Không cần xe.
Anh nói với tài xế xe đang mở cửa xe chờ anh vào ngồi, anh muốn đi xung quanh thành phố.
Cái gọi là duyên, đến một ngày nào đó lại gặp nhau!!! Không sớm, không muộn!
Thừa Tuyết đi đến Rosso, cánh chim bồ câu tung bay khi cô bước qua chúng, mọi người vẫn chậm rãi đi dạo xung quanh công viên, có đôi có cặp.
Cô nhìn thấy một đôi nam nữ nắm tay nhau bước đi trong công viên, gương mặt tràn đầy hạnh phúc. Cô nhìn thấy một đôi vợ chồng già đang ngồi trên ghế đá, không lãng mạn nắm tay nhau như giới trẻ, chỉ đơn thuần ngồi cạnh nhau đến cuối đời, như vậy chẳng phải lãng mạn nhất trên đời hay sao?
Thừa Tuyết đi hết con đường Vòm Lá Phong, đi tới quãng trường, nhìn một vòng tròn lớn chất đầy nước, ở giữa hồ nước tròn là những ngọn nước phun ra thành một vòng cung, trên đó rải rác vài lá phong đỏ rực.
Thừa Tuyết đi thêm vài bước, ánh mắt chợt dừng lại, bước chân đứng yên.
Thật là trùng hợp! À không, là sự sắp xếp đầy cố tình của ông trời.
Thừa Tuyết nhìn hai người nam nhân trước mặt mình, mỉm cười ngọt ngào: "Thật trùng hợp, lại gặp hai anh ở đây."
Bọn họ đứng thành một hình tam giác, là một tam giác tình yêu, đầy ngọt ngào và đau khổ!
"Thì ra cô ấy đã ly hôn Trình Ngụy."
"Thì ra cô ấy không về bên cạnh Nhậm Tử Phàm."
Ánh mắt Nhậm Tử Phàm và Trình Ngụy sáng lên, đồng loạt cười dịu dàng nhìn cô.
-Anh muốn ở bên em, yêu hay không yêu đều không còn quan trọng nữa.
Cả hai lại đồng loạt lên tiếng, Thừa Tuyết đưa tay che miệng cười. Nếu như có bắt đầu lại, cô chắc chắn sẽ không làm cả ba bọn họ đau khổ nữa.
Kiếp này anh không thể, cho nên, kiếp sau anh nhất định sẽ đợi em, đợi em sớm hơn tất cả những người khác, gặp em sớm hơn một chút.
Mùa thu đến, lá phong đỏ rực, giống như tình yêu của cô vẫn rực cháy ngày nào. Vẫn là mùa thu, năm ấy và bây giờ.
Bạn có cảm nhận thấy gì không? Là sự ngọt ngào của tình yêu.
Bạn có nghe thấy gì không? Là tiếng gọi tha thiết ấm áp của tình yêu.
Bạn có nhìn thấy gì không? Là màu của hạnh phúc.
Bạn có biết gì không? Tôi yêu anh ấy.
Chung quy, tất cả đều là một trò chơi đầy nguy hiểm, và cả ba bọn họ đều đã sập bẫy.
~ HOÀN ~
-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-
Ngoại truyện
#1. Trên chiếc xích đu nhỏ, Thừa Tuyết ngồi bên trên, Khởi đứng phía sau đẩy xích đu. ((gọi Khởi không gọi Nhậm Tử Phàm nhé).
Thừa Tuyết vui vẻ đong đưa chân mình, cất giọng trong trẻo: "Anh Khởi, mạnh hơn một chút."
-Dẻ Dẻ, như vậy được rồi, không em sẽ ngã mất.
Thừa Tuyết xụ mặt, nắm xích đu lại để dừng lại, quay ra sau ngoắc Khởi.
Khởi ngồi bên cạnh cô, mỉm cười hỏi: "Giận rồi sao?"
-Không có, chẳng qua em muốn anh ngồi cùng em.-Thừa Tuyết nói, thò tay vào túi áo lấy ra hai viên kẹo chìa tới trước mặt anh
-Có hương trà xanh và dâu, anh ăn mùi nào?
-Trà xanh.
-Nhưng em muốn ăn trà xanh.-Thừa Tuyết cúi đầu chu mỏ
-Vậy thì em hỏi anh làm gì chứ? Anh lấy dâu.
Khởi cầm lấy viên kẹo dâu lên, tháo vỏ bỏ vào miệng mình. Thừa Tuyết ngẩng đầu cười bỏ viên kẹo trà xanh vào miệng.
-Anh Khởi, sau này anh có bỏ rơi em không?
-Tất nhiên không.
-Anh Khởi, anh có thương Thừa Tuyết không?
-Tất nhiên thương.
-Vậy sau này lớn lên, anh phải cùng Lạc ở bên em.
-Tất nhiên sẽ không bỏ rơi em, càng không thể làm em khóc. Anh sẽ yêu thương em, cả anh và Lạc.
-Anh hứa rồi.
#2. -Anh, em đến thăm anh đây.
Khiêm Lạc một mình chạy tới nhà của Vương Khắc Minh thăm Khởi.
-Mẹ cùng Viên Hy không đến sao?-Khởi cùng Lạc ngồi xuống sàn nhà trong phòng tập
-Chỉ một mình em đến thôi. Anh, anh nhớ Thừa Tuyết đúng không?-Lạc hí hửng hỏi
-Cô bé Dẻ Dẻ? Thế nào? Mới mười mấy tuổi đầu đã bày đặt yêu đương rồi sao?
-Anh hai... Thừa Tuyết lớn lên rất xinh đẹp, lại ngoan ngoãn dễ thương. Em định khi cả hai lên đại học sẽ nói với ba mẹ cho chúng em đính hôn.-Lạc vui vẻ kể
-Từ đây đến đó còn tới mấy năm nữa, em tính có sớm quá không? Nhưng mà còn Dẻ Dẻ có đồng ý không?-Khởi nhíu mày hỏi
-Không giấu anh, em và Thừa Tuyết đang hẹn hò. Ý kiến này em cũng đã nói với cô ấy, cô ấy cũng không từ chối.
-Hai đứa này, còn nhỏ như vậy đã bày đặt yêu đương còn lo cả chuyện đính hôn. Được rồi, anh hai cũng không phản đối.
-Thật sao? Sau này anh hai cũng phải nói tiếp em đó.
-Được.
Bởi vì tình yêu của Lạc dành cho Thừa Tuyết quá lớn khiến Khởi phải ngưỡng mộ.
-Anh hai...-Lạc bỗng dưng gọi anh
-Hm?
-Nếu sau này, em không thể chăm sóc cho Thừa Tuyết, anh phải thay em chăm sóc cô ấy.-Lạc hạ giọng, ngước nhìn Khởi
-Bạn gái của em, đáng nhẽ phải là em chăm sóc cô ấy.
-Em nói nếu, anh phải hứa với em. Em không muốn Thừa Tuyết đau khổ, em yêu nụ cười của cô ấy. Nếu như thật sự em không thể bên cạnh cô ấy, anh phải thay em làm cô ấy cười.
-Lạc, em nói gì vậy?
-Anh hứa với em đi.
Lạc đưa tay lên, muốn ngoéo tay với anh.
Khởi im lặng một lúc, nhìn bàn tay của Lạc đưa ra, chần chừ vài giây mới vươn tay lên móc ngoéo hứa với Lạc: "Được, anh hứa."
Nhưng mà, chính anh đã làm sai lời hứa. Anh không những làm Thừa Tuyết cười mà còn làm cô ấy phải khóc, phải đau khổ. Thù hận đã che mất lí trí của anh.
#3. Ngày mà cô quyết định chấm dứt với Nhậm Tử Phàm, trước đêm cô sẽ bay sang Las Vegas cô đã nhận được cú điện thoại của Nhậm Tử Phàm.
Ban đầu, cô không định nghe máy nhưng đến cuộc gọi thứ tư, cô mới bắt máy nghe.
Giọng anh khàn đục, đầy phiền muộn hỏi cô: "Em muốn biết những kí ức lúc trước của em không?"
Lúc đó cô sững người, tay cầm điện thoại lại run rẩy.
[...Nếu em muốn anh sẽ nói em nghe...]
Thừa Tuyết cúi mặt siết chặt tay, một lúc lâu lại nói: "Không cần. Đã gọi là quá khứ đã là những chuyện đã xảy ra, em không muốn nhắc đến."
[...Vậy em, muốn biết về Lạc không?...]
-Lạc...
Cái tên này, từ bao giờ lại bị lãng quên trong tâm trí cô?
[...Em có một tình rất đẹp với Lạc, làm anh phải ghen tị...]
Cô có thể cảm nhận được nụ cười đầy thê lương của anh.
-Em, em chỉ muốn biết? Nếu anh là anh trai của Lạc, vì sao phải làm em đau khổ?
Cô đến bây giờ vẫn không hiểu rõ.
[...Là bởi vì, thù hận...]
Đêm đó, cô đã khóc, khóc rất nhiều.
Anh kể cô nghe về ước mơ trở thành cảnh sát của mình, anh kể cô nghe về cái chết của cả nhà mình, anh kể cô nghe về những chuyện ba cô đã gây ra với anh, anh kể cô nghe về tình cảm lúc nhỏ giữa hai người.
Về sự thật, về con người thật - Khởi.
#4. Đêm trước ngày Thừa Tuyết và Trình Ngụy ra tòa ly hôn, khi ấy Thừa Tuyết năm trên giường nhắm mắt ngủ. Trình Ngụy từ thư phòng bước qua, bước chân đầy nặng nề, tiếng thở dài rất khẽ nhưng lại làm căn phòng vốn im ắng lại thêm não nề.
Trình Ngụy ngồi xuống bên giường, ngắm nhìn gương mặt của Thừa Tuyết. Anh muốn nhìn kĩ gương mặt của cô, bởi vì qua hết đêm nay, anh sẽ không được nhìn thấy gương mặt cô nữa.
Thời gian qua là một khoảng thời gian đầy đau khổ của anh khi phải ép mình lạnh nhạt với cô.
Trình Ngụy vươn tay ra vuốt tóc cô, chầm chầm sờ xuống má, dịu dàng.
Anh biết giữ cô bên cạnh cũng không thể vui vẻ, cô không yêu anh, anh có ép cũng chỉ làm cô thêm đau khổ. Anh muốn nhìn thấy cô hạnh phúc, có thể cười vui vẻ cho nên mới quyết định ly hôn.
Anh cúi người hôn lên trán cô, từ xuống mũi sau đó là bờ môi. Anh nhẹ nhàng chứa đầy ấm áp.
Anh nghiêng đầu, thì thầm vào tai cô: "Nếu như có một lần nữa, em vẫn chưa có ai đi bên cạnh, anh sẽ một lần nữa theo đuổi em, một lần nữa muốn ở bên cạnh em."
Anh ngồi thẳng người, tay một lần nữa xoa má cô, ánh mắt nhu tình ngắm nhìn cô.
Một lúc sau anh mới rút tay về đứng dậy rời đi.
Khi nghe thấy tiếng đóng cửa, Thừa Tuyết bừng mở mắt, nước mắt nhanh chóng chảy ra khỏi hốc mắt, tay cô nắm chặt lấy chăn co người lại.
Nếu có kiếp sau, cô nguyện sẽ ở bên anh.
~ TRỌN BỘ ~
Hai năm sau...
-Alo?
[...Thừa Tuyết, đám cưới của tớ, cậu nhất định phải về nước đó...]
-Nhanh như vậy đã tới?
Thừa Tuyết ngồi xuống ghế trong trường quay, phất tay bảo đạo diễn cứ tiếp tục.
[...Thế nào đây? Tớ đang thử áo cưới, ba ngày nữa sẽ vào lễ đường. Cậu không về, tớ sẽ tuyệt giao với cậu...]-Diệc Thuần nghiêm giọng không cho cô từ chối
-Để tớ xem lại, bộ phim vẫn chưa quay xong.-Thừa Tuyết khó xử nói
[...Tớ không biết, nếu không tớ sẽ kêu Mặc Phong mua sẵn vé máy bay bắt cậu về...]
-Mặc Phong cũng không rãnh đến mức đó. Hôm đó tớ sẽ tranh thủ đến.
[...Nhất định phải đến. Đám cưới của tớ muốn có mặt cậu...]
-Nhất định. Tớ phải cúp máy rồi, pye.
Thừa Tuyết cúp máy, ánh mắt nhìn vào máy màn hình quay phim của đạo diễn.
Hai năm qua, sau khi ly hôn với Trình Ngụy, có một công ty ở Trung Quốc muốn hợp tác với cô để ra phim, cô cũng đồng ý. Ở Trung Quốc cũng đã hai năm.
Thời gian thật mau.
Nếu không vì đám cưới của Diệc Thuần, nhất định Thừa Tuyết sẽ không quay về Việt Nam. Cô thật sự rất khâm phục tình yêu của Diệc Thuần và Mặc Phong, bọn họ cuối cùng cũng cưới nhau, bọn họ dành sáu năm để có thể đến với nhau.
Thời gian qua cô cảm thấy sống rất tốt, có thể làm được những điều mình thích, vui vẻ sống qua ngày. Đồng nghiệp hợp tác với cô cũng rất tốt, công việc lại như cô mong muốn, nói chung lúc này cô không nghĩ đến gì cả, chỉ biết cuộc sống hiện tại đã quá đủ rồi.
-Cắt. Diễn rất tốt, hôm nay quay đến đây thôi.
Đạo diễn hô to, hai diễn viên quay xong được quản lí tận tình chăm sóc lại.
-Đạo diễn, nếu trong ba ngày liệu có quay xong không?-Thừa Tuyết xoay người hỏi đạo diễn ở bên cạnh
-Nếu chịu khó quay thêm hai cảnh mỗi ngày thì có thể. Biên kịch Tô, nếu cô bận thì chúng tôi có thể tự quay, cô không cần bận tâm.-đạo diễn suy nghĩ trong chốc lát thì nói
-Tôi biết rồi.
Mọi người bắt đầu dọn dẹp trong trường quay cũng từ từ đi về hết. Thừa Tuyết cũng không ở lại đứng dậy cầm túi xách rời đi.
Đám cưới của Diệc Thuần nếu cô không quay về thì không được, nhưng mà cô không muốn quay về Việt Nam.
.
Việt Nam…
Nhà hàng sang trọng xa hoa, ánh đèn trong phòng rực rỡ sắc màu, bàn trải khăn đỏ, bàn ghế sắp xếp hai bên chừa một lối đi trải thảm đỏ, hoa tươi hai bên được bày trí đẹp mắt, lại thêm tiếng nhạc du dương, không khí tràn ngập hạnh phúc.
Từ ngoài cửa Diệc Thuần mặc váy cô dâu khoác tay ba mình bước lên thảm đỏ, Mặc Phong đứng trên khán đài áo vest chỉnh chua tươm tất trìu mến nhìn Diệc Thuần.
Diệc Thuần bước từng bước về phía Mặc Phong, nhớ đến chuyện hai năm trước.
Khi ấy ở đảo San Hô, Diệc Thuần bị lời Mặc Phong nói mà dao động. Cô biết làm như vậy sẽ rất bất công với Nhất Duy, cô không yêu anh chỉ vì phút nông nỗi do tức giận Mặc Phong mới nói thích anh. Nhưng mà là Diệc Thuần không dám từ chối tình cảm của Nhất Duy.
Cho nên cái gì cũng là Mặc Phong làm, cô không hiểu ở đâu anh lấy ra cái bộ mặt "dày cả tấn" của mình để đứng trước mặt Nhất Duy đòi theo đuổi cô, còn là cạnh tranh công bằng với Nhất Duy. Cũng may Nhất Duy là luật sư nếu là kẻ khác thì sớm một quyền hạ xuống mặt Mặc Phong.
Nhất Duy cũng không phải không nói lí, Nhất Duy đồng ý với Mặc Phong, thế là cả hai bọn họ dành đến nửa năm để thể hiện tình cảm của mình dành cho cô.
Thật ra lúc đầu Diệc Thuần rất khó xử khi đứng giữa tình cảm của Mặc Phong và Nhất Duy, nhưng mà thời gian đã làm cho cô nhận rõ. Người cô thích là Nhất Duy, còn người cô yêu là Mặc Phong.
Thích và yêu rất khác nhau, chỉ chênh lệch nhau một bậc tình cảm nhưng khác xa hoàn toàn.
Ba cô trao tay cô cho Mặc Phong làm Diệc Thuần quay về thực tại, Diệc Thuần ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt trìu mến dịu dàng như nước của anh dành cho mình, tâm can dâng lên một loại cảm xúc ngọt ngào nhất thế gian.
Nghi thức đám cưới diễn ra giống như bao đám cưới khác, nhưng mà đối với những nghi thức đơn giản này làm Diệc Thuần hạnh phúc khôn xiết, khi cha xứ hỏi cả hai có đồng ý lấy nhau không, cả hai đều trả lời bằng tất cả tình cảm dành cho nhau, hạnh phúc đến tận thế gian.
Thừa Tuyết đứng bên ngoài nhìn Diệc Thuần và Mặc Phong trao nhẫn cưới cho nhau thì mỉm cười chúc phúc họ.
Cô đưa cho nhân viên ở bên ngoài một hộp quà, căn dặn họ: "Khi nào cô dâu chú rể đám cưới xong thì phiền cô đưa cho họ cái này, tôi gửi tặng họ."
-Được rồi, tôi sẽ chuyển đến họ giúp cô.
Thừa Tuyết cười một cái quay người rời đi.
Thừa Tuyết ra tới cửa lớn của khách sạn, ngửa đầu nhìn trời cao môi hơi nâng lên. Bầu trời Việt Nam thật đẹp!
Diệc Thuần và Mặc Phong tiếp đãi khách khứa một lúc thì cả hai đi thay đồ khác, khi ở phòng thay đồ của cô dâu nhân viên đưa cho Diệc Thuần.
-Khi nãy có một cô gái gửi cho cô cái này. Cô ấy nói là món quà dành cho hai người.
Diệc Thuần nhìn thấy mảnh giấy trên hộp, ánh mắt sáng rực khi nhìn thấy hai chữ "Thừa Tuyết", lặp tức hỏi nhân viên kia: "Cô ấy bây giờ đâu rồi?"
-Cô ấy đi rồi.
-Cô ấy có nói gì không?
-Cô ấy chỉ nói gửi tặng cho hai người ngoài ra không nói gì cả.
Diệc Thuần sốt sắng thay nốt bộ soiree, sau đó chạy ra ngoài.
Đúng lúc Mặc Phong cũng thay đồ xong.
-Chuyện gì vậy Diệc Thuần?-Mặc Phong thấy cô hối hả liền hỏi
-Thừa Tuyết về Việt Nam rồi. Cô ấy tặng quà cưới cho chúng ta rồi rời đi. Em cứ tưởng cô ấy sẽ không về được.
-Cô ấy, đang ở đâu?-Nhậm Tử Phàm đúng lúc đi đến nghe thấy, trầm lặng hỏi
Phía sau là Mặc Hàng cùng Tư Nguyên, còn dắt theo đứa trẻ khoảng hai tuổi.
-Cô ấy đã đi rồi. Nếu anh muốn gặp cô ấy thì hãy đuổi theo đi. Không chừng vẫn còn kịp.-Tư Nguyên tiến lên khuyên
-Chúng tôi...
-Thiếu chủ, đừng cứng nhắc quá. Khổng thể yêu nhau thì có thể thành bạn bè. Không lẽ hai người cả đời không gặp nhau, không nói chuyện với nhau sao?-Mặc Phong cũng khuyên một câu
-Thôi được.
Trong lòng anh cũng muốn gặp cô, muốn biết khoảng thời gian qua cô sống có tốt không?
Anh không quên được cô, dù là một ngày, một tháng, một năm hay là cả đời. Đều là mong nhớ cô!
Trình Ngụy từ công ty Lạc Thanh đi ra, anh về Việt Nam đã được hai ngày, tại vì Lạc Thanh xảy ra chút chuyện nên anh mới từ Las Vegas bay về Việt Nam xử lí công việc.
Bầu trời Việt Nam trong xanh, lại mang một màu sắc ảm đạm trong mắt anh, ngẩng đầu lên xuất hiện một khuôn mặt mờ ảo.
Là nhớ nhung, là không thể quên được.
-Không cần xe.
Anh nói với tài xế xe đang mở cửa xe chờ anh vào ngồi, anh muốn đi xung quanh thành phố.
Cái gọi là duyên, đến một ngày nào đó lại gặp nhau!!! Không sớm, không muộn!
Thừa Tuyết đi đến Rosso, cánh chim bồ câu tung bay khi cô bước qua chúng, mọi người vẫn chậm rãi đi dạo xung quanh công viên, có đôi có cặp.
Cô nhìn thấy một đôi nam nữ nắm tay nhau bước đi trong công viên, gương mặt tràn đầy hạnh phúc. Cô nhìn thấy một đôi vợ chồng già đang ngồi trên ghế đá, không lãng mạn nắm tay nhau như giới trẻ, chỉ đơn thuần ngồi cạnh nhau đến cuối đời, như vậy chẳng phải lãng mạn nhất trên đời hay sao?
Thừa Tuyết đi hết con đường Vòm Lá Phong, đi tới quãng trường, nhìn một vòng tròn lớn chất đầy nước, ở giữa hồ nước tròn là những ngọn nước phun ra thành một vòng cung, trên đó rải rác vài lá phong đỏ rực.
Thừa Tuyết đi thêm vài bước, ánh mắt chợt dừng lại, bước chân đứng yên.
Thật là trùng hợp! À không, là sự sắp xếp đầy cố tình của ông trời.
Thừa Tuyết nhìn hai người nam nhân trước mặt mình, mỉm cười ngọt ngào: "Thật trùng hợp, lại gặp hai anh ở đây."
Bọn họ đứng thành một hình tam giác, là một tam giác tình yêu, đầy ngọt ngào và đau khổ!
"Thì ra cô ấy đã ly hôn Trình Ngụy."
"Thì ra cô ấy không về bên cạnh Nhậm Tử Phàm."
Ánh mắt Nhậm Tử Phàm và Trình Ngụy sáng lên, đồng loạt cười dịu dàng nhìn cô.
-Anh muốn ở bên em, yêu hay không yêu đều không còn quan trọng nữa.
Cả hai lại đồng loạt lên tiếng, Thừa Tuyết đưa tay che miệng cười. Nếu như có bắt đầu lại, cô chắc chắn sẽ không làm cả ba bọn họ đau khổ nữa.
Kiếp này anh không thể, cho nên, kiếp sau anh nhất định sẽ đợi em, đợi em sớm hơn tất cả những người khác, gặp em sớm hơn một chút.
Mùa thu đến, lá phong đỏ rực, giống như tình yêu của cô vẫn rực cháy ngày nào. Vẫn là mùa thu, năm ấy và bây giờ.
Bạn có cảm nhận thấy gì không? Là sự ngọt ngào của tình yêu.
Bạn có nghe thấy gì không? Là tiếng gọi tha thiết ấm áp của tình yêu.
Bạn có nhìn thấy gì không? Là màu của hạnh phúc.
Bạn có biết gì không? Tôi yêu anh ấy.
Chung quy, tất cả đều là một trò chơi đầy nguy hiểm, và cả ba bọn họ đều đã sập bẫy.
~ HOÀN ~
-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-
Ngoại truyện
#1. Trên chiếc xích đu nhỏ, Thừa Tuyết ngồi bên trên, Khởi đứng phía sau đẩy xích đu. ((gọi Khởi không gọi Nhậm Tử Phàm nhé).
Thừa Tuyết vui vẻ đong đưa chân mình, cất giọng trong trẻo: "Anh Khởi, mạnh hơn một chút."
-Dẻ Dẻ, như vậy được rồi, không em sẽ ngã mất.
Thừa Tuyết xụ mặt, nắm xích đu lại để dừng lại, quay ra sau ngoắc Khởi.
Khởi ngồi bên cạnh cô, mỉm cười hỏi: "Giận rồi sao?"
-Không có, chẳng qua em muốn anh ngồi cùng em.-Thừa Tuyết nói, thò tay vào túi áo lấy ra hai viên kẹo chìa tới trước mặt anh
-Có hương trà xanh và dâu, anh ăn mùi nào?
-Trà xanh.
-Nhưng em muốn ăn trà xanh.-Thừa Tuyết cúi đầu chu mỏ
-Vậy thì em hỏi anh làm gì chứ? Anh lấy dâu.
Khởi cầm lấy viên kẹo dâu lên, tháo vỏ bỏ vào miệng mình. Thừa Tuyết ngẩng đầu cười bỏ viên kẹo trà xanh vào miệng.
-Anh Khởi, sau này anh có bỏ rơi em không?
-Tất nhiên không.
-Anh Khởi, anh có thương Thừa Tuyết không?
-Tất nhiên thương.
-Vậy sau này lớn lên, anh phải cùng Lạc ở bên em.
-Tất nhiên sẽ không bỏ rơi em, càng không thể làm em khóc. Anh sẽ yêu thương em, cả anh và Lạc.
-Anh hứa rồi.
#2. -Anh, em đến thăm anh đây.
Khiêm Lạc một mình chạy tới nhà của Vương Khắc Minh thăm Khởi.
-Mẹ cùng Viên Hy không đến sao?-Khởi cùng Lạc ngồi xuống sàn nhà trong phòng tập
-Chỉ một mình em đến thôi. Anh, anh nhớ Thừa Tuyết đúng không?-Lạc hí hửng hỏi
-Cô bé Dẻ Dẻ? Thế nào? Mới mười mấy tuổi đầu đã bày đặt yêu đương rồi sao?
-Anh hai... Thừa Tuyết lớn lên rất xinh đẹp, lại ngoan ngoãn dễ thương. Em định khi cả hai lên đại học sẽ nói với ba mẹ cho chúng em đính hôn.-Lạc vui vẻ kể
-Từ đây đến đó còn tới mấy năm nữa, em tính có sớm quá không? Nhưng mà còn Dẻ Dẻ có đồng ý không?-Khởi nhíu mày hỏi
-Không giấu anh, em và Thừa Tuyết đang hẹn hò. Ý kiến này em cũng đã nói với cô ấy, cô ấy cũng không từ chối.
-Hai đứa này, còn nhỏ như vậy đã bày đặt yêu đương còn lo cả chuyện đính hôn. Được rồi, anh hai cũng không phản đối.
-Thật sao? Sau này anh hai cũng phải nói tiếp em đó.
-Được.
Bởi vì tình yêu của Lạc dành cho Thừa Tuyết quá lớn khiến Khởi phải ngưỡng mộ.
-Anh hai...-Lạc bỗng dưng gọi anh
-Hm?
-Nếu sau này, em không thể chăm sóc cho Thừa Tuyết, anh phải thay em chăm sóc cô ấy.-Lạc hạ giọng, ngước nhìn Khởi
-Bạn gái của em, đáng nhẽ phải là em chăm sóc cô ấy.
-Em nói nếu, anh phải hứa với em. Em không muốn Thừa Tuyết đau khổ, em yêu nụ cười của cô ấy. Nếu như thật sự em không thể bên cạnh cô ấy, anh phải thay em làm cô ấy cười.
-Lạc, em nói gì vậy?
-Anh hứa với em đi.
Lạc đưa tay lên, muốn ngoéo tay với anh.
Khởi im lặng một lúc, nhìn bàn tay của Lạc đưa ra, chần chừ vài giây mới vươn tay lên móc ngoéo hứa với Lạc: "Được, anh hứa."
Nhưng mà, chính anh đã làm sai lời hứa. Anh không những làm Thừa Tuyết cười mà còn làm cô ấy phải khóc, phải đau khổ. Thù hận đã che mất lí trí của anh.
#3. Ngày mà cô quyết định chấm dứt với Nhậm Tử Phàm, trước đêm cô sẽ bay sang Las Vegas cô đã nhận được cú điện thoại của Nhậm Tử Phàm.
Ban đầu, cô không định nghe máy nhưng đến cuộc gọi thứ tư, cô mới bắt máy nghe.
Giọng anh khàn đục, đầy phiền muộn hỏi cô: "Em muốn biết những kí ức lúc trước của em không?"
Lúc đó cô sững người, tay cầm điện thoại lại run rẩy.
[...Nếu em muốn anh sẽ nói em nghe...]
Thừa Tuyết cúi mặt siết chặt tay, một lúc lâu lại nói: "Không cần. Đã gọi là quá khứ đã là những chuyện đã xảy ra, em không muốn nhắc đến."
[...Vậy em, muốn biết về Lạc không?...]
-Lạc...
Cái tên này, từ bao giờ lại bị lãng quên trong tâm trí cô?
[...Em có một tình rất đẹp với Lạc, làm anh phải ghen tị...]
Cô có thể cảm nhận được nụ cười đầy thê lương của anh.
-Em, em chỉ muốn biết? Nếu anh là anh trai của Lạc, vì sao phải làm em đau khổ?
Cô đến bây giờ vẫn không hiểu rõ.
[...Là bởi vì, thù hận...]
Đêm đó, cô đã khóc, khóc rất nhiều.
Anh kể cô nghe về ước mơ trở thành cảnh sát của mình, anh kể cô nghe về cái chết của cả nhà mình, anh kể cô nghe về những chuyện ba cô đã gây ra với anh, anh kể cô nghe về tình cảm lúc nhỏ giữa hai người.
Về sự thật, về con người thật - Khởi.
#4. Đêm trước ngày Thừa Tuyết và Trình Ngụy ra tòa ly hôn, khi ấy Thừa Tuyết năm trên giường nhắm mắt ngủ. Trình Ngụy từ thư phòng bước qua, bước chân đầy nặng nề, tiếng thở dài rất khẽ nhưng lại làm căn phòng vốn im ắng lại thêm não nề.
Trình Ngụy ngồi xuống bên giường, ngắm nhìn gương mặt của Thừa Tuyết. Anh muốn nhìn kĩ gương mặt của cô, bởi vì qua hết đêm nay, anh sẽ không được nhìn thấy gương mặt cô nữa.
Thời gian qua là một khoảng thời gian đầy đau khổ của anh khi phải ép mình lạnh nhạt với cô.
Trình Ngụy vươn tay ra vuốt tóc cô, chầm chầm sờ xuống má, dịu dàng.
Anh biết giữ cô bên cạnh cũng không thể vui vẻ, cô không yêu anh, anh có ép cũng chỉ làm cô thêm đau khổ. Anh muốn nhìn thấy cô hạnh phúc, có thể cười vui vẻ cho nên mới quyết định ly hôn.
Anh cúi người hôn lên trán cô, từ xuống mũi sau đó là bờ môi. Anh nhẹ nhàng chứa đầy ấm áp.
Anh nghiêng đầu, thì thầm vào tai cô: "Nếu như có một lần nữa, em vẫn chưa có ai đi bên cạnh, anh sẽ một lần nữa theo đuổi em, một lần nữa muốn ở bên cạnh em."
Anh ngồi thẳng người, tay một lần nữa xoa má cô, ánh mắt nhu tình ngắm nhìn cô.
Một lúc sau anh mới rút tay về đứng dậy rời đi.
Khi nghe thấy tiếng đóng cửa, Thừa Tuyết bừng mở mắt, nước mắt nhanh chóng chảy ra khỏi hốc mắt, tay cô nắm chặt lấy chăn co người lại.
Nếu có kiếp sau, cô nguyện sẽ ở bên anh.
~ TRỌN BỘ ~
Zing Blog
Cái gọi là duyên, đến một ngày nào đó lại gặp nhau!!! Không sớm, không muộn!
Hai năm sau...
-Alo?
[...Thừa Tuyết, đám cưới của tớ, cậu nhất định phải về nước đó...]
-Nhanh như vậy đã tới?
Thừa Tuyết ngồi xuống ghế trong trường quay, phất tay bảo đạo diễn cứ tiếp tục.
[...Thế nào đây? Tớ đang thử áo cưới, ba ngày nữa sẽ vào lễ đường. Cậu không về, tớ sẽ tuyệt giao với cậu...]-Diệc Thuần nghiêm giọng không cho cô từ chối
-Để tớ xem lại, bộ phim vẫn chưa quay xong.-Thừa Tuyết khó xử nói
[...Tớ không biết, nếu không tớ sẽ kêu Mặc Phong mua sẵn vé máy bay bắt cậu về...]
-Mặc Phong cũng không rãnh đến mức đó. Hôm đó tớ sẽ tranh thủ đến.
[...Nhất định phải đến. Đám cưới của tớ muốn có mặt cậu...]
-Nhất định. Tớ phải cúp máy rồi, pye.
Thừa Tuyết cúp máy, ánh mắt nhìn vào máy màn hình quay phim của đạo diễn.
Hai năm qua, sau khi ly hôn với Trình Ngụy, có một công ty ở Trung Quốc muốn hợp tác với cô để ra phim, cô cũng đồng ý. Ở Trung Quốc cũng đã hai năm.
Thời gian thật mau.
Nếu không vì đám cưới của Diệc Thuần, nhất định Thừa Tuyết sẽ không quay về Việt Nam. Cô thật sự rất khâm phục tình yêu của Diệc Thuần và Mặc Phong, bọn họ cuối cùng cũng cưới nhau, bọn họ dành sáu năm để có thể đến với nhau.
Thời gian qua cô cảm thấy sống rất tốt, có thể làm được những điều mình thích, vui vẻ sống qua ngày. Đồng nghiệp hợp tác với cô cũng rất tốt, công việc lại như cô mong muốn, nói chung lúc này cô không nghĩ đến gì cả, chỉ biết cuộc sống hiện tại đã quá đủ rồi.
-Cắt. Diễn rất tốt, hôm nay quay đến đây thôi.
Đạo diễn hô to, hai diễn viên quay xong được quản lí tận tình chăm sóc lại.
-Đạo diễn, nếu trong ba ngày liệu có quay xong không?-Thừa Tuyết xoay người hỏi đạo diễn ở bên cạnh
-Nếu chịu khó quay thêm hai cảnh mỗi ngày thì có thể. Biên kịch Tô, nếu cô bận thì chúng tôi có thể tự quay, cô không cần bận tâm.-đạo diễn suy nghĩ trong chốc lát thì nói
-Tôi biết rồi.
Mọi người bắt đầu dọn dẹp trong trường quay cũng từ từ đi về hết. Thừa Tuyết cũng không ở lại đứng dậy cầm túi xách rời đi.
Đám cưới của Diệc Thuần nếu cô không quay về thì không được, nhưng mà cô không muốn quay về Việt Nam.
.
Việt Nam…
Nhà hàng sang trọng xa hoa, ánh đèn trong phòng rực rỡ sắc màu, bàn trải khăn đỏ, bàn ghế sắp xếp hai bên chừa một lối đi trải thảm đỏ, hoa tươi hai bên được bày trí đẹp mắt, lại thêm tiếng nhạc du dương, không khí tràn ngập hạnh phúc.
Từ ngoài cửa Diệc Thuần mặc váy cô dâu khoác tay ba mình bước lên thảm đỏ, Mặc Phong đứng trên khán đài áo vest chỉnh chua tươm tất trìu mến nhìn Diệc Thuần.
Diệc Thuần bước từng bước về phía Mặc Phong, nhớ đến chuyện hai năm trước.
Khi ấy ở đảo San Hô, Diệc Thuần bị lời Mặc Phong nói mà dao động. Cô biết làm như vậy sẽ rất bất công với Nhất Duy, cô không yêu anh chỉ vì phút nông nỗi do tức giận Mặc Phong mới nói thích anh. Nhưng mà là Diệc Thuần không dám từ chối tình cảm của Nhất Duy.
Cho nên cái gì cũng là Mặc Phong làm, cô không hiểu ở đâu anh lấy ra cái bộ mặt "dày cả tấn" của mình để đứng trước mặt Nhất Duy đòi theo đuổi cô, còn là cạnh tranh công bằng với Nhất Duy. Cũng may Nhất Duy là luật sư nếu là kẻ khác thì sớm một quyền hạ xuống mặt Mặc Phong.
Nhất Duy cũng không phải không nói lí, Nhất Duy đồng ý với Mặc Phong, thế là cả hai bọn họ dành đến nửa năm để thể hiện tình cảm của mình dành cho cô.
Thật ra lúc đầu Diệc Thuần rất khó xử khi đứng giữa tình cảm của Mặc Phong và Nhất Duy, nhưng mà thời gian đã làm cho cô nhận rõ. Người cô thích là Nhất Duy, còn người cô yêu là Mặc Phong.
Thích và yêu rất khác nhau, chỉ chênh lệch nhau một bậc tình cảm nhưng khác xa hoàn toàn.
Ba cô trao tay cô cho Mặc Phong làm Diệc Thuần quay về thực tại, Diệc Thuần ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt trìu mến dịu dàng như nước của anh dành cho mình, tâm can dâng lên một loại cảm xúc ngọt ngào nhất thế gian.
Nghi thức đám cưới diễn ra giống như bao đám cưới khác, nhưng mà đối với những nghi thức đơn giản này làm Diệc Thuần hạnh phúc khôn xiết, khi cha xứ hỏi cả hai có đồng ý lấy nhau không, cả hai đều trả lời bằng tất cả tình cảm dành cho nhau, hạnh phúc đến tận thế gian.
Thừa Tuyết đứng bên ngoài nhìn Diệc Thuần và Mặc Phong trao nhẫn cưới cho nhau thì mỉm cười chúc phúc họ.
Cô đưa cho nhân viên ở bên ngoài một hộp quà, căn dặn họ: "Khi nào cô dâu chú rể đám cưới xong thì phiền cô đưa cho họ cái này, tôi gửi tặng họ."
-Được rồi, tôi sẽ chuyển đến họ giúp cô.
Thừa Tuyết cười một cái quay người rời đi.
Thừa Tuyết ra tới cửa lớn của khách sạn, ngửa đầu nhìn trời cao môi hơi nâng lên. Bầu trời Việt Nam thật đẹp!
Diệc Thuần và Mặc Phong tiếp đãi khách khứa một lúc thì cả hai đi thay đồ khác, khi ở phòng thay đồ của cô dâu nhân viên đưa cho Diệc Thuần.
-Khi nãy có một cô gái gửi cho cô cái này. Cô ấy nói là món quà dành cho hai người.
Diệc Thuần nhìn thấy mảnh giấy trên hộp, ánh mắt sáng rực khi nhìn thấy hai chữ "Thừa Tuyết", lặp tức hỏi nhân viên kia: "Cô ấy bây giờ đâu rồi?"
-Cô ấy đi rồi.
-Cô ấy có nói gì không?
-Cô ấy chỉ nói gửi tặng cho hai người ngoài ra không nói gì cả.
Diệc Thuần sốt sắng thay nốt bộ soiree, sau đó chạy ra ngoài.
Đúng lúc Mặc Phong cũng thay đồ xong.
-Chuyện gì vậy Diệc Thuần?-Mặc Phong thấy cô hối hả liền hỏi
-Thừa Tuyết về Việt Nam rồi. Cô ấy tặng quà cưới cho chúng ta rồi rời đi. Em cứ tưởng cô ấy sẽ không về được.
-Cô ấy, đang ở đâu?-Nhậm Tử Phàm đúng lúc đi đến nghe thấy, trầm lặng hỏi
Phía sau là Mặc Hàng cùng Tư Nguyên, còn dắt theo đứa trẻ khoảng hai tuổi.
-Cô ấy đã đi rồi. Nếu anh muốn gặp cô ấy thì hãy đuổi theo đi. Không chừng vẫn còn kịp.-Tư Nguyên tiến lên khuyên
-Chúng tôi...
-Thiếu chủ, đừng cứng nhắc quá. Khổng thể yêu nhau thì có thể thành bạn bè. Không lẽ hai người cả đời không gặp nhau, không nói chuyện với nhau sao?-Mặc Phong cũng khuyên một câu
-Thôi được.
Trong lòng anh cũng muốn gặp cô, muốn biết khoảng thời gian qua cô sống có tốt không?
Anh không quên được cô, dù là một ngày, một tháng, một năm hay là cả đời. Đều là mong nhớ cô!
Trình Ngụy từ công ty Lạc Thanh đi ra, anh về Việt Nam đã được hai ngày, tại vì Lạc Thanh xảy ra chút chuyện nên anh mới từ Las Vegas bay về Việt Nam xử lí công việc.
Bầu trời Việt Nam trong xanh, lại mang một màu sắc ảm đạm trong mắt anh, ngẩng đầu lên xuất hiện một khuôn mặt mờ ảo.
Là nhớ nhung, là không thể quên được.
-Không cần xe.
Anh nói với tài xế xe đang mở cửa xe chờ anh vào ngồi, anh muốn đi xung quanh thành phố.
Cái gọi là duyên, đến một ngày nào đó lại gặp nhau!!! Không sớm, không muộn!
Thừa Tuyết đi đến Rosso, cánh chim bồ câu tung bay khi cô bước qua chúng, mọi người vẫn chậm rãi đi dạo xung quanh công viên, có đôi có cặp.
Cô nhìn thấy một đôi nam nữ nắm tay nhau bước đi trong công viên, gương mặt tràn đầy hạnh phúc. Cô nhìn thấy một đôi vợ chồng già đang ngồi trên ghế đá, không lãng mạn nắm tay nhau như giới trẻ, chỉ đơn thuần ngồi cạnh nhau đến cuối đời, như vậy chẳng phải lãng mạn nhất trên đời hay sao?
Thừa Tuyết đi hết con đường Vòm Lá Phong, đi tới quãng trường, nhìn một vòng tròn lớn chất đầy nước, ở giữa hồ nước tròn là những ngọn nước phun ra thành một vòng cung, trên đó rải rác vài lá phong đỏ rực.
Thừa Tuyết đi thêm vài bước, ánh mắt chợt dừng lại, bước chân đứng yên.
Thật là trùng hợp! À không, là sự sắp xếp đầy cố tình của ông trời.
Thừa Tuyết nhìn hai người nam nhân trước mặt mình, mỉm cười ngọt ngào: "Thật trùng hợp, lại gặp hai anh ở đây."
Bọn họ đứng thành một hình tam giác, là một tam giác tình yêu, đầy ngọt ngào và đau khổ!
"Thì ra cô ấy đã ly hôn Trình Ngụy."
"Thì ra cô ấy không về bên cạnh Nhậm Tử Phàm."
Ánh mắt Nhậm Tử Phàm và Trình Ngụy sáng lên, đồng loạt cười dịu dàng nhìn cô.
-Anh muốn ở bên em, yêu hay không yêu đều không còn quan trọng nữa.
Cả hai lại đồng loạt lên tiếng, Thừa Tuyết đưa tay che miệng cười. Nếu như có bắt đầu lại, cô chắc chắn sẽ không làm cả ba bọn họ đau khổ nữa.
Kiếp này anh không thể, cho nên, kiếp sau anh nhất định sẽ đợi em, đợi em sớm hơn tất cả những người khác, gặp em sớm hơn một chút.
Mùa thu đến, lá phong đỏ rực, giống như tình yêu của cô vẫn rực cháy ngày nào. Vẫn là mùa thu, năm ấy và bây giờ.
Bạn có cảm nhận thấy gì không? Là sự ngọt ngào của tình yêu.
Bạn có nghe thấy gì không? Là tiếng gọi tha thiết ấm áp của tình yêu.
Bạn có nhìn thấy gì không? Là màu của hạnh phúc.
Bạn có biết gì không? Tôi yêu anh ấy.
Chung quy, tất cả đều là một trò chơi đầy nguy hiểm, và cả ba bọn họ đều đã sập bẫy.
~ HOÀN ~
-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-
Ngoại truyện
#1. Trên chiếc xích đu nhỏ, Thừa Tuyết ngồi bên trên, Khởi đứng phía sau đẩy xích đu. ((gọi Khởi không gọi Nhậm Tử Phàm nhé).
Thừa Tuyết vui vẻ đong đưa chân mình, cất giọng trong trẻo: "Anh Khởi, mạnh hơn một chút."
-Dẻ Dẻ, như vậy được rồi, không em sẽ ngã mất.
Thừa Tuyết xụ mặt, nắm xích đu lại để dừng lại, quay ra sau ngoắc Khởi.
Khởi ngồi bên cạnh cô, mỉm cười hỏi: "Giận rồi sao?"
-Không có, chẳng qua em muốn anh ngồi cùng em.-Thừa Tuyết nói, thò tay vào túi áo lấy ra hai viên kẹo chìa tới trước mặt anh
-Có hương trà xanh và dâu, anh ăn mùi nào?
-Trà xanh.
-Nhưng em muốn ăn trà xanh.-Thừa Tuyết cúi đầu chu mỏ
-Vậy thì em hỏi anh làm gì chứ? Anh lấy dâu.
Khởi cầm lấy viên kẹo dâu lên, tháo vỏ bỏ vào miệng mình. Thừa Tuyết ngẩng đầu cười bỏ viên kẹo trà xanh vào miệng.
-Anh Khởi, sau này anh có bỏ rơi em không?
-Tất nhiên không.
-Anh Khởi, anh có thương Thừa Tuyết không?
-Tất nhiên thương.
-Vậy sau này lớn lên, anh phải cùng Lạc ở bên em.
-Tất nhiên sẽ không bỏ rơi em, càng không thể làm em khóc. Anh sẽ yêu thương em, cả anh và Lạc.
-Anh hứa rồi.
#2. -Anh, em đến thăm anh đây.
Khiêm Lạc một mình chạy tới nhà của Vương Khắc Minh thăm Khởi.
-Mẹ cùng Viên Hy không đến sao?-Khởi cùng Lạc ngồi xuống sàn nhà trong phòng tập
-Chỉ một mình em đến thôi. Anh, anh nhớ Thừa Tuyết đúng không?-Lạc hí hửng hỏi
-Cô bé Dẻ Dẻ? Thế nào? Mới mười mấy tuổi đầu đã bày đặt yêu đương rồi sao?
-Anh hai... Thừa Tuyết lớn lên rất xinh đẹp, lại ngoan ngoãn dễ thương. Em định khi cả hai lên đại học sẽ nói với ba mẹ cho chúng em đính hôn.-Lạc vui vẻ kể
-Từ đây đến đó còn tới mấy năm nữa, em tính có sớm quá không? Nhưng mà còn Dẻ Dẻ có đồng ý không?-Khởi nhíu mày hỏi
-Không giấu anh, em và Thừa Tuyết đang hẹn hò. Ý kiến này em cũng đã nói với cô ấy, cô ấy cũng không từ chối.
-Hai đứa này, còn nhỏ như vậy đã bày đặt yêu đương còn lo cả chuyện đính hôn. Được rồi, anh hai cũng không phản đối.
-Thật sao? Sau này anh hai cũng phải nói tiếp em đó.
-Được.
Bởi vì tình yêu của Lạc dành cho Thừa Tuyết quá lớn khiến Khởi phải ngưỡng mộ.
-Anh hai...-Lạc bỗng dưng gọi anh
-Hm?
-Nếu sau này, em không thể chăm sóc cho Thừa Tuyết, anh phải thay em chăm sóc cô ấy.-Lạc hạ giọng, ngước nhìn Khởi
-Bạn gái của em, đáng nhẽ phải là em chăm sóc cô ấy.
-Em nói nếu, anh phải hứa với em. Em không muốn Thừa Tuyết đau khổ, em yêu nụ cười của cô ấy. Nếu như thật sự em không thể bên cạnh cô ấy, anh phải thay em làm cô ấy cười.
-Lạc, em nói gì vậy?
-Anh hứa với em đi.
Lạc đưa tay lên, muốn ngoéo tay với anh.
Khởi im lặng một lúc, nhìn bàn tay của Lạc đưa ra, chần chừ vài giây mới vươn tay lên móc ngoéo hứa với Lạc: "Được, anh hứa."
Nhưng mà, chính anh đã làm sai lời hứa. Anh không những làm Thừa Tuyết cười mà còn làm cô ấy phải khóc, phải đau khổ. Thù hận đã che mất lí trí của anh.
#3. Ngày mà cô quyết định chấm dứt với Nhậm Tử Phàm, trước đêm cô sẽ bay sang Las Vegas cô đã nhận được cú điện thoại của Nhậm Tử Phàm.
Ban đầu, cô không định nghe máy nhưng đến cuộc gọi thứ tư, cô mới bắt máy nghe.
Giọng anh khàn đục, đầy phiền muộn hỏi cô: "Em muốn biết những kí ức lúc trước của em không?"
Lúc đó cô sững người, tay cầm điện thoại lại run rẩy.
[...Nếu em muốn anh sẽ nói em nghe...]
Thừa Tuyết cúi mặt siết chặt tay, một lúc lâu lại nói: "Không cần. Đã gọi là quá khứ đã là những chuyện đã xảy ra, em không muốn nhắc đến."
[...Vậy em, muốn biết về Lạc không?...]
-Lạc...
Cái tên này, từ bao giờ lại bị lãng quên trong tâm trí cô?
[...Em có một tình rất đẹp với Lạc, làm anh phải ghen tị...]
Cô có thể cảm nhận được nụ cười đầy thê lương của anh.
-Em, em chỉ muốn biết? Nếu anh là anh trai của Lạc, vì sao phải làm em đau khổ?
Cô đến bây giờ vẫn không hiểu rõ.
[...Là bởi vì, thù hận...]
Đêm đó, cô đã khóc, khóc rất nhiều.
Anh kể cô nghe về ước mơ trở thành cảnh sát của mình, anh kể cô nghe về cái chết của cả nhà mình, anh kể cô nghe về những chuyện ba cô đã gây ra với anh, anh kể cô nghe về tình cảm lúc nhỏ giữa hai người.
Về sự thật, về con người thật - Khởi.
#4. Đêm trước ngày Thừa Tuyết và Trình Ngụy ra tòa ly hôn, khi ấy Thừa Tuyết năm trên giường nhắm mắt ngủ. Trình Ngụy từ thư phòng bước qua, bước chân đầy nặng nề, tiếng thở dài rất khẽ nhưng lại làm căn phòng vốn im ắng lại thêm não nề.
Trình Ngụy ngồi xuống bên giường, ngắm nhìn gương mặt của Thừa Tuyết. Anh muốn nhìn kĩ gương mặt của cô, bởi vì qua hết đêm nay, anh sẽ không được nhìn thấy gương mặt cô nữa.
Thời gian qua là một khoảng thời gian đầy đau khổ của anh khi phải ép mình lạnh nhạt với cô.
Trình Ngụy vươn tay ra vuốt tóc cô, chầm chầm sờ xuống má, dịu dàng.
Anh biết giữ cô bên cạnh cũng không thể vui vẻ, cô không yêu anh, anh có ép cũng chỉ làm cô thêm đau khổ. Anh muốn nhìn thấy cô hạnh phúc, có thể cười vui vẻ cho nên mới quyết định ly hôn.
Anh cúi người hôn lên trán cô, từ xuống mũi sau đó là bờ môi. Anh nhẹ nhàng chứa đầy ấm áp.
Anh nghiêng đầu, thì thầm vào tai cô: "Nếu như có một lần nữa, em vẫn chưa có ai đi bên cạnh, anh sẽ một lần nữa theo đuổi em, một lần nữa muốn ở bên cạnh em."
Anh ngồi thẳng người, tay một lần nữa xoa má cô, ánh mắt nhu tình ngắm nhìn cô.
Một lúc sau anh mới rút tay về đứng dậy rời đi.
Khi nghe thấy tiếng đóng cửa, Thừa Tuyết bừng mở mắt, nước mắt nhanh chóng chảy ra khỏi hốc mắt, tay cô nắm chặt lấy chăn co người lại.
Nếu có kiếp sau, cô nguyện sẽ ở bên anh.
~ TRỌN BỘ ~
/75
|